Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-68
Người Vợ Nô Lệ - Chương 68: Khi Nào Anh Ấy Đến?
#BooMew
Phỉ Vô Dư đứng bên ngoài đợi Huỳnh Tố My tầm mười lăm phút, thì Huỳnh Tố My cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa trong, người người xô đẩy, các nhà truyền thông lớn cũng chen lấn vào chụp hình, đặt ra nhiều câu hỏi từ xa.
Nhìn một màn trước mặt, Phỉ Vô Dư nhíu mày khó hiểu, rõ ràng tin tức Huỳnh Tố My đến nước J không phải ai cũng biết, hơn nữa Huỳnh Tố My ở nước P chẳng liên quan gì nước J, làm sao nhiều người quan tâm đến chen lấn chụp hình như vậy? Rốt cuộc họ biết thông tin từ đâu mà kéo đến?
Huỳnh Tô My liếc mắt nhìn một vòng bên ngoài kia, trong lòng không khỏi khen ngợi ba cô ngàn vạn lần, không nghĩ đến ba cô lại có thể sắp xếp thật nhiều nhà báo đến đây a. Cứ cái đà này. . . không sớm hay muộn thì trên toàn khắp nước J này đều biết chuyện cô còn tình cảm với Lê Bá Sâm mà từ hôn với Thiển Hạ Lâm của tập đoàn Thiển Hạ kia, càng nghĩ Huỳnh Tố My không khỏi vui vẻ nhiều hơn.
Nhưng bộ dạng vui vẻ của cô không được bao lâu liền thay thành bộ dạng yếu ớt mà bước ra khỏi cánh cửa.
Những cái thay đổi nhỏ nhặt đó của Huỳnh Tô My, đều bị Phỉ Vô Dư thu lại trong mắt, anh vẫn luôn chờ Huỳnh Tố My ra nên sẽ không lơ là cảnh giác, huống hồ Lê Bá Sâm cũng dặn đi dặn lại rất nhiều lần là không để Huỳnh Tố My bị người chụp mà dọa sợ.
Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt hiện tại của Huỳnh Tố My, mày anh nhíu càng chặt thêm, trong lòng không ngừng suy đoán.
Liệu có phải hay không cô ta đến đây để dụ dỗ Lê Bá Sâm, nhưng. . . vì cái gì sau từng ấy năm lại quay lại đây dụ dỗ. . .
Càng nghĩ Phỉ Vô Dư càng thấy bản thân đang đi lạc hướng, thu lại suy nghĩ của bản thân, Phỉ Vô Dư chen lấn đám đông vào trong chỗ Huỳnh Tố My đang đứng, lấy chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn trùm lên đầu cô. Vừa kéo cô đi ra vừa nói.
" Boss kêu tôi sang đón Huỳnh tiểu thư. " nói xong Phỉ Vô Dư không nói thêm bất cứ câu nào nữa mà kéo cô đi ra.
Huỳnh Tố My dưới lớp áo khoác, môi cô câu lên nham hiểm, trong lòng thầm nói ' ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, chẳng thay đổi được đách gì hết! ' cô còn nghĩ bản thân còn phải bày trò ít ngày nữa mới được Lê Bá Sâm chú ý, nhưng xem ra không phải như vậy rồi, nhìn thôi cũng thấy rõ Lê Bá Sâm còn quan tâm yêu thương cô ra sao, với cái đà này thì còn lo gì mà không đá được con tiện nhân mang danh vợ của anh ta ra khỏi Lê Gia chứ!
Huỳnh Tố My giả vờ run rẩy để Phỉ Vô Dư dìu, đến khi vào đến trong xe, chiếc áo phủ kín đầu cô được kéo ra, hai mắt cô đờ đẫn nhìn xung quanh xe, cô còn muốn bày ra bộ dáng đáng thương trước mặt Lê Bá Sâm, nhưng khi nhìn một vòng, cô không hề thấy bóng dáng của anh ta, tia thất vọng chợt hiện trong mắt, nhưng cô cố thu lại mà nhìn Phỉ Vô Dư hỏi.
" Anh. . . anh muốn đưa tôi đi đâu? " giọng nói yếu ớt dịu dàng của Huỳnh Tố My vang lên, nếu là người khác, họ chắc chắn sẽ ôm ôm hôn hôn nựng nựng dỗ dành, chính là Phỉ Vô Dư thì khác.
Anh nhíu mày lại nhìn Huỳnh Tố My một lúc mới lạnh giọng nói.
" Khách sạn! " lời nói vừa dứt, anh nhanh chóng khởi động xe rời đi mà không nói câu gì dư thừa.
Những tia cảm xúc khác thường của Huỳnh Tố My, Phỉ Vô Dư đều thấy rõ, anh sẽ nói lại với Lê Bá Sâm, nếu cứ yêu mù quáng như vậy, thì Tư Noãn Noãn nhất định chịu khổ dài dài.
Huỳnh Tố My cúi xuống nhíu chặt mày lại, tay cô không kiềm được nắm chặt thành quả đấm.
Khách sạn. . . khách sạn chứ không phải Lê Gia, Lê Bá Sâm hiển nhiên để cô ở khách sạn.
Chết tiệt! Cứ đợi mà xem, cô nhất định sẽ nhanh chóng vào Lê Gia, cướp đi vị trí Lê Phu Nhân trong tay con tiện nhân kia.
Nhất định Lê Bá Sâm sợ con tiện nhân đó, hoặc là con tiện nhân đó nói gì đó nên anh ta mới để cô ở khách sạn, chứ với tính tình không bao giờ thay đổi của anh ta, Lê Bá Sâm sẽ không bao giờ để cô ở khách sạn.
-------
Phỉ Vô Dư lái xe một lúc đến khách sạn mà Lê Bá Sâm dặn dò, mọi thứ đã được sắp xếp sẵn nên vừa vào, Huỳnh Tố My không cần làm bất kỳ thủ tục gì mà cứ đi thẳng đến phòng ở đã chuẩn bị sẵn, bản thân cô tuy không muốn, nhưng cô cũng không thể từ chối mà nhịn cay nhịn đắng đi vào.
Bước vào phòng, Phỉ Vô Dư đặt vali của Huỳnh Tố My xuống mới nói.
" Huỳnh tiểu thư cứ ở lại đây! " anh móc túi ra lấy tấm thẻ ATM màu đen ra đưa cho Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My cầm lấy anh mới nói.
" Huỳnh tiểu thư muốn mua gì thì cứ dùng thẻ này thanh toán, thẻ này là Boss làm riêng cho tiểu thư. "
Huỳnh Tố My yếu ớt gật đầu. Phỉ Vô Dư không nói nhiều nữa mà nhanh chóng rời đi, khi tay anh vừa chạm đến chốt cửa, Huỳnh Tố My vốn im lặng yếu ớt ít nói liền nói.
" Khi nào. . . khi nào anh ấy đến. . . đến đây? "
Phỉ Vô Dư khựng lại một chút nói.
" Sẽ nhanh thôi. " nói xong anh rời đi.
Huỳnh Tố My vừa thấy cánh cửa đóng, cô đứng như trời trồng tầm năm phút sau mới lấy bình hoa đang trang trí trên bàn trong phòng khách mà đập vỡ.
______________________________
Từ giờ cho đến ngày 25/9, đủ 15k phiếu. Boo sẽ bão 7 chương. Quá ngày mới đủ sẽ không có bão đâu nhé!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
#BooMew
Phỉ Vô Dư đứng bên ngoài đợi Huỳnh Tố My tầm mười lăm phút, thì Huỳnh Tố My cũng nhanh chóng bước ra khỏi cửa trong, người người xô đẩy, các nhà truyền thông lớn cũng chen lấn vào chụp hình, đặt ra nhiều câu hỏi từ xa.
Nhìn một màn trước mặt, Phỉ Vô Dư nhíu mày khó hiểu, rõ ràng tin tức Huỳnh Tố My đến nước J không phải ai cũng biết, hơn nữa Huỳnh Tố My ở nước P chẳng liên quan gì nước J, làm sao nhiều người quan tâm đến chen lấn chụp hình như vậy? Rốt cuộc họ biết thông tin từ đâu mà kéo đến?
Huỳnh Tô My liếc mắt nhìn một vòng bên ngoài kia, trong lòng không khỏi khen ngợi ba cô ngàn vạn lần, không nghĩ đến ba cô lại có thể sắp xếp thật nhiều nhà báo đến đây a. Cứ cái đà này. . . không sớm hay muộn thì trên toàn khắp nước J này đều biết chuyện cô còn tình cảm với Lê Bá Sâm mà từ hôn với Thiển Hạ Lâm của tập đoàn Thiển Hạ kia, càng nghĩ Huỳnh Tố My không khỏi vui vẻ nhiều hơn.
Nhưng bộ dạng vui vẻ của cô không được bao lâu liền thay thành bộ dạng yếu ớt mà bước ra khỏi cánh cửa.
Những cái thay đổi nhỏ nhặt đó của Huỳnh Tô My, đều bị Phỉ Vô Dư thu lại trong mắt, anh vẫn luôn chờ Huỳnh Tố My ra nên sẽ không lơ là cảnh giác, huống hồ Lê Bá Sâm cũng dặn đi dặn lại rất nhiều lần là không để Huỳnh Tố My bị người chụp mà dọa sợ.
Nhìn thấy bộ dạng yếu ớt hiện tại của Huỳnh Tố My, mày anh nhíu càng chặt thêm, trong lòng không ngừng suy đoán.
Liệu có phải hay không cô ta đến đây để dụ dỗ Lê Bá Sâm, nhưng. . . vì cái gì sau từng ấy năm lại quay lại đây dụ dỗ. . .
Càng nghĩ Phỉ Vô Dư càng thấy bản thân đang đi lạc hướng, thu lại suy nghĩ của bản thân, Phỉ Vô Dư chen lấn đám đông vào trong chỗ Huỳnh Tố My đang đứng, lấy chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn trùm lên đầu cô. Vừa kéo cô đi ra vừa nói.
" Boss kêu tôi sang đón Huỳnh tiểu thư. " nói xong Phỉ Vô Dư không nói thêm bất cứ câu nào nữa mà kéo cô đi ra.
Huỳnh Tố My dưới lớp áo khoác, môi cô câu lên nham hiểm, trong lòng thầm nói ' ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, chẳng thay đổi được đách gì hết! ' cô còn nghĩ bản thân còn phải bày trò ít ngày nữa mới được Lê Bá Sâm chú ý, nhưng xem ra không phải như vậy rồi, nhìn thôi cũng thấy rõ Lê Bá Sâm còn quan tâm yêu thương cô ra sao, với cái đà này thì còn lo gì mà không đá được con tiện nhân mang danh vợ của anh ta ra khỏi Lê Gia chứ!
Huỳnh Tố My giả vờ run rẩy để Phỉ Vô Dư dìu, đến khi vào đến trong xe, chiếc áo phủ kín đầu cô được kéo ra, hai mắt cô đờ đẫn nhìn xung quanh xe, cô còn muốn bày ra bộ dáng đáng thương trước mặt Lê Bá Sâm, nhưng khi nhìn một vòng, cô không hề thấy bóng dáng của anh ta, tia thất vọng chợt hiện trong mắt, nhưng cô cố thu lại mà nhìn Phỉ Vô Dư hỏi.
" Anh. . . anh muốn đưa tôi đi đâu? " giọng nói yếu ớt dịu dàng của Huỳnh Tố My vang lên, nếu là người khác, họ chắc chắn sẽ ôm ôm hôn hôn nựng nựng dỗ dành, chính là Phỉ Vô Dư thì khác.
Anh nhíu mày lại nhìn Huỳnh Tố My một lúc mới lạnh giọng nói.
" Khách sạn! " lời nói vừa dứt, anh nhanh chóng khởi động xe rời đi mà không nói câu gì dư thừa.
Những tia cảm xúc khác thường của Huỳnh Tố My, Phỉ Vô Dư đều thấy rõ, anh sẽ nói lại với Lê Bá Sâm, nếu cứ yêu mù quáng như vậy, thì Tư Noãn Noãn nhất định chịu khổ dài dài.
Huỳnh Tố My cúi xuống nhíu chặt mày lại, tay cô không kiềm được nắm chặt thành quả đấm.
Khách sạn. . . khách sạn chứ không phải Lê Gia, Lê Bá Sâm hiển nhiên để cô ở khách sạn.
Chết tiệt! Cứ đợi mà xem, cô nhất định sẽ nhanh chóng vào Lê Gia, cướp đi vị trí Lê Phu Nhân trong tay con tiện nhân kia.
Nhất định Lê Bá Sâm sợ con tiện nhân đó, hoặc là con tiện nhân đó nói gì đó nên anh ta mới để cô ở khách sạn, chứ với tính tình không bao giờ thay đổi của anh ta, Lê Bá Sâm sẽ không bao giờ để cô ở khách sạn.
-------
Phỉ Vô Dư lái xe một lúc đến khách sạn mà Lê Bá Sâm dặn dò, mọi thứ đã được sắp xếp sẵn nên vừa vào, Huỳnh Tố My không cần làm bất kỳ thủ tục gì mà cứ đi thẳng đến phòng ở đã chuẩn bị sẵn, bản thân cô tuy không muốn, nhưng cô cũng không thể từ chối mà nhịn cay nhịn đắng đi vào.
Bước vào phòng, Phỉ Vô Dư đặt vali của Huỳnh Tố My xuống mới nói.
" Huỳnh tiểu thư cứ ở lại đây! " anh móc túi ra lấy tấm thẻ ATM màu đen ra đưa cho Huỳnh Tố My, Huỳnh Tố My cầm lấy anh mới nói.
" Huỳnh tiểu thư muốn mua gì thì cứ dùng thẻ này thanh toán, thẻ này là Boss làm riêng cho tiểu thư. "
Huỳnh Tố My yếu ớt gật đầu. Phỉ Vô Dư không nói nhiều nữa mà nhanh chóng rời đi, khi tay anh vừa chạm đến chốt cửa, Huỳnh Tố My vốn im lặng yếu ớt ít nói liền nói.
" Khi nào. . . khi nào anh ấy đến. . . đến đây? "
Phỉ Vô Dư khựng lại một chút nói.
" Sẽ nhanh thôi. " nói xong anh rời đi.
Huỳnh Tố My vừa thấy cánh cửa đóng, cô đứng như trời trồng tầm năm phút sau mới lấy bình hoa đang trang trí trên bàn trong phòng khách mà đập vỡ.
______________________________
Từ giờ cho đến ngày 25/9, đủ 15k phiếu. Boo sẽ bão 7 chương. Quá ngày mới đủ sẽ không có bão đâu nhé!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook