Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Biểu tượng vương giả “Bàn cổ thần đao” được toàn bộ server tranh đoạt cứ thế bị ném lại ở chân núi toàn lợn rừng.
Chu Đại Lôi cảm thấy trái tim mình như bị người đâm một kiếm đau thấu tim.
Một đám cuồng game nghiện net thiếu chút nữa đã nhào lên cướp con chuột trong tay chú cảnh sát, nhưng lý trí còn sót lại không ngừng níu kéo bọn chúng: Không thể, không thích hợp, không đấu lại, không muốn chết. Ngàn vạn lần phải nhịn xuống.
Cảnh sát chỉ chỉ màn hình máy tính, trong đó một con lợn rừng đang đạp qua đạp lại thanh Bàn Cổ thần đao sáng lập lòe: “Cùng lắm chỉ là thứ giả lập mà thôi, tôi không phản đối thanh thiếu niên các cậu tìm thứ giải trí, nhưng muốn chơi thì phải có mức độ, có quan điểm rõ ràng. Chúng ta lại nói tiếp về một xã hội văn minh, văn minh đối với xã hội…”
Trải qua hơn nửa tiếng giáo dục tư tưởng, trong đầu cả đám giờ chỉ còn bốn chữ lớn xã hội văn minh không ngừng quay mòng mòng trong đầu.
Tạ Du ngồi xổm mệt quá, thừa dịp không ai để ý, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Chu Đại Lôi liếc sang bắt gặp hành vi lén lút này: “Lão Tạ, mày lại lười rồi.”
Tạ Du vỗ vỗ mặt đất bên cạnh, nói: “Mày cũng ngồi đi.”
“…” Chu Đại Lôi do dự một chút, sợ hãi: “Tao không dám, tao chỉ sợ ông chú kia bắt tao đăng nhập trò chơi rồi vứt toàn bộ trang bị vất vả lắm mới kiếm được, tâm hồn yếu đuối của tao không chịu nổi đả kích đấy đâu.”
Tạ Du: “Coi tiền đồ mày đi.”
Chờ giáo dục đủ rồi, cảnh sát muốn nghiệm thu thành quả giáo dục của mình, ông hắng giọng hai tiếng, sau đó dùng khẩu khí huấn luyện quân sự lớn giọng: “Tôi hỏi các cậu một câu, xã hội văn minh là gì?”
Cả lũ ú ớ.
Vừa rồi nghe xã hội văn minh suốt nhưng có ai báo trước là sẽ bị kiểm tra đâu, làm sao nhớ được, có thể ngồi xổm nghe hết đã không tệ rồi.
“Là, là… Là…?”
Chữ “Là” được lặp đi lặp lại, trầm bổng du dương, dạt dào cảm xúc, nửa ngày cũng không được ai tiếp lời.
Cảnh sát quét mắt nhìn cả đám, tự chọn ra một người: “Vị học giả yêu hòa bình lúc nãy đâu, cậu có biết không?”
Hạ Triều nghe đến mức mệt rũ người, híp cả mắt, lúc bị điểm danh mới ngẩng đầu nhìn lên: “Cháu?”
Cảnh sát nói: “Là cậu đó, trả lời đi.”
Hạ Triều căn bản không biết đề bài là gì, nhìn xung quanh cũng không thấy ai định nhắc mình, chần chừ một lúc, rồi đáp: “Cháu chọn C.”
“…”
Vì câu trả lời của Hạ Triều, số từ viết bản kiểm điểm của cả đám tăng từ hai ngàn lên tới ba ngàn.
Điều kiện viết kiểm điểm hết sức khắc nghiệt, không cho dùng bàn, phải giải quyết tại chỗ. Tạ Du kê giấy lên đầu gối, chỉ cần nhấn hơi mạnh thì đầu bút đã đâm thủng mặt giấy.
Viết một lúc bút lại chọc ra thêm một lỗ, Tạ Du viết đến trang thứ hai rốt cuộc mất hết kiên nhẫn nhíu mày: “Đệt.”
“Đừng nóng nảy, anh bạn, thả lỏng đi.” Hạ Triều ngồi đối diện Tạ Du, coi dáng dấp viết lách đến là thanh nhã, chữ dưới ngòi bút phóng khoáng như muốn bay, vân đạm phong khinh nói, “Nhân sinh chính là như vậy, thường có rất nhiều điều khó khăn cậu không thể ngờ tới, nhưng chúng ta có thể khắc… Đù má! Khắc phục cái chim, giấy gì mỏng vậy, không xé cũng rách.”
Tạ Du giương mắt, thấy tấm giấy A4 trong tay Hạ Triều đã rách hơn nửa, nội dung ngổn ngang bên trên khiến người ta hoài nghi có phải chính mình chưa từng học qua Hán ngữ, nhìn bộ dạng kia, hắn đây là hận không thể nối liền cả hàng chữ thành một nét phải không?
Hạ Triều rút ra một tờ giấy nữa rồi lót xuống dưới đất, cậu đàn em bên cạnh hiển nhiên cũng bị chiêu thức luyện “chữ đẹp” này của hắn thu phục, ngó đầu qua nhìn nửa ngày, sau đó tên kia tấm tắc ngạc nhiên: “Em còn thắc mắc sao đại ca viết nhanh vậy, này là cái quỷ gì?”
Hạ Triều nói: “Có phải là ngầu không chịu được không.”
Tạ Du: “Thật khó cho cậu có tự tin đến vậy.”
Chu Đại Lôi nhàm chán viết, cũng xen vào tán dóc: “Ấy, người anh em ngầu không chịu được này, nghe nói cậu là đại ca của bọn họ?”
Hạ Triều ngừng lại, ngẩng đầu, cổ áo hắn mở lớn để lộ sợi dây đeo màu đỏ, trên đó xỏ một viên ngọc có thiết kế đơn giản, có vẻ là bùa cầu bình an: “Đại ca? Không tính là vậy, quen nhau trong quán net thôi, thỉnh thoảng chơi game cùng nhau ấy mà.”
Bây giờ vũ khí tím cũng đi tong rồi, cả đám không đánh nhau không quen biết, ngồi ở nơi đây coi như cùng chung hoạn nạn, cũng là một loại duyên phận, thế nhưng Chu Đại Lôi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu cũng tham gia cướp vũ khí đấy à?”
“Tôi không rảnh rỗi vậy, ai thừa hơi mà canh điểm phục sinh của BOSS ẩn ba ngày trời chứ?” Hạ Triều lại nói, “Nhưng mà anh bạn, thật xin lỗi, đây đúng là chủ ý của tôi, lúc đấy chỉ nói đùa không ngờ chúng nó tưởng thật.”
Thấy đám kia kêu than muốn lấy Bàn Cổ thần đao nhưng không đánh lại được BOSS ẩn, hắn chỉ thuận miệng bảo: Thì cướp đi.
Không ngờ lại thành sáng kiến ngay lập tức được áp dụng.
Chu Đại Lôi vẫn còn băn khoăn: “Thế sao lúc đánh nhau cậu còn đứng ra khiêu khích?”
Hạ Triều nói: “Nếu đã muốn đánh thì thôi cứ đánh một trận đi, cậu thấy có phải không, lúc đầu không khí có chút sai sai nên tôi mới ra mặt điều tiết lại, người anh em, tôi thật sự không có ý gì khác đâu.”
Chu Đại Lôi: “…” Lời này nghe vào tai cứ thấy quái quái thế nào ấy.
Tạ Du: “Thế thì phải thật lòng cám ơn cậu.”
Hạ Triều: “Đừng khách khí.”
Lúc nộp bản kiểm điểm xong thì đã sẩm tối, vì phải nộp đủ không thiếu người nào mới được đi mà có một đứa viết quá chậm cho nên cả đám lại tiếp tục ngồi chờ cậu ta viết cho xong.
“Mới ba ngàn chữ đã đánh mày tan tác rồi, có phải đàn ông nữa không,” lúc đầu Hạ Triều còn định hướng dẫn cậu ta, sau đó cũng phải thừa nhận thằng nhóc này không thể cải tạo được. “Kiểm điểm cũng không biết làm, cháu sai rồi, cháu sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, cam đoan lần sau sẽ không tái phạm, rồi vạch ra đại khái kế hoạch tương lai cho bản thân – thôi viết đi, anh nói mày viết.”
Tạ Du lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, người khác loáng cái đã viết xong ba ngàn chữ, bạn học này giờ mới đến mở bài. Cậu không lắm mồm như Hạ Triều, chỉ nói một câu đã làm cậu ta suýt òa khóc: “Cậu nói cho tôi biết, có thật là cậu đã học xong chín năm giáo dục bắt buộc không đấy?”
“…”
“Đủ hết chưa?” Cảnh sát vừa ra ngoài nhận điện thoại và xử lý chút chuyện, ông cầm xấp kiểm điểm thật dày, tùy ý lật qua một lượt rồi nói, “Được rồi, cứ vậy đã. Nể tình các cậu lần đầu vi phạm, lãnh đạo quyết định cho các cậu cơ hội hối cải để làm người tốt, tôi hy vọng lần sau sẽ không phát sinh những chuyện như này nữa, dù có còn là vị thành niên hay không, các cậu đều phải chịu trách nhiệm về hành động của chính mình.”
Cả đám đồng thanh nói: “Vâng vâng vâng, cảm ơn chú cảnh sát.”
“Sẽ không có lần sau ạ.”
“Lúc nào cũng phải nhớ kỹ bốn vấn đề cốt lõi cùng tám điểm cơ bản của một xã hội văn minh nghe chưa.”
“Ra đây, cứ như ban nãy khi các cậu tới, xếp thành hai hàng.” Cảnh sát nói.
Chu Đại Lôi nghĩ, đây là muốn tất cả phải chỉnh tề đi ra sao? Quả nhiên là một nơi coi trọng lễ nghi trật tự.
Tạ Du và Hạ Triều đứng theo vị trí lúc đầu, mặt đối mặt – người này đã đeo khẩu trang lại từ bao giờ, chỉ còn lộ ra hai con mắt.
Đợi tất cả đứng vững, cảnh sát ném ra một quả bom nặng ký, nổ bọn họ tan tác: “Cảnh sát chúng tôi tuân theo phương pháp giáo dục nhân ái, căn cứ nguyên tắc đó, sẽ có một hình phạt thích đáng cho những đứa trẻ ưa ẩu đả như các cậu. Bây giờ hãy nắm tay và ôm nhau, nói một câu “tôi yêu cậu hỡi bạn của tôi”, rồi các cậu sẽ chân chính cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ xã hội văn minh này. Các bạn nhỏ, thế giới này rất tốt đẹp và tràn ngập yêu thương có phải không!”
Tạ Du: “…”
Hạ Triều: “…”
Chu Đại Lôi: “…?!” Sao đồn cảnh sát nơi này biến thái quá vậy?
Chạng vạng bảy giờ tối.
Tạ Du ngồi trong tiệm mì Lan Châu, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Chu Đại Lôi ăn đến bát thứ hai.
“Tao thề không bao giờ dám đánh nhau ở khu này nữa.” Chu Đại Lôi dùng đũa gạt hành tỏi, gắp mì nhét vào mồm, nhồm nhoàm nhai, “Má ơi quá đáng sợ.”
Tạ Du để điện thoại xuống: “Ăn xong hãy nói.”
Chu Đại Lôi ực một phát nuốt xuống, không sợ bỏng: “Lôi Tử tao đây hành tẩu giang hồ mười sáu năm trời, đã bao giờ gặp phải tình huống này chưa – tôi yêu cậu hỡi bạn của tôi? Có thể chừa cho thiếu niên trên giang hồ một con đường sống không?”
Thiếu niên giang hồ Lôi Tử ngồi đó ăn mì, càng nói càng thấy thảm, vừa dứt lời lại cảm khái nói: “Tao vốn không nể nang ai, nhưng chung quy vẫn phục sát đất người anh em mặt dày trong cục cảnh sát kia, sao nó có thể thản nhiên vậy nhỉ?”
Nhắc đến tên mặt dày nào đó, mặt Tạ Du lại đen sì.
Trong số bọn họ, Hạ Triều là người phóng khoáng nhất, động tác cũng nhanh nhẹn nhất.
Hắn rất vô tư nắm tay Tạ Du, nhiệt thành ôm chặt lấy bả vai đối phương, dạt dào tình cảm thổ lộ “Tôi rất yêu cậu hỡi bạn của tôi”, ai không biết lại tưởng họ là đôi anh em thất lạc đã nhiều năm.
Trời tối đột nhiên nổi lên một cơn gió, khiến cho không khí nóng nực trở nên mát mẻ hơn.
“Thật ra cái vũ khí tím kia ấy, dù sao chỉ là trang bị trong game thì tao cũng không thực sự để ý đâu.” Chu Đại Lôi tự dưng thấp giọng, hắn gác đũa, nói: “Mày biết rồi đấy, tao học hành chẳng ra làm sao, đọc sách giáo khoa cũng bó tay không hiểu mô tê gì. Quầy đồ nướng của ba mẹ tao đâu kiếm được mấy đồng, lại còn rất vất vả, nhưng mà tao có thể làm gì chứ, tao chỉ biết chơi game thôi. Ít ra tao còn chơi tàm tạm, bán trang bị lấy tiền… Ông chủ Tạ, mày coi, tao có thể tham gia esport được không?”
Tạ Du không nói gì, lẳng lặng nghe.
“Mà tao chỉ nói vậy thôi. Chơi game có hay hơn nữa cũng đâu phải là một nghề.” Chu Đại Lôi rút khăn giấy từ bên cạnh, lau qua miệng, rồi đứng dậy: “Đi thôi, muộn rồi, nhanh về nhà đi, lúc đi mày không báo với mẹ mày, chắc bây giờ dì lo lắm đấy.”
Chu Đại Lôi ngày thường vô tâm vô phế, ai không biết lại tưởng hắn chỉ là một tên lưu manh vô học điển hình.
Hồi còn học trường nghề hắn có tán một cô bé, cô bé này vừa vặn đang trong độ tuổi nổi loạn, cảm thấy có bạn trai là người ngoài xã hội có vẻ rất oai, nhưng kỳ phản nghịch chỉ vừa trôi qua đã chê hắn không ra gì, làm người quá kém cỏi, nói rằng lúc trước mắt mình bị mù rồi.
Nhưng Tạ Du biết hắn không phải người như vậy.
“Lôi Tử.”
“Hửm?”
“Mày thích chơi game không?”
“Thích chứ.”
“Mày tự thấy thực lực của mình thế nào?”
Chu Đại Lôi tưởng Tạ Du chỉ đang nói chuyện phiếm, thuận miệng nói: “Quá trâu bò ấy chứ.”
Kết quả Chu Đại Lôi đi được một đoạn rồi mới nhận ra Tạ Du không sóng bước với mình.
Hắn quay đầu, đang định kêu “Mày làm gì mà còn chưa đi, xe buýt đến rồi kìa”, thì nghe thấy thằng bạn nối khố đứng cách đấy hơn mười mét nói với mình: “Tao cũng thấy thế.”
Chu Đại Lôi ngơ ngác.
Tạ Du cười nói: “Mày rất trâu bò.”
Chu Đại Lôi cảm thấy trái tim mình như bị người đâm một kiếm đau thấu tim.
Một đám cuồng game nghiện net thiếu chút nữa đã nhào lên cướp con chuột trong tay chú cảnh sát, nhưng lý trí còn sót lại không ngừng níu kéo bọn chúng: Không thể, không thích hợp, không đấu lại, không muốn chết. Ngàn vạn lần phải nhịn xuống.
Cảnh sát chỉ chỉ màn hình máy tính, trong đó một con lợn rừng đang đạp qua đạp lại thanh Bàn Cổ thần đao sáng lập lòe: “Cùng lắm chỉ là thứ giả lập mà thôi, tôi không phản đối thanh thiếu niên các cậu tìm thứ giải trí, nhưng muốn chơi thì phải có mức độ, có quan điểm rõ ràng. Chúng ta lại nói tiếp về một xã hội văn minh, văn minh đối với xã hội…”
Trải qua hơn nửa tiếng giáo dục tư tưởng, trong đầu cả đám giờ chỉ còn bốn chữ lớn xã hội văn minh không ngừng quay mòng mòng trong đầu.
Tạ Du ngồi xổm mệt quá, thừa dịp không ai để ý, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Chu Đại Lôi liếc sang bắt gặp hành vi lén lút này: “Lão Tạ, mày lại lười rồi.”
Tạ Du vỗ vỗ mặt đất bên cạnh, nói: “Mày cũng ngồi đi.”
“…” Chu Đại Lôi do dự một chút, sợ hãi: “Tao không dám, tao chỉ sợ ông chú kia bắt tao đăng nhập trò chơi rồi vứt toàn bộ trang bị vất vả lắm mới kiếm được, tâm hồn yếu đuối của tao không chịu nổi đả kích đấy đâu.”
Tạ Du: “Coi tiền đồ mày đi.”
Chờ giáo dục đủ rồi, cảnh sát muốn nghiệm thu thành quả giáo dục của mình, ông hắng giọng hai tiếng, sau đó dùng khẩu khí huấn luyện quân sự lớn giọng: “Tôi hỏi các cậu một câu, xã hội văn minh là gì?”
Cả lũ ú ớ.
Vừa rồi nghe xã hội văn minh suốt nhưng có ai báo trước là sẽ bị kiểm tra đâu, làm sao nhớ được, có thể ngồi xổm nghe hết đã không tệ rồi.
“Là, là… Là…?”
Chữ “Là” được lặp đi lặp lại, trầm bổng du dương, dạt dào cảm xúc, nửa ngày cũng không được ai tiếp lời.
Cảnh sát quét mắt nhìn cả đám, tự chọn ra một người: “Vị học giả yêu hòa bình lúc nãy đâu, cậu có biết không?”
Hạ Triều nghe đến mức mệt rũ người, híp cả mắt, lúc bị điểm danh mới ngẩng đầu nhìn lên: “Cháu?”
Cảnh sát nói: “Là cậu đó, trả lời đi.”
Hạ Triều căn bản không biết đề bài là gì, nhìn xung quanh cũng không thấy ai định nhắc mình, chần chừ một lúc, rồi đáp: “Cháu chọn C.”
“…”
Vì câu trả lời của Hạ Triều, số từ viết bản kiểm điểm của cả đám tăng từ hai ngàn lên tới ba ngàn.
Điều kiện viết kiểm điểm hết sức khắc nghiệt, không cho dùng bàn, phải giải quyết tại chỗ. Tạ Du kê giấy lên đầu gối, chỉ cần nhấn hơi mạnh thì đầu bút đã đâm thủng mặt giấy.
Viết một lúc bút lại chọc ra thêm một lỗ, Tạ Du viết đến trang thứ hai rốt cuộc mất hết kiên nhẫn nhíu mày: “Đệt.”
“Đừng nóng nảy, anh bạn, thả lỏng đi.” Hạ Triều ngồi đối diện Tạ Du, coi dáng dấp viết lách đến là thanh nhã, chữ dưới ngòi bút phóng khoáng như muốn bay, vân đạm phong khinh nói, “Nhân sinh chính là như vậy, thường có rất nhiều điều khó khăn cậu không thể ngờ tới, nhưng chúng ta có thể khắc… Đù má! Khắc phục cái chim, giấy gì mỏng vậy, không xé cũng rách.”
Tạ Du giương mắt, thấy tấm giấy A4 trong tay Hạ Triều đã rách hơn nửa, nội dung ngổn ngang bên trên khiến người ta hoài nghi có phải chính mình chưa từng học qua Hán ngữ, nhìn bộ dạng kia, hắn đây là hận không thể nối liền cả hàng chữ thành một nét phải không?
Hạ Triều rút ra một tờ giấy nữa rồi lót xuống dưới đất, cậu đàn em bên cạnh hiển nhiên cũng bị chiêu thức luyện “chữ đẹp” này của hắn thu phục, ngó đầu qua nhìn nửa ngày, sau đó tên kia tấm tắc ngạc nhiên: “Em còn thắc mắc sao đại ca viết nhanh vậy, này là cái quỷ gì?”
Hạ Triều nói: “Có phải là ngầu không chịu được không.”
Tạ Du: “Thật khó cho cậu có tự tin đến vậy.”
Chu Đại Lôi nhàm chán viết, cũng xen vào tán dóc: “Ấy, người anh em ngầu không chịu được này, nghe nói cậu là đại ca của bọn họ?”
Hạ Triều ngừng lại, ngẩng đầu, cổ áo hắn mở lớn để lộ sợi dây đeo màu đỏ, trên đó xỏ một viên ngọc có thiết kế đơn giản, có vẻ là bùa cầu bình an: “Đại ca? Không tính là vậy, quen nhau trong quán net thôi, thỉnh thoảng chơi game cùng nhau ấy mà.”
Bây giờ vũ khí tím cũng đi tong rồi, cả đám không đánh nhau không quen biết, ngồi ở nơi đây coi như cùng chung hoạn nạn, cũng là một loại duyên phận, thế nhưng Chu Đại Lôi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu cũng tham gia cướp vũ khí đấy à?”
“Tôi không rảnh rỗi vậy, ai thừa hơi mà canh điểm phục sinh của BOSS ẩn ba ngày trời chứ?” Hạ Triều lại nói, “Nhưng mà anh bạn, thật xin lỗi, đây đúng là chủ ý của tôi, lúc đấy chỉ nói đùa không ngờ chúng nó tưởng thật.”
Thấy đám kia kêu than muốn lấy Bàn Cổ thần đao nhưng không đánh lại được BOSS ẩn, hắn chỉ thuận miệng bảo: Thì cướp đi.
Không ngờ lại thành sáng kiến ngay lập tức được áp dụng.
Chu Đại Lôi vẫn còn băn khoăn: “Thế sao lúc đánh nhau cậu còn đứng ra khiêu khích?”
Hạ Triều nói: “Nếu đã muốn đánh thì thôi cứ đánh một trận đi, cậu thấy có phải không, lúc đầu không khí có chút sai sai nên tôi mới ra mặt điều tiết lại, người anh em, tôi thật sự không có ý gì khác đâu.”
Chu Đại Lôi: “…” Lời này nghe vào tai cứ thấy quái quái thế nào ấy.
Tạ Du: “Thế thì phải thật lòng cám ơn cậu.”
Hạ Triều: “Đừng khách khí.”
Lúc nộp bản kiểm điểm xong thì đã sẩm tối, vì phải nộp đủ không thiếu người nào mới được đi mà có một đứa viết quá chậm cho nên cả đám lại tiếp tục ngồi chờ cậu ta viết cho xong.
“Mới ba ngàn chữ đã đánh mày tan tác rồi, có phải đàn ông nữa không,” lúc đầu Hạ Triều còn định hướng dẫn cậu ta, sau đó cũng phải thừa nhận thằng nhóc này không thể cải tạo được. “Kiểm điểm cũng không biết làm, cháu sai rồi, cháu sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, cam đoan lần sau sẽ không tái phạm, rồi vạch ra đại khái kế hoạch tương lai cho bản thân – thôi viết đi, anh nói mày viết.”
Tạ Du lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, người khác loáng cái đã viết xong ba ngàn chữ, bạn học này giờ mới đến mở bài. Cậu không lắm mồm như Hạ Triều, chỉ nói một câu đã làm cậu ta suýt òa khóc: “Cậu nói cho tôi biết, có thật là cậu đã học xong chín năm giáo dục bắt buộc không đấy?”
“…”
“Đủ hết chưa?” Cảnh sát vừa ra ngoài nhận điện thoại và xử lý chút chuyện, ông cầm xấp kiểm điểm thật dày, tùy ý lật qua một lượt rồi nói, “Được rồi, cứ vậy đã. Nể tình các cậu lần đầu vi phạm, lãnh đạo quyết định cho các cậu cơ hội hối cải để làm người tốt, tôi hy vọng lần sau sẽ không phát sinh những chuyện như này nữa, dù có còn là vị thành niên hay không, các cậu đều phải chịu trách nhiệm về hành động của chính mình.”
Cả đám đồng thanh nói: “Vâng vâng vâng, cảm ơn chú cảnh sát.”
“Sẽ không có lần sau ạ.”
“Lúc nào cũng phải nhớ kỹ bốn vấn đề cốt lõi cùng tám điểm cơ bản của một xã hội văn minh nghe chưa.”
“Ra đây, cứ như ban nãy khi các cậu tới, xếp thành hai hàng.” Cảnh sát nói.
Chu Đại Lôi nghĩ, đây là muốn tất cả phải chỉnh tề đi ra sao? Quả nhiên là một nơi coi trọng lễ nghi trật tự.
Tạ Du và Hạ Triều đứng theo vị trí lúc đầu, mặt đối mặt – người này đã đeo khẩu trang lại từ bao giờ, chỉ còn lộ ra hai con mắt.
Đợi tất cả đứng vững, cảnh sát ném ra một quả bom nặng ký, nổ bọn họ tan tác: “Cảnh sát chúng tôi tuân theo phương pháp giáo dục nhân ái, căn cứ nguyên tắc đó, sẽ có một hình phạt thích đáng cho những đứa trẻ ưa ẩu đả như các cậu. Bây giờ hãy nắm tay và ôm nhau, nói một câu “tôi yêu cậu hỡi bạn của tôi”, rồi các cậu sẽ chân chính cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ xã hội văn minh này. Các bạn nhỏ, thế giới này rất tốt đẹp và tràn ngập yêu thương có phải không!”
Tạ Du: “…”
Hạ Triều: “…”
Chu Đại Lôi: “…?!” Sao đồn cảnh sát nơi này biến thái quá vậy?
Chạng vạng bảy giờ tối.
Tạ Du ngồi trong tiệm mì Lan Châu, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Chu Đại Lôi ăn đến bát thứ hai.
“Tao thề không bao giờ dám đánh nhau ở khu này nữa.” Chu Đại Lôi dùng đũa gạt hành tỏi, gắp mì nhét vào mồm, nhồm nhoàm nhai, “Má ơi quá đáng sợ.”
Tạ Du để điện thoại xuống: “Ăn xong hãy nói.”
Chu Đại Lôi ực một phát nuốt xuống, không sợ bỏng: “Lôi Tử tao đây hành tẩu giang hồ mười sáu năm trời, đã bao giờ gặp phải tình huống này chưa – tôi yêu cậu hỡi bạn của tôi? Có thể chừa cho thiếu niên trên giang hồ một con đường sống không?”
Thiếu niên giang hồ Lôi Tử ngồi đó ăn mì, càng nói càng thấy thảm, vừa dứt lời lại cảm khái nói: “Tao vốn không nể nang ai, nhưng chung quy vẫn phục sát đất người anh em mặt dày trong cục cảnh sát kia, sao nó có thể thản nhiên vậy nhỉ?”
Nhắc đến tên mặt dày nào đó, mặt Tạ Du lại đen sì.
Trong số bọn họ, Hạ Triều là người phóng khoáng nhất, động tác cũng nhanh nhẹn nhất.
Hắn rất vô tư nắm tay Tạ Du, nhiệt thành ôm chặt lấy bả vai đối phương, dạt dào tình cảm thổ lộ “Tôi rất yêu cậu hỡi bạn của tôi”, ai không biết lại tưởng họ là đôi anh em thất lạc đã nhiều năm.
Trời tối đột nhiên nổi lên một cơn gió, khiến cho không khí nóng nực trở nên mát mẻ hơn.
“Thật ra cái vũ khí tím kia ấy, dù sao chỉ là trang bị trong game thì tao cũng không thực sự để ý đâu.” Chu Đại Lôi tự dưng thấp giọng, hắn gác đũa, nói: “Mày biết rồi đấy, tao học hành chẳng ra làm sao, đọc sách giáo khoa cũng bó tay không hiểu mô tê gì. Quầy đồ nướng của ba mẹ tao đâu kiếm được mấy đồng, lại còn rất vất vả, nhưng mà tao có thể làm gì chứ, tao chỉ biết chơi game thôi. Ít ra tao còn chơi tàm tạm, bán trang bị lấy tiền… Ông chủ Tạ, mày coi, tao có thể tham gia esport được không?”
Tạ Du không nói gì, lẳng lặng nghe.
“Mà tao chỉ nói vậy thôi. Chơi game có hay hơn nữa cũng đâu phải là một nghề.” Chu Đại Lôi rút khăn giấy từ bên cạnh, lau qua miệng, rồi đứng dậy: “Đi thôi, muộn rồi, nhanh về nhà đi, lúc đi mày không báo với mẹ mày, chắc bây giờ dì lo lắm đấy.”
Chu Đại Lôi ngày thường vô tâm vô phế, ai không biết lại tưởng hắn chỉ là một tên lưu manh vô học điển hình.
Hồi còn học trường nghề hắn có tán một cô bé, cô bé này vừa vặn đang trong độ tuổi nổi loạn, cảm thấy có bạn trai là người ngoài xã hội có vẻ rất oai, nhưng kỳ phản nghịch chỉ vừa trôi qua đã chê hắn không ra gì, làm người quá kém cỏi, nói rằng lúc trước mắt mình bị mù rồi.
Nhưng Tạ Du biết hắn không phải người như vậy.
“Lôi Tử.”
“Hửm?”
“Mày thích chơi game không?”
“Thích chứ.”
“Mày tự thấy thực lực của mình thế nào?”
Chu Đại Lôi tưởng Tạ Du chỉ đang nói chuyện phiếm, thuận miệng nói: “Quá trâu bò ấy chứ.”
Kết quả Chu Đại Lôi đi được một đoạn rồi mới nhận ra Tạ Du không sóng bước với mình.
Hắn quay đầu, đang định kêu “Mày làm gì mà còn chưa đi, xe buýt đến rồi kìa”, thì nghe thấy thằng bạn nối khố đứng cách đấy hơn mười mét nói với mình: “Tao cũng thấy thế.”
Chu Đại Lôi ngơ ngác.
Tạ Du cười nói: “Mày rất trâu bò.”