-
Chương 123-125
Chương 123: Yêu thương
“Ôi, đáng yêu quá, nhìn đôi lông mày với sống mũi kìa, giống Đinh Bân lúc mới sinh ra y như đúc”.
Ông Tiêu ôm đứa bé trắng trẻo, non nớt đang ngoan ngoan ngủ say trong bọc tã, âu yếm cưng nựng cậu bé.
Ông cụ Tiêu cũng không giấu được sự vui mừng hiện lên trên mặt, nghĩ lại mà thấy thực sự sợ hãi, sau khi Tiêu Tiêu đi thắp hương ở chùa Phổ Tế về thì cô ta đã hạ sinh trên đường, may mắn là ở hiền gặp lành, hai mẹ con đều bình an vô sự, đúng là được ông trời phù hộ.
Điều đáng tiếc duy nhất cũng chỉ là Tiêu Tiêu sợ hãi quá vẫn chưa về được sữa, khiến đứa chắt trai quý giá của ông từ lúc sinh ra vẫn chưa được uống một ngụm sữa mẹ nào, chỉ có thể uống sữa công thức.
Trong ánh mắt Tiêu Định Bân cũng lộ ra một niềm vui phảng phất, ông Tiêu giao đứa bé lại cho anh, anh có phần bối rối, cận thận ôm lấy đứa nhỏ vẫn còn mong manh yếu ớt, anh vuốt ve, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con.
“Lông mi vừa dài vừa dày, mí mắt cũng dài, sau này nhất định sẽ có một đôi mắt vừa to vừa đẹp, nước da cũng trắng, tay chân cũng dài, nhất định sau này sẽ rất cao...”
Ông Tiêu nhìn đứa cháu trai cả này, nhìn như nào cũng thấy thích.
Dư Tiêu Tiêu dựa vào thành giường, nhưng cô lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, mắt của cô ta không to như vậy, da cũng không được tính là trắng, những ưu điểm này đều là do con ả tiện nhân kia di truyền cho.
Có điều nghĩ một lúc, trong lòng cô ta lại thấy vui vẻ trở lại, dù thế nào đi nữa, đứa trẻ này cũng từ bụng cô sinh ra, từ nay về sau, trên đời này sẽ không ai biết mẹ ruột thật sự của nó là ai.
“Ông nội, ông hãy đặt cho chắt một cái tên đi ạ”.
Tiêu Định Bân cẩn thận giao đứa trẻ cho bảo mẫu, bây giờ mắt vẫn chưa nhìn thấy, anh luôn sợ rằng mình sẽ vô tình làm tổn thương đứa trẻ.
“Đối với một gia đình như chúng ta, tất cả những gì mong muốn cũng chỉ là đứa trẻ được an toàn khỏe mạnh mà thôi. Theo ta thấy, tên cúng cơm gọi là Khang Bảo, còn tên thật thì lấy tên Tiêu Dữ An đi”.
“Dữ An...”. Tiêu Định Bân lẩm bẩm đọc cái tên: “Cũng được, hy vọng duy nhất của con bây giờ chính là đứa trẻ có thể lớn lên một cách bình an vô sự”.
Đừng giống như anh, sống gần ba mươi năm, chưa từng được hưởng thụ niềm vui giản dị như người bình thường khác dù chỉ vài ngày.
“Khang Bảo.... Con có thích cái tên mà ông nội đặt cho con không?”. Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu tràn đầy vui mừng, cô ta nhìn đứa bé đang ngủ say, thầm nghĩ lại chuyện sau khi biết mình hạ sinh an toàn, mẹ tròn con vuông, ông cụ đã vui mừng khôn xiết, tặng cho cô ta căn nhà cao cấp, xe hơi hạng sang cùng rất nhiều trang sức quý giá, thậm chí còn mua cả một chiếc du thuyền, còn trực tiếp chia cho cô và đứa nhỏ 5% cổ phần của Tiêu Thị.
Đây là cổ phần của nhà họ Tiêu đó, chỉ cần một phần trăm thôi cũng đủ sống thoải mái mấy đời rồi.
Dư Tiêu Tiêu không nghĩ lại có niềm vui bất ngờ này, Triệu Như và Dư Văn Xương cũng chẳng thể ngờ được, có thể thấy đứa cháu trai này đối với gia đình thưa con cháu như nhà họ Tiêu quý giá biết chừng nào.
Dư Tiêu Tiêu không kìm được mà ôm chặt Tiểu Khang Bảo vào trong lòng, vinh hoa phú quý nửa đời sau của cô ta đều phụ thuộc vào đứa trẻ này.
Còn về phần Dư Kiều và Tô Tẩm, thi thể hài cốt của họ đã bị đốt thành than rồi, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn ai nhắc đến họ nữa, nhanh thôi, bọn họ sẽ hoàn toàn bị lãng quên.
Giống như thể chưa từng có hai người Dư Kiều và Tô Tẩm tồn tại trên thế giới này vậy.
Gia đình nhà họ Tiêu tràn ngập niềm vui, ông cụ Tiêu đã bắt đầu thảo luận với ông Tiêu về việc chuẩn bị cho hôn lễ, và Tiêu Định Bân cũng đang ngồi bên giường của Dư Tiêu Tiêu với niềm vui thấp thoáng hiện trong đáy mắt.
Anh không ngờ rằng, thậm chí anh còn yêu thương đứa trẻ này nhiều hơn mình từng nghĩ.
Lần đầu tiên ôm cậu bé, ngửi thấy hương sữa thơm trên người cậu, trái tim anh hoàn toàn tan chảy, mềm nhũn, anh hoàn toàn tiếp nhận đứa trẻ này.
Đây là cốt nhục của Tiêu Định Bân anh, cậu bé có dòng máu của nhà họ Tiêu chảy trong người, và trong tương lai, mọi thứ thuộc về nhà họ Tiêu sẽ được truyền lại cho cậu bé.
Chỉ có điều, phía sau căn phòng tràn ngập niềm vui này, Tiêu Đinh Bân lại cảm thấy một góc nào đó trong trái tim mình dường như bỗng trở nên trống rỗng.
Chương 124: Dư Kiều chết?
Dư Tiêu Tiêu đã được đón về nhà họ Tiêu nửa tháng rồi, dì Lâm, Tiểu Bình, Triệu Cường cùng nhà họ của nhà họ Dư đều về đây theo, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Dư Kiều đâu.
Mấy lần Tiêu Định Bân định hỏi Dư Tiêu Tiêu, nhưng thấy cô ta vừa suýt mất mạng lúc sinh con nên đành thôi.
Thím Nguyệt bé em bé cho ti sữa, Dư Tiêu Tiêu đang trong cữ nên không thể ngồi lâu được, mọi người đều rời đi cho cô ta nghỉ ngơi.
Ông Tiêu bước xuống lầu rồi nói với Tiêu Định Bân: “Có chuyện này bố vẫn giấu không dám nói với Tiêu Tiêu. Con cũng nhớ tạm thời đừng tiết lộ cho con bé biết. Nó mới sinh xong, người còn yếu, không chịu kíc động được…”
Tiêu Định Bân chợt có một cảm giác bất an: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Vào hôm Tiêu Tiêu sinh con, một biệt viện nhỏ của nhà họ Dư đã bị cháy, thiêu chết hai người liền”.
Tiêu Định Bân chợt ngước lên nhìn về phía bố mình: “Có hai người chết ạ? Ai vậy bố? Nam hay nữ, tên là gì…”
Bố Tiêu thoáng vẻ kinh ngạc nhìn con mình rồi đáp: “Cụ thể thế nào thì bố cũng không rõ, hình như là hai người giúp việc, trong đó có một người đang mang bầu, đúng là đáng thương…”
Tiêu Định Bân chỉ thấy tai mình ù lên, bố Tiêu còn nói gì đó tiếp nhưng anh không nghe thấy nữa, tai anh chỉ ù lên thôi.
Anh sững sờ lùi lại vài bước, đến khi cả người dựa vào tường mới thôi.
“Định Bân, con sao thế?”, bố Tiêu thấy là lạ, con trai mình luôn là người điềm tĩnh, hình như đây là lần đầu tiên, ông ấy thấy anh thất thần như vậy.
“Con không sao”, Tiêu Định Bân chầm chậm lên tiếng, nhưng bố Tiêu vẫn không yên tâm: “Sức khoẻ con không tốt, bác sĩ Đỗ đã dặn là đừng nổi nóng hay kích động…”
“Con không sao thật mà, con chỉ lo Tiêu Tiêu biết xong sẽ buồn thôi”.
“Con bé cũng đen thật, lần trước thì đụng xe chết người, lần này nhà lại có hai người làm bị thiêu chết, con hãy ở cạnh con bé nhiều vào, sau này có nói thì cũng nhẹ nhàng thôi”.
Tiêu Định Bân chỉ gật đầu.
Bố Tiêu đi rồi, anh mới gọi Giang Nguyên đến: “Lập tức đi điều tra chuyện này cho tôi, phải tra rõ xem là ai…”
Dư Kiều như chìm vào một cơn ác mộng triền miên, lúc thì là em bé trong bụng cô đã mất, khi thì là Tô Tẩm đã chết chìm trong biển lửa để cứu cô.
Thi thoảng trong cơ mê, cô còn hét lên, vệt nước mắt chưa từng khô.
Tô Tẩm chỉ thấy tim mình như vỡ vụn, bà ấy ở cạnh giường của Dư Kiều đã ba ngày ba đêm, gần như cũng chịu đựng từng giây từng phút bị dày vò.
Khi ngọn lửa bùng lên, bà ấy tưởng lần này hai mẹ con chết thật rồi, còn có bé gái vừa sinh còn chưa được cắt dây rốn nữa.
Nhưng bà ấy không thể ngờ là đột nhiên có người xuất hiện trong biển lửa rồi cứu bà ấy cùng A Kiều.
Mà người đó lại chính là Thời Viễn Sơn.
Ông ấy là người mà Tô Tẩm cảm thấy hổ thẹn nhất đời này, là người mà bà ấy nợ nhiều nhất. Bà ấy từng nghĩ đời này sẽ không thể gặp lại ông nữa, nhưng ai dè họ lại gặp nhau trong tình huống thế này.
Chương 125: Ai có lỗI với ai?
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Tẩm khi ấy chính là trốn đi, thậm chí bà còn không dám nhìn Thời Viễn Sơn.
Bây giờ, trông bà rất nhếch nhác, bẩn thịu như một mụ điên, bao nhiêu ngày không tắm rửa nên chắc giờ người đang bốc mùi ghê lắm.
Còn ông ấy thì sao?
Hình như thời gian không hề đọng lại chút dấu vết gì trên người ông ấy cả, Thời Viễn Sơn vẫn như cậu thiếu niên dịu dàng giống trong ký ức của bà.
Nhưng lúc đó, Thời Viễn Sơn không nói gì, thậm chí chẳng hề chê bôi sự nhem nhuốc, dơ bẩn của bà mà ôm chặt lấy bà, sau đó liên tục nói lời xin lỗi.
“Tiểu Tẩm, bà nghỉ ngơi một lát đi, để tôi trông A Kiều cho”.
Thời Viễn Sơn đích thân mang một cốc sữa nóng đến rồi đau lòng nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của Tô Tẩm.
Nhưng bà vẫn lắc đầu nói: “A Kiều vẫn đang sốt, tôi sợ lắm…”
Nhiều năm trước, cũng vì sốt cao nên A Kiều mới bị câm.
Vì thế, điều Tô Tẩm sợ nhất chính là khi con gái bị sốt.
“Đừng lo, tôi đã mời các bác sĩ giỏi nhất rồi. Họ bảo A Kiều không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhưng do mất máu quá nhiều, với bị nhiễm trùng sau sinh nên sẽ hồi phục hơi chậm…”
Thời Viễn Sơn nhẹ nhàng vỗ tay Tô Tẩm: “Ngoan, uống ít sữa ấm rồi ngủ một giấc đi được không? Bà còn phải chăm sóc em bé nữa chứ…”
“Em bé sao rồi?”, nghe Thời Viễn Sơn nhắc đến em bé, Tô tẩm lập tức đau lòng rơi lệ.
“Bé rất khoẻ, tăng thêm nửa cân rồi. Bác sĩ bảo thêm một tuần nữa thì có thể rời khỏi lồng kính”.
Thời Viễn Sơn mỉm cười dịu dàng vén tóc mai cho Tô Tẩm: “Yên tâm, mọi thứ đều đã có tôi…”
Tô Tẩm rưng rưng gật đầu: “Cảm ơn ông”.
“Tiểu Tẩm, bà không cần nói cảm ơn với tôi, là tôi có lỗi với bà. Nếu tôi về sớm hơn một chút cứu bà thì bà với A Kiều đã không phải khổ thể này…”
Tô Tẩm vừa khóc vừa lắc đầu, người nên nói lời xin lỗi là bà, chính là có lỗi với Thời Viễn Sơn, là bà đã phụ tình cảm của ông ấy.
Giờ bà bị như thế này cũng là đáng đời thôi.
“Tiểu Tẩm, sau này bà tính thế nào?”
Tô Tẩm cắn môi rồi nhìn A Kiều đang mê man, sau đó lắc đầu.
Ba mươi năm trước, bà sống trong đủ đầy, không biết thế nào là khổ cực, nhưng những năm sau đó thì ném đủ mọi đắng cay trên đời.
Bà đau ốm rồi bị nhốt nhiều năm nên thành ra điên điên dại dại, vì thế đã không còn muốn sống tiếp nữa.
Điều duy nhất khiến bà kiên trì đến giờ là A Kiều.
“Tôi chỉ muốn sống với A Kiều”, Tô Tẩm lẩm bẩm, sau đó cúi sát mặt xuống rồi thỏ thẻ như đứa trẻ: “Chỉ cần được sống cùng con bé thì đi ăn mày cũng được”.
“Tiểu Tẩm, tôi dẫn bà với A Kiều rời khỏi đây nhé”.
Tô Tẩm trợn tròn mắt như không dám tin, bà sững sờ nhìn Thời Viễn Sơn, môi run lên, đôi mắt đã hằn nếp nhăn nhưng vẫn sáng ngời lại rưng rưng: “Viễn Sơn?”
“Ôi, đáng yêu quá, nhìn đôi lông mày với sống mũi kìa, giống Đinh Bân lúc mới sinh ra y như đúc”.
Ông Tiêu ôm đứa bé trắng trẻo, non nớt đang ngoan ngoan ngủ say trong bọc tã, âu yếm cưng nựng cậu bé.
Ông cụ Tiêu cũng không giấu được sự vui mừng hiện lên trên mặt, nghĩ lại mà thấy thực sự sợ hãi, sau khi Tiêu Tiêu đi thắp hương ở chùa Phổ Tế về thì cô ta đã hạ sinh trên đường, may mắn là ở hiền gặp lành, hai mẹ con đều bình an vô sự, đúng là được ông trời phù hộ.
Điều đáng tiếc duy nhất cũng chỉ là Tiêu Tiêu sợ hãi quá vẫn chưa về được sữa, khiến đứa chắt trai quý giá của ông từ lúc sinh ra vẫn chưa được uống một ngụm sữa mẹ nào, chỉ có thể uống sữa công thức.
Trong ánh mắt Tiêu Định Bân cũng lộ ra một niềm vui phảng phất, ông Tiêu giao đứa bé lại cho anh, anh có phần bối rối, cận thận ôm lấy đứa nhỏ vẫn còn mong manh yếu ớt, anh vuốt ve, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con.
“Lông mi vừa dài vừa dày, mí mắt cũng dài, sau này nhất định sẽ có một đôi mắt vừa to vừa đẹp, nước da cũng trắng, tay chân cũng dài, nhất định sau này sẽ rất cao...”
Ông Tiêu nhìn đứa cháu trai cả này, nhìn như nào cũng thấy thích.
Dư Tiêu Tiêu dựa vào thành giường, nhưng cô lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, mắt của cô ta không to như vậy, da cũng không được tính là trắng, những ưu điểm này đều là do con ả tiện nhân kia di truyền cho.
Có điều nghĩ một lúc, trong lòng cô ta lại thấy vui vẻ trở lại, dù thế nào đi nữa, đứa trẻ này cũng từ bụng cô sinh ra, từ nay về sau, trên đời này sẽ không ai biết mẹ ruột thật sự của nó là ai.
“Ông nội, ông hãy đặt cho chắt một cái tên đi ạ”.
Tiêu Định Bân cẩn thận giao đứa trẻ cho bảo mẫu, bây giờ mắt vẫn chưa nhìn thấy, anh luôn sợ rằng mình sẽ vô tình làm tổn thương đứa trẻ.
“Đối với một gia đình như chúng ta, tất cả những gì mong muốn cũng chỉ là đứa trẻ được an toàn khỏe mạnh mà thôi. Theo ta thấy, tên cúng cơm gọi là Khang Bảo, còn tên thật thì lấy tên Tiêu Dữ An đi”.
“Dữ An...”. Tiêu Định Bân lẩm bẩm đọc cái tên: “Cũng được, hy vọng duy nhất của con bây giờ chính là đứa trẻ có thể lớn lên một cách bình an vô sự”.
Đừng giống như anh, sống gần ba mươi năm, chưa từng được hưởng thụ niềm vui giản dị như người bình thường khác dù chỉ vài ngày.
“Khang Bảo.... Con có thích cái tên mà ông nội đặt cho con không?”. Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu tràn đầy vui mừng, cô ta nhìn đứa bé đang ngủ say, thầm nghĩ lại chuyện sau khi biết mình hạ sinh an toàn, mẹ tròn con vuông, ông cụ đã vui mừng khôn xiết, tặng cho cô ta căn nhà cao cấp, xe hơi hạng sang cùng rất nhiều trang sức quý giá, thậm chí còn mua cả một chiếc du thuyền, còn trực tiếp chia cho cô và đứa nhỏ 5% cổ phần của Tiêu Thị.
Đây là cổ phần của nhà họ Tiêu đó, chỉ cần một phần trăm thôi cũng đủ sống thoải mái mấy đời rồi.
Dư Tiêu Tiêu không nghĩ lại có niềm vui bất ngờ này, Triệu Như và Dư Văn Xương cũng chẳng thể ngờ được, có thể thấy đứa cháu trai này đối với gia đình thưa con cháu như nhà họ Tiêu quý giá biết chừng nào.
Dư Tiêu Tiêu không kìm được mà ôm chặt Tiểu Khang Bảo vào trong lòng, vinh hoa phú quý nửa đời sau của cô ta đều phụ thuộc vào đứa trẻ này.
Còn về phần Dư Kiều và Tô Tẩm, thi thể hài cốt của họ đã bị đốt thành than rồi, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn ai nhắc đến họ nữa, nhanh thôi, bọn họ sẽ hoàn toàn bị lãng quên.
Giống như thể chưa từng có hai người Dư Kiều và Tô Tẩm tồn tại trên thế giới này vậy.
Gia đình nhà họ Tiêu tràn ngập niềm vui, ông cụ Tiêu đã bắt đầu thảo luận với ông Tiêu về việc chuẩn bị cho hôn lễ, và Tiêu Định Bân cũng đang ngồi bên giường của Dư Tiêu Tiêu với niềm vui thấp thoáng hiện trong đáy mắt.
Anh không ngờ rằng, thậm chí anh còn yêu thương đứa trẻ này nhiều hơn mình từng nghĩ.
Lần đầu tiên ôm cậu bé, ngửi thấy hương sữa thơm trên người cậu, trái tim anh hoàn toàn tan chảy, mềm nhũn, anh hoàn toàn tiếp nhận đứa trẻ này.
Đây là cốt nhục của Tiêu Định Bân anh, cậu bé có dòng máu của nhà họ Tiêu chảy trong người, và trong tương lai, mọi thứ thuộc về nhà họ Tiêu sẽ được truyền lại cho cậu bé.
Chỉ có điều, phía sau căn phòng tràn ngập niềm vui này, Tiêu Đinh Bân lại cảm thấy một góc nào đó trong trái tim mình dường như bỗng trở nên trống rỗng.
Chương 124: Dư Kiều chết?
Dư Tiêu Tiêu đã được đón về nhà họ Tiêu nửa tháng rồi, dì Lâm, Tiểu Bình, Triệu Cường cùng nhà họ của nhà họ Dư đều về đây theo, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Dư Kiều đâu.
Mấy lần Tiêu Định Bân định hỏi Dư Tiêu Tiêu, nhưng thấy cô ta vừa suýt mất mạng lúc sinh con nên đành thôi.
Thím Nguyệt bé em bé cho ti sữa, Dư Tiêu Tiêu đang trong cữ nên không thể ngồi lâu được, mọi người đều rời đi cho cô ta nghỉ ngơi.
Ông Tiêu bước xuống lầu rồi nói với Tiêu Định Bân: “Có chuyện này bố vẫn giấu không dám nói với Tiêu Tiêu. Con cũng nhớ tạm thời đừng tiết lộ cho con bé biết. Nó mới sinh xong, người còn yếu, không chịu kíc động được…”
Tiêu Định Bân chợt có một cảm giác bất an: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Vào hôm Tiêu Tiêu sinh con, một biệt viện nhỏ của nhà họ Dư đã bị cháy, thiêu chết hai người liền”.
Tiêu Định Bân chợt ngước lên nhìn về phía bố mình: “Có hai người chết ạ? Ai vậy bố? Nam hay nữ, tên là gì…”
Bố Tiêu thoáng vẻ kinh ngạc nhìn con mình rồi đáp: “Cụ thể thế nào thì bố cũng không rõ, hình như là hai người giúp việc, trong đó có một người đang mang bầu, đúng là đáng thương…”
Tiêu Định Bân chỉ thấy tai mình ù lên, bố Tiêu còn nói gì đó tiếp nhưng anh không nghe thấy nữa, tai anh chỉ ù lên thôi.
Anh sững sờ lùi lại vài bước, đến khi cả người dựa vào tường mới thôi.
“Định Bân, con sao thế?”, bố Tiêu thấy là lạ, con trai mình luôn là người điềm tĩnh, hình như đây là lần đầu tiên, ông ấy thấy anh thất thần như vậy.
“Con không sao”, Tiêu Định Bân chầm chậm lên tiếng, nhưng bố Tiêu vẫn không yên tâm: “Sức khoẻ con không tốt, bác sĩ Đỗ đã dặn là đừng nổi nóng hay kích động…”
“Con không sao thật mà, con chỉ lo Tiêu Tiêu biết xong sẽ buồn thôi”.
“Con bé cũng đen thật, lần trước thì đụng xe chết người, lần này nhà lại có hai người làm bị thiêu chết, con hãy ở cạnh con bé nhiều vào, sau này có nói thì cũng nhẹ nhàng thôi”.
Tiêu Định Bân chỉ gật đầu.
Bố Tiêu đi rồi, anh mới gọi Giang Nguyên đến: “Lập tức đi điều tra chuyện này cho tôi, phải tra rõ xem là ai…”
Dư Kiều như chìm vào một cơn ác mộng triền miên, lúc thì là em bé trong bụng cô đã mất, khi thì là Tô Tẩm đã chết chìm trong biển lửa để cứu cô.
Thi thoảng trong cơ mê, cô còn hét lên, vệt nước mắt chưa từng khô.
Tô Tẩm chỉ thấy tim mình như vỡ vụn, bà ấy ở cạnh giường của Dư Kiều đã ba ngày ba đêm, gần như cũng chịu đựng từng giây từng phút bị dày vò.
Khi ngọn lửa bùng lên, bà ấy tưởng lần này hai mẹ con chết thật rồi, còn có bé gái vừa sinh còn chưa được cắt dây rốn nữa.
Nhưng bà ấy không thể ngờ là đột nhiên có người xuất hiện trong biển lửa rồi cứu bà ấy cùng A Kiều.
Mà người đó lại chính là Thời Viễn Sơn.
Ông ấy là người mà Tô Tẩm cảm thấy hổ thẹn nhất đời này, là người mà bà ấy nợ nhiều nhất. Bà ấy từng nghĩ đời này sẽ không thể gặp lại ông nữa, nhưng ai dè họ lại gặp nhau trong tình huống thế này.
Chương 125: Ai có lỗI với ai?
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Tẩm khi ấy chính là trốn đi, thậm chí bà còn không dám nhìn Thời Viễn Sơn.
Bây giờ, trông bà rất nhếch nhác, bẩn thịu như một mụ điên, bao nhiêu ngày không tắm rửa nên chắc giờ người đang bốc mùi ghê lắm.
Còn ông ấy thì sao?
Hình như thời gian không hề đọng lại chút dấu vết gì trên người ông ấy cả, Thời Viễn Sơn vẫn như cậu thiếu niên dịu dàng giống trong ký ức của bà.
Nhưng lúc đó, Thời Viễn Sơn không nói gì, thậm chí chẳng hề chê bôi sự nhem nhuốc, dơ bẩn của bà mà ôm chặt lấy bà, sau đó liên tục nói lời xin lỗi.
“Tiểu Tẩm, bà nghỉ ngơi một lát đi, để tôi trông A Kiều cho”.
Thời Viễn Sơn đích thân mang một cốc sữa nóng đến rồi đau lòng nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của Tô Tẩm.
Nhưng bà vẫn lắc đầu nói: “A Kiều vẫn đang sốt, tôi sợ lắm…”
Nhiều năm trước, cũng vì sốt cao nên A Kiều mới bị câm.
Vì thế, điều Tô Tẩm sợ nhất chính là khi con gái bị sốt.
“Đừng lo, tôi đã mời các bác sĩ giỏi nhất rồi. Họ bảo A Kiều không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhưng do mất máu quá nhiều, với bị nhiễm trùng sau sinh nên sẽ hồi phục hơi chậm…”
Thời Viễn Sơn nhẹ nhàng vỗ tay Tô Tẩm: “Ngoan, uống ít sữa ấm rồi ngủ một giấc đi được không? Bà còn phải chăm sóc em bé nữa chứ…”
“Em bé sao rồi?”, nghe Thời Viễn Sơn nhắc đến em bé, Tô tẩm lập tức đau lòng rơi lệ.
“Bé rất khoẻ, tăng thêm nửa cân rồi. Bác sĩ bảo thêm một tuần nữa thì có thể rời khỏi lồng kính”.
Thời Viễn Sơn mỉm cười dịu dàng vén tóc mai cho Tô Tẩm: “Yên tâm, mọi thứ đều đã có tôi…”
Tô Tẩm rưng rưng gật đầu: “Cảm ơn ông”.
“Tiểu Tẩm, bà không cần nói cảm ơn với tôi, là tôi có lỗi với bà. Nếu tôi về sớm hơn một chút cứu bà thì bà với A Kiều đã không phải khổ thể này…”
Tô Tẩm vừa khóc vừa lắc đầu, người nên nói lời xin lỗi là bà, chính là có lỗi với Thời Viễn Sơn, là bà đã phụ tình cảm của ông ấy.
Giờ bà bị như thế này cũng là đáng đời thôi.
“Tiểu Tẩm, sau này bà tính thế nào?”
Tô Tẩm cắn môi rồi nhìn A Kiều đang mê man, sau đó lắc đầu.
Ba mươi năm trước, bà sống trong đủ đầy, không biết thế nào là khổ cực, nhưng những năm sau đó thì ném đủ mọi đắng cay trên đời.
Bà đau ốm rồi bị nhốt nhiều năm nên thành ra điên điên dại dại, vì thế đã không còn muốn sống tiếp nữa.
Điều duy nhất khiến bà kiên trì đến giờ là A Kiều.
“Tôi chỉ muốn sống với A Kiều”, Tô Tẩm lẩm bẩm, sau đó cúi sát mặt xuống rồi thỏ thẻ như đứa trẻ: “Chỉ cần được sống cùng con bé thì đi ăn mày cũng được”.
“Tiểu Tẩm, tôi dẫn bà với A Kiều rời khỏi đây nhé”.
Tô Tẩm trợn tròn mắt như không dám tin, bà sững sờ nhìn Thời Viễn Sơn, môi run lên, đôi mắt đã hằn nếp nhăn nhưng vẫn sáng ngời lại rưng rưng: “Viễn Sơn?”