-
Chương 126-130
Chương 126: Quyết định
Thời Viễn Sơn khẽ nắm lấy tay bà: “Chúng ta rời khỏi đây, đi Thụy Sĩ, bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Tuy nhiên, Tô Tẩm đã vùng tay ra khỏi tay ông, bà ra sức lắc đầu: “Không, không được, tôi và A Kiều, còn có bé con nữa, sẽ liên lụy đến ông, bà nhà ông cũng sẽ không vui đâu..”.
Mặc dù bà ấy lúc thì tỉnh táo lúc lại hồ đồ, nhưng tính tình bà ấy rất thuần khiết và lương thiện, cho dù bây giờ đang ở trong hoàn cảnh như thế này, suy nghĩ đầu tiên của bà ấy là liệu Thời Viễn Sơn có bất tiện không.
Tuy là có nằm mơ bà cũng muốn rời khỏi Thủ đô, nằm mơ muốn thoát khỏi tên khốn Dư Văn Xương kia.
Thời Viễn Sơn vẫn nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn: “Tiểu Tẩm, tôi chưa từng kết hôn, lấy đâu ra bà nhà chứ?”
Tô Tẩm hoàn toàn ngây ra tại chỗ.
Nhiều năm như vậy, A Kiều cũng đã 21 tuổi, trong 21 năm đó, Thời Viễn Sơn vẫn cô đơn một mình sao?
Tô Tẩm có nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có khả năng như này, cho dù là nằm mơ, cũng không dám mơ giấc mơ như này.
“Tiểu Tẩm, tuy có thể bà không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói cho bà biết, những năm này tôi không cách nào quên được bà, cũng không có cách nào thích người khác, cho nên tôi không muốn tùy tiện cưới một người phụ nữ mình không thích, làm lỡ dở cả đời của người ta”.
Thời Viễn Sơn lau giọt nước mắt trên lông mi của Tố Tẩm, lại nói với giọng dịu dàng: “Bây giờ, mọi người đều cho rằng bà và A Kiều đã chết, vậy chúng ta hãy rời khỏi Thủ đô này mãi mãi. Đừng lo lắng, tôi sẽ yêu thương A Kiều như con gái ruột của mình, tôi thề đấy...”
Nước mắt Tô Tẩm trào ra không ngừng, bà rất muốn đồng ý, nhưng làm sao có mặt mũi mà đồng ý cơ chú.
Năm đó bà ấy đã làm ra chuyện xấu xa như vậy, sau bữa tiệc sinh nhật, bà đã uống say, trong lúc mê man đã lên giường với Dư Văn Xương, khuôn mặt suy sụp và tuyệt vọng của Thời Viễn Sơn khi đó, trong hai mươi năm này, vẫn thường xuyên khiến bà giật mình tỉnh giấc.
Thời Viễn Sơn dường như biết được khúc mắc trong lòng bà, ông nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tẩm, tôi đã ngoài bốn mươi rồi, nửa đời người đã đi qua, tôi đã sống một mình đơn độc hơn 20 năm, bà muốn nửa đời còn lại của tôi cũng cô đơn một mình đến hết đời sao?”
Tính tình Tô Tẩm mềm yếu, lại là người có trái tim nhân hậu dễ mềm lòng, bình thường dù chỉ nhìn thấy một người ăn xin đáng thương bà cũng sẽ khóc vì thương hại, lời nói đáng thương bi ai của Thời Viễn Sơn lúc này, khiến bà có chút dao động
Thời Viễn Sơn thấy bà có vẻ động lòng, lại nói: “Tiểu Tẩm, bà nghĩ kỹ đi, nếu bà ở lại Thủ đô, đám người Dư Văn Xương sớm muộn gì cũng sẽ biết, bà muốn A Kiều và Bé Con rơi vào tay bọn họ, tiếp tục bị bọn họ hành hạ sao?”
Tố Tẩm lập tức nắm chặt tay ông: “Viễn Sơn, tôi có thể chịu ấm ức gì cũng được, nhưng tôi không muốn A Kiều phải sống những ngày tháng như thế nữa...”
Bà nhìn con gái đang nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt đi vì mất máu: “A Kiều của mẹ, con khổ quá rồi...”
“Vậy thì đi với tôi, đợi đến khi A Kiều khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, hứa với tôi, được không?”
Tố Tẩm cuối cùng cũng gật đầu.
Thời Viễn Sơn nói không sai, ở lại Thủ đô, bà và A Kiều nhất định sẽ gặp nguy hiểm, dù sao Thủ đô nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, bà và A Kiều muốn mưu sinh kiếm sống thì vẫn phải lộ mặt, lỡ như người của Dư Văn Xương nhìn thấy...
Còn có bé con tội nghiệp, Tô Tẩm sao có thể nỡ lòng nào để bọn họ gặp nguy hiểm một lần nữa?
Hai tháng sau, một tin đồn đột nhiên lặng lẽ lan truyền trong giới thượng lưu của Thủ đô.
Người ta nói rằng Dư Văn Xương có một người vợ đầu tiên là Tố Tẩm - thiên kim duy nhất của nhà họ Tô danh giá khi xưa, sau đó, người đời cũng cho rằng bà đã qua đời vì trầm cảm sau khi chứng kiến bố mẹ mình chết trong một vụ tai nạn xe hơi, vì vậy Dư Văn Xương đã kết hôn lần nữa với Triệu Như.
Nhưng trên thực tế, Tố Tẩm hoàn toàn không hề chết, hơn nữa còn luôn bị nhốt dưới tầng hầm của nhà Dư.
Hai tháng trước, biệt viện của nhà họ Dư xảy ra hỏa hoạn, nghe nói vụ hỏa hoạn đã giết chết hai người hầu, thực ra hai người bị chết cháy đó không phải người hầu mà là vợ cũ của Dư Văn Xương là Tố Tẩm và con gái chung của bọn họ.
Chương 127: Bí mật bị lộ
Nhiều năm qua, mọi người ở đây đều biết cô chủ nhà họ Dư tên là Dư Tiêu Tiêu, chứ không hề biết thật ra nhà họ còn có một cô con gái nữa kém Dư Tiêu Tiêu hai tuổi. Đó mới là cô chủ thật sự của nhà họ Dư.
Nhưng tiếc là hai mẹ con Dư Kiều đã chết trong vụ hoả hoạn đó.
Ban đầu, tin này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng về sau đã đến tai nhà họ Tiêu.
Đến Triệu Tấn Tây cũng biết chuyện.
Anh ấy còn chạy đến chỗ của Tiêu Định Bân để hỏi cho rõ chân tướng.
Hai tháng trước, Giang Nguyên đi điều tra xong về báo đúng là có hai người làm của nhà họ Dư chết cháy trong biệt viện, một trong số đó đang mang thai.
Đã thế, Triệu Cường còn để tang những ba tháng,
Từ đó đủ thấy người phụ nữ có thai thiệt mạng kia chính là A Kiều.
Nhận được tin này xong, Tiêu Định Bân đã đổ bệnh.
Sau khi khoẻ lại, may mắn sao đôi mắt của anh đã nhìn được. Vừa hay hôm đó cũng là lễ đầy tháng của Khang Bảo.
Ông cụ Tiêu mừng rỡ, thấy chắt của mình đúng là phúc tinh, đem lại may mắn cho nhà họ Tiêu.
Bác sĩ Đỗ cũng nói sức khoẻ của Tiêu Định Bân đã cơ bản ổn định rồi, từ nay về sau sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Ông cụ Tiêu và bố Tiêu đều mừng lắm, hai người lập tức chọn một ngày đẹp vào tháng mười để tổ chức hôn lễ cho Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu.
Và giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến hôn lễ của họ.
Đương nhiên Dư Tiêu Tiêu đã biết tin này nên lập tức về nhà họ Dư một chuyến.
Song, Triệu Như và Dư Văn Xương đều đang nhăn nhó mặt mày.
Không biết tại sao tin nhà họ Dư có người chết cháy lại rộ lên, người phát tán tin còn như chứng kiến toàn bộ nên miêu tả rất kỹ, từ đó khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
“Mẹ, sao cái chuyện này lại lộ ra ngoài? Rốt cuộc là ai thọc mạch?”
“Mẹ biết đâu, gần như chỉ trong một đêm mà mọi người ở đây đều biết cả”.
Triệu Như nhíu chặt mày, tuy Tô Tẩm và Dư Kiều đã chết, nhưng chẳng hiểu sao bà ta vẫn thấy bất an.
Hai thi thể bị cháy rụi không còn nhìn rõ là ai với ai, dù Dư Văn Xương và Tiêu Tiêu khẳng định là Tô Tẩm với Dư Kiều, nhưng bà ta vẫn không tin tưởng tuyệt đối.
Bây giờ chuyện này lộ ra ngoài càng khiến bà ta lo lắng hơn.
“Phải dập tin này đi ngay, không vài hôm nữa thôi là ông cụ bên đó sẽ tìm con để hỏi chuyện đấy…”
Dư Tiêu Tiêu cũng nhăn mặt, chỉ còn hai tháng nữa là đến hôn lễ rồi, giờ cô ta và Khang Bảo là phúc tinh của nhà họ Tiêu nên cô ta không muốn hình tượng của mình và gia đình bị ảnh hưởng.
“Tiêu Tiêu nói đúng, người tung tin này chắc chắn đang mưu mô gì đó”, Dư Văn Xương bực mình nói.
Bây giờ, nhà họ Dư đã có địa vị khác trước, ông ta cũng nhờ dựa vào nhà họ Tiêu nên mới người có số có má.
Nếu chỗ dựa này biến mất… Dư Văn Xương nghiến răng nói: “Bố sẽ cho người đi điều tra ngay, nếu tra ra được thì sẽ không tha cho kẻ đó”.
“Chuyện của nhà họ Dư, con thấy thế nào hả Định Bân?”
Chương 128: Khóc
Ông cụ Tiêu cúi đầu khẽ uống một ngụm trà, lạnh nhạt thăm dò nói.
“Không có lửa làm sao có khói”.
Ông cụ Tiêu bất giác bật cười: “Cháu tin sao?”
“Nói ra thì nhà họ Tô kia, ông cũng có chút ấn tượng, nghe nói Dư Văn Xương xuất thân bần hàn, là sau khi cưới cô con gái lớn nhà họ Tô thì mới phát triển”.
“Ông bà chủ nhà họ Tô gặp tai nạn xe qua đời, Tô Thị đổi họ thành Dư, lúc đó thủ đô cũng có không ít người bàn tán…”
Ông cụ Tiêu nói, nhìn Tiêu Định Bân: “Bây giờ mấy tin đồn kia của nhà họ Tiêu lan truyền khắp nơi, thực sự rất khó nghe, hôn sự của cháu và Tiêu Tiêu cũng cận kề…”
Tiêu Định Bân nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Chuyện khác trước không nói đến, chỉ là hiện tại liên lụy đến hai mạng người vô tội, ông à, cháu nghĩ, vẫn nên đợi mọi chuyện được điều tra rõ ràng xong rồi hãy tính tiếp”.
Ông cụ Tiêu nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Chỉ là khiến Tiêu Tiêu tủi thân thôi”.
“Đây cũng là vì tương lai của Tiêu Tiêu và Khang Bảo”.
Dù sao, nếu tin đồn được làm sáng tỏ, danh tiếng nhà họ Dư cũng được rửa sạch, như vậy cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Dư.
“Mấy hôm nay Khang Bảo thế nào rồi?”
Tiêu Định Bân cười khổ lắc đầu: “Không biết tại sao, mỗi ngày cứ đến lúc hoàng hôn thì Khang Bảo đều khóc lóc không ngừng, không phải giống như mấy em bé khác khóc quấy đâu ạ, mỗi lần nghe thấy là cháu lại đau lòng…”
“Khám bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mọi thứ đều bình thường, chỉ là không biết tại sao, mỗi ngày lúc hoàng hôn thì đều khóc một trận, dỗ thế nào cũng không được”.
Tiêu Định Bân nhắc đến Khang Bảo thì rất đau lòng, bây giờ Khang Bảo đã gần ba tháng, mặt mũi dần dần có nét, không biết sao nhưng mỗi lần nhìn Khang Bảo thì Tiêu Định Bân cứ nhớ đến A Kiều.
Mắt Khang Bảo sinh ra đã có hai tròng đen trắng rõ ràng, vừa lớn vừa sáng, lông mi cũng vừa dày vừa cong, trông rất đáng yêu.
Ông cụ Tiêu cũng có phần bất án: “Ngày mai ông đi chùa Phổ Tế một chuyến, hỏi đại sư Tuệ Từ xem rốt cuộc là tại sao, coi có cách gì giải quyết hay không, Khang Bảo còn nhỏ như vậy, cũng không thể để ngày nào cũng khóc thế được, cũng không tốt cho phát triển của thằng bé”.
“Cậu cả, cậu mau qua xem đi, cậu chủ lại khóc rồi, dỗ thế nào cũng không được…”
Tiểu Bình vội vàng chạy đến, lo lắng nói.
Ông cụ Tiêu và Tiêu Định Bân lập tức đứng dậy, vội vàng đi lên lầu.
Trong phòng, Dư Tiêu Tiêu ôm Khang Bảo khóc quấy không ngừng, quả thực phiền sắp không chịu nổi rồi.
Sữa cũng không uống, nước cũng không nốt, nước tiểu không ra cũng đã thay tã mới, kiểm tra tay chân, khắp người cũng không có vết nổi mẩn nào. Khóc khóc khóc! Cũng không biết khóc cái gì, mấy hôm nay cô ta bị thằng bé luôn khóc này làm cho suy nhược thần kinh luôn.
Dư Tiêu Tiêu thực sự không nhịn được nữa, ôm Khang Bảo được bọc tả lót dùng sức lay cậu bé: “Khóc khóc khóc, ngày nào cũng chỉ biết khóc thôi, mẹ mày còn chưa chết, khóc tang cái gì…”
Vú nuôi thấy cô ta điên cuồng như vậy, sợ cô ta lắc mạnh sẽ khiến Khang Bảo bị thương, muốn tiến lên ngăn lại, Dư Tiêu Tiêu lại như phát điên mà quát tháo: “Cút ra ngoài hết cho tôi, mau cút hết, cần cái đám phế vật các người có tác dụng gì chứ, ngay cả đứa nhỏ cũng không dỗ được, cút, cút, a…”
Vú nuôi và người làm trong phòng chỉ đành ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu thở gấp nặng nề, ném mạnh Khang Bảo xuống giường, cô ta trừng mắt nhìn Khang Bảo đang khóc khàn cả giọng, gương mặt nhỏ đỏ ửng, hung dữ thấp giọng nói: “Đáng ghét hệt như con mẹ chết sớm của mày, mày có tin mày mà khóc nữa, tao sẽ tiễn mày xuống dưới âm phủ đoàn tụ với mẹ mày không…”
Khang Bảo nhắm mắt lại, nhưng vẫn khóc không ngừng, không một ai biết tại sao đứa nhỏ lại có thế khóc tới mức này, tiếng khóc khiến người lớn nghe thấy cũng không nhịn được mà lo lắng.
Vú nuôi ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, nghe thấy tiếng trẻ khóc trong phòng càng lúc càng lớn, mọi người đều đau lòng và lo sợ, nhưng không ai dám gõ cửa.
Nhà họ Dư dạo này danh tiếng không tốt, đang trong thời điểm bị dư luận chỉ trích, tâm trạng Dư Tiêu Tiêu không tốt, tính khí càng lúc càng tệ.
Chương 129: Vẫn ngủ riêng
“Sao lại ở hết ngoài này vậy?”, Tiêu Định Bân lên tầng rồi nhìn mấy người ở bên ngoài.
“Khang Bảo khóc dữ thế?”, ông cụ Tiêu ở bên dưới cũng nghe thấy tiếng khóc của Khang Bảo, mà người già thì hay thương con cháu.
“Thưa ông, thưa cậu, là cô Dư bảo chúng tôi ra ngoài…”
Tiêu Định Bân sa sầm mặt, sau đó bước nhanh về phía cưa rồi mở khoá.
Dư Tiêu Tiêu tóc tai rũ rượi ngồi cạnh giường, Khang Bảo thì nằm trên giường khóc lớn.
Tiêu Định Bân vội chạy đến rồi bế bé lên, sau đó dịu dàng dỗ dành: “Khang Bảo ngoan, nín nào, bố thương… Khang Bảo…”
Dường như đã khóc mệt và cảm nhận được sự an toàn trong lòng bố nên Khang Bảo dần nín, sau đó nấc nghẹn nằm trong lòng Tiêu Định Bân ngủ say.
Chờ thằng bé ngủ say sữa rồi, Tiêu Định Bân mới đưa nó cho thím Nguyệt rồi bảo họ bế Khang Bảo về phòng riêng.
“Định Bân…”
Dư Tiêu Tiêu ngước đôi mắt sưng đỏ lên rồi nhìn anh khóc: “Có phải em là một người mẹ rất tệ không? Đến con mình cũng không chăm được?”
“Không trách em được, chúng mình mới làm bố mẹ lần đầu nên không có kinh nghiệm, dần sẽ quen thôi…”
Dư Tiêu Tiêu vẫn lắc đầu nói: “Ba tháng rồi đấy anh, nhưng ngày nào thằng bé cũng khóc như vậy, em đến phát điên mất. Anh không biết đâu, ban nãy em dỗ thế nào con cũng không chịu nín, suýt nữa em đã bế nó rồi nhảy xuống dưới rồi”.
“Em áp lực quá rồi đó…”, Tiêu Định Bân nghe xong thì nhíu mày.
“Hay em về nhà mẹ mấy hôm cho bớt căng thẳng đi, anh thấy thời gian qua em cũng mệt mỏi rồi…”
“Nhưng còn Khang Bảo…”
“Có hai bảo mẫu cùng cả đống người làm rồi, em không phải lo cho con đâu, cứ về nhà mẹ nghỉ ngơi mấy hôm đi”.
Dư Tiêu Tiêu mong còn không được, tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mất mát, nhưng ông cụ nói vài câu xong thì cô ta đồng ý ngay.
Dư Tiêu Tiêu lập tức về phòng thu dọn đồ đạc.
Ông cụ Tiêu hỏi Tiêu Định Bân: “Khang Bảo sắp được ba tháng rồi, con với Tiêu Tiêu vẫn ngủ riêng phòng à?”
“Tại quen rồi ạ”.
“Thế sao được, nhà mình toàn độc đinh, con sinh một mình Khang Bảo là không đủ đâu. Chờ Tiêu Tiêu về, hai đứa hãy ngủ chung phòng rồi nhanh chóng sinh thêm em cho thằng bé đi…”
“Chuyện này để sau đi ạ”.
Ông cụ Tiêu còn định nói tiếp nhưng Tiêu Định Bân còn việc phải làm nên ông đành thở dài nói: “Con đi làm việc đi”.
Tiêu Định Bân đi tới phòng sách.
Do trước đó, anh bị mất thị lực nên phòng sách đã bày trí khác đi một chút, song bây giờ đã như ngày đầu rồi.
Anh mở cửa rồi vô thức nhìn về phía bàn.
Anh vẫn nhớ lần đó, anh đang họp online và bảo A Kiều chép sách ở đây.
Chờ anh ra ngoài thì cô đã ngủ gục trên chiếc bàn này.
Hình ảnh đó như hiện rõ lên trước mắt anh.
Tiêu Định Bân đi từng bước về phía bàn, sau đó mở ngăn kéo dưới cùng rồi lấy tờ giấy viết đầy những con chữ nhỏ nhắn ra.
Chữ viết của Dư Kiều cũng giống như cô, được chôn sâu trong đáy lòng anh.
Tiêu Định Bân nhìn thật lâu rồi mới bỏ lại tờ giấy vào ngăn kéo.
Anh gọi cho Giang Nguyên: “Anh điều tra tin của nhà họ Dư đến đâu rồi?”
“Cậu chủ, không điều tra thì không biết, hoá ra chuyện của nhà họ không đơn giản vậy đâu ạ…”
Chương 130: Tiểu tam trơ trẽn
“Anh nói rõ ra xem nào”.
“Vụ hoả hoạn, nhà họ Dư bảo người giúp việc làm xong đã ném mẩu thuốc còn cháy vào đống lá khô, đúng lúc gió to nên mới bốc cháy lớn. Nhưng tôi cho người âm thầm đi điều tra thì phát hiện có vệt xăng ở trước toà nhà bốc cháy…”
“Vậy là có người gây ra rồi”.
“Rất có thể ạ”.
“Phía cảnh sát nói sao?”
“Lạ cái là trước đó cảnh sát cũng tuyên bố là chuyện ngoài ý muốn”.
“Điều tra tiếp đi”.
“Vâng”.
Tiêu Định Bân ngắt máy rồi ngồi dựa vào sofa, sau đó giơ tay xoa mi tâm.
Nếu thật sự có người làm thì tin đồn đúng rồi, người chết cháy thật ra là vợ cũ và con gái của Dư Văn Xương…
Có một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu Tiêu Định Bân, song anh không thể nắm bắt được.
Trường hợp xấu nhất, nếu tin đồn là đúng thì Tiêu Tiêu có biết chuyện này không?
Tiêu Tiêu không biết gì hay cũng thuận nước đẩy thuyền?
A Kiều cùng đi chùa Phổ Tề với Tiêu Tiêu, trên đường về thì Tiêu Tiêu sinh con, nhưng sao A Kiều lại xuất hiện ở biệt viện của nhà họ Dư?
Nếu có một hạt giống nghi ngờ nảy mầm thì nó sẽ lớn lên thành cây rất nhanh.
Lẽ nào Tiêu Tiêu muốn giết Dư Kiều thì đã nhìn thấy anh ôm cô trong phòng sách?
Tiêu Định Bân ngồi thẳng dậy rồi lại gọi cho Giang Nguyên: “Giang Nguyên, chia người của anh ra rồi theo dõi nhà họ Dư cùng Tiêu Tiêu cho tôi”.
Người nhà họ Dư đều thấy mấy ngày qua, mọi thứ thay đổi rất nhiều.
Nhất là khi họ ra ngoài giao thiệp thì điều này càng rõ ràng hơn.
Trước kia, chỉ cần Triệu Như xuất hiện thì các quý bà khác đều lập tức vây lấy, túm tụm xung quanh bà ta như một ngôi sao.
Nhưng giờ bà ta có đến thì mấy người từng nhiệt tình chào hỏi trước đó lại im lìm rồi tránh xa bà ta.
Triệu Như sa sầm mặt, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với những người từng khá thân lúc trước. Nhưng lạ cái là những người này cũng chỉ mỉm cười chào lại rồi mượn cớ chuồn mất.
Triệu Như không còn giữ được nụ cười nữa.
Sau khi Tiêu Tiêu đính hôn với Tiêu Định Bân, bà ta nào có phải chịu nhục thế này?
“Nhìn sắc mặt bà ta kìa… buồn cười chết mất, vẫn còn mặt mũi ra ngoài cơ đấy, nếu là tôi thì chết vì nhục rồi…”
“Thật, giờ tôi mới biết bà ta là vợ hai đấy. Chậc, thế mà trước kia cứ làm ra vẻ là vợ cả cho ai xem không biết”.
“Tôi nghe nói con gái của bà ta còn lớn hơn con của vợ cả những hai tuổi cơ…”
“Khiếp! Thế bà ta chẳng là cái loại tiểu tam chen chân vào gia đình người khác à? Con gái còn lớn hơn con của vợ cả…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, giờ con gái bà ta là người nhà họ Tiêu rồi”.
“Đúng là tiếc cho cậu chủ nhà họ Tiêu…”
Triệu Như tức đến mức run lên, Dư Văn Xương và Tô Tẩm kết hôn, bà ta thành người thứ ba, con gái cùng thành con riêng. Đây là tâm bệnh lớn nhất trong đời bà ta, cũng là điều mà ba ta muốn giấu tất cả mọi người.
Nhiều năm qua, bà ta đã cố xoá dấu vết về Tô Tẩm và Dư Kiều, nhưng ai dè người tung tin chết tiệt kia đã huỷ hoại mọi nỗ lực của bà ta mất rồi.
