• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (4 Viewers)

  • Chương 120-122

Chương 120: Trước cơn bão

Nếu cô chủ thật sự muốn lấy đứa bé trong bụng A Kiều thì ngày đứa trẻ ra đời chắc chắn sẽ là ngày tới số của A Kiều.

Nhưng cô ấy không muốn A Kiều chết, con người cần phải có lương tâm, Dư Kiều là người tốt thì không nên có kết cục như vậy.

“Định Bân, còn một tháng nữa là em sinh rồi, em muốn lên chùa Phổ Tề thắp hương cầu phúc cho con mình”.

“Giờ người em nặng nề thế này, lên đó thắp hương sẽ mệt đấy”.

“Không sao, chỉ cần có thể giúp con mình khoẻ mạnh bình an ra đời, em chịu vất vả chút cũng được”.

Điện chính của chùa Phổ Tề có bậc thềm rất cao, mà còn phải leo bộ.

“Anh đi cùng em”.

“Em đến đó thắp hương nên dẫn Dư Kiều đi cùng là được, mấy hôm trước A Kiều bảo với em cũng muốn đi thắp hương”.

Tiêu Định Bân trầm mặc.

Từ sau hôm ở phòng sách đó, bệnh cũ của anh tái phát rồi anh ngất xỉu, nên gần như sau đó anh không ở riêng với Dư Kiều nữa.

Ý định bắt Dư Kiều bỏ thai của anh cũng biến mất sau câu nói của Dư Tiêu Tiêu: Cô ta muốn ủng bộ trẻ mồ côi để tính phúc cho con của họ.

Đúng vậy, con của anh cũng sắp ra đời rồi, nhưng anh lại muốn giết con của Dư Kiều. Tuy anh không mê tín nhưng những lời nói của Dư Tiêu Tiêu cũng khiến anh từ bỏ ý định này.

“Định Bân, có được không anh?”, Dư Tiêu Tiêu kéo nhẹ vạt áo của Tiêu Định Bân.

Thai đôi thường sẽ sinh sớm, bác sĩ Lý bảo Dư Kiều chỉ còn vài ngày nữa là sinh nên cô ta không thể chậm trễ thêm nữa.

Tiêu Định Bân gật đầu: “Dẫn thêm mấy người nữa đi, nhớ chú ý an toàn rồi về sớm”.

“Anh yên tâm”, Dư Tiêu Tiêu cúi xuống hôn lên trán anh: “Chờ em về nhé”.

Dư Tiêu Tiêu và Dư Kiều cùng dì Lâm với nhóm Tiểu Bình cùng lên xe rời đi, Tiêu Định Bân gọi Giang Nguyên tới: “Tôi thấy hơi lo, anh cũng dẫn người đến chùa Phổ Tề đi”.

Giang Nguyên nhận lệnh rồi đi ngay.

Tiêu Định Bân rời khỏi nhà chính rồi gọi người làm đỡ mình ra nhà hoa.

Anh đứng thật lâu trước căn phòng trồng hoa lan, cảnh tượng hôm đó Dư Kiều bổ nhào tới rồi đẩy anh ra, còn mình thì bị thương chợt hiện lên trong tâm trí anh.

Ký ức của anh trước kia hìn như đều là những cảnh tượng không mấy vui vẻ.

Giờ nghĩ lại, anh lại thấy bực bội một cách khó hiểu.

Tiêu Tiêu sắp sinh rồi, ngày dự sinh của Dư Kiều thì còn hơn hai tháng nữa.

Sau đó, chờ em bé đầy tháng, hôn lễ của anh và Tiêu Tiêu chắc cũng đã chuẩn bị xong.

Còn A Kiều sẽ lấy Triệu Cường.

Tiêu Định Bân ngoảnh lại, người làm vội tiến lên đỡ anh, anh rời khỏi nhà hoa thì nghe thấy người làm nói: “Sao tự dưng lại nổi gió nhỉ?”

Nổi gió ư?

Tiêu Định Bân chầm chậm giơ tay ra, ánh nắng xuyên qua khẽ tay anh rồi chiếu xuống dưới.

Anh không biết tại sao những ngày qua mình lại không thấy vui.

Không, anh cũng giây phút vui vẻ ngắn ngủi. Chính vào hôm anh sợ lên bụng Tiêu Tiêu và cảm nhận được những cử động của em bé, nghe thấy tiếng tim đập của nó, anh đã cảm nhận được niềm vui khi sắp có một sinh mạng chào đời…

Đến bây giờ, anh vẫn nhớ rõ lúc đó mình đã vui đến nhường nào.

Thậm chí, khi áp mặt lên bụng Tiêu Tiêu, anh còn cảm nhận rõ tình cảm mà mình dành cho người vợ tương lai này không chỉ là sự cảm kích và báo đáp. Ít nhất trong giây phút đó, anh cảm thấy mình cũng thích Tiêu Tiêu.
Chương 121: Sinh con

Đàn ông không từng trải qua việc mang thai mười tháng nên sự yêu thương ban đầu của họ được tạo thành từ tình cảm đối với người mẹ. Nếu anh không thèm để ý tới Dư Tiêu Tiêu, không thích cô ta, anh cũng không yêu thương đứa nhỏ trong bụng cô ta, không mong đợi đứa con chào đời từ bụng cô ta.

Tiêu Định Bân từ từ nhắm mắt lại, nói với người hầu kế bên: “Nếu trời mưa thì chuẩn bị xe, tôi đi đón Tiêu Tiêu”.

Người hầu không khỏi nở nụ cười: “Vâng cậu chủ!”

Dư Kiều chỉ cảm thấy đau quá, cơn đau đớn thấu tận tâm can không ngừng truyền tới khiến cô chỉ muốn chết quách ngay lúc này.

Xe lao nhanh trên đường núi, chạy từ chùa Phổ Tế tới bệnh viện tư mà Dư Tiêu Tiêu đã bao trước, phải tốn một tiếng đi xe, nhà họ Dư gần nhất thì cũng cách nửa giờ.

Nhưng có vẻ Dư Kiều sắp không chịu nổi nữa rồi, cô đã không rên nổi nữa, cơn đau cực hạn khiến cô vô thức cắn rách môi chảy máu, cứ ngất đi rồi lại bị dì Lâm trong đám người nhéo tỉnh.

“Cô chủ, xem ra con ả này phải sinh mổ thôi...”, dì Lâm lau mồ hôi trên trán, khẽ nói với Dư Tiêu Tiêu: “Khung xương Dư Kiều nhỏ, tôi nghi đang mang thai đôi, sinh cũng khó hơn...”

“Mau lên đi!”, Dư Tiêu Tiêu quát Triệu Cường.

“Cô chủ, không nhanh hơn được, đây là đường núi, rất nguy hiểm...”

Dư Kiều đang mơ màng chợt cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút, cô sắp chết rồi sao, nếu cứ chết thế này thì coi như giải thoát. Chỉ là... cô có lỗi với Tô Tẩm, có lỗi với con...

“Tỉnh táo cho tao!”, dì Lâm chợt tát mạnh vào mặt Dư Kiều nhưng cô cũng hé mắt rồi lại ngoẹo đầu sang một bên.

“Cô chủ ơi, không kéo dài thêm được nữa đâu! Nước ối sắp chảy cạn rồi, tiếp tục thế nữa thì e là đứa nhỏ sẽ chết ngạt bên trong mất...”

“Vậy làm sao đây...”, Dư Tiêu Tiêu cũng hoảng hốt, nắm chặt tay dì Lâm, cả người phát run, nếu đứa con trong bụng Dư Kiều chết, cô ta phải làm gì bây giờ? Sao có thể lừa dối vượt qua đợt này?

Mà sau đó thì cô ta lôi đâu ra đứa con nối dõi cho Tiêu Định Bân?

“Chỉ còn một biện pháp...”, dì Lâm hít sâu một hơi: “Lúc tôi còn trẻ từng thấy bà đỡ trong thôn đỡ đẻ cho người ta, gặp ca khó sinh, hết đường thì chỉ có thể...”

“Chỉ cái gì? Nói lẹ đi...”

Dì Lâm đặt hai tay lên cái bụng đã nhô cao của Dư Kiều: “Cô chủ, giờ tôi chỉ có thể đẩy con từ trong bụng cô ta ra...”

“Vậy làm lẹ đi, còn ngẩn ngơ làm chi...”

“Nhưng nếu thế cô ta sẽ chết...”

“Sớm muộn gì chẳng chết, nó chết vì khó sinh thì sao trách được chúng ta? Mau ra tay, đừng cà kê nữa, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện, bà lấy gì đền cho tôi?”

Dư Tiêu Tiêu liên tục thúc giục, tuy dì Lâm quen thói ỷ thế hiếp người nhưng chuyện tay dính mạng người thế này, bà ta cũng rén lắm chứ.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Đợi chuyện này xong, bà không cần lo lắng tương lai con bà nữa!”

Dư Tiêu Tiêu thả ra miếng “mồi” béo bở khiến dì Lâm không còn do dự, hai tay đè mạnh xuống bụng Dư Kiều, đẩy xuống không ngừng...

