• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (5 Viewers)

  • Chương 163-165

Chương 163: Rất muốn dì ấy cũng thân thiết với mình

Trong lòng nhất thời cảm thấy ấm ức, cô ấy mới gọi điện thoại cho Dư Kiều.

Dư Kiều vội đến trường đón Bé Con, vừa hay người giúp việc nhà họ Tiêu cũng tới đón Tiêu Dự An.

Ai ngờ lúc Tiêu Dự An chuẩn bị lên xe thì trông thấy Dư Kiều bước xuống xe, tức khắc đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn từ trên ghế ngồi trèo xuống.

“Cậu chủ nhỏ, cậu định làm gì?”

Người giúp việc chạy tới hỏi, Tiêu Dự An không thèm nhìn lấy một cái, vẫy tay ra hiệu cho anh ta lên xe.

“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn đi đâu? Ở đây xe cộ đi lại không an toàn…”

Người giúp việc nhanh chóng đi theo, nhưng Tiêu Dự An chẳng những không dừng lại, mà còn chạy nhanh hơn.

Lúc này cậu bé không muốn nói chuyện với người làm nhà họ Tiêu, cậu chỉ muốn nhìn Tô Tô một chút.

Hôm nay Tô Tô ăn vận khá đẹp, còn trang điểm…

Nhưng đối với cậu, Tô Tô lúc nào cũng đẹp, không cần trang điểm cũng đẹp, nhưng trang điểm như thế này trông càng mỹ lệ hơn.

Lúc tới trước mặt Dư Kiều, Tiêu Dự An đột nhiên ngừng chạy, không hiểu vì lí do gì, cậu nhóc này lại có chút ngại ngùng.

“Cậu chủ nhỏ… rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Người giúp việc đuổi tới, lại không dám lôi kéo Tiêu Dự An, cậu chủ nhỏ ghét nhất bị người khác đụng vào, bình thường, ngoại trừ cậu Tiêu, ngay cả mợ chủ ôm cậu, cậu cũng không thích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dự An không vui, cậu chỉ tay về một bên, người giúp việc không biết làm sao, cũng chỉ biết đứng sang một bên.

Tiêu Dự An lúc này mới đi về phía Dư Kiều.

Dư Kiều vừa từ phòng thu đến đây, trên người vẫn còn mặc nguyên chiếc váy dài, một cô tay xách váy, một tay cầm túi đi vào trong trường, hoàn toàn không chú ý tới Tiêu Dự An đang chạy về phía mình, trên thực tế đã trực tiếp lướt qua cậu.

Tiêu Dự An sững người, cậu nhìn theo bóng lưng Dư Kiều, trong mắt hiện lên một nỗi buồn man mác.

“Cậu chủ nhỏ…”

Người giúp việc vẫn muốn thuyết phục cậu lên xe, Tiêu Dự An nhìn chằm chằm người đó: “Đi chỗ khác”.

“Cậu chủ nhỏ…”

Tiêu Dự An chỉ vào chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay: “Có tin tôi gọi cho bố không”.

Người giúp việc cũng hết cách, nhưng cũng không dám đi quá xa, chỉ có thể đứng ở một bên, mắt không rời khỏi Tiêu Dự An.

Tiêu Dự An lại nhìn về Dư Kiều, mím đôi môi hồng.

Tô Tô căn bản là không nhìn thấy cậu…

Có phải là do sự hiện diện của cậu không gây được sự chú ý?

Nói cách khác, Tô Tô đã quên luôn cậu rồi…

Tiêu Dự An muốn quay về, nhưng lại có chút không nỡ, vả lại, cậu còn muốn cùng Tô Tô về nhà.

Tối hôm trước ở nhà Tô Tô, sau khi ăn cơm dì ấy nấu, cậu còn ăn thêm những thứ khác, nhưng là không nuốt nổi nữa.

Cô giáo Lý đưa Bé Con ra ngoài, Dư Kiều nhìn thấy con gái thì lập tức mỉm cười, Bé Con giống như bánh bao sữa nhào tới, nũng nịu đòi ôm, Dư Kiều liền ôm lấy cô bé, thơm hai cái lên chiếc má phúng phính.

Tiêu Dự An bắt gặp cảnh tượng này, hai mắt nóng lên, Tô Tô còn chưa từng gần gũi với cậu như vậy…

“Tiêu Dự An, sao cậu cứ nhìn chằm chằm mẹ của tớ thế?”

Bé Con bỗng trông thấy Tiêu Dự An, tức thời lớn tiếng hét.

Tiêu Dự An cúi gằm mặt, lòng cảm thấy hụt hẫng, đành xoay người rời đi, Dư Kiều nhẹ giọng gọi cậu lại: “Dự An?”
Chương 164: Rất muốn dì ấy cũng thân thiết với mình (2)

Tiêu Dự An dừng bước, quay người lại.

Dư Kiều thả Bé Con xuống, mỉm cười nắm tay cô bé đi tới chỗ Tiêu Dự An: “Con… đang đợi dì sao?”

Tiêu Dự An suýt không kiềm chế được mà gật đầu lia lịa, nhưng vào giây cuối cùng, cậu vẫn hơi mất tự nhiên rụt rè gật nhẹ một cái.

Ý cười nơi đáy mắt Dư Kiều càng sâu hơn, vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Vậy, con tìm dì có chuyện gì không?”

Tiêu Dự An còn đang nghĩ nên trả lời thế nào, Bé Con đột nhiên cười haha: “Tiêu Dự An, cậu lại muốn ăn cơm mẹ tớ nấu, có đúng không?”

“Bé Con…”

Bé Con nhanh chóng bụm cái miệng nhỏ nhắn của mình lại.

Dư Kiều nhìn tai của Tiêu Dự An đã hồng lên một mảng, trong lòng đã rõ, sợ là đúng như những gì Bé Con nói. Chỉ là, tuy cô rất muốn đưa cậu bé về nhà chơi, nấu cơm cho cậu bé ăn, nhưng cô còn phải đi tìm Lâm Gia Nam, hôm nay thực sự không có thời gian.

“Dự An, rất xin lỗi con, hôm nay dì có việc bận, e là không thể về nhà nấu cơm, thế này đi, đợi cuối tuần này, dì làm đồ ngon đãi con và Bé Con ăn có được không?”

Ban đầu Tiêu Dự An nghe cô nói có việc bận, tâm trạng ngay lập tức sa sút mấy phần, nhưng lại nghe cô nói tới cuối tuần, cậu bé tức khắc lại vui trở lại.

Nếu tới vào tối nay thì cũng chỉ có thể ở lại một lúc, ăn cơm xong là phải về nhà, nhưng nếu là cuối tuần, cậu có thể nghĩ cách để ở lại nhà Tô Tô ít nhất là một ngày.

Cả ngày đều ở cạnh Tô Tô, nói không chừng còn được ngủ trưa cùng Tô Tô…

Tiêu Dự An thấy phấn chấn tức thì, người Tô Tô thật thơm, giường của Tô Tô chắc chắn cũng rất thơm.

Có thể nằm trên giường của Tô Tô, đắp chăn của Tô Tô, gối lên gối đầu của Tô Tô, chỉ cần nghĩ tới thôi đã muốn nhảy cẫng lên.

Tiêu Dự An gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng”.

“Ngoan lắm”. Dư Kiều không nhịn được lại khẽ nhéo má cậu một cái.

Tiêu Dự An bị cô nhéo má cũng không hề tránh đi, thậm chí còn mong chờ Dư Kiều sẽ thơm cậu giống như làm với Bé Con.

Nhưng Dư Kiều cũng không có hành động nào khác, Tiêu Dự An không khỏi cảm thấy thất vọng.

“Vậy chúng ta đi trước đây, tạm biệt Dự An”.

“Tiêu Dự An, ngày mai gặp”.

“Ngày mai gặp!”. Thật hiếm khi thấy Tiêu Dự An vẫy tay với Bé Con, nhìn hai người họ lên xe rồi, cậu bé mới nhanh chóng quay trở lại xe nhà mình.

Người giúp việc cuối cùng cũng có thể yên tâm, nhanh chóng đuổi theo cậu chủ.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết anh ta cũng không tin cậu chủ nhỏ nhà mình sẽ cười nói vui vẻ với người khác, để người khác nựng má, còn muốn đến nhà người ta ăn cơm…

Phải biết là, ngay đến món điểm tâm mà mợ chủ làm thường ngày, Tiêu Dự An cũng chẳng chịu đụng đâu.

Tiêu Dự An một lần nữa lên xe, tự thắt dây an toàn, người giúp việc lên xe cùng, ngó sang khuôn mặt nhỏ nhắn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ kia, trông thật ủ rũ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chỉ là một đứa nhỏ mà sao lúc nào dáng vẻ cũng u sầu thế chứ, nhưng cậu chủ nhỏ của bọn họ khác hẳn so với những đứa trẻ bình thường, người giúp việc nhìn lâu rồi nên cũng chẳng có gì kỳ quái.

Về đến Hoa Nguyệt Sơn, hiếm thấy Dư Tiêu Tiêu đã chờ sẵn dưới lầu.

Xe dừng trước hầm để xe, Dư Tiêu Tiêu nhanh chóng đi tới.

Không hiểu sao, hôm nay cô ta rõ ràng đi khập khiễng hơn mọi ngày, có lẽ là không xỏ đôi giày được thiết kế đặc biệt, hoặc cũng có thể là vì không có lí do gì phải giấu diếm.

Tiêu Dự An ở trong xe nhìn chăm chăm vào Dư Tiêu Tiêu, người giúp việc kéo ra cửa xe, cậu bé xuống xe, không giống như ngày trước là đi tới với khuôn mặt vô cảm, lần này cậu bé vẫn đứng yên.

Vành mắt Dư Tiêu Tiêu đỏ lên, tiến về phía trước muốn ôm Tiêu Dự An, nhưng cậu bé đã lùi về sau một bước, tránh né cô ta.

Dư Tiêu Tiêu sững người, có lẽ do hôm nay Tiêu Định Bân đã không nể mặt nên hiện tại cô ta vẫn đang ôm cơn giận trong lòng, hoặc cũng có thể là do Tiêu Dự An luôn lạnh nhạt với cô ta, cô ta thì một mực đè nén không bộc phát ra ngoài, nhưng hiện tại đã đạt tới giới hạn chịu đựng…
Chương 165 : Ngay bây giờ, cô ta chỉ muốn Tiêu Dự An chết đi!

Khi Tiêu Dự An lùi lại, tránh đi cái ôm của Dư Tiêu Tiêu, cô ta bỗng dưng phát điên đẩy ngã Tiêu Dự An xuống đất.

Người giúp việc đứng ở một bên hoảng hốt, tài xế cũng bị dọa cho ngây người.

“Tao có phải là mẹ của mày không? Tiêu Dự An, trong mắt mày còn có người mẹ này không!”

Dư Tiêu Tiêu hét lên trong điên cuồng, lao về phía trước túm lấy cánh tay yếu ớt của Tiêu Dự An, xách cậu bé từ dưới đất lên, lắc mạnh: “Từ nhỏ đến lớn mày lúc nào cũng như vậy, chưa bao giờ gần gũi với tao… Mày không coi tao là mẹ thì tao cũng không xem mày là con nữa! Tao cực khổ sinh ra mày, nuôi mày lớn là để mày trưng ra bộ mặt đó với tao à? Nếu đã như vậy, một tay tao bóp chết mày, sau đó tao cũng sẽ tự sát…”

Tiêu Dự An bị cô ta lắc lư đến chóng mặt, trên trán còn bị trầy xước cùng những vết thương nhỏ trên cánh tay, máu tươi từ từ chảy xuống.

Dường như có vô số cảnh tượng hiện ra trước mắt cậu bé, tất cả toàn là màu của máu kèm theo tiếng hét kinh hoàng cùng ánh lửa bay ngút trời, ngọn lửa thiêu đốt cả người cậu bé, cũng thiêu đốt cả trái tim cậu…

Một đứa trẻ bốn tuổi, vào lúc này vậy mà lại có suy nghĩ: Nếu cứ như vậy mà chết đi cũng là chuyện tốt.

Cậu bé nhớ ngày còn rất nhỏ từng nghe người giúp việc lén lút bàn luận, họ nói cậu bé giống một con quái vật máu lạnh, không có một chút tình người, làm gì có đứa trẻ nào giống như cậu, không thân thiết với bố mẹ, cũng không nói chuyện với người khác…

Khi đó cậu bé mới hốt hoảng nhận ra, thì ra bản thân không giống những đứa trẻ khác…

“Mợ chủ, cô bình tĩnh lại đã…”

“Mợ chủ mau bỏ tay ra, cậu chủ nhỏ bị thương rồi, máu đang chảy kìa…”

“Để tôi bóp chết nó, bóp chết nó cho xong…”

Dư Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt non nớt trước mặt, cặp mắt của nó rất giống với con đàn bà hèn hạ kia, nó như đang thiêu cô ta thành tro không thể suy nghĩ, không thể bình tĩnh, cô ta chỉ muốn thằng nhóc này với khuôn mặt này biến mất vĩnh viễn cùng con tiện nhân kia.

Cuối cùng cô ta mất kiểm soát, nâng tay bóp chặt chiếc cổ non mềm của Tiêu Dự An, lúc này, cô ta thật sự muốn cậu bé chết!

“Mau gỡ tay mợ chủ ra, nhanh lên…”

Quản gia rối rít hối thúc, mọi người cũng không dám chậm trễ, liền ra sức cạy tay Dư Tiêu Tiêu ra.

Tiêu Dự An mềm nhũn ngã ra đất.

Mặc dù Dư Tiêu Tiêu đã được người giúp việc gỡ tay ra sau khi bóp cổ cậu bé, nhưng suy cho cùng, sinh mệnh của trẻ con vẫn rất mong manh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ lên vì thiếu oxy, trên cổ hằn rõ dấu vết mười ngón tay, thêm cả những vết xước trên cơ thể, nhìn mà ghê người.

“Mau ôm cậu chủ nhỏ lên lầu, gọi bác sĩ Du tới, còn có, gọi điện thoại cho cậu Tiêu, nhanh…”

Sự việc lần này tuyệt đối không thể che giấu, vả lại, dựa vào tình thương yêu mà Tiêu Định Bân dành cho cậu chủ nhỏ, sợ là anh sẽ nổi trận lôi đình.

Trong lòng mọi người đều đang nặng trịch những tầng mây đen, thầm cầu mong cậu chủ nhỏ sẽ bình an vô sự, mau chóng khỏe lại, đồng thời cũng không nhịn được mà chửi rủa Dư Tiêu Tiêu, đang yên đang lành, lại xuống tay với cả con đẻ của mình, đúng là điên hết thuốc chữa.

Đáng tiếc cho cậu Tiêu và cậu chủ nhỏ, thế mà lại có một người vợ, một người mẹ như cô ta.

Tiêu Định Bân nhận được điện thoại thì lao nhanh như tên lửa trở về Hoa Nguyệt Sơn, xe chưa kịp dừng anh đã vội nhảy khỏi cửa xe.

Những người đang trông coi dưới sảnh nhà chính thấy anh trở về thì không dám thở mạnh, ai nấy cũng cúi thấp đầu.

Tiêu Định Bân nào có thời gian để tức giận, sải dài bước chân đi lên lầu.

Bác sĩ Du đã xử lí xong vết thương cho Dự An, cũng đã bôi thuốc mỡ lên cổ cậu bé, dưới nhà bếp cũng đang sắc vài vị thuốc giúp an thần giảm bớt sợ hãi, bị doạ sợ tới mức này, bác sĩ Du lo sợ cậu bé sẽ giật mình vào buổi đêm, dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tiêu Định Bân đẩy cửa vào, mắt thấy Tiêu Dự An đang nhắm mắt nằm trên giường.

Trên trán đã bị băng lại, sắc mặt trắng bệch, trên tay, trên chân chi chít những vết trầy xước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom