• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (2 Viewers)

  • Chương 49

CHƯƠNG 49


Nhìn tôi, anh nhíu mày, kiềm chế cơn giận thấp thoáng: “Cô đang làm gì vậy?”


Làm gì vậy? Anh đang trách móc à? Trách tôi đụng trúng Lục Hòa Nhi?


“Tôi ăn không vào, muốn về.” Lòng khó chịu nên tôi không muốn nói nhiều, sợ mình sẽ không nhịn nổi bộc phát ra những uất ức của mình.


Anh bước về phía tôi, sắc mặt rất tệ: “Thẩm Mai Trang, đây là giáo dục mà cô được dạy à?”


Cổ tay bị anh nắm chặt, tôi ngẩng đầu nhìn anh, lọt vào mắt là gương mặt u ám lạnh như băng của anh. Bốn mắt nhìn nhau, tôi chợt cười cong mắt: “Giáo dục? Phó Kiến Hưng, giáo dục mà anh nói là gì? Một người đàn ông đã có vợ mà còn chăm nom người phụ nữ khác từng li từng tí trước mặt vợ mình, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của vợ?”


Không quan tâm gương mặt âm u của anh, tôi tiếp tục cười mỉa: “Lâm Hòa Nhi thì có giáo dục à? Làm người thứ ba một cách trắng trợn, công khai giật chồng người khác, Phó Kiến Hưng! Môi trường giáo dục kiểu gì mà làm suy nghĩ về giáo dục của anh và tôi chênh lệch nhau quá vậy?”


“Thẩm Mai Trang!” Anh siết tay tôi mạnh hơn, trán hằn gân xanh, cắn răng gằn từng câu từng chữ như thốt ra từ tận sâu trong cổ họng: “Cô nên thấy may là tôi không đánh phụ nữ.”


Tôi cười, cố nhịn cơn đau cổ tay như sắp bị bóp nát, nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó độ lượng quá, nhưng phiền anh có thể thả tay tôi ra được không? Anh bóp tay một cô gái như vậy cũng tương đương với đang đánh phụ nữ đấy.”


Phó Kiến Hưng tức đến mức gân xanh trên trán giật giật, may mà anh hất tay tôi ra, giọng lạnh lùng tàn nhẫn: “Cô có tư cách gì phán xét Hòa Nhi, cô không xứng!”


Anh lạnh lùng xoay người, cơ thể ngập tràn hơi thở lạnh lẽo.


Tôi không xứng? Câu này của anh đánh thẳng vào những uất ức và phẫn nộ của tôi, tôi bước lên túm lấy tay anh, cười như không cười nhìn anh: “Ừ, tôi không xứng, so với sự đạo đức giả của Lục Hòa Nhi, đúng là tôi không xứng tí nào. Tôi không thích chơi xỏ sau lưng như các người, tự ghê tởm thôi chưa đủ, còn muốn ghê tởm người khác.”


Nói rồi tôi không quan tâm đến sự phẫn nộ của anh nữa, quay lại tiệm ăn, Lục Hòa Nhi và Kiều Cao Nghĩa vẫn ngồi ở chỗ cũ.


Thấy tôi lại vào nữa, Lục Hòa Nhi vẫn cười giả tạo, ra vẻ nói: “Chị Thẩm…”


Lạnh lùng nhìn cô ta, tôi dứt khoát đổ hết đồ ăn vặt và cháo đã gọi trên bàn lên đầu cô ta.


Cô ta chưa kịp phản ứng, tôi lên tiếng: “Lục Hòa Nhi, tôi không biết dạy dỗ kiểu gì mà cô lại thích giành đồ của người khác, thích ra vẻ làm dáng giả vờ tội nghiệp thu hút sự quan tâm, thích chơi sau lưng người khác đến vậy, nhưng tôi nói cho cô biết, đi đêm nhiều có ngày gặp ma.”


“Nếu cô thích hàng secondhand đến vậy thì tôi tác thành cho cô đấy. Nói thật với cô, đúng là tôi thích Phó Kiến Hưng nhưng loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như anh ta, thật lòng bây giờ tôi thấy rất kinh tởm, thậm chí còn buồn nôn. Phiền cô dạo chăm anh ta nhé, tránh việc anh ta ăn không no chạy ra chỗ khác tìm đồ, làm ngươi ta ghê tởm!”


“Thẩm Mai Trang!” Tiếng rống phẫn nộ truyền đến từ cửa phòng ăn.


Tôi không thèm nhìn, phẫn nộ thì sao? So với những con dao vô hình của bọn họ, ít nhất tôi còn thẳng thắn đàng hoàng.


Nói xong tôi dứt khoát xoay người ra khỏi phòng ăn, đi lướt ra Phó Kiến Hưng đứng ở cửa phòng ăn, cổ tay bị anh tóm chặt, tôi phát cáu cúi đầu cắn.


Vốn tưởng anh sẽ thả tay ra nhưng không ngờ tự dưng anh lại bế tôi lên, sau đó ném tôi lên xe một cách thô bạo, khởi động xe.


Dọc đường đi xe chạy hệt như đang bị đuổi giết, xóc nảy đến mức làm tôi thấy buồn nôn.


May mà không bao lâu sau xe ngừng lại, tôi còn chưa kịp mừng thì bị kéo vào biệt thự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom