Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nha-cung-cap-cau-luong-46
Chương 46: Quá lợi hại
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Giao hàng nhanh?” Bạch Niệm Niệm nói, “Nhưng mà gần đây tôi đâu có đặt mua đồ đâu.”
Chị gái giao hàng nhanh nói: “Có thể là người khác mua cho bạn, địa chỉ gửi hàng là thành phố B. Ôi chao nặng quá đi, bạn xem thử xem, đợi bạn quay lại nhận hay là tôi sẽ gửi ở phòng kế bên cho bạn?”
Bạch Niệm Niệm và bạn cùng phòng chạy vội trở về. Đứng trước cửa phòng ngủ mở gói hàng chuyển phát nhanh ra, liền có một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, sau đó liền nhìn thấy một cái hộp đựng mang phong cách vô cùng Trung Quốc. Sợi chỉ màu vàng đậm phát họa ra một bức vẽ mây cát tường trên bề mặt của mảnh vải nhung đỏ thắm, mấy chữ “chu sa” rồng bay3phượng múa cùng “Quốc yến” lấp lánh ánh vàng làm mù mắt người ta.
“Woa, dâu tây chu sa? Niệm Niệm à, sao cậu mua được vậy, là hàng thật hả?” Hai mắt bạn cùng phòng sáng lên, chị gái giao hàng nhanh cũng vô cùng kinh ngạc, cô có thể ngửi ra được đó là dâu tây, nhưng lại không ngờ rằng đó sẽ là chu sa.
“Lợi hại lợi hại, quá trâu bò, ha ha ha ha!” Nhìn thấy thú cưng nhỏ mang theo gió, Triệu Tiểu Dã liền cười ha ha vang dội. Mặc kệ là người nào để mắt tới dâu tây chu sa mà phá hoại luôn khu vườn nhưng bị mất đi con thú cưng này thì chắc chắn đã hối hận đến cả ruột gan đều lộn nhào rồi.
“Niệm Niệm, cậu đừng lo lắng,2tớ ở đây rất vui vẻ, dù sao cũng chỉ cần ở lại đủ hai mươi bốn giờ là có thể ra ngoài rồi mà. Cậu đi chơi trước đi, đợi tớ ra ngoài rồi lại tới tìm cậu.” Triệu Tiểu Dã chưa nói bao lâu đã lên tiếng đuổi Bạch Niệm Niệm ra ngoài rồi.
Bạch Niệm Niệm lại đi giúp đỡ Meo thật to thật to, phát hiện toàn bộ khu vườn đã được dọn dẹp khá là gọn gàng sạch sẽ.
Trước lời xin lỗi của Bạch Niệm Niệm, Meo thật to thật to xua tay, nói: “Em đừng ôm đồm chuyện này vào người mình, sao có thể nói em liên lụy chị được? Chuyện này không thể trách em, cũng không trách chị, đừng mất hứng vì chuyện này, sớm muộn gì thì những người chơi gây chuyện2đó cũng sẽ bị chúng ta bắt được thôi, nhân lúc bây giờ hãy đi luyện cấp trước đã. Không phải em còn có một nhiệm vụ có thời hạn nữa sao? Khi nào làm xong thì hãy tới đây.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chị thật không biết phải nói tụi em như thế nào nữa.”
Bạch Niệm Niệm nghĩ, đây chính là chỗ khác nhau giữa hai người. Nếu đổi lại là cô thì chắc chắn sẽ ngồi xổm trong góc không nói lời nào rồi tự mọc nấm.
Người coi ngục vừa tới, đám “tù nhân” liền giấu hết mấy quân bài đi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện phiếm, khoác lác, bát quái với nhau. Nghe nói nhờ vậy mà có rất nhiều người kết được tình hữu nghị cách mạng9rất thâm hậu, sau khi ra tù cũng vẫn là bạn bè tốt thường xuyên liên lạc với nhau.
“Nhìn nè, đây chính là em gái đã bị một đao của tôi cắt cổ đó!” Đây là cách mà Triệu Tiểu Dã giới thiệu Bạch Niệm Niệm với những người bạn mới của mình, trên mặt cô ấy còn mang theo vẻ tự hào nữa. Sau đó cách một chấn song sắt, cô ấy vội nói với Bạch Niệm Niệm: “Con thú cưng biết phun lửa đâu rồi? Mau thả nó ra để tớ nhìn thử nó là thứ gì, thuộc tính tốt không? Sẽ chủ động tấn công kẻ địch, chắc chắn là đồ hiếm rồi.”
Hỏa Kỳ Lân không giống bánh Raindrop, không thuộc loại thú cưng có “công năng”, cũng không giống con ngựa đen của Triệu Tiểu Dã. Hỏa4Kỳ Lân thuộc loại thú cưng dùng để cưỡi, đồng thời cũng là loại dùng “chiến đấu”, thậm chí nó còn có thể chủ động tấn công người chơi gây ra thương tổn với chủ nhân của mình nữa, cho nên mới được xếp là thú cưng “siêu hiếm“. Loại thú cưng này ở trong Thiên đường sành ăn lấy thi đấu PK chức nghiệp làm chủ thì dường như chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng các người chơi vẫn rất mong muốn có được nó, cho dù là dùng để tạo nét, thì cũng đã cao cấp hơn người khác rồi.
Bạch Niệm Niệm vừa thả Hỏa Kỳ Lân ra liền thu hút được đông đảo ánh mắt của các “tù nhân“. Tiếc là nó đã nhận chủ, chứ nếu không thì bọn họ nhất định sẽ là người đầu tiên ra giá mua lại nó. Nhất là những người chơi nam, bởi vì Hỏa Kỳ Lân này thật sự rất trâu bò. Mới còn nhỏ mà thân thể đã có màu lửa đỏ cực kỳ chói mắt, hoa văn quanh thân giống như đất đai nứt nẻ trước khi núi lửa phun trào, dưới đất còn có nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nữa... Nó kéo ngọn lửa bay quanh Bạch Niệm Niệm một vòng, mang theo một làn gió nóng xen lẫn những đốm lửa nhỏ, nhưng Bạch Niệm Niệm lại không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bạch Niệm Niệm đã đoán được gói hàng này là do ai gửi tới, cho nên liền ký nhận, ôm cái hộp vào phòng ngủ. Sau khi mở hộp hàng ra, chỉ trong chốc lát mà hương vị tươi mát đã tràn ngập toàn bộ phòng ngủ rồi.
Rõ ràng đã nhận được đồ ăn ngon, nhưng Bạch Niệm Niệm tham ăn không hề thấy vui vẻ.
Dâu tây đắt tiền khó mua như vậy, trừ Vu Văn Tu ra thì cũng không còn người nào có thể tặng cho cô cả. Địa điểm gửi hàng lại ở thành phố B, thủ đô Trung Quốc, chắc chắn là Vu Văn Tu lại nhờ người nhà anh ta gửi tới rồi. Bạch Niệm Niệm leo vào trò chơi, gửi một trò chuyện riêng cảm ơn cho Vu Văn Tu, trừ làm như thế ra cũng không nói thêm gì nữa, cô cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra lúc buổi chiều cho anh ta nghe.
Bạch Niệm Niệm đi tới nhà tù thành Tuyền Thủy thăm Triệu Tiểu Dã. Vì lúc người chơi ngồi tù thì không thể dùng trò chuyện riêng để liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể gặp mặt nói chuyện mà thôi, chắc hẳn là rất nhàm chán. Lại không nghĩ tới, đợi đến khi cô đi tới đó, lại phát hiện Triệu Tiểu Dã cũng không hề buồn chán như trong tưởng tượng.
Mặc dù đa số người chơi Thiên đường sành ăn đều không thích chém giết, nhưng dù sao Thiên đường sành ăn cũng chỉ là một trò chơi thôi cho nên khó mà tránh khỏi sẽ có người trong lúc kích động, hoặc là giống như Triệu Tiểu Dã lỡ tay làm người khác bị thương. Vì lẽ đó mà trong nhà tù không hề thiếu “tù nhân“. Lúc Bạch Niệm Niệm đi theo người coi ngục tìm được Triệu Tiểu Dã, thì cô ấy đang cầm quân bài được làm một cách cẩu thả để đấu địa chủ với người chơi ở cách vách cùng ở đối diện... có vẻ như còn thắng được không ít tiền nữa.
“Niệm Niệm, cậu đừng lo lắng, tớ ở đây rất vui vẻ, dù sao cũng chỉ cần ở lại đủ hai mươi bốn giờ là có thể ra ngoài rồi mà. Cậu đi chơi trước đi, đợi tớ ra ngoài rồi lại tới tìm cậu.” Triệu Tiểu Dã chưa nói bao lâu đã lên tiếng đuổi Bạch Niệm Niệm ra ngoài rồi.
Bạch Niệm Niệm lại đi giúp đỡ Meo thật to thật to, phát hiện toàn bộ khu vườn đã được dọn dẹp khá là gọn gàng sạch sẽ.
Trước lời xin lỗi của Bạch Niệm Niệm, Meo thật to thật to xua tay, nói: “Em đừng ôm đồm chuyện này vào người mình, sao có thể nói em liên lụy chị được? Chuyện này không thể trách em, cũng không trách chị, đừng mất hứng vì chuyện này, sớm muộn gì thì những người chơi gây chuyện đó cũng sẽ bị chúng ta bắt được thôi, nhân lúc bây giờ hãy đi luyện cấp trước đã. Không phải em còn có một nhiệm vụ có thời hạn nữa sao? Khi nào làm xong thì hãy tới đây.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chị thật không biết phải nói tụi em như thế nào nữa.”
“Tụi... em?” Bạch Niệm Niệm chỉ mũi mình, “Còn ai đến tìm chị nữa hả?”
“Đương nhiên là Không quên tình đầu rồi,“ Meo thật to thật to nói, “Vừa nãy cậu ấy đã gửi một đống hạt giống, cùng với toàn bộ những nguyên liệu mà nhiệm vụ gần đây chị cần dùng tới cho chị đó. Thế cho nên, bây giờ cho dù chị không gieo trồng lại từ đầu thì cũng đã có thể hoàn thành hết các nhiệm vụ rồi. Làm chị thấy ngại muốn chết!”
Tâm trạng của Bạch Niệm Niệm rất phức tạp. Bề ngoài thì Không quên tình đầu có vẻ như không thích qua lại với người khác, nhưng khi mà người khác không nhìn thấy thì hắn lại thầm làm nhiều chuyện như vậy. Còn cô thì sao, mặc dù có lòng “bồi thường” cho Meo thật to thật to, nhưng lại không được chu đáo cùng kịp thời như Không quên tình đầu.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chị gái giao hàng nhanh nói: “Có thể là người khác mua cho bạn, địa chỉ gửi hàng là thành phố B. Ôi chao nặng quá đi, bạn xem thử xem, đợi bạn quay lại nhận hay là tôi sẽ gửi ở phòng kế bên cho bạn?”
Bạch Niệm Niệm và bạn cùng phòng chạy vội trở về. Đứng trước cửa phòng ngủ mở gói hàng chuyển phát nhanh ra, liền có một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, sau đó liền nhìn thấy một cái hộp đựng mang phong cách vô cùng Trung Quốc. Sợi chỉ màu vàng đậm phát họa ra một bức vẽ mây cát tường trên bề mặt của mảnh vải nhung đỏ thắm, mấy chữ “chu sa” rồng bay3phượng múa cùng “Quốc yến” lấp lánh ánh vàng làm mù mắt người ta.
“Woa, dâu tây chu sa? Niệm Niệm à, sao cậu mua được vậy, là hàng thật hả?” Hai mắt bạn cùng phòng sáng lên, chị gái giao hàng nhanh cũng vô cùng kinh ngạc, cô có thể ngửi ra được đó là dâu tây, nhưng lại không ngờ rằng đó sẽ là chu sa.
“Lợi hại lợi hại, quá trâu bò, ha ha ha ha!” Nhìn thấy thú cưng nhỏ mang theo gió, Triệu Tiểu Dã liền cười ha ha vang dội. Mặc kệ là người nào để mắt tới dâu tây chu sa mà phá hoại luôn khu vườn nhưng bị mất đi con thú cưng này thì chắc chắn đã hối hận đến cả ruột gan đều lộn nhào rồi.
“Niệm Niệm, cậu đừng lo lắng,2tớ ở đây rất vui vẻ, dù sao cũng chỉ cần ở lại đủ hai mươi bốn giờ là có thể ra ngoài rồi mà. Cậu đi chơi trước đi, đợi tớ ra ngoài rồi lại tới tìm cậu.” Triệu Tiểu Dã chưa nói bao lâu đã lên tiếng đuổi Bạch Niệm Niệm ra ngoài rồi.
Bạch Niệm Niệm lại đi giúp đỡ Meo thật to thật to, phát hiện toàn bộ khu vườn đã được dọn dẹp khá là gọn gàng sạch sẽ.
Trước lời xin lỗi của Bạch Niệm Niệm, Meo thật to thật to xua tay, nói: “Em đừng ôm đồm chuyện này vào người mình, sao có thể nói em liên lụy chị được? Chuyện này không thể trách em, cũng không trách chị, đừng mất hứng vì chuyện này, sớm muộn gì thì những người chơi gây chuyện2đó cũng sẽ bị chúng ta bắt được thôi, nhân lúc bây giờ hãy đi luyện cấp trước đã. Không phải em còn có một nhiệm vụ có thời hạn nữa sao? Khi nào làm xong thì hãy tới đây.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chị thật không biết phải nói tụi em như thế nào nữa.”
Bạch Niệm Niệm nghĩ, đây chính là chỗ khác nhau giữa hai người. Nếu đổi lại là cô thì chắc chắn sẽ ngồi xổm trong góc không nói lời nào rồi tự mọc nấm.
Người coi ngục vừa tới, đám “tù nhân” liền giấu hết mấy quân bài đi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện phiếm, khoác lác, bát quái với nhau. Nghe nói nhờ vậy mà có rất nhiều người kết được tình hữu nghị cách mạng9rất thâm hậu, sau khi ra tù cũng vẫn là bạn bè tốt thường xuyên liên lạc với nhau.
“Nhìn nè, đây chính là em gái đã bị một đao của tôi cắt cổ đó!” Đây là cách mà Triệu Tiểu Dã giới thiệu Bạch Niệm Niệm với những người bạn mới của mình, trên mặt cô ấy còn mang theo vẻ tự hào nữa. Sau đó cách một chấn song sắt, cô ấy vội nói với Bạch Niệm Niệm: “Con thú cưng biết phun lửa đâu rồi? Mau thả nó ra để tớ nhìn thử nó là thứ gì, thuộc tính tốt không? Sẽ chủ động tấn công kẻ địch, chắc chắn là đồ hiếm rồi.”
Hỏa Kỳ Lân không giống bánh Raindrop, không thuộc loại thú cưng có “công năng”, cũng không giống con ngựa đen của Triệu Tiểu Dã. Hỏa4Kỳ Lân thuộc loại thú cưng dùng để cưỡi, đồng thời cũng là loại dùng “chiến đấu”, thậm chí nó còn có thể chủ động tấn công người chơi gây ra thương tổn với chủ nhân của mình nữa, cho nên mới được xếp là thú cưng “siêu hiếm“. Loại thú cưng này ở trong Thiên đường sành ăn lấy thi đấu PK chức nghiệp làm chủ thì dường như chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng các người chơi vẫn rất mong muốn có được nó, cho dù là dùng để tạo nét, thì cũng đã cao cấp hơn người khác rồi.
Bạch Niệm Niệm vừa thả Hỏa Kỳ Lân ra liền thu hút được đông đảo ánh mắt của các “tù nhân“. Tiếc là nó đã nhận chủ, chứ nếu không thì bọn họ nhất định sẽ là người đầu tiên ra giá mua lại nó. Nhất là những người chơi nam, bởi vì Hỏa Kỳ Lân này thật sự rất trâu bò. Mới còn nhỏ mà thân thể đã có màu lửa đỏ cực kỳ chói mắt, hoa văn quanh thân giống như đất đai nứt nẻ trước khi núi lửa phun trào, dưới đất còn có nham thạch nóng chảy cuồn cuộn nữa... Nó kéo ngọn lửa bay quanh Bạch Niệm Niệm một vòng, mang theo một làn gió nóng xen lẫn những đốm lửa nhỏ, nhưng Bạch Niệm Niệm lại không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bạch Niệm Niệm đã đoán được gói hàng này là do ai gửi tới, cho nên liền ký nhận, ôm cái hộp vào phòng ngủ. Sau khi mở hộp hàng ra, chỉ trong chốc lát mà hương vị tươi mát đã tràn ngập toàn bộ phòng ngủ rồi.
Rõ ràng đã nhận được đồ ăn ngon, nhưng Bạch Niệm Niệm tham ăn không hề thấy vui vẻ.
Dâu tây đắt tiền khó mua như vậy, trừ Vu Văn Tu ra thì cũng không còn người nào có thể tặng cho cô cả. Địa điểm gửi hàng lại ở thành phố B, thủ đô Trung Quốc, chắc chắn là Vu Văn Tu lại nhờ người nhà anh ta gửi tới rồi. Bạch Niệm Niệm leo vào trò chơi, gửi một trò chuyện riêng cảm ơn cho Vu Văn Tu, trừ làm như thế ra cũng không nói thêm gì nữa, cô cũng không nhắc tới chuyện đã xảy ra lúc buổi chiều cho anh ta nghe.
Bạch Niệm Niệm đi tới nhà tù thành Tuyền Thủy thăm Triệu Tiểu Dã. Vì lúc người chơi ngồi tù thì không thể dùng trò chuyện riêng để liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể gặp mặt nói chuyện mà thôi, chắc hẳn là rất nhàm chán. Lại không nghĩ tới, đợi đến khi cô đi tới đó, lại phát hiện Triệu Tiểu Dã cũng không hề buồn chán như trong tưởng tượng.
Mặc dù đa số người chơi Thiên đường sành ăn đều không thích chém giết, nhưng dù sao Thiên đường sành ăn cũng chỉ là một trò chơi thôi cho nên khó mà tránh khỏi sẽ có người trong lúc kích động, hoặc là giống như Triệu Tiểu Dã lỡ tay làm người khác bị thương. Vì lẽ đó mà trong nhà tù không hề thiếu “tù nhân“. Lúc Bạch Niệm Niệm đi theo người coi ngục tìm được Triệu Tiểu Dã, thì cô ấy đang cầm quân bài được làm một cách cẩu thả để đấu địa chủ với người chơi ở cách vách cùng ở đối diện... có vẻ như còn thắng được không ít tiền nữa.
“Niệm Niệm, cậu đừng lo lắng, tớ ở đây rất vui vẻ, dù sao cũng chỉ cần ở lại đủ hai mươi bốn giờ là có thể ra ngoài rồi mà. Cậu đi chơi trước đi, đợi tớ ra ngoài rồi lại tới tìm cậu.” Triệu Tiểu Dã chưa nói bao lâu đã lên tiếng đuổi Bạch Niệm Niệm ra ngoài rồi.
Bạch Niệm Niệm lại đi giúp đỡ Meo thật to thật to, phát hiện toàn bộ khu vườn đã được dọn dẹp khá là gọn gàng sạch sẽ.
Trước lời xin lỗi của Bạch Niệm Niệm, Meo thật to thật to xua tay, nói: “Em đừng ôm đồm chuyện này vào người mình, sao có thể nói em liên lụy chị được? Chuyện này không thể trách em, cũng không trách chị, đừng mất hứng vì chuyện này, sớm muộn gì thì những người chơi gây chuyện đó cũng sẽ bị chúng ta bắt được thôi, nhân lúc bây giờ hãy đi luyện cấp trước đã. Không phải em còn có một nhiệm vụ có thời hạn nữa sao? Khi nào làm xong thì hãy tới đây.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chị thật không biết phải nói tụi em như thế nào nữa.”
“Tụi... em?” Bạch Niệm Niệm chỉ mũi mình, “Còn ai đến tìm chị nữa hả?”
“Đương nhiên là Không quên tình đầu rồi,“ Meo thật to thật to nói, “Vừa nãy cậu ấy đã gửi một đống hạt giống, cùng với toàn bộ những nguyên liệu mà nhiệm vụ gần đây chị cần dùng tới cho chị đó. Thế cho nên, bây giờ cho dù chị không gieo trồng lại từ đầu thì cũng đã có thể hoàn thành hết các nhiệm vụ rồi. Làm chị thấy ngại muốn chết!”
Tâm trạng của Bạch Niệm Niệm rất phức tạp. Bề ngoài thì Không quên tình đầu có vẻ như không thích qua lại với người khác, nhưng khi mà người khác không nhìn thấy thì hắn lại thầm làm nhiều chuyện như vậy. Còn cô thì sao, mặc dù có lòng “bồi thường” cho Meo thật to thật to, nhưng lại không được chu đáo cùng kịp thời như Không quên tình đầu.