Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-68
Chương 68: Thần tượng toàn năng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ở ngoài đời thực, bản đồ Bích Thủy Tinh Không tương ứng với hồ Đại Minh - hồ nước suối lớn nhất Trung Quốc, là một trong ba danh lam thắng cảnh lớn của thành phố J, phong cảnh đẹp không sao tả xiết. Cửa Nam của hồ Đại Minh đi ra ngoài còn có một con phố Qushuiting, trên phố có cửa hàng làm đồ thủ công, thức ăn nhẹ tinh xảo, không có gì là không có cả. Đến trong Thiên đường sành ăn thì trên con đường này cũng có mở rất nhiều căn nhà gỗ nhỏ giống vậy, đa số cho người chơi Thần tượng thuê để kinh doanh, tiền thuê nhà cao hơn Chợ tự do gấp mấy lần, nhưng người ta vẫn tranh nhau3cướp vị trí, vốn thuộc vào trạng thái giá cả cao nên người cần mua ít, rất khó để bán ra.
Nhà gỗ nhỏ ở nơi này giống như đúc ngoài đời thực, xây cửa lớn ở bên hông, lại dùng phía đối diện đường cái để đặt cửa sổ. Bạch Niệm Niệm xuất hiện bên cạnh Hứa Dật Trình, nhìn căn nhà gỗ nhỏ trước mặt, đèn lồng màu đỏ dưới bóng đêm tỏa ra ánh sáng ấm áp. Dưới sự bao phủ của ánh sáng, một tấm bảng gỗ mang phong cách cổ xưa được treo ở một bên cửa sổ, trên đó có viết: Nhà nhỏ của thi nhân.
“ 'Nhà nhỏ của thi nhân'? Thần tượng này đặt tên thật là đặc biệt.” Bạch Niệm Niệm nói.
Hứa Dật2Trình lắc đầu: “Đây không phải là tên của anh ta. Anh ta mới vừa dọn tới đây, còn chưa kịp dọn dẹp lại“.
Nhà nhỏ trống không, không biết chủ nhân của nó đã đi đâu rồi. Bạch Niệm Niệm trầm ngâm, mở bảng xếp hạng đại thần trong trò chơi ra, ở một dãy mấy cái “Thần tượng” đang online thì thấy người thứ nhất chính là “Kiếp sống trôi nổi“.
“Người anh tìm gọi là ‘Kiếp sống trôi nổi’ sao?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
“Sao cô biết? Cô biết anh ta hả?” Hứa Dật Trình ngạc nhiên nhìn cô.
“Không quen, tôi chỉ đoán thôi,“ Bạch Niệm Niệm nói, “Chẳng hiểu sao thấy cái tên này hơi quen quen, giống như đã thấy ở nơi nào rồi ấy, cho2nên tôi liền đoán là anh ta. Anh định nhờ anh ta làm dụng cụ gì?”
Hứa Dật Trình nói: “Cô còn nhớ trận đấu PK ngày đầu tiên gặp tôi không? Cái niêu đất mà lúc ấy Khang lão đại không có thịt không vui dùng là do anh ta làm ra đấy.”
“Hả? Nhớ ra rồi, hình như có thuộc tính thêm thời gian hả? Thế thì anh ta thật lợi hại!” Lần này, đổi thành Bạch Niệm Niệm ngạc nhiên.
Hứa Dật Trình gật đầu nói: “Đúng vậy. Bây giờ anh ta đã cấp 38 rồi, cho dù là đồ sắt, đồ đá hay là đồ gỗ gì thì hầu như không có thứ mà anh ta không biết làm, là một người chơi Thần tượng toàn năng.”
“Woa, vậy9thì nhờ anh ta làm đạo cụ có phải đắt tiền lắm không...” Mặc dù Hứa Dật Trình đã đổi trang phục cùng đạo cụ nhưng ấn tượng nghèo khổ mà hắn mang đến cho Bạch Niệm Niệm vẫn khó mà sửa lại được.
“Đúng vậy, rất đắt,“ Hứa Dật Trình nói, “Nhưng mà, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không xem là vấn đề...”
“Cho nên vấn đề nằm ở chỗ khác hả? Ông chủ.” Bạch Niệm Niệm quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đang nhìn một tên nhà giàu mới nổi vậy.
Hứa Dật Trình ngượng ngùng sờ mũi mình, cảm thấy không biết phải làm sao nhưng vẫn phải nói: “Đúng vậy. Anh ta... rất bí ẩn cùng khó4gặp.”
