Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Nói xong cả hai đều câm nín một hồi lâu.
Giờ đây Hạ Triều nhớ lại, mới thấy mình đúng là não tàn kinh người, Thẩm Tiệp nói vớ nói vẩn thế mà hắn cũng tin được – mà thôi không nhắc đến chuyện khác, chỉ riêng lúc nãy bị bạn nhỏ túm cổ áo kéo lại, tạo thành tư thế khó đỡ kia mà hôn môi, có thêm một trăm lần nữa hắn cũng nguyện ý!
Mãi lúc sau Hạ Triều mới hắng giọng nói: “Thôi, chuyện này, chuyện này coi như cho qua nhé.”
Tạ Du ngả ra sau, ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu lướt qua mặt cậu, sau đó cậu không kìm được khẽ cười: “Không được.”
“…”
“Quá thiểu năng, tôi không quên được. Triều ca à.”
Vừa nãy Hạ Triều mở cửa sổ hóng gió cho tỉnh táo đầu óc, mấy sợi tóc vương trên trán đều bị thổi rối tung hết cả lên.
Tên này lúc nào cũng đỏm dáng, đầu có thể đứt nhưng kiểu tóc không thể bị xô lệch.
Tạ Du nhìn Hạ Triều mở camera trước soi lại kiểu tóc, do ánh sáng hơi yếu nên màn hình camera không được rõ lắm, hắn bèn lấy tay cào cào mấy cái, muốn ép mớ tóc xẹp xuống.
Tạ Du nhìn một lúc, chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, lơ đễnh nhắc nhở: “Làm gì có ai ngắm cậu đâu.”
Hạ Triều vừa vuốt tóc vừa nói: “Soái ca phải biết tu dưỡng bản thân chứ.”
Lại còn tu dưỡng.
Dẫu vậy ánh đèn trong xe quá tối, Hạ Triều dò dẫm mãi nhưng không hề thấy một túm tóc vẫn đang vểnh ngược lên trên đỉnh đầu.
Tạ Du vươn tay lên chạm vào, đầu ngón tay khẽ luồn qua mái tóc của người ta, sau đó như thể vuốt lông mèo, thuận tay vuốt thêm mấy lần nữa. Dạo này tóc Hạ Triều đã bắt đầu dài ra, Tạ Du nhớ rõ hồi mới quen tóc hắn rất ngắn, lúc sờ còn hơi đâm vào lòng bàn tay.
“…”
Hạ Triều ngẩn người, lúc tỉnh lại mới nhận ra camera vừa nãy bật để soi giương còn đang mở, thế là gọi một tiếng: “Lão Tạ.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn lêm: “Ừm?”
Hạ Triều nhìn dáng hai người mơ hồ không rõ trong màn hình, ấn nút chụp ảnh.
Dù là một bức ảnh tĩnh, nhưng lại có thể hình dung ra buồng xe lắc lư, có ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt vào, còn có bóng hình thấp thoáng của hai người đang ngồi một trước một sau.
“Chụp ảnh chung,” Hạ Triều chụp xong, cài đặt tấm hình vô cùng nghệ thuật mà ai nhìn cũng không nhận ra kia làm ảnh nền, “Để làm kỷ niệm.”
Xe buýt ngay cả thông báo trạm kế tiếp cũng không có, chạy tới lui quanh khu vực này mấy vòng, cuối cùng mới tới đầu một góc phố nào đó, chậm rãi dừng lại, mở cửa trước ra.
Không có ai lên xe.
Lái xe quay đầu hô to xuống dưới đường: “Có ai không? Không có ai thì tôi lái đi nhé, đây là chuyến cuối ngày rồi —— “
Hạ Triều cài ảnh nền xong, nghe thấy tiếng người, ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài, trông thấy một tiệm tạp hóa nho nhỏ ngay bên cạnh trạm chờ, cảm thấy khá quen mắt.
Tạ Du cũng nhìn theo.
“Hình như tôi tới đây rồi thì phải,” Hạ Triều cất điện thoại, lại đứng dậy ngồi xuống ghế sau, dựa sát bên người bạn nhỏ, đọc nhẩm từng chữ một, “Tạp hóa Kiến… Kiến Hành? Có phải cạnh đó là một quán net không, chắc tôi không nhớ lầm đâu nhỉ?”
Khu vực này chỉ cách phố Hắc Thủy một đoạn đường, xe buýt lòng vòng ở đây cả buổi nhưng chưa hề đi xa, vẫn chỉ quanh quẩn trong phạm vi gần đó.
Thực tế đúng là có một quán net tồn tại, ngay đằng sau tiệm tạp hóa.
Tạ Du hỏi: “Cậu tới đây lúc nào?”
“Hồi nghỉ hè thì phải,” Hạ Triều nói, “Có đứa bạn hẹn tôi tới đây, ở nhà mãi cũng chán.” Hắn cũng không nhớ rõ đã hẹn ở đâu, dù sao ngày ấy cũng không biết đường.
Nửa giờ đường xe tuyệt đối không dài, chưa kịp tán gẫu vài câu đã đến nơi.
Trước khi xuống trạm xe buýt, Hạ Triều vẫn còn muốn ngồi lại để đi thêm hai lượt nữa.
“Anh bạn à, đây là chuyến xe cuối rồi,” Tạ Du đẩy bạn trai xuống xe, “Cậu nghĩ gì thế.”
Hạ Triều chặn trước cửa xe nói: “Muốn ở lại với cậu một lúc nữa thôi.”
Lúc này Tạ Du chưa kịp đạp hắn, tài xế đã có ý định đạp người, bác tài ngồi trên ghế lái, xua tay đuổi khách: “Hai cậu có xuống không đấy, đứng đây dây dưa lằng nhằng cái gì.”
Tạ Du: “…”
Hạ Triều: “…”
Xuống xe rẽ một đoạn là đến bến xe buýt, Tạ Du đổi sang xe số 3, Hạ Triều ngồi tuyến Tùng Đình, hướng đi cả hai vừa vặn ngược chiều nhau. Tạ Du nhét tiền xu vào máy, theo thói quen đi xuống hàng cuối cùng.
Thời gian xuất phát chỉ còn mấy phút nữa, tiếng động cơ xe rung lên bần bật. Vào giờ này, trong bến chỉ còn lại mấy chiếc xe buýt, ngoài cổng bến thỉnh thoảng mới có người lục tục đến rồi đi.
Tạ Du dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lát, thế nào lại trông thấy tên ngốc kia nhảy xuống từ xe buýt tuyến Tùng Đình, không thèm giẫm bậc cầu thang, lao thẳng từ trên xe xuống đất.
Sau đó hắn đi lên cửa sau, xuyên qua từng dãy ghế ngồi, đứng trước mặt cậu.
Một câu “Cậu qua đây làm gì” của Tạ Du còn chưa kịp thốt thành lời, đã thấy Hạ Triều cúi đầu xuống, mang theo mấy phần xâm lược mà hôn cậu – hoàn toàn khác biệt với nụ hôn trước đó, lần này có chút vội vàng.
Vừa cứng ngắc lại ngây ngô, cùng với xúc động không thể nào kìm nén, liều lĩnh dấn tới.
Động tác của Hạ Triều rất nhanh, không riêng gì Tạ Du chưa kịp phản ứng, những người còn lại trên xe đều không hiểu cậu nhóc này đột ngột hùng hùng hổ hổ xông lên xe làm gì, chỉ thấy cả hai tựa sát lại gần nhau trong thoáng chốc, sau đó cậu nhóc vừa mới lên xe kia lại đứng đậy, đi xuống từ cửa sau.
“Cháu tìm người thôi ạ, không ngồi xe, thật có lỗi.” Trước khi xuống xe Hạ Triều nói lại với tài xế, sau đó quay đầu bảo Tạ Du, “Giờ mới đi thật đấy.”
“… Mau cút đi.”
Mặc dù giọng điệu khá hung bạo, nhưng chờ đến lúc xe chạy ra ngoài được mấy trạm, Tạ Du đưa tay sờ lên tai mình, mới nhận ra lúc này vành tai vẫn nóng bừng.
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, dù cho đám học sinh có kêu rên không muốn đối mặt với thành tích thi giữa kỳ đến đâu, ngày chủ nhật cũng đã sắp hết.
Tạ Du dọn dẹp xong đồ đạc, trước khi đi ngủ có ngó qua nhóm chat của lớp.
[Lưu Tồn Hạo]: Má ơi sao cuối tuần qua nhanh vậy, tôi còn chưa kịp hưởng thụ nốt hai ngày thảnh thơi cuối đời đây.
[Vạn Đạt]: Mà giáo viên trường mình tâm huyết thật, mang cả bài thi về nhà chấm, ông có thấy Lão Đường nhắn gì không, thầy kêu thứ hai sẽ có kết quả luôn kìa. Chuột con, ông tính sau khi chết muốn chôn ở đâu, tui muốn được rải tro cốt vào biển, chìm trong làn nước, lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân.
[Lưu Tồn Hạo]: Tôi thích thổ táng cơ, cát bụi trở về với cát bụi.
[Hứa Tình Tình]: Các người bệnh hả, chỉ là thi giữa kì thôi mà.
[V dài = abc]: Học từ bao giờ cũng không tính là muộn, thất bại một lần cũng không sao đâu, cái chính là bản thân phải nỗ lực thôi.
[La Văn Cường]: Học ủy, ông lại đổi công thức đấy à?
Một lúc sau, Hạ Triều cũng xuất hiện góp vui.
[Hạ Triều]: Nhanh cái gì mà nhanh.
[Hạ Triều]: Tôi thấy hai ngày trôi qua chậm quá đây.
[La Văn Cường]: …
[Vạn Đạt]: Thế này không giống cậu đâu Triều ca.
[Lưu Tồn Hạo]: Triều ca, ông chán sống à?
Triều ca của bọn họ không chỉ có vẻ chán sống, hơn nữa hành động còn rất khác thường, sáng sớm tinh mơ thứ Hai đã thấy có mặt ở lớp.
“Hôm nay ông đến sớm thế,” Lưu Tồn Hạo vì tới phiên trực nhật buổi sáng nên không thể không đi sớm về muộn, đối mặt với nhân sinh ảm đạm, “Lạ ghê ha.”
Hạ Triều ngẩng đầu, cười cười nói: “Ông nói như kiểu ngày nào tôi cũng đến muộn ấy.”
Lưu Tồn Hạo hết sức ngạc nhiên, định nói rằng ‘Chẳng phải đúng thế sao’, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lắc đầu cầm khăn lau đi nhà vệ sinh giặt.
Trước khi vào trường Tạ Du qua hàng quà sáng ngoài cổng mua một cốc sữa đậu nành, tới khi trả tiền trông thấy Chó Điên với Lão Đường đang ngồi bên trong ăn sáng, cậu cầm cốc sữa, lúc này rời đi mà không nói gì cũng không phải: “Chủ nhiệm Khương, thầy Đường.”
Lão Đường gật đầu với cậu, nuốt thức ăn xuống rồi mới chào hỏi: “Sao em lại uống mỗi sữa đậu thế kia? No bụng thế nào được, ngồi xuống đây ăn mấy cái bánh bao đã.”
“Không cần đâu ạ, em…”
“Không cái gì, qua đây.” Chó Điên đẩy cái ghế nhựa ra, tỏ rõ thái độ lạm dụng chức quyền đến nhuần nhuyễn, “Không qua đây ngồi thì không cho vào trường.”
Tạ Du cầm bánh bao, ngồi bên cạnh nghe chủ nhiệm Khương chê bai đồ ăn trong căn tin trường: “Bánh bao ở đấy á hả, cắn ba miếng rồi vẫn chưa thấy thịt đâu.”
Lão Đường gật gật đầu: “Lần đầu tiên ăn tôi còn tưởng là bánh chay cơ.”
Khương chủ nhiệm lại nói: “Ăn cũng chẳng ngon gì cả.”
Tạ Du: “…”
Chỉ cần không ở trong phạm vi sân trường, chủ nhiệm Khương vốn là người rất dễ nói chuyện, cho dù hiện tại đang ngồi nơi chỉ cách trường học có một con đường.
Không hề giống MC Khương trong loa phát thanh hàng ngày, càng không giống ông thầy Chó Điên khiến đám học sinh đau đầu không thôi.
Rất bình dị.
Bình dị đến mức, có lẽ chỉ khi phải gánh vác trách nhiệm cùng với hai chữ nhà giáo trên vai, mới trở nên mạnh mẽ.
Lúc Tạ Du đến lớp học, người trong lớp đã gần đông đủ, Vạn Đạt tức tốc chạy từ văn phòng giáo viên về thông báo: “Tin tốt đây, bài thi chưa chấm xong! Chưa! Chấm! Xong! Có thể sống lâu thêm một ngày rồi các chiến hữu!”
Lưu Tồn Hạo ném luôn khăn lau, sung sướng ôm chầm lấy Vạn Đạt trên bục giảng: “Anh em tốt, trưa nay tụi mình đi ăn một bữa ngon đi, có chết cũng phải chết cho hoành tráng!”
“Làm gì đấy,” Tạ Du đi vào từ cửa sau, ngồi xuống nói, “Muốn chết muốn sống gì?”
Hạ Triều theo dõi náo nhiệt từ sáng sớm, mãi mới chờ được bạn cùng bàn: “Là thi giữa kỳ, chúng nó lập sẵn cả di chúc rồi. Cái gì mà lỡ tôi có bất hạnh bị mẹ mình đánh chết… Không nhớ hết nữa, đại khái là thế.”
Cảnh tượng đám bạn ở lớp mới sáng ra đã lập di chúc quá đẹp đẽ, Tạ Du cảm thấy lúc nãy ngồi ăn bánh bao với chủ nhiệm Khương thật không thể so bì.
Nhắc tới ăn, Tạ Du mới nhớ đến một việc khác rất quan trọng.
Và thế là Hạ Triều nghe thấy bạn trai mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt kỳ nghỉ cuối tuần, vừa gặp nhau chưa đến một phút, câu thứ hai nói với hắn lại là: “Cậu ăn hết hạt óc chó chưa?”
Tuyệt kỹ hóng hớt của Vạn Đạt không phải lần nào cũng chuẩn, cậu ta nghe lén là bài thi chưa chấm xong, nhưng kỳ thật chưa hề nghe hết toàn bộ, thực ra chỉ có một số lớp còn chưa chấm xong bài thôi, và lớp 3 không hề nằm trong “một số” này.
Vậy nên lúc Ngô Chính ôm chồng bài thi đi vào, cả lớp tỏ vẻ vô cùng bàng hoàng.
Hạ Triều lại rất phấn khởi: “Lão Tạ cậu nhìn xem, thế mà tôi lại làm đúng bài này này.”
Tạ Du nghĩ thầm, tôi không muốn nhìn lắm đâu.
“Không ngờ hả, tôi chấm xong từ thứ bảy rồi,” Ngô Chính chọn một mẩu phấn trong hộp, nói tiếp, “Tất cả đọc lại xem bài mình làm nát đến đâu đi, Vạn Đạt, cậu nhắm tịt mắt làm gì đấy, có nhắm mắt vờ như không thấy thì bài của cậu vẫn là tám mươi điểm thôi… Cậu nhìn Hạ Triều đang vui chưa kìa, người ta thi ba mươi điểm cũng có hạnh phúc của ba mươi điểm đấy thôi.”
