Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
CHƯƠNG 24
Anh vỗ mạnh vào má tôi, hơi đau nhưng tôi thực sự thấy trong người hơi khó chịu, không muốn mở mắt.
Thấy tôi không có phản ứng, có lẽ lương tâm anh trỗi dậy nên bế ngang tôi lên, đưa tôi về phòng ngủ.
Anh đặt tôi xuống giường, sau đó tôi không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi cứ tưởng anh lười quan tâm đến mình, nhưng không ngờ lát sau tôi lại nghe thấy anh gọi cho Trình Quyết Phong, hình như là gọi anh ta tới khám cho tôi.
Thực ra tảng đá này cũng không lạnh lùng lắm.
Khoảng hơn mười phút sau, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy giọng Trình Quyết Phong.
“Kiến Hưng, cậu đã nghĩ xong nên làm gì với đứa bé này chưa?”
Phó Kiến Hưng có vẻ có chút không kiên nhẫn: “Muộn rồi cậu về nghỉ ngơi đi!”
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy thông cảm cho Trình Quyết Phong, anh ta là bác sĩ nổi tiếng thế giới nhưng lại bị Phó Kiến Hưng gọi là tới, quát là lui mỗi ngày, cũng rất bực bội.
Tôi vốn đã thèm ngủ, hơn nữa ban ngày đi lại nhiều nơi nên giờ rất buồn ngủ, mơ màng rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tôi cảm nhận được có ai đó kéo mình vào lòng, tôi cố gắng mở mắt ra nhưng vì buồn ngủ quá nên đành thôi.
Ngày hôm sau!
Khi tôi tỉnh lại, Phó Kiến Hưng đã không còn ở biệt thự, không cần nghĩ cũng biết chắc anh đã đi gặp Lục Hòa Nhi.
Hôm qua tôi đã hẹn trước với viện trưởng Lục, thế nên dậy đánh răng rửa mặt xong tôi đến bệnh viện luôn.
Biết hôm nay tôi tới nên bà Lục đã chờ ở cổng viện từ sớm, thấy tôi bà ấy lo lắng nói: “Cô thật sự định bỏ đứa bé sao? Cô không định trao đổi với cậu Phó à?”
Tôi biết bà đau lòng nhưng cũng chỉ mỉm cười, cùng vào viện với bà: “Không sao đâu, bà đừng lo!”
Viện trưởng Lục đã sắp xếp bác sĩ nạo thai cho tôi, sau khi vào bệnh viện, tôi làm kiểm tra cơ bản, không có vấn đề gì rồi vào thẳng phòng phẫu thuật.
Bà Lục vẫn rất lo lắng, bà kéo tôi lại khuyên tôi từ bỏ ý định nạo thai: “Cô Phó, dù cô còn trẻ nhưng làm vậy vẫn sẽ gây tổn hại cho cơ thể, cô hãy suy nghĩ thật kỹ!”
Tôi gật đầu, đã tới giờ phẫu thuật, tôi vỗ nhẹ vào tay bà an ủi: “Không sao đâu!”
Sau đó tôi đi theo y tá vào phòng phẫu thuật, người thực hiện ca phẫu thuật là một phụ nữ trung niên, bà ấy thấy tôi thì bảo: “Cô Phó, chúng tôi tiêm thuốc tê ngoài da nên lát nữa cô sẽ ngủ, phẫu thuật không đau đâu, cô đừng căng thẳng!”
Tôi gật đầu, lên bàn phẫu thuật, đúng như bà ấy nói, không lâu sau tôi đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh.
Tôi mở mắt ra thì thấy Phó Kiến Hưng đang nhìn mình với vẻ mặt u ám, đôi môi mỏng mím chặt, nhiệt độ phòng cực kỳ thấp, trong đôi mắt đen ấy hiện lên đầy vẻ lạnh lùng và tức giận khát máu.
Tôi chưa thấy anh như thế bao giờ, lòng tôi có chút căng thẳng, tôi đưa tay lên muốn kéo anh theo bản năng lại bị anh hất ra thật mạnh.
Anh vỗ mạnh vào má tôi, hơi đau nhưng tôi thực sự thấy trong người hơi khó chịu, không muốn mở mắt.
Thấy tôi không có phản ứng, có lẽ lương tâm anh trỗi dậy nên bế ngang tôi lên, đưa tôi về phòng ngủ.
Anh đặt tôi xuống giường, sau đó tôi không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi cứ tưởng anh lười quan tâm đến mình, nhưng không ngờ lát sau tôi lại nghe thấy anh gọi cho Trình Quyết Phong, hình như là gọi anh ta tới khám cho tôi.
Thực ra tảng đá này cũng không lạnh lùng lắm.
Khoảng hơn mười phút sau, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy giọng Trình Quyết Phong.
“Kiến Hưng, cậu đã nghĩ xong nên làm gì với đứa bé này chưa?”
Phó Kiến Hưng có vẻ có chút không kiên nhẫn: “Muộn rồi cậu về nghỉ ngơi đi!”
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy thông cảm cho Trình Quyết Phong, anh ta là bác sĩ nổi tiếng thế giới nhưng lại bị Phó Kiến Hưng gọi là tới, quát là lui mỗi ngày, cũng rất bực bội.
Tôi vốn đã thèm ngủ, hơn nữa ban ngày đi lại nhiều nơi nên giờ rất buồn ngủ, mơ màng rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tôi cảm nhận được có ai đó kéo mình vào lòng, tôi cố gắng mở mắt ra nhưng vì buồn ngủ quá nên đành thôi.
Ngày hôm sau!
Khi tôi tỉnh lại, Phó Kiến Hưng đã không còn ở biệt thự, không cần nghĩ cũng biết chắc anh đã đi gặp Lục Hòa Nhi.
Hôm qua tôi đã hẹn trước với viện trưởng Lục, thế nên dậy đánh răng rửa mặt xong tôi đến bệnh viện luôn.
Biết hôm nay tôi tới nên bà Lục đã chờ ở cổng viện từ sớm, thấy tôi bà ấy lo lắng nói: “Cô thật sự định bỏ đứa bé sao? Cô không định trao đổi với cậu Phó à?”
Tôi biết bà đau lòng nhưng cũng chỉ mỉm cười, cùng vào viện với bà: “Không sao đâu, bà đừng lo!”
Viện trưởng Lục đã sắp xếp bác sĩ nạo thai cho tôi, sau khi vào bệnh viện, tôi làm kiểm tra cơ bản, không có vấn đề gì rồi vào thẳng phòng phẫu thuật.
Bà Lục vẫn rất lo lắng, bà kéo tôi lại khuyên tôi từ bỏ ý định nạo thai: “Cô Phó, dù cô còn trẻ nhưng làm vậy vẫn sẽ gây tổn hại cho cơ thể, cô hãy suy nghĩ thật kỹ!”
Tôi gật đầu, đã tới giờ phẫu thuật, tôi vỗ nhẹ vào tay bà an ủi: “Không sao đâu!”
Sau đó tôi đi theo y tá vào phòng phẫu thuật, người thực hiện ca phẫu thuật là một phụ nữ trung niên, bà ấy thấy tôi thì bảo: “Cô Phó, chúng tôi tiêm thuốc tê ngoài da nên lát nữa cô sẽ ngủ, phẫu thuật không đau đâu, cô đừng căng thẳng!”
Tôi gật đầu, lên bàn phẫu thuật, đúng như bà ấy nói, không lâu sau tôi đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh.
Tôi mở mắt ra thì thấy Phó Kiến Hưng đang nhìn mình với vẻ mặt u ám, đôi môi mỏng mím chặt, nhiệt độ phòng cực kỳ thấp, trong đôi mắt đen ấy hiện lên đầy vẻ lạnh lùng và tức giận khát máu.
Tôi chưa thấy anh như thế bao giờ, lòng tôi có chút căng thẳng, tôi đưa tay lên muốn kéo anh theo bản năng lại bị anh hất ra thật mạnh.
Bình luận facebook