Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-5
Chương 5: Thịt bò hầm cà chua
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói xong, gã chỉ chỉ sàn thi đấu. Mọi người thấy, Bái kiến nữ vương bệ hạ nhận được lời mời của hệ thống, lấy tư cách là một trong số các giám khảo của trận PK này, đang ngồi ở phía sau bàn giám khảo, mà trên khuôn mặt mịn màng đáng yêu không thể che giấu sự đắc ý.
“Tiểu Dã, theo cậu thì cô ta có sắp xếp luôn cả giám khảo không?” Bạch Niệm Niệm khẽ nói.
Triệu Tiểu Dã nâng khóe miệng lên: “Ha ha, tớ thấy chưa chắc.”
Bạch Niệm Niệm hơi nghi ngờ bạn thân của mình, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên, giám khảo số 3 xuất hiện, là Thôn trưởng thôn Bao cỏ.
Bái kiến nữ vương bệ hạ nhíu mày lại,3lấy chai nước ra ừng ực ừng ực uống mấy ngụm; Thôn trưởng thôn Bao cỏ cười híp mắt bày tỏ cảm ơn; còn vị giám khảo béo ẩn họ tên kia thì sáng mắt lên, không hề giấu diếm bộ dáng tham ăn của mình. Anh ta nhận một đĩa ăn súp liền ngửi một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt vô cùng say mê.
Đĩa nạm bò hầm khoai tây cà chua có màu sắc hấp dẫn được chia ra đựng trong ba cái đĩa màu trắng ngà, muỗng đũa cùng màu càng làm rõ nét thêm sắc thái ấm áp. Mặc dù không có đồ trang trí rực rỡ cùng khay trưng bày đẹp đẽ, nhưng lại có một cảm giác an ổn của cuộc sống gia2đình, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Trong ba chén nhỏ bằng sứ trắng, cơm trắng chất thành một ngọn núi nho nhỏ, hơi nóng trắng xóa bốc lên, khiến cho hạt gạo chắc nịch càng thêm ướt át lóng lánh, mà người xem cũng khó cưỡng lại được, bắt đầu tưởng tượng ra sự mềm dẻo ngon miệng của nó.
Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã, còn có đông đảo quần chúng vây xem đồng loạt nuốt nước miếng, giương mắt nhìn chằm chằm ba vị giám khảo trên đài. Mấy người chơi Thần thực vừa nãy từ chối yêu cầu của hệ thống càng hối hận không thôi, khao khát được chiếm lấy vị trí giám khảo đó.
Bái kiến nữ vương bệ hạ mang theo2thái độ không cam tâm chỉ nếm thử một chút xíu. Thôn trưởng thôn Bao cỏ vừa ăn vừa gật gù, Mà vị giám khảo béo kia mới vừa ăn một miếng đã đổ thẳng chén cơm vào giữa đĩa súp, khuấy mấy cái, khò khè lùa vào trong miệng, mặc dù động tác hơi thô tục nhưng lại cho người ta cảm giác anh ta thật sự yêu thích món ăn này từ tận đáy lòng.
Ước chừng qua khoảng năm phút, thành phẩm của Khang lão đại không có thịt không vui cũng đã hoàn thành. Hương thơm tràn ra, thịt kho tàu trong đỏ còn lộ ra thâm sắc nằm ở giữa cái bát lớn mang phong cách cổ xưa, làm cho nó có thêm một loại khí9khái khác biệt. Gã cũng có cơm trắng tỏa ra hơi nóng, nhưng vì khoảng cách khá xa cho nên Bạch Niệm Niệm không thể nhận ra món này có gì đặc biệt cả.
Dựa theo quy định của nhà phát hành trò chơi, thì tiêu chuẩn chấm điểm PK kỹ năng nấu nướng của Thiên đường sành ăn được chia thành năm hạng mục, là cảm nhận qua “quan sát bề ngoài”, “mùi vị”, “ chất lượng”, “dinh dưỡng” và “mục cộng thêm điểm (bao gồm kỹ xảo, những đổi mới, giá thành...)”, mỗi mục hai điểm. Nếu như số điểm bằng nhau thì người chơi có thời gian sử dụng ít hơn sẽ giành chiến thắng. Từ đó cho thấy, hiện tại Không quên tình đầu đã nhỉnh4hơn Khang lão đại không có thịt không vui một ưu thế.
