-
Chương 139-141
Chương 139: Gây gổ
“Không thể nói lý mà”.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt mày, anh quay người đi ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu bước nhanh đuổi theo, ôm chặt cánh tay anh: “Định Bân anh đừng đi, anh mau nói rõ ràng với em, anh có người phụ nữ khác rồi đúng không, là Lâm Gia Di hay là Vãn Tình, nữ minh tinh tên Chu Tiểu Vân kia sao? Đúng rồi, chính là Chu Tiểu Vân, cô ta có đôi mắt giống hệt con khốn A Kiều… lần trước paparazzi còn chụp được ảnh hai người đi uống cà phê cùng nhau…”
“Chát!”
Âm thanh giòn tan vang lên, Dư Tiêu Tiêu che mặt, điếng người nhìn anh.
Tiêu Định Bân từ từ thu tay, anh liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói: “Trong bốn năm qua, vì chân của em bị tật, anh đã rất nhẫn nhịn, cũng nể tình Khang Bảo, trước giờ anh chưa từng nổi giận với em…”
“Phải, em cãi nhau với anh, gây chuyện với anh, anh cũng mặc kệ! Nhưng khi em nhắc đến A Kiều, anh lại nổi giận, trong lòng anh còn nhớ tới cô ta đúng không? Rốt cuộc cô ta có gì tốt, rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì, vì sao anh cứ mãi nhớ về cô ta!”
“Dư Tiêu Tiêu, tôi và em không còn gì để nói, tôi sẽ bảo Giang Nguyên đưa em tới nơi khác ở, đợi đến khi em tỉnh ngộ, hối hận rồi hẵng quay về”.
“Dựa vào đâu chứ? Em là vợ của anh, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy, mạng của anh cũng là do em cứu, nhà họ Tiêu các người nợ em một ân tình lớn, cả đời này cũng trả không hết!”
“Giang Nguyên!”
Tiêu Định Bân không tài nào chịu nổi nữa, cũng thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi này của Dư Tiêu Tiêu.
“Cậu chủ”.
“Thu dọn đồ đạc cho phu nhân, đưa cô ấy đến biệt viện ngay bây giờ”.
“Vâng, thưa cậu chủ”.
“Em không đi, Tiêu Định Bân, anh muốn tống em đi, không có cửa đâu! Lòng anh còn đang nhớ nhung con đàn bà đê tiện đó, anh có biết vì sao ngày hôm đó nó lại bị lửa thiêu chết ở biệt viện nhà họ Dư không? Bởi vì đang mang thai mà còn nghĩ đến đàn ông, cô ta và Triệu Cường hẹn gặp nhau ở đó, nhưng người tính không bằng trời tính, vô tình xảy ra đám cháy, cô ta và cả đứa nghiệt chủng trong bụng cô ta đều bị thiêu chết…”
Tiêu Định Bân cắn chặt quai hàm, Giang Nguyên đầu đổ mồ hôi lạnh, Dư Tiêu Tiêu này thực sự phát điên rồi sao, càng ngày càng đi quá xa, cậu chủ và cậu chủ nhỏ cũng thật là đáng thương khi có một người vợ, một người mẹ như vậy.
“Phu nhân, mạo phạm rồi”. Giang Nguyên phất tay, ra hiệu cho cấp dưới tiến lên, áp Dư Tiêu Tiêu lên xe.
Cô ta la hét vùng vẫy suốt đường đi, cũng không biết Giang Nguyên đã dùng cách gì mà chẳng mấy chốc, cô ta đã yên ổn trở lại.
Người giúp việc rất nhanh chóng thu dọn đồ đạc đưa lên xe, chiếc xe khởi động rời khỏi Hoa Nguyệt Sơn.
Tiêu Định Bân thở hắt ra từng hơi, đi về phía xe của Tiêu Dự An.
Trên xe.
Tiêu Dự An đang đeo tai nghe, chăm chú xem video phát ra từ chiếc máy tính bảng trước mặt.
Tiêu Định Bân ngồi lên xe: “Sao con vẫn còn xem những thứ này?”
“Người này là thiên tài lập trình, video của anh ta cũng khá hay”.
Tiêu Dự An xem xong video, tắt máy tính bảng, khuôn mặt vẫn không có biểu tình mà chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.
Tiêu Định Bân không nhịn được mà vươn tay, ôm cậu bé vào lòng.
Tiêu Dự An có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn không cử động gì nữa.
Chương 140: Gặp lại sau bốn năm
Trong lòng cậu bé lại nghĩ rằng, thì ra người lớn cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Xem ra, trưởng thành cũng không hẳn là chuyện tốt.
Đến trước cổng trường học của Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân cầm tay con trai xuống xe, dắt cậu bé vào cổng trường.
Cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp có hơi e thẹn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, trìu mến gọi tên Tiêu Dự An, muốn ôm lấy cậu bé nhưng Tiêu Dự An chỉ lạnh lùng khoác cặp sách, trực tiếp né tránh cô ta rồi đi thẳng vào trường.
“Thật ngại quá, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy, mong cô thông cảm”. Tiêu Định Bân thở dài trong lòng, nói với cô giáo.
“Không sao đâu anh Tiêu, Dự An tuy ít nói nhưng thằng bé rất thông minh và nghe lời, chúng tôi đều rất yêu quý thằng bé”.
Cũng phải, ai mà không yêu thích cậu bé được cơ chứ: không phá phách, không gây gổ với các bạn học khác, vừa thông minh vừa trầm tĩnh, còn là đích tôn của nhà họ Tiêu, đặc biệt là vẻ ngoài trông rất đáng yêu, ai gặp cũng muốn nựng má cậu, tuy nhiên trước giờ chưa ai có thể làm được điều này.
Nhìn Tiêu Định Bân rời đi, vài cô giáo trẻ tuổi đứng ở cổng trường đón tiếp học sinh đều thẹn thùng và phấn khích, Tiêu Dự An đã đi nhà trẻ được một năm, bọn họ vẫn chưa thể thích ứng trước người cha đẹp trai đến mức người khác không dám trực tiếp nhìn thẳng của cậu bé.
Không biết bà Tiêu phải đẹp đến mức nào mới được gả cho cậu Tiêu, còn sinh được một đứa con trai ưu tú đến vậy.
Nghe đồn cậu Tiêu rất yêu thương vợ mình, vì sức khoẻ mợ Tiêu không được tốt, mấy năm qua đều ru rú trong nhà, nhưng cậu Tiêu vẫn một mực chung thủy, không ra ngoài lăng nhăng gì cả, kết hôn được bốn năm vẫn ngày ngày về nhà, không qua đêm ở bên ngoài.
Đúng là mỗi người một số phận, không thể ghen tị.
Tiêu Định Bân vừa lên xe rời đi được phút chốc, một chiếc ô tô màu đen khác cũng chầm chậm dừng lại trước cổng trường.
Tài xế mở cửa xe, người đầu tiên bước xuống xe là một cô gái trẻ, dáng người mảnh mai, da trắng như tuyết, tóc đen tùy ý xoã trên vai, đôi mắt hạnh nhân cùng cặp má ửng hồng, cô mặc một chiếc váy không tay màu trắng thuần khiết, kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu, để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Dù không phải đẹp kiểu quyến rũ sắc sảo, nhưng lại khiến người khác không thể không ngước nhìn.
Cô đi về phía sau, mở cửa xe, mỉm cười dắt từ trong xe ra một đứa trẻ, đó là một bé gái có đôi mắt long lanh xinh đẹp giống hệt cô, đang ôm cặp sách: “Bé Con, đây chính là trường học mới của chúng ta…”
Bé Con tò mò quan sát ngôi trường trông như cổ tích trước mặt, lập tích tỏ ra thích thú, cái tay nhỏ nhắn thân thiết ôm lấy cổ của mẹ, vui sướng nói: “Bé Con thích trường mới”.
Dư Kiều thấy con gái vui vẻ, cũng bất giác cười theo: “Thích là tốt rồi, vậy bây giờ chúng ta đi báo danh nhé, hôm nay Bé Con có thể làm quen với nhiều bạn mới rồi”.
“Cô là cô Tô đúng không?”
Giáo viên chịu trách nhiệm đón tiếp của trường mời hai mẹ con đến phòng hiệu trưởng.
Dư Kiều vừa về từ Thụy Sĩ không lâu, cô đã tự đổi họ của mình sang họ mẹ.
Cô đi theo vị giáo viên trẻ, thấy trên tường phòng hiệu trưởng treo một tấm ảnh.
Trên tấm ảnh, thầy hiệu trưởng cười rất tươi, đang bắt tay một người đàn ông, so với nụ cười rạng rỡ của hiệu trưởng, người đàn ông đó lại vẻ mặt rất bình đạm, chỉ là miệng hơi nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Nhưng dù như vậy, với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Dư Kiều nhìn thấy trên ảnh còn ghi một dòng chữ, chủ tịch Chí Thịnh- Tiêu Định Bân quyên góp xây dựng trường học.
Hóa ra trường mầm non này là do Tiêu Định Bân đầu tư xây dựng.
Dư Kiều hơi ngạc nhiên, thời gian bốn năm thoắt cái đã trôi qua, anh đã kết hôn, có vợ đẹp con ngoan, còn cô, không chỉ hoàn thành việc học ở nước ngoài mà cũng đã có sự nghiệp mình mong muốn.
Chương 141: Mình là Tô Nhất Niệm
Cuộc sống của cô tuy bận rộn nhưng khá sung túc, hai năm gần đây, cô càng ngày càng ít nghĩ tới anh.
Chỉ là thỉnh thoảng đêm nằm mơ, sẽ ở trong mơ bật khóc mà tỉnh lại.
Dư Kiều không ngờ mới về nước được ba ngày, theo lời gợi ý nhiệt tình của chú Thời, cô chọn ngôi trường này cho Bé Con, mà lại gặp được Tiêu Định Bân , dù chỉ là một tấm ảnh, nhưng nhiêu đó cũng không khỏi khiến cô thất thần trong giây lát.
“Cô Tô phải không?”
Hiệu trưởng tươi cười, thấy cô nhìn tấm ảnh đến thẫn thờ thì nói: “Rất nhiều người đến văn phòng của tôi đều có phản ứng giống như cô, cậu Tiêu quả thực rất khôi ngô”.
Dư Kiều mỉm cười gật đầu: “Phải, cậu Tiêu này trông rất soái”.
“Chẳng những gia thế tốt mà còn rất thích làm từ thiện, mấy tòa nhà của trường mẫu giáo chúng tôi đều do cậu Tiêu quyên góp tiền xây dựng”.
“Cậu Tiêu quả là một người tốt”.
“Có tiền có đức có vẻ ngoài, chỉ tiếc là đã có vợ con rồi, nếu không tôi cũng muốn đem con gái gả cho cậu ấy”. Hiệu trưởng nói rồi cười thành tiếng, Dư Kiều cũng vô thức cười theo.
Đúng vậy, trước đây, khi Tiêu Định Bân bị bệnh đã có biết bao người phụ nữ muốn gả cho anh, nay bệnh đã khỏi, không còn cần ở ẩn như trước, anh đã trở lại làm một Tiêu Định Bân xuất chúng, càng khiến cho vô số phụ nữ si mê.
“Đây chắc hẳn là con gái của cô - Tô Nhất Niệm?”. Hiệu trưởng ngồi xổm xuống, nhìn cô bé xinh như búp bê này, hiền hoà nói.
“Chào thầy hiệu trưởng, cháu là Tô Nhất Niệm, mọi người thường gọi cháu là Bé Con, năm nay cháu bốn tuổi ạ”.
Bé Con đột nhiên tiến lên trước một bước, khom lưng cúi đầu, trả lời rất rõ ràng.
Tính cách cô bé vui vẻ hoạt bát, có lẽ là do môi trường ở nước ngoài khá cởi mở, cũng có thể do chú Thời và mẹ cô quá nuông chiều, nên đứa bé này từ nhỏ đã không biết sợ người lạ, rất giỏi giao lưu, khá là dạn dĩ
Kì thực Dư Kiều cũng có chút nuông chiều con gái nên mới thành ra như vậy, theo cô nghĩ, nếu như con gái quá ngoan ngoãn rụt rè thì sẽ luôn bị người khác bắt nạt.
Giống như Tô Tẩm và Dư Kiều trước đây.
“Bé Con giỏi quá, tới đây, ông thưởng cho cháu một miếng sô cô la!” Hiệu trưởng cười sảng khoái: “Không sợ người lạ, rất dạn dĩ, bạn nhỏ Tô Nhất Niệm giỏi quá nha!”
Đứa trẻ nào cũng thích được khen ngợi, Bé Con cũng không ngoại lệ, vui vẻ nhận sô cô la, còn không quên nói cảm ơn.
Dư Kiều lại cùng hiệu trưởng trao đổi thêm một vài vấn đề, điền thông tin, sau đó hiệu trưởng gọi một vị giáo viên họ Lý tới, Dư Kiều và vị giáo viên trao đổi cách thức liên lạc, sau đó nhìn cô giáo dẫn Bé Con đi vào lớp học.
Mắt Dư Kiều luôn dõi theo con gái, Bé Con cũng quay đầu mấy lần nói tạm biệt với cô, sau đó nhảy chân sáo theo cô giáo Lý vào lớp.
“Cô Tô đừng lo, cô nhìn khả năng thích ứng của Tô Nhất Niệm đi, chẳng phải rất tốt sao!”. Hiệu trưởng thấy cô có chút lo lắng, bèn an ủi.
Dư Kiều bật cười: “Từ nhỏ, con bé đã khiến người khác yên tâm”.
Thấy Bé Con đã vào lớp, Dư Kiều mới nói chào tạm biệt thầy hiệu trưởng.
Thật ra thì tính cách của con gái rất giống cô hồi nhỏ, chỉ là về sau, cô bé Dư Kiều vốn tinh nghịch hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên đã bị Dư Văn Xương và Triệu Như hủy hoại từng chút một.
Cô hy vọng con gái có thể mãi mãi vui vẻ như hiện tại, vô lo vô nghĩ, không cần phải nhận lấy chút đau đớn nào từ thế giới này.
Cô giáo Lý đưa Bé Con vào phòng học, lớp của bọn họ là lớp Chồi, trên khung cửa có dán hình ảnh rất dễ thương: Lớp học Quả Bưởi chào đón bạn.
“Các em hãy trật tự… lớp chúng ta đã có thêm một bạn mới, cùng nhau mau vỗ tay chào mừng nào”. Cô giáo Lý tươi cười nói với các bạn nhỏ trong lớp.
“Chào... Mừng... Bạn... Học... Mới”, hai mươi khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương ngước lên, tò mò nhìn Bé Con đang đứng bên cạnh cô giáo Lý.
Bé Con cười ngọt ngào bước lên phía trước, cúi đầu chào: “Xin chào các bạn, mình tên là Tô Nhất Niệm, mọi người thường hay gọi mình là Bé Con, năm nay mình bốn tuổiiiii…”
Bọn trẻ chắp tay sau lưng rì rầm bàn tán, vài giọng nói non nớt lần lượt vang lên trong lớp: “Cậu trắng quá à, giống như búp bê vậy…”
“Không thể nói lý mà”.
Tiêu Định Bân sa sầm mặt mày, anh quay người đi ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu bước nhanh đuổi theo, ôm chặt cánh tay anh: “Định Bân anh đừng đi, anh mau nói rõ ràng với em, anh có người phụ nữ khác rồi đúng không, là Lâm Gia Di hay là Vãn Tình, nữ minh tinh tên Chu Tiểu Vân kia sao? Đúng rồi, chính là Chu Tiểu Vân, cô ta có đôi mắt giống hệt con khốn A Kiều… lần trước paparazzi còn chụp được ảnh hai người đi uống cà phê cùng nhau…”
“Chát!”
Âm thanh giòn tan vang lên, Dư Tiêu Tiêu che mặt, điếng người nhìn anh.
Tiêu Định Bân từ từ thu tay, anh liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói: “Trong bốn năm qua, vì chân của em bị tật, anh đã rất nhẫn nhịn, cũng nể tình Khang Bảo, trước giờ anh chưa từng nổi giận với em…”
“Phải, em cãi nhau với anh, gây chuyện với anh, anh cũng mặc kệ! Nhưng khi em nhắc đến A Kiều, anh lại nổi giận, trong lòng anh còn nhớ tới cô ta đúng không? Rốt cuộc cô ta có gì tốt, rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì, vì sao anh cứ mãi nhớ về cô ta!”
“Dư Tiêu Tiêu, tôi và em không còn gì để nói, tôi sẽ bảo Giang Nguyên đưa em tới nơi khác ở, đợi đến khi em tỉnh ngộ, hối hận rồi hẵng quay về”.
“Dựa vào đâu chứ? Em là vợ của anh, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy, mạng của anh cũng là do em cứu, nhà họ Tiêu các người nợ em một ân tình lớn, cả đời này cũng trả không hết!”
“Giang Nguyên!”
Tiêu Định Bân không tài nào chịu nổi nữa, cũng thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi này của Dư Tiêu Tiêu.
“Cậu chủ”.
“Thu dọn đồ đạc cho phu nhân, đưa cô ấy đến biệt viện ngay bây giờ”.
“Vâng, thưa cậu chủ”.
“Em không đi, Tiêu Định Bân, anh muốn tống em đi, không có cửa đâu! Lòng anh còn đang nhớ nhung con đàn bà đê tiện đó, anh có biết vì sao ngày hôm đó nó lại bị lửa thiêu chết ở biệt viện nhà họ Dư không? Bởi vì đang mang thai mà còn nghĩ đến đàn ông, cô ta và Triệu Cường hẹn gặp nhau ở đó, nhưng người tính không bằng trời tính, vô tình xảy ra đám cháy, cô ta và cả đứa nghiệt chủng trong bụng cô ta đều bị thiêu chết…”
Tiêu Định Bân cắn chặt quai hàm, Giang Nguyên đầu đổ mồ hôi lạnh, Dư Tiêu Tiêu này thực sự phát điên rồi sao, càng ngày càng đi quá xa, cậu chủ và cậu chủ nhỏ cũng thật là đáng thương khi có một người vợ, một người mẹ như vậy.
“Phu nhân, mạo phạm rồi”. Giang Nguyên phất tay, ra hiệu cho cấp dưới tiến lên, áp Dư Tiêu Tiêu lên xe.
Cô ta la hét vùng vẫy suốt đường đi, cũng không biết Giang Nguyên đã dùng cách gì mà chẳng mấy chốc, cô ta đã yên ổn trở lại.
Người giúp việc rất nhanh chóng thu dọn đồ đạc đưa lên xe, chiếc xe khởi động rời khỏi Hoa Nguyệt Sơn.
Tiêu Định Bân thở hắt ra từng hơi, đi về phía xe của Tiêu Dự An.
Trên xe.
Tiêu Dự An đang đeo tai nghe, chăm chú xem video phát ra từ chiếc máy tính bảng trước mặt.
Tiêu Định Bân ngồi lên xe: “Sao con vẫn còn xem những thứ này?”
“Người này là thiên tài lập trình, video của anh ta cũng khá hay”.
Tiêu Dự An xem xong video, tắt máy tính bảng, khuôn mặt vẫn không có biểu tình mà chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.
Tiêu Định Bân không nhịn được mà vươn tay, ôm cậu bé vào lòng.
Tiêu Dự An có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn không cử động gì nữa.
Chương 140: Gặp lại sau bốn năm
Trong lòng cậu bé lại nghĩ rằng, thì ra người lớn cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Xem ra, trưởng thành cũng không hẳn là chuyện tốt.
Đến trước cổng trường học của Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân cầm tay con trai xuống xe, dắt cậu bé vào cổng trường.
Cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp có hơi e thẹn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, trìu mến gọi tên Tiêu Dự An, muốn ôm lấy cậu bé nhưng Tiêu Dự An chỉ lạnh lùng khoác cặp sách, trực tiếp né tránh cô ta rồi đi thẳng vào trường.
“Thật ngại quá, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy, mong cô thông cảm”. Tiêu Định Bân thở dài trong lòng, nói với cô giáo.
“Không sao đâu anh Tiêu, Dự An tuy ít nói nhưng thằng bé rất thông minh và nghe lời, chúng tôi đều rất yêu quý thằng bé”.
Cũng phải, ai mà không yêu thích cậu bé được cơ chứ: không phá phách, không gây gổ với các bạn học khác, vừa thông minh vừa trầm tĩnh, còn là đích tôn của nhà họ Tiêu, đặc biệt là vẻ ngoài trông rất đáng yêu, ai gặp cũng muốn nựng má cậu, tuy nhiên trước giờ chưa ai có thể làm được điều này.
Nhìn Tiêu Định Bân rời đi, vài cô giáo trẻ tuổi đứng ở cổng trường đón tiếp học sinh đều thẹn thùng và phấn khích, Tiêu Dự An đã đi nhà trẻ được một năm, bọn họ vẫn chưa thể thích ứng trước người cha đẹp trai đến mức người khác không dám trực tiếp nhìn thẳng của cậu bé.
Không biết bà Tiêu phải đẹp đến mức nào mới được gả cho cậu Tiêu, còn sinh được một đứa con trai ưu tú đến vậy.
Nghe đồn cậu Tiêu rất yêu thương vợ mình, vì sức khoẻ mợ Tiêu không được tốt, mấy năm qua đều ru rú trong nhà, nhưng cậu Tiêu vẫn một mực chung thủy, không ra ngoài lăng nhăng gì cả, kết hôn được bốn năm vẫn ngày ngày về nhà, không qua đêm ở bên ngoài.
Đúng là mỗi người một số phận, không thể ghen tị.
Tiêu Định Bân vừa lên xe rời đi được phút chốc, một chiếc ô tô màu đen khác cũng chầm chậm dừng lại trước cổng trường.
Tài xế mở cửa xe, người đầu tiên bước xuống xe là một cô gái trẻ, dáng người mảnh mai, da trắng như tuyết, tóc đen tùy ý xoã trên vai, đôi mắt hạnh nhân cùng cặp má ửng hồng, cô mặc một chiếc váy không tay màu trắng thuần khiết, kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu, để lộ đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Dù không phải đẹp kiểu quyến rũ sắc sảo, nhưng lại khiến người khác không thể không ngước nhìn.
Cô đi về phía sau, mở cửa xe, mỉm cười dắt từ trong xe ra một đứa trẻ, đó là một bé gái có đôi mắt long lanh xinh đẹp giống hệt cô, đang ôm cặp sách: “Bé Con, đây chính là trường học mới của chúng ta…”
Bé Con tò mò quan sát ngôi trường trông như cổ tích trước mặt, lập tích tỏ ra thích thú, cái tay nhỏ nhắn thân thiết ôm lấy cổ của mẹ, vui sướng nói: “Bé Con thích trường mới”.
Dư Kiều thấy con gái vui vẻ, cũng bất giác cười theo: “Thích là tốt rồi, vậy bây giờ chúng ta đi báo danh nhé, hôm nay Bé Con có thể làm quen với nhiều bạn mới rồi”.
“Cô là cô Tô đúng không?”
Giáo viên chịu trách nhiệm đón tiếp của trường mời hai mẹ con đến phòng hiệu trưởng.
Dư Kiều vừa về từ Thụy Sĩ không lâu, cô đã tự đổi họ của mình sang họ mẹ.
Cô đi theo vị giáo viên trẻ, thấy trên tường phòng hiệu trưởng treo một tấm ảnh.
Trên tấm ảnh, thầy hiệu trưởng cười rất tươi, đang bắt tay một người đàn ông, so với nụ cười rạng rỡ của hiệu trưởng, người đàn ông đó lại vẻ mặt rất bình đạm, chỉ là miệng hơi nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Nhưng dù như vậy, với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Dư Kiều nhìn thấy trên ảnh còn ghi một dòng chữ, chủ tịch Chí Thịnh- Tiêu Định Bân quyên góp xây dựng trường học.
Hóa ra trường mầm non này là do Tiêu Định Bân đầu tư xây dựng.
Dư Kiều hơi ngạc nhiên, thời gian bốn năm thoắt cái đã trôi qua, anh đã kết hôn, có vợ đẹp con ngoan, còn cô, không chỉ hoàn thành việc học ở nước ngoài mà cũng đã có sự nghiệp mình mong muốn.
Chương 141: Mình là Tô Nhất Niệm
Cuộc sống của cô tuy bận rộn nhưng khá sung túc, hai năm gần đây, cô càng ngày càng ít nghĩ tới anh.
Chỉ là thỉnh thoảng đêm nằm mơ, sẽ ở trong mơ bật khóc mà tỉnh lại.
Dư Kiều không ngờ mới về nước được ba ngày, theo lời gợi ý nhiệt tình của chú Thời, cô chọn ngôi trường này cho Bé Con, mà lại gặp được Tiêu Định Bân , dù chỉ là một tấm ảnh, nhưng nhiêu đó cũng không khỏi khiến cô thất thần trong giây lát.
“Cô Tô phải không?”
Hiệu trưởng tươi cười, thấy cô nhìn tấm ảnh đến thẫn thờ thì nói: “Rất nhiều người đến văn phòng của tôi đều có phản ứng giống như cô, cậu Tiêu quả thực rất khôi ngô”.
Dư Kiều mỉm cười gật đầu: “Phải, cậu Tiêu này trông rất soái”.
“Chẳng những gia thế tốt mà còn rất thích làm từ thiện, mấy tòa nhà của trường mẫu giáo chúng tôi đều do cậu Tiêu quyên góp tiền xây dựng”.
“Cậu Tiêu quả là một người tốt”.
“Có tiền có đức có vẻ ngoài, chỉ tiếc là đã có vợ con rồi, nếu không tôi cũng muốn đem con gái gả cho cậu ấy”. Hiệu trưởng nói rồi cười thành tiếng, Dư Kiều cũng vô thức cười theo.
Đúng vậy, trước đây, khi Tiêu Định Bân bị bệnh đã có biết bao người phụ nữ muốn gả cho anh, nay bệnh đã khỏi, không còn cần ở ẩn như trước, anh đã trở lại làm một Tiêu Định Bân xuất chúng, càng khiến cho vô số phụ nữ si mê.
“Đây chắc hẳn là con gái của cô - Tô Nhất Niệm?”. Hiệu trưởng ngồi xổm xuống, nhìn cô bé xinh như búp bê này, hiền hoà nói.
“Chào thầy hiệu trưởng, cháu là Tô Nhất Niệm, mọi người thường gọi cháu là Bé Con, năm nay cháu bốn tuổi ạ”.
Bé Con đột nhiên tiến lên trước một bước, khom lưng cúi đầu, trả lời rất rõ ràng.
Tính cách cô bé vui vẻ hoạt bát, có lẽ là do môi trường ở nước ngoài khá cởi mở, cũng có thể do chú Thời và mẹ cô quá nuông chiều, nên đứa bé này từ nhỏ đã không biết sợ người lạ, rất giỏi giao lưu, khá là dạn dĩ
Kì thực Dư Kiều cũng có chút nuông chiều con gái nên mới thành ra như vậy, theo cô nghĩ, nếu như con gái quá ngoan ngoãn rụt rè thì sẽ luôn bị người khác bắt nạt.
Giống như Tô Tẩm và Dư Kiều trước đây.
“Bé Con giỏi quá, tới đây, ông thưởng cho cháu một miếng sô cô la!” Hiệu trưởng cười sảng khoái: “Không sợ người lạ, rất dạn dĩ, bạn nhỏ Tô Nhất Niệm giỏi quá nha!”
Đứa trẻ nào cũng thích được khen ngợi, Bé Con cũng không ngoại lệ, vui vẻ nhận sô cô la, còn không quên nói cảm ơn.
Dư Kiều lại cùng hiệu trưởng trao đổi thêm một vài vấn đề, điền thông tin, sau đó hiệu trưởng gọi một vị giáo viên họ Lý tới, Dư Kiều và vị giáo viên trao đổi cách thức liên lạc, sau đó nhìn cô giáo dẫn Bé Con đi vào lớp học.
Mắt Dư Kiều luôn dõi theo con gái, Bé Con cũng quay đầu mấy lần nói tạm biệt với cô, sau đó nhảy chân sáo theo cô giáo Lý vào lớp.
“Cô Tô đừng lo, cô nhìn khả năng thích ứng của Tô Nhất Niệm đi, chẳng phải rất tốt sao!”. Hiệu trưởng thấy cô có chút lo lắng, bèn an ủi.
Dư Kiều bật cười: “Từ nhỏ, con bé đã khiến người khác yên tâm”.
Thấy Bé Con đã vào lớp, Dư Kiều mới nói chào tạm biệt thầy hiệu trưởng.
Thật ra thì tính cách của con gái rất giống cô hồi nhỏ, chỉ là về sau, cô bé Dư Kiều vốn tinh nghịch hoạt bát, ngây thơ hồn nhiên đã bị Dư Văn Xương và Triệu Như hủy hoại từng chút một.
Cô hy vọng con gái có thể mãi mãi vui vẻ như hiện tại, vô lo vô nghĩ, không cần phải nhận lấy chút đau đớn nào từ thế giới này.
Cô giáo Lý đưa Bé Con vào phòng học, lớp của bọn họ là lớp Chồi, trên khung cửa có dán hình ảnh rất dễ thương: Lớp học Quả Bưởi chào đón bạn.
“Các em hãy trật tự… lớp chúng ta đã có thêm một bạn mới, cùng nhau mau vỗ tay chào mừng nào”. Cô giáo Lý tươi cười nói với các bạn nhỏ trong lớp.
“Chào... Mừng... Bạn... Học... Mới”, hai mươi khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương ngước lên, tò mò nhìn Bé Con đang đứng bên cạnh cô giáo Lý.
Bé Con cười ngọt ngào bước lên phía trước, cúi đầu chào: “Xin chào các bạn, mình tên là Tô Nhất Niệm, mọi người thường hay gọi mình là Bé Con, năm nay mình bốn tuổiiiii…”
Bọn trẻ chắp tay sau lưng rì rầm bàn tán, vài giọng nói non nớt lần lượt vang lên trong lớp: “Cậu trắng quá à, giống như búp bê vậy…”