Trong vũng máu, một đứa bé sơ sinh đang nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, tiếng khóc yếu ớt.

“Là con trai à...”, Dư Tiêu Tiêu run giọng hỏi, dì Lâm bế đứa nhỏ lên: “Vâng, là con trai...”
Chương 122: Đêm đen hỗn loạn

Dư Tiêu Tiêu đang lo sốt vó thì bỗng thở phào một hơi: “Cảm ơn trời phật, là một bé trai…”

“Cô chủ, trong bụng cô ta vẫn còn một đứa nữa, làm sao bây giờ…”

“Đứa này là con gái, có sinh ra cũng chẳng để làm gì, tốt nhất mặc kệ đi, tránh phiền phức”.

Nói rồi, Dư Tiêu Tiêu tỏ vẻ ghét bỏ nhìn ém bé nhơ nhuốc kia rồi nói: “Lau sạch cho nó đi!”

Dì Lâm vội bảo Tiểu Bình mở hộp thuốc trên xe ra, sau đó lấy cây kéo sát khuẩn rồi cắt dây rốn, tiếp đó lại dùng một chiếc khăn sạch sẽ để lau sạch vết máu trên người em bé để quấn lại, sau đó đưa cho Dư Tiêu Tiêu.

Cô ta cau có đỡ lấy rồi nhỏ giọng chê bôi: “Trông cũng giống con mẹ hèn hạ của nó đấy”.

“Trẻ con còn nhỏ nên đứa nào cũng na ná nhau, sau này lớn lên thì mới biết giống ai được”.

Dư Tiêu Tiêu giơ tay véo má em bé: “Này nhóc con, sau này phải trông cậy vào mày đấy, tốt nhất hãy ngoan cho tao”.

Chiếc xe chạy nhanh về biệt viện của nhà họ Dư.

Tô Tẩm bị người của Triệu Như đưa từ căn hầm lên biệt viện này.

Sau đó, Dư Kiều cũng được đưa đến đây.

Triệu Như tự thấy mình cũng từ bi, ít ra còn cho hai mẹ con Dư Kiều chết cùng một chỗ.

Hôm nay trời nổi gió lớn, đúng là thiên thời địa lời, giờ mà có hoả hoạn thì thần tiên cũng không cứu được hai mẹ con họ.

Chiếc xe đỗ bên dưới biệt viện, Dư Kiều toàn thân gần như nhuốm máu bị người ta lôi xuống xe. Trên đường đi, cô mở hé mắt rồi lẩm bẩm gọi “Con ơi”, nhưng chẳng mấy chốc đã ngất xỉu.

Dư Tiêu Tiêu bế em bé ngồi trên xe, dì Lâm nói với Tiểu Bình: “Cô ở lại đây canh hai mẹ con họ cho tôi, có chuyện gì thì phải báo cho tôi ngay”.

Mặt Tiểu Bình tái mét, cô ấy gần như bò xuống khỏi xe, đôi chân đã mềm nhũn nhưng vẫn cố cắn răng đi theo mấy người kia.

Dư Kiều bị đưa tới căn phòng đang nhốt Tô Tẩm, Tiểu Bình nhìn vệt màu trên khắp đường đi mà cắn như va vào nhau cầm cập, Dư Kiều cứ thế mà chết sao?

Bé gái vẫn chưa chào đời đâu rồi? Giờ bé đã mất hay vẫn sống…

Đêm đen vô tận.

Gió lớn vẫn không có dấu hiệu dừng, đột nhiên có một đốm lửa bùng lên trong một góc của biệt viện, ngay sau đó ngọn lửa bị gió thổi to rồi bùng cháy dữ dội…

Ngay khi ngọn lửa bùng lên, tiếp theo đó là một tiếng hét đau đớn, em bé còn lại trong bụng Dư Kiều đã được sinh ra đời.

Tiều Bình đứng trong viện nhìn ngọn lửa bùng cháy, sau đó bịt miệng bật khóc.

Điều duy nhất cô ấy có thể làm đó là nói cho Tô Tẩm biết trong bụng Dư Kiều còn một em bé nữa lúc đóng cửa rời đi.

Cảm tạ đất trời, may mà em bé đáng thương ấy vẫn còn sống.

Nhưng…

Tiểu Bình tuyệt vọng nhìn ngọn lửa lớn đang cháy rừng rực, dù bé còn sống thì khi ngọn lửa chạy rụi, liệu ba mẹ con bà cháu có còn trên đời này nữa không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom