-
Chương 169-171
Chương 169: Lo âu
Dư Kiều bất giác khẽ cười: “Đợi Tiêu Dự An khỏe rồi con lại mời cậu ấy đến nhà ăn cơm”.
Bé Con đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên: “Mẹ này, ngày mốt không phải đi học, con có thể đến thăm Tiêu Dự An không?”
Dư Kiều giật mình rồi lại nói: “Được thì được, nhưng chúng ta cũng phải hỏi ý kiến bố mẹ Tiêu Dự An xem người ta có đồng ý hay không đã”.
“Vậy chúng ta gọi điện thoại đến nhà Tiêu Dự An có được không?”
“Nhưng mẹ không có số điện thoại của bố mẹ bạn ấy”.
“Con có số của Tiêu Dự An mà”. Bé Con khẽ huơ đồng hồ thông minh của mình, đắc ý cười nói: “Tiêu Dự An cho con đó, nói con có thể gọi điện cho cậu ấy”.
“Vậy được thôi, con hỏi xem Tiêu Dự An có tiện không, nếu người ta không đồng ý thì nhớ không được nài nỉ, biết chưa?”
Bé Con ngoan ngoãn gật đầu.
Sáng sớm Tiêu Dự An đã uống sữa bò, canh cá và cơm đã chuẩn bị xong thì cậu bé chỉ nếm một miếng cũng không chịu ăn thêm.
Tiêu Định Bân gác lại chuyện công ty, tập trung ở nhà chăm con trai.
Giữa trưa phòng bếp lại nếu một bàn ăn phong phú, nhưng Tiêu Dự An cũng chỉ gắp mấy đũa rồi cũng không có khẩu vị, không chịu ăn.
Tiêu Định Bân không khỏi lo lắng, nhưng dù có khuyên thế nào thì Tiêu Dự An cũng chỉ nằm trên giường, nhắm mắt không nói chuyện, cũng không lên tiếng.
Cậu bé như lại trở thành dáng vẻ cách xa như lúc trước, như thể tự giam cầm bản thân ở một thế giới khác, từ chối giao lưu với bên ngoài.
Tiêu Định Bân nhìn Dự An như vậy, trong lòng khó chịu nhưng cũng không làm được gì.
Anh không rõ rốt cuộc con trai mình muốn gì, cần gì, cho dù anh đã cố gắng làm nhiều đến đâu thì đáp án có được cũng không như ý.
Anh chỉ cảm thấy thất bại, chứ không tức giận.
Con trẻ không sai, là người làm cha như anh lại làm chưa đủ tốt.
Khiến con anh không thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, mở lòng với anh.
“Dự An…”, Tiêu Định Bân ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Dự An.
Cậu bé như sững người, nhưng rốt cuộc vẫn không vung tay hất anh ra.
Tiêu Định Bân chẳng biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không, so với Dư Tiêu Tiêu, người làm cha như anh vẫn chưa đến mức thất bại thảm hại như vậy.
“Con là con của bố, là người thân thiết nhất của bố trên thế giới này ngoài ông cố con, Dự An, con có thể tin tưởng bố vô điều kiện, dựa dẫm vào bố, có biết không?”
Tiêu Dự An nhắm mắt, vẫn không đáp lời.
Những lời này Tiêu Định Bân từng nói với Tiêu Dự An, nhưng bây giờ xem ra, có nói thêm đi nữa thì cũng vô dụng.
“Dự An…”
Tiêu Định Bân lại lên tiếng, nhưng đồng hồ thông minh trên tay Tiêu Dự An bỗng vang lên.
Cái tên Tô Nhất Niệm khẽ sáng lên trên màn hình nhỏ.
Tiêu Dự An mở mắt, liếc nhìn màn hình rồi nhấn nghe.
Tiêu Định Bân nhìn thấy, gương mặt con trai mình vốn ảm đạm hờ hững, lúc này lại như có chút thay đổi, thậm chí, có chút tươi sáng.
Anh bất giác nhíu mày, Tô Nhất Niệm kia hình như có ảnh hưởng đến Dự An nhiều hơn anh tưởng.
Chỉ là, tuy nhấn nghe nhưng khi Tiêu Dự An vừa lên tiếng thì giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Alo”.
Nhưng Tô Nhất Niệm như không để ý chút nào, căn bản cũng không sợ sự lạnh nhạt và xa cách trong lời nói của Tiêu Dự An: “Tiêu Dự An, cô Lý nói cậu bị thương rồi, có nghiêm trọng không?”
“Không sao”.
“Vậy tuần sau cậu có thể đi học lại không?”
“Có”.
Chương 170: Anh nghe thấy giọng nữ rất dễ nghe, rất thân thuộc
“Vậy thứ bảy tớ có thể đến nhà thăm cậu không?”
Âm thanh của Tô Nhất Niệm bên trong điện thoại nghe rất ngây thơ đáng yêu, Tiêu Định Bân nghe thấy giọng cô bé thì vẻ mặt cũng có chút dịu dàng.
Tiêu Dự An không đáp lời, theo bản năng nhìn sang Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân đồng ý thoải mái, gật đầu với cậu.
Lúc này Tiêu Dự An mới nói: “Được”.
“A! Tốt quá rồi, mẹ ơi, Tiêu Dự An nói con có thể đến nhà thăm cậu ấy rồi…”
Tô Nhất Niệm trong điện thoại hoan hô vui mừng, Tiêu Định Bân bất giác cũng khẽ cười, còn Tiêu Dự An lại khẽ nhíu mày, dáng vẻ như cảm thấy có chút phiền phức, nhưng không hề ngắt điện thoại.
“Vậy con nói với Dự An, thứ bảy mẹ làm bánh ngọt con đưa qua có được không?”
Một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào của cô gái bỗng vang lên, gương mặt Tiêu Dự An vốn đang lạnh nhạt bỗng nhiên trở nên dịu dàng nhanh chóng, mà vẻ mặt Tiêu Định Bân cũng chợt thay đổi.
Âm thanh này, anh từng nghe thấy rồi.
“Tiêu Dự An, thứ bảy tớ đến thăm cậu, đem theo bánh ngọt mẹ tớ làm có được không?”
Tiêu Dự An khẽ nhếch môi: “Được”.
“Cậu còn muốn ăn gì không, mẹ tớ đều có thể làm được”.
“Vậy có được không?”
“Đương nhiên là được rồi, mẹ tớ cái gì cũng biết làm cả, mẹ tớ là người mẹ lợi hại nhất trên đời”.
“Tớ muốn ăn canh cá, giống như canh cá buổi tối hôm trước ấy”.
“Là canh cá hoa đào tối hôm đó sao?”
Giọng nữ nhẹ nhàng kia lại vang lên, Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy sâu tận đáy lòng mình như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, nỗi đau bỗng ập đến, không kịp đề phòng, đến cả bản thân anh cũng không biết là do đâu.
“Vâng, chính là canh giống tối hôm đó…”. Tiêu Dự An nói rồi viền mắt bỗng ửng đỏ, cậu bé rất muốn nói: Tô Tô, đã một ngày con không ăn gì rồi, con chỉ muốn ăn món do dì nấu, dì có thể đến thăm con bây giờ không… Nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì cậu cũng không nói được câu nào dù chỉ nửa chữ.
“Vậy sáng thứ bảy dì đi mua cá, sau đó nấu canh cá xong sẽ để Bé Con đem đến cho con, được không?”
“Vâng”. Tiêu Dự An gật đầu nhưng lời cậu bé muốn nói lại là: Tô Tô, dì không đến thăm con cùng Bé Con sao? Con càng muốn gặp dì hơn…
“Vậy cứ chốt vậy nhé, Tiêu Dự An, thứ bảy gặp!”
“Ừ, thứ bảy gặp!”
Bé Con đã cúp điện thoại rồi nhưng Tiêu Dự An như vẫn không muốn kết thúc, vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình trên đồng hồ thông minh, mãi đến khi màn hình tắt đen.
“Dự An, con rất thích bạn Tô Nhất Niệm kia sao?”
“Vâng”.
“Vậy sau này con có thể thường xuyên mời bạn đến nhà chơi”.
Thật ra cậu bé càng muốn mời Tô Tô hơn, nhưng nếu Bé Con đến thì Tô Tô cũng phải đưa cậu ấy đến thôi, cậu nghĩ cách giữ Tô Tô lại là được.
Nghĩ đến thứ bảy có thể gặp được Tô Tô, có thể ăn canh cá cô làm, món cô làm, tâm trạng Tiêu Dự An lập tức tốt hơn.
“Được rồi, cuối cùng cũng chịu cười một cái, lát nữa ăn một ít gì đó được không? Cả ngày nay con không ăn uống gì cả…”
Có vẻ do tâm trạng tốt hơn một chút nên lần này Tiêu Dự An cũng cố gắng ăn nửa chén cháo.
…
Hai ngày liên tục Tiêu Định Bân không đến công ty, mà chuyện ca khúc quảng cáo đương nhiên cũng tạm gác lại.
Dư Kiều đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa, vốn dĩ cô cũng không muốn đi lắm, nếu không phải do giáo sư Triệu khăng khăng đề cử thì căn bản cô sẽ không tham gia.
Đồng thời, Chu Man Quân cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Chương 171: Tự cho là tiểu nhân đắc chí
Video quảng bá sẽ được phát hành vào tháng tới, bên này vẫn kéo dài không thông báo cho Dư Kiều đến thử giọng, có thể mọi suy đoán trước đó của Chu Man Quân là đúng, tám mươi phần trăm là người ta đã chọn cô ta đến biểu diễn.
Lần trước Từ Chu dẫn cô ta đi tham gia tiệc gia đình của nhà họ Từ, sau khi cô ta mập mờ ám chỉ vài câu tiết lộ tin tức, nhà họ Từ đã thay đổi thái độ.
Hai ngày sau, Chu Man Quân đã chắc chắn hơn về tin tức này, xem ra rất nhanh thôi cô ta sẽ được thông báo chính thức.
Đến lúc đó thái độ của người nhà họ Từ với cô ta sẽ thay đổi nhiều hơn.
Trước đây họ xem thường cô ta vì không có hộ khẩu ở thủ đô, gia đình cũng chỉ thuộc dạng khá giả, sau khi cô ta lấy được “Lời của gió”, trở thành nữ ca sĩ được nổi tiếng nhất, để xem họ còn dám kênh kiệu trước mặt cô ta không.
Không chừng sau này cô ta còn có quyền lên tiếng ở Tiêu Thị, còn họ nóng vội nịnh bợ lâu như vậy lại chẳng thể bước được vào cánh cửa của Tiêu Thị.
Từ Chu gọi điện thoại đến, Chu Man Quân nhướn mày khẽ cười, nhấn vào nút trả lời: “… Anh đợi một lát, em vẫn chưa trang điểm xong”.
Chu Man Quân cúp máy, đợi mười phút sau mới đi xuống lầu, Từ Chu lại rất kiên nhẫn, đợi đến khi cô ta lên xe, hai người nói chuyện cười đùa một lúc, sau đó hỏi về chuyện bài hát quảng bá của cô ta.
Chu Man Quân nghe thế thì cười: “Bên Tiêu Thị vẫn không bảo đàn em của em đi thử giọng, em nghĩ chắc là…”
Tim Từ Chu đập nhanh hơn: “Không phải tháng sau sẽ công bố video quảng bá à? Làm gì có thời gian dây dưa nữa, Man Quân, anh nghĩ có lẽ Tiêu thị đã quyết
Ý cười nơi đáy mắt Chu Man Quân rõ hơn, nhưng lại cố ý dè dặt: “Trước khi chưa xác định thì vẫn không thể chắc chắn điều gì cả”.
“Có gì mà chưa chắc chắn ở đây, anh nghĩ đó là của em rồi, nếu không sao họ chưa chịu gọi đàn em của em tới thử giọng, chuyện lớn như vậy, Tiêu Thị cũng xem trọng việc này, cớ gì cứ chần chừ không quyết định chứ”.
“Vẫn nên đợi thông báo đi”, mặc dù nói thế nhưng không thể giấu được vẻ vui mừng trong mắt Chu Man Quân.
Từ Chu lại nói: “Man Quân, lần trước em đến Tiêu Thị thử giọng, có gặp được chủ tịch Tiêu không?”
Chu Man Quân lấy làm lạ nói: “Tuy rằng Tiêu Thị rất coi trọng video quảng bá lần này, nhưng chủ tịch Tiêu cũng không đích thân tới, có điều em thấy hôm đó nhân viên đều cực kỳ cẩn thận, chắc chắn người đến có lai lịch không hề tầm thường”.
“Anh chỉ hỏi thôi nhé, Man Quân, nếu em có cơ hội gặp được sếp Tiêu…”
“Em biết, dĩ nhiên em sẽ nói giúp Kiến trúc Sâm Mỹ các anh”, trong lời nói của Chu Man Quân vẫn có chút đắc ý.
Công ty kiếm được nhiều tiền nhất của nhà họ Từ là Kiến trúc Sâm Mỹ, bây giờ Từ Chu cũng đang làm phó giám đốc ở Sâm Mỹ.
Nếu Sâm Mỹ có thể tạo quan hệ với nhà họ Tiêu, cho dù là một chút lợi ích lọt qua kẽ tay Tiêu Định Bân thôi cũng đủ để họ ăn cả đời.
Bây giờ Từ Chu chỉ ước gì cung phụng Chu Man Quân, ngay cả bố mẹ cũng nói, bảo hắn nhanh chóng nghĩ cách xác định hôn sự với Chu Man Quân.
Nếu không đến khi Chu Man Quân nổi tiếng thật rồi, có quan hệ của Tiêu Thị, nếu chơi trò trở mặt thì rất khó giải quyết.
“Chu Quân, thứ hai tuần sau em có rảnh không?”
Chu Man Quân run lên nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Sao thế, thứ hai chắc sẽ bận lắm”.
“Vậy hôm nào em rảnh? Chúng ta dành thời gian đi đăng ký kết hôn đi”.
Chu Man Quân thầm cười nhạo, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Sao lại đột ngột thế, hơn nữa chẳng phải bố mẹ anh vẫn luôn không đồng ý chúng ta ở bên nhau đấy sao?”
“Anh cũng không còn trẻ nữa, chúng ta đã hẹn hò được một năm rồi. Lúc đầu bố mẹ anh phản đối, nhưng bây giờ thấy tình cảm của chúng ta tốt như vậy, họ cũng không tiện nói gì thêm…”
Chu Man Quân biết rõ bố mẹ nhà họ Từ chẳng qua là thấy cô ta đã có quan hệ với Tiêu Thị, sắp một bước lên trời nên mới thay đổi thái độ thôi, chỉ là dĩ nhiên cô ta sẽ không vạch trần.
Dư Kiều bất giác khẽ cười: “Đợi Tiêu Dự An khỏe rồi con lại mời cậu ấy đến nhà ăn cơm”.
Bé Con đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên: “Mẹ này, ngày mốt không phải đi học, con có thể đến thăm Tiêu Dự An không?”
Dư Kiều giật mình rồi lại nói: “Được thì được, nhưng chúng ta cũng phải hỏi ý kiến bố mẹ Tiêu Dự An xem người ta có đồng ý hay không đã”.
“Vậy chúng ta gọi điện thoại đến nhà Tiêu Dự An có được không?”
“Nhưng mẹ không có số điện thoại của bố mẹ bạn ấy”.
“Con có số của Tiêu Dự An mà”. Bé Con khẽ huơ đồng hồ thông minh của mình, đắc ý cười nói: “Tiêu Dự An cho con đó, nói con có thể gọi điện cho cậu ấy”.
“Vậy được thôi, con hỏi xem Tiêu Dự An có tiện không, nếu người ta không đồng ý thì nhớ không được nài nỉ, biết chưa?”
Bé Con ngoan ngoãn gật đầu.
Sáng sớm Tiêu Dự An đã uống sữa bò, canh cá và cơm đã chuẩn bị xong thì cậu bé chỉ nếm một miếng cũng không chịu ăn thêm.
Tiêu Định Bân gác lại chuyện công ty, tập trung ở nhà chăm con trai.
Giữa trưa phòng bếp lại nếu một bàn ăn phong phú, nhưng Tiêu Dự An cũng chỉ gắp mấy đũa rồi cũng không có khẩu vị, không chịu ăn.
Tiêu Định Bân không khỏi lo lắng, nhưng dù có khuyên thế nào thì Tiêu Dự An cũng chỉ nằm trên giường, nhắm mắt không nói chuyện, cũng không lên tiếng.
Cậu bé như lại trở thành dáng vẻ cách xa như lúc trước, như thể tự giam cầm bản thân ở một thế giới khác, từ chối giao lưu với bên ngoài.
Tiêu Định Bân nhìn Dự An như vậy, trong lòng khó chịu nhưng cũng không làm được gì.
Anh không rõ rốt cuộc con trai mình muốn gì, cần gì, cho dù anh đã cố gắng làm nhiều đến đâu thì đáp án có được cũng không như ý.
Anh chỉ cảm thấy thất bại, chứ không tức giận.
Con trẻ không sai, là người làm cha như anh lại làm chưa đủ tốt.
Khiến con anh không thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, mở lòng với anh.
“Dự An…”, Tiêu Định Bân ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Dự An.
Cậu bé như sững người, nhưng rốt cuộc vẫn không vung tay hất anh ra.
Tiêu Định Bân chẳng biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không, so với Dư Tiêu Tiêu, người làm cha như anh vẫn chưa đến mức thất bại thảm hại như vậy.
“Con là con của bố, là người thân thiết nhất của bố trên thế giới này ngoài ông cố con, Dự An, con có thể tin tưởng bố vô điều kiện, dựa dẫm vào bố, có biết không?”
Tiêu Dự An nhắm mắt, vẫn không đáp lời.
Những lời này Tiêu Định Bân từng nói với Tiêu Dự An, nhưng bây giờ xem ra, có nói thêm đi nữa thì cũng vô dụng.
“Dự An…”
Tiêu Định Bân lại lên tiếng, nhưng đồng hồ thông minh trên tay Tiêu Dự An bỗng vang lên.
Cái tên Tô Nhất Niệm khẽ sáng lên trên màn hình nhỏ.
Tiêu Dự An mở mắt, liếc nhìn màn hình rồi nhấn nghe.
Tiêu Định Bân nhìn thấy, gương mặt con trai mình vốn ảm đạm hờ hững, lúc này lại như có chút thay đổi, thậm chí, có chút tươi sáng.
Anh bất giác nhíu mày, Tô Nhất Niệm kia hình như có ảnh hưởng đến Dự An nhiều hơn anh tưởng.
Chỉ là, tuy nhấn nghe nhưng khi Tiêu Dự An vừa lên tiếng thì giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Alo”.
Nhưng Tô Nhất Niệm như không để ý chút nào, căn bản cũng không sợ sự lạnh nhạt và xa cách trong lời nói của Tiêu Dự An: “Tiêu Dự An, cô Lý nói cậu bị thương rồi, có nghiêm trọng không?”
“Không sao”.
“Vậy tuần sau cậu có thể đi học lại không?”
“Có”.
Chương 170: Anh nghe thấy giọng nữ rất dễ nghe, rất thân thuộc
“Vậy thứ bảy tớ có thể đến nhà thăm cậu không?”
Âm thanh của Tô Nhất Niệm bên trong điện thoại nghe rất ngây thơ đáng yêu, Tiêu Định Bân nghe thấy giọng cô bé thì vẻ mặt cũng có chút dịu dàng.
Tiêu Dự An không đáp lời, theo bản năng nhìn sang Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân đồng ý thoải mái, gật đầu với cậu.
Lúc này Tiêu Dự An mới nói: “Được”.
“A! Tốt quá rồi, mẹ ơi, Tiêu Dự An nói con có thể đến nhà thăm cậu ấy rồi…”
Tô Nhất Niệm trong điện thoại hoan hô vui mừng, Tiêu Định Bân bất giác cũng khẽ cười, còn Tiêu Dự An lại khẽ nhíu mày, dáng vẻ như cảm thấy có chút phiền phức, nhưng không hề ngắt điện thoại.
“Vậy con nói với Dự An, thứ bảy mẹ làm bánh ngọt con đưa qua có được không?”
Một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào của cô gái bỗng vang lên, gương mặt Tiêu Dự An vốn đang lạnh nhạt bỗng nhiên trở nên dịu dàng nhanh chóng, mà vẻ mặt Tiêu Định Bân cũng chợt thay đổi.
Âm thanh này, anh từng nghe thấy rồi.
“Tiêu Dự An, thứ bảy tớ đến thăm cậu, đem theo bánh ngọt mẹ tớ làm có được không?”
Tiêu Dự An khẽ nhếch môi: “Được”.
“Cậu còn muốn ăn gì không, mẹ tớ đều có thể làm được”.
“Vậy có được không?”
“Đương nhiên là được rồi, mẹ tớ cái gì cũng biết làm cả, mẹ tớ là người mẹ lợi hại nhất trên đời”.
“Tớ muốn ăn canh cá, giống như canh cá buổi tối hôm trước ấy”.
“Là canh cá hoa đào tối hôm đó sao?”
Giọng nữ nhẹ nhàng kia lại vang lên, Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy sâu tận đáy lòng mình như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, nỗi đau bỗng ập đến, không kịp đề phòng, đến cả bản thân anh cũng không biết là do đâu.
“Vâng, chính là canh giống tối hôm đó…”. Tiêu Dự An nói rồi viền mắt bỗng ửng đỏ, cậu bé rất muốn nói: Tô Tô, đã một ngày con không ăn gì rồi, con chỉ muốn ăn món do dì nấu, dì có thể đến thăm con bây giờ không… Nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì cậu cũng không nói được câu nào dù chỉ nửa chữ.
“Vậy sáng thứ bảy dì đi mua cá, sau đó nấu canh cá xong sẽ để Bé Con đem đến cho con, được không?”
“Vâng”. Tiêu Dự An gật đầu nhưng lời cậu bé muốn nói lại là: Tô Tô, dì không đến thăm con cùng Bé Con sao? Con càng muốn gặp dì hơn…
“Vậy cứ chốt vậy nhé, Tiêu Dự An, thứ bảy gặp!”
“Ừ, thứ bảy gặp!”
Bé Con đã cúp điện thoại rồi nhưng Tiêu Dự An như vẫn không muốn kết thúc, vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình trên đồng hồ thông minh, mãi đến khi màn hình tắt đen.
“Dự An, con rất thích bạn Tô Nhất Niệm kia sao?”
“Vâng”.
“Vậy sau này con có thể thường xuyên mời bạn đến nhà chơi”.
Thật ra cậu bé càng muốn mời Tô Tô hơn, nhưng nếu Bé Con đến thì Tô Tô cũng phải đưa cậu ấy đến thôi, cậu nghĩ cách giữ Tô Tô lại là được.
Nghĩ đến thứ bảy có thể gặp được Tô Tô, có thể ăn canh cá cô làm, món cô làm, tâm trạng Tiêu Dự An lập tức tốt hơn.
“Được rồi, cuối cùng cũng chịu cười một cái, lát nữa ăn một ít gì đó được không? Cả ngày nay con không ăn uống gì cả…”
Có vẻ do tâm trạng tốt hơn một chút nên lần này Tiêu Dự An cũng cố gắng ăn nửa chén cháo.
…
Hai ngày liên tục Tiêu Định Bân không đến công ty, mà chuyện ca khúc quảng cáo đương nhiên cũng tạm gác lại.
Dư Kiều đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa, vốn dĩ cô cũng không muốn đi lắm, nếu không phải do giáo sư Triệu khăng khăng đề cử thì căn bản cô sẽ không tham gia.
Đồng thời, Chu Man Quân cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Chương 171: Tự cho là tiểu nhân đắc chí
Video quảng bá sẽ được phát hành vào tháng tới, bên này vẫn kéo dài không thông báo cho Dư Kiều đến thử giọng, có thể mọi suy đoán trước đó của Chu Man Quân là đúng, tám mươi phần trăm là người ta đã chọn cô ta đến biểu diễn.
Lần trước Từ Chu dẫn cô ta đi tham gia tiệc gia đình của nhà họ Từ, sau khi cô ta mập mờ ám chỉ vài câu tiết lộ tin tức, nhà họ Từ đã thay đổi thái độ.
Hai ngày sau, Chu Man Quân đã chắc chắn hơn về tin tức này, xem ra rất nhanh thôi cô ta sẽ được thông báo chính thức.
Đến lúc đó thái độ của người nhà họ Từ với cô ta sẽ thay đổi nhiều hơn.
Trước đây họ xem thường cô ta vì không có hộ khẩu ở thủ đô, gia đình cũng chỉ thuộc dạng khá giả, sau khi cô ta lấy được “Lời của gió”, trở thành nữ ca sĩ được nổi tiếng nhất, để xem họ còn dám kênh kiệu trước mặt cô ta không.
Không chừng sau này cô ta còn có quyền lên tiếng ở Tiêu Thị, còn họ nóng vội nịnh bợ lâu như vậy lại chẳng thể bước được vào cánh cửa của Tiêu Thị.
Từ Chu gọi điện thoại đến, Chu Man Quân nhướn mày khẽ cười, nhấn vào nút trả lời: “… Anh đợi một lát, em vẫn chưa trang điểm xong”.
Chu Man Quân cúp máy, đợi mười phút sau mới đi xuống lầu, Từ Chu lại rất kiên nhẫn, đợi đến khi cô ta lên xe, hai người nói chuyện cười đùa một lúc, sau đó hỏi về chuyện bài hát quảng bá của cô ta.
Chu Man Quân nghe thế thì cười: “Bên Tiêu Thị vẫn không bảo đàn em của em đi thử giọng, em nghĩ chắc là…”
Tim Từ Chu đập nhanh hơn: “Không phải tháng sau sẽ công bố video quảng bá à? Làm gì có thời gian dây dưa nữa, Man Quân, anh nghĩ có lẽ Tiêu thị đã quyết
Ý cười nơi đáy mắt Chu Man Quân rõ hơn, nhưng lại cố ý dè dặt: “Trước khi chưa xác định thì vẫn không thể chắc chắn điều gì cả”.
“Có gì mà chưa chắc chắn ở đây, anh nghĩ đó là của em rồi, nếu không sao họ chưa chịu gọi đàn em của em tới thử giọng, chuyện lớn như vậy, Tiêu Thị cũng xem trọng việc này, cớ gì cứ chần chừ không quyết định chứ”.
“Vẫn nên đợi thông báo đi”, mặc dù nói thế nhưng không thể giấu được vẻ vui mừng trong mắt Chu Man Quân.
Từ Chu lại nói: “Man Quân, lần trước em đến Tiêu Thị thử giọng, có gặp được chủ tịch Tiêu không?”
Chu Man Quân lấy làm lạ nói: “Tuy rằng Tiêu Thị rất coi trọng video quảng bá lần này, nhưng chủ tịch Tiêu cũng không đích thân tới, có điều em thấy hôm đó nhân viên đều cực kỳ cẩn thận, chắc chắn người đến có lai lịch không hề tầm thường”.
“Anh chỉ hỏi thôi nhé, Man Quân, nếu em có cơ hội gặp được sếp Tiêu…”
“Em biết, dĩ nhiên em sẽ nói giúp Kiến trúc Sâm Mỹ các anh”, trong lời nói của Chu Man Quân vẫn có chút đắc ý.
Công ty kiếm được nhiều tiền nhất của nhà họ Từ là Kiến trúc Sâm Mỹ, bây giờ Từ Chu cũng đang làm phó giám đốc ở Sâm Mỹ.
Nếu Sâm Mỹ có thể tạo quan hệ với nhà họ Tiêu, cho dù là một chút lợi ích lọt qua kẽ tay Tiêu Định Bân thôi cũng đủ để họ ăn cả đời.
Bây giờ Từ Chu chỉ ước gì cung phụng Chu Man Quân, ngay cả bố mẹ cũng nói, bảo hắn nhanh chóng nghĩ cách xác định hôn sự với Chu Man Quân.
Nếu không đến khi Chu Man Quân nổi tiếng thật rồi, có quan hệ của Tiêu Thị, nếu chơi trò trở mặt thì rất khó giải quyết.
“Chu Quân, thứ hai tuần sau em có rảnh không?”
Chu Man Quân run lên nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Sao thế, thứ hai chắc sẽ bận lắm”.
“Vậy hôm nào em rảnh? Chúng ta dành thời gian đi đăng ký kết hôn đi”.
Chu Man Quân thầm cười nhạo, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Sao lại đột ngột thế, hơn nữa chẳng phải bố mẹ anh vẫn luôn không đồng ý chúng ta ở bên nhau đấy sao?”
“Anh cũng không còn trẻ nữa, chúng ta đã hẹn hò được một năm rồi. Lúc đầu bố mẹ anh phản đối, nhưng bây giờ thấy tình cảm của chúng ta tốt như vậy, họ cũng không tiện nói gì thêm…”
Chu Man Quân biết rõ bố mẹ nhà họ Từ chẳng qua là thấy cô ta đã có quan hệ với Tiêu Thị, sắp một bước lên trời nên mới thay đổi thái độ thôi, chỉ là dĩ nhiên cô ta sẽ không vạch trần.