• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhấc cả thế giới đến trước mặt em (10 Viewers)

  • Chap-11

Chương 11




Vài giờ sau đó, Diệp Lâm Tây thấy Phó Cẩm Hành like ảnh của mình. Phản ứng đầu tiên của cô là bấm vào bức ảnh mà mình đăng lên, xem đi xem lại rất lâu.



Khuôn mặt rất xinh đẹp, son môi không lem, quần áo cũng không có chỗ nào xộc xệch. Diệp Lâm Tây cắn môi nhìn đi nhìn lại tới mấy lượt mới khẳng định cô trong bức ảnh này thực sự quyến rũ không gì sánh bằng.



Thế nhưng cô vẫn gửi bức ảnh đó cho Khương Lập Hạ.



Cô hỏi: [Cậu thấy bức ảnh này thế nào? 】



Chỉ cần vài giây Khương Lập Hạ đã trả lời: [Không thể không nói, nhan sắc của hoa hồng nhỏ nhà chúng ta thực sự ở một tầm cao mới.】



Khương Lập Hạ: [Hu hu hu, mẹ yêu cái khuôn mặt nhỏ xinh này của con quá đi!!!】



Khương Lập Hạ: [Tớ không phải kiểu thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng hôm nay đi gặp một sao nữ, đến khi thấy mặt thật của cô ta, tớ đã sốc tận óc luôn.】



Khương Lập Hạ: [Lúc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chẳng trách mọi người đều nói phim của cô ta phải Photoshop từng ly từng tí một.】



Diệp Lâm Tây đưa tay lên vuốt vuốt cằm, chìm đắm trong suy nghĩ.



Cho nên tên đàn ông chó kia like ảnh không phải là vì muốn chế nhạo cô?



Bởi vì trên mạng xã hội, cả hai đều không giao lưu gì nhiều với nhau, nên bản thân cô và anh ta đều tồn tại như cái xác vô hồn trong danh sách bạn bè của đối phương. Hi hữu lắm sẽ có một lần cái xác đó động đậy, cũng chỉ bởi vì những lúc có việc thực sự cần liên lạc.



Vì vậy, anh ta chỉ đơn giản là thuận tay ấn vào nút like một cái?



Ngón tay của Diệp Lâm Tây ấn ấn lên má mình, khóe miệng đột nhiên khẽ nở nụ cười. Nghĩ đến có lẽ anh ta cũng vì cảm thấy cô quá đẹp, nên mới ngăn không được bản thân like ảnh cô chăng?



Cô rũ hai hàng mi nhìn xuống bản thân mình trong tấm ảnh, cũng phải, với vẻ đẹp xuất sắc như thế này, làm gì có người nào có thể bỏ qua cô được chứ?



Nhìn đi, ngắm lại, Diệp Lâm Tây nhất thời nở nụ cười ngọt ngào.



Không tồi, tên đàn ông chó mù dở này cuối cùng cũng đã sáng mắt ra rồi.



Khương Lập Hạ nói quả không sai, với vẻ đẹp tuyệt trần của cô thì không có người đàn ông nào là không bị thu hút, cho dù anh ta có là gay đi chăng nữa, cô cũng có thể khiến anh ta phải tập trung vào cô.



Piu piu piu.



Phủi phui cái mồm, dù sao cô cũng đâu có muốn là vợ của một người đồng tính.



Diệp Lâm Tây dự định sẽ quên đi lần dụ dỗ thất bại thảm hại trước đó, chuẩn bị dốc sức làm lại từ đầu. Đó chỉ là một vấp ngã nho nhỏ mà thôi, không cần phải bận tâm tới nó.



Chỉ là hiện tại cô đang ở Mỹ và việc quan trọng nhất bây giờ chính là lễ tốt nghiệp. Là một sinh viên của trường Luật Harvard, Diệp Lâm Tây sắp sửa kết thúc sự nghiệp học tập của mình.



Thứ ba tới là lễ tốt nghiệp.



Cô cầm điện thoại lướt qua một lượt, tìm một hồi lâu mới thấy khung tin nhắn mà cô cần tìm. Vì một tuần rồi không nói chuyện với nhau, nên tin nhắn của Thẩm Minh Hoan bị dồn xuống phía dưới. Diệp Lâm Tây nhìn đến dòng tên gợi nhớ của bà ấy: Cô Thẩm.



Không phải là mẹ, cũng không phải để thẳng tên là Thẩm Minh Hoan.



Cô Thẩm, cách xưng hô không xa cách cũng chẳng gần gũi.



Diệp Lâm Tây nhấp vào khung tin nhắn, lướt lên trên, lần nói chuyện cuối cùng là đang bàn về vấn đề đi lại của Thẩm Minh Hoan.



Cô khéo léo nói với Thẩm Minh Hoan rằng cô sắp tốt nghiệp. Lễ tốt nghiệp là một việc vô cùng quan trọng, đặc biệt trường Harvard sẽ gửi thư đến cha mẹ của các tân khoa hiện tại, mời mọi người trên khắp thế giới đến góp mặt thời khắc trọng đại nhất trong cuộc đời của người thân họ.



Kết quả là, Thẩm Minh Hoan có chút bất đắc dĩ nói với cô rằng bà ấy chuẩn bị đến Châu Phi.



Tuy nhiên bà cũng nói với cô rằng sẽ cố gắng sắp xếp lịch trình để có thể đến tham dự lễ tốt nghiệp của cô.



Cố gắng …



Diệp Lâm Tây luôn tự hảo rằng trước giờ cô chưa bao giờ để bản thân mình phải chịu thiệt thòi, thế nhưng mẹ cô, đến tham gia lễ tốt nghiệp của cô cũng chỉ dùng hai từ “Cố gắng”.



Nghĩ đến đây, cô ném điện thoại xuống, nằm lăn ra giường.



Cha mẹ cô ly hôn khi cô mới ba tuổi.



Thẩm Minh Hoan là nghệ thuật gia, bản tính lãng mạn, thích tự do, bất đắc dĩ phải kết hôn với ba cô là Diệp Đông, rồi bị mắc kẹt trong vòng vây của cuộc hôn nhân đó. Cuộc hôn nhân của hai người được duy trì trong sự miễn cưỡng, nhưng đến cuối cùng vẫn tan vỡ hoàn toàn.



Sau đó, Thẩm Minh Hoan sống ở nước ngoài, giàu có, lại độc thân nên bốn biển là nhà. Sau thất bại của cuộc hôn nhân thứ ba, bà bắt đầu tập trung hoàn toàn vào sở thích.



Khi đó cô lựa chọn kết hôn với Phó Cẩm Hành, Thẩm Minh Hoan cũng đã khuyên nhủ cô không nên kết hôn vì lợi ích.



Tính cách của Thẩm Minh Hoan và Diệp Lâm Tây khác nhau hoàn toàn.



Bà ấy mẫn cảm và kiêu ngạo, coi tiền bạc như bụi bẩn, luôn mang trong mình phong cách của một nghệ thuật gia.



Nhưng Diệp Lâm Tây lại không giống bà, sở thích lớn nhất trong đời cô là bay lượn vòng quanh thế giới, mua sắm tùy thích, tham gia vô số các bữa tiệc, sống cuộc sống vàng son. Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ đến, có lẽ cô đã bị cha cô chiều quá hóa hư rồi. Vậy nên Thẩm Minh Hoan với không vui.



Nhưng biết làm sao đây, cô thích bản thân cô của hiện tại, thích sống cuộc sống như vậy. Hơn nữa cũng không có ý định muốn thay đổi.



Kết hôn vì quyền lợi có gì là không tốt, ít nhất thì Phó Cẩm Hành cũng có ngoại hình ưu tú vượt trội, năng lực siêu phàm, lại không bao giờ cấm đoán cô, cho dù cô tiêu xài hoang phí đến mức nào thì anh ta cũng chẳng thèm chớp mắt.



Kiếm nhiều tiền nhất và nuôi một cô vợ tiêu xài hoang phí nhất.



Trong cơn mơ màng, Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy tên đàn ông chó này có vẻ cũng không đến nỗi tồi.



  *



Mấy ngày nay, đồ đạc trong nhà tại Mỹ đều được người làm đóng gói thu dọn túi lớn túi bé. Mặc dù hầu hết quần áo và túi xách của cô ấy đều ở trong nước, nhưng đồ dùng ở đây cũng không phải là ít.



Ngày mai là lễ tốt nghiệp, cha cô Diệp Đông không thể đến tham dự vì bận công việc. Vậy nên, để đền bù cho Diệp Lâm Tây, ông đã trực tiếp đặt cho cô một chiếc siêu xe, nghe nói chỉ cần cô về nước là có thể nhìn thấy nó. Vì chiếc siêu xe, nên Diệp Lâm Tây miễn cưỡng tha thứ cho ông.



Về phần anh trai cô – Diệp Dữ Thâm, Diệp Lâm Tây hoàn toàn không hề thông báo cho anh ấy.



Vì chuyện kết hôn giữa cô và Phó Cẩm Hành mà hai anh em không vui vẻ gì khi nhìn mặt nhau. Từ nhỏ tới giờ, Diệp Lâm Tây chưa bao giờ thấy Diệp Dữ Thâm tức giận với cô như vậy. Cho nên, cô quyết định rằng trước khi Diệp Dữ Thâm xin lỗi mình, cô sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với anh.



Còn Phó Cẩm Hành …



Đến mẹ ruột của mình cô còn chẳng dám trông mong, thì chờ đợi gì được ở người chồng trên danh nghĩa kia chứ?



Rõ ràng là không thể.



Cuối cùng, sau khi nhẩm tính một lượt, Diệp Lâm Tây đột nhiên phát hiện ra một chuyện cực kỳ đáng sợ.



Ngày mai! Không ai đến tham dự lễ tốt nghiệp của cô!!



Mặc dù cô cũng quen biết nhiều sinh viên người Hoa ở đây, nhưng cô cũng không thể để người ta đến tham dự lễ tốt nghiệp của mình được.



Bên cạnh đó, ngộ nhỡ hội chị em bạn dì đó lại nói sau lưng cô rằng “Thật đáng thương, đến một người tới dự lễ tốt nghiệp cũng không có”, vậy thì cô biết giấu mặt đi đâu?



Cơm có thể không cần ăn, nhưng thể diện thì nhất định phải giữ.



“Susan”, Diệp Lâm Tây lớn tiếng gọi.



Rất nhanh, người giúp việc từ phòng bếp đi ra, cô ấy nở một nụ cười giản dị nhìn cô hỏi: “Tiểu thư, có việc gì không?”



Diệp Lâm Tây: “Ngày mai cô có kế hoạch gì không?”



“Ngày mai tôi phải…” Cô giúp việc chuẩn bị mở miệng nói ra kế hoạch của mình.



Đột nhiên Diệp Lâm Tây dơ tay ra hiệu: “Được rồi, có dự định gì thì bỏ đi, ngày mai cô đến dự lễ tốt nghiệp cùng tôi.”



Susan tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.



Diệp Lâm Tây khẽ cười, vén mái tóc dài lên rồi thản nhiên nói: “Tôi cần người lưu giữ lại mãi mãi nhan sắc của mình vào thời khắc quan trọng như vậy.”



Rõ ràng là cô nói quá khoa trương và phức tạp, còn cô gái giúp việc thì tỏ vẻ vô cùng bối rối.



Diệp Lâm Tây thở dài: “Tôi cần người chụp ảnh cho tôi.”



“Chụp ảnh, tôi có thể.” Susan mỉm cười.



Sau đó Diệp Lâm Tây lên lầu, cô vốn định đi tắm rửa, đắp mặt nạ để đón lễ tốt nghiệp ngày mai trong trạng thái tốt nhất. Chi có điều khi tắm xong, vừa đắp miếng mặt nạ lên mặt, đột nhiên lại nghĩ ra một câu hỏi hóc búa.



Hoa!!



Tại lễ tốt nghiệp, các thành viên trong gia đình thường mang theo một bó hoa.



Cô lại chỉ mang theo một người giúp việc để chụp ảnh, đến lúc đó ngay cả một bó hoa cũng không có.



Vì vậy cô lấy điện thoại ra, tìm một cửa hàng hoa tươi để đặt hàng, khi người chủ cửa hàng hỏi cô muốn ký tên ai lên đó, Diệp Lâm Tây nhất thời lúng túng, viết ai đây? Không thể viết tên của chính cô được.



Vì vậy, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chỉ cần viết: một người âm thầm dõi theo bạn” là được.



Sau khi đặt hàng, cô khoanh chân ngồi trên giường, khen ngợi chính mình. Diệp Lâm Tây, mày đúng là một đứa bé thông minh.



Thật là hóm hỉnh!



Quả đúng là thiên tài! Respect!!



Sau khi đắp mặt nạ, rửa mặt xong, cô phát hiện Thẩm Minh Hoan gửi đến một tin nhắn.



Vừa mở ra, tin nhắn đầu tiên là một đoạn video ngắn.



Đại khái dài khoảng ba mươi giây, là Thẩm Minh Hoan đang chơi một giai điệu với nhạc vụ địa phương. Bà mặc sơ mi trắng kết hợp với quần Jean, rõ ràng đã ngoài năm mươi, nhưng lại như một người chỉ mới ngoài ba mươi. Không phải kiểu đẹp do son phấn mà là đẹp một cách tự nhiên.



Nó hoàn toàn tương phản với bối cảnh hoang dã của Châu Phi ở phía sau bà ấy, khiến người khác cảm nhận được sự tự do một cách lạ thường.



Sau khi Diệp Lâm Tây xem xong đoạn video ngắn đó, cô lại bấm vào một tin nhắn thoại khác mà bà gửi đến.



“Lâm Tây, buổi họp mặt của mẹ vẫn chưa kết thúc, rất xin lỗi vì không thể tới dự lễ tốt nghiệp của con. Vì vậy, mẹ đã cố ý học chơi món nhạc cụ địa phương này, muốn dùng nó để chúc cho lễ tốt nghiệp của con diễn ra thuận lợi. Mẹ hy vọng rằng sau này Lâm Tây bé nhỏ của mẹ có thể áp dụng những gì đã học, tận dụng những kiến thức pháp luật mà con học hỏi được để làm những điều con thích.”



Một đoạn tin nhắn thoại dài khoảng gần một phút đồng hồ.



Diệp Lâm Tây nghe xong có lẽ đã cô đọng được ý tứ của đoạn tin nhắn này.



—— Tốt nghiệp vui vẻ, còn nữa, mẹ không thể đến tham dự lễ tốt nghiệp của con.



Oh.



Diệp Lâm Tây không lên tiếng, mở miệng nhìn điện thoại.



Sau đó cô đặt điện thoại lên bàn cạnh giường rồi nằm xuống.



Cô đã có Susan giúp chụp ảnh, còn có hoa tươi mà cô tự đặt, vì vậy cô cũng chẳng cần đến bọn họ.



Không đến thì không đến.



Chỉ là, đêm nay có vẻ rất dài, mãi vẫn chưa thấy bình minh.



  *



Sự hối hả và nhộn nhịp của buổi lễ tốt nghiệp chỉ những người trong cuộc mới có thể cảm nhận được. Không chỉ có học sinh tham dự, mà còn có phụ huynh từ khắp nơi trên thế giới cũng tấp nập kéo đến.



Khi Diệp Lâm Tây đưa Susan tới trường, ngay lập tức bị nghẹt thở vì rất đông mọi người từ khắp nơi đổ về.



Mặc dù biết sẽ có hoạt động cả ngày nhưng cô vẫn mặc lễ phục tốt nghiệp như bao người khác, để làm nổi bật nên sự khác biệt, Diệp Lâm Tây rất nỗ lực trong việc chọn giày. Cô đặc biệt đi đôi giày mũi nhọn màu bạc được làm bằng chất liệu Sequins mà cô đã mua trước đó. Gót cao mười phân, tôn lên đôi chân thẳng tắp mảnh mai của cô. Sau khi mang lên chân đôi giày cao gót lấp lánh, thì cô chính là nàng tiên nhỏ sáng giá nhất tại hội trường. Vì vậy, cho dù hôm nay có bị gãy chân, cô cũng sẽ không từ bỏ đôi giày này.



Khi Diệp Lâm Tây đến, thời gian vẫn sớm, còn cách giờ khai mạc nửa tiếng đồng hồ, vì vậy đô đứng trước Thư viện Widener tạo dáng “Làm như ngẫu nhiên và không hề giả tạo” để chụp một vài kiểu ảnh.



Susan ngồi xổm ở phía đối diện, chụp liên tiếp rất nhiều ảnh cho cô.



Sau khi kiểm tra một lượt, Diệp Lâm Tây khẽ gật đầu hài lòng.



Vì vậy, cô đã kéo Susan đi khắp nơi để chụp ảnh cho mình, chỉ có điều đi bộ quá nhiều, có lẽ sẽ dễ nhìn thấy ma. Khi cô đang đứng trên một bậc thềm, chuẩn bị để Susan chụp ảnh cho mình thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói.



“Diệp Lâm, tại sao lại chỉ có một mình cô?”



Diệp Lâm Tây nghe thấy giọng nói này, đảo mắt lên không trung, chậm rãi quay người lại.



Cô nói với người vừa đến: “Ai nói tôi chỉ có một mình? Không phải Susan đang chụp ảnh cho tôi sao?”



Người mới đến ở đây là Chu Thanh, nói ra thì cô ta chẳng phải là sinh viên của Harvard, mà là bạn trai của cô ta. Vậy nên, vì để ở bên cạnh bạn trai trong lúc anh ta học tập, cô ta ở luôn bên này, trong cộng đồng người Hoa tại Mỹ cũng gọi là có chút tiếng tăm.



Tuy nhiên, so với tiểu công chúa Diệp Lâm Tây thì Chu Thanh nhìn có chút ảm đạm. Vì thế cô ta thường xuyên cạnh tranh với Diệp Lâm Tây.



“Cô đưa một cô giúp việc đến dự lễ tốt nghiệp? Người nhà cô đâu?” Chu Thanh quả là biết khơi ra chuyện mà không ai muốn nhắc tới.



Diệp Lâm Tây bình tĩnh nói: “Ồ, chống tôi đang trên đường tới đây, cô cũng biết một nhân vật lớn như anh ấy thì công việc bận rộn đến mức nào rồi đó. Tôi vốn dĩ không muốn cho anh ấy đến, nhưng anh ấy lại nói ngay cả không ký được hợp đồng dự án cũng nhất định phải đến tham dự lễ tốt nghiệp của tôi.”



“Haizz, cũng hết cách, tôi thuyết phục không nổi anh ấy.”



Đương nhiên Diệp Lâm Tây biết Chu Thanh muốn cười vào mặt cô, vì vậy cô quyết định chém gió tới cùng.



Dù sao cô cũng không sợ, cuối cùng thì hôm nay cũng có hàng vạn người tới dự lễ tốt nghiệp, trường học lại rộng lớn như vậy, Chu Thanh cũng chẳng nhàn rỗi đến mức bám theo cô chứ?



Nếu không, sau này cô tìm một người Photoshop một tấm ảnh cô và Phó Cẩm Hành chụp cùng nhau rồi đăng lên trang cá nhân của mình là xong.



Chu Thanh miệng thì cười nhưng trong lòng lại không, đáp: “Vậy sao, tôi thấy cô ở đây một mình lại tưởng không ai đến cùng cô nữa cơ. Nhắc mới nhớ, bọn tôi vẫn chưa được gặp chồng cô, cả đấm đều rất tò mò, hay là tôi đứng đây đợi cùng cô. Dù sao thì lễ tốt nghiệp cũng sắp bắt đầu rồi, anh ấy có lẽ cũng sắp tới rồi nhỉ?”



Diệp Lâm Tây: “…”



Khóe miệng cô khẽ giật, còn muốn đứng đợi cùng cô nữa cơ đấy.



Haha, nếu chờ được người đến thì chẳng khác nào giữ thanh thiên bạch nhật nhìn thấy ma.



Ngay khi cô đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để chuồn cho lẹ thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói.



“Lâm Tây.”



Diệp Lâm Tây chậm rãi quay đầu lại nhìn về hướng lùm cây phía sau.



Chỉ thấy một người đang ông đang đứng đó, mặc trên người bộ Vest vừa vặn, toàn thân như ngọc, thân hình toát ra vẻ kiêu ngạo, tao nhã.



Phó Cẩm Hành từ từ bước tới, mỗi bước chân của anh như đang giẫm lên trái tim Diệp Lâm Tây.



Khiến lòng cô run lên từng nhịp.



Sau đó anh nghiêng người, vươn tay kéo cô ôm vào lòng, lồng ngực rắn chắc và ấm áp dán vào người cô.



“Tốt nghiệp vui vẻ, Lâm Tây.”



Giọng anh trầm thấp, không những không lạnh lùng mà còn cức kỳ ấm áp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom