Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Lại nói Cổ Ly sau khi tự mình đoán ra ý này, mau chóng đem động tĩnh của Thánh Thiên bên này truyền cho Điệp Y sau đó cảm thấy không thỏa đáng, Ảnh Thúc bên đó nếu không có người cố ý làm khó dễ, vậy thì cuộc sống của bọn Cổ Hạo Nhiên trải qua vô cùng thoải mái, dựa vào nền tảng của Cổ Hạo Nhiên chắc cũng không chịu thiệt thòi gì. Nhưng lần đi sứ này nghĩ thế nào cũng không phải là chuyện bình thường, cái gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, sau vài bận đắn đo cảm thấy không yên tâm.
Cổ Ly ở hậu cung bao nhiêu năm như vậy cũng không phải là uổng phí, ngoại trừ thế lực của Cổ gia, các mối quan hệ khác cũng được bồi dưỡng không ít. Trong lòng xui khiến tự nhiên có người đề xuất Đông Sở Quân toàn quyền đại diện cho Thánh Thiên. Nữ hoàng vào lúc này đã hoàn toàn sứt đầu mẻ trán, kinh tế của cả Thánh Thiên đều hỗn loạn ả đã không còn tâm tư để ứng phó với những chuyện khác. Trong đám đại thần có người đề xuất, không nói hai lời liền chuẩn cho Cổ Ly và Đông Sở Quân cùng đi sứ tới Ảnh Thúc.
Vì vậy sau ba ngày Đông Sở Quân rời khỏi, Cổ Ly dẫn theo tâm phúc của mình ngày đêm gấp rút đuổi kịp Đông Sở Quân, ai ngờ đuổi kịp phía sau đội nghi trượng người đi sứ bẩm báo Đông Sở Quân đã đi trước rồi. Cổ Ly liền cảm thấy sự tình kỳ lạ, không chút che giấu hành động và cách nghĩ như vậy, bất giác khiến Cổ Ly lo lắng, sau đó dẫn theo đội ngũ to lớn hướng về hoàng cung của Ảnh Thúc. Đông Sở Quân có Hữu tướng ở Ảnh Thúc chống lưng cho hắn, Cổ Ly hắn ở Ảnh Thúc cũng không phải là thứ vừa, không có giao tình nhưng cũng không có nghĩa không có người thay hắn nói và hành sự.
Cổ Hạo Nhiên, Đông Sở Quân, Cổ Ly rời khỏi Thánh Thiên tới Ảnh Thúc không cùng một thời gian, nhưng bọn Cổ Hạo Nhiên dọc đường đi du sơn ngoạn thủy có thể đi chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu, Đông Sở Quân ở Thánh Thiên đã toàn mặt bắt đầu theo dõi hành tung của bọn Cổ Hạo Nhiên, rời khỏi hoàng cung càng cố sức đi, Cổ Ly cũng ngày đêm gấp rút lên đường, ba đội ngũ đi theo ba đường không giống nhau, nhưng hai đội ngũ phía sau rõ ràng nhanh hơn nhiều so với bọn Cổ Hạo Nhiên. Sau một thời gian, vị trí của Đông Sở Quân không biết đã tới đâu, nhưng Cổ Ly lại không cách vị trí của bọn Cổ Hạo Nhiên là bao.
Dọc đường đi Cổ Ly đều truyền tin cho bọn Cổ Hạo Nhiên, lúc đầu cự ly quá xa đi đi về về mất nhiều thời gian, sau này vì khoảng cách gần rồi, thời gian trước và bây giờ chắc chỉ cách khoảng một hai ngày thời gian, toàn bộ đều tới tay Điệp Y.
Cổ Ly xem hồi âm của bọn Cổ Hạo Nhiên, bất giác muốn khóc mà không có nước mắt, mình đã mau chóng truyền tin, không ngờ vẫn chậm hơn người khác, đây là hủy diệt toàn bộ gia đình bọn họ a. Cổ Ly xem thư hồi âm trong tay Điệp Y viết rất đơn giản rõ ràng, sắc mặt trắng bệch nghiến chặt răng giận dữ một quyền đập lên bàn, sắc mặt thay đổi mấy bận sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh lại nói với tâm phúc của Nguyệt đường mang tới: "Các ngươi mau chóng đi bảo vệ đại ca bọn họ, ta trực tiếp tới kinh thành xem có thể tìm hoàng thất lấy được thuốc giải không, nói với Hạo Nhiên bọn họ phải chuyên tâm đề phòng Đông Sở Quân, Hữu tướng bên đó để ta đối phó. Đã muốn trở mặt đấu đá, người Cổ gia ta phụng bồi tới cùng." Bây giờ không phải lúc tức giận hay phẫn nộ, bình tĩnh lại suy nghĩ xem đối sách mới là trên hết, điểm này Cổ Ly tương đối rõ.
Người của Nguyệt đường luôn theo bên cạnh Cổ Ly, liền không nói hai lời phân đường khác để đi. Tin tức Nguyệt chủ phát ra bọn họ ở vị trí gần nhất cho nên là người biết trước tiên, tuy luôn phụ trách liên lạc của Cổ Ly và Cổ gia, nhưng bọn họ tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, cho nên mới được phái đi hoàng thất xã giao. Lúc này an toàn của Cổ Ly tuyệt đối không vấn đề, bảo vệ Nguyệt chủ mới là việc quan trọng trước mắt, cho nên mười người Cổ Ly mang theo trong đêm tối đã quay đầu, gấp rút đi về hướng bọn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Ly một mặt phân phó cho người Nguyệt đường mình mang theo, một mặt truyền tin về Thánh Thiên, đã dám lấy mạng người của Cổ gia hắn, vậy thì Sơn gia hắn cũng đừng mong để lại người nào, cứ cho là Đông Sở Quân hắn bản lĩnh có lớn có thể đem Sơn gia bảo vệ tốt hơn đi nữa, Cổ Ly hắn cũng vẫn có thể muốn mạng tất cả người nhà của hắn. Đông Sở Quân hắn có bản lĩnh lén lút hạ thủ, hắn cũng không phải là người tốt gì, muốn luật ngầm, muốn chơi xỏ, muốn động thủ, hắn cũng có chuẩn bị, nhiều năm sống trong hoàng gia như vậy ai mà không để lại một con đường cho mình, ai không biết có một số thứ là dựa vào nhược điểm của người khác mà có được.
Cổ Ly dọc đường liên tục thay ngựa gấp rút lên đường, dẫn theo đội ngũ đi xứ, giống như đánh trận chạy về hướng kinh thành Ảnh Thúc, đây làm gì mà giống đi sứ chứ, đơn giản giống như đi liều mạng.
Đêm đã khuya, trên con đường vắng vẻ, trong không khí mang theo sương mù, Điệp Y dẫn bọn Cổ Hạo Nhiên ở một vị trí không cùng với Cổ Ly, nhưng đều giống nhau là chạy về phía trước, bọn Cổ Chấn Cổ Hạo Dương trúng độc không mấy nặng còn đỡ một chút, trước mắt chỉ là toàn thân vô lực mà thôi. Nhưng mấy người bọn Cổ Hạo Viễn, Thanh Nhu, Cổ Hạo Thanh trúng độc nặng thì cũng tương đối nghiêm trọng, thi thoảng nôn ra máu khiến bọn Cổ Hạo Nhiên lo lắng không thôi. Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh được xem là hai người bị nhẹ nhất, còn có thể bón nước bón thức ăn cho những người khác.
Hôm nay Điệp Y nhận được tin tức của Cổ Ly truyền tới, biết được Cổ Ly đã gấp rút lên kinh thành trước, Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Xem ra tiểu thúc lần này phẫn nộ rồi, Sơn gia cứ cho là chúng ta không động vào, tiểu thúc cũng sẽ không để họ dễ chịu rồi, đương nhiên sẽ bồi táng cùng chúng ta."
Điệp Y vẻ mặt lạnh xuống trầm giọng nói: "Ta sẽ tự mình tìm họ tính sổ, ngươi lo gì chứ."
Hạo Nhiên nghe khẩu khí không hiền gì của Điệp Y, bất giác nhẹ ôm lấy eo Điệp Y mỉm cười nói: "Ta không có sợ, chẳng qua chỉ là không muốn thấy người khác tốt hơn chúng ta. Chỉ là ta quá ích kỷ thôi, ta không thoải mái đương nhiên không muốn người khác thoải mái, chứ không phải có cách nghĩ khác a." Mang theo chút ngữ khí làm nũng giống như đang dỗ Điệp Y vậy. Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y không muốn để hắn đi làm những chuyện chết chóc, vừa nãy cũng chỉ là nhất thời thuận miệng cũng không phải là cảm khái gì, nhưng mà có thể có được lời quở trách của Điệp Y, cảm giác lẫn trong đó cũng tương đối tốt.
Cổ Hạo Thanh bên cạnh dựa vào thùng xe phí sức cong lên nụ cười nói: "Nhìn xem tiểu lục này, đúng thật là đê tiện mà. Trước đây nếu có người nói với hắn như vậy, có thể không nổi giận đã là chuyện ngoài ý rồi, bây giờ lại còn nhẹ giọng nói chuyện như vậy. Hì hì, quả nhiên là ngày càng xuống dốc a."
Cổ Hạo Nhiên liếc Cổ Hạo Thanh một cái, cười hờ hờ nhìn sang mọi người bên cạnh đang nhìn hắn, mặt đầy vẻ đắc ý nói: "Ta vui đấy, thì sao? Ta chính là thích Điệp Y nhà ta, ta chính là thích nàng ấy nói như vậy với ta, các ngươi có thể làm gì ta?" Nói xong cũng không thèm quan tâm ngồi trước mặt là già trẻ lớn bé cả nhà hắn, tươi cười nhẹ nhàng dùng sức ôm Điệp Y ngồi lên đầu gối hắn, đôi tay ôm chặt lấy eo Điệp Y, vùi đầu lên vai Điệp Y, cả người đều tản phát ra một cỗ khí tức vui vẻ nồng đậm.
Bọn Cổ Hạo Ảnh nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều cười thư thái, người luôn yêu thể diện như Cổ Hạo Nhiên, lúc này lại có thể nói ra lời này, không nghi ngờ gì trong lòng tương đối yêu thương thê tử Điệp Y của hắn. Hành vi lớn mật và phóng túng như vậy, cùng lúc cũng nói lên vì không biết tương lai của mình, cho nên mới không thèm quan tâm những chuyện trước mắt, thoải mái bộc lộ tâm tư suy nghĩ trong lòng, đây thật ra cũng đại diện cho một phương thức tuyệt vọng khác. Bọn Cổ Chấn thấy trong lòng vui mừng cùng lúc cũng lộ ra một cỗ khí tức đau thương sâu sắc, đây là người con trai ưu tú nhất của hắn, là người con dâu ưu tú nhất của hắn, là người nhỏ tuổi nhất trong Cổ gia.
Điệp Y ngồi trên người Cổ Hạo Nhiên, tuy Cổ Hạo Nhiên che đậy rất tốt, nhưng sự lo lắng và bất lực phát ra từ đáy lòng, lại khiến Điệp Y vốn sớm đã tâm ý tương thông cảm nhận được, Điệp Y lặng lẽ bắt chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nắm lại tay Điệp Y thật chặt. Không có ai đối mặt với cái chết mà thật sự có thể làm như không có chuyện gì, đó là thần không phải là người nữa, nhưng Cổ Hạo Nhiên hắn dù có thông minh lanh lợi hơn đi nữa chẳng qua cũng chỉ là một người phàm, huống hồ còn có thê tử hắn yêu thương nhất ở bên cạnh hắn làm sao có thể bỏ xuống được làm sao dám nói mình không sao. Vì có tất cả nên mới lo sợ, nên mới gấp gáp, tâm tình này Điệp Y không thể đồng cảm được, nhưng có thể hiểu.
"Aizzaa, tướng công, chàng nói xem từ lúc nào chúng ta trở thành tàng hình rồi, không chút cảm nhận sự tồn tại của chúng ta sao?" Một tràng thanh âm trêu chọc vang lên, tam tẩu Bạch Thiên cười trêu.
Cổ Hạo Danh bộ dạng như đàng hoàng nói: "Chắc mị lực của chúng ta không đủ, phải biết hai người đó một người rực rỡ như ánh mặt trời, một người xán lạn như mặt trăng, hai người ở cùng một chỗ ánh sáng quá thịnh, chúng ta bị ánh sáng này che lấp rồi, cho nên bị người khác nhìn không thấy là rất bình thường."
Cổ Hạo Ảnh ngồi gần bên nhất gật gật đầu nói: "Tam ca giải thích có lý, ngày mai ta đi trùm cái mũ rộng vành, mặt trời sáng mặt trăng sáng đều không chiếu được ta, ta xem còn ai dám phớt lờ ta?" Những người khác bên cạnh đều ồ lên cười.
Cổ Hạo Nhiên nghe mọi người trêu đùa mình và Điệp Y, bất giác cười hờ hờ hôn lên má Điệp Y một cái, mặt đầy vẻ hạnh phúc nói: "Chính là không thấy các người, thì thế nào?" Cổ Hạo Dương vừa nghe bất giác đều nhìn nhau cười, Điệp Y lặng lẽ nghe tiếng cười nói của mọi người, kiên cường có lúc không để ý mới có thể thể hiện ra.
Mọi người đang nói chuyện ở phía đằng xa đột nhiên có một tràng tiếng vó ngựa, tốc độ tương đối nhanh, từ lúc nghe thấy không bao lâu, thì đã chạy tới gần. Mọi người trong xe ngựa thần sắc chợt lạnh, liền trở nên im lặng, xe ngựa cũng cùng lúc mau chóng dừng lại, trong màn đêm yên tĩnh chỉ truyền ra mấy tiếng ngựa hí.
Không một ai phát ra thanh âm, chỉ có tiếng binh khí giao nhau vang lên trong nháy mắt, lấy xe ngựa làm trung tâm đột ngột vang lên tiếng đột kích, mọi thứ tới nhanh như chớp, trong nháy mắt bọn Cổ Hạo Nhiên đã bị bao vây ở giữa.
