• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Yêu Tôi Là "Người" Sao? (1 Viewer)

  • Phần 4

Giọng nói của Trác Dĩnh đánh thức tôi dậy lần nữa, cô ấy vẫn hệt như trước đây, dùng giọng điệu nũng nịu bảo Cố Hàn đưa mình đến trường, tôi vặn người một cái, không muốn nghe cũng không muốn nhìn thêm nữa, giờ đây tim tôi đã lặng như tro tàn.

Phim ảnh đều là gạt người, sau khi một người chết đi, đừng nói là doạ người, báo thù, ngay cả để một người nhìn thấy mình cũng không được.

Cho dù biết Cố Hàn là hung thủ, tôi có thể làm được gì đây, tôi thậm chí còn không thể chạm vào thi thể mình, chết rồi cũng không yên ổn.

Dưới lầu vang tiếng cười đùa, tôi hừ lạnh trong lòng, nếu như biết Cố Hàn giấu thứ gì dưới tầng hầm, không biết cô có còn cười vui vẻ được như vậy nữa không.

Đột nhiên, tôi bật ngồi dậy.

Trác Dĩnh…

Khi nào thì đến ngày cưới của họ nhỉ?

Hay là, Cố Hàn vốn không muốn kết hôn với tôi, anh ta chỉ thật lòng thật dạ muốn kết hôn với Trác Dĩnh, không không, tôi lại nhớ đến ánh mắt của Cố Hàn vào 3 năm trước, khi anh ta cầm con dao găm trong tay, ánh mắt đó còn sắc lạnh hơn cả lưỡi dao nữa, người như vậy vốn không thể nào yêu người khác được.

Tôi vội vã chạy xuống lầu, đám cưới của hai người họ sắp cử hành rồi, chỉ còn mấy ngày này nữa thôi, lúc tôi xuống dưới lầu, Cố Hàn không ở đó, chỉ có Trác Dĩnh đang ngồi bấm điện thoại ở phòng khách, tôi chạy đến bên cạnh cô ấy, không ngừng nói: “Chạy đi, chạy nhanh đi, mau chạy đi.”

Tôi không muốn lại có thêm một cô gái vì chuyện này mà mất mạng. Tôi đưa tay ra muốn bắt lấy tay Trác Dĩnh, cố gắng lay người cô ấy, thế nhưng không ngoài dự đoán, tay tôi cứ thế đi xuyên qua người Trác Dĩnh.

Khi nhìn thấy Cố Hàn ở bên kia đã mặc xong áo khoác đang bước ra ngoài, tôi cố hết sức hét lên thật lớn với Trác Dĩnh: “Nhanh đi đi, nhanh lên, người đàn ông bên cạnh cô không phải người tốt đâu, anh ta là một kẻ biến thái.”

Dĩ nhiên, không có tác dụng.

Một chút cũng không có.

Lời tôi nói chẳng ai có thể nghe được, cũng chẳng ai nhìn thấy được.

Trác Dĩnh thấy Cố Hàn đã ăn mặc chỉnh tề, vui vẻ chạy đến túm lấy cánh tay anh ta, hôn một cái thật nhanh lên mặt, vừa vui sướng vừa ngượng ngùng nói: “Chồng à, anh là tốt nhất.”

Cố Hàn nghe thấy cách xưng hô này, trong một khoảnh khắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên tay Trác Dĩnh.

Tôi nhìn dáng vẻ này của Cố Hàn, nhất thời không biết nên dùng cảm xúc gì đối diện với anh ta, nói không hận, là giả, nhưng nói không yêu nữa, cũng là giả, cuối cùng, tôi đứng bên cạnh anh ta khẽ thở dài, nói với giọng gần như van nài: “Cố Hàn, cầu xin anh, đừng giết người nữa.”

Nếu không muốn kết hôn, cũng chẳng ai bắt ép anh cả.

Tại sao lại phải dùng cách này chứ?

Lúc Cố Hàn quay về lần nữa đã là 8 giờ tối, chỉ là hôm nay quay về không phải chỉ có mình anh ta, còn có người đã ra ngoài cùng anh ta lúc sáng, Trác Dĩnh.

Trông Trác Dĩnh có vẻ rất vui, tuỳ ý ngồi trên sofa, tay chống cằm, hai mắt hấp háy, nũng nịu hỏi: “Cố Hàn, sao đột nhiên tối nay anh lại muốn em đến nhà anh vậy?”

Cố Hàn nhìn trời nói: “Đã muộn rồi, sợ em về nhà không an toàn.”

Đây rõ ràng là viện cớ, đưa người ta về nhà cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Trác Dĩnh đương nhiên cũng hiểu rõ, nhưng phụ nữ thông minh làm sao có thể vạch trần chuyện này được, cô ấy cười nói: “Được được được, em biết rồi, em đi tắm trước, hôm nay phải gặp biết bao nhiêu là người, bẩn chết được.”

Tôi cau mày, đột nhiên có một linh cảm xấu.

Trác Dĩnh vừa bước được mấy bước, dường như nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Cố Hàn: “Đúng rồi, ngày cưới của chúng ta sắp đến rồi, rốt cuộc thì khi nào mới đi gặp ba mẹ anh đây?”

Cố Hàn cúi đầu, lông mi dày che đi đôi đồng tử u ám, lãnh đạm, nói: “Sắp rồi, nhanh thôi anh sẽ đưa em đi gặp họ.”

Tim tôi có chút bồn chồn.

Trước giờ tôi chưa từng gặp qua ba mẹ Cố Hàn, mỗi lần tôi muốn gặp họ, anh ta lại nói họ đã ra nước ngoài, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là hôm nay nghe Cố Hàn nói lời này, tôi bỗng có linh cảm rất lạ.

Ba mẹ anh ta thật sự có tồn tại chứ? Hoặc phải nói là, ba mẹ anh ta vẫn còn sống chứ?

Trác Dĩnh cũng không hề nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Hàn, cho là anh ta đã đồng ý. Nhanh nhẹn chạy vào phòng tắm, phòng khách lúc này chỉ còn lại một người một ma.

Tôi nhìn sắc mặt u ám của Cố Hàn, lại nhìn anh ta khẽ nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn lên, đặt trên ngón tay cọ xát qua lại vài cái, lưu lại một vệt màu đỏ nhạt.

Tôi nhìn qua phòng tắm, nơi đang phát ra tiếng nước chảy, có chút trống rỗng tự hỏi: “Quả thật, không thể cứu vãn sao?”

Nửa tiếng sau, Trác Dĩnh lau đầu bước ra, ngồi bên cạnh Cố Hàn hỏi: “Anh không đi tắm à?”

“Ừm, lát nữa.” Cố Hàn hờ hững nói, “Vẫn còn một chuyện phải làm nữa.”

“Chuyện gì vậy?” Trác Dĩnh lấy làm lạ hỏi.

Cố Hàn cụp mắt xuống, cầm lấy tay của Trác Dĩnh vân vê mấy cái: “Thật sự muốn anh nói ngay bây giờ?”

Hàng mi dài của Trác Dĩnh khẽ động, cô ngượng ngùng gật đầu.

“Vậy, em nhắm mắt lại đi.”

Cố Hàn buông lỏng tay, đôi mắt ánh lên vẻ hung hãn, tầm mắt chậm rãi di chuyển đến con dao gọt hoa quả đang đặt trên bàn. “Trác Dĩnh, chạy mau, chạy ra ngoài mau.” Tôi sốt ruột hét lên với Trác Dĩnh.

Trác Dĩnh đang nhắm mắt, không hề nhìn thấy đồng tử của Cố Hàn đang hằn lên những tơ máu, đường gân xanh đẹp đẽ trên mu bàn tay nổi lên, tất cả đều không ngăn được tia sáng sắc bén từ mũi dao rọi tới, tim tôi như bị bóp nghẹt, co rút lại từng đợt, cuối cùng không nhìn nổi nữa, chỉ đành bất lực nhắm mắt lại.

Thế nhưng hình ảnh trong tưởng tượng của tôi đã không xảy ra.

“Chuyện gì?” Giọng nói hằn học của Cố Hàn vang lên, tôi mở mắt ra, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, kế đến là vội vã nhìn sang phía Cố Hàn, anh ta đang nghe điện thoại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, không biết phía bên kia nói gì, chỉ nghe Cố Hàn cắt ngang nói: “Tôi lập tức qua đó.”

Anh ta vớ lấy áo khoác trong tay, đi về hướng cửa.

Ngày thường Cố Hàn rất kiệm lời, nhưng bỏ đi mà không nói lời nào thì đây là lần đầu tiên, Trác Dĩnh mở mắt ra ngay khi tiếng chuông điện thoại reo, sau đó giận dỗi trách: “Cố Hàn, muộn như vậy rồi anh còn đi làm gì nữa?”

Cố Hàn không quay đầu, dường như đang đè nén thứ gì đó, nói: “Ở trường có chút chuyện, nếu như em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”

Trác Dĩnh không biết vừa nãy suýt chút nữa mình đã trở thành một thành viên của tầng hầm, ngược lại hệt như một cô nhóc bướng bỉnh luôn miệng oán trách: “Bận bận bận, cả ngày chỉ biết bận.”

Cô phải cảm ơn vì anh ta bận đi, tôi đứng một bên nhìn khuôn mặt đang sa vào lưới tình của cô gái nhỏ mà không khỏi thở dài, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy ánh mắt của Trác Dĩnh đang nhìn xuống con dao dưới bàn, cô ấy ngắm nghía nó hồi lâu, sau đó ngờ vực nói: “Vừa nãy con dao này được đặt ở chỗ này sao?”

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn Trác Dĩnh, giật mình trước sự quan sát nhạy bén của cô gái này. Thật ra với tư cách là một người bạn trai, Cố Hàn là một người bạn trai vô cùng đạt chuẩn, thân thế tốt, không hề có mối quan hệ lộn xộn ngoài luồng nào, ngoại trừ ít nói ra, còn lại mọi thứ đều rất hoàn hảo. Tin rằng đại đa số các cô gái khi ở bên cạnh anh ta đều nhất định sẽ bị anh ta mê hoặc đến không tìm được lối ra, giống như tôi vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của Trác Dĩnh bây giờ, rõ ràng không thuộc dạng này.

Có điều, chút chi tiết nhỏ này cũng không thể khiến cô ấy nảy sinh sự nghi ngờ đối với Cố Hàn được, nhiều nhất cũng chỉ để lại một hạt mầm nhỏ trong lòng. Nhưng như vậy cũng đã không tệ rồi, ít nhất sau này cũng sẽ khiến cô ấy phòng bị nhiều hơn một chút, hoặc có thể nhờ vậy mà thoát khỏi kiếp nạn này, tôi thật sự không muốn nhìn thấy một cô gái trẻ như vậy nối gót theo mình, vì chuyện này mà bỏ mạng.

Tiếc là, thân thể tàn tạ này của tôi không thể làm được gì.

Không đúng.

Một lúc lâu sau tôi ngẩng đầu lên, không phải là tôi không làm được gì. Đột nhiên tôi nhớ lại lúc trước khi ở tầng hầm, linh hồn và thể xác của tôi đã hoà hợp được với nhau trong một khoảng thời gian ngắn.

Thử lại lần nữa, biết đâu có thể.

Tôi buộc bản thân gạt bỏ cảm giác khó chịu khi đối diện với nơi mình đã chết, nhanh chóng chạy xuống tầng hầm. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với thi thể của mình, lúc này thi thể của tôi đang được đặt trong tủ kính, làn da trơn láng trước đây nay đã khô héo không còn chút sức sống nào, dán chặt vào những đốt xương, đôi mắt trũng sâu, chiếc váy công chúa màu xanh da trời bao bọc lấy tôi, mang đến một cảm giác kì lạ khó nói thành lời.

Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của mình, trong lòng dâng lên đủ loại mùi vị, đương nhiên, nếu như tôi không hành động nhanh một chút, chỉ lát nữa thôi tôi sẽ có thêm một người chung cảnh ngộ. Nghĩ vậy, tôi cắn chặt răng, nhắm mắt lại, đâm thẳng về phía tủ kính.

Cảm giác đau nhói trong tưởng tượng của tôi không xuất hiện, tôi ngây người nhìn linh hồn mình xuyên qua thể xác, không hề có chút tác động nào.

Thất bại rồi.

Tôi không tin vào chuyện ma quỷ, lại thử lại lần nữa, những vẫn chẳng có tác dụng gì, kiên trì thử đến lần thứ 10, cuối cùng tôi mệt đứt hơi ngồi bệt dưới tủ, không nhịn được cười khổ một tiếng.

Tôi thậm chí còn không thể cứu chính mình, vậy mà lại mơ tưởng có thể cứu được người khác.

Trong lòng tôi rất rõ, Cố Hàn đã cố ý muốn giết người, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội đêm nay, Trác Dĩnh thật sự khó thoát kiếp nạn này, nhưng tôi có thể làm gì chứ, tôi chẳng làm được gì cả.

Tôi giữ nguyên tư thế như vậy, cứ thế chán nản ngồi dưới mặt đất, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cửa tầng hầm khẽ chuyển động, tim tôi chùng xuống, tiềm thức nói cho tôi biết rằng có lẽ Cố Hàn đã giết cô gái ấy rồi.

Tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào cửa tầng hầm không chớp mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi dép lê màu hồng phấn.

Là Trác Dĩnh.

Cô ấy cầm chiếc đèn pin nhỏ màu đen trong tay, từng bước từng bước đi xuống, trong mắt không giấu được vẻ hiếu kì, mắt tôi nhanh chóng sáng lên, vui mừng nói: “Ở đây, mau nhìn qua đây đi.”

Chỉ cần Trác Dĩnh nhìn thấy thi thể của tôi, cho dù là thế nào cô ấy cũng sẽ không dám ở lại đây nữa. Tôi nhìn Trác Dĩnh bước xuống cầu thang, ánh sáng từ đèn pin chiếu rọi không gian tối tăm mục nát, tôi nghĩ, vẫn nên nói trước một tiếng xin lỗi, lát nữa sợ là sẽ doạ cô hết hồn đấy.

Đúng như dự đoán, đèn pin trong tay Trác Dĩnh vừa chiếu xuyên qua linh hồn tôi, rọi đến nơi đặt thi thể, kế đó một tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ vang lên, tôi nhanh chóng bịt hai tai lại, đợi đến khi tiếng hét gần kết thúc mới dám bỏ tay xuống.

Trác Dĩnh vừa trải qua cảm giác sợ hãi tột độ, giờ phút này lại bắt đầu trở nên tò mò, đèn pin trong tay cô ấy chiếu thẳng lên người tôi, dường như đang muốn xác nhận xem đây là ai.

Hiện giờ tôi thật sự cảm thấy rất khâm phục cô gái này, người bình thường nhìn thấy cảnh tưởng này, phản ứng đầu tiên không phải là nên bỏ chạy sao “Chị gái à, chúng ta đừng đứng đây xem nữa được không?”

Tiếc là cô gái này dường như đã phát hiện ra được thứ gì đó bất thường, chẳng những không chạy mà còn đưa tay về phía tủ.

Lúc này trong lòng tôi bắt đầu có chút nghi hoặc, lẽ nào đây lại là một kẻ biến thái khác sao?

Chỉ một lát sau Trác Dĩnh đã mở được cửa tủ, sau đó lập tức sờ đến quần áo trên người tôi, nhưng chính ngay lúc này, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên sau lưng chúng tôi.

“Trác Dĩnh, em đang nhìn gì vậy?” Giọng nói đó gằn từng câu từng chữ một.

Tay Trác Dĩnh toát mồ hôi lạnh, vội vã quay đầu lại, run rẩy nói: “Cố…Cố Hàn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom