Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Lúc Tạ Du trở về, đèn phòng khách vẫn sáng, từ lúc cậu vào cửa A Phương vẫn theo sát sau lưng, Tạ Du đi được nửa đường thì dừng bước: “Chị muốn gì thì nói đi.”
A Phương yên lặng nhìn vào đại sảnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Từ trưa tới giờ tâm trạng của phu nhân vẫn rất tệ, cơm tối cũng không ăn, giờ có lẽ vẫn đang giận dữ. Nhị thiếu, chút nữa đi vào cậu đừng mạnh miệng với phu nhân nữa nhé.”
Cố Tuyết Lam ngồi xem tivi trong đại sảnh, hết thảy dù có vẻ vẫn như cũ, nhưng Tạ Du chỉ cần nhìn bóng lưng kia đã biết chuyện hôm nay thực sự không ổn.
TV chiếu một bộ phim gia đình với kịch bản cẩu huyết cùng diễn xuất dở tệ phá hủy tam quan, nam chính đang dùng vẻ mặt dữ tợn biểu lộ nỗi thống khổ của mình: “Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu cô ấy… Anh thực sự không biết phải làm sao cho phải, em cùng cô ấy đều là những người con gái quan trọng nhất cuộc đời anh!”
Tạ Du đi tới: “Mẹ.”
Cố Tuyết Lam không nói gì.
Đáp lại cậu chỉ có lời thoại ngày càng kỳ khôi của nam chính.
“Con xin lỗi, ” Tạ Du chịu đựng sự tàn phá của bộ phim não tàn, chủ động cúi đầu nhận sai, “Sáng nay con không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi.”
“Không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi,” Cố Tuyết Lam tắt tivi, sau đó ném điều khiển vào khay trà thủy tinh, “choang” một tiếng chói tai, “Thế nào, vẫn còn định nghênh ngang ra ngoài nữa đúng không? Tạ Du, mẹ đã nói với con không chỉ một lần, hè này được nghỉ mẹ chỉ mong con ngoan ngoãn ở nhà, không nên tới những chỗ hỗn tạp, nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ chính là học tập.”
“Mẹ, con cảm thấy mình có quyền lựa chọn được nghỉ ngơi như thế nào.”
Giọng Cố Tuyết Lam sắc bén: “Con có quyền gì? Chờ bao giờ tự nuôi được bản thân thì hãy đòi hỏi quyền lợi với mẹ, mẹ nuôi con lớn ngần này không phải để con thành người vô dụng chỉ ăn no chờ chết, cả ngày chơi bời lêu lổng, con có từng nghĩ sau này sẽ làm gì không? Bây giờ còn nhỏ chưa nghĩ được, mẹ nghĩ giúp con, con chưa tự làm được mẹ cũng vất vả theo hỗ trợ, rốt cuộc vẫn là mẹ sai rồi sao?”
Tạ Du trầm mặc.
Cố Tuyết Lam thở dài, ngồi xuống, tay run rẩy cầm lấy cốc nước nên bàn, lại nói: “Có lẽ hiện tại con sẽ trách mẹ, nhưng về sau con mới hiểu, mẹ làm vậy vì muốn tốt cho con thôi.”
“Con biết, ” Tạ Du nói, “Trong lòng con tự nắm chắc, đến lúc thi đại học dù là Thanh Hoa hay Bắc Đại con cũng sẽ thi vào cho mẹ.”
“Con còn dám nói vậy hả, nếu con có bản lĩnh ấy thì thành tích đã không đến nông nỗi này. Lại còn Thanh Hoa Bắc Đại, con nằm mơ đi!” Cố Tuyết Lam giận đến tức cả ngực.
Sáng nay sau khi lúng túng tiễn thầy Hoàng về, lửa giận vẫn luôn tích tụ trong lòng cô, đến giờ mà Tạ Du vẫn còn không tự ti không kiêu ngạo đứng trước mặt cô, chẳng mảy may cảm thấy có lỗi, tất cả cảm xúc dường như bộc phát: “Rốt cuộc con học theo ai mà lại thành ra thế này? Chu Đại Lôi? Hứa Diễm Mai? —— chẳng lẽ con định sẽ lớn lên thành loại người như những kẻ ở phố Hắc Thủy sao?!”
“…”
Tạ Du vốn định cúi đầu nhận sai, ngoan ngoãn dỗ dành Cố nữ sĩ để cô nguôi giận. Dù sao việc làm hôm nay của cậu thật sự không đúng, nếu nhất định muốn cậu học bù với gia sư thì cậu cũng sẽ học.
Nhưng nghe đến câu cuối cùng, cậu đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói, ánh mắt lạnh buốt: “Những kẻ nào, bọn họ làm sao?”
Cố Tuyết Lam vừa nói xong cũng biết mình đã lỡ lời rồi. Nhưng cô còn đang rất giận, không thể hoàn hoãn.
Hai người giằng co trong im lặng.
“Thức ăn trong bếp, nếu đói thì vào ăn đi.” Cố Tuyết Lam hạ giọng, cảm thấy hoàn hoàn bất lực.
Tính tình Tạ Du rất cứng rắn, nhiều lúc cô còn không biết dùng cách gì để có thể giáo dục cậu.
Một mình cô nuôi con trai nên người, trong quá trình trưởng thành của Tạ Du khuyết thiếu vị trí của một người cha, dù có cố gắng hết sức cô cũng không thể lấp đầy cho cậu được.
Từ trước tới nay chưa từng một ai chỉ cho cô nên làm sao để dạy dỗ một đứa bé tuổi dậy thì với tâm lý phản nghịch, thằng bé không còn là đứa nhỏ mềm mại nằm gọn trong lòng cô, cũng không còn là đứa nhỏ làm nũng đòi cô đưa đi chơi, chạy nhảy tung tăng hết nửa đường mới phát hiện không thấy mẹ đâu, dừng lại quay đầu tìm cô nữa.
Bây giờ nó có bước tiến của riêng mình, dường như đã bỏ cô lại phía sau. Hai người ngày càng ít nói chuyện, cô không hiểu được suy nghĩ của nó nữa, trong đôi mắt sáng lấp lánh của con trai đã hình thành một thế giới khác mà cô không thể bước vào.
Sau khi Cố Tuyết Lam lên lầu, Tạ Du vào bếp rót nước, nhìn thấy trong màn chụp thức ăn đặt ngay ngắn một bát trứng sốt cà chua, trứng sốt vàng óng, bên trên rắc một lớp hành thái nhỏ.
Là Cố nữ sĩ tự mình làm.
Cậu không cần ăn, chỉ nhìn qua đã biết.
Tạ Du chợt cảm thấy hành động hôm nay của mình thật quá khốn nạn.
Đêm dần khuya, căn nhà lớn trở nên vắng lặng.
Tạ Du tắm rửa qua, bỗng nhớ ra điện thoại vẫn còn để chế độ máy bay, sau khi mở máy, mười mấy tin nhắn ập đến như ong vỡ tổ, kêu tít tít mãi không ngừng.
Hầu hết là từ dì Mai, hỏi cậu đang ở đâu, đừng có nóng nảy nữa, về nhà đi, mẹ cậu rất lo lắng.
Má Lôi cũng nhắn hai tin, cuối cùng là Lôi Tử, hỏi cậu về đến nhà chưa.
Tạ Du: Về rồi.
Lôi Tử: Về là tốt rồi, vừa vào cửa đã bị má tao kéo lại hỏi có biết mày đi đâu không, coi bộ dáng là biết ngay tao với mày trốn đi với nhau, căng thẳng lắm, dọa tao hết cả hồn.
Cố nữ sĩ dù có nặng lời tới đâu, nhưng thấy cậu có vẻ kiên quyết nói thế nào cũng không nghe nên đành từ bỏ ý định mời gia sư, cũng không nhắc lại nữa.
Chung Kiệt không liên quan đến việc này nhưng lại như một con gà chọi thắng trận, tâm trạng hết sức sung sướng, thỉnh thoảng còn lôi chuyện này ra cợt nhả.
Tạ Du rất “ngoan”, cả quá trình chỉ lạnh lùng không hề thất lễ: “Ừm, đúng, anh giỏi, anh quá giỏi, anh nói hoàn toàn đúng, cao hứng không? Hài lòng không?”
Chung Kiệt: “…” Tại sao càng nghe càng thấy tức vậy?
Không phải đối phó với việc học thêm, kỳ nghỉ của Tạ Du trở nên thư thả hơn nhiều.
Giải đấu thường niên của Đề Vương Tranh Bá theo quy định được tổ chức vào kỳ nghỉ, đến ngày tựu trường thì kết thúc, nói cách khác, kỳ nghỉ đông và hè chính là thời gian bắt đầu và kết thúc giải. Mùa hè năm nay cũng là mùa đầu tiên trò chơi kén người này được phát hành, Đề vương lên ngôi sau đó đương nhiên sẽ trở thành Đề vương đời thứ nhất.
“Mình thích học tập”: Hôm nay học bá X không online sao? Có phải bị ốm rồi không?
“Vì ngày mai tươi sáng”: Tại sao cứ phải là bị ốm… Có thể nghĩ theo chiều hướng tốt được không, người ta cũng phải sinh hoạt chứ.
“Mình thích học tập”: Bởi vì trong mắt tôi, học bá X dù chỉ còn một hơi tàn sẽ không ngừng học tập, không thấy cậu ấy chịu khó thế nào sao, vừa có thiên phú vừa cố gắng, không kiêu ngạo không nóng nảy, năm giờ sáng còn chưa chịu ngủ. Cậu ấy chính là tấm gương học tập để tôi noi theo đấy.
Học bá X “dù chỉ còn hơi tàn vẫn đam mê học tập” giờ đang phụng bồi hai vị lão gia chơi game trên mạng.
Tạ Du: “Mậu thầu.”
Hứa Diễm Mai: “Sám chi.”
Má Lôi: “Bỏ qua.”
Tạ Du lại ra bài: “Tứ quý.”
Dạo gần đây đồng chí nhất tỷ phố Hắc Thủy Hứa Diễm Mai tự dưng có thêm đam mê mới là trò đấu địa chủ trên điện thoại, cả ngày lôi kéo người khác chơi bài với mình.
Má Lôi nhìn bộ bài nát của mình: “Không đánh không đánh nữa, đánh nữa cũng không thắng được, tôi đi nấu cơm đây.”
Hứa Diễm Mai: “Này chị đừng có giả vờ nhé, đánh không thắng thì chạy hả?”
Má Lôi rất thật thà: “Đi nấu cơm thật mà, không nấu cả nhà tôi đớp phân à.”
“…”
Tạ Du nói: “Con cũng xin thôi, chơi với dì lần nào dì cũng thua, chán lắm.”
Vận may của Tạ Du rất nổi tiếng, Chu Đại Lôi cũng vì vậy mà gọi cậu là “ông chủ Tạ”.
Ngày xưa mỗi khi đến Tết là mọi người lại tụ tập một chỗ chơi bài, riêng Tạ Du bị tất cả cương quyết từ chối, không ai muốn chơi với cậu. Thế là Tạ Du như một ông lão tuổi cao sức yếu bị con cái vứt bỏ, ngồi bơ vơ cạnh đấy xem TV uống nước nóng.
Mới đầu Chu Đại Lôi còn bênh vực anh em, cố kiết kéo cậu lên bàn: “Làm gì thần kỳ như mọi người nói, thật đó, trình độ chơi bài của nó cũng tàng tàng thôi mà, chỉ thỉnh thoảng gặp vận cứt chó. Nếu không tin thì chờ xem, hôm nay thế nào nó cũng sẽ ăn đủ.”
Kết quả Tạ Du hoàn toàn cô phụ lòng tin của Lôi Tử, không chỉ thắng hết tiền vào tay mà còn cầm thêm ba bốn cái giấy ghi nợ.
Tạ Du một lần nữa leo lên Đề Vương Tranh Bá là do tự dưng nhớ ra cuối tuần này có một sự kiện nhân đôi kinh nghiệm.
[Nhà phát hành Đề Vương Tranh Bá]: Đêm nay Đề Bá cuồng hoan, mọi người đã sẵn sàng chưa! Không chỉ có thêm nhiều loại đề đa dạng hoàn thiện phong phú cho các môn học, mở thêm độ khó nâng cao, chúng tôi còn cung cấp hình thức đối kháng hoàn toàn mới, có thể trực tiếp theo dõi các học bá giải đề và đặc biệt là PK 1vs1! Chế độ thi đấu công khai 100% chỉ chú trọng vào thực lực, các biện pháp gian lận hay dùng hack không còn chốn dung thân!
Chế độ livestream vừa ra mắt, toàn bộ server xôn xao bàn tán.
“Mình thích học tập”: Thật tốt quá, thế này thì tôi đã có thể biết được so với người khác mình chênh lệch ở mặt nào, cả mạch suy nghĩ của người giải đề có lẽ sẽ giúp tôi phát triển luồng tư duy mới, cùng một loại bài có thể nhìn theo nhiều góc độ, nhất định sẽ vô cùng có ích trong quá trình học tập!
“Đền đáp tổ quốc”: Dành lời khen tặng cho nhà phát hành, hình thức livestream quá tuyệt vời, tôi vẫn luôn muốn được quan sát các đại thần trên bảng xếp hạng giải đề.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Vì có các bạn mùa hè của tôi mới trôi qua phong phú như vậy. Mỗi khi mở APP này và nhớ tới những đề bài còn dang dở đang đợi mình, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Được giải rất nhiều bài tập chưa bao giờ được tiếp xúc, không ngừng tự khiêu chiến bản thân, tôi sẽ luôn giữ vững tình yêu đối với học tập!
Tạ Du vốn không để ý đến chuyện ngoài lề, trực tiếp vào giải đề, không chú ý tới góc trên bên phải có thêm một dòng chữ nhỏ, hơn nữa đang không ngừng biến hóa.
Số người quan sát hiện tại: 82.
“Mình thích học tập”: Tốc độ giải đề của học bá X thật khủng khiếp…
“Vì ngày mai tươi sáng”: Phải gọi là đại thần X, đúng là thần giải bài. Khó trách vị trí của cậu ta trên bảng xếp hạng tăng nhanh vậy, tôi còn chưa đọc xong đề cậu ta đã giải được phân nửa rồi, 666.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Câu hình học không gian vừa rồi có ai hiểu không, nhìn cậu ta vừa vẽ thêm năm đường kẻ phụ kìa? Hóa ra là như vậy sao?
“Nỗ lực phấn đấu”: Mèn đét ơi đường kẻ phụ, thao tác quá lợi lại, chỉ cần một lần là giải luôn được hai ý nhỏ.
“Vì ngày mai tươi sáng”: Các bạn học, cùng 666 nào.
Tạ Du không hề hay biết có gần một trăm tên bệnh thần kinh đang xem mình giải đề.
Cậu chỉ biết rằng đến ba rưỡi sáng, cuối cùng cậu cũng đè được kẻ đứng đầu bảng xếp hạng xuống vị trí thứ hai.
No1: j SdhwdmaX.
A Phương yên lặng nhìn vào đại sảnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Từ trưa tới giờ tâm trạng của phu nhân vẫn rất tệ, cơm tối cũng không ăn, giờ có lẽ vẫn đang giận dữ. Nhị thiếu, chút nữa đi vào cậu đừng mạnh miệng với phu nhân nữa nhé.”
Cố Tuyết Lam ngồi xem tivi trong đại sảnh, hết thảy dù có vẻ vẫn như cũ, nhưng Tạ Du chỉ cần nhìn bóng lưng kia đã biết chuyện hôm nay thực sự không ổn.
TV chiếu một bộ phim gia đình với kịch bản cẩu huyết cùng diễn xuất dở tệ phá hủy tam quan, nam chính đang dùng vẻ mặt dữ tợn biểu lộ nỗi thống khổ của mình: “Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu cô ấy… Anh thực sự không biết phải làm sao cho phải, em cùng cô ấy đều là những người con gái quan trọng nhất cuộc đời anh!”
Tạ Du đi tới: “Mẹ.”
Cố Tuyết Lam không nói gì.
Đáp lại cậu chỉ có lời thoại ngày càng kỳ khôi của nam chính.
“Con xin lỗi, ” Tạ Du chịu đựng sự tàn phá của bộ phim não tàn, chủ động cúi đầu nhận sai, “Sáng nay con không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi.”
“Không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi,” Cố Tuyết Lam tắt tivi, sau đó ném điều khiển vào khay trà thủy tinh, “choang” một tiếng chói tai, “Thế nào, vẫn còn định nghênh ngang ra ngoài nữa đúng không? Tạ Du, mẹ đã nói với con không chỉ một lần, hè này được nghỉ mẹ chỉ mong con ngoan ngoãn ở nhà, không nên tới những chỗ hỗn tạp, nhiệm vụ quan trọng nhất của con bây giờ chính là học tập.”
“Mẹ, con cảm thấy mình có quyền lựa chọn được nghỉ ngơi như thế nào.”
Giọng Cố Tuyết Lam sắc bén: “Con có quyền gì? Chờ bao giờ tự nuôi được bản thân thì hãy đòi hỏi quyền lợi với mẹ, mẹ nuôi con lớn ngần này không phải để con thành người vô dụng chỉ ăn no chờ chết, cả ngày chơi bời lêu lổng, con có từng nghĩ sau này sẽ làm gì không? Bây giờ còn nhỏ chưa nghĩ được, mẹ nghĩ giúp con, con chưa tự làm được mẹ cũng vất vả theo hỗ trợ, rốt cuộc vẫn là mẹ sai rồi sao?”
Tạ Du trầm mặc.
Cố Tuyết Lam thở dài, ngồi xuống, tay run rẩy cầm lấy cốc nước nên bàn, lại nói: “Có lẽ hiện tại con sẽ trách mẹ, nhưng về sau con mới hiểu, mẹ làm vậy vì muốn tốt cho con thôi.”
“Con biết, ” Tạ Du nói, “Trong lòng con tự nắm chắc, đến lúc thi đại học dù là Thanh Hoa hay Bắc Đại con cũng sẽ thi vào cho mẹ.”
“Con còn dám nói vậy hả, nếu con có bản lĩnh ấy thì thành tích đã không đến nông nỗi này. Lại còn Thanh Hoa Bắc Đại, con nằm mơ đi!” Cố Tuyết Lam giận đến tức cả ngực.
Sáng nay sau khi lúng túng tiễn thầy Hoàng về, lửa giận vẫn luôn tích tụ trong lòng cô, đến giờ mà Tạ Du vẫn còn không tự ti không kiêu ngạo đứng trước mặt cô, chẳng mảy may cảm thấy có lỗi, tất cả cảm xúc dường như bộc phát: “Rốt cuộc con học theo ai mà lại thành ra thế này? Chu Đại Lôi? Hứa Diễm Mai? —— chẳng lẽ con định sẽ lớn lên thành loại người như những kẻ ở phố Hắc Thủy sao?!”
“…”
Tạ Du vốn định cúi đầu nhận sai, ngoan ngoãn dỗ dành Cố nữ sĩ để cô nguôi giận. Dù sao việc làm hôm nay của cậu thật sự không đúng, nếu nhất định muốn cậu học bù với gia sư thì cậu cũng sẽ học.
Nhưng nghe đến câu cuối cùng, cậu đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi nói, ánh mắt lạnh buốt: “Những kẻ nào, bọn họ làm sao?”
Cố Tuyết Lam vừa nói xong cũng biết mình đã lỡ lời rồi. Nhưng cô còn đang rất giận, không thể hoàn hoãn.
Hai người giằng co trong im lặng.
“Thức ăn trong bếp, nếu đói thì vào ăn đi.” Cố Tuyết Lam hạ giọng, cảm thấy hoàn hoàn bất lực.
Tính tình Tạ Du rất cứng rắn, nhiều lúc cô còn không biết dùng cách gì để có thể giáo dục cậu.
Một mình cô nuôi con trai nên người, trong quá trình trưởng thành của Tạ Du khuyết thiếu vị trí của một người cha, dù có cố gắng hết sức cô cũng không thể lấp đầy cho cậu được.
Từ trước tới nay chưa từng một ai chỉ cho cô nên làm sao để dạy dỗ một đứa bé tuổi dậy thì với tâm lý phản nghịch, thằng bé không còn là đứa nhỏ mềm mại nằm gọn trong lòng cô, cũng không còn là đứa nhỏ làm nũng đòi cô đưa đi chơi, chạy nhảy tung tăng hết nửa đường mới phát hiện không thấy mẹ đâu, dừng lại quay đầu tìm cô nữa.
Bây giờ nó có bước tiến của riêng mình, dường như đã bỏ cô lại phía sau. Hai người ngày càng ít nói chuyện, cô không hiểu được suy nghĩ của nó nữa, trong đôi mắt sáng lấp lánh của con trai đã hình thành một thế giới khác mà cô không thể bước vào.
Sau khi Cố Tuyết Lam lên lầu, Tạ Du vào bếp rót nước, nhìn thấy trong màn chụp thức ăn đặt ngay ngắn một bát trứng sốt cà chua, trứng sốt vàng óng, bên trên rắc một lớp hành thái nhỏ.
Là Cố nữ sĩ tự mình làm.
Cậu không cần ăn, chỉ nhìn qua đã biết.
Tạ Du chợt cảm thấy hành động hôm nay của mình thật quá khốn nạn.
Đêm dần khuya, căn nhà lớn trở nên vắng lặng.
Tạ Du tắm rửa qua, bỗng nhớ ra điện thoại vẫn còn để chế độ máy bay, sau khi mở máy, mười mấy tin nhắn ập đến như ong vỡ tổ, kêu tít tít mãi không ngừng.
Hầu hết là từ dì Mai, hỏi cậu đang ở đâu, đừng có nóng nảy nữa, về nhà đi, mẹ cậu rất lo lắng.
Má Lôi cũng nhắn hai tin, cuối cùng là Lôi Tử, hỏi cậu về đến nhà chưa.
Tạ Du: Về rồi.
Lôi Tử: Về là tốt rồi, vừa vào cửa đã bị má tao kéo lại hỏi có biết mày đi đâu không, coi bộ dáng là biết ngay tao với mày trốn đi với nhau, căng thẳng lắm, dọa tao hết cả hồn.
Cố nữ sĩ dù có nặng lời tới đâu, nhưng thấy cậu có vẻ kiên quyết nói thế nào cũng không nghe nên đành từ bỏ ý định mời gia sư, cũng không nhắc lại nữa.
Chung Kiệt không liên quan đến việc này nhưng lại như một con gà chọi thắng trận, tâm trạng hết sức sung sướng, thỉnh thoảng còn lôi chuyện này ra cợt nhả.
Tạ Du rất “ngoan”, cả quá trình chỉ lạnh lùng không hề thất lễ: “Ừm, đúng, anh giỏi, anh quá giỏi, anh nói hoàn toàn đúng, cao hứng không? Hài lòng không?”
Chung Kiệt: “…” Tại sao càng nghe càng thấy tức vậy?
Không phải đối phó với việc học thêm, kỳ nghỉ của Tạ Du trở nên thư thả hơn nhiều.
Giải đấu thường niên của Đề Vương Tranh Bá theo quy định được tổ chức vào kỳ nghỉ, đến ngày tựu trường thì kết thúc, nói cách khác, kỳ nghỉ đông và hè chính là thời gian bắt đầu và kết thúc giải. Mùa hè năm nay cũng là mùa đầu tiên trò chơi kén người này được phát hành, Đề vương lên ngôi sau đó đương nhiên sẽ trở thành Đề vương đời thứ nhất.
“Mình thích học tập”: Hôm nay học bá X không online sao? Có phải bị ốm rồi không?
“Vì ngày mai tươi sáng”: Tại sao cứ phải là bị ốm… Có thể nghĩ theo chiều hướng tốt được không, người ta cũng phải sinh hoạt chứ.
“Mình thích học tập”: Bởi vì trong mắt tôi, học bá X dù chỉ còn một hơi tàn sẽ không ngừng học tập, không thấy cậu ấy chịu khó thế nào sao, vừa có thiên phú vừa cố gắng, không kiêu ngạo không nóng nảy, năm giờ sáng còn chưa chịu ngủ. Cậu ấy chính là tấm gương học tập để tôi noi theo đấy.
Học bá X “dù chỉ còn hơi tàn vẫn đam mê học tập” giờ đang phụng bồi hai vị lão gia chơi game trên mạng.
Tạ Du: “Mậu thầu.”
Hứa Diễm Mai: “Sám chi.”
Má Lôi: “Bỏ qua.”
Tạ Du lại ra bài: “Tứ quý.”
Dạo gần đây đồng chí nhất tỷ phố Hắc Thủy Hứa Diễm Mai tự dưng có thêm đam mê mới là trò đấu địa chủ trên điện thoại, cả ngày lôi kéo người khác chơi bài với mình.
Má Lôi nhìn bộ bài nát của mình: “Không đánh không đánh nữa, đánh nữa cũng không thắng được, tôi đi nấu cơm đây.”
Hứa Diễm Mai: “Này chị đừng có giả vờ nhé, đánh không thắng thì chạy hả?”
Má Lôi rất thật thà: “Đi nấu cơm thật mà, không nấu cả nhà tôi đớp phân à.”
“…”
Tạ Du nói: “Con cũng xin thôi, chơi với dì lần nào dì cũng thua, chán lắm.”
Vận may của Tạ Du rất nổi tiếng, Chu Đại Lôi cũng vì vậy mà gọi cậu là “ông chủ Tạ”.