Cổ Hạo Nhiên lắng nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, nhìn mọi người mặt không biểu tình. Cổ Hạo Viễn chậm rãi nói: "Tới hơn hai mươi con ngựa, nhân số đông hơn chúng ta." Cổ Hạo Viễn ngoại trừ kinh doanh tiền trang ra, ngựa cũng là phạm vi kinh doanh của hắn, cho nên vừa nghe thấy thì có thể phân biệt ra có bao nhiêu ngựa tới.
Điệp Y ngồi yên trong xe ngựa, nghe trên đỉnh đầu, trước xe, sau xe, hai bên trái phải đều vang lên tiếng hô giết, bọn Phong đã giao thủ với đám người mới tới. Mộng Tâm và Mộng Tầm vốn đã ngủ say cũng bị dọa cho mở mắt, trở nên bất an. Điệp Y đưa mắt nhìn bọn Thanh Nhu đang chuẩn bị vỗ về hai đứa nhỏ, lạnh lùng nhìn bọn Mộng Tầm nói: "Mở to mắt nhìn mọi chuyện đang xảy ra, tránh không được thì học cách tiếp nhận cho ta, là nam nhân thì từ hôm nay đứng lên cho ta." Nói xong cũng không đợi mọi người có phản ứng gì, đưa tay vén màn cửa xe lên, mọi thứ bên ngoài liền hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ thấy hộ vệ Cổ gia mang theo vây chặt thành một vòng tròn, đem chiếc xe ngựa bọn Cổ Hạo Nhiên ngồi vây vào chính giữa, một bước cũng không lùi liều mạng chống đỡ ở phía trước. Máu nhảy múa trong không trung, thân hình chao đảo trên mặt đất, trường kiếm sắc bén nhằm về phía trước.
Thanh Nhu và Hoa Cẩn nhìn nhau một cái, có chút lo lắng ôm chặt Mộng Tầm và Mộng Tâm trong tay, tuy cơ thể đã không có bao nhiêu lực đạo, chỉ có thể ôm một chút mang ý nghĩa tượng trưng, nhưng đây là thiên tính của người mẹ. Để một đứa trẻ nhỏ như vậy đối diện với mọi thứ, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu? "
Mộng Tầm nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đang diễn ra bên ngoài xe ngựa, thấy những người thân quen thường ngày ai nấy đều thụ thương, từng giọt máu tươi nhỏ xuống, địch nhân không che mặt hung hãn vô cùng vung vũ khí sắc bén trong tay, nửa buổi trời cánh tay nhỏ nắm chặt kiên định nói:" Phải, ta là nam tử hán, ta không sợ, ta có thể đối mặt "Mộng Tâm còn nhỏ mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhưng nói từng câu từng chữ:" Tiểu thẩm thẩm nói không sợ, Mộng Tâm liền không sợ, không sợ, Mộng Tâm không sợ. "
Điệp Y nghe thấy ngữ điệu của hai đứa trẻ đầu cũng không quay lại nói:" Được, nhớ lấy, không ai có thể dựa vào sự chăm sóc của người khác cả đời, nếu dựa dẫm vào người không thể dựa dẫm, vậy thì mình tự đứng lên chống đỡ bầu trời. "
Bọn Cổ Chấn và Cổ Hạo Dương nghe lời này của Điệp Y, bất giác đưa mắt nhìn nhau, đây là Điệp Y đang bồi dưỡng đời sau của Cổ gia, nếu họ thật sự không còn mạng chống cự qua được, Cổ gia chỉ còn lại mấy đứa trẻ này rồi. Đã không bảo vệ cho chúng cả đời được, vậy thì để chúng đứng dậy tự mình đi đối mặt, nhân lúc này để chúng thích ứng với sự thật tàn khốc này, hơn là sau này sụp đổ trong tuyệt vọng.
Cổ Hạo Viễn dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Hạo Nhiên ôm Mộng Tâm qua, nói với Điệp Y:" Mộng Tâm của ta sau này giao cho muội dạy bảo rồi, không cần biết là ta và Thanh Nhu còn sống hay không, ta đều sẽ đem nó phó thác cho muội, sau này do muội dạy bảo cho nó. "
Cổ Hạo Dương bên cạnh cũng gật gật đầu nói:" Ta cũng là có ý này, Mộng Tầm giao cho muội, muội muốn làm thế nào thì làm thế đó, muốn dạy thế nào thì dạy thế đó, cuộc sống của nó để muội chỉ dẫn. "
Lời hai người vừa nói ra, Điệp Y có chút kinh ngạc quay đầu lạnh giọng nói:" Giao cho ta? Niềm tin và quan điểm của ta các ngươi không chịu nổi, người ta dạy bảo sẽ giống ta vậy. "
Cổ Chấn người lớn nhất trong nhà lúc này chậm rãi nhưng kiên định nói:" Tình hình này của bọn ta người khác không rõ, nhưng bản thân bọn ta lẽ nào còn không rõ, bọn ta chỉ có thể mọi chuyện nghe theo thiên mệnh rồi, đối với chuyện sau này sớm có sự an bài vẫn là cách tốt nhất, đừng tới lúc đó trở tay không kịp. Hai nam hài tử này là hy vọng tương lai của Cổ gia, nếu bọn ta còn sống đương nhiên có thể từ từ dạy bảo chúng, nhưng bọn ta bây giờ không có thời gian đó để từ từ dạy bảo nữa. Điệp Y, ức hiếp người khác so với bị người khác ức hiếp thì tốt hơn nhiều, điểm này con chắc hiểu rõ hơn bọn ta, chúng không có bọn ta chỉ có thể như cá nằm trên thớt, những người đang dòm ngó tài sản Cổ gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng. Nếu còn có con thì lại khác, con sẽ dạy chúng tìm được con đường chính xác nhất để chúng mau chóng trưởng thành và học cách kiên cường, nam nhi Cổ gia ta tuyệt đối chỉ có thể đứng thẳng, ta tin con sẽ khiến chúng đứng thẳng hơn bất cứ ai, đứng cao hơn bất cứ ai. "
Những lời này của Cổ Chấn chậm rãi chảy vào tai mọi người bên ngoài xe ngựa tiếng giết chóc ngày càng mãnh liệt, nhưng lời nói âm vang có lực này so với tiếng hô giết còn chấn động tâm hồn hơn. Đây chắc là ủy thác rồi, không nói không có nghĩa là không rõ tình hình hiện tại, hộ vệ chỉ có bấy nhiêu, người của Nguyệt đường ở Ảnh Thúc cũng không phải là tinh anh gì, vả lại căn bản đều phân tán ở kinh thành, ở Tề quận có cũng chỉ là số cực ít, Thánh Thiên vương triều lại quá xa làm sao có thể tới kịp, mà ám sát có lần đầu tuyệt đối sẽ có lần thứ hai, chỉ ngày càng mạnh. Những điều này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bây giờ nhân lúc này nói ra, cũng được coi là một loại phó thác.
Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn bọn Cổ Chấn, nhìn sang đôi mắt mang ý cười của Cổ Hạo Nhiên, trong đôi mắt đó chỉ có sự ôn tình vô hạn, sự tin tưởng và đắc ý đó không chút e dè mà lộ ra. Điệp Y biết Cổ Hạo Nhiên đồng ý như vậy, mà bản thân nàng cũng không phải là người giả tạo gì, thích thì làm, sau đó lạnh giọng nói:" Vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn. "
Nói xong trừng mắt nhìn Mộng Tầm và Mộng Tâm nói:" Mở to mắt nhìn cho rõ, nếu muốn sinh tồn phải có thủ đoạn. "Mộng Tầm hiểu chuyện cắn răng gật đầu, đưa tay nắm chặt lấy tay Mộng Tâm.
Tàn sát. Người tới gấp hai lần hộ vệ, vả lại thân thủ ai nấy đều lợi hại, đám hộ vệ này trong một trận giao chiến đều đã xuất hiện tình trạng khó bề chống đỡ, chỉ còn lại mấy người bọn Phong, Băng Kỳ thân thủ tốt nhất vẫn chưa rơi vào thế hạ phong. Dưới ánh trăng trong sáng, dịch thể tanh hồng chảy đầy trên đất, mùi huyết tanh tỏa ra trong không khí.
Điệp Y lạnh lùng nhìn trận chiến, thấp giọng phân phó vài câu cho Lâm Dã và Hồng Tịnh đang ngồi ở vị trí cầm lái, đột nhiên nhảy xuống xe. Chỉ thấy một ánh bạc lấp lánh, Điệp Y một tay cầm chủy thủ, một tay cầm đoản kiếm nhanh như chớp lao vào trận tàn sát.
Cổ Hạo Nhiên biết bản lĩnh của Điệp Y, sau đó không một lời ngăn cản dựa vào thùng xe chăm chú nhìn vào thân ảnh Điệp Y, người Cổ gia chưa từng thấy qua một bộ dạng huyết tanh khác của Điệp Y, bất giác đều kinh hô. Lúc mấy hôm trước trúng độc Điệp Y ra tay đều bị người của Cổ gia đang bàn về độc tính phớt lờ, chỉ thấy Điệp Y hành động trong vùng kẻ địch, đều tưởng rằng là do bọn hộ vệ giết, Điệp Y chẳng qua chỉ là đi giúp một tay, đều biết võ công cổ quái của Điệp Y nhưng không biết ra tay lại máu tanh như vậy.
Lúc này chỉ thấy Điệp Y xông sát về phía trước cỗ xe, toàn thân toát ra khí tức ghê sợ, sát khí nồng đậm như vậy, thân ảnh vẫn quỷ mị như vậy, ra tay mau chóng không ai bằng, khiến người ta trong nháy mắt rùng mình. Những nơi đi qua chỉ có máu tươi và chết chóc, cơ thể từ từ ngã xuống khiến người Cổ gia trừng mắt há mồm.
Cổ Hạo Dương mở to mắt nhìn bóng lưng Điệp Y, kinh ngạc nói:" Đây chính là bộ mặt thật của Điệp Y? Sao lại có sát khí nồng đậm như vậy? "
Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại nói:" Đúng vậy, mỗi cái đều là bộ mặt thật của nàng, Điệp Y trước giờ đều không cố ý giấu diếm, là thế nào thì là thế đó, các người không nhìn thấy bộ mặt này là vì, nàng trước giờ không dễ ra tay. Nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối là tàn sát, người thấy qua bộ mặt này đều đã chết, trừ ta. "
Cổ Hạo Thanh nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Ngươi trước đây đã từng nhìn thấy? Người biết mọi thứ của nàng? "
Cổ Hạo Nhiên ừm một tiếng nói:" Hôm đó cưới nàng về trên đường gặp phải thủy phỉ, nếu không phải nàng ra tay thì có lẽ ta sẽ không còn sống để trở về. Nàng không che đậy trước mặt ta, nàng là người thế nào ta luôn biết rõ, nàng là thê tử của ta, điều này là quan trọng nhất. Ta chỉ biết ta yêu nàng, ta yêu thê tử của ta, Điệp Y. "
Bọn Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Thanh đưa mắt nhìn nhau, Phương Lưu Vân bên cạnh gật gật đầu khẽ cười nói:" Ta cũng chỉ biết nàng là con dâu của ta, thủ đoạn, thân thế, khí chất đều không quan trọng, quan trọng là trái tim của nàng và trái tim của chúng ta. "
Sát phạt như vậy, người Cổ gia tinh minh tuyệt đỉnh đều nhìn ra Điệp Y này không đơn giản, một đứa trẻ lớn lên trên núi, nếu nói tính cách lạnh lùng một chút biết công phu đều là chuyện bình thường, nhưng tràn ngập sát khí và sát phạt chuyên nghiệp như vậy, đây không nên là thủ đoạn của một nữ hài bình thường nên có. Người Cổ gia đều không phải là ngốc, nhưng sự thản nhiên của Cổ Hạo Nhiên, sự kiên định của Phương Lưu Vân, đều nói rõ Điệp Y chính là Điệp Y, sẽ không có ai khác, cũng không phải là ai khác.
Bọn Cổ Hạo Dương chẳng qua cũng chỉ là kinh ngạc một lúc, lúc này đều trở nên bình tĩnh. Cổ Hạo Ảnh hờ hờ cười nói:" Ta còn không biết Điệp Y lại có bản lĩnh này, xem ra ta biết tiểu lục sao lại không áp được Điệp Y rồi, ha ha, không nghe lời sẽ rút gân lột da ngươi "Cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là như Phương Lưu Vân đã nói, trái tim của Điệp Y và trái tim của bọn họ, đã hiểu được trái tim của mình Cổ Hạo Ảnh liền nói đùa với Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên không thèm để ý tới Cổ Hạo Ảnh hừ lạnh một tiếng xua xua tay, ánh mắt vẫn dán chặt lấy thân ảnh Điệp Y, phía trước xe ngựa Điệp Y và Phong nãy giờ giết sạch tạo ra một đường huyết lộ, Cổ Hạo Danh đang muốn hoan hô, xe ngựa đột nhiên khởi động, Lâm Dã và Hồng Tịnh vút dây cương hướng về huyết lộ Điệp Y tạo ra xông ra ngoài.
Bọn Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra sau đó liền gào lên:" Lâm Dã các ngươi làm gì vậy? Điệp Y bọn họ còn đang ở phía sau, mau dừng xe, nghe thấy không? "Vừa vội vàng quay đầu nhìn, Điệp Y và Phong đã quay đầu đi ngăn cản kẻ địch đang xông về phía họ, Cổ Hạo Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền muốn nhảy xuống xe.
Dây roi trong tay Hồng Tịnh liên tục vung lên hoàn toàn không nghe Cổ Hạo Nhiên quở mắng, Lâm Dã quay đầu lại ấn Cổ Hạo Nhiên ngồi xuống, thần sắc nghiêm túc nói:" Phu nhân phân phó, một khi nàng mở được đường lập tức dẫn các người đi trước nàng và những người khác sẽ theo sau. "
Cổ Hạo Dương tranh lên trước Cổ Hạo Nhiên truy hỏi:" Vậy sao được? Muốn đi thì cùng đi chúng tôi đi trước là ý gì? Không thể để Điệp Y bọn họ đối mặt với nguy hiểm."Tuy vừa nãy đã được mở mang tầm mắt với sự cường hãn của Điệp Y, nhưng suy cho cùng người đến nhiều như vậy, một người chống chọi làm sao nổi.
Cổ Ly ở hậu cung bao nhiêu năm như vậy cũng không phải là uổng phí, ngoại trừ thế lực của Cổ gia, các mối quan hệ khác cũng được bồi dưỡng không ít. Trong lòng xui khiến tự nhiên có người đề xuất Đông Sở Quân toàn quyền đại diện cho Thánh Thiên. Nữ hoàng vào lúc này đã hoàn toàn sứt đầu mẻ trán, kinh tế của cả Thánh Thiên đều hỗn loạn ả đã không còn tâm tư để ứng phó với những chuyện khác. Trong đám đại thần có người đề xuất, không nói hai lời liền chuẩn cho Cổ Ly và Đông Sở Quân cùng đi sứ tới Ảnh Thúc.
Vì vậy sau ba ngày Đông Sở Quân rời khỏi, Cổ Ly dẫn theo tâm phúc của mình ngày đêm gấp rút đuổi kịp Đông Sở Quân, ai ngờ đuổi kịp phía sau đội nghi trượng người đi sứ bẩm báo Đông Sở Quân đã đi trước rồi. Cổ Ly liền cảm thấy sự tình kỳ lạ, không chút che giấu hành động và cách nghĩ như vậy, bất giác khiến Cổ Ly lo lắng, sau đó dẫn theo đội ngũ to lớn hướng về hoàng cung của Ảnh Thúc. Đông Sở Quân có Hữu tướng ở Ảnh Thúc chống lưng cho hắn, Cổ Ly hắn ở Ảnh Thúc cũng không phải là thứ vừa, không có giao tình nhưng cũng không có nghĩa không có người thay hắn nói và hành sự.
Cổ Hạo Nhiên, Đông Sở Quân, Cổ Ly rời khỏi Thánh Thiên tới Ảnh Thúc không cùng một thời gian, nhưng bọn Cổ Hạo Nhiên dọc đường đi du sơn ngoạn thủy có thể đi chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu, Đông Sở Quân ở Thánh Thiên đã toàn mặt bắt đầu theo dõi hành tung của bọn Cổ Hạo Nhiên, rời khỏi hoàng cung càng cố sức đi, Cổ Ly cũng ngày đêm gấp rút lên đường, ba đội ngũ đi theo ba đường không giống nhau, nhưng hai đội ngũ phía sau rõ ràng nhanh hơn nhiều so với bọn Cổ Hạo Nhiên. Sau một thời gian, vị trí của Đông Sở Quân không biết đã tới đâu, nhưng Cổ Ly lại không cách vị trí của bọn Cổ Hạo Nhiên là bao.
Dọc đường đi Cổ Ly đều truyền tin cho bọn Cổ Hạo Nhiên, lúc đầu cự ly quá xa đi đi về về mất nhiều thời gian, sau này vì khoảng cách gần rồi, thời gian trước và bây giờ chắc chỉ cách khoảng một hai ngày thời gian, toàn bộ đều tới tay Điệp Y.
Cổ Ly xem hồi âm của bọn Cổ Hạo Nhiên, bất giác muốn khóc mà không có nước mắt, mình đã mau chóng truyền tin, không ngờ vẫn chậm hơn người khác, đây là hủy diệt toàn bộ gia đình bọn họ a. Cổ Ly xem thư hồi âm trong tay Điệp Y viết rất đơn giản rõ ràng, sắc mặt trắng bệch nghiến chặt răng giận dữ một quyền đập lên bàn, sắc mặt thay đổi mấy bận sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh lại nói với tâm phúc của Nguyệt đường mang tới: "Các ngươi mau chóng đi bảo vệ đại ca bọn họ, ta trực tiếp tới kinh thành xem có thể tìm hoàng thất lấy được thuốc giải không, nói với Hạo Nhiên bọn họ phải chuyên tâm đề phòng Đông Sở Quân, Hữu tướng bên đó để ta đối phó. Đã muốn trở mặt đấu đá, người Cổ gia ta phụng bồi tới cùng." Bây giờ không phải lúc tức giận hay phẫn nộ, bình tĩnh lại suy nghĩ xem đối sách mới là trên hết, điểm này Cổ Ly tương đối rõ.
Người của Nguyệt đường luôn theo bên cạnh Cổ Ly, liền không nói hai lời phân đường khác để đi. Tin tức Nguyệt chủ phát ra bọn họ ở vị trí gần nhất cho nên là người biết trước tiên, tuy luôn phụ trách liên lạc của Cổ Ly và Cổ gia, nhưng bọn họ tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, cho nên mới được phái đi hoàng thất xã giao. Lúc này an toàn của Cổ Ly tuyệt đối không vấn đề, bảo vệ Nguyệt chủ mới là việc quan trọng trước mắt, cho nên mười người Cổ Ly mang theo trong đêm tối đã quay đầu, gấp rút đi về hướng bọn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Ly một mặt phân phó cho người Nguyệt đường mình mang theo, một mặt truyền tin về Thánh Thiên, đã dám lấy mạng người của Cổ gia hắn, vậy thì Sơn gia hắn cũng đừng mong để lại người nào, cứ cho là Đông Sở Quân hắn bản lĩnh có lớn có thể đem Sơn gia bảo vệ tốt hơn đi nữa, Cổ Ly hắn cũng vẫn có thể muốn mạng tất cả người nhà của hắn. Đông Sở Quân hắn có bản lĩnh lén lút hạ thủ, hắn cũng không phải là người tốt gì, muốn luật ngầm, muốn chơi xỏ, muốn động thủ, hắn cũng có chuẩn bị, nhiều năm sống trong hoàng gia như vậy ai mà không để lại một con đường cho mình, ai không biết có một số thứ là dựa vào nhược điểm của người khác mà có được.
Cổ Ly dọc đường liên tục thay ngựa gấp rút lên đường, dẫn theo đội ngũ đi xứ, giống như đánh trận chạy về hướng kinh thành Ảnh Thúc, đây làm gì mà giống đi sứ chứ, đơn giản giống như đi liều mạng.
Đêm đã khuya, trên con đường vắng vẻ, trong không khí mang theo sương mù, Điệp Y dẫn bọn Cổ Hạo Nhiên ở một vị trí không cùng với Cổ Ly, nhưng đều giống nhau là chạy về phía trước, bọn Cổ Chấn Cổ Hạo Dương trúng độc không mấy nặng còn đỡ một chút, trước mắt chỉ là toàn thân vô lực mà thôi. Nhưng mấy người bọn Cổ Hạo Viễn, Thanh Nhu, Cổ Hạo Thanh trúng độc nặng thì cũng tương đối nghiêm trọng, thi thoảng nôn ra máu khiến bọn Cổ Hạo Nhiên lo lắng không thôi. Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Ảnh được xem là hai người bị nhẹ nhất, còn có thể bón nước bón thức ăn cho những người khác.
Hôm nay Điệp Y nhận được tin tức của Cổ Ly truyền tới, biết được Cổ Ly đã gấp rút lên kinh thành trước, Cổ Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Xem ra tiểu thúc lần này phẫn nộ rồi, Sơn gia cứ cho là chúng ta không động vào, tiểu thúc cũng sẽ không để họ dễ chịu rồi, đương nhiên sẽ bồi táng cùng chúng ta."
Điệp Y vẻ mặt lạnh xuống trầm giọng nói: "Ta sẽ tự mình tìm họ tính sổ, ngươi lo gì chứ."
Hạo Nhiên nghe khẩu khí không hiền gì của Điệp Y, bất giác nhẹ ôm lấy eo Điệp Y mỉm cười nói: "Ta không có sợ, chẳng qua chỉ là không muốn thấy người khác tốt hơn chúng ta. Chỉ là ta quá ích kỷ thôi, ta không thoải mái đương nhiên không muốn người khác thoải mái, chứ không phải có cách nghĩ khác a." Mang theo chút ngữ khí làm nũng giống như đang dỗ Điệp Y vậy. Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y không muốn để hắn đi làm những chuyện chết chóc, vừa nãy cũng chỉ là nhất thời thuận miệng cũng không phải là cảm khái gì, nhưng mà có thể có được lời quở trách của Điệp Y, cảm giác lẫn trong đó cũng tương đối tốt.
Cổ Hạo Thanh bên cạnh dựa vào thùng xe phí sức cong lên nụ cười nói: "Nhìn xem tiểu lục này, đúng thật là đê tiện mà. Trước đây nếu có người nói với hắn như vậy, có thể không nổi giận đã là chuyện ngoài ý rồi, bây giờ lại còn nhẹ giọng nói chuyện như vậy. Hì hì, quả nhiên là ngày càng xuống dốc a."
Cổ Hạo Nhiên liếc Cổ Hạo Thanh một cái, cười hờ hờ nhìn sang mọi người bên cạnh đang nhìn hắn, mặt đầy vẻ đắc ý nói: "Ta vui đấy, thì sao? Ta chính là thích Điệp Y nhà ta, ta chính là thích nàng ấy nói như vậy với ta, các ngươi có thể làm gì ta?" Nói xong cũng không thèm quan tâm ngồi trước mặt là già trẻ lớn bé cả nhà hắn, tươi cười nhẹ nhàng dùng sức ôm Điệp Y ngồi lên đầu gối hắn, đôi tay ôm chặt lấy eo Điệp Y, vùi đầu lên vai Điệp Y, cả người đều tản phát ra một cỗ khí tức vui vẻ nồng đậm.
Bọn Cổ Hạo Ảnh nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều cười thư thái, người luôn yêu thể diện như Cổ Hạo Nhiên, lúc này lại có thể nói ra lời này, không nghi ngờ gì trong lòng tương đối yêu thương thê tử Điệp Y của hắn. Hành vi lớn mật và phóng túng như vậy, cùng lúc cũng nói lên vì không biết tương lai của mình, cho nên mới không thèm quan tâm những chuyện trước mắt, thoải mái bộc lộ tâm tư suy nghĩ trong lòng, đây thật ra cũng đại diện cho một phương thức tuyệt vọng khác. Bọn Cổ Chấn thấy trong lòng vui mừng cùng lúc cũng lộ ra một cỗ khí tức đau thương sâu sắc, đây là người con trai ưu tú nhất của hắn, là người con dâu ưu tú nhất của hắn, là người nhỏ tuổi nhất trong Cổ gia.
Điệp Y ngồi trên người Cổ Hạo Nhiên, tuy Cổ Hạo Nhiên che đậy rất tốt, nhưng sự lo lắng và bất lực phát ra từ đáy lòng, lại khiến Điệp Y vốn sớm đã tâm ý tương thông cảm nhận được, Điệp Y lặng lẽ bắt chặt lấy tay Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nắm lại tay Điệp Y thật chặt. Không có ai đối mặt với cái chết mà thật sự có thể làm như không có chuyện gì, đó là thần không phải là người nữa, nhưng Cổ Hạo Nhiên hắn dù có thông minh lanh lợi hơn đi nữa chẳng qua cũng chỉ là một người phàm, huống hồ còn có thê tử hắn yêu thương nhất ở bên cạnh hắn làm sao có thể bỏ xuống được làm sao dám nói mình không sao. Vì có tất cả nên mới lo sợ, nên mới gấp gáp, tâm tình này Điệp Y không thể đồng cảm được, nhưng có thể hiểu.
"Aizzaa, tướng công, chàng nói xem từ lúc nào chúng ta trở thành tàng hình rồi, không chút cảm nhận sự tồn tại của chúng ta sao?" Một tràng thanh âm trêu chọc vang lên, tam tẩu Bạch Thiên cười trêu.
Cổ Hạo Danh bộ dạng như đàng hoàng nói: "Chắc mị lực của chúng ta không đủ, phải biết hai người đó một người rực rỡ như ánh mặt trời, một người xán lạn như mặt trăng, hai người ở cùng một chỗ ánh sáng quá thịnh, chúng ta bị ánh sáng này che lấp rồi, cho nên bị người khác nhìn không thấy là rất bình thường."
Cổ Hạo Ảnh ngồi gần bên nhất gật gật đầu nói: "Tam ca giải thích có lý, ngày mai ta đi trùm cái mũ rộng vành, mặt trời sáng mặt trăng sáng đều không chiếu được ta, ta xem còn ai dám phớt lờ ta?" Những người khác bên cạnh đều ồ lên cười.
Cổ Hạo Nhiên nghe mọi người trêu đùa mình và Điệp Y, bất giác cười hờ hờ hôn lên má Điệp Y một cái, mặt đầy vẻ hạnh phúc nói: "Chính là không thấy các người, thì thế nào?" Cổ Hạo Dương vừa nghe bất giác đều nhìn nhau cười, Điệp Y lặng lẽ nghe tiếng cười nói của mọi người, kiên cường có lúc không để ý mới có thể thể hiện ra.
Mọi người đang nói chuyện ở phía đằng xa đột nhiên có một tràng tiếng vó ngựa, tốc độ tương đối nhanh, từ lúc nghe thấy không bao lâu, thì đã chạy tới gần. Mọi người trong xe ngựa thần sắc chợt lạnh, liền trở nên im lặng, xe ngựa cũng cùng lúc mau chóng dừng lại, trong màn đêm yên tĩnh chỉ truyền ra mấy tiếng ngựa hí.
Không một ai phát ra thanh âm, chỉ có tiếng binh khí giao nhau vang lên trong nháy mắt, lấy xe ngựa làm trung tâm đột ngột vang lên tiếng đột kích, mọi thứ tới nhanh như chớp, trong nháy mắt bọn Cổ Hạo Nhiên đã bị bao vây ở giữa.
Cổ Hạo Nhiên lắng nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, nhìn mọi người mặt không biểu tình. Cổ Hạo Viễn chậm rãi nói: "Tới hơn hai mươi con ngựa, nhân số đông hơn chúng ta." Cổ Hạo Viễn ngoại trừ kinh doanh tiền trang ra, ngựa cũng là phạm vi kinh doanh của hắn, cho nên vừa nghe thấy thì có thể phân biệt ra có bao nhiêu ngựa tới.
Điệp Y ngồi yên trong xe ngựa, nghe trên đỉnh đầu, trước xe, sau xe, hai bên trái phải đều vang lên tiếng hô giết, bọn Phong đã giao thủ với đám người mới tới. Mộng Tâm và Mộng Tầm vốn đã ngủ say cũng bị dọa cho mở mắt, trở nên bất an. Điệp Y đưa mắt nhìn bọn Thanh Nhu đang chuẩn bị vỗ về hai đứa nhỏ, lạnh lùng nhìn bọn Mộng Tầm nói: "Mở to mắt nhìn mọi chuyện đang xảy ra, tránh không được thì học cách tiếp nhận cho ta, là nam nhân thì từ hôm nay đứng lên cho ta." Nói xong cũng không đợi mọi người có phản ứng gì, đưa tay vén màn cửa xe lên, mọi thứ bên ngoài liền hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ thấy hộ vệ Cổ gia mang theo vây chặt thành một vòng tròn, đem chiếc xe ngựa bọn Cổ Hạo Nhiên ngồi vây vào chính giữa, một bước cũng không lùi liều mạng chống đỡ ở phía trước. Máu nhảy múa trong không trung, thân hình chao đảo trên mặt đất, trường kiếm sắc bén nhằm về phía trước.
Thanh Nhu và Hoa Cẩn nhìn nhau một cái, có chút lo lắng ôm chặt Mộng Tầm và Mộng Tâm trong tay, tuy cơ thể đã không có bao nhiêu lực đạo, chỉ có thể ôm một chút mang ý nghĩa tượng trưng, nhưng đây là thiên tính của người mẹ. Để một đứa trẻ nhỏ như vậy đối diện với mọi thứ, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu? "
Mộng Tầm nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đang diễn ra bên ngoài xe ngựa, thấy những người thân quen thường ngày ai nấy đều thụ thương, từng giọt máu tươi nhỏ xuống, địch nhân không che mặt hung hãn vô cùng vung vũ khí sắc bén trong tay, nửa buổi trời cánh tay nhỏ nắm chặt kiên định nói:" Phải, ta là nam tử hán, ta không sợ, ta có thể đối mặt "Mộng Tâm còn nhỏ mở to mắt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhưng nói từng câu từng chữ:" Tiểu thẩm thẩm nói không sợ, Mộng Tâm liền không sợ, không sợ, Mộng Tâm không sợ. "
Điệp Y nghe thấy ngữ điệu của hai đứa trẻ đầu cũng không quay lại nói:" Được, nhớ lấy, không ai có thể dựa vào sự chăm sóc của người khác cả đời, nếu dựa dẫm vào người không thể dựa dẫm, vậy thì mình tự đứng lên chống đỡ bầu trời. "
Bọn Cổ Chấn và Cổ Hạo Dương nghe lời này của Điệp Y, bất giác đưa mắt nhìn nhau, đây là Điệp Y đang bồi dưỡng đời sau của Cổ gia, nếu họ thật sự không còn mạng chống cự qua được, Cổ gia chỉ còn lại mấy đứa trẻ này rồi. Đã không bảo vệ cho chúng cả đời được, vậy thì để chúng đứng dậy tự mình đi đối mặt, nhân lúc này để chúng thích ứng với sự thật tàn khốc này, hơn là sau này sụp đổ trong tuyệt vọng.
Cổ Hạo Viễn dùng ánh mắt ra hiệu cho Cổ Hạo Nhiên ôm Mộng Tâm qua, nói với Điệp Y:" Mộng Tâm của ta sau này giao cho muội dạy bảo rồi, không cần biết là ta và Thanh Nhu còn sống hay không, ta đều sẽ đem nó phó thác cho muội, sau này do muội dạy bảo cho nó. "
Cổ Hạo Dương bên cạnh cũng gật gật đầu nói:" Ta cũng là có ý này, Mộng Tầm giao cho muội, muội muốn làm thế nào thì làm thế đó, muốn dạy thế nào thì dạy thế đó, cuộc sống của nó để muội chỉ dẫn. "
Lời hai người vừa nói ra, Điệp Y có chút kinh ngạc quay đầu lạnh giọng nói:" Giao cho ta? Niềm tin và quan điểm của ta các ngươi không chịu nổi, người ta dạy bảo sẽ giống ta vậy. "
Cổ Chấn người lớn nhất trong nhà lúc này chậm rãi nhưng kiên định nói:" Tình hình này của bọn ta người khác không rõ, nhưng bản thân bọn ta lẽ nào còn không rõ, bọn ta chỉ có thể mọi chuyện nghe theo thiên mệnh rồi, đối với chuyện sau này sớm có sự an bài vẫn là cách tốt nhất, đừng tới lúc đó trở tay không kịp. Hai nam hài tử này là hy vọng tương lai của Cổ gia, nếu bọn ta còn sống đương nhiên có thể từ từ dạy bảo chúng, nhưng bọn ta bây giờ không có thời gian đó để từ từ dạy bảo nữa. Điệp Y, ức hiếp người khác so với bị người khác ức hiếp thì tốt hơn nhiều, điểm này con chắc hiểu rõ hơn bọn ta, chúng không có bọn ta chỉ có thể như cá nằm trên thớt, những người đang dòm ngó tài sản Cổ gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng. Nếu còn có con thì lại khác, con sẽ dạy chúng tìm được con đường chính xác nhất để chúng mau chóng trưởng thành và học cách kiên cường, nam nhi Cổ gia ta tuyệt đối chỉ có thể đứng thẳng, ta tin con sẽ khiến chúng đứng thẳng hơn bất cứ ai, đứng cao hơn bất cứ ai. "
Những lời này của Cổ Chấn chậm rãi chảy vào tai mọi người bên ngoài xe ngựa tiếng giết chóc ngày càng mãnh liệt, nhưng lời nói âm vang có lực này so với tiếng hô giết còn chấn động tâm hồn hơn. Đây chắc là ủy thác rồi, không nói không có nghĩa là không rõ tình hình hiện tại, hộ vệ chỉ có bấy nhiêu, người của Nguyệt đường ở Ảnh Thúc cũng không phải là tinh anh gì, vả lại căn bản đều phân tán ở kinh thành, ở Tề quận có cũng chỉ là số cực ít, Thánh Thiên vương triều lại quá xa làm sao có thể tới kịp, mà ám sát có lần đầu tuyệt đối sẽ có lần thứ hai, chỉ ngày càng mạnh. Những điều này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bây giờ nhân lúc này nói ra, cũng được coi là một loại phó thác.
Điệp Y lạnh lùng quét mắt nhìn bọn Cổ Chấn, nhìn sang đôi mắt mang ý cười của Cổ Hạo Nhiên, trong đôi mắt đó chỉ có sự ôn tình vô hạn, sự tin tưởng và đắc ý đó không chút e dè mà lộ ra. Điệp Y biết Cổ Hạo Nhiên đồng ý như vậy, mà bản thân nàng cũng không phải là người giả tạo gì, thích thì làm, sau đó lạnh giọng nói:" Vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn. "
Nói xong trừng mắt nhìn Mộng Tầm và Mộng Tâm nói:" Mở to mắt nhìn cho rõ, nếu muốn sinh tồn phải có thủ đoạn. "Mộng Tầm hiểu chuyện cắn răng gật đầu, đưa tay nắm chặt lấy tay Mộng Tâm.
Tàn sát. Người tới gấp hai lần hộ vệ, vả lại thân thủ ai nấy đều lợi hại, đám hộ vệ này trong một trận giao chiến đều đã xuất hiện tình trạng khó bề chống đỡ, chỉ còn lại mấy người bọn Phong, Băng Kỳ thân thủ tốt nhất vẫn chưa rơi vào thế hạ phong. Dưới ánh trăng trong sáng, dịch thể tanh hồng chảy đầy trên đất, mùi huyết tanh tỏa ra trong không khí.
Điệp Y lạnh lùng nhìn trận chiến, thấp giọng phân phó vài câu cho Lâm Dã và Hồng Tịnh đang ngồi ở vị trí cầm lái, đột nhiên nhảy xuống xe. Chỉ thấy một ánh bạc lấp lánh, Điệp Y một tay cầm chủy thủ, một tay cầm đoản kiếm nhanh như chớp lao vào trận tàn sát.
Cổ Hạo Nhiên biết bản lĩnh của Điệp Y, sau đó không một lời ngăn cản dựa vào thùng xe chăm chú nhìn vào thân ảnh Điệp Y, người Cổ gia chưa từng thấy qua một bộ dạng huyết tanh khác của Điệp Y, bất giác đều kinh hô. Lúc mấy hôm trước trúng độc Điệp Y ra tay đều bị người của Cổ gia đang bàn về độc tính phớt lờ, chỉ thấy Điệp Y hành động trong vùng kẻ địch, đều tưởng rằng là do bọn hộ vệ giết, Điệp Y chẳng qua chỉ là đi giúp một tay, đều biết võ công cổ quái của Điệp Y nhưng không biết ra tay lại máu tanh như vậy.
Lúc này chỉ thấy Điệp Y xông sát về phía trước cỗ xe, toàn thân toát ra khí tức ghê sợ, sát khí nồng đậm như vậy, thân ảnh vẫn quỷ mị như vậy, ra tay mau chóng không ai bằng, khiến người ta trong nháy mắt rùng mình. Những nơi đi qua chỉ có máu tươi và chết chóc, cơ thể từ từ ngã xuống khiến người Cổ gia trừng mắt há mồm.
Cổ Hạo Dương mở to mắt nhìn bóng lưng Điệp Y, kinh ngạc nói:" Đây chính là bộ mặt thật của Điệp Y? Sao lại có sát khí nồng đậm như vậy? "
Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại nói:" Đúng vậy, mỗi cái đều là bộ mặt thật của nàng, Điệp Y trước giờ đều không cố ý giấu diếm, là thế nào thì là thế đó, các người không nhìn thấy bộ mặt này là vì, nàng trước giờ không dễ ra tay. Nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối là tàn sát, người thấy qua bộ mặt này đều đã chết, trừ ta. "
Cổ Hạo Thanh nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:" Ngươi trước đây đã từng nhìn thấy? Người biết mọi thứ của nàng? "
Cổ Hạo Nhiên ừm một tiếng nói:" Hôm đó cưới nàng về trên đường gặp phải thủy phỉ, nếu không phải nàng ra tay thì có lẽ ta sẽ không còn sống để trở về. Nàng không che đậy trước mặt ta, nàng là người thế nào ta luôn biết rõ, nàng là thê tử của ta, điều này là quan trọng nhất. Ta chỉ biết ta yêu nàng, ta yêu thê tử của ta, Điệp Y. "
Bọn Cổ Hạo Danh và Cổ Hạo Thanh đưa mắt nhìn nhau, Phương Lưu Vân bên cạnh gật gật đầu khẽ cười nói:" Ta cũng chỉ biết nàng là con dâu của ta, thủ đoạn, thân thế, khí chất đều không quan trọng, quan trọng là trái tim của nàng và trái tim của chúng ta. "
Sát phạt như vậy, người Cổ gia tinh minh tuyệt đỉnh đều nhìn ra Điệp Y này không đơn giản, một đứa trẻ lớn lên trên núi, nếu nói tính cách lạnh lùng một chút biết công phu đều là chuyện bình thường, nhưng tràn ngập sát khí và sát phạt chuyên nghiệp như vậy, đây không nên là thủ đoạn của một nữ hài bình thường nên có. Người Cổ gia đều không phải là ngốc, nhưng sự thản nhiên của Cổ Hạo Nhiên, sự kiên định của Phương Lưu Vân, đều nói rõ Điệp Y chính là Điệp Y, sẽ không có ai khác, cũng không phải là ai khác.
Bọn Cổ Hạo Dương chẳng qua cũng chỉ là kinh ngạc một lúc, lúc này đều trở nên bình tĩnh. Cổ Hạo Ảnh hờ hờ cười nói:" Ta còn không biết Điệp Y lại có bản lĩnh này, xem ra ta biết tiểu lục sao lại không áp được Điệp Y rồi, ha ha, không nghe lời sẽ rút gân lột da ngươi "Cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là như Phương Lưu Vân đã nói, trái tim của Điệp Y và trái tim của bọn họ, đã hiểu được trái tim của mình Cổ Hạo Ảnh liền nói đùa với Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên không thèm để ý tới Cổ Hạo Ảnh hừ lạnh một tiếng xua xua tay, ánh mắt vẫn dán chặt lấy thân ảnh Điệp Y, phía trước xe ngựa Điệp Y và Phong nãy giờ giết sạch tạo ra một đường huyết lộ, Cổ Hạo Danh đang muốn hoan hô, xe ngựa đột nhiên khởi động, Lâm Dã và Hồng Tịnh vút dây cương hướng về huyết lộ Điệp Y tạo ra xông ra ngoài.
Bọn Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra sau đó liền gào lên:" Lâm Dã các ngươi làm gì vậy? Điệp Y bọn họ còn đang ở phía sau, mau dừng xe, nghe thấy không? "Vừa vội vàng quay đầu nhìn, Điệp Y và Phong đã quay đầu đi ngăn cản kẻ địch đang xông về phía họ, Cổ Hạo Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền muốn nhảy xuống xe.
Dây roi trong tay Hồng Tịnh liên tục vung lên hoàn toàn không nghe Cổ Hạo Nhiên quở mắng, Lâm Dã quay đầu lại ấn Cổ Hạo Nhiên ngồi xuống, thần sắc nghiêm túc nói:" Phu nhân phân phó, một khi nàng mở được đường lập tức dẫn các người đi trước nàng và những người khác sẽ theo sau. "
Cổ Hạo Dương tranh lên trước Cổ Hạo Nhiên truy hỏi:" Vậy sao được? Muốn đi thì cùng đi chúng tôi đi trước là ý gì? Không thể để Điệp Y bọn họ đối mặt với nguy hiểm."Tuy vừa nãy đã được mở mang tầm mắt với sự cường hãn của Điệp Y, nhưng suy cho cùng người đến nhiều như vậy, một người chống chọi làm sao nổi.
Bình luận facebook