• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (4 Viewers)

  • Chương 186-188

Chương 186: Tiêu Định Bân đang giết gà dọa khỉ sao?

“Chẳng qua chỉ vì không vừa mắt với tôi mà mợ Tiêu mới để đồng nghiệp của cô ra tay đánh tôi?”, Dư Kiều khẽ bật cười một tiếng: “Tuy rằng tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cũng không phải là một kẻ đáng thương đến mức để mặc cho người ta đánh mắng nhục nhã, nhưng vẫn không dám đánh trả, không dám mở lời!”



Lúc cô nói đến mấy từ 'không dám đánh trả, không dám mở lời', đôi mắt hạnh nhân kia đột nhiên trở nên sắc lạnh nhìn về phía Dư Tiêu Tiêu.



Sắc mặt của Dư Tiêu Tiêu bỗng tái nhợt đi, kinh ngạc nhìn Dư Kiều, Dư Kiều hơi nâng cằm lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô nói: “Hay là mợ Tiêu đây trước giờ vẫn quen thói kiêu căng hống hách ức hiếp người khác rồi?”



Dư Kiều chậm rãi tiến lên phía trước một bước, nhìn Dư Tiêu Tiêu với nụ cười hờ hững như có như không: “Mợ Tiêu à, mặc dù tôi là kẻ tầm thường, thấp kém, nhưng tôi không phải dạng nhẫn nhịn bấm bụng bỏ qua, hôm nay tôi ra tay đánh hai người các cô, cũng là vì hôm đó Cana vì nguyên do của tôi mà gặp phải họa tai bay vạ gió..”.



Nói đến đây, cô dừng lại một chút, nhìn về phía Tiêu Định Bân: “Chủ tịch Tiêu, Chu Man Quân – đàn chị cùng trường của tôi có kỹ năng chuyên môn vô cùng nổi trội, nếu chị ấy hát ca khúc này nhất định sẽ rất xuất sắc..”.



“Tôi không có ý định thay đổi người”.



Đôi mắt đen láy trong veo của Tiêu Định Bân đối diện với ánh mắt của Dư Kiều, ở sâu thẳm bên trong con ngươi tối đen như mực kia, giống như ngọc lưu ly đang sắp bị thiêu đốt tan chảy ra vậy, ánh mắt đó nóng đến mức cô không thể tiếp tục nhìn thẳng vào nó nữa, chỉ có thể rời mắt nhìn đi chỗ khác.



“Định Bân...”. Dư Tiêu Tiêu kinh ngạc gọi một tiếng, Tiêu Định Bân nhìn cô ta với vẻ hờ hững, rồi lại nhìn sang Hạ Nghênh: “Tống Kiều, cậu đưa mợ chủ về biệt viện đi, Giang Nguyên, đích thân cậu hãy đưa cô Hạ trở về nhà họ Hạ, nói với ông Hạ rằng, nếu sau này cô Hạ đây còn tiếp tục xuất hiện ở thủ đô nữa, thì nhà họ Hạ sẽ biến mất khỏi thủ đô”.



“Anh Tiêu..”. Cả người Hạ Nghênh trở nên cứng đờ, đôi mắt cô ta tối sầm lại, cô ta lảo đảo chạy đến bên cạnh Tiêu Định Bân: “Anh Tiêu, xin hãy tha thứ cho tôi lần này, tôi thực sự không còn cách nào khác! Anh biết đấy, nhà họ Hạ của chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường thấp kém, tôi không dám làm trái ý vợ anh, cô ấy bảo tôi làm gì, tôi làm sao dám từ chối, dám hó hé nửa lời …”



Sắc mặt Hạ Nghênh tái nhợt đi, từng hàng nước mắt ngắn nước mắt dài lăn xuống, nếu Giang Nguyên thật sự đi về nhà họ Hạ, nói lại những lời đó với bố cô ta, chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi ra nước ngoài ngay lập tức, cha cô có nhiều con như vậy, nếu không phải vì Hạ Nghênh cố gắng hết sức muốn móc nối một chút quan hệ với Dư Tiêu Tiêu thì cha cô ta thậm chí sẽ chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái...



Nếu cô ta bị đuổi ra nước ngoài, sống chết thế nào, nhà họ Hạ chắc chắn cũng không quan tâm, như vậy nửa đời còn lại của cô ta sẽ ra sao đây?



“Cô Hạ, mời!”. Giang Nguyên liếc nhìn Hạ Nghênh một cái, vẻ mặt như cười như không, bình thường làm chân chó chạy vặt cho phu nhân thì vênh váo tự đắc lắm, nhưng những lúc vênh váo đó sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đi?



“Anh Tiêu... Làm ơn cứu tôi, làm ơn đi, cầu xin anh đó, anh Tiêu à!”



Hạ Nghênh vừa khóc vừa định quỳ xuống đất, nhưng Giang Nguyên đã liếc mắt ra hiệu với cấp dưới của mình và ngay lập tức có người đi tới chặn lấy miệng của Hạ Nghênh rồi kéo cô ta ra ngoài.



Khi Hạ Nghênh bị kéo đi, cô ta vẫn không ngừng nhìn về phía Dư Tiêu Tiêu, nhưng Dư Tiêu Tiêu lại không dám nhìn cô ta, dần dần không còn nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nghênh nữa, xung quanh là một khoảng không tĩnh lặng.



Còn Tiêu Định Bân từ đầu đến cuối, đối mặt với tiếng khóc của Hạ Nghênh, anh thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.



Dư Tiêu Tiêu đứng ở một bên, đến thở cũng không dám thở mạnh, cho dù cô ta có ngu ngốc đến đâu thì cũng biết rằng Tiêu Định Bân là đang giết gà dọa khỉ.



“Mợ chủ, đi thôi”. Tống Kiều lễ phép nói với Dư Tiêu Tiêu.



Dư Tiêu Tiêu cắn chặt môi, ngước mắt nhìn Dư Kiều.



Mà Dư Kiều cũng nhìn cô ta với ánh mắt sáng quắc, không hề có ý định né tránh.



Trong lòng Dư Tiêu Tiêu như đang có chảo dầu sôi sùng sục thiêu đốt, giày vò cô ta, cô ta luôn có cảm giác những lời mà con tiện nhân kia vừa nói dường như có ám chỉ điều gì đó..



Nhưng, Tô Tẩm và Dư Kiều đã chết rồi, đã bị thiêu chết rồi!



Đúng vậy, không phải mẹ nói đã nhìn thấy kia hai cái xác bị thiêu cháy thành than sao, mẹ đã nói thì không sai đâu! Đúng vậy, cô ta không cần phải thần hồn nát thần tính, tự mình dọa mình như vậy, chết rồi chính là chết rồi, người đã chết căn bản không thể nào hồi sinh được!



Dư Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, thắng thua đã hoàn toàn được phân định từ bốn năm trước rồi, cô ta - Dư Tiêu Tiêu vĩnh viễn là người chiến thắng!



“Đi thôi”. Dư Tiêu Tiêu chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, liếc nhìn Tống Kiều một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.



Khi đi bên cạnh Dư Kiều, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên dừng bước, cô ta nở nụ cười ngạo mạn nhìn về phía Dư Kiều nói: “Cô Tô, nhìn cô có phần giống với con hầu hèn hạ thấp kém của nhà tôi trước đây, chỉ có điều con hầu đó, trời sinh bản tính đê tiện thích quyến rũ đàn ông, nhưng đáng tiếc cuối cùng không may mắn một xác hai mạng bị thiêu chết rồi... Chậc chậc”.



Dư Tiêu Tiêu đánh giá từ trên xuống dưới Dư Kiều một lượt: “Thật sự cũng có điểm rất giống, đặc biệt là đôi mắt này, chỉ là con hầu đó là kẻ câm, không có miệng lưỡi sắc bén như cô Tô đây”.



