Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
CHƯƠNG 39
Tôi hoảng sợ, anh đang uy hiếp, không ngờ người đàn ông này lại dùng loại thủ đoạn đê hèn này để uy hiếp tôi xin lỗi Lục Hòa Nhi ư?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của anh, hàm dưới của anh vẫn đang kéo căng lại, bộ râu lún phún tạo nên vẻ gợi cảm rất tự nhiên, phóng khoáng.
Nhưng lúc này tôi không có tâm trạng để thưởng thức khuôn mặt này, trong lòng lại nổi lên cảm giác lạnh lẽo, một lúc lâu sau, tôi lên tiếng: “Được, tôi xin lỗi.”
Tôi hất tay anh ra, đi đến bên cạnh Lục Hòa Nhi, kìm nén hết tất cả sự bực bội, nhìn cô ta và nói: “Xin lỗi cô!”
Lúc này Lục Hòa Nhi đang bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, cứ như thể khi nãy tôi đã thật sự ức hiếp cô ta vậy.
Kiều Cao Nghĩa ở bên cạnh quả là rảnh rỗi hết sức, thấy tôi lên tiếng xin lỗi, anh ta còn tỏ ra khinh bỉ: “Đánh người ta rồi xin lỗi một câu nhẹ nhàng như vậy là xong à? Vậy giết người rồi nói một câu xin lỗi là được rồi, còn cần đến pháp luật làm gì nữa?”
Đệch!
Tôi thật sự đã nén giận rất lâu rồi, tôi nhìn sang anh ta, lạnh lùng đáp: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
Anh ta khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Giữa anh em chúng tôi có một quy tắc, ai làm sai chuyện gì thì khi xin lỗi nhất định phải có thành ý. Mọi người uống rượu vui vẻ với nhau là coi như xong chuyện!”
Con mẹ nhà anh ta!
Đây là xin lỗi ấy hả?
“Cao Nghĩa, đừng làm loạn!” Người từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng xem náo nhiệt là Trình Quyết Phong lên tiếng, đôi lông mày của anh ta đã nhíu chặt lại.
Kiều Cao Nghĩa không nhìn anh ta mà lại nhìn sang Phó Kiến Hưng và nói: “Anh ba, anh thấy thế nào?”
Đôi mắt đen của Phó Kiến Hưng hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm đặt lên người tôi, anh hơi nhíu mày lại, một lúc lâu sau anh nhìn Lục Hòa Nhi hỏi: “Em thấy nên giải quyết thế nào mới phù hợp?”
Lục Hòa Nhi hơi cúi đầu, giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy: “Dù sao chị Thẩm cũng là vợ của anh Kiến Hưng, anh Kiến Hưng nói nên làm thế nào thì làm thế ấy đi!”
Đồ trà xanh!
Tôi vẫn cố nén cục tức trong lòng, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Anh nói đi, uống ở đâu?”
Trình Quyết Phong bước tới, nhướng mày nhìn tôi: “Cô chán sống rồi hả?”
Tôi hiểu ý của anh ta, trong bụng tôi còn có một sinh mệnh, vốn dĩ đã phải cẩn thận. Nếu bây giờ uống một chầu rượu nữa thì chỉ sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện.
Kiều Cao Nghĩa sợ Trình Quyết Phong gây rắc rối, bèn nhìn anh ta và nói: “Quyết Phong, cậu đừng lo chuyện bao đồng!” Sau đó anh ta lại nhìn tôi rồi bảo: “Đi thôi cô Thẩm!”
Sau đó chúng tôi đến phòng riêng mà họ đã đặt trước.
Sợ không làm khó được tôi nên Kiều Cao Nghĩa cương quyết gọi mười chai Whisky và hai két bia!
Anh ta nhìn tôi hỏi: “Cô Thẩm có chơi được không?”
“Ồ!” Tôi rất muốn cười, đây là chơi thôi sao?
Kiều Cao Nghĩa gọi mười chiếc ly, đổ đầy rượu cả mười ly, sau đó nhìn tôi và nói: “Luật chơi là cô có thể mời người ở đây giúp mình uống, bất cứ ai cũng được, nhưng còn phải xem cô có bản lĩnh không đã. Nếu không có thì cô tự mình uống đi!”
Tôi hoảng sợ, anh đang uy hiếp, không ngờ người đàn ông này lại dùng loại thủ đoạn đê hèn này để uy hiếp tôi xin lỗi Lục Hòa Nhi ư?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của anh, hàm dưới của anh vẫn đang kéo căng lại, bộ râu lún phún tạo nên vẻ gợi cảm rất tự nhiên, phóng khoáng.
Nhưng lúc này tôi không có tâm trạng để thưởng thức khuôn mặt này, trong lòng lại nổi lên cảm giác lạnh lẽo, một lúc lâu sau, tôi lên tiếng: “Được, tôi xin lỗi.”
Tôi hất tay anh ra, đi đến bên cạnh Lục Hòa Nhi, kìm nén hết tất cả sự bực bội, nhìn cô ta và nói: “Xin lỗi cô!”
Lúc này Lục Hòa Nhi đang bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, cứ như thể khi nãy tôi đã thật sự ức hiếp cô ta vậy.
Kiều Cao Nghĩa ở bên cạnh quả là rảnh rỗi hết sức, thấy tôi lên tiếng xin lỗi, anh ta còn tỏ ra khinh bỉ: “Đánh người ta rồi xin lỗi một câu nhẹ nhàng như vậy là xong à? Vậy giết người rồi nói một câu xin lỗi là được rồi, còn cần đến pháp luật làm gì nữa?”
Đệch!
Tôi thật sự đã nén giận rất lâu rồi, tôi nhìn sang anh ta, lạnh lùng đáp: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
Anh ta khoanh tay trước ngực, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Giữa anh em chúng tôi có một quy tắc, ai làm sai chuyện gì thì khi xin lỗi nhất định phải có thành ý. Mọi người uống rượu vui vẻ với nhau là coi như xong chuyện!”
Con mẹ nhà anh ta!
Đây là xin lỗi ấy hả?
“Cao Nghĩa, đừng làm loạn!” Người từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng xem náo nhiệt là Trình Quyết Phong lên tiếng, đôi lông mày của anh ta đã nhíu chặt lại.
Kiều Cao Nghĩa không nhìn anh ta mà lại nhìn sang Phó Kiến Hưng và nói: “Anh ba, anh thấy thế nào?”
Đôi mắt đen của Phó Kiến Hưng hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm đặt lên người tôi, anh hơi nhíu mày lại, một lúc lâu sau anh nhìn Lục Hòa Nhi hỏi: “Em thấy nên giải quyết thế nào mới phù hợp?”
Lục Hòa Nhi hơi cúi đầu, giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy: “Dù sao chị Thẩm cũng là vợ của anh Kiến Hưng, anh Kiến Hưng nói nên làm thế nào thì làm thế ấy đi!”
Đồ trà xanh!
Tôi vẫn cố nén cục tức trong lòng, nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Anh nói đi, uống ở đâu?”
Trình Quyết Phong bước tới, nhướng mày nhìn tôi: “Cô chán sống rồi hả?”
Tôi hiểu ý của anh ta, trong bụng tôi còn có một sinh mệnh, vốn dĩ đã phải cẩn thận. Nếu bây giờ uống một chầu rượu nữa thì chỉ sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện.
Kiều Cao Nghĩa sợ Trình Quyết Phong gây rắc rối, bèn nhìn anh ta và nói: “Quyết Phong, cậu đừng lo chuyện bao đồng!” Sau đó anh ta lại nhìn tôi rồi bảo: “Đi thôi cô Thẩm!”
Sau đó chúng tôi đến phòng riêng mà họ đã đặt trước.
Sợ không làm khó được tôi nên Kiều Cao Nghĩa cương quyết gọi mười chai Whisky và hai két bia!
Anh ta nhìn tôi hỏi: “Cô Thẩm có chơi được không?”
“Ồ!” Tôi rất muốn cười, đây là chơi thôi sao?
Kiều Cao Nghĩa gọi mười chiếc ly, đổ đầy rượu cả mười ly, sau đó nhìn tôi và nói: “Luật chơi là cô có thể mời người ở đây giúp mình uống, bất cứ ai cũng được, nhưng còn phải xem cô có bản lĩnh không đã. Nếu không có thì cô tự mình uống đi!”
Bình luận facebook