Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
“Mình thích học tập”: Hạng ba rồi, cái gã X kia ấy.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Sắp bằng hạng hai luôn.
“Đại diện lớp tiếng Anh”: Xem ra có hy vọng đây, ai cược không? Tôi cảm thấy bạn học X này tuyệt đối là nhân tài mới nổi, hắc mã của hắc mã, tới giờ vẫn chưa thấy cậu ta mở mồm nói chuyện, đến là cao lãnh. Xem ra là người chỉ làm đại sự, không đơn giản tẹo nào.
“Vì ngày mai tươi sáng”: Cược gì?
“Đền ơn tổ quốc”: Tại hạ cược một bản sách hiếm tư nhân, tài liệu giảng dạy “Ngữ văn” sơ trung 1982 bộ thứ năm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
“Mình thích học tập”: Người này nhất định là kiểu dồn hết tâm trí vào việc học, mọi người xem cả ngày cậu ta chỉ biết học, không sợ vinh nhục, đều mang vẻ thờ ơ với các loại giải trí, tôi đây cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đến giờ tôi vẫn còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm đây này.
“…”
Tạ Du luyện đề mấy đêm liền, từ khi lọt vào bảng xếp hạng, username j SdhwdmaX vẫn thuộc top chủ đề nóng không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Đối với đám người chơi cuồng học mà nói, bảng xếp hạng cũng quan trọng như thành tích học tập cuối năm vậy, là biểu tượng vinh dự và cũng là mục tiêu phấn đấu, ngày ngày ngưỡng mộ dõi theo học bá, nhìn theo tấm gương học bá mà cố gắng.
Điểm tích lũy của Đề Vương Tranh Bá tính dựa theo bình quân các môn học, chỉ giỏi một lĩnh vực cũng vô dụng, nên trèo được lên bảng xếp hạng kia toàn cao thủ toàn năng, từ khi phát hành đến giờ, thứ tự của họ dường như chưa từng bị lay động.
Qua một đêm nhảy vào bảng xếp hạng đã đành, người mới có cái nick không thể nhớ nổi này còn từng ngày len lỏi trên đó, dễ dàng nhảy bậc.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Cao lãnh cũng tốt, vị mặt dày kia để lại bóng ma quá lớn trong lòng tôi, bây giờ mỗi khi nhìn thấy hệ thống thông báo ai PK với ai, tôi chỉ sợ một giây sau trong khung chat lại nhảy ra hai chữ “Nhất sát”.
“Vì ngày mai tươi sáng”: Phong cách màu mè vậy sao? Cứ PK rớt một người là lên kênh chat đếm “Nhất sát nhị sát tam sát”? Là vị mặt dày tôi được biết kia sao?
“Đại diện lớp tiếng Anh”: Là cậu ta, trừ cậu ta thì còn ai, nói thật tôi vẫn luôn muốn biết cậu ta có dụng ý gì.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Không hiểu, đám phàm nhân chúng ta làm sao hiểu được.
“Mình thích học tập”: Tất cả lấy học tập làm trọng, trò chuyện bát quái đều vô nghĩa, lấy học bá X làm chuẩn, đến phòng 4008, chờ người khiêu chiến.
Mặc dù vị Đề vương kia sau kia thống lĩnh giang sơn đã không còn online, nhưng truyền thuyết về người này hẳn vẫn sẽ mãi được bàn tán trong game.
Thỉnh thoảng Tạ Du sẽ ngó qua kênh chat, mỗi lần đều có thêm nhận thức mới về nhân vật được coi là da mặt siêu dày nọ: lại có kẻ tâm thần phân liệt đến mức vậy sao.
Luyện đề hơn hai tiếng, chơi mấy trận PK, cậu thấy điểm tích lũy khá nhiều rồi mới tắt máy đi ngủ.
Ước chừng mới ngủ được một lúc, bảy giờ sáng đã bị Cố Tuyết Lam gọi dậy: “Gia sư sắp tới rồi, con chuẩn bị một chút, đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Nhanh lên.”
Mấy câu đầu vẫn còn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn thấy bộ dạng không phối hợp của Tạ Du thì giọng điệu như sắp nổi bão đến nơi: “Nghe không?”
Tạ Du bị mẹ mình quát đau cả đầu: “…Vâng.”
Nữ sĩ Cố Tuyết Lam nói một không nói hai, thật sự đi tìm thầy, nghe nói người này có tiếng dạy kèm rất tốt, từng cứu vớt vô số thiếu niên lầm đường lạc lối, nói chung là được quảng cáo có năng lực hết sức thần thông quảng đại. Cái gì mà học sinh nào người này từng dạy qua, bằng đôi bàn tay hóa mục nát thành thần kỳ, luyện đá thành vàng, sẽ đều được khai phá trí tuệ…
Tạ Du nghe xong rất muốn cười khinh bỉ.
Trong lòng Cố Tuyết Lam vô cùng kì vọng đối với thầy giáo, vị nữ sĩ này bình thường luôn tuân thủ chế độ dinh dưỡng khắc nghiệt duy trì vóc dáng, hôm nay hưng phấn đến mức ăn thêm mấy miếng điểm tâm: “Nghe nói con trai của Trần phu nhân qua một kỳ nghỉ còn tăng thêm mấy chục hạng đấy.”
Chung Quốc Phi cười nói với Tạ Du: “Có nghe thấy không, phải thật cố gắng, đừng làm mẹ con thất vọng nhé.”
Tạ Du chăm chú húp cháo, cũng không ngẩng đầu, thuận tiện “Vâng” một tiếng cho xong.
Chẳng qua có người không vui.
Chung Kiệt ngồi đối diện Tạ Du, hời hợt nói: “Đâu phải người nào cũng giống người nào, con nhà người ta có thể lên mấy chục hạng, không có nghĩa là con của dì cũng vậy. Đừng tạo áp lực quá lớn cho nó, đã không được thì sẽ mãi không được thôi.”
Vừa nói xong, bầu không khí vốn có thể coi là hòa thuận trên bàn ăn trong nháy mắt như bị đóng băng.
Cố Tuyết Lam lúng túng đặt muỗng xuống, không biết nói gì cho phải.
“Có biết nói chuyện không?”
Tạ Du ung dung uống xong bát cháo, sau đó ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt của Chung Kiệt: “Anh có biết nói chuyện không?”
Cố Tuyết Lam vội vàng kéo áo Tạ Du.
Câu “Liên quan gì đến anh” đang định thốt ra khỏi miệng, rốt cuộc Tạ Du vẫn ngừng lại.
“Tao nói sai sao”, Khóe miệng Chung Kiệt càng lúc càng nhếch cao, “Thi cấp ba mà mày còn gian lận, có phải đến thi đại học cũng định gian lận tiếp không?”
Nếu không phải có Cố Tuyết Lam can ngăn, có khi Tạ Du đã ngay lập tức tống Chung Kiệt vào bệnh viện rồi, hơn nữa còn là loại nằm liệt giường một tháng không thể tự sinh hoạt.
Chung Kiệt có dáng vẻ khá giống Chung Quốc Phi, thế nhưng đối nhân xử thế lại quá khác biệt, luôn vô ý mang theo thái độ chanh chua cùng cay nghiệt.
Năm nay hắn sẽ vào đại học, điểm số vốn không đủ đỗ vào một trường cơ bản nhất, nhưng Chung Quốc Phi có cách, dù kém mười mấy điểm vẫn nhét được hắn vào Nam Đại, thật sự làm hắn sinh ra thói tự mãn của một “sinh viên danh giá”.
“Làm sao tôi thi được đại học không phiền đến anh phải hao tâm tổn trí.” Tạ Du lau miệng đứng lên, đi được mấy bước lại dừng lại hỏi một câu: “Đúng rồi, ăn no chưa?”
Chung Kiệt không biết ý cậu là gì.
Tạ Du nói: “Ăn no rồi, mong rằng anh có thể tìm được việc gì khác để làm.”
Chung Kiệt: “…” Đây là mắng hắn ăn no rửng mỡ sao?
Bữa cơm này kết thúc không vui vẻ gì.
Sau bữa ăn Chung Kiệt cùng Chung Quốc Phi đến công ty, Cố Tuyết Lam ở nhà chờ gia sư, nhân tiện tìm Tạ Du nói chuyện: “Mặc dù thằng bé Tiểu Kiệt kia không đúng, nhưng con không thể nói với nó như vậy.”
“Thằng bé kia?” Tạ Du nói, “Bên đó cũng là con của mẹ, bên này con là gì?”
Cố Tuyết Lam không biết nói sao, cô cũng không ngờ không khí trong nhà ngày nào cũng trong trạng thái giương cung bạt kiếm như vậy: “Con… Tính anh nó con còn lạ gì, nhịn một chút là xong, một điều nhịn chín đều lành.”
Tạ Du bực không chịu được: “Dựa vào cái gì? Loại nhân cách thối tha này mà muốn con nhường nhịn anh ta sao.”
“Chú Chung của con nói với nó rồi, lần sau nể mặt một chút, coi như mẹ xin con, có được không? Bình thường con luôn ở trong trường, mẹ muốn gặp con cũng không được, mãi mới có ngày nghỉ ở nhà, ngoan một chút, nghe lời mẹ.”
Đang nói dở, chuông cửa lại vang lên.
Gia sư cần theo cặp sách đứng ngoài cửa, nhìn khá trẻ, đeo kính gọng vàng, rất có dáng vẻ thầy giáo tốt: “Chung phu nhân, Chung thiếu gia.”
Người đã đến, Cố Tuyết Lam kết thúc chủ đề, đứng dậy ra đại sảnh đón khách, hai người nhân tiện ngồi trên ghế salon thảo luận về tình hình học tập của Tạ Du.
Tạ Du ngồi đối diện bọn họ, nhàm chán lấy một quả nho trên bàn ăn.
Gia sư họ Hoàng, tốt nghiệp trường danh giá, đang chậm rãi giảng đến vấn đề dạy dỗ, Tạ Du còn tưởng công phu luyện đá thành vàng trong truyền thuyết có gì đặc biệt, không ngờ nhạt nhẽo như vậy, nghe một lúc đã mệt rã rời.
“Đam mê mới là thầy giáo tốt nhất của học sinh, lý tưởng giáo dục của tôi chính là hướng dẫn học sinh hình thành đam mê đối với học tập, sau khi tự động muốn học rồi mới căn cứ vào thiên phú mà dạy, giúp đỡ học sinh, tìm cho các em phương pháp học thích hợp nhất, tìm được chính xác thì sẽ tự khắc không mất sức mà đạt được thành quả.”
Vị gia sư họ Hoàng này bôi một lớp keo xịt tóc thật dày, lúc nói chuyện có thói quen lấy tay đẩy đẩy gọng kính.
Nho vừa chua vừa ngọt, Tạ Du tiện tay rút một tờ giấy để nhả hạt nho.
Cậu lén mở tin nhắn điện thoại ra, tìm số Lôi Tử, thừa dịp nữ sĩ Cố Tuyết Lam đang hăng hái trò chuyện liền bắn tin nhắn qua:
Gọi điện cho tao, nhanh.
Tĩnh nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm, loại chuyện này chỉ cần thế là hiểu nhau.
Một giây sau điện thoại của Chu Đại Lôi đã tới.
Tạ Du đứng dậy: “Mẹ, thầy Hoàng, con ra ngoài nhận điện thoại.”
Phía Chu Đại Lôi bên kia chỉ có tiếng gõ bàn phím, Tạ Du vừa định hỏi “Mày đang ở quán net à”, đã nghe thấy bên kia chợt có tiếng hít khí nặng nề, sau đó là tiếng gào rú khí thế ngất trời: “Con mẹ nhà mày, dám cướp vũ khí tím của bố, bố giết cả nhà mày!”
Tạ Du: “…”
Chu Đại Lôi hùng hùng hổ hổ một trận, quăng con chuột, suýt nữa đập nát bàn phím, ông chủ tiệm net vội vội vàng vàng tới: “Lôi Tử, bớt giận bớt giận nào, mày đập bể đồ là phải bồi thường cho chú đấy. Đồ trong game thôi mà, chỉ là mây khói, bình tĩnh đi, giang hồ hỗn tạp vậy đó…”
“Không bình tĩnh được, việc này không qua được.” Chu Đại Lôi vẫn cố chấp, “Cướp bồ của nhau còn được, nhưng vũ khí tím không rớt nữa thì tuyệt đối không thể chấp nhận!”
Chu Đại Lôi nói xong mới nhớ ra điện thoại vẫn đang kết nối: “Ông chủ Tạ! Nói cho mày nghe tao thật sự tức đến đau cả trứng.”
Tạ Du hỏi: “Vũ khí không rớt nữa?”
“Đúng thế, rõ ràng quái là đội bọn tao giết, tỉ lệ rớt chỉ có 0.1%, cày con BOSS ẩn này mất mấy ngày trời rồi, má, đồ sắp vào tay thì nửa đường bị người chặn cướp.” Chu Đại Lôi nói, “Bọn khốn này, chơi bẩn quá.”
Chu Đại Lôi lại nói: “Hôm nay tao phải hẹn quyết chiến với chúng nó, ai không tới là cháu trai, mày có đi không?”
Tạ Du: “Tao có chơi game võ hiệp kia của mày đâu.”
“Không phải trong game, là đường Nam Kinh.”
Vãi, vậy mà nó cũng hẹn được?
Chu Đại Lôi: “Bọn nó ở thành A, bọn mình thành B, trên bản đồ đều có tuyến xe đi qua, hẹn hai giờ sau ở điểm giữa, quảng trường ngay trung tâm đường Nam Kinh.”
Tạ Du quay đầu nhìn thầy gia sư đang nói chuyện trên trời dưới bể với Cố nữ sĩ: “Được, chờ đấy, đại ca đến giúp mày một tay.”
Cố Tuyết Lam hàn huyên với thầy giáo tầm hai mươi phút, chờ cô phát giác có gì không đúng, Tạ Du đã đi mất.
Gọi vào máy, điện thoại kết nối nửa ngày không ai nhận.
“Thằng bé đâu rồi?”
Thấy sắc mặt phu nhân không ổn, A Phương chần chừ mãi mới nói: “…Đi rồi, đi rồi ạ, trước khi đi nhị thiếu nói, mong ngài đừng uổng phí tâm sức nữa.”
Tay cầm tách trà của Cố Tuyết Lam khẽ run rẩy.
Tạ Du là người tới muộn nhất.
Lúc vào đến quảng trường, hai phe đã xếp thành hai hàng mặt đối mặt, xem chừng là định nói lý trước rồi mới đánh nhau.
Trùng trùng điệp điệp mười mấy người.
Tạ Du không có ý định đánh đấm, chỉ tới cho có, thế là chọn một chỗ cảnh sắc khá đẹp vừa kín đáo vừa tránh được nắng cách đó không xa, qua đó đứng ngây người.
Mùa hè nóng nực, đám choai choai mười lăm mười sáu tuổi hừng hực khí thế chọn đúng mười giờ rưỡi sáng nắng chang chang, vì một trang bị trò chơi mà ân cần hỏi han tổ tông mười tám đời nhà nhau.
Chu Đại Lôi cầm đầu xông tới, lớn giọng: “Mẹ nó còn có mặt mũi nói? Có phải chúng mày không?”
Đám đối diện cũng không chịu thua kém: “Đúng là bọn tao, tại sao lại không phải bọn tao?”
“Chúng mày biết xấu hổ không hả, người anh em, đừng vì một trò chơi mà làm trò bẩn thỉu!”
“Cơ hội vĩnh viễn chỉ dành cho kẻ có mưu đồ, để cướp được trang bị mà bọn tao phải nằm vùng tận ba bốn ngày đấy, mày biết cái chó gì!”
“Ơ kìa, tự hào nhỉ, chúng mày muốn ăn đòn có phải không?”
“Đến đi, xem ai sợ ai!”
Chu Đại Lôi suýt nữa tức chết, hắn thở hắt ra một hơi, cuối cùng rít qua kẽ răng: “Bây giờ nhân lúc bố mày còn có thể bình tĩnh nói chuyện, giao ra đây, giao trang bị ra thì tao không làm khó chúng mày nữa, việc này coi như chưa từng xảy ra.”
Tạ Du nhìn thấy trong đám người, một kẻ vốn đứng cuối cùng đội ngũ, đeo khẩu trang màu đen, như hạc giữa bầy gà ung dung đi lên, mấy đứa đứng xung quanh cực kỳ ngoan ngoãn nhường đường cho hắn.
Giọng người kia truyền qua lớp khẩu trang, có vẻ hờ hững lại biếng nhác: “Có bản lĩnh cướp được trang bị, sao phải trả?”
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Sắp bằng hạng hai luôn.
“Đại diện lớp tiếng Anh”: Xem ra có hy vọng đây, ai cược không? Tôi cảm thấy bạn học X này tuyệt đối là nhân tài mới nổi, hắc mã của hắc mã, tới giờ vẫn chưa thấy cậu ta mở mồm nói chuyện, đến là cao lãnh. Xem ra là người chỉ làm đại sự, không đơn giản tẹo nào.
“Vì ngày mai tươi sáng”: Cược gì?
“Đền ơn tổ quốc”: Tại hạ cược một bản sách hiếm tư nhân, tài liệu giảng dạy “Ngữ văn” sơ trung 1982 bộ thứ năm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
“Mình thích học tập”: Người này nhất định là kiểu dồn hết tâm trí vào việc học, mọi người xem cả ngày cậu ta chỉ biết học, không sợ vinh nhục, đều mang vẻ thờ ơ với các loại giải trí, tôi đây cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đến giờ tôi vẫn còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm đây này.
“…”
Tạ Du luyện đề mấy đêm liền, từ khi lọt vào bảng xếp hạng, username j SdhwdmaX vẫn thuộc top chủ đề nóng không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Đối với đám người chơi cuồng học mà nói, bảng xếp hạng cũng quan trọng như thành tích học tập cuối năm vậy, là biểu tượng vinh dự và cũng là mục tiêu phấn đấu, ngày ngày ngưỡng mộ dõi theo học bá, nhìn theo tấm gương học bá mà cố gắng.
Điểm tích lũy của Đề Vương Tranh Bá tính dựa theo bình quân các môn học, chỉ giỏi một lĩnh vực cũng vô dụng, nên trèo được lên bảng xếp hạng kia toàn cao thủ toàn năng, từ khi phát hành đến giờ, thứ tự của họ dường như chưa từng bị lay động.
Qua một đêm nhảy vào bảng xếp hạng đã đành, người mới có cái nick không thể nhớ nổi này còn từng ngày len lỏi trên đó, dễ dàng nhảy bậc.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Cao lãnh cũng tốt, vị mặt dày kia để lại bóng ma quá lớn trong lòng tôi, bây giờ mỗi khi nhìn thấy hệ thống thông báo ai PK với ai, tôi chỉ sợ một giây sau trong khung chat lại nhảy ra hai chữ “Nhất sát”.
“Vì ngày mai tươi sáng”: Phong cách màu mè vậy sao? Cứ PK rớt một người là lên kênh chat đếm “Nhất sát nhị sát tam sát”? Là vị mặt dày tôi được biết kia sao?
“Đại diện lớp tiếng Anh”: Là cậu ta, trừ cậu ta thì còn ai, nói thật tôi vẫn luôn muốn biết cậu ta có dụng ý gì.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Không hiểu, đám phàm nhân chúng ta làm sao hiểu được.
“Mình thích học tập”: Tất cả lấy học tập làm trọng, trò chuyện bát quái đều vô nghĩa, lấy học bá X làm chuẩn, đến phòng 4008, chờ người khiêu chiến.
Mặc dù vị Đề vương kia sau kia thống lĩnh giang sơn đã không còn online, nhưng truyền thuyết về người này hẳn vẫn sẽ mãi được bàn tán trong game.
Thỉnh thoảng Tạ Du sẽ ngó qua kênh chat, mỗi lần đều có thêm nhận thức mới về nhân vật được coi là da mặt siêu dày nọ: lại có kẻ tâm thần phân liệt đến mức vậy sao.
Luyện đề hơn hai tiếng, chơi mấy trận PK, cậu thấy điểm tích lũy khá nhiều rồi mới tắt máy đi ngủ.
Ước chừng mới ngủ được một lúc, bảy giờ sáng đã bị Cố Tuyết Lam gọi dậy: “Gia sư sắp tới rồi, con chuẩn bị một chút, đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Nhanh lên.”
Mấy câu đầu vẫn còn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn thấy bộ dạng không phối hợp của Tạ Du thì giọng điệu như sắp nổi bão đến nơi: “Nghe không?”
Tạ Du bị mẹ mình quát đau cả đầu: “…Vâng.”
Nữ sĩ Cố Tuyết Lam nói một không nói hai, thật sự đi tìm thầy, nghe nói người này có tiếng dạy kèm rất tốt, từng cứu vớt vô số thiếu niên lầm đường lạc lối, nói chung là được quảng cáo có năng lực hết sức thần thông quảng đại. Cái gì mà học sinh nào người này từng dạy qua, bằng đôi bàn tay hóa mục nát thành thần kỳ, luyện đá thành vàng, sẽ đều được khai phá trí tuệ…
Tạ Du nghe xong rất muốn cười khinh bỉ.
Trong lòng Cố Tuyết Lam vô cùng kì vọng đối với thầy giáo, vị nữ sĩ này bình thường luôn tuân thủ chế độ dinh dưỡng khắc nghiệt duy trì vóc dáng, hôm nay hưng phấn đến mức ăn thêm mấy miếng điểm tâm: “Nghe nói con trai của Trần phu nhân qua một kỳ nghỉ còn tăng thêm mấy chục hạng đấy.”
Chung Quốc Phi cười nói với Tạ Du: “Có nghe thấy không, phải thật cố gắng, đừng làm mẹ con thất vọng nhé.”
Tạ Du chăm chú húp cháo, cũng không ngẩng đầu, thuận tiện “Vâng” một tiếng cho xong.
Chẳng qua có người không vui.
Chung Kiệt ngồi đối diện Tạ Du, hời hợt nói: “Đâu phải người nào cũng giống người nào, con nhà người ta có thể lên mấy chục hạng, không có nghĩa là con của dì cũng vậy. Đừng tạo áp lực quá lớn cho nó, đã không được thì sẽ mãi không được thôi.”
Vừa nói xong, bầu không khí vốn có thể coi là hòa thuận trên bàn ăn trong nháy mắt như bị đóng băng.
Cố Tuyết Lam lúng túng đặt muỗng xuống, không biết nói gì cho phải.
“Có biết nói chuyện không?”
Tạ Du ung dung uống xong bát cháo, sau đó ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt của Chung Kiệt: “Anh có biết nói chuyện không?”
Cố Tuyết Lam vội vàng kéo áo Tạ Du.
Câu “Liên quan gì đến anh” đang định thốt ra khỏi miệng, rốt cuộc Tạ Du vẫn ngừng lại.
“Tao nói sai sao”, Khóe miệng Chung Kiệt càng lúc càng nhếch cao, “Thi cấp ba mà mày còn gian lận, có phải đến thi đại học cũng định gian lận tiếp không?”
Nếu không phải có Cố Tuyết Lam can ngăn, có khi Tạ Du đã ngay lập tức tống Chung Kiệt vào bệnh viện rồi, hơn nữa còn là loại nằm liệt giường một tháng không thể tự sinh hoạt.
Chung Kiệt có dáng vẻ khá giống Chung Quốc Phi, thế nhưng đối nhân xử thế lại quá khác biệt, luôn vô ý mang theo thái độ chanh chua cùng cay nghiệt.
Năm nay hắn sẽ vào đại học, điểm số vốn không đủ đỗ vào một trường cơ bản nhất, nhưng Chung Quốc Phi có cách, dù kém mười mấy điểm vẫn nhét được hắn vào Nam Đại, thật sự làm hắn sinh ra thói tự mãn của một “sinh viên danh giá”.
“Làm sao tôi thi được đại học không phiền đến anh phải hao tâm tổn trí.” Tạ Du lau miệng đứng lên, đi được mấy bước lại dừng lại hỏi một câu: “Đúng rồi, ăn no chưa?”
Chung Kiệt không biết ý cậu là gì.
Tạ Du nói: “Ăn no rồi, mong rằng anh có thể tìm được việc gì khác để làm.”
Chung Kiệt: “…” Đây là mắng hắn ăn no rửng mỡ sao?
Bữa cơm này kết thúc không vui vẻ gì.
Sau bữa ăn Chung Kiệt cùng Chung Quốc Phi đến công ty, Cố Tuyết Lam ở nhà chờ gia sư, nhân tiện tìm Tạ Du nói chuyện: “Mặc dù thằng bé Tiểu Kiệt kia không đúng, nhưng con không thể nói với nó như vậy.”
“Thằng bé kia?” Tạ Du nói, “Bên đó cũng là con của mẹ, bên này con là gì?”
Cố Tuyết Lam không biết nói sao, cô cũng không ngờ không khí trong nhà ngày nào cũng trong trạng thái giương cung bạt kiếm như vậy: “Con… Tính anh nó con còn lạ gì, nhịn một chút là xong, một điều nhịn chín đều lành.”
Tạ Du bực không chịu được: “Dựa vào cái gì? Loại nhân cách thối tha này mà muốn con nhường nhịn anh ta sao.”
“Chú Chung của con nói với nó rồi, lần sau nể mặt một chút, coi như mẹ xin con, có được không? Bình thường con luôn ở trong trường, mẹ muốn gặp con cũng không được, mãi mới có ngày nghỉ ở nhà, ngoan một chút, nghe lời mẹ.”
Đang nói dở, chuông cửa lại vang lên.
Gia sư cần theo cặp sách đứng ngoài cửa, nhìn khá trẻ, đeo kính gọng vàng, rất có dáng vẻ thầy giáo tốt: “Chung phu nhân, Chung thiếu gia.”
Người đã đến, Cố Tuyết Lam kết thúc chủ đề, đứng dậy ra đại sảnh đón khách, hai người nhân tiện ngồi trên ghế salon thảo luận về tình hình học tập của Tạ Du.
Tạ Du ngồi đối diện bọn họ, nhàm chán lấy một quả nho trên bàn ăn.
Gia sư họ Hoàng, tốt nghiệp trường danh giá, đang chậm rãi giảng đến vấn đề dạy dỗ, Tạ Du còn tưởng công phu luyện đá thành vàng trong truyền thuyết có gì đặc biệt, không ngờ nhạt nhẽo như vậy, nghe một lúc đã mệt rã rời.
“Đam mê mới là thầy giáo tốt nhất của học sinh, lý tưởng giáo dục của tôi chính là hướng dẫn học sinh hình thành đam mê đối với học tập, sau khi tự động muốn học rồi mới căn cứ vào thiên phú mà dạy, giúp đỡ học sinh, tìm cho các em phương pháp học thích hợp nhất, tìm được chính xác thì sẽ tự khắc không mất sức mà đạt được thành quả.”
Vị gia sư họ Hoàng này bôi một lớp keo xịt tóc thật dày, lúc nói chuyện có thói quen lấy tay đẩy đẩy gọng kính.
Nho vừa chua vừa ngọt, Tạ Du tiện tay rút một tờ giấy để nhả hạt nho.
Cậu lén mở tin nhắn điện thoại ra, tìm số Lôi Tử, thừa dịp nữ sĩ Cố Tuyết Lam đang hăng hái trò chuyện liền bắn tin nhắn qua:
Gọi điện cho tao, nhanh.
Tĩnh nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm, loại chuyện này chỉ cần thế là hiểu nhau.
Một giây sau điện thoại của Chu Đại Lôi đã tới.
Tạ Du đứng dậy: “Mẹ, thầy Hoàng, con ra ngoài nhận điện thoại.”
Phía Chu Đại Lôi bên kia chỉ có tiếng gõ bàn phím, Tạ Du vừa định hỏi “Mày đang ở quán net à”, đã nghe thấy bên kia chợt có tiếng hít khí nặng nề, sau đó là tiếng gào rú khí thế ngất trời: “Con mẹ nhà mày, dám cướp vũ khí tím của bố, bố giết cả nhà mày!”
Tạ Du: “…”
Chu Đại Lôi hùng hùng hổ hổ một trận, quăng con chuột, suýt nữa đập nát bàn phím, ông chủ tiệm net vội vội vàng vàng tới: “Lôi Tử, bớt giận bớt giận nào, mày đập bể đồ là phải bồi thường cho chú đấy. Đồ trong game thôi mà, chỉ là mây khói, bình tĩnh đi, giang hồ hỗn tạp vậy đó…”
“Không bình tĩnh được, việc này không qua được.” Chu Đại Lôi vẫn cố chấp, “Cướp bồ của nhau còn được, nhưng vũ khí tím không rớt nữa thì tuyệt đối không thể chấp nhận!”
Chu Đại Lôi nói xong mới nhớ ra điện thoại vẫn đang kết nối: “Ông chủ Tạ! Nói cho mày nghe tao thật sự tức đến đau cả trứng.”
