Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Dù có tính là ra mắt phụ huynh hay không, biểu hiện vừa rồi của tên này cứ như thật, điên cuồng gây dựng hảo cảm trước mặt dì Mai, ai không biết còn tưởng hắn mới là con nuôi của dì.“Tính,” Tạ Du đi về phía trước mấy bước, “Thế nên cậu nhớ phải ăn hết hạt óc chó mà phụ huynh cho đấy.”
Hạ Triều cúi đầu nhìn cái túi trong tay, nỗi sung sướng của anh con rể được tới thăm nhà bỗng sụt mất mấy phần.
Vừa nãy ở trên bàn cơm, cả hai không nói được mấy lời với nhau, chỉ sợ nói nhiều lại để lộ bí mật, hơn nữa tinh lực đều đặt hết ở động tác lén lút dưới mặt bàn, thế là đến giờ Tạ Du mới bắt đầu giễu cợt: “Chiều nay lướt trên đường trông oai ghê ha Triều ca.”
Hạ Triều nói: “Cũng tàm tạm thôi, đi mà cứ thấy như đường phố nhà mình ấy.”
“Chọc cậu mấy câu mà cậu vênh váo tưởng thật đấy à?”
Xe buýt ở đây nửa tiếng mới tới một lượt, phỏng chừng vừa có một chiếc xe buýt rời bến. Khung cảnh nơi trạm chờ hết sức tiêu điều, ghế ngồi cũng không có, trông vô cùng hoang vu xơ xác.
Lúc Hạ Triều tới đây không hề để ý, bây giờ muốn tìm chỗ ngồi lại chỉ thấy bốn cái cọc trụi lủi. Căn cứ vào dấu vết mấy cái cọc để lại, có thể tưởng tượng ra hình dáng chỗ ngồi đợi xe nguyên bản: “Nơi này của bọn cậu, đặc sắc quá nhỉ…”
Hồi nghỉ hè Tạ Du qua đây, cái băng ghế này đã thành như vậy, lúc ấy Chu Đại Lôi còn ngồi xổm ven đường chờ cậu.
“Có một thời gian bị trộm, sau mới điều tra rồi tìm lại được,” Tạ Du kể tóm tắt về vụ án mất cắp từng gây xôn xao một thời, nói đến đây cậu khẽ ngừng, lại tiếp tục, “Chắc là bị trộm tiếp rồi.”
Mấy bác gái ở ban quản lý tổ dân phố vĩnh viễn luôn là những người bận rộn nhất ở khu vực này, vì phải xử lý những việc vụn vặt bất tận trong khu phố mà đào hết cả ruột gan, lúc nào cũng có thể nghe thấy người trong tổ dân phố đeo băng đỏ trên cánh tay, cầm loa hô hào: “Sao lại không thấy cái nắp cống rồi?! —— Ai trộm nắp cống đấy??”
“Thế là ai trộm? Còn có cái ghế ngồi chỗ kia nữa, đi cưa xong khiêng về nhà thì dùng thế nào?”
Hạ Triều nghe mà vui biết hết: “Chơi đến mức đấy cơ à?”
Còn lợi hại hơn nhiều.
Cái nắp cống kia, về sau mới tra ra là do một tên lưu manh ở khu phố bên cạnh trộm, dân bên khu đó đương nhiên sẽ không đưa cùi chỏ ra ngoài cho người ta nhìn, đánh chết cũng không chịu nhận, hai bên lập tức vì cái nắp cống mà cãi vã, ầm ĩ hơn nửa ngày, thiếu chút nữa là lên bản tin địa phương.
Hạ Triều hỏi: “Cuối cùng có đánh nhau không?”
Tạ Du: “Không đánh, trông bọn tôi giống người lỗ mãng lắm sao.”
“Không… có.”
“…”
Đánh thì không đánh, chỉ là mấy bác gái ban quản lý tổ dân phố Hắc Thủy, nhân lúc đêm đen gió lớn, thần không biết quỷ không hay đã trộm luôn cái nắp cống của khu phố bên cạnh về.
Khu phố bên cạnh không thể ngờ còn có loại công phu này, sáng ngày hôm sau nhận được tin mà hóa đá tập thể.