Vạn Đạt: “…”
Lời editor:
Hic nãy đọc được review một bộ có vẻ hợp gu, mà đọc một hồi mới biết tên anh công là Tạ Du. Trời má, làm lấn cấn là lạ sao đó =))
Giờ đây Hạ Triều nhớ lại, mới thấy mình đúng là não tàn kinh người, Thẩm Tiệp nói vớ nói vẩn thế mà hắn cũng tin được – mà thôi không nhắc đến chuyện khác, chỉ riêng lúc nãy bị bạn nhỏ túm cổ áo kéo lại, tạo thành tư thế khó đỡ kia mà hôn môi, có thêm một trăm lần nữa hắn cũng nguyện ý!
Mãi lúc sau Hạ Triều mới hắng giọng nói: “Thôi, chuyện này, chuyện này coi như cho qua nhé.”
Tạ Du ngả ra sau, ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu lướt qua mặt cậu, sau đó cậu không kìm được khẽ cười: “Không được.”
“…”
“Quá thiểu năng, tôi không quên được. Triều ca à.”
Vừa nãy Hạ Triều mở cửa sổ hóng gió cho tỉnh táo đầu óc, mấy sợi tóc vương trên trán đều bị thổi rối tung hết cả lên.
Tên này lúc nào cũng đỏm dáng, đầu có thể đứt nhưng kiểu tóc không thể bị xô lệch.
Tạ Du nhìn Hạ Triều mở camera trước soi lại kiểu tóc, do ánh sáng hơi yếu nên màn hình camera không được rõ lắm, hắn bèn lấy tay cào cào mấy cái, muốn ép mớ tóc xẹp xuống.
Tạ Du nhìn một lúc, chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, lơ đễnh nhắc nhở: “Làm gì có ai ngắm cậu đâu.”
Hạ Triều vừa vuốt tóc vừa nói: “Soái ca phải biết tu dưỡng bản thân chứ.”
Lại còn tu dưỡng.
Dẫu vậy ánh đèn trong xe quá tối, Hạ Triều dò dẫm mãi nhưng không hề thấy một túm tóc vẫn đang vểnh ngược lên trên đỉnh đầu.
Tạ Du vươn tay lên chạm vào, đầu ngón tay khẽ luồn qua mái tóc của người ta, sau đó như thể vuốt lông mèo, thuận tay vuốt thêm mấy lần nữa. Dạo này tóc Hạ Triều đã bắt đầu dài ra, Tạ Du nhớ rõ hồi mới quen tóc hắn rất ngắn, lúc sờ còn hơi đâm vào lòng bàn tay.
“…”
Hạ Triều ngẩn người, lúc tỉnh lại mới nhận ra camera vừa nãy bật để soi giương còn đang mở, thế là gọi một tiếng: “Lão Tạ.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn lêm: “Ừm?”
Hạ Triều nhìn dáng hai người mơ hồ không rõ trong màn hình, ấn nút chụp ảnh.
Dù là một bức ảnh tĩnh, nhưng lại có thể hình dung ra buồng xe lắc lư, có ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt vào, còn có bóng hình thấp thoáng của hai người đang ngồi một trước một sau.
“Chụp ảnh chung,” Hạ Triều chụp xong, cài đặt tấm hình vô cùng nghệ thuật mà ai nhìn cũng không nhận ra kia làm ảnh nền, “Để làm kỷ niệm.”
Xe buýt ngay cả thông báo trạm kế tiếp cũng không có, chạy tới lui quanh khu vực này mấy vòng, cuối cùng mới tới đầu một góc phố nào đó, chậm rãi dừng lại, mở cửa trước ra.
Không có ai lên xe.
Lái xe quay đầu hô to xuống dưới đường: “Có ai không? Không có ai thì tôi lái đi nhé, đây là chuyến cuối ngày rồi —— “
Hạ Triều cài ảnh nền xong, nghe thấy tiếng người, ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài, trông thấy một tiệm tạp hóa nho nhỏ ngay bên cạnh trạm chờ, cảm thấy khá quen mắt.
Tạ Du cũng nhìn theo.