Thời Viễn Sơn khẽ nắm lấy tay bà: “Chúng ta rời khỏi đây, đi Thụy Sĩ, bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Tuy nhiên, Tô Tẩm đã vùng tay ra khỏi tay ông, bà ra sức lắc đầu: “Không, không được, tôi và A Kiều, còn có bé con nữa, sẽ liên lụy đến ông, bà nhà ông cũng sẽ không vui đâu..”.
Mặc dù bà ấy lúc thì tỉnh táo lúc lại hồ đồ, nhưng tính tình bà ấy rất thuần khiết và lương thiện, cho dù bây giờ đang ở trong hoàn cảnh như thế này, suy nghĩ đầu tiên của bà ấy là liệu Thời Viễn Sơn có bất tiện không.
Tuy là có nằm mơ bà cũng muốn rời khỏi Thủ đô, nằm mơ muốn thoát khỏi tên khốn Dư Văn Xương kia.
Thời Viễn Sơn vẫn nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn: “Tiểu Tẩm, tôi chưa từng kết hôn, lấy đâu ra bà nhà chứ?”
Tô Tẩm hoàn toàn ngây ra tại chỗ.
Nhiều năm như vậy, A Kiều cũng đã 21 tuổi, trong 21 năm đó, Thời Viễn Sơn vẫn cô đơn một mình sao?
Tô Tẩm có nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có khả năng như này, cho dù là nằm mơ, cũng không dám mơ giấc mơ như này.
“Tiểu Tẩm, tuy có thể bà không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói cho bà biết, những năm này tôi không cách nào quên được bà, cũng không có cách nào thích người khác, cho nên tôi không muốn tùy tiện cưới một người phụ nữ mình không thích, làm lỡ dở cả đời của người ta”.
Thời Viễn Sơn lau giọt nước mắt trên lông mi của Tố Tẩm, lại nói với giọng dịu dàng: “Bây giờ, mọi người đều cho rằng bà và A Kiều đã chết, vậy chúng ta hãy rời khỏi Thủ đô này mãi mãi. Đừng lo lắng, tôi sẽ yêu thương A Kiều như con gái ruột của mình, tôi thề đấy...”
Nước mắt Tô Tẩm trào ra không ngừng, bà rất muốn đồng ý, nhưng làm sao có mặt mũi mà đồng ý cơ chú.
Năm đó bà ấy đã làm ra chuyện xấu xa như vậy, sau bữa tiệc sinh nhật, bà đã uống say, trong lúc mê man đã lên giường với Dư Văn Xương, khuôn mặt suy sụp và tuyệt vọng của Thời Viễn Sơn khi đó, trong hai mươi năm này, vẫn thường xuyên khiến bà giật mình tỉnh giấc.
Thời Viễn Sơn dường như biết được khúc mắc trong lòng bà, ông nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tẩm, tôi đã ngoài bốn mươi rồi, nửa đời người đã đi qua, tôi đã sống một mình đơn độc hơn 20 năm, bà muốn nửa đời còn lại của tôi cũng cô đơn một mình đến hết đời sao?”
Tính tình Tô Tẩm mềm yếu, lại là người có trái tim nhân hậu dễ mềm lòng, bình thường dù chỉ nhìn thấy một người ăn xin đáng thương bà cũng sẽ khóc vì thương hại, lời nói đáng thương bi ai của Thời Viễn Sơn lúc này, khiến bà có chút dao động
Thời Viễn Sơn thấy bà có vẻ động lòng, lại nói: “Tiểu Tẩm, bà nghĩ kỹ đi, nếu bà ở lại Thủ đô, đám người Dư Văn Xương sớm muộn gì cũng sẽ biết, bà muốn A Kiều và Bé Con rơi vào tay bọn họ, tiếp tục bị bọn họ hành hạ sao?”
Tố Tẩm lập tức nắm chặt tay ông: “Viễn Sơn, tôi có thể chịu ấm ức gì cũng được, nhưng tôi không muốn A Kiều phải sống những ngày tháng như thế nữa...”
Bà nhìn con gái đang nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt đi vì mất máu: “A Kiều của mẹ, con khổ quá rồi...”
“Vậy thì đi với tôi, đợi đến khi A Kiều khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, hứa với tôi, được không?”
Tố Tẩm cuối cùng cũng gật đầu.
Thời Viễn Sơn nói không sai, ở lại Thủ đô, bà và A Kiều nhất định sẽ gặp nguy hiểm, dù sao Thủ đô nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, bà và A Kiều muốn mưu sinh kiếm sống thì vẫn phải lộ mặt, lỡ như người của Dư Văn Xương nhìn thấy...
Còn có bé con tội nghiệp, Tô Tẩm sao có thể nỡ lòng nào để bọn họ gặp nguy hiểm một lần nữa?
Hai tháng sau, một tin đồn đột nhiên lặng lẽ lan truyền trong giới thượng lưu của Thủ đô.
Người ta nói rằng Dư Văn Xương có một người vợ đầu tiên là Tố Tẩm - thiên kim duy nhất của nhà họ Tô danh giá khi xưa, sau đó, người đời cũng cho rằng bà đã qua đời vì trầm cảm sau khi chứng kiến bố mẹ mình chết trong một vụ tai nạn xe hơi, vì vậy Dư Văn Xương đã kết hôn lần nữa với Triệu Như.
Nhưng trên thực tế, Tố Tẩm hoàn toàn không hề chết, hơn nữa còn luôn bị nhốt dưới tầng hầm của nhà Dư.
Hai tháng trước, biệt viện của nhà họ Dư xảy ra hỏa hoạn, nghe nói vụ hỏa hoạn đã giết chết hai người hầu, thực ra hai người bị chết cháy đó không phải người hầu mà là vợ cũ của Dư Văn Xương là Tố Tẩm và con gái chung của bọn họ.
Chương 127: Bí mật bị lộ
Nhiều năm qua, mọi người ở đây đều biết cô chủ nhà họ Dư tên là Dư Tiêu Tiêu, chứ không hề biết thật ra nhà họ còn có một cô con gái nữa kém Dư Tiêu Tiêu hai tuổi. Đó mới là cô chủ thật sự của nhà họ Dư.