Tạ Du nói xong, thấy Hạ Triều đứng cạnh có vẻ sững sờ, cậu dừng lại, quơ quơ tay trước mặt tên này: “Ê.”
Tạ Du quơ mấy lần, không kiên nhẫn nữa, định thẳng thừng đập cho hắn một phát, Hạ Triều đột nhiên cầm lấy tay cậu, từng ngón từng ngón chậm rãi đan vào giữa kẽ ngón tay cậu, sau đó Tạ Du nghe thấy Hạ Triều thấp giọng nói nhỏ: “… Trước ngày hôm nay, nơi này, tôi mới chỉ thấy qua mấy tấm ảnh cậu chụp thôi.”
Hạ Triều còn chưa nói, đến hôm nay tự mình đến đây một chuyến, những bức ảnh kia mới trở nên sống động… Những động vật nhỏ từ trong bụi cỏ chạy ra, cả người lấm lem vì chơi đùa trong bùn đất, phơi khô là dính bết lại thành từng mảng lông đen thùi lùi, lim dim mắt nằm sấp dưới ánh mặt trời.
Từng miếng gạch ngói, từng công trình kiến trúc đã đi qua, cùng với tất cả những thanh âm đang vây xung quanh mình.
Hắn mới biết được loại khí chất vừa mâu thuẫn lại vừa hấp dẫn trên người Tạ Du rốt cuộc là từ đâu tới – dùng lớp vỏ cứng rắn để ngăn trở tất cả ác ý trên đời, tỉ dụ như thái độ lạnh nhạt, kháng cự những kẻ xa lạ ấy.
Nhưng vị trí mềm mại nhất từ sâu thẳm trong lòng, vẫn như cũ không hề nhuốm bụi trần.
Hạ Triều cảm giác mình có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng kéo tay bạn nhỏ, túm gọn thành một câu: “Tôi cảm thấy mình không cứu nổi nữa rồi.”
Tạ Du nghe tiếng túi nilon kêu sột soạt khi đi trên đường, nhớ đến quả óc chó, lén nghĩ trong lòng:
Tôi cũng thấy hết thuốc chữa rồi.
Cứ với đầu óc kiểu này, có ăn óc chó nữa cũng tám phần vô dụng.
Hai người đợi thêm một lát, đã hơn nửa tiếng mà chưa thấy xe tới.
Tạ Du muốn xem đồng hồ mới phát hiện ra tối qua quên sạc pin, điện thoại không còn đủ năng lượng nữa, vừa mở máy, màn hình chưa sáng lên mấy giây đã tắt ngúm. Cậu huých cùi chỏ sang Hạ Triều: “Điện thoại di động của cậu đâu.”
Hạ Triều nói: “Túi quần, bên tay trái.”
Ngón tay Tạ Du vừa đặt lên mép túi quần Hạ Triều, chất vải jean có hơi thô ráp, còn chưa kịp thò vào, Hạ Triều đã nhắc: “Thành thật xem nào, đừng có sờ loạn đấy.”
Tạ Du hơi khựng lại: “Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ.”
19: 21.
Tầm giờ này không tính là sớm cũng không quá muộn, nhưng phải cộng thêm cả gần một tiếng đi đường nữa.
Tạ Du nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn định gọi báo cho Cố nữ sĩ một tiếng.
Giao diện điện thoại của Hạ Triều rất đơn giản, không có nhiều ứng dụng cho lắm, thế nhưng trong mục trò chơi thì có la liệt đủ thể loại chen chúc nhau, nhìn thoáng qua chỉ thấy hàng loạt biểu tượng màu đỏ, một góc trong cùng còn có vệt màu xanh lá quen thuộc nào đó.
Tạ Du không nhìn kỹ, đang định ấn vào biểu tượng gọi thoại ngay phía dưới bên phải, không cẩn thận lại quẹt nhầm trình duyệt web ở bên trái ô gọi thoại.
Dù sao cũng là thông tin cá nhân, Tạ Du không hề có ý định kiểm tra di động của người ta, tay còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, trong vô thức đã ấn quay lại, trở về giao diện màn hình chính.
Nhưng cậu chắc chắn chỉ trong thoáng tích tắc vừa rồi bản thân đã nhìn thấy thứ gì đó không bình thường trong giao diện trình duyệt.
Tạ Du do dự mấy giây, lại ấn vào.
–
Tìm kiếm Baidu: Mười kỹ xảo cần phải biết khi hôn.
“…”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn Hạ Triều, tên này đã quay ra chơi với con mèo hoang đang nhô nửa người ra từ trong bụi cây. Cậu thiếu niên ngồi xổm ven đường, một tay xách túi nilon, một tay khác vươn ra, huýt sáo cả buổi mà mèo ta vẫn chỉ trừng mắt đề phòng nhìn hắn.
Hạ Triều rốt cuộc hết cách, ngồi búng búng tay mấy cái, trông vừa đẹp trai lại nhã nhặn, ấy thế mà mèo con bị dọa cho gầm gừ một tiếng, rụt đầu lại, chui sâu vào trong lùm cây.
“Chạy cái gì, có ai ăn mày đâu.”
Hạ Triều đang định đứng lên, phát hiện cậu bạn nhỏ cũng đang ngồi bên cạnh mình, thế là nghiêng đầu hỏi: “Cậu gọi điện xong chưa?”
Tạ Du trả lại di động: “Gọi rồi, không ai nghe máy.”
Chắc là Cố nữ sĩ có việc ra ngoài lại để điện thoại ở nhà, cậu không thích gọi tới số cố định trong nhà, hầu như luôn là người giúp việc nghe máy, lần nào nhận điện cũng gọi một tiếng “Nhị thiếu gia’.
Thiếu cmn gia.
Hạ Triều còn chưa biết chuyện mình vụng trộm đi tra kỹ xảo hôn trên Baidu bị bại lộ, hắn nhận lấy di động, tiện tay nhét vào túi quần, lúc đứng dậy, nghe thấy Tạ Du gọi hắn một câu: “Hạ Triều.”
Hạ Triều ngừng bước, nhìn sang bên cạnh: “Ừm?”
Tạ Du vẫn ngồi dưới đất, nhưng lại học dáng vẻ gọi mèo vừa rồi của Hạ Triều, ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn.
Hạ Triều tay cắm túi quần, tới cách Tạ Du một đoạn thì dừng lại, khom lưng, đang định hỏi “Bạn nhỏ làm gì đấy”, bỗng nhiên bị Tạ Du nắm lấy cổ áo, kéo người hắn xuống dưới.
Ngón tay Tạ Du bất chợt siết chặt, bởi vì dùng sức nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Hạ Triều cúi người, vẫn chưa kịp đứng vững. Mặc dù Tạ Du ngồi xổm nhưng lại nắm cổ áo hắn để mượn lực, cả người hơi rướn lên, động tác thô bạo mà nhanh như chớp lại gần hắn.
Một giây sau ——
Môi của Tạ Du dán lên môi hắn.
Hạ Triều toàn thân tê liệt.
Cùng với đó là tiếng nhịp tim đập loạn cào cào.
Hắn liên tục nghiên cứu nhiều kỹ thuật hôn như vậy, nhưng đến lúc này thậm chí còn quên cả việc nhắm mắt.
Thế là hắn nhìn thấy Tạ Du ngẩng mặt lên, phần cổ kéo căng thành một đường cong xinh đẹp, không biết có phải do khẩn trương hay không mà hầu kết còn khẽ giật giật lên xuống, động tác nhỏ bé này dù không hề đáng chú ý, nhưng lại để lộ ra sự khác biệt hoàn toàn so với con người mạnh mẽ thường ngày của cậu.
Tạ Du chạm môi người ta một lúc, rồi cũng chầm chậm mở mắt ra.
Và cứ thế, Hạ Triều va phải ánh mắt của Tạ Du.
Đèn đường đằng sau hai người lóe lên, chiếu xuống vũng nước trên mặt đất, xua tan bóng đêm, tỏa ra một vầng hào quang tuyệt đẹp.
Tạ Du nhớ lại mấy thứ vừa rồi lưu trong điện thoại của Hạ Triều, thế là định thử thăm dò, vươn đầu lưỡi ra một chút, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại khẽ chạm vào khóe miệng còn đang mím chặt của Hạ Triều.
…
Sau đó Tạ Du cũng quên sạch không còn nhớ cái hướng dẫn kỹ năng hôn kia viết những thứ nhảm nhí gì nữa, chỉ còn nhớ mỗi bờ môi của đối phương, rất mềm, vừa chạm phải đã thấy toàn thân nóng cháy.
Trước khi Tạ Du buông tay, Hạ Triều nghe thấy cậu nói: “Không đi tìm tôi mà lại tìm Baidu. Triều ca, cậu ham học hỏi ghê nhỉ.”
Đúng lúc đó xe buýt từ góc đường rẽ vào, trên đầu xe là biển số 21 sáng trưng, thân xe thật dài vượt qua khúc cua, đường không bằng phẳng, khá nhấp nhô, xe buýt cũng xóc nảy không ngừng.
Cả hai đều về thành phố A, đến giữa đường còn phải chuyển tuyến, dù lên cùng xe 21 nhưng lúc sau sẽ tách ra bắt các chuyến khác nhau.
Sợ Hạ Triều lại giống lần trước đếm mãi không xong ba mươi đồng, lên xe Tạ Du lập tức thanh toán cho cả hai đứa, sau đó lôi anh đẹp trai đi xuống hàng cuối cùng.
Chuyến xe buổi tối không có nhiều người ngồi, lúc đi lên chỉ có hai ba người ngồi hàng đầu. Ánh sáng trong xe không tốt, nhất là khi vắng người thì đèn xe còn không bật, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy tối thui một màu.
Nhất là mấy hàng ghế phía sau, gần như không thể trông thấy rõ người ngồi.
Hạ Triều mãi vẫn không thấy lên tiếng, Tạ Du còn đang nghĩ, thời gian thẹn thùng của tên này hôm nay dài ghê, sau đó lại nghe Hạ Triều ghé vào bên tai cậu nói: “Đậu má, tôi cứng rồi.”
“…”
“Ngay lúc vừa nãy cậu liếm ấy.”
Vừa rồi Tạ Du vẫn còn rất bình tĩnh, không hiểu sau khi nghe thấy Hạ Triều nói đến từ “liếm”, từng chi tiết lúc hôn môi lúc nãy lại hiện lên, cậu im lặng một lát mới nói: “Cậu Baidu thử xem?”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du: “Tự dưng bị ‘cứng’ trên xe buýt phải làm sao bây giờ?”
Sự thật chứng minh chẳng có cách nào hết, nhưng dù thế nào cũng không thể ngồi cạnh bạn nhỏ được nữa. Hạ Triều cúi thấp người chạy lên ghế hàng phía trước, định làm đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Cả hai người ngồi một trước một sau.
Xe buýt xóc nảy cả quãng đường.
Đến khi Hạ Triều gần như đã tỉnh táo lại như thường, hắn mới hắng giọng hỏi: “Cái kia… Baidu ấy…”
“Không cẩn thận nhìn thấy thôi,” Tạ Du ngồi đằng sau, xe lắc quá nên hơi chóng mặt, “Trong đầu cậu hàng ngày toàn chứa thứ gì đấy?”
Từ sau lần ở phòng dụng cụ thể dục, Hạ Triều không nhắc lại vụ hôn hít này nữa, đột nhiên trở nên vô cùng thanh tâm quả dục, cậu còn thấy kỳ quái. Hóa ra tên này âm mưu tu luyện tăng cường kỹ thuật rồi mới đến tìm cậu.
Hạ Triều không nói gì, hắn cúi đầu loay hoay trên điện thoại một hồi, sau đó đưa cho Tạ Du.
Tạ Du nhận lấy, trên màn hình là một bài báo Thẩm Tiệp đăng trên QQ, tiêu đề rất khó nói, cái gì mà “Đấng nam nhi muốn có nụ hôn đầu tiên đều phải đọc”, lúc chia sẻ còn @ anh em tốt Hạ Triều: Triều ca! Đọc đi! Đồ tốt nè!
– Có những kẻ phải gọi là sát thủ nụ hôn đầu, khiến cho người ta hôn xong một lần, lập tức không muốn có lần thứ hai.
– Nếu bạn không muốn trở thành “sát thủ” như vậy, thì nhất định phải nắm vững những kỹ thuật quan trọng sau đây!
Tạ Du hoàn toàn cạn lời: “Thẩm Tiệp chia sẻ cái này làm gì, không phải nó là cẩu độc thân sao.”
Hạ Triều: “… Nó bảo để chuẩn bị trước cho sau này.”
Hạ Triều cúi đầu nhìn cái túi trong tay, nỗi sung sướng của anh con rể được tới thăm nhà bỗng sụt mất mấy phần.
Vừa nãy ở trên bàn cơm, cả hai không nói được mấy lời với nhau, chỉ sợ nói nhiều lại để lộ bí mật, hơn nữa tinh lực đều đặt hết ở động tác lén lút dưới mặt bàn, thế là đến giờ Tạ Du mới bắt đầu giễu cợt: “Chiều nay lướt trên đường trông oai ghê ha Triều ca.”
Hạ Triều nói: “Cũng tàm tạm thôi, đi mà cứ thấy như đường phố nhà mình ấy.”
“Chọc cậu mấy câu mà cậu vênh váo tưởng thật đấy à?”
Xe buýt ở đây nửa tiếng mới tới một lượt, phỏng chừng vừa có một chiếc xe buýt rời bến. Khung cảnh nơi trạm chờ hết sức tiêu điều, ghế ngồi cũng không có, trông vô cùng hoang vu xơ xác.
Lúc Hạ Triều tới đây không hề để ý, bây giờ muốn tìm chỗ ngồi lại chỉ thấy bốn cái cọc trụi lủi. Căn cứ vào dấu vết mấy cái cọc để lại, có thể tưởng tượng ra hình dáng chỗ ngồi đợi xe nguyên bản: “Nơi này của bọn cậu, đặc sắc quá nhỉ…”
Hồi nghỉ hè Tạ Du qua đây, cái băng ghế này đã thành như vậy, lúc ấy Chu Đại Lôi còn ngồi xổm ven đường chờ cậu.
“Có một thời gian bị trộm, sau mới điều tra rồi tìm lại được,” Tạ Du kể tóm tắt về vụ án mất cắp từng gây xôn xao một thời, nói đến đây cậu khẽ ngừng, lại tiếp tục, “Chắc là bị trộm tiếp rồi.”
Mấy bác gái ở ban quản lý tổ dân phố vĩnh viễn luôn là những người bận rộn nhất ở khu vực này, vì phải xử lý những việc vụn vặt bất tận trong khu phố mà đào hết cả ruột gan, lúc nào cũng có thể nghe thấy người trong tổ dân phố đeo băng đỏ trên cánh tay, cầm loa hô hào: “Sao lại không thấy cái nắp cống rồi?! —— Ai trộm nắp cống đấy??”
“Thế là ai trộm? Còn có cái ghế ngồi chỗ kia nữa, đi cưa xong khiêng về nhà thì dùng thế nào?”
Hạ Triều nghe mà vui biết hết: “Chơi đến mức đấy cơ à?”
Còn lợi hại hơn nhiều.
Cái nắp cống kia, về sau mới tra ra là do một tên lưu manh ở khu phố bên cạnh trộm, dân bên khu đó đương nhiên sẽ không đưa cùi chỏ ra ngoài cho người ta nhìn, đánh chết cũng không chịu nhận, hai bên lập tức vì cái nắp cống mà cãi vã, ầm ĩ hơn nửa ngày, thiếu chút nữa là lên bản tin địa phương.
Hạ Triều hỏi: “Cuối cùng có đánh nhau không?”
Tạ Du: “Không đánh, trông bọn tôi giống người lỗ mãng lắm sao.”
“Không… có.”
“…”
Đánh thì không đánh, chỉ là mấy bác gái ban quản lý tổ dân phố Hắc Thủy, nhân lúc đêm đen gió lớn, thần không biết quỷ không hay đã trộm luôn cái nắp cống của khu phố bên cạnh về.
Khu phố bên cạnh không thể ngờ còn có loại công phu này, sáng ngày hôm sau nhận được tin mà hóa đá tập thể.
Tạ Du nói xong, thấy Hạ Triều đứng cạnh có vẻ sững sờ, cậu dừng lại, quơ quơ tay trước mặt tên này: “Ê.”
Tạ Du quơ mấy lần, không kiên nhẫn nữa, định thẳng thừng đập cho hắn một phát, Hạ Triều đột nhiên cầm lấy tay cậu, từng ngón từng ngón chậm rãi đan vào giữa kẽ ngón tay cậu, sau đó Tạ Du nghe thấy Hạ Triều thấp giọng nói nhỏ: “… Trước ngày hôm nay, nơi này, tôi mới chỉ thấy qua mấy tấm ảnh cậu chụp thôi.”
Hạ Triều còn chưa nói, đến hôm nay tự mình đến đây một chuyến, những bức ảnh kia mới trở nên sống động… Những động vật nhỏ từ trong bụi cỏ chạy ra, cả người lấm lem vì chơi đùa trong bùn đất, phơi khô là dính bết lại thành từng mảng lông đen thùi lùi, lim dim mắt nằm sấp dưới ánh mặt trời.
Từng miếng gạch ngói, từng công trình kiến trúc đã đi qua, cùng với tất cả những thanh âm đang vây xung quanh mình.
Hắn mới biết được loại khí chất vừa mâu thuẫn lại vừa hấp dẫn trên người Tạ Du rốt cuộc là từ đâu tới – dùng lớp vỏ cứng rắn để ngăn trở tất cả ác ý trên đời, tỉ dụ như thái độ lạnh nhạt, kháng cự những kẻ xa lạ ấy.
Nhưng vị trí mềm mại nhất từ sâu thẳm trong lòng, vẫn như cũ không hề nhuốm bụi trần.
Hạ Triều cảm giác mình có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng kéo tay bạn nhỏ, túm gọn thành một câu: “Tôi cảm thấy mình không cứu nổi nữa rồi.”
Tạ Du nghe tiếng túi nilon kêu sột soạt khi đi trên đường, nhớ đến quả óc chó, lén nghĩ trong lòng:
Tôi cũng thấy hết thuốc chữa rồi.
Cứ với đầu óc kiểu này, có ăn óc chó nữa cũng tám phần vô dụng.
Hai người đợi thêm một lát, đã hơn nửa tiếng mà chưa thấy xe tới.
Tạ Du muốn xem đồng hồ mới phát hiện ra tối qua quên sạc pin, điện thoại không còn đủ năng lượng nữa, vừa mở máy, màn hình chưa sáng lên mấy giây đã tắt ngúm. Cậu huých cùi chỏ sang Hạ Triều: “Điện thoại di động của cậu đâu.”
Hạ Triều nói: “Túi quần, bên tay trái.”
Ngón tay Tạ Du vừa đặt lên mép túi quần Hạ Triều, chất vải jean có hơi thô ráp, còn chưa kịp thò vào, Hạ Triều đã nhắc: “Thành thật xem nào, đừng có sờ loạn đấy.”
Tạ Du hơi khựng lại: “Cậu nghĩ đẹp quá nhỉ.”
19: 21.
Tầm giờ này không tính là sớm cũng không quá muộn, nhưng phải cộng thêm cả gần một tiếng đi đường nữa.
Tạ Du nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn định gọi báo cho Cố nữ sĩ một tiếng.
Giao diện điện thoại của Hạ Triều rất đơn giản, không có nhiều ứng dụng cho lắm, thế nhưng trong mục trò chơi thì có la liệt đủ thể loại chen chúc nhau, nhìn thoáng qua chỉ thấy hàng loạt biểu tượng màu đỏ, một góc trong cùng còn có vệt màu xanh lá quen thuộc nào đó.
Tạ Du không nhìn kỹ, đang định ấn vào biểu tượng gọi thoại ngay phía dưới bên phải, không cẩn thận lại quẹt nhầm trình duyệt web ở bên trái ô gọi thoại.
Dù sao cũng là thông tin cá nhân, Tạ Du không hề có ý định kiểm tra di động của người ta, tay còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, trong vô thức đã ấn quay lại, trở về giao diện màn hình chính.
Nhưng cậu chắc chắn chỉ trong thoáng tích tắc vừa rồi bản thân đã nhìn thấy thứ gì đó không bình thường trong giao diện trình duyệt.
Tạ Du do dự mấy giây, lại ấn vào.
–
Tìm kiếm Baidu: Mười kỹ xảo cần phải biết khi hôn.
“…”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn Hạ Triều, tên này đã quay ra chơi với con mèo hoang đang nhô nửa người ra từ trong bụi cây. Cậu thiếu niên ngồi xổm ven đường, một tay xách túi nilon, một tay khác vươn ra, huýt sáo cả buổi mà mèo ta vẫn chỉ trừng mắt đề phòng nhìn hắn.
Hạ Triều rốt cuộc hết cách, ngồi búng búng tay mấy cái, trông vừa đẹp trai lại nhã nhặn, ấy thế mà mèo con bị dọa cho gầm gừ một tiếng, rụt đầu lại, chui sâu vào trong lùm cây.
“Chạy cái gì, có ai ăn mày đâu.”
Hạ Triều đang định đứng lên, phát hiện cậu bạn nhỏ cũng đang ngồi bên cạnh mình, thế là nghiêng đầu hỏi: “Cậu gọi điện xong chưa?”
Tạ Du trả lại di động: “Gọi rồi, không ai nghe máy.”
Chắc là Cố nữ sĩ có việc ra ngoài lại để điện thoại ở nhà, cậu không thích gọi tới số cố định trong nhà, hầu như luôn là người giúp việc nghe máy, lần nào nhận điện cũng gọi một tiếng “Nhị thiếu gia’.
Thiếu cmn gia.
Hạ Triều còn chưa biết chuyện mình vụng trộm đi tra kỹ xảo hôn trên Baidu bị bại lộ, hắn nhận lấy di động, tiện tay nhét vào túi quần, lúc đứng dậy, nghe thấy Tạ Du gọi hắn một câu: “Hạ Triều.”
Hạ Triều ngừng bước, nhìn sang bên cạnh: “Ừm?”
Tạ Du vẫn ngồi dưới đất, nhưng lại học dáng vẻ gọi mèo vừa rồi của Hạ Triều, ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn.
Hạ Triều tay cắm túi quần, tới cách Tạ Du một đoạn thì dừng lại, khom lưng, đang định hỏi “Bạn nhỏ làm gì đấy”, bỗng nhiên bị Tạ Du nắm lấy cổ áo, kéo người hắn xuống dưới.
Ngón tay Tạ Du bất chợt siết chặt, bởi vì dùng sức nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Hạ Triều cúi người, vẫn chưa kịp đứng vững. Mặc dù Tạ Du ngồi xổm nhưng lại nắm cổ áo hắn để mượn lực, cả người hơi rướn lên, động tác thô bạo mà nhanh như chớp lại gần hắn.
Một giây sau ——
Môi của Tạ Du dán lên môi hắn.
Hạ Triều toàn thân tê liệt.
Cùng với đó là tiếng nhịp tim đập loạn cào cào.
Hắn liên tục nghiên cứu nhiều kỹ thuật hôn như vậy, nhưng đến lúc này thậm chí còn quên cả việc nhắm mắt.
Thế là hắn nhìn thấy Tạ Du ngẩng mặt lên, phần cổ kéo căng thành một đường cong xinh đẹp, không biết có phải do khẩn trương hay không mà hầu kết còn khẽ giật giật lên xuống, động tác nhỏ bé này dù không hề đáng chú ý, nhưng lại để lộ ra sự khác biệt hoàn toàn so với con người mạnh mẽ thường ngày của cậu.
Tạ Du chạm môi người ta một lúc, rồi cũng chầm chậm mở mắt ra.
Và cứ thế, Hạ Triều va phải ánh mắt của Tạ Du.
Đèn đường đằng sau hai người lóe lên, chiếu xuống vũng nước trên mặt đất, xua tan bóng đêm, tỏa ra một vầng hào quang tuyệt đẹp.
Tạ Du nhớ lại mấy thứ vừa rồi lưu trong điện thoại của Hạ Triều, thế là định thử thăm dò, vươn đầu lưỡi ra một chút, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại khẽ chạm vào khóe miệng còn đang mím chặt của Hạ Triều.
…
Sau đó Tạ Du cũng quên sạch không còn nhớ cái hướng dẫn kỹ năng hôn kia viết những thứ nhảm nhí gì nữa, chỉ còn nhớ mỗi bờ môi của đối phương, rất mềm, vừa chạm phải đã thấy toàn thân nóng cháy.
Trước khi Tạ Du buông tay, Hạ Triều nghe thấy cậu nói: “Không đi tìm tôi mà lại tìm Baidu. Triều ca, cậu ham học hỏi ghê nhỉ.”
Đúng lúc đó xe buýt từ góc đường rẽ vào, trên đầu xe là biển số 21 sáng trưng, thân xe thật dài vượt qua khúc cua, đường không bằng phẳng, khá nhấp nhô, xe buýt cũng xóc nảy không ngừng.
Cả hai đều về thành phố A, đến giữa đường còn phải chuyển tuyến, dù lên cùng xe 21 nhưng lúc sau sẽ tách ra bắt các chuyến khác nhau.
Sợ Hạ Triều lại giống lần trước đếm mãi không xong ba mươi đồng, lên xe Tạ Du lập tức thanh toán cho cả hai đứa, sau đó lôi anh đẹp trai đi xuống hàng cuối cùng.
Chuyến xe buổi tối không có nhiều người ngồi, lúc đi lên chỉ có hai ba người ngồi hàng đầu. Ánh sáng trong xe không tốt, nhất là khi vắng người thì đèn xe còn không bật, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy tối thui một màu.
Nhất là mấy hàng ghế phía sau, gần như không thể trông thấy rõ người ngồi.
Hạ Triều mãi vẫn không thấy lên tiếng, Tạ Du còn đang nghĩ, thời gian thẹn thùng của tên này hôm nay dài ghê, sau đó lại nghe Hạ Triều ghé vào bên tai cậu nói: “Đậu má, tôi cứng rồi.”
“…”
“Ngay lúc vừa nãy cậu liếm ấy.”
Vừa rồi Tạ Du vẫn còn rất bình tĩnh, không hiểu sau khi nghe thấy Hạ Triều nói đến từ “liếm”, từng chi tiết lúc hôn môi lúc nãy lại hiện lên, cậu im lặng một lát mới nói: “Cậu Baidu thử xem?”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du: “Tự dưng bị ‘cứng’ trên xe buýt phải làm sao bây giờ?”
Sự thật chứng minh chẳng có cách nào hết, nhưng dù thế nào cũng không thể ngồi cạnh bạn nhỏ được nữa. Hạ Triều cúi thấp người chạy lên ghế hàng phía trước, định làm đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Cả hai người ngồi một trước một sau.
Xe buýt xóc nảy cả quãng đường.
Đến khi Hạ Triều gần như đã tỉnh táo lại như thường, hắn mới hắng giọng hỏi: “Cái kia… Baidu ấy…”
“Không cẩn thận nhìn thấy thôi,” Tạ Du ngồi đằng sau, xe lắc quá nên hơi chóng mặt, “Trong đầu cậu hàng ngày toàn chứa thứ gì đấy?”
Từ sau lần ở phòng dụng cụ thể dục, Hạ Triều không nhắc lại vụ hôn hít này nữa, đột nhiên trở nên vô cùng thanh tâm quả dục, cậu còn thấy kỳ quái. Hóa ra tên này âm mưu tu luyện tăng cường kỹ thuật rồi mới đến tìm cậu.
Hạ Triều không nói gì, hắn cúi đầu loay hoay trên điện thoại một hồi, sau đó đưa cho Tạ Du.
Tạ Du nhận lấy, trên màn hình là một bài báo Thẩm Tiệp đăng trên QQ, tiêu đề rất khó nói, cái gì mà “Đấng nam nhi muốn có nụ hôn đầu tiên đều phải đọc”, lúc chia sẻ còn @ anh em tốt Hạ Triều: Triều ca! Đọc đi! Đồ tốt nè!
– Có những kẻ phải gọi là sát thủ nụ hôn đầu, khiến cho người ta hôn xong một lần, lập tức không muốn có lần thứ hai.
– Nếu bạn không muốn trở thành “sát thủ” như vậy, thì nhất định phải nắm vững những kỹ thuật quan trọng sau đây!
Tạ Du hoàn toàn cạn lời: “Thẩm Tiệp chia sẻ cái này làm gì, không phải nó là cẩu độc thân sao.”
Hạ Triều: “… Nó bảo để chuẩn bị trước cho sau này.”