Tạ Du hỏi: “Vũ khí không rớt nữa?”
“Đúng thế, rõ ràng quái là đội bọn tao giết, tỉ lệ rớt chỉ có 0.1%, cày con BOSS ẩn này mất mấy ngày trời rồi, má, đồ sắp vào tay thì nửa đường bị người chặn cướp.” Chu Đại Lôi nói, “Bọn khốn này, chơi bẩn quá.”
Chu Đại Lôi lại nói: “Hôm nay tao phải hẹn quyết chiến với chúng nó, ai không tới là cháu trai, mày có đi không?”
Tạ Du: “Tao có chơi game võ hiệp kia của mày đâu.”
“Không phải trong game, là đường Nam Kinh.”
Vãi, vậy mà nó cũng hẹn được?
Chu Đại Lôi: “Bọn nó ở thành A, bọn mình thành B, trên bản đồ đều có tuyến xe đi qua, hẹn hai giờ sau ở điểm giữa, quảng trường ngay trung tâm đường Nam Kinh.”
Tạ Du quay đầu nhìn thầy gia sư đang nói chuyện trên trời dưới bể với Cố nữ sĩ: “Được, chờ đấy, đại ca đến giúp mày một tay.”
Cố Tuyết Lam hàn huyên với thầy giáo tầm hai mươi phút, chờ cô phát giác có gì không đúng, Tạ Du đã đi mất.
Gọi vào máy, điện thoại kết nối nửa ngày không ai nhận.
“Thằng bé đâu rồi?”
Thấy sắc mặt phu nhân không ổn, A Phương chần chừ mãi mới nói: “…Đi rồi, đi rồi ạ, trước khi đi nhị thiếu nói, mong ngài đừng uổng phí tâm sức nữa.”
Tay cầm tách trà của Cố Tuyết Lam khẽ run rẩy.
Tạ Du là người tới muộn nhất.
Lúc vào đến quảng trường, hai phe đã xếp thành hai hàng mặt đối mặt, xem chừng là định nói lý trước rồi mới đánh nhau.
Trùng trùng điệp điệp mười mấy người.
Tạ Du không có ý định đánh đấm, chỉ tới cho có, thế là chọn một chỗ cảnh sắc khá đẹp vừa kín đáo vừa tránh được nắng cách đó không xa, qua đó đứng ngây người.
Mùa hè nóng nực, đám choai choai mười lăm mười sáu tuổi hừng hực khí thế chọn đúng mười giờ rưỡi sáng nắng chang chang, vì một trang bị trò chơi mà ân cần hỏi han tổ tông mười tám đời nhà nhau.
Chu Đại Lôi cầm đầu xông tới, lớn giọng: “Mẹ nó còn có mặt mũi nói? Có phải chúng mày không?”
Đám đối diện cũng không chịu thua kém: “Đúng là bọn tao, tại sao lại không phải bọn tao?”
“Chúng mày biết xấu hổ không hả, người anh em, đừng vì một trò chơi mà làm trò bẩn thỉu!”
“Cơ hội vĩnh viễn chỉ dành cho kẻ có mưu đồ, để cướp được trang bị mà bọn tao phải nằm vùng tận ba bốn ngày đấy, mày biết cái chó gì!”
“Ơ kìa, tự hào nhỉ, chúng mày muốn ăn đòn có phải không?”
“Đến đi, xem ai sợ ai!”
Chu Đại Lôi suýt nữa tức chết, hắn thở hắt ra một hơi, cuối cùng rít qua kẽ răng: “Bây giờ nhân lúc bố mày còn có thể bình tĩnh nói chuyện, giao ra đây, giao trang bị ra thì tao không làm khó chúng mày nữa, việc này coi như chưa từng xảy ra.”
Tạ Du nhìn thấy trong đám người, một kẻ vốn đứng cuối cùng đội ngũ, đeo khẩu trang màu đen, như hạc giữa bầy gà ung dung đi lên, mấy đứa đứng xung quanh cực kỳ ngoan ngoãn nhường đường cho hắn.
Giọng người kia truyền qua lớp khẩu trang, có vẻ hờ hững lại biếng nhác: “Có bản lĩnh cướp được trang bị, sao phải trả?”