Cùng lúc đó, giám khảo số 2 cuối cùng cũng đã đến, sắc mặt của Bái kiến nữ vương bệ hạ thay đổi ngay lập tức.
Vị giám khảo cuối cùng bước ra sân thi đấu là một tiểu béo, dáng vẻ cười híp mắt khiến người ta rất có thiện cảm: “Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi nhìn thấy một con thỏ hoang, nhưng tiếc là không bắt được.” Trên tóc và quần áo của anh ta có rất nhiều lá cỏ rơm rạ, đúng là rất giống mới chui từ trong hang thỏ ra.
Mãi đến lúc này, Bạch Niệm Niệm mới cho rằng Không quên tình đầu vẫn còn hy vọng thắng lợi. Tiếp theo, chính là lúc hắn phải so đấu với Khang lão đại không có thịt không vui.
“Nạm bò hầm cà chua, mời ba vị giám khảo thưởng thức.” Không quên tình đầu đặt món ăn thành phẩm của mình lên bàn giám khảo, thản nhiên nói xong, liền lui trở về bên cạnh quầy bếp.
Giám khảo NPC* xuất hiện, chứng tỏ Thần thực mà hệ thống mời tới chỉ có hai người. Bái kiến nữ vương bệ hạ nhíu mày lại, còn thầm dùng kênh trò chuyện riêng nói gì đó, phát hiện Bạch Niệm Niệm đang nhìn mình, cô ta cũng không kiêng nể mà trừng mắt lên nhìn cô.
* Một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bái kiến nữ vương bệ hạ đã đổi hết mấy tư thế ngồi, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát giữa không trung, nhưng vị giám khảo số 2 mãi mà vẫn chưa xuất hiện.
Trên sân thi đấu khói mù lượn lờ, mùi hương chua chua ngọt ngọt thơm ngon càng ngày càng nồng đậm. Vòng người vây xem cũng ngày càng thu nhỏ lại. Mắt mỗi người như hóa xanh nhìn chằm chằm hai nồi đất của hai đầu bếp, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Cuối cùng, trên sân thi đấu vang lên một tiếng “đinh” lanh lảnh, báo hiệu cho một người trong đó đã hoàn thành món ăn. Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Không quên tình đầu. Thời gian mà hắn sử dụng để nấu ăn đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu hắn: 24 phút 55 giây.
Đĩa nạm bò hầm khoai tây cà chua có màu sắc hấp dẫn được chia ra đựng trong ba cái đĩa màu trắng ngà, muỗng đũa cùng màu càng làm rõ nét thêm sắc thái ấm áp. Mặc dù không có đồ trang trí rực rỡ cùng khay trưng bày đẹp đẽ, nhưng lại có một cảm giác an ổn của cuộc sống gia đình, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Trong ba chén nhỏ bằng sứ trắng, cơm trắng chất thành một ngọn núi nho nhỏ, hơi nóng trắng xóa bốc lên, khiến cho hạt gạo chắc nịch càng thêm ướt át lóng lánh, mà người xem cũng khó cưỡng lại được, bắt đầu tưởng tượng ra sự mềm dẻo ngon miệng của nó.
Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã, còn có đông đảo quần chúng vây xem đồng loạt nuốt nước miếng, giương mắt nhìn chằm chằm ba vị giám khảo trên đài. Mấy người chơi Thần thực vừa nãy từ chối yêu cầu của hệ thống càng hối hận không thôi, khao khát được chiếm lấy vị trí giám khảo đó.
Bái kiến nữ vương bệ hạ mang theo thái độ không cam tâm chỉ nếm thử một chút xíu. Thôn trưởng thôn Bao cỏ vừa ăn vừa gật gù, Mà vị giám khảo béo kia mới vừa ăn một miếng đã đổ thẳng chén cơm vào giữa đĩa súp, khuấy mấy cái, khò khè lùa vào trong miệng, mặc dù động tác hơi thô tục nhưng lại cho người ta cảm giác anh ta thật sự yêu thích món ăn này từ tận đáy lòng.
Ước chừng qua khoảng năm phút, thành phẩm của Khang lão đại không có thịt không vui cũng đã hoàn thành. Hương thơm tràn ra, thịt kho tàu trong đỏ còn lộ ra thâm sắc nằm ở giữa cái bát lớn mang phong cách cổ xưa, làm cho nó có thêm một loại khí khái khác biệt. Gã cũng có cơm trắng tỏa ra hơi nóng, nhưng vì khoảng cách khá xa cho nên Bạch Niệm Niệm không thể nhận ra món này có gì đặc biệt cả.
“Thịt kho tàu của Khang sư phụ, mời ba vị thưởng thức!”
Chẳng mấy chốc mà chất giọng oang oang của Khang lão đại không có thịt không vui đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người. Lời giới thiệu của gã cũng khiến cho nhiều người chơi thích ăn mỳ gói nhớ tới mùi vị kinh điển của mì thịt bò kho, một dòng thác nước miếng cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.
Không biết có phải gã cố ý hay không, mà lúc đặt cái bát lớn lên bàn giám khảo đã dùng lực hơi mạnh, thịt kho tàu bóng loáng đầy bát phút chốc run run tưởng bắn ra ngoài, độ mềm cùng hương vị vô cùng sinh động, giống như nếu không cẩn thận là có thể văng từ trong chén ra ngoài vậy.
Bái kiến nữ vương bệ hạ ghét bỏ chọc chọc miếng thịt kho óng ánh, lại đặt đũa xuống, cầm cái muôi múc một muỗng nước dùng rưới lên cơm trắng như tuyết, ăn tạm một miếng nhỏ; Thôn trưởng thôn Bao cỏ vẫn cười híp mắt nói cảm ơn, một ngụm thịt thêm một ngụm cơm, ăn rất nghiêm túc; giám khảo béo thì chỉ gắp một miếng thịt kho lên, theo sớ thịt xé ra một tầng da thịt mềm mại tươi mới, nhắm mắt lại, nhai trong yên lặng.
Trên đầu Khang lão đại không có thịt không vui đang treo khoảng thời gian dùng để nấu ăn là “30 phút 37 giây“. Gã khoanh tay tựa lên quầy bếp loang lổ vệt thức ăn, gật gù đắc ý hát một điệu dân ca, đùi phải không ngừng lắc lư.
“Đây là đầu bếp lôi thôi nhất tớ từng thấy,“ Khuôn mặt Triệu Tiểu Dã tràn ngập ghét bỏ, “Cả tháng này tớ cũng không muốn ăn thịt kho nữa.”
“Không quên tình đầu chắc là có khả năng giành được chiến thắng đúng không?” Bạch Niệm Niệm vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “Đinh” vang lên, các giám khảo bắt đầu chấm điểm.
“Nạm bò hầm cà chua,“ Bái kiến nữ vương bệ hạ lộ ra sắc mặt khinh thường, không cười, nhận xét một cách trơ tráo, nói, “Ngay cả một bộ chén dĩa đàng hoàng cũng không có, vẻ ngoài 1 điểm; không chua xíu nào, vị giác 0 điểm! Nạm bò giá rẻ, chất lượng 0 điểm; 1 điểm dinh dưỡng cho cà chua; chậc, 'Giá rẻ' cũng có thể tạm chấp nhận là giá thành thấp, vậy thì cộng thêm 1 điểm cho giá thành, để khỏi nói tôi chèn ép anh. Tóm lại, món nạm bò hầm cà chua này, tôi cho 3 điểm.”
Không chờ mọi người phản ứng lại, ngay sau đó Bái kiến nữ vương bệ hạ lại nói tiếp, “Mà món thịt kho tàu kia, có màu sắc rất đẹp, quan sát 2 điểm; mùi vị chính tông, vị giác 2 điểm; béo nhưng không ngán, chất lượng 2 điểm; dinh dưỡng phong phú, dinh dưỡng 2 điểm; tạo dáng mới mẻ độc đáo, tặng thêm 2 điểm, cho nên tôi cho món ăn này 10 điểm!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tiểu Dã, theo cậu thì cô ta có sắp xếp luôn cả giám khảo không?” Bạch Niệm Niệm khẽ nói.
Triệu Tiểu Dã nâng khóe miệng lên: “Ha ha, tớ thấy chưa chắc.”
Bạch Niệm Niệm hơi nghi ngờ bạn thân của mình, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên, giám khảo số 3 xuất hiện, là Thôn trưởng thôn Bao cỏ.
Bái kiến nữ vương bệ hạ nhíu mày lại,3lấy chai nước ra ừng ực ừng ực uống mấy ngụm; Thôn trưởng thôn Bao cỏ cười híp mắt bày tỏ cảm ơn; còn vị giám khảo béo ẩn họ tên kia thì sáng mắt lên, không hề giấu diếm bộ dáng tham ăn của mình. Anh ta nhận một đĩa ăn súp liền ngửi một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt vô cùng say mê.
Đĩa nạm bò hầm khoai tây cà chua có màu sắc hấp dẫn được chia ra đựng trong ba cái đĩa màu trắng ngà, muỗng đũa cùng màu càng làm rõ nét thêm sắc thái ấm áp. Mặc dù không có đồ trang trí rực rỡ cùng khay trưng bày đẹp đẽ, nhưng lại có một cảm giác an ổn của cuộc sống gia2đình, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Trong ba chén nhỏ bằng sứ trắng, cơm trắng chất thành một ngọn núi nho nhỏ, hơi nóng trắng xóa bốc lên, khiến cho hạt gạo chắc nịch càng thêm ướt át lóng lánh, mà người xem cũng khó cưỡng lại được, bắt đầu tưởng tượng ra sự mềm dẻo ngon miệng của nó.
Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã, còn có đông đảo quần chúng vây xem đồng loạt nuốt nước miếng, giương mắt nhìn chằm chằm ba vị giám khảo trên đài. Mấy người chơi Thần thực vừa nãy từ chối yêu cầu của hệ thống càng hối hận không thôi, khao khát được chiếm lấy vị trí giám khảo đó.
Bái kiến nữ vương bệ hạ mang theo2thái độ không cam tâm chỉ nếm thử một chút xíu. Thôn trưởng thôn Bao cỏ vừa ăn vừa gật gù, Mà vị giám khảo béo kia mới vừa ăn một miếng đã đổ thẳng chén cơm vào giữa đĩa súp, khuấy mấy cái, khò khè lùa vào trong miệng, mặc dù động tác hơi thô tục nhưng lại cho người ta cảm giác anh ta thật sự yêu thích món ăn này từ tận đáy lòng.
Ước chừng qua khoảng năm phút, thành phẩm của Khang lão đại không có thịt không vui cũng đã hoàn thành. Hương thơm tràn ra, thịt kho tàu trong đỏ còn lộ ra thâm sắc nằm ở giữa cái bát lớn mang phong cách cổ xưa, làm cho nó có thêm một loại khí9khái khác biệt. Gã cũng có cơm trắng tỏa ra hơi nóng, nhưng vì khoảng cách khá xa cho nên Bạch Niệm Niệm không thể nhận ra món này có gì đặc biệt cả.
Dựa theo quy định của nhà phát hành trò chơi, thì tiêu chuẩn chấm điểm PK kỹ năng nấu nướng của Thiên đường sành ăn được chia thành năm hạng mục, là cảm nhận qua “quan sát bề ngoài”, “mùi vị”, “ chất lượng”, “dinh dưỡng” và “mục cộng thêm điểm (bao gồm kỹ xảo, những đổi mới, giá thành...)”, mỗi mục hai điểm. Nếu như số điểm bằng nhau thì người chơi có thời gian sử dụng ít hơn sẽ giành chiến thắng. Từ đó cho thấy, hiện tại Không quên tình đầu đã nhỉnh4hơn Khang lão đại không có thịt không vui một ưu thế.
Cùng lúc đó, giám khảo số 2 cuối cùng cũng đã đến, sắc mặt của Bái kiến nữ vương bệ hạ thay đổi ngay lập tức.
Vị giám khảo cuối cùng bước ra sân thi đấu là một tiểu béo, dáng vẻ cười híp mắt khiến người ta rất có thiện cảm: “Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi nhìn thấy một con thỏ hoang, nhưng tiếc là không bắt được.” Trên tóc và quần áo của anh ta có rất nhiều lá cỏ rơm rạ, đúng là rất giống mới chui từ trong hang thỏ ra.
Mãi đến lúc này, Bạch Niệm Niệm mới cho rằng Không quên tình đầu vẫn còn hy vọng thắng lợi. Tiếp theo, chính là lúc hắn phải so đấu với Khang lão đại không có thịt không vui.
“Nạm bò hầm cà chua, mời ba vị giám khảo thưởng thức.” Không quên tình đầu đặt món ăn thành phẩm của mình lên bàn giám khảo, thản nhiên nói xong, liền lui trở về bên cạnh quầy bếp.
Giám khảo NPC* xuất hiện, chứng tỏ Thần thực mà hệ thống mời tới chỉ có hai người. Bái kiến nữ vương bệ hạ nhíu mày lại, còn thầm dùng kênh trò chuyện riêng nói gì đó, phát hiện Bạch Niệm Niệm đang nhìn mình, cô ta cũng không kiêng nể mà trừng mắt lên nhìn cô.
* Một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bái kiến nữ vương bệ hạ đã đổi hết mấy tư thế ngồi, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát giữa không trung, nhưng vị giám khảo số 2 mãi mà vẫn chưa xuất hiện.
Trên sân thi đấu khói mù lượn lờ, mùi hương chua chua ngọt ngọt thơm ngon càng ngày càng nồng đậm. Vòng người vây xem cũng ngày càng thu nhỏ lại. Mắt mỗi người như hóa xanh nhìn chằm chằm hai nồi đất của hai đầu bếp, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Cuối cùng, trên sân thi đấu vang lên một tiếng “đinh” lanh lảnh, báo hiệu cho một người trong đó đã hoàn thành món ăn. Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Không quên tình đầu. Thời gian mà hắn sử dụng để nấu ăn đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu hắn: 24 phút 55 giây.
Đĩa nạm bò hầm khoai tây cà chua có màu sắc hấp dẫn được chia ra đựng trong ba cái đĩa màu trắng ngà, muỗng đũa cùng màu càng làm rõ nét thêm sắc thái ấm áp. Mặc dù không có đồ trang trí rực rỡ cùng khay trưng bày đẹp đẽ, nhưng lại có một cảm giác an ổn của cuộc sống gia đình, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Trong ba chén nhỏ bằng sứ trắng, cơm trắng chất thành một ngọn núi nho nhỏ, hơi nóng trắng xóa bốc lên, khiến cho hạt gạo chắc nịch càng thêm ướt át lóng lánh, mà người xem cũng khó cưỡng lại được, bắt đầu tưởng tượng ra sự mềm dẻo ngon miệng của nó.
Bạch Niệm Niệm cùng Triệu Tiểu Dã, còn có đông đảo quần chúng vây xem đồng loạt nuốt nước miếng, giương mắt nhìn chằm chằm ba vị giám khảo trên đài. Mấy người chơi Thần thực vừa nãy từ chối yêu cầu của hệ thống càng hối hận không thôi, khao khát được chiếm lấy vị trí giám khảo đó.
Bái kiến nữ vương bệ hạ mang theo thái độ không cam tâm chỉ nếm thử một chút xíu. Thôn trưởng thôn Bao cỏ vừa ăn vừa gật gù, Mà vị giám khảo béo kia mới vừa ăn một miếng đã đổ thẳng chén cơm vào giữa đĩa súp, khuấy mấy cái, khò khè lùa vào trong miệng, mặc dù động tác hơi thô tục nhưng lại cho người ta cảm giác anh ta thật sự yêu thích món ăn này từ tận đáy lòng.
Ước chừng qua khoảng năm phút, thành phẩm của Khang lão đại không có thịt không vui cũng đã hoàn thành. Hương thơm tràn ra, thịt kho tàu trong đỏ còn lộ ra thâm sắc nằm ở giữa cái bát lớn mang phong cách cổ xưa, làm cho nó có thêm một loại khí khái khác biệt. Gã cũng có cơm trắng tỏa ra hơi nóng, nhưng vì khoảng cách khá xa cho nên Bạch Niệm Niệm không thể nhận ra món này có gì đặc biệt cả.
“Thịt kho tàu của Khang sư phụ, mời ba vị thưởng thức!”
Chẳng mấy chốc mà chất giọng oang oang của Khang lão đại không có thịt không vui đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người. Lời giới thiệu của gã cũng khiến cho nhiều người chơi thích ăn mỳ gói nhớ tới mùi vị kinh điển của mì thịt bò kho, một dòng thác nước miếng cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.
Không biết có phải gã cố ý hay không, mà lúc đặt cái bát lớn lên bàn giám khảo đã dùng lực hơi mạnh, thịt kho tàu bóng loáng đầy bát phút chốc run run tưởng bắn ra ngoài, độ mềm cùng hương vị vô cùng sinh động, giống như nếu không cẩn thận là có thể văng từ trong chén ra ngoài vậy.
Bái kiến nữ vương bệ hạ ghét bỏ chọc chọc miếng thịt kho óng ánh, lại đặt đũa xuống, cầm cái muôi múc một muỗng nước dùng rưới lên cơm trắng như tuyết, ăn tạm một miếng nhỏ; Thôn trưởng thôn Bao cỏ vẫn cười híp mắt nói cảm ơn, một ngụm thịt thêm một ngụm cơm, ăn rất nghiêm túc; giám khảo béo thì chỉ gắp một miếng thịt kho lên, theo sớ thịt xé ra một tầng da thịt mềm mại tươi mới, nhắm mắt lại, nhai trong yên lặng.
Trên đầu Khang lão đại không có thịt không vui đang treo khoảng thời gian dùng để nấu ăn là “30 phút 37 giây“. Gã khoanh tay tựa lên quầy bếp loang lổ vệt thức ăn, gật gù đắc ý hát một điệu dân ca, đùi phải không ngừng lắc lư.
“Đây là đầu bếp lôi thôi nhất tớ từng thấy,“ Khuôn mặt Triệu Tiểu Dã tràn ngập ghét bỏ, “Cả tháng này tớ cũng không muốn ăn thịt kho nữa.”
“Không quên tình đầu chắc là có khả năng giành được chiến thắng đúng không?” Bạch Niệm Niệm vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “Đinh” vang lên, các giám khảo bắt đầu chấm điểm.
“Nạm bò hầm cà chua,“ Bái kiến nữ vương bệ hạ lộ ra sắc mặt khinh thường, không cười, nhận xét một cách trơ tráo, nói, “Ngay cả một bộ chén dĩa đàng hoàng cũng không có, vẻ ngoài 1 điểm; không chua xíu nào, vị giác 0 điểm! Nạm bò giá rẻ, chất lượng 0 điểm; 1 điểm dinh dưỡng cho cà chua; chậc, 'Giá rẻ' cũng có thể tạm chấp nhận là giá thành thấp, vậy thì cộng thêm 1 điểm cho giá thành, để khỏi nói tôi chèn ép anh. Tóm lại, món nạm bò hầm cà chua này, tôi cho 3 điểm.”
Không chờ mọi người phản ứng lại, ngay sau đó Bái kiến nữ vương bệ hạ lại nói tiếp, “Mà món thịt kho tàu kia, có màu sắc rất đẹp, quan sát 2 điểm; mùi vị chính tông, vị giác 2 điểm; béo nhưng không ngán, chất lượng 2 điểm; dinh dưỡng phong phú, dinh dưỡng 2 điểm; tạo dáng mới mẻ độc đáo, tặng thêm 2 điểm, cho nên tôi cho món ăn này 10 điểm!”