“Trong nhà mợ Tiêu còn từng xảy ra án mạng thương tâm như vậy sao? Vậy thì ban đêm khi đi ngủ, mợ Tiêu cũng phải cẩn thận hơn đấy...”



“Cô…”



Dư Kiều nhìn Dư Tiêu Tiêu một cách đầy ẩn ý: “Có điều... Không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ gì ma quỷ tới gõ cửa, nghĩ kỹ lại thì có lẽ mợ Tiêu cũng không sợ, đúng không nhỉ?”



Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu đột nhiên tái mét đi, sao cô ta có thể không sợ chứ, từ lúc Dư Kiều và Tô Tẩm bị thiêu chết, hầu như đêm nào cô ta cũng gặp ác mộng.



Mà khi đó, Tiêu Dự An lại vừa mới chào đời, cứ đến lúc mặt trời lặn là lại quấy khóc không thôi, không ai dỗ được, cô ta nghe được dì Lâm và Triệu Như thì thầm với nhau, có lẽ là bởi vì khoảng thời gian đó chính là vào lúc Dư Kiều bị mất do khó sinh. Hai mẹ con đương nhiên sẽ thần giao cách cảm, huyết thống tương thông rồi thế nên Tiêu Dự An mới quấy khóc như vậy...



Khi nghe những lời của dì Lâm, sống lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, rồi cô ta đổ bệnh mất nửa tháng, sau đó, Triệu Như đến chùa, bỏ ra số tiền lớn để xin một lá bùa bình an xua đuổi tà ma rồi treo ở đầu giường của cô ta, nhờ đó cô ta mới dần hồi phục lại, cho đến bây giờ, lá bùa đó vẫn được cất giữ trong phòng ngủ của Dư Tiêu Tiêu.



Cho dù cô ta không phải là con điếm Dư Kiều sống lại từ cõi chết, vậy thì có phải cô ta cũng đã biết được điều gì rồi không?



Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi. Năm đó, khi tin tức về cái chết của Dư Kiều truyền ra ngoài, Tiêu Định Bân đã từng phái người đi điều tra, may mắn thay, Dư Văn Xương và Triệu Như đã có chuẩn bị trước, còn về chuyện Dư Kiều từ nhỏ đã bị biến thành kẻ câm, người ngoài không ai biết được, ngay đến cả bà Khương - người bạn thân nhất của Tô Tẩm, cũng không biết rằng đứa con gái cả của nhà họ Dư đã trở thành người câm, Tiêu Định Bân mới không móc nối giữa con gái cả nhà họ Dư và cô người hầu câm A Kiều lại với nhau, bọn họ mới có thể trọn vẹn đến cuối cùng ...



Sau bốn năm, nếu như có ai đó lại đào bới lại chuyện cũ này, điều tra được bất kỳ manh mối nào, thì cái vị trí mợ Tiêu vốn dĩ hiện giờ đang rất bấp bênh của cô ta, e là khó mà có thể giữ vững được.



Dư Tiêu Tiêu không khỏi bủn rủn chân tay, lúc liếc nhìn Dư Kiều một lần nữa, ánh mắt cô ta đã có phần né tránh không dám nhìn thẳng.



“Mợ chủ?”, Tống Kiều thấp giọng nhắc nhở một câu: “Chúng ta đi thôi…”



Cuối cùng Dư Tiêu Tiêu cũng rời đi, lúc này, cô ta có phần hoảng loạn muốn trốn thật nhanh đi.



Trong lòng Dư Kiều không khỏi cười khẩy một tiếng, làm nhiều chuyện xấu, hổ thẹn như vậy, xem ra, tự trong lòng Dư Tiêu Tiêu cũng biết rất rõ, cho nên cô ta mới sợ cái gọi là 'ma gõ cửa' như vậy.



“Mọi người đều đi làm việc đi”.



Sau khi Dư Tiêu Tiêu rời đi, Tiêu Định Bân nhẹ nhàng nhắc nhở, đám người xung quanh cũng lập tức tản ra đi làm việc của mình.
Chương 187: Trái tim dần mềm mại

Trong lúc này chỉ còn lại Dư Kiều và Tiêu Định Huân.



“Có gì uống không?”, Tiêu Định Bân đột nhiên hỏi Dư Kiều một câu.



Dư Kiều bỗng giật mình, sau đó chỉ về phía bình giữ nhiệt bên cạnh: “Tôi có nấu nước lê mật ong”.



“Rót cho tôi một ly được không?”



Khi Tiêu Định Bân nói ra những lời này, đôi mắt trong veo của anh dừng lại trên khuôn mặt của Dư Kiều, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau một giây, trái tim cô dần thả lỏng đi, cô không thể từ chối anh.



Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy!



Dư Kiều xoay người, đi tới bên cạnh bàn, rót một ly nước lê mật ong.



Tiêu Định Bân nhìn bóng lưng của cô, đến bản thân anh cũng không hề biết, khóe môi mình đang cong lên.



Dư Kiều quay lại, đặt chiếc ly lên bàn trà bên cạnh Tiêu Định Bân.



Tiêu Định Bân liếc nhìn cô một cái, bởi vì là đang quay phim nên cô trang điểm đậm hơn một chút, vì vậy hai gò má cô trông có vẻ hơi ửng đỏ, nhưng, tại sao ngay cả vành tai của cô dường như cũng đang đỏ lên? Ý cười nơi đáy mắt Tiêu Định Bân càng rõ ràng hơn vài phần.



Anh đưa tay cầm ly nước lên, sau khi nhấp một ngụm, đồng tử của anh đột nhiên hơi co lại, nhưng ngay sau đó, anh lại uống một mạch cạn sạch ly nước lê trong tay.



Khoảnh khắc đặt chiếc ly rỗng xuống, ngón tay của anh khẽ run lên.



Bốn năm trước, A Kiều cũng từng nấu loại nước này, vốn dĩ anh không thích đồ ngọt, nhưng thứ nước ngọt mà cô làm ngọt thanh không ngấy, khiến anh ấy rất thích.



Cô đi xa đã bốn năm rồi, anh chưa từng được thưởng thức lại thứ đồ uống ngọt có vị như thế nữa.



Đôi mắt giống nhau, chữ Kiều giống nhau, khẩu vị giống nhau, là trùng hợp hay là do ông trời thương hại đây?



“Cô Tô đã từng học nấu ăn sao?”, Tiêu Định Bân chậm rãi nói, ánh mắt sáng lấp lánh dừng lại trên gương mặt Dư Kiều.



“Hồi còn nhỏ, tôi đã học được một vài món từ bà ngoại của tôi”.



“Trước giờ cô Tô vẫn luôn ở nước ngoài hay sao?”



“Ừ”. Dư Kiều khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn Tiêu Định Bân một cái.



Anh đang nhìn cô, nhưng dường như anh đang xuyên qua lớp vỏ bọc của cô để nhìn một con người khác.



Trong nháy mắt, trong lòng cô có một cảm giác đau đến chua xót khó tả.



Anh ấy vẫn còn nhớ A Kiều sao?



Sau ngần ấy năm, anh vẫn không quên A Kiều sao?



Trong lòng anh, rốt cuộc A Kiều được xem là gì?



Đã bao giờ có một chỗ nhỏ bé dành cho A Kiều chưa?



Dư Kiều chỉ cảm thấy hốc mắt mình hơi nhói như có kim châm, cô cố nén nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói: “Anh Tiêu, chuyện xảy ra hôm nay…”



“Tôi biết hết, không phải lỗi của cô”.



Dư Kiều ngẩn người ra.



Tiêu Định Bân lại nói: “Mấy năm nay tính tình cô ấy lập dị, kỳ quái, càng ngày càng bốc đồng dễ cáu kỉnh. Lần trước cũng gây ra cho bạn cô không ít phiền phức, tôi cũng rất xin lỗi...”



“Tôi ra tay đánh người, cũng có phần bốc đồng quá khích”.



“Tôi nói rồi, tôi không trách cô”.



Dư Kiều im lặng một lát, cô hơi cúi đầu xuống.



Tiêu Định Bân nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy khi rũ xuống, trông càng giống A Kiều hơn, dù sao thì quãng thời gian đó, khi A Kiều đứng trước mặt anh, cô ấy cũng thường có dáng vẻ như thế này.



Đủ loại suy nghĩ cứ cùng nhau dâng lên trong lòng, nhưng càng như vậy, anh lại càng cảm thấy chua chát, đau đớn không nói nên lời.



“Dự An rất thích Nhất Niệm. Lần trước Nhất Niệm đến nhà chúng tôi làm khách khiến thằng bé rất vui. Cô Tô, nếu sau này có điều kiện, tôi hy vọng hai đứa trẻ có thể có nhiều cơ hội chơi chung với nhau hơn...”



“Ừm, Dự An rất dễ thương lại còn ngoan nữa, Nhất Niệm và tôi đều rất thích cậu bé”.



Nghe cô nói như vậy, Tiêu Định Bân không khỏi nở một nụ cười.



Lúc này, ngoài cửa sổ, hoàng hôn cũng đang dần buông xuống, dường như trong vô thức, anh cất tiếng hỏi cô một câu: “Cô Tô, trời đã tối rồi, chồng cô có tới đón cô không?”



“Tôi sẽ tự lái xe về”.



Tiêu Định Bân khẽ gật đầu: “Lái xe cẩn thận”.



“Cảm ơn anh Tiêu”.



Dư Kiều nhìn thấy anh rời khỏi phòng nghỉ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.



Nhưng, nhìn chiếc ly nước thủy tinh rỗng không trên bàn trà, nghĩ đến vẻ mặt của anh khi uống nước lê mật ong, cả ánh mắt của anh khi nhìn mình, Dư Kiều không khỏi khẽ siết chặt ngón tay.



Bốn năm trước, mỗi lần anh ăn cơm cô nấu, uống canh, cháo cô hầm, anh đều có biểu cảm như vậy.



Mặc dù chưa từng khen ngợi lấy một lần, cũng chưa từng thốt ra những câu ấm áp dịu dàng, nhưng cô biết những món mà cô làm, anh đều rất thích, đây cũng là niềm an ủi duy nhất mà cô có được trong những ngày tháng đen tối đó.



Nhưng, lúc này, anh là chưa quên được A Kiều hay chỉ là hoài niệm những hương vị xưa kia, cô cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.



...



Chu Man Quân hồn xiêu phách lạc, đứng trước cổng nhà họ Từ.



“Cô Chu, thật xin lỗi, hiện tại cậu chủ nhà chúng tôi không tiện tiếp khách”.



Người hầu cũng đã không còn niềm nở như trước, mà nói với Chu Man Quân một cách lạnh lùng.



Sắc mặt Chu Man Quân hốc hác, hai gò má cũng hơi hóp lại, nghe thấy người hầu nói như vậy, cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô cũng không khỏi run lên.



Đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi! Ngay đến cả người bạn trai dịu dàng ân cần mà cô từng nghĩ mình có thể dựa dẫm được, thực ra cũng chỉ là một tên cặn bã vô tâm ích kỷ.



Cô hận Từ Châu, hận thế lực nhà họ Từ, nhưng người cô càng hận, đó chính là Tô Kiều.



Tại sao cô ta lại muốn về nước? Tại sao lại muốn cướp đi cơ hội của cô ta? Tô Kiều có biết rằng, để có được như ngày hôm nay, cô ta đã trải qua khó khăn như thế nào không, cô ta đã chờ đợi cơ hội này, chờ từ rất lâu rồi?



Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ nuôi nấng cô ta đến bây giờ cũng đã suy sụp, nợ nần nhiều lắm rồi, chỉ chờ đến ngày cô ta công thành danh toại.



Nhưng bây giờ, mọi thứ đã bị hủy hoại, người bạn trai khiến cô ta nở mày nở mặt cũng đóng kín cửa không muốn gặp cô ta nữa, cơ hội quan trọng nhất cũng đã bị bỏ lỡ.



Cô ta đã nỗ lực rất nhiều để luyện tập các bài chuyên ngành, đã cố gắng trở thành học trò tâm đắc của giáo sư Triệu, là một đàn chị khiến các em trai, em gái khóa dưới phải ngưỡng mộ kính trọng, nhưng điều này thì có ích lợi gì chứ?



Chỉ một Tô Kiều chẳng biết từ đâu rơi xuống đã phá hỏng mọi nỗ lực của cô ta.



Nếu ở lại thủ đô, trở thành một giáo viên thanh nhạc bình thường, thì e là cả đời này cô ta cũng sẽ không mua nổi một căn hộ ở thủ đô.



Nếu trở về thị trấn nhỏ ở quê, tiền lương mỗi tháng chỉ ba bốn nghìn, cũng chẳng thể trả nổi những khoản nợ của bố mẹ.



Cô ta phải làm sao bây giờ đây?



“Cô Chu, mời cô quay về cho”.



Người hầu lại liếc cô ta một cái, nói với giọng điệu mỉa mai, sau đó xoay người rời đi.



Chu Man Quân đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng cô cũng chậm rãi xoay người rời đi, từng bước đi về phía trước.



Sắc trời lúc này đã tối đen như mực, Chu Man Quân lấy điện thoại di động ra, đứng ngơ ngác nhìn một dãy số trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng bấm gọi.



“Là Tiểu Chu sao, sao lại gọi cho anh giờ này?”



Người đàn ông trung niên bụng phệ đang nằm trên bàn mát xa của một Spa, bên cạnh là cô kỹ thuật viên trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ thấy ông ta ra hiệu thì vội vàng im lặng không nói cười nữa.



“Ông Hoàng, những gì ông nói với tôi trước đây, bây giờ còn tính không?”



Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì cười lớn lên: “Tiểu Chu, anh vẫn luôn thích em, anh thật sự rất thích em, làm sao có thể lừa gạt em được chứ.”.



Chu Man Quân nhìn vào màn đêm tối đen vô định, nói với giọng cứng nhắc: “Tôi có thể đi theo ông, nhưng tôi có điều kiện”.



“Tiểu Chu, em cứ nói đi, bất cứ điều kiện gì anh đều đáp ứng hết, chỉ cần là điều anh Hoàng đây có thể làm được”.



“Tôi muốn có một căn nhà ở thủ đô và ba triệu tiền mặt..”.



Chu Man Quân cuối cùng cũng đã chà đạp lên tất cả lòng tự trọng, tự tôn của mình!
Chương 188: Không ngại cho mẹ con cô ta chết thêm lần nữa

Tự tôn, lòng tự trọng thì có tác dụng gì? Chúng có thể trả nợ cho bố mẹ cô ta không? Có thể cho cô ta một cuộc sống tốt hơn không?

Nếu đã không thể thì cô ta còn cần giữ lại làm chi?

Tuy Hoàng Kiện Trung xấu xí, tuổi tác cũng cao, nhưng ông ta có tiền, so ra còn giàu hơn nhà họ Dư. Dư Châu so với ông ta thì không là cái thá gì cả, cô ta mà đi theo Hoàng Kiện Trung thì sẽ không bị thiệt thòi gì.

Huống hồ, dựa vào dung mạo, tài năng của cô ta, thêm tiền cùng các mối quan hệ của Hoàng Kiện Trung thì sau này chắc hẳn cô ta sẽ có chỗ đứng ở thủ đô.

Cô ta sẽ không còn thua kém Tô Kiều nữa.

Chu Man Quân ngắt máy, cô ta đứng bên ven đường rồi ôm chặt cánh tay mình.

30 phút sau, một chiếc xe sang màu đen đã đỗ bên cạnh cô ta. Tài xế xuống xe rồi mở cửa, cô ta nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi ngồi lên xe, sau đó đã bị Hoàng Kiện Trung ôm chầm vào lòng.

Chu Man Quân thấy rất chán ghét nhưng không đẩy ông ta ra, mà để mặc cho bàn tay to lớn của ông ta giữ lấy eo mình rồi sờ soạng khắp cơ thể.

Cô ta biết từ giờ trở đi, cuộc đời của mình đã hoàn toàn thay đổi.

Mà người hại cô ta phải đến bước đường này chính là Tô Kiều.

Sẽ có một ngày, cô ta bắt Tô Kiều phải trả giá… nhất định ngày đó sẽ đến!



Dư Tiêu Tiêu lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, Dư Kiều và Tô Tẩm đã cháy thành than chỉ còn lại bộ xương khô đã tìm đến cô ta để đòi mạng. Cô ta liều mạng bỏ chạy nhưng không thể được, sau đó đã bị bàn tay xương khô của Dư Kiều túm chặt lấy cổ…

Cô ta hét lên rồi ngồi bật dậy, sau đó há miệng thở dốc. Từ hôm gặp Tô Kiều kia ở phim trường, sau đó nghe cô nói câu “không sợ ma gõ cửa”, cô ta không còn giấc ngủ nào ngon nữa.

Dư Tiêu Tiêu bò xuống giường, sau đó cầm điện thoại gọi cho Triệu Như.

“Sao thế con, đang đêm hôm thế này…”

“Mẹ ơi, Tô Tẩm và Dư Kiều đã bị thiêu chết từ bốn năm trước rồi đúng không?”

“Sao tự dưng con lại hỏi chuyện này, đương nhiên là mẹ con nó chết cháy rồi, chính mắt mẹ nhìn thấy thi thể mà…”

Bàn tay cầm điện thoại của Dư Tiêu Tiêu run bần bật: “Mấy hôm trước, con gặp một người phụ nữ. Con cứ thấy một là cô ta là Dư Kiều sống lại, hai là người biết rõ chuyện năm xưa. Mẹ còn nhớ không, lúc Dư Kiều mới chết, khắp nơi ở đây đều bàn tán về tin đồn kia. Mẹ thử nói xem có phải chính cô ta là người tung tin năm đó không…”

“Tiêu Tiêu, con bình tĩnh lại rồi nói rõ ra xem nào, là người phụ nữ nào cơ…”

“Mẹ, người đó do đích thân Tiêu Định Bân tuyển vào mấy hôm trước. Anh ấy còn ký hợp đồng nghệ sĩ với cô ta, mà trong tên của cô ta cũng có chữ Kiều, là Tô Kiều. Hơn nữa, cô ta có đôi mắt giống hệt A Kiều. Nếu không phải cô ta có thể nói năng lưu loát, con còn tưởng là A Kiều chết đi sống lại nữa đó…”

“Tô… Kiều?”

Triệu Như ngồi bật dậy trên giường, tim bà ta đập như đánh trống, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Triệu Như ôm ngực nói: “Con đừng cuống lên vội, để mẹ bảo bố con đi nghe ngóng”.

“Con sợ lắm mẹ ơi, hôm nào con cũng mơ thấy ác mộng. Con mơ thấy hồn ma của Dư Kiều về tìm con đòi mạng, cứ thế này khéo con chết mất…”

“Bùa trừ tà mẹ cho con đâu? Con lấy cất ở đầu giường ấy…”

“Chẳng có tác dụng gì cả, con để ngay dưới gối đây mà có ăn thua gì đâu…”

Dư Tiêu Tiêu bật khóc nức nở, Triệu Như bị tiếng khóc của cô ta làm cho da đầu tê dại: “Được rồi, con đừng khóc nữa, không con về nhà vài bữa đi, mẹ cho người đi đón con…”

“Mẹ, con muốn Tô Kiều đó cũng chết quách đi giống Dư Kiều. Con là bà chủ nhà họ Tiêu, cả đời này sẽ là vậy, không ai được cướp mất vị trí này của con…”

“Đồ ngốc này, con có Dự An, nó là cháu trưởng của nhà họ Tiêu thì con còn sợ gì nữa?”

“Dự An có thân với con đâu! Cả năm qua, nó còn chưa gọi mẹ tiếng nào…”

“Thằng bé mới bốn tuổi thôi, mẹ nói cho con biết, nếu đến một đứa trẻ bốn tuổi mà con cũng không dỗ được thì mẹ nghĩ con đừng mong giữ được vị trí của mình nữa”.

“Con đã dùng đủ mọi trò rồi, nhưng nó không thân với con, giờ Định Bân còn không cho con về nhà kia kìa…”

Nói rồi, Dư Tiêu Tiêu lại bật khóc, Triệu Như nhíu mày quát: “Khóc lóc cái gì? Có gì phải khóc? Dù sao thì Dự An cũng từ bụng con mà ra, con là mẹ ruột của nó, nhà họ Tiêu có thể làm gì con nào? Lẽ nào lại tách mẹ con con ra chắc?”

Dư Tiêu Tiêu dần nín: “Giờ con phải làm sao? Mẹ, con hết cách thật rồi…”

“Con cứ về nhà mấy hôm để điều chỉnh lại tâm trạng đi. Sau đó hàng ngày hãy đưa đón Dự An đi học, trẻ con dễ dụ lắm, con cứ tốt với nó, chiều theo ý nó là nó sẽ dần thân với con thôi”.

“Nhưng lần nào nhìn thấy con, thằng bé cũng ngó lơ…”

“Nó càng phớt con thì con càng gần lại, dần dà rồi nó sẽ thân với con thôi”.

Dư Tiêu Tiêu nghĩ đến gương mặt lạnh băng của Tiêu Dự An giống với Tiêu Định Bân, sau đó không nhịn được tức, nhưng cô ta vẫn nói: “Con biết rồi”.

Triệu Như tắt máy rồi nằm xuống, nhưng mãi sau không ngủ được.

Tô Kiều, Dư Kiều, Tô Tẩm…

Lẽ nào…

Bà ta cảm thấy rùng rợn, sau đó vớ điện thoại gọi cho Dư Văn Xương, nhưng bên kia đã tắt máy.

Triệu Như biết giờ chắc chắn ông ta đang hú hí với hồ ly tinh ở bên ngoài nên càng bực hơn.

Bây giờ, nhà họ Dư lên như diều gặp gió. Nhờ ánh hào quang của nhà họ Tiêu mà Dư văn Xương đã không còn là chàng rể nghèo ăn bám nhà vợ nữa, đương nhiên cũng không còn là mối tình đầu ngọt ngào của bà ta nữa…

Triệu Như không thể nhịn được nên đã đập mạnh điện thoại xuống đất.

Hai thi thể cháy đen năm đó, Dư Văn Xương và bà ta đều mặc định là Dư Kiều và Tô Tẩm.

Nhưng không lâu sau đó chợt xuất hiện một loạt tin đồn không hay, điều này khiến họ bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng bốn năm qua, không còn tin tức gì về Dư Kiều và Tô Tẩm nữa, họ mới dần yên tâm.

Nhưng Tô Kiều đột nhiên xuất hiện mà Dư Tiêu Tiêu vừa nhắc đến, từ tên cho đến đôi mắt đều trùng hợp…

Lẽ nào người chết cháy trong biệt viện năm đó không phải mẹ con Dư Kiều?

Triệu Như chỉ thấy lưng mình mướt mồ hôi lạnh.

Nếu hai mẹ con nhà đó chưa chết thì tất cả mọi việc họ làm năm đó sẽ như giấy gói lửa, khó mà giấu được.

Triệu Như cắt chặt hàm răng, bắt mình phải bình tĩnh lại.

Nếu bốn năm trước, hai mẹ con Tô Tẩm đã thua thảm bại trong tay bà ta thì bốn năm sau, bà ta cũng không ngại cho hai mẹ con cô chết thêm lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom