Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-64
Chương 64: Nghỉ đông rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bạch Niệm Niệm giống như bị sét đánh mà đứng đờ người ra một hồi lâu, lâu đến nỗi Meo thật to thật to cảm thấy kỳ lạ. Vừa nãy chị đã đi tới chợ tự do, kiểm kê lại hàng hóa mà mình đã treo ở sạp nhỏ, rồi châm thêm hàng vào. Khi đó, Bạch Niệm Niệm đang đứng bên cạnh ruộng dưa hấu để xem bài viết, nhưng sao bây giờ mình đã về rồi mà Bạch Niệm Niệm vẫn còn giữ nguyên một tư thế đứng như lúc nãy vậy? Cô ấy không thấy mệt sao?
“Sao vậy hả?” Meo thật to thật to dùng một đầu khác của cây đinh ba chọt chọt Bạch Niệm Niệm, “Đứng lâu trong ruộng dưa hấu như vậy thật là giống một con tra đã tu thành tinh.”
Trước đây, Bạch Niệm3Niệm nói chị ấy là Nhuận Thổ, sau đó chị ấy đã biết.
Bạch Niệm Niệm hoàn hồn lại: “Em...”
Đồng hồ sinh học được nuôi dưỡng ra ở trường học cũng không trở nên vô dụng vì kỳ nghỉ. Nhưng khi cô mở mắt ra rồi phát hiện bên ngoài sáng choang thì lúc đầu còn tưởng là mình đã ngủ quên rồi, hai giây sau mới nhớ ra là tối hôm qua tuyết rơi cả đêm cho nên bên ngoài cửa sổ mới sáng trưng như vậy.
Bạch Niệm Niệm bật người ngồi dậy, mặc quần áo vào thật nhanh rồi kéo màn cửa sổ ra.
Một thế giới trắng xóa sau trận tuyết rơi đập thẳng vào mắt, ánh sáng sáng ngời đến nỗi khiến mắt cô đau nhói. Tuyết vẫn còn đang rơi, từng bông tuyết lả tả rơi2xuống khiến cho Bạch Niệm Niệm chẳng hiểu sao lại nhớ tới trò chơi chiến đấu bằng gối lông ngỗng rất vui trong một chương trình tạp kỹ nào đó. Nếu như còn ở trường học thì tốt rồi, cô có thể cùng các bạn trong phòng đi ra ngoài đắp nặn người tuyết, chơi ném tuyết, chắc là vui vẻ lắm.
Nhưng dù cho chỉ có một mình thì cô vẫn có thể vui vẻ như thường.
Bạch Niệm Niệm đi vệ sinh cá nhân, nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp hỏi vọng ra vì sao lại dậy sớm như thế, được nghỉ mà sao không ngủ nướng thêm. Bạch Niệm Niệm muốn nói, cô là một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, còn muốn nói mình muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng cuối cùng ngậm bàn chải đánh răng trong2miệng lầm bầm một hồi lâu, lại nghe thấy mẹ nói rằng “Con nói cái gì mà mẹ chẳng nghe rõ gì cả”, cho nên cô đành phải tập trung vào tiếp tục việc đánh răng rửa mặt.
Không được, còn chưa làm rõ ràng mọi chuyện mà, ngộ nhỡ là thật thì mất mặt lắm, cho nên càng không thể nói. Hơn nữa, nếu hắn không phải thì sao? Đúng rồi, có lẽ Không quên tình đầu biết người bí ẩn K, cho nên lần trước mình bị treo người bí ẩn K mới tới giúp đỡ... Chắc chắn là như vậy. Lại suy nghĩ kỹ càng chút, hình như anh ấy cũng đã từng nói là đang học đại học mà? Không biết là do đã lâu rồi hay là lúc anh ấy nói mà cô đang nghĩ tới9chuyện khác, tóm lại, là cô không nhớ rõ nữa.
Bạch Niệm Niệm suy nghĩ một đống thứ có hay không, sau đó dừng câu chuyện lại, chạy đi làm nhiệm vụ.
Cuối cùng thì kì thi cuối kỳ căng thẳng đã tới, Bạch Niệm Niệm không hề cảm thấy hồi hộp mà nghĩ thi xong một môn cuối cùng, có thể thu dọn đồ đạc về nhà ăn Tết rồi.
Cách ngày cuối cùng Không quên tình đầu online đã được một tuần lễ rồi, Bạch Niệm Niệm nghĩ, không lẽ người này thi hỏng rồi bị gia đình buộc phải đóng cửa nghiền ngẫm lại lỗi lầm đấy chứ? Cô càng nghĩ thì càng hối hận, tại sao không xin phương thức liên lạc của anh ấy? Còn nói là mọi người muốn cùng nhau đến khu vườn ở ngoại ô chơi,4vậy mà người này lại không chủ động đưa số điện thoại cùng số QQ lên cho mình, ngốc nghếch như vậy chắc là chưa có bạn gái đâu.
Từ từ!
Hai tay đang đóng gói hành lý của Bạch Niệm Niệm khựng lại: Biết đâu, có thể, chắc là, không chừng... anh ấy có bạn gái?
Hắn luôn giữ khoảng cách với cô, lại không chủ động cung cấp phương thức liên lạc, thậm chí cũng không xin phương thức liên lạc của cô, có phải không bình thường hay không? Đừng nói là Triệu Tiểu Dã vừa vào trò chơi một tuần đã thêm được một đống bạn tốt, ngay cả Vu Văn Tu không thể online đều đặn mà cũng có một đoàn đội QQ - tất nhiên là chuyện này liên quan đến việc anh ta là bang chủ một bang.
Cho nên, nếu đem so sánh với bọn họ thì mới thấy Không quên tình đầu khác loài. Nhưng nếu như... giả như anh ấy có bạn gái thì mọi chuyện đều đã có thể nói xuôi được rồi.
Bạch Niệm Niệm chưa từng yêu đương bị những suy nghĩ giống như tơ nhện của mình quấn lấy chặt cứng, tựa như biến thành một con tằm cưng ngọ nguậy về nhà vượt qua kỳ nghỉ đông.
Triệu Tiểu Dã đi du lịch châu Âu cùng người nhà, trường học nơi ở của Bạch Hiểu không hề nghỉ “Tết âm lịch”, bình thường ba mẹ còn phải đi làm, cho nên Bạch Niệm Niệm chắc chắn phải trải qua kỳ nghỉ đông này một mình rồi.
Bạch Niệm Niệm bật người ngồi dậy, mặc quần áo vào thật nhanh rồi kéo màn cửa sổ ra.
Một thế giới trắng xóa sau trận tuyết rơi đập thẳng vào mắt, ánh sáng sáng ngời đến nỗi khiến mắt cô đau nhói. Tuyết vẫn còn đang rơi, từng bông tuyết lả tả rơi xuống khiến cho Bạch Niệm Niệm chẳng hiểu sao lại nhớ tới trò chơi chiến đấu bằng gối lông ngỗng rất vui trong một chương trình tạp kỹ nào đó. Nếu như còn ở trường học thì tốt rồi, cô có thể cùng các bạn trong phòng đi ra ngoài đắp nặn người tuyết, chơi ném tuyết, chắc là vui vẻ lắm.
Nhưng dù cho chỉ có một mình thì cô vẫn có thể vui vẻ như thường.
Bạch Niệm Niệm đi vệ sinh cá nhân, nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp hỏi vọng ra vì sao lại dậy sớm như thế, được nghỉ mà sao không ngủ nướng thêm. Bạch Niệm Niệm muốn nói, cô là một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, còn muốn nói mình muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng cuối cùng ngậm bàn chải đánh răng trong miệng lầm bầm một hồi lâu, lại nghe thấy mẹ nói rằng “Con nói cái gì mà mẹ chẳng nghe rõ gì cả”, cho nên cô đành phải tập trung vào tiếp tục việc đánh răng rửa mặt.
Ăn bữa sáng xong, ba mẹ trước sau cùng nhau đi làm, Bạch Niệm Niệm nhận lấy nhiệm vụ cao cả là rửa chén. Sau khi dọn dẹp xong, cô cũng thay quần áo phấn khởi chạy ra ngoài chơi. Khu chung cư nhà cô ở đã khá cũ rồi, tầng lầu không cao, cũng không có thang máy. Mới vừa đi xuống lầu, còn chưa ra khỏi hành lang thì cô đã có thể ngửi thấy hương vị lạnh thấu xương của tuyết trắng, cho nên cô liền hít sâu một hơi.
Tuyết rơi thật là tốt, cô nghĩ, Không quên tình đầu có thích thời tiết có tuyết rơi không nhỉ?
Thành phố J không tính là thành phố lớn, nhưng được xem là tỉnh lị của tỉnh S, dân cư thường trú cũng có hơn bảy triệu người. Cô cùng anh ấy chính là hai người trong bảy triệu người này cũng tựa như hai con cá nhỏ trong đại dương bao la, lại gặp được nhau rồi trở thành bạn bè trong một trò chơi 3D có tên là Thiên đường sành ăn. Điều này khiến cho người ta phải cảm thán duyên phận đúng là kỳ diệu.
Bạch Niệm Niệm đi một chút lại dừng một chút mà vòng quanh vùng lân cận khu nhà ở. Tới gần cửa ải cuối năm, rất nhiều cửa tiệm nhỏ đều vắng tanh, chẳng hạn như quầy bán đồ lặt vặt, tiệm văn phòng phẩm, tiệm trà sữa vân vân bên cạnh trường học, đã có khá nhiều cửa tiệm về nhà ăn Tết sớm cho nên cổng lớn đều đã đóng chặt lại, trên cửa cuốn còn có dán chữ phúc màu hồng hồng cùng những dòng chữ “Mùng tám khai trương” “Mười sáu tháng giêng khai trương” vân vân.
Bạch Niệm Niệm chẳng mua được dù chỉ là một ly trà sữa nóng, dần dần bị giá rét bao phủ. Cho nên khi cô đi đến bên cạnh trạm xe buýt thì vừa may có một chiếc xe đi tới, sau khi đúng lúc nhìn thấy hơi nước trên ô cửa sổ xe thì cô vội bước lên xe, nghĩ thầm cuối cùng đã có thể ấm áp một hồi rồi.
Chiếc xe này chạy về một khu chợ bán sỉ rất lớn ở phía Tây thành phố J, trên đường sẽ đi ngang qua từng dãy từng dãy nhà cũ, đó là khu thành cũ của thành phố J, có rất nhiều kiến trúc mang dáng dấp thời kỳ dân quốc. Bạch Niệm Niệm biết nơi đó có một cái công viên tầm tầm, cô vẫn luôn nghe nói bên trong có rất nhiều tiệm sách cũ cùng tiệm đồ chơi văn hóa, nhưng vẫn chưa có dịp tới đó lần nào. Cuối cùng thì lần này cô đã có thể tới đó nhìn thử rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sao vậy hả?” Meo thật to thật to dùng một đầu khác của cây đinh ba chọt chọt Bạch Niệm Niệm, “Đứng lâu trong ruộng dưa hấu như vậy thật là giống một con tra đã tu thành tinh.”
Trước đây, Bạch Niệm3Niệm nói chị ấy là Nhuận Thổ, sau đó chị ấy đã biết.
Bạch Niệm Niệm hoàn hồn lại: “Em...”
Đồng hồ sinh học được nuôi dưỡng ra ở trường học cũng không trở nên vô dụng vì kỳ nghỉ. Nhưng khi cô mở mắt ra rồi phát hiện bên ngoài sáng choang thì lúc đầu còn tưởng là mình đã ngủ quên rồi, hai giây sau mới nhớ ra là tối hôm qua tuyết rơi cả đêm cho nên bên ngoài cửa sổ mới sáng trưng như vậy.
Bạch Niệm Niệm bật người ngồi dậy, mặc quần áo vào thật nhanh rồi kéo màn cửa sổ ra.
Một thế giới trắng xóa sau trận tuyết rơi đập thẳng vào mắt, ánh sáng sáng ngời đến nỗi khiến mắt cô đau nhói. Tuyết vẫn còn đang rơi, từng bông tuyết lả tả rơi2xuống khiến cho Bạch Niệm Niệm chẳng hiểu sao lại nhớ tới trò chơi chiến đấu bằng gối lông ngỗng rất vui trong một chương trình tạp kỹ nào đó. Nếu như còn ở trường học thì tốt rồi, cô có thể cùng các bạn trong phòng đi ra ngoài đắp nặn người tuyết, chơi ném tuyết, chắc là vui vẻ lắm.
Nhưng dù cho chỉ có một mình thì cô vẫn có thể vui vẻ như thường.
Bạch Niệm Niệm đi vệ sinh cá nhân, nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp hỏi vọng ra vì sao lại dậy sớm như thế, được nghỉ mà sao không ngủ nướng thêm. Bạch Niệm Niệm muốn nói, cô là một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, còn muốn nói mình muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng cuối cùng ngậm bàn chải đánh răng trong2miệng lầm bầm một hồi lâu, lại nghe thấy mẹ nói rằng “Con nói cái gì mà mẹ chẳng nghe rõ gì cả”, cho nên cô đành phải tập trung vào tiếp tục việc đánh răng rửa mặt.
Không được, còn chưa làm rõ ràng mọi chuyện mà, ngộ nhỡ là thật thì mất mặt lắm, cho nên càng không thể nói. Hơn nữa, nếu hắn không phải thì sao? Đúng rồi, có lẽ Không quên tình đầu biết người bí ẩn K, cho nên lần trước mình bị treo người bí ẩn K mới tới giúp đỡ... Chắc chắn là như vậy. Lại suy nghĩ kỹ càng chút, hình như anh ấy cũng đã từng nói là đang học đại học mà? Không biết là do đã lâu rồi hay là lúc anh ấy nói mà cô đang nghĩ tới9chuyện khác, tóm lại, là cô không nhớ rõ nữa.
Bạch Niệm Niệm suy nghĩ một đống thứ có hay không, sau đó dừng câu chuyện lại, chạy đi làm nhiệm vụ.
Cuối cùng thì kì thi cuối kỳ căng thẳng đã tới, Bạch Niệm Niệm không hề cảm thấy hồi hộp mà nghĩ thi xong một môn cuối cùng, có thể thu dọn đồ đạc về nhà ăn Tết rồi.
Cách ngày cuối cùng Không quên tình đầu online đã được một tuần lễ rồi, Bạch Niệm Niệm nghĩ, không lẽ người này thi hỏng rồi bị gia đình buộc phải đóng cửa nghiền ngẫm lại lỗi lầm đấy chứ? Cô càng nghĩ thì càng hối hận, tại sao không xin phương thức liên lạc của anh ấy? Còn nói là mọi người muốn cùng nhau đến khu vườn ở ngoại ô chơi,4vậy mà người này lại không chủ động đưa số điện thoại cùng số QQ lên cho mình, ngốc nghếch như vậy chắc là chưa có bạn gái đâu.
Từ từ!
Hai tay đang đóng gói hành lý của Bạch Niệm Niệm khựng lại: Biết đâu, có thể, chắc là, không chừng... anh ấy có bạn gái?
Hắn luôn giữ khoảng cách với cô, lại không chủ động cung cấp phương thức liên lạc, thậm chí cũng không xin phương thức liên lạc của cô, có phải không bình thường hay không? Đừng nói là Triệu Tiểu Dã vừa vào trò chơi một tuần đã thêm được một đống bạn tốt, ngay cả Vu Văn Tu không thể online đều đặn mà cũng có một đoàn đội QQ - tất nhiên là chuyện này liên quan đến việc anh ta là bang chủ một bang.
Cho nên, nếu đem so sánh với bọn họ thì mới thấy Không quên tình đầu khác loài. Nhưng nếu như... giả như anh ấy có bạn gái thì mọi chuyện đều đã có thể nói xuôi được rồi.
Bạch Niệm Niệm chưa từng yêu đương bị những suy nghĩ giống như tơ nhện của mình quấn lấy chặt cứng, tựa như biến thành một con tằm cưng ngọ nguậy về nhà vượt qua kỳ nghỉ đông.
Triệu Tiểu Dã đi du lịch châu Âu cùng người nhà, trường học nơi ở của Bạch Hiểu không hề nghỉ “Tết âm lịch”, bình thường ba mẹ còn phải đi làm, cho nên Bạch Niệm Niệm chắc chắn phải trải qua kỳ nghỉ đông này một mình rồi.
Bạch Niệm Niệm bật người ngồi dậy, mặc quần áo vào thật nhanh rồi kéo màn cửa sổ ra.
Một thế giới trắng xóa sau trận tuyết rơi đập thẳng vào mắt, ánh sáng sáng ngời đến nỗi khiến mắt cô đau nhói. Tuyết vẫn còn đang rơi, từng bông tuyết lả tả rơi xuống khiến cho Bạch Niệm Niệm chẳng hiểu sao lại nhớ tới trò chơi chiến đấu bằng gối lông ngỗng rất vui trong một chương trình tạp kỹ nào đó. Nếu như còn ở trường học thì tốt rồi, cô có thể cùng các bạn trong phòng đi ra ngoài đắp nặn người tuyết, chơi ném tuyết, chắc là vui vẻ lắm.
Nhưng dù cho chỉ có một mình thì cô vẫn có thể vui vẻ như thường.
Bạch Niệm Niệm đi vệ sinh cá nhân, nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp hỏi vọng ra vì sao lại dậy sớm như thế, được nghỉ mà sao không ngủ nướng thêm. Bạch Niệm Niệm muốn nói, cô là một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, còn muốn nói mình muốn ra ngoài chơi tuyết, nhưng cuối cùng ngậm bàn chải đánh răng trong miệng lầm bầm một hồi lâu, lại nghe thấy mẹ nói rằng “Con nói cái gì mà mẹ chẳng nghe rõ gì cả”, cho nên cô đành phải tập trung vào tiếp tục việc đánh răng rửa mặt.
Ăn bữa sáng xong, ba mẹ trước sau cùng nhau đi làm, Bạch Niệm Niệm nhận lấy nhiệm vụ cao cả là rửa chén. Sau khi dọn dẹp xong, cô cũng thay quần áo phấn khởi chạy ra ngoài chơi. Khu chung cư nhà cô ở đã khá cũ rồi, tầng lầu không cao, cũng không có thang máy. Mới vừa đi xuống lầu, còn chưa ra khỏi hành lang thì cô đã có thể ngửi thấy hương vị lạnh thấu xương của tuyết trắng, cho nên cô liền hít sâu một hơi.
Tuyết rơi thật là tốt, cô nghĩ, Không quên tình đầu có thích thời tiết có tuyết rơi không nhỉ?
Thành phố J không tính là thành phố lớn, nhưng được xem là tỉnh lị của tỉnh S, dân cư thường trú cũng có hơn bảy triệu người. Cô cùng anh ấy chính là hai người trong bảy triệu người này cũng tựa như hai con cá nhỏ trong đại dương bao la, lại gặp được nhau rồi trở thành bạn bè trong một trò chơi 3D có tên là Thiên đường sành ăn. Điều này khiến cho người ta phải cảm thán duyên phận đúng là kỳ diệu.
Bạch Niệm Niệm đi một chút lại dừng một chút mà vòng quanh vùng lân cận khu nhà ở. Tới gần cửa ải cuối năm, rất nhiều cửa tiệm nhỏ đều vắng tanh, chẳng hạn như quầy bán đồ lặt vặt, tiệm văn phòng phẩm, tiệm trà sữa vân vân bên cạnh trường học, đã có khá nhiều cửa tiệm về nhà ăn Tết sớm cho nên cổng lớn đều đã đóng chặt lại, trên cửa cuốn còn có dán chữ phúc màu hồng hồng cùng những dòng chữ “Mùng tám khai trương” “Mười sáu tháng giêng khai trương” vân vân.
Bạch Niệm Niệm chẳng mua được dù chỉ là một ly trà sữa nóng, dần dần bị giá rét bao phủ. Cho nên khi cô đi đến bên cạnh trạm xe buýt thì vừa may có một chiếc xe đi tới, sau khi đúng lúc nhìn thấy hơi nước trên ô cửa sổ xe thì cô vội bước lên xe, nghĩ thầm cuối cùng đã có thể ấm áp một hồi rồi.
Chiếc xe này chạy về một khu chợ bán sỉ rất lớn ở phía Tây thành phố J, trên đường sẽ đi ngang qua từng dãy từng dãy nhà cũ, đó là khu thành cũ của thành phố J, có rất nhiều kiến trúc mang dáng dấp thời kỳ dân quốc. Bạch Niệm Niệm biết nơi đó có một cái công viên tầm tầm, cô vẫn luôn nghe nói bên trong có rất nhiều tiệm sách cũ cùng tiệm đồ chơi văn hóa, nhưng vẫn chưa có dịp tới đó lần nào. Cuối cùng thì lần này cô đã có thể tới đó nhìn thử rồi.