Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Edit: Cesia
*****
Chỉ thấy một đám người tụ tập thành một vòng tròn xung quanh một nam nhân dáng người to lớn thô kệch đang phẫn nộ vung roi hung tợn quất vào người một nữ tử tóc tai bù xù la khóc thất thanh, vừa đánh vừa mắng, “Ta cho ngươi không biết xấu hổ này, ta cho ngươi không biết xấu hổ này, mẹ nó đồ đàn bà hư hỏng ta đánh chết ngươi.”
Điệp Y nhìn thấy nữ nhân trong lòng đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, bị mẫu thân ôm chặt trong ngực, tiếng khóc mỏng manh bị nhấn chìm trong tiếng kêu khóc của mẫu thân hắn, Điệp Y không khỏi nhíu mày.
Cổ Hạo Nhiên lãnh mặt vừa muốn tiến lên ngăn cản, Cổ Hạo Ảnh đã kéo hắn lại, Cổ Hạo Nhiên hơi sững lại, bên tai nghe thấy tiếng xầm xì khinh bỉ của mọi người xung quanh, nguyên lai nữ nhân này là thê tử của nam nhân kia, phẩm hạnh lại không đứng đắn, ghét bỏ nam nhân thành thực không tiền, đi ra ngoài câu dẫn không ít nam nhân, đứa bé trong lòng cũng không biết là của ai, hiện tại trượng phu của cô ta rốt cuộc biết được đuổi tới cửa, ngay cả những nam nhân cô ta câu dẫn cũng không một ai nguyện ý đứng ra bảo hộ cô ta, nữ nhân như thế dựa vào cái gì muốn người khác đi bảo hộ.
Nhóm người Cổ Hạo Nhiên nghe xong không khỏi thần sắc đều lạnh xuống, nữ nhân này không biết liêm sỉ đến cực điểm, cho dù đánh chết cũng không trái với vương pháp của Thánh Thiên vương triều, lập tức trên mặt đều hiện lên vẻ khinh miệt xoay người rời đi.
Điệp Y lạnh lùng nhìn nữ nhân bị đánh đang nằm bẹp trên mặt đất, trên lưng đã bị đánh đến vết máu loang lổ, tiếng kêu khóc cũng dần dần tắt lịm, hai cánh tay vẫn ghì chặt bảo vệ đứa bé ở trong lòng, không cho roi da quất trúng đứa bé. Điệp Y nhìn thân thể tàn nhược run rẩy như ngọn nến trước gió, nhưng lại tựa như cây trúc cứng cỏi kiên cường quyết bảo toàn người mà mình muốn bảo hộ, hai tay vẫn buông thỏng ở hai bên bất tri bất giác đã siết chặt thành nắm đấm.
“Điệp Y, sao muội còn không đi? Đừng nhìn nữa, nữ nhân như vậy bị thế cũng xứng đáng.” Linh Tĩnh đi được vài bước đột nhiên phát hiện Điệp Y không đi theo, mới quay đầu lại tìm.
Điệp Y lạnh lùng gật gật đầu nói, “Cô ta xứng đáng.” Lời còn chưa dứt người đã tiến nhanh về phía trước một bước, túm lấy roi da của nam nhân kia, dùng sức kéo xuống.
“Ngươi muốn làm gì? Ta giáo huấn nữ nhân của ta, liên quan gì đến ngươi?” Tức giận tận trời nam nhân vốn muốn tung một quyền vào kẻ xen vào chuyện người khác kia, vừa nhìn đến khuôn mặt của Điệp Y lại thu tay quát bảo ngưng lại. Mọi người vây bên cạnh xem cũng lên tiếng phụ họa, nói nữ nhân này xứng đáng bị thế, không đáng phải xuất đầu vì cô ta.
Điệp Y ném roi da đi đến trước mặt nữ nhân, lật nàng ta lại, sắc mặt của nữ nhân đã muốn xanh mét, hiển nhiên là bị đánh hung tợn, Điệp Y giành lấy bọc tã ở trong lòng nàng ta, hơi dùng sức một chút nhưng không có lôi kéo, nữ nhân kia vẫn ôm chặt không chịu buông tay, Điệp Y lạnh giọng nói, “Buông tay.”
Nữ nhân kia toàn thân run lên, mở ra hai tròng mắt vô thần đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Điệp Y một lúc, đột nhiên chậm rãi buông lỏng hai tay thì thào, “Cứu nó, cứu nó.”
Điệp Y nhìn thoáng qua đứa bé mới sinh khóc đến không còn hơi sức, ôm lấy đứa trẻ liền bước đi, nam nhân kia lập tức quát lên, “Ngươi làm gì? Lưu lại nghiệt chủng kia, loại nghiệt chủng như nó không xứng ở lại trên đời này.” Dứt lời xông tới muốn đoạt lấy đứa trẻ sơ sinh trong lòng Điệp Y.
Điệp Y còn chưa động thân, một tiếng xé gió lao vút đến, nam tử phía sau đã ngã ngồi bệch ở dưới đất, Điệp Y nhìn thoáng qua người ra tay là Cổ Hạo Nhiên, ôm đứa trẻ lạnh lùng nói, “Tiểu hài tử đúng vậy, nó không có yêu cầu sinh ra đã là vận mệnh này, ngươi cũng không có tư cách quyết định đó là vận mệnh của nó.” Dứt lời ôm tiểu hài tử chậm rãi đi về phía nhóm người Cổ Hạo Nhiên đang đứng.
Ngồi dưới đất nam nhân ngây người ra một lúc mới phẫn nộ nói, “Mẫu thân của nó không biết xấu hổ, nó chính là dã loại, chính là một cái dã loại, nó không có tư cách sống ở trên đời này.”
Điệp Y hừ lạnh một tiếng xoay người lại ôm đứa bé sơ sinh nói, “Nó hiểu cảm giác không biết xấu hổ là gì sao? Nó giết người phóng hỏa? Nó cưỡng gian con gái người ta? Nó giết lão tử của ngươi hay là diệt cả nhà của ngươi?”
Nam nhân nhất thời nghẹn lời, bị Điệp Y đong đưa lấy lại hô hấp, đứa trẻ sơ sinh lại bắt đầu khóc thút thít, mọi người đang vây xem không khỏi đều ngây ra, ngôn luận này cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, bất quá ngẫm lại cũng thật có đạo lý, không khỏi đều tĩnh lặng.
Điệp Y ôm đứa trẻ lạnh lùng chậm rãi nói, “Không có sinh mệnh nào sinh ra để tử vong, cũng không có sinh mệnh nào sinh ra để chịu thế gian kết tội.” Dứt lời ẵm đứa trẻ sơ sinh bước đi, thanh âm khàn khàn đứt quãng của nữ nhân vang lên phía sau, “Cám ơn, cám ơn, nó…. không có…. sai.”
Nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng, nghe phía sau mỏng manh tiếng khóc, nắm tay giấu bên trong ống tay áo lại càng siết chặt hơn nữa, bản thân nàng vốn từ sớm đã có hiểu biết, ba tuổi ý thức đã có thể khắc sâu sự việc, vòng tay ấm áp ôm chặt nàng, tình yêu thương sâu đậm, bàn tay vẫn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, tất cả đều đã khắc vào tận cùng sâu thẳm nơi đáy lòng, vốn nghĩ đến trải qua mười mấy năm sát thủ kiếp sống nàng đã muốn quên mất cảm giác ấm áp cuối cùng còn sót lại, lại không biết rằng cảnh tượng vừa rồi lại vô tình gợi lên điều trân quý duy nhất vùi sâu trong tâm khảm nàng, đó là tình yêu sâu đậm của mẫu thân, là loại tình yêu vĩ đại nhất trên đời, chính là cảm giác đau đớn hòa lẫn với mềm mại duy nhất và cuối cùng còn đọng lại trong lòng nàng, chính là động lực duy nhất giúp nàng liều mạng sinh tồn.
Điệp Y nhìn đứa trẻ sơ sinh đã muốn đình chỉ khóc, đôi mắt cho đến bây giờ vẫn luôn bĩnh tĩnh vô ba lần đầu tiên xuất hiện một loại nói không nên lời đau thương kịch liệt, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết trong mắt mình xuất hiện loại thần sắc này, vẻ đau thương tuy chỉ thoát ra trong nháy mắt nhưng vẫn bị Cổ Hạo Nhiên vẫn nhìn chăm chú nàng nãy giờ bắt được.
Cổ Hạo Nhiên hơi có chút thất thần nhìn Điệp Y đi ngang qua, đáy mắt lơ đãng hiện lên một tia dị sắc, một Điệp Y như vậy làm cho người ta cảm thấy xa lạ, ngẩn ra hai giây liền đuổi theo mọi người, nhìn thấy Điệp Y thuận tay đưa đứa trẻ sơ sinh cho Linh Tĩnh, cổ thâm đau theo đáy lòng phát ra lúc này đã biến mất vô tung vô ảnh, hồi phục trở lại với vẻ lạnh lùng trước kia, Cổ Hạo Ảnh nhãn châu chuyển động nhướn một bên chân mày lên cười nói, “Chính muội đã cứu hắn, vì sao muốn giao cho người khác? Đứa nhỏ này xem ra rất thích muội.”
Điệp Y nhìn đứa trẻ vốn đang ngủ trong lòng nàng đột nhiên tỉnh lại, nhìn đến Linh Tĩnh lại thút thít khóc, trầm mặc một lúc lãnh đạm nói, “Ta không muốn có một kẻ thứ hai như ta.” Nhóm người Cổ Hạo Ảnh không hiểu ý tứ của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên và Minh Thanh thì hiểu được, đứa nhỏ này đi theo Điệp Y, phỏng chừng sẽ bị nàng huấn luyện thành một kẻ lãnh khốc vô tình khác, nàng không biết làm cách nào để đối xử tốt với người khác, chỉ biết biến một người thành bản sao của chính mình, đặc biệt từ nhỏ bắt đầu huấn luyện.
Cổ Hạo Nhiên hơi nhíu mày nhìn theo bóng dáng của Điệp Y, lần đầu tiên nghe thấy nàng quan tâm người khác, tuy rằng thật mịt mờ, nhưng nàng thật sự quan tâm đến đứa nhỏ kia, khi ở Cổ gia cũng chỉ có tiểu hài tử mới có thể tiếp cận nàng, Cổ Mộng Tâm còn có thể tùy ý làm cho nàng ôm bé, còn hôn nàng, cẩn thận ngẫm lại Cổ Hạo Nhiên đột nhiên có chút hiểu được, tính cảnh giác của Điệp Y quá lớn, không tin tưởng vào bất kỳ một người trưởng thành nào, bề ngoài cùng tính tình lạnh như băng, chính là phương thức trực tiếp nhất biểu hiện không tin ngoại nhân, chỉ có tiểu hài tử tâm linh vốn thuần khiết như một tờ giấy trắng, bọn họ không thể thương tổn nàng, cho nên nàng mới cho phép bọn họ tiếp cận mình, sự phòng bị cùng không tín nhiệm quá độ đến ăn sâu vào cốt tủy, cần phải trải qua loại hoàn cảnh tàn khốc nào mới hình thành nên tính cách đó, Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Điệp Y, cau mày mà không hiểu nguyên do.
Náo loạn một hồi cũng không người nào có hứng thú đi dạo tiếp, vì thế năm người lớn ôm một tiểu hài tử nhanh chóng quay trở về. Mấy ngày kế tiếp Lê Châu càng lúc càng náo nhiệt, sáu môn đình khác trước sau cũng nối đuôi nhau đến, ba môn đình còn lại vài ngày nữa có lẽ cũng đến.
Đợi Điệp Y và Linh Tĩnh mang theo đứa bé mới sinh đi vào tiền sảnh, Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Ảnh và Băng đang chờ sẵn ở đó, Điệp Y không đếm xỉa đến ánh mắt phun hỏa của Cổ Hạo Nhiên, thản nhiên nhìn liếc qua Băng Kỳ, Băng Kỳ bước tới đem kết quả điều tra được mấy ngày qua giao cho nàng, Cổ Hạo Nhiên nhìn ánh mắt hờ hững của Điệp Y, cảm giác cực độ khó chịu, Băng kỳ vốn nghe lời hắn, hiện tại chỉ nghe một mình Điệp Y, bảo hắn giao kết quả điều tra ra, hắn chết sống không chịu, nói cái gì chỉ có thể đưa cho Điệp Y xem, quả thật tức chết người mà.
*****
Chỉ thấy một đám người tụ tập thành một vòng tròn xung quanh một nam nhân dáng người to lớn thô kệch đang phẫn nộ vung roi hung tợn quất vào người một nữ tử tóc tai bù xù la khóc thất thanh, vừa đánh vừa mắng, “Ta cho ngươi không biết xấu hổ này, ta cho ngươi không biết xấu hổ này, mẹ nó đồ đàn bà hư hỏng ta đánh chết ngươi.”
Điệp Y nhìn thấy nữ nhân trong lòng đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, bị mẫu thân ôm chặt trong ngực, tiếng khóc mỏng manh bị nhấn chìm trong tiếng kêu khóc của mẫu thân hắn, Điệp Y không khỏi nhíu mày.
Cổ Hạo Nhiên lãnh mặt vừa muốn tiến lên ngăn cản, Cổ Hạo Ảnh đã kéo hắn lại, Cổ Hạo Nhiên hơi sững lại, bên tai nghe thấy tiếng xầm xì khinh bỉ của mọi người xung quanh, nguyên lai nữ nhân này là thê tử của nam nhân kia, phẩm hạnh lại không đứng đắn, ghét bỏ nam nhân thành thực không tiền, đi ra ngoài câu dẫn không ít nam nhân, đứa bé trong lòng cũng không biết là của ai, hiện tại trượng phu của cô ta rốt cuộc biết được đuổi tới cửa, ngay cả những nam nhân cô ta câu dẫn cũng không một ai nguyện ý đứng ra bảo hộ cô ta, nữ nhân như thế dựa vào cái gì muốn người khác đi bảo hộ.
Nhóm người Cổ Hạo Nhiên nghe xong không khỏi thần sắc đều lạnh xuống, nữ nhân này không biết liêm sỉ đến cực điểm, cho dù đánh chết cũng không trái với vương pháp của Thánh Thiên vương triều, lập tức trên mặt đều hiện lên vẻ khinh miệt xoay người rời đi.
Điệp Y lạnh lùng nhìn nữ nhân bị đánh đang nằm bẹp trên mặt đất, trên lưng đã bị đánh đến vết máu loang lổ, tiếng kêu khóc cũng dần dần tắt lịm, hai cánh tay vẫn ghì chặt bảo vệ đứa bé ở trong lòng, không cho roi da quất trúng đứa bé. Điệp Y nhìn thân thể tàn nhược run rẩy như ngọn nến trước gió, nhưng lại tựa như cây trúc cứng cỏi kiên cường quyết bảo toàn người mà mình muốn bảo hộ, hai tay vẫn buông thỏng ở hai bên bất tri bất giác đã siết chặt thành nắm đấm.
“Điệp Y, sao muội còn không đi? Đừng nhìn nữa, nữ nhân như vậy bị thế cũng xứng đáng.” Linh Tĩnh đi được vài bước đột nhiên phát hiện Điệp Y không đi theo, mới quay đầu lại tìm.
Điệp Y lạnh lùng gật gật đầu nói, “Cô ta xứng đáng.” Lời còn chưa dứt người đã tiến nhanh về phía trước một bước, túm lấy roi da của nam nhân kia, dùng sức kéo xuống.
“Ngươi muốn làm gì? Ta giáo huấn nữ nhân của ta, liên quan gì đến ngươi?” Tức giận tận trời nam nhân vốn muốn tung một quyền vào kẻ xen vào chuyện người khác kia, vừa nhìn đến khuôn mặt của Điệp Y lại thu tay quát bảo ngưng lại. Mọi người vây bên cạnh xem cũng lên tiếng phụ họa, nói nữ nhân này xứng đáng bị thế, không đáng phải xuất đầu vì cô ta.
Điệp Y ném roi da đi đến trước mặt nữ nhân, lật nàng ta lại, sắc mặt của nữ nhân đã muốn xanh mét, hiển nhiên là bị đánh hung tợn, Điệp Y giành lấy bọc tã ở trong lòng nàng ta, hơi dùng sức một chút nhưng không có lôi kéo, nữ nhân kia vẫn ôm chặt không chịu buông tay, Điệp Y lạnh giọng nói, “Buông tay.”
Nữ nhân kia toàn thân run lên, mở ra hai tròng mắt vô thần đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Điệp Y một lúc, đột nhiên chậm rãi buông lỏng hai tay thì thào, “Cứu nó, cứu nó.”
Điệp Y nhìn thoáng qua đứa bé mới sinh khóc đến không còn hơi sức, ôm lấy đứa trẻ liền bước đi, nam nhân kia lập tức quát lên, “Ngươi làm gì? Lưu lại nghiệt chủng kia, loại nghiệt chủng như nó không xứng ở lại trên đời này.” Dứt lời xông tới muốn đoạt lấy đứa trẻ sơ sinh trong lòng Điệp Y.
Điệp Y còn chưa động thân, một tiếng xé gió lao vút đến, nam tử phía sau đã ngã ngồi bệch ở dưới đất, Điệp Y nhìn thoáng qua người ra tay là Cổ Hạo Nhiên, ôm đứa trẻ lạnh lùng nói, “Tiểu hài tử đúng vậy, nó không có yêu cầu sinh ra đã là vận mệnh này, ngươi cũng không có tư cách quyết định đó là vận mệnh của nó.” Dứt lời ôm tiểu hài tử chậm rãi đi về phía nhóm người Cổ Hạo Nhiên đang đứng.
Ngồi dưới đất nam nhân ngây người ra một lúc mới phẫn nộ nói, “Mẫu thân của nó không biết xấu hổ, nó chính là dã loại, chính là một cái dã loại, nó không có tư cách sống ở trên đời này.”
Điệp Y hừ lạnh một tiếng xoay người lại ôm đứa bé sơ sinh nói, “Nó hiểu cảm giác không biết xấu hổ là gì sao? Nó giết người phóng hỏa? Nó cưỡng gian con gái người ta? Nó giết lão tử của ngươi hay là diệt cả nhà của ngươi?”
Nam nhân nhất thời nghẹn lời, bị Điệp Y đong đưa lấy lại hô hấp, đứa trẻ sơ sinh lại bắt đầu khóc thút thít, mọi người đang vây xem không khỏi đều ngây ra, ngôn luận này cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, bất quá ngẫm lại cũng thật có đạo lý, không khỏi đều tĩnh lặng.
Điệp Y ôm đứa trẻ lạnh lùng chậm rãi nói, “Không có sinh mệnh nào sinh ra để tử vong, cũng không có sinh mệnh nào sinh ra để chịu thế gian kết tội.” Dứt lời ẵm đứa trẻ sơ sinh bước đi, thanh âm khàn khàn đứt quãng của nữ nhân vang lên phía sau, “Cám ơn, cám ơn, nó…. không có…. sai.”
Nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng, nghe phía sau mỏng manh tiếng khóc, nắm tay giấu bên trong ống tay áo lại càng siết chặt hơn nữa, bản thân nàng vốn từ sớm đã có hiểu biết, ba tuổi ý thức đã có thể khắc sâu sự việc, vòng tay ấm áp ôm chặt nàng, tình yêu thương sâu đậm, bàn tay vẫn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, tất cả đều đã khắc vào tận cùng sâu thẳm nơi đáy lòng, vốn nghĩ đến trải qua mười mấy năm sát thủ kiếp sống nàng đã muốn quên mất cảm giác ấm áp cuối cùng còn sót lại, lại không biết rằng cảnh tượng vừa rồi lại vô tình gợi lên điều trân quý duy nhất vùi sâu trong tâm khảm nàng, đó là tình yêu sâu đậm của mẫu thân, là loại tình yêu vĩ đại nhất trên đời, chính là cảm giác đau đớn hòa lẫn với mềm mại duy nhất và cuối cùng còn đọng lại trong lòng nàng, chính là động lực duy nhất giúp nàng liều mạng sinh tồn.
Điệp Y nhìn đứa trẻ sơ sinh đã muốn đình chỉ khóc, đôi mắt cho đến bây giờ vẫn luôn bĩnh tĩnh vô ba lần đầu tiên xuất hiện một loại nói không nên lời đau thương kịch liệt, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết trong mắt mình xuất hiện loại thần sắc này, vẻ đau thương tuy chỉ thoát ra trong nháy mắt nhưng vẫn bị Cổ Hạo Nhiên vẫn nhìn chăm chú nàng nãy giờ bắt được.
Cổ Hạo Nhiên hơi có chút thất thần nhìn Điệp Y đi ngang qua, đáy mắt lơ đãng hiện lên một tia dị sắc, một Điệp Y như vậy làm cho người ta cảm thấy xa lạ, ngẩn ra hai giây liền đuổi theo mọi người, nhìn thấy Điệp Y thuận tay đưa đứa trẻ sơ sinh cho Linh Tĩnh, cổ thâm đau theo đáy lòng phát ra lúc này đã biến mất vô tung vô ảnh, hồi phục trở lại với vẻ lạnh lùng trước kia, Cổ Hạo Ảnh nhãn châu chuyển động nhướn một bên chân mày lên cười nói, “Chính muội đã cứu hắn, vì sao muốn giao cho người khác? Đứa nhỏ này xem ra rất thích muội.”
Điệp Y nhìn đứa trẻ vốn đang ngủ trong lòng nàng đột nhiên tỉnh lại, nhìn đến Linh Tĩnh lại thút thít khóc, trầm mặc một lúc lãnh đạm nói, “Ta không muốn có một kẻ thứ hai như ta.” Nhóm người Cổ Hạo Ảnh không hiểu ý tứ của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên và Minh Thanh thì hiểu được, đứa nhỏ này đi theo Điệp Y, phỏng chừng sẽ bị nàng huấn luyện thành một kẻ lãnh khốc vô tình khác, nàng không biết làm cách nào để đối xử tốt với người khác, chỉ biết biến một người thành bản sao của chính mình, đặc biệt từ nhỏ bắt đầu huấn luyện.
Cổ Hạo Nhiên hơi nhíu mày nhìn theo bóng dáng của Điệp Y, lần đầu tiên nghe thấy nàng quan tâm người khác, tuy rằng thật mịt mờ, nhưng nàng thật sự quan tâm đến đứa nhỏ kia, khi ở Cổ gia cũng chỉ có tiểu hài tử mới có thể tiếp cận nàng, Cổ Mộng Tâm còn có thể tùy ý làm cho nàng ôm bé, còn hôn nàng, cẩn thận ngẫm lại Cổ Hạo Nhiên đột nhiên có chút hiểu được, tính cảnh giác của Điệp Y quá lớn, không tin tưởng vào bất kỳ một người trưởng thành nào, bề ngoài cùng tính tình lạnh như băng, chính là phương thức trực tiếp nhất biểu hiện không tin ngoại nhân, chỉ có tiểu hài tử tâm linh vốn thuần khiết như một tờ giấy trắng, bọn họ không thể thương tổn nàng, cho nên nàng mới cho phép bọn họ tiếp cận mình, sự phòng bị cùng không tín nhiệm quá độ đến ăn sâu vào cốt tủy, cần phải trải qua loại hoàn cảnh tàn khốc nào mới hình thành nên tính cách đó, Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Điệp Y, cau mày mà không hiểu nguyên do.
Náo loạn một hồi cũng không người nào có hứng thú đi dạo tiếp, vì thế năm người lớn ôm một tiểu hài tử nhanh chóng quay trở về. Mấy ngày kế tiếp Lê Châu càng lúc càng náo nhiệt, sáu môn đình khác trước sau cũng nối đuôi nhau đến, ba môn đình còn lại vài ngày nữa có lẽ cũng đến.
Đợi Điệp Y và Linh Tĩnh mang theo đứa bé mới sinh đi vào tiền sảnh, Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Ảnh và Băng đang chờ sẵn ở đó, Điệp Y không đếm xỉa đến ánh mắt phun hỏa của Cổ Hạo Nhiên, thản nhiên nhìn liếc qua Băng Kỳ, Băng Kỳ bước tới đem kết quả điều tra được mấy ngày qua giao cho nàng, Cổ Hạo Nhiên nhìn ánh mắt hờ hững của Điệp Y, cảm giác cực độ khó chịu, Băng kỳ vốn nghe lời hắn, hiện tại chỉ nghe một mình Điệp Y, bảo hắn giao kết quả điều tra ra, hắn chết sống không chịu, nói cái gì chỉ có thể đưa cho Điệp Y xem, quả thật tức chết người mà.
Bình luận facebook