Nhưng tiếc là hai mẹ con Dư Kiều đã chết trong vụ hoả hoạn đó.
Ban đầu, tin này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng về sau đã đến tai nhà họ Tiêu.
Đến Triệu Tấn Tây cũng biết chuyện.
Anh ấy còn chạy đến chỗ của Tiêu Định Bân để hỏi cho rõ chân tướng.
Hai tháng trước, Giang Nguyên đi điều tra xong về báo đúng là có hai người làm của nhà họ Dư chết cháy trong biệt viện, một trong số đó đang mang thai.
Đã thế, Triệu Cường còn để tang những ba tháng,
Từ đó đủ thấy người phụ nữ có thai thiệt mạng kia chính là A Kiều.
Nhận được tin này xong, Tiêu Định Bân đã đổ bệnh.
Sau khi khoẻ lại, may mắn sao đôi mắt của anh đã nhìn được. Vừa hay hôm đó cũng là lễ đầy tháng của Khang Bảo.
Ông cụ Tiêu mừng rỡ, thấy chắt của mình đúng là phúc tinh, đem lại may mắn cho nhà họ Tiêu.
Bác sĩ Đỗ cũng nói sức khoẻ của Tiêu Định Bân đã cơ bản ổn định rồi, từ nay về sau sẽ chẳng khác gì người bình thường.
Ông cụ Tiêu và bố Tiêu đều mừng lắm, hai người lập tức chọn một ngày đẹp vào tháng mười để tổ chức hôn lễ cho Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu.
Và giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến hôn lễ của họ.
Đương nhiên Dư Tiêu Tiêu đã biết tin này nên lập tức về nhà họ Dư một chuyến.
Song, Triệu Như và Dư Văn Xương đều đang nhăn nhó mặt mày.
Không biết tại sao tin nhà họ Dư có người chết cháy lại rộ lên, người phát tán tin còn như chứng kiến toàn bộ nên miêu tả rất kỹ, từ đó khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
“Mẹ, sao cái chuyện này lại lộ ra ngoài? Rốt cuộc là ai thọc mạch?”
“Mẹ biết đâu, gần như chỉ trong một đêm mà mọi người ở đây đều biết cả”.
Triệu Như nhíu chặt mày, tuy Tô Tẩm và Dư Kiều đã chết, nhưng chẳng hiểu sao bà ta vẫn thấy bất an.
Hai thi thể bị cháy rụi không còn nhìn rõ là ai với ai, dù Dư Văn Xương và Tiêu Tiêu khẳng định là Tô Tẩm với Dư Kiều, nhưng bà ta vẫn không tin tưởng tuyệt đối.
Bây giờ chuyện này lộ ra ngoài càng khiến bà ta lo lắng hơn.
“Phải dập tin này đi ngay, không vài hôm nữa thôi là ông cụ bên đó sẽ tìm con để hỏi chuyện đấy…”
Dư Tiêu Tiêu cũng nhăn mặt, chỉ còn hai tháng nữa là đến hôn lễ rồi, giờ cô ta và Khang Bảo là phúc tinh của nhà họ Tiêu nên cô ta không muốn hình tượng của mình và gia đình bị ảnh hưởng.
“Tiêu Tiêu nói đúng, người tung tin này chắc chắn đang mưu mô gì đó”, Dư Văn Xương bực mình nói.
Bây giờ, nhà họ Dư đã có địa vị khác trước, ông ta cũng nhờ dựa vào nhà họ Tiêu nên mới người có số có má.
Nếu chỗ dựa này biến mất… Dư Văn Xương nghiến răng nói: “Bố sẽ cho người đi điều tra ngay, nếu tra ra được thì sẽ không tha cho kẻ đó”.
“Chuyện của nhà họ Dư, con thấy thế nào hả Định Bân?”
Chương 128: Khóc
Ông cụ Tiêu cúi đầu khẽ uống một ngụm trà, lạnh nhạt thăm dò nói.
“Không có lửa làm sao có khói”.
Ông cụ Tiêu bất giác bật cười: “Cháu tin sao?”
“Nói ra thì nhà họ Tô kia, ông cũng có chút ấn tượng, nghe nói Dư Văn Xương xuất thân bần hàn, là sau khi cưới cô con gái lớn nhà họ Tô thì mới phát triển”.
“Ông bà chủ nhà họ Tô gặp tai nạn xe qua đời, Tô Thị đổi họ thành Dư, lúc đó thủ đô cũng có không ít người bàn tán…”
Ông cụ Tiêu nói, nhìn Tiêu Định Bân: “Bây giờ mấy tin đồn kia của nhà họ Tiêu lan truyền khắp nơi, thực sự rất khó nghe, hôn sự của cháu và Tiêu Tiêu cũng cận kề…”
Tiêu Định Bân nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Chuyện khác trước không nói đến, chỉ là hiện tại liên lụy đến hai mạng người vô tội, ông à, cháu nghĩ, vẫn nên đợi mọi chuyện được điều tra rõ ràng xong rồi hãy tính tiếp”.
Ông cụ Tiêu nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Chỉ là khiến Tiêu Tiêu tủi thân thôi”.
“Đây cũng là vì tương lai của Tiêu Tiêu và Khang Bảo”.
Dù sao, nếu tin đồn được làm sáng tỏ, danh tiếng nhà họ Dư cũng được rửa sạch, như vậy cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Dư.
“Mấy hôm nay Khang Bảo thế nào rồi?”
Tiêu Định Bân cười khổ lắc đầu: “Không biết tại sao, mỗi ngày cứ đến lúc hoàng hôn thì Khang Bảo đều khóc lóc không ngừng, không phải giống như mấy em bé khác khóc quấy đâu ạ, mỗi lần nghe thấy là cháu lại đau lòng…”
“Khám bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mọi thứ đều bình thường, chỉ là không biết tại sao, mỗi ngày lúc hoàng hôn thì đều khóc một trận, dỗ thế nào cũng không được”.
Tiêu Định Bân nhắc đến Khang Bảo thì rất đau lòng, bây giờ Khang Bảo đã gần ba tháng, mặt mũi dần dần có nét, không biết sao nhưng mỗi lần nhìn Khang Bảo thì Tiêu Định Bân cứ nhớ đến A Kiều.
Mắt Khang Bảo sinh ra đã có hai tròng đen trắng rõ ràng, vừa lớn vừa sáng, lông mi cũng vừa dày vừa cong, trông rất đáng yêu.
Ông cụ Tiêu cũng có phần bất án: “Ngày mai ông đi chùa Phổ Tế một chuyến, hỏi đại sư Tuệ Từ xem rốt cuộc là tại sao, coi có cách gì giải quyết hay không, Khang Bảo còn nhỏ như vậy, cũng không thể để ngày nào cũng khóc thế được, cũng không tốt cho phát triển của thằng bé”.
“Cậu cả, cậu mau qua xem đi, cậu chủ lại khóc rồi, dỗ thế nào cũng không được…”
Tiểu Bình vội vàng chạy đến, lo lắng nói.
Ông cụ Tiêu và Tiêu Định Bân lập tức đứng dậy, vội vàng đi lên lầu.
Trong phòng, Dư Tiêu Tiêu ôm Khang Bảo khóc quấy không ngừng, quả thực phiền sắp không chịu nổi rồi.
Sữa cũng không uống, nước cũng không nốt, nước tiểu không ra cũng đã thay tã mới, kiểm tra tay chân, khắp người cũng không có vết nổi mẩn nào. Khóc khóc khóc! Cũng không biết khóc cái gì, mấy hôm nay cô ta bị thằng bé luôn khóc này làm cho suy nhược thần kinh luôn.
Dư Tiêu Tiêu thực sự không nhịn được nữa, ôm Khang Bảo được bọc tả lót dùng sức lay cậu bé: “Khóc khóc khóc, ngày nào cũng chỉ biết khóc thôi, mẹ mày còn chưa chết, khóc tang cái gì…”
Vú nuôi thấy cô ta điên cuồng như vậy, sợ cô ta lắc mạnh sẽ khiến Khang Bảo bị thương, muốn tiến lên ngăn lại, Dư Tiêu Tiêu lại như phát điên mà quát tháo: “Cút ra ngoài hết cho tôi, mau cút hết, cần cái đám phế vật các người có tác dụng gì chứ, ngay cả đứa nhỏ cũng không dỗ được, cút, cút, a…”
Vú nuôi và người làm trong phòng chỉ đành ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu thở gấp nặng nề, ném mạnh Khang Bảo xuống giường, cô ta trừng mắt nhìn Khang Bảo đang khóc khàn cả giọng, gương mặt nhỏ đỏ ửng, hung dữ thấp giọng nói: “Đáng ghét hệt như con mẹ chết sớm của mày, mày có tin mày mà khóc nữa, tao sẽ tiễn mày xuống dưới âm phủ đoàn tụ với mẹ mày không…”
Khang Bảo nhắm mắt lại, nhưng vẫn khóc không ngừng, không một ai biết tại sao đứa nhỏ lại có thế khóc tới mức này, tiếng khóc khiến người lớn nghe thấy cũng không nhịn được mà lo lắng.
Vú nuôi ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, nghe thấy tiếng trẻ khóc trong phòng càng lúc càng lớn, mọi người đều đau lòng và lo sợ, nhưng không ai dám gõ cửa.
Nhà họ Dư dạo này danh tiếng không tốt, đang trong thời điểm bị dư luận chỉ trích, tâm trạng Dư Tiêu Tiêu không tốt, tính khí càng lúc càng tệ.
Chương 129: Vẫn ngủ riêng
“Sao lại ở hết ngoài này vậy?”, Tiêu Định Bân lên tầng rồi nhìn mấy người ở bên ngoài.
“Khang Bảo khóc dữ thế?”, ông cụ Tiêu ở bên dưới cũng nghe thấy tiếng khóc của Khang Bảo, mà người già thì hay thương con cháu.
“Thưa ông, thưa cậu, là cô Dư bảo chúng tôi ra ngoài…”
Tiêu Định Bân sa sầm mặt, sau đó bước nhanh về phía cưa rồi mở khoá.
Dư Tiêu Tiêu tóc tai rũ rượi ngồi cạnh giường, Khang Bảo thì nằm trên giường khóc lớn.
Tiêu Định Bân vội chạy đến rồi bế bé lên, sau đó dịu dàng dỗ dành: “Khang Bảo ngoan, nín nào, bố thương… Khang Bảo…”
Dường như đã khóc mệt và cảm nhận được sự an toàn trong lòng bố nên Khang Bảo dần nín, sau đó nấc nghẹn nằm trong lòng Tiêu Định Bân ngủ say.
Chờ thằng bé ngủ say sữa rồi, Tiêu Định Bân mới đưa nó cho thím Nguyệt rồi bảo họ bế Khang Bảo về phòng riêng.
“Định Bân…”
Dư Tiêu Tiêu ngước đôi mắt sưng đỏ lên rồi nhìn anh khóc: “Có phải em là một người mẹ rất tệ không? Đến con mình cũng không chăm được?”
“Không trách em được, chúng mình mới làm bố mẹ lần đầu nên không có kinh nghiệm, dần sẽ quen thôi…”
Dư Tiêu Tiêu vẫn lắc đầu nói: “Ba tháng rồi đấy anh, nhưng ngày nào thằng bé cũng khóc như vậy, em đến phát điên mất. Anh không biết đâu, ban nãy em dỗ thế nào con cũng không chịu nín, suýt nữa em đã bế nó rồi nhảy xuống dưới rồi”.
“Em áp lực quá rồi đó…”, Tiêu Định Bân nghe xong thì nhíu mày.
“Hay em về nhà mẹ mấy hôm cho bớt căng thẳng đi, anh thấy thời gian qua em cũng mệt mỏi rồi…”
“Nhưng còn Khang Bảo…”
“Có hai bảo mẫu cùng cả đống người làm rồi, em không phải lo cho con đâu, cứ về nhà mẹ nghỉ ngơi mấy hôm đi”.
Dư Tiêu Tiêu mong còn không được, tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mất mát, nhưng ông cụ nói vài câu xong thì cô ta đồng ý ngay.
Dư Tiêu Tiêu lập tức về phòng thu dọn đồ đạc.
Ông cụ Tiêu hỏi Tiêu Định Bân: “Khang Bảo sắp được ba tháng rồi, con với Tiêu Tiêu vẫn ngủ riêng phòng à?”
“Tại quen rồi ạ”.
“Thế sao được, nhà mình toàn độc đinh, con sinh một mình Khang Bảo là không đủ đâu. Chờ Tiêu Tiêu về, hai đứa hãy ngủ chung phòng rồi nhanh chóng sinh thêm em cho thằng bé đi…”
“Chuyện này để sau đi ạ”.
Ông cụ Tiêu còn định nói tiếp nhưng Tiêu Định Bân còn việc phải làm nên ông đành thở dài nói: “Con đi làm việc đi”.
Tiêu Định Bân đi tới phòng sách.
Do trước đó, anh bị mất thị lực nên phòng sách đã bày trí khác đi một chút, song bây giờ đã như ngày đầu rồi.
Anh mở cửa rồi vô thức nhìn về phía bàn.
Anh vẫn nhớ lần đó, anh đang họp online và bảo A Kiều chép sách ở đây.
Chờ anh ra ngoài thì cô đã ngủ gục trên chiếc bàn này.
Hình ảnh đó như hiện rõ lên trước mắt anh.
Tiêu Định Bân đi từng bước về phía bàn, sau đó mở ngăn kéo dưới cùng rồi lấy tờ giấy viết đầy những con chữ nhỏ nhắn ra.
Chữ viết của Dư Kiều cũng giống như cô, được chôn sâu trong đáy lòng anh.
Tiêu Định Bân nhìn thật lâu rồi mới bỏ lại tờ giấy vào ngăn kéo.
Anh gọi cho Giang Nguyên: “Anh điều tra tin của nhà họ Dư đến đâu rồi?”
“Cậu chủ, không điều tra thì không biết, hoá ra chuyện của nhà họ không đơn giản vậy đâu ạ…”
Chương 130: Tiểu tam trơ trẽn
“Anh nói rõ ra xem nào”.
“Vụ hoả hoạn, nhà họ Dư bảo người giúp việc làm xong đã ném mẩu thuốc còn cháy vào đống lá khô, đúng lúc gió to nên mới bốc cháy lớn. Nhưng tôi cho người âm thầm đi điều tra thì phát hiện có vệt xăng ở trước toà nhà bốc cháy…”
“Vậy là có người gây ra rồi”.
“Rất có thể ạ”.
“Phía cảnh sát nói sao?”
“Lạ cái là trước đó cảnh sát cũng tuyên bố là chuyện ngoài ý muốn”.
“Điều tra tiếp đi”.
“Vâng”.
Tiêu Định Bân ngắt máy rồi ngồi dựa vào sofa, sau đó giơ tay xoa mi tâm.
Nếu thật sự có người làm thì tin đồn đúng rồi, người chết cháy thật ra là vợ cũ và con gái của Dư Văn Xương…
Có một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu Tiêu Định Bân, song anh không thể nắm bắt được.
Trường hợp xấu nhất, nếu tin đồn là đúng thì Tiêu Tiêu có biết chuyện này không?
Tiêu Tiêu không biết gì hay cũng thuận nước đẩy thuyền?
A Kiều cùng đi chùa Phổ Tề với Tiêu Tiêu, trên đường về thì Tiêu Tiêu sinh con, nhưng sao A Kiều lại xuất hiện ở biệt viện của nhà họ Dư?
Nếu có một hạt giống nghi ngờ nảy mầm thì nó sẽ lớn lên thành cây rất nhanh.
Lẽ nào Tiêu Tiêu muốn giết Dư Kiều thì đã nhìn thấy anh ôm cô trong phòng sách?
Tiêu Định Bân ngồi thẳng dậy rồi lại gọi cho Giang Nguyên: “Giang Nguyên, chia người của anh ra rồi theo dõi nhà họ Dư cùng Tiêu Tiêu cho tôi”.
Người nhà họ Dư đều thấy mấy ngày qua, mọi thứ thay đổi rất nhiều.
Nhất là khi họ ra ngoài giao thiệp thì điều này càng rõ ràng hơn.
Trước kia, chỉ cần Triệu Như xuất hiện thì các quý bà khác đều lập tức vây lấy, túm tụm xung quanh bà ta như một ngôi sao.
Nhưng giờ bà ta có đến thì mấy người từng nhiệt tình chào hỏi trước đó lại im lìm rồi tránh xa bà ta.
Triệu Như sa sầm mặt, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với những người từng khá thân lúc trước. Nhưng lạ cái là những người này cũng chỉ mỉm cười chào lại rồi mượn cớ chuồn mất.
Triệu Như không còn giữ được nụ cười nữa.
Sau khi Tiêu Tiêu đính hôn với Tiêu Định Bân, bà ta nào có phải chịu nhục thế này?
“Nhìn sắc mặt bà ta kìa… buồn cười chết mất, vẫn còn mặt mũi ra ngoài cơ đấy, nếu là tôi thì chết vì nhục rồi…”
“Thật, giờ tôi mới biết bà ta là vợ hai đấy. Chậc, thế mà trước kia cứ làm ra vẻ là vợ cả cho ai xem không biết”.
“Tôi nghe nói con gái của bà ta còn lớn hơn con của vợ cả những hai tuổi cơ…”
“Khiếp! Thế bà ta chẳng là cái loại tiểu tam chen chân vào gia đình người khác à? Con gái còn lớn hơn con của vợ cả…”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, giờ con gái bà ta là người nhà họ Tiêu rồi”.
“Đúng là tiếc cho cậu chủ nhà họ Tiêu…”
Triệu Như tức đến mức run lên, Dư Văn Xương và Tô Tẩm kết hôn, bà ta thành người thứ ba, con gái cùng thành con riêng. Đây là tâm bệnh lớn nhất trong đời bà ta, cũng là điều mà ba ta muốn giấu tất cả mọi người.
Nhiều năm qua, bà ta đã cố xoá dấu vết về Tô Tẩm và Dư Kiều, nhưng ai dè người tung tin chết tiệt kia đã huỷ hoại mọi nỗ lực của bà ta mất rồi.