Ngày xưa mỗi khi đến Tết là mọi người lại tụ tập một chỗ chơi bài, riêng Tạ Du bị tất cả cương quyết từ chối, không ai muốn chơi với cậu. Thế là Tạ Du như một ông lão tuổi cao sức yếu bị con cái vứt bỏ, ngồi bơ vơ cạnh đấy xem TV uống nước nóng.
Mới đầu Chu Đại Lôi còn bênh vực anh em, cố kiết kéo cậu lên bàn: “Làm gì thần kỳ như mọi người nói, thật đó, trình độ chơi bài của nó cũng tàng tàng thôi mà, chỉ thỉnh thoảng gặp vận cứt chó. Nếu không tin thì chờ xem, hôm nay thế nào nó cũng sẽ ăn đủ.”
Kết quả Tạ Du hoàn toàn cô phụ lòng tin của Lôi Tử, không chỉ thắng hết tiền vào tay mà còn cầm thêm ba bốn cái giấy ghi nợ.
Tạ Du một lần nữa leo lên Đề Vương Tranh Bá là do tự dưng nhớ ra cuối tuần này có một sự kiện nhân đôi kinh nghiệm.
[Nhà phát hành Đề Vương Tranh Bá]: Đêm nay Đề Bá cuồng hoan, mọi người đã sẵn sàng chưa! Không chỉ có thêm nhiều loại đề đa dạng hoàn thiện phong phú cho các môn học, mở thêm độ khó nâng cao, chúng tôi còn cung cấp hình thức đối kháng hoàn toàn mới, có thể trực tiếp theo dõi các học bá giải đề và đặc biệt là PK 1vs1! Chế độ thi đấu công khai 100% chỉ chú trọng vào thực lực, các biện pháp gian lận hay dùng hack không còn chốn dung thân!
Chế độ livestream vừa ra mắt, toàn bộ server xôn xao bàn tán.
“Mình thích học tập”: Thật tốt quá, thế này thì tôi đã có thể biết được so với người khác mình chênh lệch ở mặt nào, cả mạch suy nghĩ của người giải đề có lẽ sẽ giúp tôi phát triển luồng tư duy mới, cùng một loại bài có thể nhìn theo nhiều góc độ, nhất định sẽ vô cùng có ích trong quá trình học tập!
“Đền đáp tổ quốc”: Dành lời khen tặng cho nhà phát hành, hình thức livestream quá tuyệt vời, tôi vẫn luôn muốn được quan sát các đại thần trên bảng xếp hạng giải đề.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Vì có các bạn mùa hè của tôi mới trôi qua phong phú như vậy. Mỗi khi mở APP này và nhớ tới những đề bài còn dang dở đang đợi mình, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Được giải rất nhiều bài tập chưa bao giờ được tiếp xúc, không ngừng tự khiêu chiến bản thân, tôi sẽ luôn giữ vững tình yêu đối với học tập!
Tạ Du vốn không để ý đến chuyện ngoài lề, trực tiếp vào giải đề, không chú ý tới góc trên bên phải có thêm một dòng chữ nhỏ, hơn nữa đang không ngừng biến hóa.
Số người quan sát hiện tại: 82.
“Mình thích học tập”: Tốc độ giải đề của học bá X thật khủng khiếp…
“Vì ngày mai tươi sáng”: Phải gọi là đại thần X, đúng là thần giải bài. Khó trách vị trí của cậu ta trên bảng xếp hạng tăng nhanh vậy, tôi còn chưa đọc xong đề cậu ta đã giải được phân nửa rồi, 666.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Câu hình học không gian vừa rồi có ai hiểu không, nhìn cậu ta vừa vẽ thêm năm đường kẻ phụ kìa? Hóa ra là như vậy sao?
“Nỗ lực phấn đấu”: Mèn đét ơi đường kẻ phụ, thao tác quá lợi lại, chỉ cần một lần là giải luôn được hai ý nhỏ.
“Vì ngày mai tươi sáng”: Các bạn học, cùng 666 nào.
Tạ Du không hề hay biết có gần một trăm tên bệnh thần kinh đang xem mình giải đề.
Cậu chỉ biết rằng đến ba rưỡi sáng, cuối cùng cậu cũng đè được kẻ đứng đầu bảng xếp hạng xuống vị trí thứ hai.
No1: j SdhwdmaX.