“Tại sao? Đúng rồi, anh ta đâu?” Bạch Niệm Niệm chưa từng gặp Kiếp sống trôi nổi, cho nên cái ý “bí ẩn cùng khó gặp” mà cô hiểu cũng không phải là ý mà Hứa Dật Trình nói tới. Cô còn tưởng rằng anh ta vừa thấy có người đến tìm đã chạy mất rồi, khiến cho họ lãng phí định vị phù một cách vô ích chứ.
“Chắc là đi múc nước rồi.” Hứa Dật Trình nói.
Đang nói, một bóng người gầy gò đã xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Bạch Niệm Niệm thấy anh ta mặc một bộ quần áo Trung Sơn màu đen, xách một thùng nước to lảo đảo lắc lư đi tới. Mãi đến khi anh ta đã đến gần, Bạch Niệm Niệm mới nhìn thấy rõ được mặt anh ta. Mái tóc đen xéo, da rất trắng, một đôi mắt kính vuông chống trên sóng mũi cao, giống như một học sinh yếu ớt nho nhã thời dân quốc vậy.
Anh ta đặt thùng nước ở phía sau phòng nhỏ, gật đầu với Hứa Dật Trình: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.” Rồi mới chào hỏi gương mặt mới Bạch Niệm Niệm: “Xin chào, hoan nghênh đã đến chơi.”
“Tại sao? Đúng rồi, anh ta đâu?” Bạch Niệm Niệm chưa từng gặp Kiếp sống trôi nổi, cho nên cái ý “bí ẩn cùng khó gặp” mà cô hiểu cũng không phải là ý mà Hứa Dật Trình nói tới. Cô còn tưởng rằng anh ta vừa thấy có người đến tìm đã chạy mất rồi, khiến cho họ lãng phí định vị phù một cách vô ích chứ.
“Chắc là đi múc nước rồi.” Hứa Dật Trình nói.
Đang nói, một bóng người gầy gò đã xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Bạch Niệm Niệm thấy anh ta mặc một bộ quần áo Trung Sơn màu đen, xách một thùng nước to lảo đảo lắc lư đi tới. Mãi đến khi anh ta đã đến gần, Bạch Niệm Niệm mới nhìn thấy rõ được mặt anh ta. Mái tóc đen xéo, da rất trắng, một đôi mắt kính vuông chống trên sóng mũi cao, giống như một học sinh yếu ớt nho nhã thời dân quốc vậy.
Anh ta đặt thùng nước ở phía sau phòng nhỏ, gật đầu với Hứa Dật Trình: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.” Rồi mới chào hỏi gương mặt mới Bạch Niệm Niệm: “Xin chào, hoan nghênh đã đến chơi.”
Ấn tượng của Bạch Niệm Niệm với anh ta khá tốt, nhưng mà vẫn nghi ngờ chuyện “Xách nước“. Sau khi chào hỏi Kiếp sống trôi nổi xong cô liền hỏi nhỏ Hứa Dật Trình: “Tại sao anh ta không để thùng nước vào trong túi, xách tới rất phí thể lực.”
Thuộc tính của người chơi trong Thiên đường sành ăn được chia thành “thể lực” và “sinh lực”, tương đương với chỉ số của máu và mana trong các trò chơi khác, nhưng cũng có điểm khác. Sau khi hao phí thể lực cần phải ăn gì đó để bổ sung cho nên phần lớn người chơi đều sẽ chú ý giữ gìn thể lực, đây là lần đầu tiên Bạch Niệm Niệm thấy có người cố ý tiêu hao thể lực đấy.
“Không rõ nữa,“ Hứa Dật Trình nói, “Chắc là muốn tự thể nghiệm cuộc sống.”
Kiếp sống trôi nổi dọn dẹp bên trong cửa tiệm lại một chút. Nhưng lại không để ý đến những vật trang trí bên ngoài, mà chỉ tháo tấm bảng gỗ có viết chữ “Nhà nhỏ của thi nhân” xuống bỏ qua một bên.
Hứa Dật Trình và Kiếp sống trôi nổi cùng nhau bàn những vật liệu cần để chế tạo dụng cụ, Bạch Niệm Niệm vừa mới nghe cần nhiều quặng sắt cùng vật liệu gỗ như vậy liền thấy đau đầu. Cô nghĩ, mấy thứ đó với một bang lớn cũng đã hơi gắng gượng mới có được, còn Không quên tình đầu chỉ là một người chơi nhàn tản, vậy thì trước khi giải thi đấu bắt đầu, hắn có thể thu thập đủ vật liệu được sao? Cho dù có gom đủ thì cho dù tay nghề của Kiếp sống trôi nổi có đáng tin như vậy thì chỉ cần một cái nhấc tay là chế tạo ra được dụng cụ mang thuộc tính liền sao?
Nhưng cô nhìn sườn mặt bình tĩnh của Không quên tình đầu, giống như là không để ý tới mấy chuyện này vậy.
Sau khi hai người nói xong, Hứa Dật Trình đề ra ý muốn kết bạn với Kiếp sống trôi nổi, lại bị hắn ta từ chối.
“Vô ích thôi,“ Kiếp sống trôi nổi nói, “Chờ tới lúc một ‘tôi’ khác online thì cột bạn tốt của tôi lại biến về trống không thôi. Cho nên có gì thắc mắc, anh cứ gửi trò chuyện riêng cho tôi, nếu như bị từ chối thì chứng tỏ người đó là anh ta.”
Bạch Niệm Niệm đứng nghe mà ngẩn người, “một tôi khác”, nói giống như là tâm thần phân liệt vậy.
Chào tạm biệt rồi rời đi, không đợi Bạch Niệm Niệm hỏi, Hứa Dật Trình đã lên tiếng giải thích: “ 'Kiếp sống trôi nổi' có hai người, người đeo mắt kính này thành thục chững chạc, dễ nói chuyện, còn người không đeo mắt kính kia thì... không tiện đánh giá. Nếu như ngày nào đó, cô nhìn thấy người không đeo mắt kính thì đừng để ý tới là được.”
“Hả?” Bạch Niệm Niệm chết lặng người, không nói ra lời, “Sinh đôi?... Không đúng, cho dù là sinh đôi thì sóng điện não cùng mạch xung của hai người cũng không thể giống y hệt nhau được, thế thì sao có thể dùng cùng một cái tên được chứ?”
Nói tới đây, cô che miệng lại: “Không phải chứ, lại có thêm một người ‘tâm thần phân liệt’ nữa hả? Sao trong trò chơi này lại có nhiều người giả tâm thần phân liệt vậy?”
“Cho dù là trò chơi hay đời thực thì ai mà chưa từng có lúc tâm thần phân liệt chứ?” Hứa Dật Trình cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến cho Bạch Niệm Niệm cảm nhận được từng tia từng tia lạnh lẽo, giống như là bông tuyết dịu dàng khẽ rơi trên mặt nhưng cảm giác lại lạnh như băng ở ngoài đời thực.
Loài người là chủng loài phức tạp, từ lúc vừa sinh ra đã đeo sẵn một chiếc mặt nạ rồi. Người ít thì có vui và buồn, còn người nhiều thì có một ngàn khuôn mặt. Những người bị gọi là “tâm thần phân liệt” chỉ là vì có hai mặt hoặc nhiều mặt trong đó bị phóng đại lên, khiến cho người này giống như là biến thành một người khác thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhà gỗ nhỏ ở nơi này giống như đúc ngoài đời thực, xây cửa lớn ở bên hông, lại dùng phía đối diện đường cái để đặt cửa sổ. Bạch Niệm Niệm xuất hiện bên cạnh Hứa Dật Trình, nhìn căn nhà gỗ nhỏ trước mặt, đèn lồng màu đỏ dưới bóng đêm tỏa ra ánh sáng ấm áp. Dưới sự bao phủ của ánh sáng, một tấm bảng gỗ mang phong cách cổ xưa được treo ở một bên cửa sổ, trên đó có viết: Nhà nhỏ của thi nhân.
“ 'Nhà nhỏ của thi nhân'? Thần tượng này đặt tên thật là đặc biệt.” Bạch Niệm Niệm nói.
Hứa Dật2Trình lắc đầu: “Đây không phải là tên của anh ta. Anh ta mới vừa dọn tới đây, còn chưa kịp dọn dẹp lại“.
Nhà nhỏ trống không, không biết chủ nhân của nó đã đi đâu rồi. Bạch Niệm Niệm trầm ngâm, mở bảng xếp hạng đại thần trong trò chơi ra, ở một dãy mấy cái “Thần tượng” đang online thì thấy người thứ nhất chính là “Kiếp sống trôi nổi“.
“Người anh tìm gọi là ‘Kiếp sống trôi nổi’ sao?” Bạch Niệm Niệm hỏi.
“Sao cô biết? Cô biết anh ta hả?” Hứa Dật Trình ngạc nhiên nhìn cô.
“Không quen, tôi chỉ đoán thôi,“ Bạch Niệm Niệm nói, “Chẳng hiểu sao thấy cái tên này hơi quen quen, giống như đã thấy ở nơi nào rồi ấy, cho2nên tôi liền đoán là anh ta. Anh định nhờ anh ta làm dụng cụ gì?”
Hứa Dật Trình nói: “Cô còn nhớ trận đấu PK ngày đầu tiên gặp tôi không? Cái niêu đất mà lúc ấy Khang lão đại không có thịt không vui dùng là do anh ta làm ra đấy.”
“Hả? Nhớ ra rồi, hình như có thuộc tính thêm thời gian hả? Thế thì anh ta thật lợi hại!” Lần này, đổi thành Bạch Niệm Niệm ngạc nhiên.
Hứa Dật Trình gật đầu nói: “Đúng vậy. Bây giờ anh ta đã cấp 38 rồi, cho dù là đồ sắt, đồ đá hay là đồ gỗ gì thì hầu như không có thứ mà anh ta không biết làm, là một người chơi Thần tượng toàn năng.”
“Woa, vậy9thì nhờ anh ta làm đạo cụ có phải đắt tiền lắm không...” Mặc dù Hứa Dật Trình đã đổi trang phục cùng đạo cụ nhưng ấn tượng nghèo khổ mà hắn mang đến cho Bạch Niệm Niệm vẫn khó mà sửa lại được.
“Đúng vậy, rất đắt,“ Hứa Dật Trình nói, “Nhưng mà, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không xem là vấn đề...”
“Cho nên vấn đề nằm ở chỗ khác hả? Ông chủ.” Bạch Niệm Niệm quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đang nhìn một tên nhà giàu mới nổi vậy.
Hứa Dật Trình ngượng ngùng sờ mũi mình, cảm thấy không biết phải làm sao nhưng vẫn phải nói: “Đúng vậy. Anh ta... rất bí ẩn cùng khó4gặp.”
“Tại sao? Đúng rồi, anh ta đâu?” Bạch Niệm Niệm chưa từng gặp Kiếp sống trôi nổi, cho nên cái ý “bí ẩn cùng khó gặp” mà cô hiểu cũng không phải là ý mà Hứa Dật Trình nói tới. Cô còn tưởng rằng anh ta vừa thấy có người đến tìm đã chạy mất rồi, khiến cho họ lãng phí định vị phù một cách vô ích chứ.
“Chắc là đi múc nước rồi.” Hứa Dật Trình nói.
Đang nói, một bóng người gầy gò đã xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Bạch Niệm Niệm thấy anh ta mặc một bộ quần áo Trung Sơn màu đen, xách một thùng nước to lảo đảo lắc lư đi tới. Mãi đến khi anh ta đã đến gần, Bạch Niệm Niệm mới nhìn thấy rõ được mặt anh ta. Mái tóc đen xéo, da rất trắng, một đôi mắt kính vuông chống trên sóng mũi cao, giống như một học sinh yếu ớt nho nhã thời dân quốc vậy.
Anh ta đặt thùng nước ở phía sau phòng nhỏ, gật đầu với Hứa Dật Trình: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.” Rồi mới chào hỏi gương mặt mới Bạch Niệm Niệm: “Xin chào, hoan nghênh đã đến chơi.”
“Tại sao? Đúng rồi, anh ta đâu?” Bạch Niệm Niệm chưa từng gặp Kiếp sống trôi nổi, cho nên cái ý “bí ẩn cùng khó gặp” mà cô hiểu cũng không phải là ý mà Hứa Dật Trình nói tới. Cô còn tưởng rằng anh ta vừa thấy có người đến tìm đã chạy mất rồi, khiến cho họ lãng phí định vị phù một cách vô ích chứ.
“Chắc là đi múc nước rồi.” Hứa Dật Trình nói.
Đang nói, một bóng người gầy gò đã xuất hiện ở một nơi cách đó không xa. Bạch Niệm Niệm thấy anh ta mặc một bộ quần áo Trung Sơn màu đen, xách một thùng nước to lảo đảo lắc lư đi tới. Mãi đến khi anh ta đã đến gần, Bạch Niệm Niệm mới nhìn thấy rõ được mặt anh ta. Mái tóc đen xéo, da rất trắng, một đôi mắt kính vuông chống trên sóng mũi cao, giống như một học sinh yếu ớt nho nhã thời dân quốc vậy.
Anh ta đặt thùng nước ở phía sau phòng nhỏ, gật đầu với Hứa Dật Trình: “Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.” Rồi mới chào hỏi gương mặt mới Bạch Niệm Niệm: “Xin chào, hoan nghênh đã đến chơi.”
Ấn tượng của Bạch Niệm Niệm với anh ta khá tốt, nhưng mà vẫn nghi ngờ chuyện “Xách nước“. Sau khi chào hỏi Kiếp sống trôi nổi xong cô liền hỏi nhỏ Hứa Dật Trình: “Tại sao anh ta không để thùng nước vào trong túi, xách tới rất phí thể lực.”
Thuộc tính của người chơi trong Thiên đường sành ăn được chia thành “thể lực” và “sinh lực”, tương đương với chỉ số của máu và mana trong các trò chơi khác, nhưng cũng có điểm khác. Sau khi hao phí thể lực cần phải ăn gì đó để bổ sung cho nên phần lớn người chơi đều sẽ chú ý giữ gìn thể lực, đây là lần đầu tiên Bạch Niệm Niệm thấy có người cố ý tiêu hao thể lực đấy.
“Không rõ nữa,“ Hứa Dật Trình nói, “Chắc là muốn tự thể nghiệm cuộc sống.”
Kiếp sống trôi nổi dọn dẹp bên trong cửa tiệm lại một chút. Nhưng lại không để ý đến những vật trang trí bên ngoài, mà chỉ tháo tấm bảng gỗ có viết chữ “Nhà nhỏ của thi nhân” xuống bỏ qua một bên.
Hứa Dật Trình và Kiếp sống trôi nổi cùng nhau bàn những vật liệu cần để chế tạo dụng cụ, Bạch Niệm Niệm vừa mới nghe cần nhiều quặng sắt cùng vật liệu gỗ như vậy liền thấy đau đầu. Cô nghĩ, mấy thứ đó với một bang lớn cũng đã hơi gắng gượng mới có được, còn Không quên tình đầu chỉ là một người chơi nhàn tản, vậy thì trước khi giải thi đấu bắt đầu, hắn có thể thu thập đủ vật liệu được sao? Cho dù có gom đủ thì cho dù tay nghề của Kiếp sống trôi nổi có đáng tin như vậy thì chỉ cần một cái nhấc tay là chế tạo ra được dụng cụ mang thuộc tính liền sao?
Nhưng cô nhìn sườn mặt bình tĩnh của Không quên tình đầu, giống như là không để ý tới mấy chuyện này vậy.
Sau khi hai người nói xong, Hứa Dật Trình đề ra ý muốn kết bạn với Kiếp sống trôi nổi, lại bị hắn ta từ chối.
“Vô ích thôi,“ Kiếp sống trôi nổi nói, “Chờ tới lúc một ‘tôi’ khác online thì cột bạn tốt của tôi lại biến về trống không thôi. Cho nên có gì thắc mắc, anh cứ gửi trò chuyện riêng cho tôi, nếu như bị từ chối thì chứng tỏ người đó là anh ta.”
Bạch Niệm Niệm đứng nghe mà ngẩn người, “một tôi khác”, nói giống như là tâm thần phân liệt vậy.
Chào tạm biệt rồi rời đi, không đợi Bạch Niệm Niệm hỏi, Hứa Dật Trình đã lên tiếng giải thích: “ 'Kiếp sống trôi nổi' có hai người, người đeo mắt kính này thành thục chững chạc, dễ nói chuyện, còn người không đeo mắt kính kia thì... không tiện đánh giá. Nếu như ngày nào đó, cô nhìn thấy người không đeo mắt kính thì đừng để ý tới là được.”
“Hả?” Bạch Niệm Niệm chết lặng người, không nói ra lời, “Sinh đôi?... Không đúng, cho dù là sinh đôi thì sóng điện não cùng mạch xung của hai người cũng không thể giống y hệt nhau được, thế thì sao có thể dùng cùng một cái tên được chứ?”
Nói tới đây, cô che miệng lại: “Không phải chứ, lại có thêm một người ‘tâm thần phân liệt’ nữa hả? Sao trong trò chơi này lại có nhiều người giả tâm thần phân liệt vậy?”
“Cho dù là trò chơi hay đời thực thì ai mà chưa từng có lúc tâm thần phân liệt chứ?” Hứa Dật Trình cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến cho Bạch Niệm Niệm cảm nhận được từng tia từng tia lạnh lẽo, giống như là bông tuyết dịu dàng khẽ rơi trên mặt nhưng cảm giác lại lạnh như băng ở ngoài đời thực.
Loài người là chủng loài phức tạp, từ lúc vừa sinh ra đã đeo sẵn một chiếc mặt nạ rồi. Người ít thì có vui và buồn, còn người nhiều thì có một ngàn khuôn mặt. Những người bị gọi là “tâm thần phân liệt” chỉ là vì có hai mặt hoặc nhiều mặt trong đó bị phóng đại lên, khiến cho người này giống như là biến thành một người khác thôi.