“Hình như tôi tới đây rồi thì phải,” Hạ Triều cất điện thoại, lại đứng dậy ngồi xuống ghế sau, dựa sát bên người bạn nhỏ, đọc nhẩm từng chữ một, “Tạp hóa Kiến… Kiến Hành? Có phải cạnh đó là một quán net không, chắc tôi không nhớ lầm đâu nhỉ?”
Khu vực này chỉ cách phố Hắc Thủy một đoạn đường, xe buýt lòng vòng ở đây cả buổi nhưng chưa hề đi xa, vẫn chỉ quanh quẩn trong phạm vi gần đó.
Thực tế đúng là có một quán net tồn tại, ngay đằng sau tiệm tạp hóa.
Tạ Du hỏi: “Cậu tới đây lúc nào?”
“Hồi nghỉ hè thì phải,” Hạ Triều nói, “Có đứa bạn hẹn tôi tới đây, ở nhà mãi cũng chán.” Hắn cũng không nhớ rõ đã hẹn ở đâu, dù sao ngày ấy cũng không biết đường.
Nửa giờ đường xe tuyệt đối không dài, chưa kịp tán gẫu vài câu đã đến nơi.
Trước khi xuống trạm xe buýt, Hạ Triều vẫn còn muốn ngồi lại để đi thêm hai lượt nữa.
“Anh bạn à, đây là chuyến xe cuối rồi,” Tạ Du đẩy bạn trai xuống xe, “Cậu nghĩ gì thế.”
Hạ Triều chặn trước cửa xe nói: “Muốn ở lại với cậu một lúc nữa thôi.”
Lúc này Tạ Du chưa kịp đạp hắn, tài xế đã có ý định đạp người, bác tài ngồi trên ghế lái, xua tay đuổi khách: “Hai cậu có xuống không đấy, đứng đây dây dưa lằng nhằng cái gì.”
Tạ Du: “…”
Hạ Triều: “…”
Xuống xe rẽ một đoạn là đến bến xe buýt, Tạ Du đổi sang xe số 3, Hạ Triều ngồi tuyến Tùng Đình, hướng đi cả hai vừa vặn ngược chiều nhau. Tạ Du nhét tiền xu vào máy, theo thói quen đi xuống hàng cuối cùng.
Thời gian xuất phát chỉ còn mấy phút nữa, tiếng động cơ xe rung lên bần bật. Vào giờ này, trong bến chỉ còn lại mấy chiếc xe buýt, ngoài cổng bến thỉnh thoảng mới có người lục tục đến rồi đi.
Tạ Du dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lát, thế nào lại trông thấy tên ngốc kia nhảy xuống từ xe buýt tuyến Tùng Đình, không thèm giẫm bậc cầu thang, lao thẳng từ trên xe xuống đất.
Sau đó hắn đi lên cửa sau, xuyên qua từng dãy ghế ngồi, đứng trước mặt cậu.
Một câu “Cậu qua đây làm gì” của Tạ Du còn chưa kịp thốt thành lời, đã thấy Hạ Triều cúi đầu xuống, mang theo mấy phần xâm lược mà hôn cậu – hoàn toàn khác biệt với nụ hôn trước đó, lần này có chút vội vàng.
Vừa cứng ngắc lại ngây ngô, cùng với xúc động không thể nào kìm nén, liều lĩnh dấn tới.
Động tác của Hạ Triều rất nhanh, không riêng gì Tạ Du chưa kịp phản ứng, những người còn lại trên xe đều không hiểu cậu nhóc này đột ngột hùng hùng hổ hổ xông lên xe làm gì, chỉ thấy cả hai tựa sát lại gần nhau trong thoáng chốc, sau đó cậu nhóc vừa mới lên xe kia lại đứng đậy, đi xuống từ cửa sau.
“Cháu tìm người thôi ạ, không ngồi xe, thật có lỗi.” Trước khi xuống xe Hạ Triều nói lại với tài xế, sau đó quay đầu bảo Tạ Du, “Giờ mới đi thật đấy.”
“… Mau cút đi.”
Mặc dù giọng điệu khá hung bạo, nhưng chờ đến lúc xe chạy ra ngoài được mấy trạm, Tạ Du đưa tay sờ lên tai mình, mới nhận ra lúc này vành tai vẫn nóng bừng.
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, dù cho đám học sinh có kêu rên không muốn đối mặt với thành tích thi giữa kỳ đến đâu, ngày chủ nhật cũng đã sắp hết.
Tạ Du dọn dẹp xong đồ đạc, trước khi đi ngủ có ngó qua nhóm chat của lớp.
[Lưu Tồn Hạo]: Má ơi sao cuối tuần qua nhanh vậy, tôi còn chưa kịp hưởng thụ nốt hai ngày thảnh thơi cuối đời đây.
[Vạn Đạt]: Mà giáo viên trường mình tâm huyết thật, mang cả bài thi về nhà chấm, ông có thấy Lão Đường nhắn gì không, thầy kêu thứ hai sẽ có kết quả luôn kìa. Chuột con, ông tính sau khi chết muốn chôn ở đâu, tui muốn được rải tro cốt vào biển, chìm trong làn nước, lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân.
[Lưu Tồn Hạo]: Tôi thích thổ táng cơ, cát bụi trở về với cát bụi.
[Hứa Tình Tình]: Các người bệnh hả, chỉ là thi giữa kì thôi mà.
[V dài = abc]: Học từ bao giờ cũng không tính là muộn, thất bại một lần cũng không sao đâu, cái chính là bản thân phải nỗ lực thôi.
[La Văn Cường]: Học ủy, ông lại đổi công thức đấy à?
Một lúc sau, Hạ Triều cũng xuất hiện góp vui.
[Hạ Triều]: Nhanh cái gì mà nhanh.
[Hạ Triều]: Tôi thấy hai ngày trôi qua chậm quá đây.
[La Văn Cường]: …
[Vạn Đạt]: Thế này không giống cậu đâu Triều ca.
[Lưu Tồn Hạo]: Triều ca, ông chán sống à?
Triều ca của bọn họ không chỉ có vẻ chán sống, hơn nữa hành động còn rất khác thường, sáng sớm tinh mơ thứ Hai đã thấy có mặt ở lớp.
“Hôm nay ông đến sớm thế,” Lưu Tồn Hạo vì tới phiên trực nhật buổi sáng nên không thể không đi sớm về muộn, đối mặt với nhân sinh ảm đạm, “Lạ ghê ha.”
Hạ Triều ngẩng đầu, cười cười nói: “Ông nói như kiểu ngày nào tôi cũng đến muộn ấy.”
Lưu Tồn Hạo hết sức ngạc nhiên, định nói rằng ‘Chẳng phải đúng thế sao’, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lắc đầu cầm khăn lau đi nhà vệ sinh giặt.
Trước khi vào trường Tạ Du qua hàng quà sáng ngoài cổng mua một cốc sữa đậu nành, tới khi trả tiền trông thấy Chó Điên với Lão Đường đang ngồi bên trong ăn sáng, cậu cầm cốc sữa, lúc này rời đi mà không nói gì cũng không phải: “Chủ nhiệm Khương, thầy Đường.”
Lão Đường gật đầu với cậu, nuốt thức ăn xuống rồi mới chào hỏi: “Sao em lại uống mỗi sữa đậu thế kia? No bụng thế nào được, ngồi xuống đây ăn mấy cái bánh bao đã.”
“Không cần đâu ạ, em…”
“Không cái gì, qua đây.” Chó Điên đẩy cái ghế nhựa ra, tỏ rõ thái độ lạm dụng chức quyền đến nhuần nhuyễn, “Không qua đây ngồi thì không cho vào trường.”
Tạ Du cầm bánh bao, ngồi bên cạnh nghe chủ nhiệm Khương chê bai đồ ăn trong căn tin trường: “Bánh bao ở đấy á hả, cắn ba miếng rồi vẫn chưa thấy thịt đâu.”
Lão Đường gật gật đầu: “Lần đầu tiên ăn tôi còn tưởng là bánh chay cơ.”
Khương chủ nhiệm lại nói: “Ăn cũng chẳng ngon gì cả.”
Tạ Du: “…”
Chỉ cần không ở trong phạm vi sân trường, chủ nhiệm Khương vốn là người rất dễ nói chuyện, cho dù hiện tại đang ngồi nơi chỉ cách trường học có một con đường.
Không hề giống MC Khương trong loa phát thanh hàng ngày, càng không giống ông thầy Chó Điên khiến đám học sinh đau đầu không thôi.
Rất bình dị.
Bình dị đến mức, có lẽ chỉ khi phải gánh vác trách nhiệm cùng với hai chữ nhà giáo trên vai, mới trở nên mạnh mẽ.
Lúc Tạ Du đến lớp học, người trong lớp đã gần đông đủ, Vạn Đạt tức tốc chạy từ văn phòng giáo viên về thông báo: “Tin tốt đây, bài thi chưa chấm xong! Chưa! Chấm! Xong! Có thể sống lâu thêm một ngày rồi các chiến hữu!”
Lưu Tồn Hạo ném luôn khăn lau, sung sướng ôm chầm lấy Vạn Đạt trên bục giảng: “Anh em tốt, trưa nay tụi mình đi ăn một bữa ngon đi, có chết cũng phải chết cho hoành tráng!”
“Làm gì đấy,” Tạ Du đi vào từ cửa sau, ngồi xuống nói, “Muốn chết muốn sống gì?”
Hạ Triều theo dõi náo nhiệt từ sáng sớm, mãi mới chờ được bạn cùng bàn: “Là thi giữa kỳ, chúng nó lập sẵn cả di chúc rồi. Cái gì mà lỡ tôi có bất hạnh bị mẹ mình đánh chết… Không nhớ hết nữa, đại khái là thế.”
Cảnh tượng đám bạn ở lớp mới sáng ra đã lập di chúc quá đẹp đẽ, Tạ Du cảm thấy lúc nãy ngồi ăn bánh bao với chủ nhiệm Khương thật không thể so bì.
Nhắc tới ăn, Tạ Du mới nhớ đến một việc khác rất quan trọng.
Và thế là Hạ Triều nghe thấy bạn trai mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt kỳ nghỉ cuối tuần, vừa gặp nhau chưa đến một phút, câu thứ hai nói với hắn lại là: “Cậu ăn hết hạt óc chó chưa?”
Tuyệt kỹ hóng hớt của Vạn Đạt không phải lần nào cũng chuẩn, cậu ta nghe lén là bài thi chưa chấm xong, nhưng kỳ thật chưa hề nghe hết toàn bộ, thực ra chỉ có một số lớp còn chưa chấm xong bài thôi, và lớp 3 không hề nằm trong “một số” này.
Vậy nên lúc Ngô Chính ôm chồng bài thi đi vào, cả lớp tỏ vẻ vô cùng bàng hoàng.
Hạ Triều lại rất phấn khởi: “Lão Tạ cậu nhìn xem, thế mà tôi lại làm đúng bài này này.”
Tạ Du nghĩ thầm, tôi không muốn nhìn lắm đâu.
“Không ngờ hả, tôi chấm xong từ thứ bảy rồi,” Ngô Chính chọn một mẩu phấn trong hộp, nói tiếp, “Tất cả đọc lại xem bài mình làm nát đến đâu đi, Vạn Đạt, cậu nhắm tịt mắt làm gì đấy, có nhắm mắt vờ như không thấy thì bài của cậu vẫn là tám mươi điểm thôi… Cậu nhìn Hạ Triều đang vui chưa kìa, người ta thi ba mươi điểm cũng có hạnh phúc của ba mươi điểm đấy thôi.”
Vạn Đạt: “…”
Lời editor:
Hic nãy đọc được review một bộ có vẻ hợp gu, mà đọc một hồi mới biết tên anh công là Tạ Du. Trời má, làm lấn cấn là lạ sao đó =))