-
Chương 117-119
Chương 117: Tôi không nhớ
“Theo anh biết thì Triệu Cường không hề sống ở đây”.
Dư Tiêu Tiêu mím môi cười: “A Kiều ở đây mà anh, Triệu Cường tới rồi ở lại chỗ cô ấy lúc nào thì sao mình biết được?”
“Định Bân, anh đừng nói là lần này anh nổi giận vì A Kiều mang thai con của Triệu Cường nhé”.
Tiêu Định Bân nhắm mắt nằm trêm giường yên lặng.
“Định Bân, nếu anh thật sự thích A Kiều…”
“Em đi nghỉ đi, anh muốn ngủ một lát”.
Dư Tiêu Tiêu mím môi rồi chầm chậm đỡ bụng đứng dậy: “Thế anh nghỉ đi, em ra ngoài đây”.
Dư Tiêu Tiêu về phòng mình, cô ta đứng cạnh cửa sổ rồi nhìn về phía căn phòng trữ đồ mà Dư Kiều đang ở.
Sắp rồi, chỉ cần vài tháng nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau đó, cô ta sẽ không phải nhìn thấy mặt Dư Kiều nữa, trên đời cũng không còn tồn tại hai mẹ con tiện nhân này nữa.
“Tỉnh rồi…”
“Ừm, hôn mê mấy tháng rồi còn gì, nhưng ông Triệu bảo bị ảnh hưởng não gì đó nên dù có tỉnh thì khéo cũng thành hâm dở”.
“Thế phải làm sao?”
“Ông Triệu đến rồi, mọi người tránh ra nào…”
Mọi người quây quanh giường lập tức tản ra, một ông lão cầm hòm thuốc chầm chậm đi vào.
Đi cùng ông ấy còn có một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp, nhưng lại thoáng có vẻ đau thương.
“Ông Triệu, ông mau khám xem anh thế nào đi”.
Tư Tinh nhìn người đàn ông nằm trên giường, hàng lông mày của anh hơi chau lại, hình như đang rất đau đớn.
Ông Triệu mở mí mắt của anh rồi lại châm cứu trên đỉnh đầu, sau đó mới nói: “Phúc lớn như cái đình, nhưng mà….”
“Nhưng sao ạ?”, Tư Tinh hơi luống cuống.
Ba tháng trước, cô ấy tình cờ phát hiện có một người đàn ông bị thương khắp mình mẩy đang nằm hôn mê ở bờ sông.
Khi cứu anh ta về thì cả gương mặt anh ta đều sưng phù, trông rất đáng sợ, người thì chỉ còn thoi thóp.
Ông Triệu còn bảo khả năng cao là anh không qua khỏi, vì thể bảo cô ấy ném anh về lại bờ sống để tránh mang vận xui về nhà.
Nhưng Tư Tinh không tin, cũng không đành lòng nên cắn răng giữ anh lại trong nhà. Ba tháng qua, nhờ thuốc của ông Triệu cùng với thuốc gia truyền mà tổ tiên nhà cô ấy để lại thì anh ta mới giữ được mạng. Điều quan trọng hơn là gương mặt sau khi hết sưng của anh ta thật sự rất điển trai.
Ông Triệu vuốt râu nói: “Vết thương trên đầu của cậu ấy là nguy hiểm nhất, dù giờ đã tỉnh nhưng chắc sẽ để lại di chứng, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì trở nên đần độn…”
“Dù thế nào thì sống được cũng là tốt rồi”.
“Chỗ thuốc này uống thêm một tháng nữa rồi tôi sẽ điều chỉnh lại”.
Ông Triệu để thuốc lại rồi cầm cái tẩu rời đi.
Tư Tinh mang thuốc đã sắc xong vào rồi thổi nguội, sau đó cô ấy vừa ngẩng lên thì đã đối mắt với người đàn ông.
“Anh tỉnh rồi à?”, Tư Tinh nhìn anh rồi bỏ bát thuốc xuống, sau đó đi tới cạnh giường: “Tôi đỡ anh dậy uống thuốc nhé?”
“Cô… là ai?”
“Tôi tên là Tư Tinh, còn anh?”
“Tôi không nhớ…”
Chương 118: Điều tra một người
Tư Tinh mỉm cười với anh: “Rồi dần anh sẽ nhớ lại thôi, giờ uống thuốc đã nhé”.
Tư Tinh kê thêm hai cái gối sau lưng anh ta rồi đút từng thìa thuốc cho.
Anh ta đã hôn mê nhiều tháng nên cơ thể rất yếu, uống thuốc xong rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì đã là hai ngày sau.
Tư Tinh đang phơi cây thuốc ngoài sân thì thấy người đàn ông vịn vào tường rồi đi từng bước ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt làm anh mãi mới thích ứng được.
Sau đó, anh đã nhìn thấy cô gái cho mình uống thuốc hôm đó.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài bằng vai thô màu lam được nhuộm thủ công, mái tóc dài thắt bím buông trước ngực, ống tay áo xắn lên một nửa để lộ ra cánh tay trắng ngần, vòng eo nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp váy.
Cô ấy nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau thì ngoảnh lại nhìn anh ta: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tôi đói quá, có gì ăn không?”
Tư Tinh mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, sau đó lau mồ hôi trên trán rồi nhìn anh ta nói: “Khá phết, biết đói thì xem ra không bị đần rồi”.
Anh ta cũng mỉm cười rồi dựa vào cạnh cửa, đồ anh ta mặc trên người cũng cùng chất liệu với bộ đồ của cô, vết soẹ chằng chịt trên mặt đã mờ nhiều, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trai rạng ngời của anh ta.
Tư Tinh đi tới cạnh anh ta rồi nắm tay anh ta một cách tự nhiên: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Anh ta chợt sững người rồi vô thức muốn vùng tay ra, nhưng ngón tay của Tư Tinh mềm mại man mát cho anh ta một cảm giác rất dễ chịu nên cuối cùng anh ta không rụt tay về nữa.
Thời Viễn Sơn lại tỉnh lại sau cơn ác mộng một lần nữa.
Ông ấy mơ thấy cô gái tên Tô Tẩm mà mình yêu năm xưa bị thương khắp mình mẩy và đang khóc lóc cầu cứu mình.
Còn ông ấy chỉ biết bất lực trơ mắt đứng nhìn, cuối cùng Tô Tẩm cứ thế bị ngọn lửa cuốn lấy và tan thành tro bụi.
Thời Viễn Sơn ngồi thở hổn hển trên giường, đồ mặc trên người đã ướt mồ hôi.
Bây giờ, ông ấy đang sống trong một căn hộ nhỏ.
Đây là căn hộ ở gần trường mà bố mẹ Tô tẩm từng mua cho bà khi bà đi học.
Về sau, Tô Tẩm đã có người trong lòng, ông ấy biết bà tìm người giao bán căn hộ này nên đã nhờ người khác đứng tên mua hộ.
Lần sau, sau khi về thủ đô, ông ấy cho người trang hoàng lại rồi mới chuyển đến ở.
Nhưng đây là lần thứ hai ông ấy gặp ác mộng vậy rồi.
Cũng có thể vì khắp nơi trong căn hộ này đều có hơi thở của Tô Tẩm, thêm việc ông ấy ngày đêm nhung nhớ bà nên mới gặp ác mộng.
Thời Viễn Sơn tự an ủi mình nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.
Ông ấy châm một điếu thuốc rồi xuống giường mở nhạc, đây là chiếc máy nhạc mà Tô Tẩm để lại. Lúc mua căn hộ này, chiếc máy ở phòng ngủ của bà, đĩa bên trong chính là bài hát ngày xưa của hai người.
Giọng nữ dư dương ngâm nga lại giai điệu cũ, Thời Viễn Sơn dập thuốc rồi cầm điện thoại lên gọi: “Đông Tử, đi điều tra một người cho tôi, tên là… Tô Tẩm!”
Bụng của Dư Kiều đã rất to, tuy cô vốn gầy gò nhưng bụng còn to hơn sản phụ sắp sinh.
Thi thoảng soi gương, cô còn sợ bụng mình sẽ bị nứt ra.
Mùa đông đi qua, tháng tư ấm áp đã tới, ngày dự sinh của Dư Tiêu Tiêu cũng sắp đến gần.
Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên chiếc ghế dài trong vườn hoa trước nhà chính, người làm đã được dì Lâm dặn dò không được bén bảng tới đây.
Còn Dư Kiều với cái bụng lớn đã được dì Lâm đỡ tới đây.
Chương 119: Trộm long tráo phụng
“Định Bân… con đạp trong bụng em này, anh có muốn sờ không?”
Dư Tiêu Tiêu vừa vui vẻ lên tiếng vừa liếc nhìn dì Lâm.
Dì Lâm lập tức dẫn Dư Kiều tới.
“Ui cha cậu chủ nhỏ, ăn no ngủ đủ rồi nên đạp mạnh quá!”
Dì Lâm cũng phụ hoạ theo, Tiêu Định Bân ngồi dậy, nghe thấy họ nói vậy thì thoáng vẻ dịu dàng nói: “Cho anh sờ xem nào…”
Dư Tiêu Tiêu nháy mắt, dì Lâm lập tức vén áo của Dư Kiều lên.
Cái bụng tròn vo nhô lên cao, vì mang thai đôi nên da bụng hơi rạn, mạch máu cũng nổi lên rõ.
Đúng vậy, Dư Kiều mang thai đôi, đã thế còn là thai long phụng mà nhiều người ao ước.
Nhưng chỉ có Dư Văn Xương, Triệu Như, Dư Tiêu Tiêu và dì Lâm biết chuyện này, còn Dư Kiều thì không.
Ngón tay thon dài của Tiêu Định Bân chầm chặm đặt lên chiếc bụng nhô cao ấy.
Đúng lúc này, em bé trong bụng như cảm nhận được nên đã vui vẻ nghí ngoáy tay chân.
“Con đạp anh này…”, Tiêu Định Bân tỏ vẻ mừng rỡ của người lần đầu làm cha, anh không nhịn được đặt cả hai tay lên.
Em bé như cảm nhận được tình cảm của bố nên tiếp tục uốn lượn trong bụng Dư Kiều.
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng nhìn vào bụng Dư Kiều, vẻ ghen tỵ gần như đã hoá thành ngọn lửa thiêu cháy cô.
“Nghịch thật đấy!”, Tiêu Định Bân chợt bật cười, sau đó giả vờ giơ tay lên vỗ nhẹ: “Không được bắt nạt mẹ thế nhé, biết chưa hả?”
Anh vừa nói vừa cúi người xuống, sau đó dính sát mặt lên bụng Dư Kiều để nghe tiếng tim thai đập, niềm vui dâng tràn.
Vành mắt Dư Kiều dần đỏ lên, nhưng cô cố nhịn không rơi lệ.
Dư Tiêu Tiêu chừng mắt rồi đứng bật dậy, dì Lâm cuống cuồng ấn cô ta xuống rồi nháy mắt ra hiệu.
“Sao vậy?”, Tiêu Định Bân rất nhạy cảm với các tiếng động xung quanh.
“Không, tôi chẳng may va phải cái bàn”, dì Lâm vội nói.
Tiêu Định Bân ừm một tiếng rồi lại dán mặt lên bụng Dư Kiều, em bé dường như đã chơi mệt nên không còn hí hoáy nữa.
Dì Lâm vội nói: “Cậu chủ, mau cho cô chủ kéo áo xuống thôi không bị lạnh mất”.
Tiêu Định Bân đồng ý nhưng lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng Dư Kiều rồi mới ngồi thẳng dậy, sau đó tự mình kéo áo xuống cho cô.
“Định Bân, em thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ”.
“Dì Lâm, dẫn cô chủ về đi”.
“Vâng”, dì Lâm lừ mắt với Dư Kiều, sau khi thấy cô đi rồi thì mới đỡ Dư Tiêu Tiêu về nhà chính.
Tiểu Bình đứng sau cái cây ở cách đó không xa mà che miệng và trợn tròn mắt.
Cô ấy là người làm theo dì Lâm đến nhà họ Tiêu, tuy dì Lâm không thích cô ấy nhưng không đề phòng cô ấy như với người làm nhà họ Tiêu.
Ban nãy, Triệu Như sau người mang ít đồ tẩm bổ đến, Tiểu Bình mới tới tìm dì Lâm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin này.
Lẽ nào, cô chủ nhà họ không hề mang thai.
Cho nên mưới dùng em bé trong bụng Dư Kiều để trộm long tráo phụng?
Tiểu Bình tự thấy khiếp sợ với suy nghĩ của mình.
Lần trước nhờ có A Kiều giúp thì em trai cô ấy mới được theo học tiếp ở trường học cho người đặc biệt, ân tình nay cô ấy luôn ghi nhớ trong lòng, cũng luôn muốn tìm cơ hội báo đáp cho A Kiều.
“Theo anh biết thì Triệu Cường không hề sống ở đây”.
Dư Tiêu Tiêu mím môi cười: “A Kiều ở đây mà anh, Triệu Cường tới rồi ở lại chỗ cô ấy lúc nào thì sao mình biết được?”
“Định Bân, anh đừng nói là lần này anh nổi giận vì A Kiều mang thai con của Triệu Cường nhé”.
Tiêu Định Bân nhắm mắt nằm trêm giường yên lặng.
“Định Bân, nếu anh thật sự thích A Kiều…”
“Em đi nghỉ đi, anh muốn ngủ một lát”.
Dư Tiêu Tiêu mím môi rồi chầm chậm đỡ bụng đứng dậy: “Thế anh nghỉ đi, em ra ngoài đây”.
Dư Tiêu Tiêu về phòng mình, cô ta đứng cạnh cửa sổ rồi nhìn về phía căn phòng trữ đồ mà Dư Kiều đang ở.
Sắp rồi, chỉ cần vài tháng nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Sau đó, cô ta sẽ không phải nhìn thấy mặt Dư Kiều nữa, trên đời cũng không còn tồn tại hai mẹ con tiện nhân này nữa.
“Tỉnh rồi…”
“Ừm, hôn mê mấy tháng rồi còn gì, nhưng ông Triệu bảo bị ảnh hưởng não gì đó nên dù có tỉnh thì khéo cũng thành hâm dở”.
“Thế phải làm sao?”
“Ông Triệu đến rồi, mọi người tránh ra nào…”
Mọi người quây quanh giường lập tức tản ra, một ông lão cầm hòm thuốc chầm chậm đi vào.
Đi cùng ông ấy còn có một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp, nhưng lại thoáng có vẻ đau thương.
“Ông Triệu, ông mau khám xem anh thế nào đi”.
Tư Tinh nhìn người đàn ông nằm trên giường, hàng lông mày của anh hơi chau lại, hình như đang rất đau đớn.
Ông Triệu mở mí mắt của anh rồi lại châm cứu trên đỉnh đầu, sau đó mới nói: “Phúc lớn như cái đình, nhưng mà….”
“Nhưng sao ạ?”, Tư Tinh hơi luống cuống.
Ba tháng trước, cô ấy tình cờ phát hiện có một người đàn ông bị thương khắp mình mẩy đang nằm hôn mê ở bờ sông.
Khi cứu anh ta về thì cả gương mặt anh ta đều sưng phù, trông rất đáng sợ, người thì chỉ còn thoi thóp.
Ông Triệu còn bảo khả năng cao là anh không qua khỏi, vì thể bảo cô ấy ném anh về lại bờ sống để tránh mang vận xui về nhà.
Nhưng Tư Tinh không tin, cũng không đành lòng nên cắn răng giữ anh lại trong nhà. Ba tháng qua, nhờ thuốc của ông Triệu cùng với thuốc gia truyền mà tổ tiên nhà cô ấy để lại thì anh ta mới giữ được mạng. Điều quan trọng hơn là gương mặt sau khi hết sưng của anh ta thật sự rất điển trai.
Ông Triệu vuốt râu nói: “Vết thương trên đầu của cậu ấy là nguy hiểm nhất, dù giờ đã tỉnh nhưng chắc sẽ để lại di chứng, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì trở nên đần độn…”
“Dù thế nào thì sống được cũng là tốt rồi”.
“Chỗ thuốc này uống thêm một tháng nữa rồi tôi sẽ điều chỉnh lại”.
Ông Triệu để thuốc lại rồi cầm cái tẩu rời đi.
Tư Tinh mang thuốc đã sắc xong vào rồi thổi nguội, sau đó cô ấy vừa ngẩng lên thì đã đối mắt với người đàn ông.
“Anh tỉnh rồi à?”, Tư Tinh nhìn anh rồi bỏ bát thuốc xuống, sau đó đi tới cạnh giường: “Tôi đỡ anh dậy uống thuốc nhé?”
“Cô… là ai?”
“Tôi tên là Tư Tinh, còn anh?”
“Tôi không nhớ…”
Chương 118: Điều tra một người
Tư Tinh mỉm cười với anh: “Rồi dần anh sẽ nhớ lại thôi, giờ uống thuốc đã nhé”.
Tư Tinh kê thêm hai cái gối sau lưng anh ta rồi đút từng thìa thuốc cho.
Anh ta đã hôn mê nhiều tháng nên cơ thể rất yếu, uống thuốc xong rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại thì đã là hai ngày sau.
Tư Tinh đang phơi cây thuốc ngoài sân thì thấy người đàn ông vịn vào tường rồi đi từng bước ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt làm anh mãi mới thích ứng được.
Sau đó, anh đã nhìn thấy cô gái cho mình uống thuốc hôm đó.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài bằng vai thô màu lam được nhuộm thủ công, mái tóc dài thắt bím buông trước ngực, ống tay áo xắn lên một nửa để lộ ra cánh tay trắng ngần, vòng eo nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp váy.
Cô ấy nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau thì ngoảnh lại nhìn anh ta: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tôi đói quá, có gì ăn không?”
Tư Tinh mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, sau đó lau mồ hôi trên trán rồi nhìn anh ta nói: “Khá phết, biết đói thì xem ra không bị đần rồi”.
Anh ta cũng mỉm cười rồi dựa vào cạnh cửa, đồ anh ta mặc trên người cũng cùng chất liệu với bộ đồ của cô, vết soẹ chằng chịt trên mặt đã mờ nhiều, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trai rạng ngời của anh ta.
Tư Tinh đi tới cạnh anh ta rồi nắm tay anh ta một cách tự nhiên: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Anh ta chợt sững người rồi vô thức muốn vùng tay ra, nhưng ngón tay của Tư Tinh mềm mại man mát cho anh ta một cảm giác rất dễ chịu nên cuối cùng anh ta không rụt tay về nữa.
Thời Viễn Sơn lại tỉnh lại sau cơn ác mộng một lần nữa.
Ông ấy mơ thấy cô gái tên Tô Tẩm mà mình yêu năm xưa bị thương khắp mình mẩy và đang khóc lóc cầu cứu mình.
Còn ông ấy chỉ biết bất lực trơ mắt đứng nhìn, cuối cùng Tô Tẩm cứ thế bị ngọn lửa cuốn lấy và tan thành tro bụi.
Thời Viễn Sơn ngồi thở hổn hển trên giường, đồ mặc trên người đã ướt mồ hôi.
Bây giờ, ông ấy đang sống trong một căn hộ nhỏ.
Đây là căn hộ ở gần trường mà bố mẹ Tô tẩm từng mua cho bà khi bà đi học.
Về sau, Tô Tẩm đã có người trong lòng, ông ấy biết bà tìm người giao bán căn hộ này nên đã nhờ người khác đứng tên mua hộ.
Lần sau, sau khi về thủ đô, ông ấy cho người trang hoàng lại rồi mới chuyển đến ở.
Nhưng đây là lần thứ hai ông ấy gặp ác mộng vậy rồi.
Cũng có thể vì khắp nơi trong căn hộ này đều có hơi thở của Tô Tẩm, thêm việc ông ấy ngày đêm nhung nhớ bà nên mới gặp ác mộng.
Thời Viễn Sơn tự an ủi mình nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.
Ông ấy châm một điếu thuốc rồi xuống giường mở nhạc, đây là chiếc máy nhạc mà Tô Tẩm để lại. Lúc mua căn hộ này, chiếc máy ở phòng ngủ của bà, đĩa bên trong chính là bài hát ngày xưa của hai người.
Giọng nữ dư dương ngâm nga lại giai điệu cũ, Thời Viễn Sơn dập thuốc rồi cầm điện thoại lên gọi: “Đông Tử, đi điều tra một người cho tôi, tên là… Tô Tẩm!”
Bụng của Dư Kiều đã rất to, tuy cô vốn gầy gò nhưng bụng còn to hơn sản phụ sắp sinh.
Thi thoảng soi gương, cô còn sợ bụng mình sẽ bị nứt ra.
Mùa đông đi qua, tháng tư ấm áp đã tới, ngày dự sinh của Dư Tiêu Tiêu cũng sắp đến gần.
Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên chiếc ghế dài trong vườn hoa trước nhà chính, người làm đã được dì Lâm dặn dò không được bén bảng tới đây.
Còn Dư Kiều với cái bụng lớn đã được dì Lâm đỡ tới đây.
Chương 119: Trộm long tráo phụng
“Định Bân… con đạp trong bụng em này, anh có muốn sờ không?”
Dư Tiêu Tiêu vừa vui vẻ lên tiếng vừa liếc nhìn dì Lâm.
Dì Lâm lập tức dẫn Dư Kiều tới.
“Ui cha cậu chủ nhỏ, ăn no ngủ đủ rồi nên đạp mạnh quá!”
Dì Lâm cũng phụ hoạ theo, Tiêu Định Bân ngồi dậy, nghe thấy họ nói vậy thì thoáng vẻ dịu dàng nói: “Cho anh sờ xem nào…”
Dư Tiêu Tiêu nháy mắt, dì Lâm lập tức vén áo của Dư Kiều lên.
Cái bụng tròn vo nhô lên cao, vì mang thai đôi nên da bụng hơi rạn, mạch máu cũng nổi lên rõ.
Đúng vậy, Dư Kiều mang thai đôi, đã thế còn là thai long phụng mà nhiều người ao ước.
Nhưng chỉ có Dư Văn Xương, Triệu Như, Dư Tiêu Tiêu và dì Lâm biết chuyện này, còn Dư Kiều thì không.
Ngón tay thon dài của Tiêu Định Bân chầm chặm đặt lên chiếc bụng nhô cao ấy.
Đúng lúc này, em bé trong bụng như cảm nhận được nên đã vui vẻ nghí ngoáy tay chân.
“Con đạp anh này…”, Tiêu Định Bân tỏ vẻ mừng rỡ của người lần đầu làm cha, anh không nhịn được đặt cả hai tay lên.
Em bé như cảm nhận được tình cảm của bố nên tiếp tục uốn lượn trong bụng Dư Kiều.
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng nhìn vào bụng Dư Kiều, vẻ ghen tỵ gần như đã hoá thành ngọn lửa thiêu cháy cô.
“Nghịch thật đấy!”, Tiêu Định Bân chợt bật cười, sau đó giả vờ giơ tay lên vỗ nhẹ: “Không được bắt nạt mẹ thế nhé, biết chưa hả?”
Anh vừa nói vừa cúi người xuống, sau đó dính sát mặt lên bụng Dư Kiều để nghe tiếng tim thai đập, niềm vui dâng tràn.
Vành mắt Dư Kiều dần đỏ lên, nhưng cô cố nhịn không rơi lệ.
Dư Tiêu Tiêu chừng mắt rồi đứng bật dậy, dì Lâm cuống cuồng ấn cô ta xuống rồi nháy mắt ra hiệu.
“Sao vậy?”, Tiêu Định Bân rất nhạy cảm với các tiếng động xung quanh.
“Không, tôi chẳng may va phải cái bàn”, dì Lâm vội nói.
Tiêu Định Bân ừm một tiếng rồi lại dán mặt lên bụng Dư Kiều, em bé dường như đã chơi mệt nên không còn hí hoáy nữa.
Dì Lâm vội nói: “Cậu chủ, mau cho cô chủ kéo áo xuống thôi không bị lạnh mất”.
Tiêu Định Bân đồng ý nhưng lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng Dư Kiều rồi mới ngồi thẳng dậy, sau đó tự mình kéo áo xuống cho cô.
“Định Bân, em thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ”.
“Dì Lâm, dẫn cô chủ về đi”.
“Vâng”, dì Lâm lừ mắt với Dư Kiều, sau khi thấy cô đi rồi thì mới đỡ Dư Tiêu Tiêu về nhà chính.
Tiểu Bình đứng sau cái cây ở cách đó không xa mà che miệng và trợn tròn mắt.
Cô ấy là người làm theo dì Lâm đến nhà họ Tiêu, tuy dì Lâm không thích cô ấy nhưng không đề phòng cô ấy như với người làm nhà họ Tiêu.
Ban nãy, Triệu Như sau người mang ít đồ tẩm bổ đến, Tiểu Bình mới tới tìm dì Lâm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin này.
Lẽ nào, cô chủ nhà họ không hề mang thai.
Cho nên mưới dùng em bé trong bụng Dư Kiều để trộm long tráo phụng?
Tiểu Bình tự thấy khiếp sợ với suy nghĩ của mình.
Lần trước nhờ có A Kiều giúp thì em trai cô ấy mới được theo học tiếp ở trường học cho người đặc biệt, ân tình nay cô ấy luôn ghi nhớ trong lòng, cũng luôn muốn tìm cơ hội báo đáp cho A Kiều.