-
Chương 178-180
Chương 178: Cảm nhận về bố
Huống hồ hôm nay, cô ấy còn liên tục làm trái ý Lục Cảnh Xuyên.
Nhưng nếu cô ấy lại chịu an phận và chấp nhận tiếp tục lừa dối mình thì sao?
Trải qua cuộc sống trong vàng ngọc một, hai năm, sau đó bị anh ta đá như quẳng rác ra khỏi cửa ư?
Lâm Gia Nam đau đớn nhắm mắt lại, cô ấy không thể nào quên sau lần cãi nhau trước, Lục Cảnh Xuyên đã đề nghị chia tay, ngày thứ hai cô ấy chuyển ra khỏi căn hộ thì đã đọc được tin Lục Cảnh Xuyên dẫn một cô gái trẻ đẹp khác về căn nhà đó qua đêm trên báo lá cải.
Rất nhiều đồ dùng cá nhân của cô ấy còn chưa mang đi mà người phụ nữ khác đã đặt chân đến đó rồi.
Trong giây phút đó, Lâm Gia Nam đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Với Lục Cảnh Xuyên mà nói thì cô cũng chỉ là món đồ chơi như bao cô nàng khác thôi.
Đúng thế, cô ấy không có xuất thân từ gia tộc danh giá, nhưng cô được hưởng một nền giáo dục từ gia đình chuẩn mực. Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy cô ấy phải yêu thương bản thân, nhưng suýt nữa cô ấy đã trở thành trò chơi cho đàn ông.
Nếu bố mẹ biết được những chuyện cô ấy đã làm thì sẽ thất vọng và đau lòng thế nào với cô con gái mà họ luôn lấy làm tự hào đây?
Lâm Gia Nam, biết sai thì phải sửa, chứ không thể sai càng thêm sai, lao đầu xuống vực thẳm!
Cuối cùng, cô ấy vẫn mở cửa ra, sau đó ưỡn thẳng lưng mà rời đi.
Cửa đóng lại, cô ấy không quay đầu, mà cũng không muốn làm vậy.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cánh cửa dứt khoát đóng lại với vẻ mặt lạnh băng.
Mãi sau, anh ta mới bật cười một tiếng, sau đó ngồi xuống sofa rót một ly rượu vang cho mình. Nhưng khi đưa ly rượu lên môi, anh ta lại vung tay rồi ném mạnh ly rượu xuống đất.
Rượu văng tứ tung, mảnh ly vỡ cứa vào mu bàn tay anh ta, một dòng máu đỏ từ từ rỉ xuống.
…
Khi Tiêu Định Bân về nhà thì thấy hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trong nhà ăn chờ mình cùng ăn cơm.
Không biết tại sao, thoạt nhìn anh lại thấy Tô Nhất Niệm và Dự An trông như anh em sinh đôi.
Có lẽ vì hai đứa đều có nước da trắng, đôi mắt to tròn nên nhìn mới giống nhau.
“Cháu chào chú Tiêu ạ!”, Tô Nhất Niệm nhìn thấy Tiêu Định Bân đi vào thì lập tức đứng dậy chào hỏi.
Tiêu Định Bân đi tới rồi giơ tay bế cô bé lên, ban đầu Tô Nhất Niệm hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đôi mắt đã sáng lên.
Từ nhỏ, cô bé đã thấy các bạn khác được bố bế bồng, nhưng cô bé thì không. Tuy khi đó cô bé cũng có ông ngoại, ông Thời rất yêu cô bé, nhưng cũng không thể thay thế vị trí người bố trong lòng cô bé được.
Tô Nhất Niệm cũng từng tưởng tượng đến dáng vẻ của bố mình, nhưng lúc này, khi Tiêu Định Bân đột nhiên bế cô bé lên, mọi suy đoán của cô bé dường như đã trở thành hiện thực.
Chắc bố cô bé cũng cao tầm này, đẹp trai cỡ này, khi bế cô bé cũng sẽ rất dịu dàng.
“Sao thế?”, Tiêu Định Bân chỉ thấy cô nhóc hơi là lạ, song vẫn rất đáng yêu nên không nhịn được véo cái má phúng phính của cô bé.
“Chú Tiêu ơi, chú cho cháu lên cổ ngồi được không?”
Tô Nhất Niệm vừa nũng nịu nói xong câu đó thì thấy Tiêu Định Bân thoáng vẻ ngạc nhiên, bản thân cô bé cũng thấy thẹn thùng.
Chương 179: Cô bé này thật không đơn giản
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhất Niệm ửng đỏ, đôi tay che mặt, sau đó lén nhìn Tiêu Định Bân qua khẽ tay.
Thấy thế, Tiêu Định Bân cảm thấy cô bé đáng yêu vô cùng, làm trái tim anh như tan chảy. Hình như bao năm qua, ngoài Tiêu Dự An ra, cũng chỉ có cô bé này mới có thể khiến anh có cảm giác ấy.
Tiêu Định Bân cho Tô Nhất Niệm ngồi lên cổ, đôi tay anh cẩn thận đỡ người cô bé. Thật ra, đến Dự An hồi nhỏ cũng chưa từng được anh giơ lên cao thế này.
Tô Nhất Niệm ban đầu còn thấy hơi sợ, nhưng rất nhanh đã vui vẻ khua múa đôi tay.
Tiêu Dự An ngồi yên lặng một bên nhìn Tô Nhất Niệm đùa nghịch, đáy mắt còn ẩn hiện ý cười.
Quản gia và người làm đều ngơ ngác nhìn nhau, cô bé này là thần thánh phương nào, đúng là không đơn giản, vì có thể bắt cậu chủ nhà họ chiều chuộng cỡ này. Nếu người ngoài không biết, khéo còn tưởng cô bé là con của cậu chủ mất.
“Mọi người nhìn đi, bé gái này với cậu chủ nhỏ trông như song sinh ấy nhỉ…”
Một cô người làm không nhịn được thủ thỉ với người bên cạnh.
Người kia cũng gật đầu nói: “Ban nãy thấy hai đứa ngồi chung, tôi cũng thấy giống lắm”.
“Ngậm miệng hết lại cho tôi”, quản gia vội vàng lên tiếng quát hai người kia, Tiêu Định Bân ghét nhất là những người nhiều chuyện.
Hai người kia lập tức im ngay, sau đó đi làm việc của mình.
Tiêu Định Bân chơi cùng Tô Nhất Niệm một lúc rồi mới thả cô bé xuống, Tô Nhất Niệm hình như chưa chơi đã nên Tiêu Định Bân cười nói: “Lần sau cháu đến chơi, chú sẽ giơ cháu lên cao tiếp”.
Anh nói xong thì không nhịn được cười, thật không ngờ mình sẽ nói như vậy, đã thế còn không phải với con mình.
“Được rồi, giờ chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Tiêu Định Bân lên tiếng, quản gia lập tức gọi người làm bày cơm.
“Đây là gì thế?”
Tiêu Định Bân thấy mấy cái hộp cơm người làm mang ra thì hỏi.
“Đây là đồ ăn mà cô Nhất Niệm mang tới, cậu chủ nhỏ bảo để dành ăn trưa”, người làm đáp.
Tiêu Định Bân gật đầu, sau đó nhìn người làm mở từng cái hộp ra, hương thơm thoảng qua mũi khiến ai cũng thấy thèm.
“Thơm quá!”
Triệu Tấn Tây bước nhanh từ ngoài vào, khi ngửi thấy mùi thơm thì khen không ngớt.
Tiêu Định Bân ngoảnh lại nhìn anh ấy rồi không khỏi bật cười nói: “Cậu có lộc ăn quá nhỉ!”
Triệu Tấn Tây lập tức đi rửa tay, sau đó nhào vào bàn ăn, nhưng khi đến nơi thì bước chân chợt khựng lại.
“Sao thế?”, Tiêu Định Bân thấy dáng vẻ như gặp ma của Triệu Tấn Tây thì hỏi.
Triệu Tấn Tây nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Niệm mà không chớp mắt.
Tô Nhất Niệm cũng tò mò nhìn lại anh ấy, chú này lạ quá, sao cứ nhìn mình mãi thế?
Tuy Tô Nhất Niệm biết mình trông xinh xắn, đáng yêu, ai gặp cũng thích, đến người lạ trên đường còn hay ngoái lại nhìn cô bé, nhưng đâu ai khoa trương giống Triệu Tấn Tây thế này.
Tô Nhất Niệm thấy hơi sợ, cơ thể nhỏ bé vô thức co rúc về phía Tiêu Định Bân rồi nói: “Chú Tiêu ơi, cháu sợ…”
Tiêu Định Bân giơ tay xoa đầu cô bé, thấy đôi mắt long lanh của bé nhìn mình, trước mắt anh như hiện lên một cặp mắt tương tự, người đó cũng thường nhìn anh như vậy.
Nhưng anh chỉ đáp lại cho cô bằng ánh nhìn ghét bỏ, cùng những lời nói lạnh lùng.
“Giống, giống quá…”
Chương 180: Nếu A Kiều chưa mất, tôi sẽ nghĩ đây là con gái cô ấy
Triệu Tấn Tây lẩm bẩm một câu, vốn ở đây bỗng xuất hiện thêm một bạn nhỏ đã đủ làm anh ấy ngạc nhiên lắm rồi, vì Tiêu Dự An không bao giờ chơi với bạn cùng trang lứa, chứ đừng nói là mời bạn đến nhà chơi.
Nhưng anh ấy thấy gương mặt của cô bạn nhỏ này mới là điều khiến anh ấy kinh nạc nhất.
“Giống cái gì?”
“Định Bân, cậu không thấy cô bé giống một người à?”
“Ai?”
Thật ra, trong lòng Tiêu Định Bân cũng đã có đáp án rồi, nhưng anh biết điều này là không thể.
“Nếu A Kiều chưa mất, tôi sẽ nghĩ cô sẽ là con gái cô ấy”.
Đến nay, khi nhắc đến cái tên A Kiều, giọng nói của Triệu Tấn Tây vẫn còn vẻ tiếc nuối.
Tiêu Định Bân nghe xong thì cụp mắt xuống, không nói gì.
Tiêu Dự An chợt hỏi: “A Kiều là ai ạ?”
Triệu Tấn Tây mỉm cười, sau đó đi xuống cạnh cậu bé rồi ngồi xuống: “Chẳng mấy khi thấy cháu để ý đến chú. A Kiều là một cô làm bếp của nhà cháu ngày trước, cô ấy nấu ăn ngon lắm, ai đã từng ăn đồ cô ấy nấu thì không thể quên được… Nhất là món canh và cháo, giờ chú vẫn thường nằm mơ đến mùi vị đó mà”.
Tiêu Dự An nhìn cái hộp giữ nhiệt ở trước mặt rồi nói: “Cháu thấy canh cá do mẹ Nhất Niệm làm là ngon nhất”.
Triệu Tấn Tây ngạc nhiên nói: “Hiếm khi thấy cháu thèm ăn món gì đó, hôm nay chú được mở mang tầm mắt rồi! Nhưng chú không tin có ai nấu canh cá ngon hơn A Kiều”.
“Tiêu Dự An nói đúng đấy, đồ ăn mẹ cháu nấu là ngon nhất trên đời”.
Tô Nhất Niệm lập tức không phục nói, cái mũi chau lại, cô bé rất không hài lòng với câu nói của Triệu Tấn Tây.
“Được rồi, đồ mẹ cháu nấu là ngon nhất trên đời. Nhưng chú thấy đồ ăn A Kiều nấu cũng ngon nhất thế giới”.
“Không thể nào, không ai nấu ngon bằng mẹ cháu cả”.
Cô bé quyết không chịu nhân nhượng.
Tiêu Dự An cũng hùa theo: “Nhất Niệm nói đúng đấy”.
Triệu Tấn Tây lại được phen bàng hoàng tiếp.
Tiêu Định Bân đã quen với cảnh này nên để mặc.
“Định Bân, chuyện gì thế này, cô bé này ở đâu ra mà Dự An lại về phe cô bé thế?”
“Bạn cùng lớp mẫu giáo của thằng bé đấy, Dự An thích chơi với cô bé lắm, còn đến nhà cô bé chơi cơ”.
Triệu Tấn Tây há hốc miệng, sau đó lắp bắp nói: “Dự An đến đến… nhà cô bé chơi ư?”
Tiêu Định Bân bật cười: “Sao cậu nói chuyện y như A Kiều thế?”
A Kiều bị câm, cô vẫn nói được nhưng rất lắp bắp, gần như phải nặn từng chữ.
Vì thế, hầu hết thời gian cô đều im lặng.
“Nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến, đánh chết tôi cũng không tin Dự An có bạn thân cơ đấy…”
“Đây là chuyện tốt, vì thế tôi rất cảm ơn cô bé này”.
Tiêu Định Bân lại xoa má Tô Nhất Niệm: “Sau này cháu hãy thường xuyên đến chơi với Dự An nhé, chỉ cần cháu muốn thì đến lúc nào cũng được”.
Tô Nhất Niệm vui vẻ gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu Dự An rồi kéo tay cậu bé nói: “Tiêu Dự An, sau này tớ sẽ thường xuyên đến chơi với cậu!”
Huống hồ hôm nay, cô ấy còn liên tục làm trái ý Lục Cảnh Xuyên.
Nhưng nếu cô ấy lại chịu an phận và chấp nhận tiếp tục lừa dối mình thì sao?
Trải qua cuộc sống trong vàng ngọc một, hai năm, sau đó bị anh ta đá như quẳng rác ra khỏi cửa ư?
Lâm Gia Nam đau đớn nhắm mắt lại, cô ấy không thể nào quên sau lần cãi nhau trước, Lục Cảnh Xuyên đã đề nghị chia tay, ngày thứ hai cô ấy chuyển ra khỏi căn hộ thì đã đọc được tin Lục Cảnh Xuyên dẫn một cô gái trẻ đẹp khác về căn nhà đó qua đêm trên báo lá cải.
Rất nhiều đồ dùng cá nhân của cô ấy còn chưa mang đi mà người phụ nữ khác đã đặt chân đến đó rồi.
Trong giây phút đó, Lâm Gia Nam đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Với Lục Cảnh Xuyên mà nói thì cô cũng chỉ là món đồ chơi như bao cô nàng khác thôi.
Đúng thế, cô ấy không có xuất thân từ gia tộc danh giá, nhưng cô được hưởng một nền giáo dục từ gia đình chuẩn mực. Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy cô ấy phải yêu thương bản thân, nhưng suýt nữa cô ấy đã trở thành trò chơi cho đàn ông.
Nếu bố mẹ biết được những chuyện cô ấy đã làm thì sẽ thất vọng và đau lòng thế nào với cô con gái mà họ luôn lấy làm tự hào đây?
Lâm Gia Nam, biết sai thì phải sửa, chứ không thể sai càng thêm sai, lao đầu xuống vực thẳm!
Cuối cùng, cô ấy vẫn mở cửa ra, sau đó ưỡn thẳng lưng mà rời đi.
Cửa đóng lại, cô ấy không quay đầu, mà cũng không muốn làm vậy.
Lục Cảnh Xuyên nhìn cánh cửa dứt khoát đóng lại với vẻ mặt lạnh băng.
Mãi sau, anh ta mới bật cười một tiếng, sau đó ngồi xuống sofa rót một ly rượu vang cho mình. Nhưng khi đưa ly rượu lên môi, anh ta lại vung tay rồi ném mạnh ly rượu xuống đất.
Rượu văng tứ tung, mảnh ly vỡ cứa vào mu bàn tay anh ta, một dòng máu đỏ từ từ rỉ xuống.
…
Khi Tiêu Định Bân về nhà thì thấy hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trong nhà ăn chờ mình cùng ăn cơm.
Không biết tại sao, thoạt nhìn anh lại thấy Tô Nhất Niệm và Dự An trông như anh em sinh đôi.
Có lẽ vì hai đứa đều có nước da trắng, đôi mắt to tròn nên nhìn mới giống nhau.
“Cháu chào chú Tiêu ạ!”, Tô Nhất Niệm nhìn thấy Tiêu Định Bân đi vào thì lập tức đứng dậy chào hỏi.
Tiêu Định Bân đi tới rồi giơ tay bế cô bé lên, ban đầu Tô Nhất Niệm hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đôi mắt đã sáng lên.
Từ nhỏ, cô bé đã thấy các bạn khác được bố bế bồng, nhưng cô bé thì không. Tuy khi đó cô bé cũng có ông ngoại, ông Thời rất yêu cô bé, nhưng cũng không thể thay thế vị trí người bố trong lòng cô bé được.
Tô Nhất Niệm cũng từng tưởng tượng đến dáng vẻ của bố mình, nhưng lúc này, khi Tiêu Định Bân đột nhiên bế cô bé lên, mọi suy đoán của cô bé dường như đã trở thành hiện thực.
Chắc bố cô bé cũng cao tầm này, đẹp trai cỡ này, khi bế cô bé cũng sẽ rất dịu dàng.
“Sao thế?”, Tiêu Định Bân chỉ thấy cô nhóc hơi là lạ, song vẫn rất đáng yêu nên không nhịn được véo cái má phúng phính của cô bé.
“Chú Tiêu ơi, chú cho cháu lên cổ ngồi được không?”
Tô Nhất Niệm vừa nũng nịu nói xong câu đó thì thấy Tiêu Định Bân thoáng vẻ ngạc nhiên, bản thân cô bé cũng thấy thẹn thùng.
Chương 179: Cô bé này thật không đơn giản
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhất Niệm ửng đỏ, đôi tay che mặt, sau đó lén nhìn Tiêu Định Bân qua khẽ tay.
Thấy thế, Tiêu Định Bân cảm thấy cô bé đáng yêu vô cùng, làm trái tim anh như tan chảy. Hình như bao năm qua, ngoài Tiêu Dự An ra, cũng chỉ có cô bé này mới có thể khiến anh có cảm giác ấy.
Tiêu Định Bân cho Tô Nhất Niệm ngồi lên cổ, đôi tay anh cẩn thận đỡ người cô bé. Thật ra, đến Dự An hồi nhỏ cũng chưa từng được anh giơ lên cao thế này.
Tô Nhất Niệm ban đầu còn thấy hơi sợ, nhưng rất nhanh đã vui vẻ khua múa đôi tay.
Tiêu Dự An ngồi yên lặng một bên nhìn Tô Nhất Niệm đùa nghịch, đáy mắt còn ẩn hiện ý cười.
Quản gia và người làm đều ngơ ngác nhìn nhau, cô bé này là thần thánh phương nào, đúng là không đơn giản, vì có thể bắt cậu chủ nhà họ chiều chuộng cỡ này. Nếu người ngoài không biết, khéo còn tưởng cô bé là con của cậu chủ mất.
“Mọi người nhìn đi, bé gái này với cậu chủ nhỏ trông như song sinh ấy nhỉ…”
Một cô người làm không nhịn được thủ thỉ với người bên cạnh.
Người kia cũng gật đầu nói: “Ban nãy thấy hai đứa ngồi chung, tôi cũng thấy giống lắm”.
“Ngậm miệng hết lại cho tôi”, quản gia vội vàng lên tiếng quát hai người kia, Tiêu Định Bân ghét nhất là những người nhiều chuyện.
Hai người kia lập tức im ngay, sau đó đi làm việc của mình.
Tiêu Định Bân chơi cùng Tô Nhất Niệm một lúc rồi mới thả cô bé xuống, Tô Nhất Niệm hình như chưa chơi đã nên Tiêu Định Bân cười nói: “Lần sau cháu đến chơi, chú sẽ giơ cháu lên cao tiếp”.
Anh nói xong thì không nhịn được cười, thật không ngờ mình sẽ nói như vậy, đã thế còn không phải với con mình.
“Được rồi, giờ chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Tiêu Định Bân lên tiếng, quản gia lập tức gọi người làm bày cơm.
“Đây là gì thế?”
Tiêu Định Bân thấy mấy cái hộp cơm người làm mang ra thì hỏi.
“Đây là đồ ăn mà cô Nhất Niệm mang tới, cậu chủ nhỏ bảo để dành ăn trưa”, người làm đáp.
Tiêu Định Bân gật đầu, sau đó nhìn người làm mở từng cái hộp ra, hương thơm thoảng qua mũi khiến ai cũng thấy thèm.
“Thơm quá!”
Triệu Tấn Tây bước nhanh từ ngoài vào, khi ngửi thấy mùi thơm thì khen không ngớt.
Tiêu Định Bân ngoảnh lại nhìn anh ấy rồi không khỏi bật cười nói: “Cậu có lộc ăn quá nhỉ!”
Triệu Tấn Tây lập tức đi rửa tay, sau đó nhào vào bàn ăn, nhưng khi đến nơi thì bước chân chợt khựng lại.
“Sao thế?”, Tiêu Định Bân thấy dáng vẻ như gặp ma của Triệu Tấn Tây thì hỏi.
Triệu Tấn Tây nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Niệm mà không chớp mắt.
Tô Nhất Niệm cũng tò mò nhìn lại anh ấy, chú này lạ quá, sao cứ nhìn mình mãi thế?
Tuy Tô Nhất Niệm biết mình trông xinh xắn, đáng yêu, ai gặp cũng thích, đến người lạ trên đường còn hay ngoái lại nhìn cô bé, nhưng đâu ai khoa trương giống Triệu Tấn Tây thế này.
Tô Nhất Niệm thấy hơi sợ, cơ thể nhỏ bé vô thức co rúc về phía Tiêu Định Bân rồi nói: “Chú Tiêu ơi, cháu sợ…”
Tiêu Định Bân giơ tay xoa đầu cô bé, thấy đôi mắt long lanh của bé nhìn mình, trước mắt anh như hiện lên một cặp mắt tương tự, người đó cũng thường nhìn anh như vậy.
Nhưng anh chỉ đáp lại cho cô bằng ánh nhìn ghét bỏ, cùng những lời nói lạnh lùng.
“Giống, giống quá…”
Chương 180: Nếu A Kiều chưa mất, tôi sẽ nghĩ đây là con gái cô ấy
Triệu Tấn Tây lẩm bẩm một câu, vốn ở đây bỗng xuất hiện thêm một bạn nhỏ đã đủ làm anh ấy ngạc nhiên lắm rồi, vì Tiêu Dự An không bao giờ chơi với bạn cùng trang lứa, chứ đừng nói là mời bạn đến nhà chơi.
Nhưng anh ấy thấy gương mặt của cô bạn nhỏ này mới là điều khiến anh ấy kinh nạc nhất.
“Giống cái gì?”
“Định Bân, cậu không thấy cô bé giống một người à?”
“Ai?”
Thật ra, trong lòng Tiêu Định Bân cũng đã có đáp án rồi, nhưng anh biết điều này là không thể.
“Nếu A Kiều chưa mất, tôi sẽ nghĩ cô sẽ là con gái cô ấy”.
Đến nay, khi nhắc đến cái tên A Kiều, giọng nói của Triệu Tấn Tây vẫn còn vẻ tiếc nuối.
Tiêu Định Bân nghe xong thì cụp mắt xuống, không nói gì.
Tiêu Dự An chợt hỏi: “A Kiều là ai ạ?”
Triệu Tấn Tây mỉm cười, sau đó đi xuống cạnh cậu bé rồi ngồi xuống: “Chẳng mấy khi thấy cháu để ý đến chú. A Kiều là một cô làm bếp của nhà cháu ngày trước, cô ấy nấu ăn ngon lắm, ai đã từng ăn đồ cô ấy nấu thì không thể quên được… Nhất là món canh và cháo, giờ chú vẫn thường nằm mơ đến mùi vị đó mà”.
Tiêu Dự An nhìn cái hộp giữ nhiệt ở trước mặt rồi nói: “Cháu thấy canh cá do mẹ Nhất Niệm làm là ngon nhất”.
Triệu Tấn Tây ngạc nhiên nói: “Hiếm khi thấy cháu thèm ăn món gì đó, hôm nay chú được mở mang tầm mắt rồi! Nhưng chú không tin có ai nấu canh cá ngon hơn A Kiều”.
“Tiêu Dự An nói đúng đấy, đồ ăn mẹ cháu nấu là ngon nhất trên đời”.
Tô Nhất Niệm lập tức không phục nói, cái mũi chau lại, cô bé rất không hài lòng với câu nói của Triệu Tấn Tây.
“Được rồi, đồ mẹ cháu nấu là ngon nhất trên đời. Nhưng chú thấy đồ ăn A Kiều nấu cũng ngon nhất thế giới”.
“Không thể nào, không ai nấu ngon bằng mẹ cháu cả”.
Cô bé quyết không chịu nhân nhượng.
Tiêu Dự An cũng hùa theo: “Nhất Niệm nói đúng đấy”.
Triệu Tấn Tây lại được phen bàng hoàng tiếp.
Tiêu Định Bân đã quen với cảnh này nên để mặc.
“Định Bân, chuyện gì thế này, cô bé này ở đâu ra mà Dự An lại về phe cô bé thế?”
“Bạn cùng lớp mẫu giáo của thằng bé đấy, Dự An thích chơi với cô bé lắm, còn đến nhà cô bé chơi cơ”.
Triệu Tấn Tây há hốc miệng, sau đó lắp bắp nói: “Dự An đến đến… nhà cô bé chơi ư?”
Tiêu Định Bân bật cười: “Sao cậu nói chuyện y như A Kiều thế?”
A Kiều bị câm, cô vẫn nói được nhưng rất lắp bắp, gần như phải nặn từng chữ.
Vì thế, hầu hết thời gian cô đều im lặng.
“Nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến, đánh chết tôi cũng không tin Dự An có bạn thân cơ đấy…”
“Đây là chuyện tốt, vì thế tôi rất cảm ơn cô bé này”.
Tiêu Định Bân lại xoa má Tô Nhất Niệm: “Sau này cháu hãy thường xuyên đến chơi với Dự An nhé, chỉ cần cháu muốn thì đến lúc nào cũng được”.
Tô Nhất Niệm vui vẻ gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Tiêu Dự An rồi kéo tay cậu bé nói: “Tiêu Dự An, sau này tớ sẽ thường xuyên đến chơi với cậu!”