-
Chương 99-101
Chương 99: Không xứng với anh nữa
Đỗ Thất Nguyệt vùi mặt trong tấm thảm, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, dù mọi người trên thế giới này đều tin rằng Hoắc Kình đã chết thì cô ấy cũng chắc chắn anh ta vẫn còn sống, cô ấy sẽ chờ anh ta sống sót trở về.
Đỗ Thất Nguyệt bị người ta lôi dậy rồi tống vào nhà tắm.
Hai người phụ nữ khoảng 50 tuổi lạnh lùng quẳng cô ấy vào bồn tắm, sau đó cọ rửa sạch sẽ cho cô ấy từ trên xuống dưới, tiếp theo bao quanh người cô ấy bằng một chiếc khăn tắm.
“Ra ngoài với chúng tôi”.
Đỗ Thất Nguyệt bị bộ lôi ra căn phòng bên ngoài để sấy tóc, một người phụ nữ trong số đó lại lấy một bộ đồ ngủ không thể gợi cảm hơn ra cho cô ấy thay.
Cô ấy để mặc người ta sắp xếp như một con rối, cho đến khi mọi thứ xong xuôi, hai người kia mới khoác thêm cho cô cái áo choàng tắm rồi đưa cô đến phòng ngủ chính của Hoắc Kình.
Hoắc Hướng Đông muốn làm nhục Đỗ Thất Nguyệt ở địa bàn của Hoắc Kình, bởi như vậy mới có thể sỉ nhục anh ta một cách triệt để.
Cửa mở ra, Đỗ Thất Nguyệt hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Cô ấy đang vô cùng sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy muốn quay người chạy trốn nhưng cửa phòng đã khoá chặt sau lưng.
Đỗ Thất Nguyệt ra sức đập cửa rồi hô hoán, nhưng mọi thứ đều vô dụng, vì cô ấy biết Hoắc Kình đang mất tích, cô ấy lại không quen biết ai ở đây để mà cầu cứu.
“Bảo sao mà Hoắc Kình thích cô, đúng là được phết đấy!”
Hoắc Hướng Đông hất hàm dựa người vào sofa, sau đó lười biếng vẫy tau với người bên cạnh: “Hôm nay chú mày hời nhé, chơi con đàn bà của Hoắc Kình đi, ha ha…”
Hắn cười phá lên, từ khi Hoắc Kình về nước đến nay đã nửa năm, hắn luôn bị anh ta chèn ép đến mức không thở nổi. Nhưng hôm nay, cuối cùng hắn đã thoát khỏi cảm giác đó và có thể sỉ nhục Hoắc Kình để đòi lại mọi thứ rồi.
“Nhớ là chơi cho sướng vào, đừng quên quay lại làm kỷ niệm, chuyện vui trong đời đấy”.
Hoắc Hướng Đông châm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Đỗ Thất Nguyệt bị lôi vào phòng, không lâu sau, Hoắc Hướng Đông đã nghe thấy tiếng khóc lóc cùng la hét van xin của cô ấy.
Sau đó, hình như bị ai đó bạt tai cho mấy cái liên tục nên tiếng khóc của cô ấy đã nhỏ dần.
Hắn như con sói khát máu cuối cùng cũng xử lý được con mồi nên toàn thân đều thấy khoan khoái.
Nếu người đang khóc lóc van xin là Hoắc Kình thì tốt biết bao, còn gì khiến con người ta kích thích hơn khi thấy kẻ thù không đội trời chung quỳ luỵ van nài chứ.
Trời tối đen như mực.
Đỗ Thất Nguyệt bị tống ra khỏi biệt thự.
Toàn thân cô ấy đầy vết thương trông vô cùng thê thảm, ngoài các vết cắn, cấu xé ra thì còn bị phỏng do tàn thuốc nữa.
Sau khi ném cô ấy ra bên ngoài thì nhóm người kia rời đi.
Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới nền cỏ, không biết bao lâu sau mới chầm chậm bò dậy được.
Ánh trăng lưỡi liềm lẳng lẳng treo trên cao, ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng cả thế gian.
Nhưng không chiếu được đến những chỗ khuất.
Đỗ Thất Nguyệt dựa vào thân cây rồi ngẩng lên nhìn trời, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cơ thể cô ấy đã bị vấy bẩn, sao cô ấy còn xứng với Hoắc Kình được nữa, cô ấy không đủ tư cách để trở thành vợ của anh nữa rồi.
Đỗ Thất Nguyệt cắn môi, gương mặt đầy vết thương được ánh trắng chiếu rọi, đáy mắt thì chứa đầy vẻ không cam tâm.
Chương 100: Cô đi đâu?
Tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi, Dư Kiều lấy tờ danh thiếp mà tối đó Thời Viễn Sơn đưa cho cô, sau đó gửi một tin nhắn.
Dư Kiều chỉ ôm một hi vọng nhỏ nhoi, nhưng không ngờ Thời Viễn Sơn đã nhắn lại rất nhanh.
“Ông Thời, tôi có thể nhờ ông giúp một việc được không? Tôi xem thời sự thấy có một vụ tai nạn xe trên cầu cao tốc vào tối qua, nghe nói người gặp nạn là cậu chủ nhà họ Hoắc, ông có thể nghe ngóng hộ tôi xem anh ấy có làm sao không…”
“Cô yên tâm, tôi sẽ cho người đi điều tra, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ nhắn cho cô biết ngay”, biết cô không thể nói chuyện nên Thời Viễn Sơn cũng rất chu đáo nhắn lại.
Dư Kiều gửi tiếp một tin nhắn cảm ơn, Thời Viễn Sơn nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhớ đến dáng vẻ ca hát của cô hôm đó, loáng cái đã hơn 20 năm rồi, ông ấy một thân một mình vất vả ở nước ngoài đến tận nay, coi như cũng có chút thành tựu, nhưng trái tim vẫn cô đơn lẻ loi.
Dư Kiều làm ông ấy nhớ tới cô gái năm đó, đây cũng là lý do Thời Viễn Sơn không nỡ từ chối Dư Kiều.
Tuy ông ấy không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng Dư Kiều đã mở lời nhờ vả thì ông ấy lập tức đồng ý ngay.
Nghe ngóng về chuyện này không khó, vì Hoắc Hướng Đông đã tung tin ra rồi. Nghe đâu sau khi biết chuyện, Hoắc Trạm Đình đã đau lòng đến mức ngất xỉu, còn sản nghiệp của Hoắc Kình đã thuộc về Hoắc Hướng Đông.
Dư Kiều nhanh chóng nhận được tin từ Thời Viễn Sơn.
“Tôi cho người đi nghe ngóng rồi, người gặp chuyện là cậu bảy của nhà họ Hoắc, tên là Hoắc Kình, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy xác”.
Dư Kiều nhận được tin nhắn thì vẫn đang dở việc trong bếp, nhưng cô lại cầm điện thoại chạy ra ngoài.
“A Kiều, cô cuống lên làm gì thế hả?”
Quản gia bực mình trách mắng, Dư Kiều run tay rồi viết nhanh lên giấy: “Tôi có chút việc muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến được không?”
“Thế cô đi xin cậu chủ đi, ngày mai bà cụ và cậu Tiêu bay rồi, tối nay ông cụ cũng đến dùng bữa, bà cụ rất thích món ăn do cô nấu, cô mà đi thì ai làm?”
“A Kiều, sao thế?”
Tiêu Bình Sinh đi từ ngoài vào, thấy Dư Kiều hồn bay phách lạc đứng đó thì vội đi tới hỏi han.
“A Kiều bảo có việc muốn xin nghỉ để ra ngoài một chuyến…”, quản gia vội đáp.
“Có chuyện gì để tôi đưa cô đi”.
Lúc này, Dư Kiều không màng gì nữa nên lập tức đồng ý ngay.
Tiêu Bình Sinh mỉm cười: “Đi theo tôi, tôi lái xe đưa cô đi”.
Quản gia thấy thế thì không ngăn cản nữa, đành trơ mắt nhìn Dư Kiều đi theo Tiêu Bình Sinh.
Hai người đi qua vườn qua đến chỗ để xe, đúng lúc này xe của Tiêu Định Bân cũng đi từ ngoài vào.
Qua kính xe, anh nhìn thấy Tiêu Bình Sinh và Dư Kiều nên lập tức cau mày.
Tài xế đỗ xe xong, anh xuống xe rồi chào hỏi với Tiêu Bình Sinh, sau đó nhìn sang Dư Kiều: “Cô làm gì thế?”
Tiêu Bình Sinh đáp: “A Kiều có chút việc phải ra ngoài, vừa hay tôi cũng đang có việc nên đưa cô ấy đi một đoạn”.
“Chuyện gì?”, Tiêu Định Bân không nhìn Tiêu Bình Sinh mà vẫn hỏi Dư Kiều.
Viền mắt cô đỏ hoa như vừa khóc xong, cô đứng sau lưng Tiêu Bình Sinh như có ý ỷ lại vào anh ấy.
Chương 101: Tha thứ
Nhớ đến lúc trước Tiêu Bình Sinh còn nói muốn đưa cô cùng đi nước ngoài, trong lòng Tiêu Định Bân càng buồn bực.
Dư Kiều không nói gì, lòng cô rất hoang mang, cô thực sự không thể tin được việc Hoắc Kình thực sự đã gặp bất trắc.
Nhưng, trước đó Triệu Tấn Tây nói như vậy, bây giờ Thời Viễn Sơn cũng nói thế, người lái xe thực sự là anh ta, Dư Kiều dù không muốn tin cũng không còn cách nào khác.
“Định Bân, có phải cậu hơi bao đồng rồi không? Cho dù A Kiều là người làm nhà các cậu, nhưng cô ấy cũng có tự do của mình chứ?”
Tiêu Bình Sinh tiến lên một bước, bảo vệ Dư Kiều sau lưng: “A Kiều, đừng sợ”.
“Chú họ, chú có ý gì?”
“Tôi không có ý gì cả, tôi lại muốn hỏi Định Bân cậu làm khó A Kiều như vậy là có ý gì?”
“Cô ấy đã có chồng sắp cưới rồi, chú họ, chú chắc chắn muốn tiếp tục mập mờ với cô ấy như vậy sao?”
“Tôi không hiểu lời này của cậu có ý gì, nhưng giữa tôi và A Kiều là trong sạch”.
“Trong sạch?”. Tiêu Định Bân cảm thấy rất nực cười, không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Chú hỏi cô ấy xem, có dám nói lời như vậy không”.
Dư Kiều bỗng từ sau lưng Tiêu Bình Sinh đi ra, cô nhìn Tiêu Định Bân, cố hết sức nói từng câu từng chữ: “Tôi, một mình, đi, ra ngoài, có được, có được không?”
“Cô ra ngoài làm gì?”
Dư Kiều không muốn vô cớ gây sự, ngẫm nghĩ rồi lấy giấy bút ra viết: “Tôi đi gặp một người bạn, nghe nói anh ấy gặp chuyện rồi”.
“Bạn? Bạn gì?”
“Anh Tiêu, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói chứ?”
Tiêu Định Bân khựng lại, qua một lúc mới nói: “Khi nào mới quay về?”
Dư Kiều may chóng viết lên giấy: “Tôi sẽ tranh thủ quay về trước giờ cơm tối, sẽ không làm lỡ việc chuẩn bị cơm tối”.
Lúc này Tiêu Định Bân mới không tình nguyện mà gật đầu.
Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm, bất chấp mọi thứ mau chóng đi ra ngoài cửa lớn.
Tiêu Bình Sinh không kiềm được muốn đuổi theo, Tiêu Định Bân lại gọi tài xế mình đến: “Trịnh Xuyên, anh đưa A Kiều đi một đoạn”.
Dư Kiều không bảo Trịnh Xuyên đưa mình đến bên bờ sông, cô xuống xe ở một trạm xe buýt.
Trịnh Xuyên nhìn cô lên chuyến xe số hai mươi sáu, đang định quay đầu rời đi thì điện thoại vang lên.
Anh ta vội nghe máy: “Cậu chủ…”
Trịnh Xuyên đi theo xe buýt số hai mươi sáu cả quãng đường, đi đến bên bờ sông.
Dư Kiều xuống xe, chạy thẳng đến hiện trường tai nạn xe đang bị lập hàng rào.
Lan can bị va chạm đang được tu sửa, mặt sông bên dưới lan can có thể nhìn thấy các thuyền cứu hộ đang tìm kiếm khắp nơi.
Dư Kiều từng bước tiến lên phía trước, nhìn xuống nước sông chảy xiết, trong lòng dần lạnh lẽo.
Xe đụng nặng như vậy, anh ta chắc chắn đã bị thương, cho dù bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể, e là cũng lành ít dữ nhiều.
Dư Kiều chầm chậm quỳ xuống, ký ức ngày xưa cùng Hoắc Kình bỗng hiện lên trước mắt cô như từng thước phim.
Thiếu niên điển trai ở độ tuổi thanh xuân, gương mặt lúc nào cũng có chút chán đời và lạnh nhạt, nhưng dù anh ta trông có lạnh lùng thế nào thì khi cùng cô, trêu đùa cô, đọc sách, ăn cơm với cô, anh ta không bao giờ tỏ ra lạnh lẽo.
Dư Kiều nhớ ra là có rất nhiều lần, khi ở bên ngoài chơi đùa mệt mỏi, cô đều nhõng nhẽo để Hoắc Kình cõng cô quay về.
Lúc đó cô là viên ngọc được nâng niu trong tay của nhà họ Dư, trước giờ cô luôn nghĩ trên thế giới này không có chuyện gì mà cô không thể nhõng nhẽo để đạt tới.
Ngay cả khi ở trường, dù Hoắc Kình được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ không dám tỏ tình nhưng chỉ cần cô lên tiếng hô một tiếng “anh Hoắc Kình” thì đối phương luôn đồng ý tất cả yêu cầu của cô.
Sau này, cô và Tô Tẩm chật vật sinh sống ở nông thôn, cô cũng từng hận Hoắc Kình vì đã bỏ đá xuống giếng khi huỷ hôn, tuy những hận thù dần dần phai nhạt theo những biến cố cuộc sống, thậm chí đến cuối cùng, cô đã quên đi người tên Hoắc Kình này.
Nhưng không thể phủ nhận, khi biết được những ngày tháng tàn khốc mà mẹ con Hoắc Kình phải trải qua những năm vừa rồi, cô đã buông bỏ hận thù, thậm chí còn xem anh ta là người anh trai thân thiết như lúc xưa, cảm thấy đau lòng vì những gì anh ta phải trải qua.
Đỗ Thất Nguyệt vùi mặt trong tấm thảm, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, dù mọi người trên thế giới này đều tin rằng Hoắc Kình đã chết thì cô ấy cũng chắc chắn anh ta vẫn còn sống, cô ấy sẽ chờ anh ta sống sót trở về.
Đỗ Thất Nguyệt bị người ta lôi dậy rồi tống vào nhà tắm.
Hai người phụ nữ khoảng 50 tuổi lạnh lùng quẳng cô ấy vào bồn tắm, sau đó cọ rửa sạch sẽ cho cô ấy từ trên xuống dưới, tiếp theo bao quanh người cô ấy bằng một chiếc khăn tắm.
“Ra ngoài với chúng tôi”.
Đỗ Thất Nguyệt bị bộ lôi ra căn phòng bên ngoài để sấy tóc, một người phụ nữ trong số đó lại lấy một bộ đồ ngủ không thể gợi cảm hơn ra cho cô ấy thay.
Cô ấy để mặc người ta sắp xếp như một con rối, cho đến khi mọi thứ xong xuôi, hai người kia mới khoác thêm cho cô cái áo choàng tắm rồi đưa cô đến phòng ngủ chính của Hoắc Kình.
Hoắc Hướng Đông muốn làm nhục Đỗ Thất Nguyệt ở địa bàn của Hoắc Kình, bởi như vậy mới có thể sỉ nhục anh ta một cách triệt để.
Cửa mở ra, Đỗ Thất Nguyệt hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Cô ấy đang vô cùng sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy muốn quay người chạy trốn nhưng cửa phòng đã khoá chặt sau lưng.
Đỗ Thất Nguyệt ra sức đập cửa rồi hô hoán, nhưng mọi thứ đều vô dụng, vì cô ấy biết Hoắc Kình đang mất tích, cô ấy lại không quen biết ai ở đây để mà cầu cứu.
“Bảo sao mà Hoắc Kình thích cô, đúng là được phết đấy!”
Hoắc Hướng Đông hất hàm dựa người vào sofa, sau đó lười biếng vẫy tau với người bên cạnh: “Hôm nay chú mày hời nhé, chơi con đàn bà của Hoắc Kình đi, ha ha…”
Hắn cười phá lên, từ khi Hoắc Kình về nước đến nay đã nửa năm, hắn luôn bị anh ta chèn ép đến mức không thở nổi. Nhưng hôm nay, cuối cùng hắn đã thoát khỏi cảm giác đó và có thể sỉ nhục Hoắc Kình để đòi lại mọi thứ rồi.
“Nhớ là chơi cho sướng vào, đừng quên quay lại làm kỷ niệm, chuyện vui trong đời đấy”.
Hoắc Hướng Đông châm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Đỗ Thất Nguyệt bị lôi vào phòng, không lâu sau, Hoắc Hướng Đông đã nghe thấy tiếng khóc lóc cùng la hét van xin của cô ấy.
Sau đó, hình như bị ai đó bạt tai cho mấy cái liên tục nên tiếng khóc của cô ấy đã nhỏ dần.
Hắn như con sói khát máu cuối cùng cũng xử lý được con mồi nên toàn thân đều thấy khoan khoái.
Nếu người đang khóc lóc van xin là Hoắc Kình thì tốt biết bao, còn gì khiến con người ta kích thích hơn khi thấy kẻ thù không đội trời chung quỳ luỵ van nài chứ.
Trời tối đen như mực.
Đỗ Thất Nguyệt bị tống ra khỏi biệt thự.
Toàn thân cô ấy đầy vết thương trông vô cùng thê thảm, ngoài các vết cắn, cấu xé ra thì còn bị phỏng do tàn thuốc nữa.
Sau khi ném cô ấy ra bên ngoài thì nhóm người kia rời đi.
Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới nền cỏ, không biết bao lâu sau mới chầm chậm bò dậy được.
Ánh trăng lưỡi liềm lẳng lẳng treo trên cao, ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng cả thế gian.
Nhưng không chiếu được đến những chỗ khuất.
Đỗ Thất Nguyệt dựa vào thân cây rồi ngẩng lên nhìn trời, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cơ thể cô ấy đã bị vấy bẩn, sao cô ấy còn xứng với Hoắc Kình được nữa, cô ấy không đủ tư cách để trở thành vợ của anh nữa rồi.
Đỗ Thất Nguyệt cắn môi, gương mặt đầy vết thương được ánh trắng chiếu rọi, đáy mắt thì chứa đầy vẻ không cam tâm.
Chương 100: Cô đi đâu?
Tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi, Dư Kiều lấy tờ danh thiếp mà tối đó Thời Viễn Sơn đưa cho cô, sau đó gửi một tin nhắn.
Dư Kiều chỉ ôm một hi vọng nhỏ nhoi, nhưng không ngờ Thời Viễn Sơn đã nhắn lại rất nhanh.
“Ông Thời, tôi có thể nhờ ông giúp một việc được không? Tôi xem thời sự thấy có một vụ tai nạn xe trên cầu cao tốc vào tối qua, nghe nói người gặp nạn là cậu chủ nhà họ Hoắc, ông có thể nghe ngóng hộ tôi xem anh ấy có làm sao không…”
“Cô yên tâm, tôi sẽ cho người đi điều tra, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ nhắn cho cô biết ngay”, biết cô không thể nói chuyện nên Thời Viễn Sơn cũng rất chu đáo nhắn lại.
Dư Kiều gửi tiếp một tin nhắn cảm ơn, Thời Viễn Sơn nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhớ đến dáng vẻ ca hát của cô hôm đó, loáng cái đã hơn 20 năm rồi, ông ấy một thân một mình vất vả ở nước ngoài đến tận nay, coi như cũng có chút thành tựu, nhưng trái tim vẫn cô đơn lẻ loi.
Dư Kiều làm ông ấy nhớ tới cô gái năm đó, đây cũng là lý do Thời Viễn Sơn không nỡ từ chối Dư Kiều.
Tuy ông ấy không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng Dư Kiều đã mở lời nhờ vả thì ông ấy lập tức đồng ý ngay.
Nghe ngóng về chuyện này không khó, vì Hoắc Hướng Đông đã tung tin ra rồi. Nghe đâu sau khi biết chuyện, Hoắc Trạm Đình đã đau lòng đến mức ngất xỉu, còn sản nghiệp của Hoắc Kình đã thuộc về Hoắc Hướng Đông.
Dư Kiều nhanh chóng nhận được tin từ Thời Viễn Sơn.
“Tôi cho người đi nghe ngóng rồi, người gặp chuyện là cậu bảy của nhà họ Hoắc, tên là Hoắc Kình, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy xác”.
Dư Kiều nhận được tin nhắn thì vẫn đang dở việc trong bếp, nhưng cô lại cầm điện thoại chạy ra ngoài.
“A Kiều, cô cuống lên làm gì thế hả?”
Quản gia bực mình trách mắng, Dư Kiều run tay rồi viết nhanh lên giấy: “Tôi có chút việc muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến được không?”
“Thế cô đi xin cậu chủ đi, ngày mai bà cụ và cậu Tiêu bay rồi, tối nay ông cụ cũng đến dùng bữa, bà cụ rất thích món ăn do cô nấu, cô mà đi thì ai làm?”
“A Kiều, sao thế?”
Tiêu Bình Sinh đi từ ngoài vào, thấy Dư Kiều hồn bay phách lạc đứng đó thì vội đi tới hỏi han.
“A Kiều bảo có việc muốn xin nghỉ để ra ngoài một chuyến…”, quản gia vội đáp.
“Có chuyện gì để tôi đưa cô đi”.
Lúc này, Dư Kiều không màng gì nữa nên lập tức đồng ý ngay.
Tiêu Bình Sinh mỉm cười: “Đi theo tôi, tôi lái xe đưa cô đi”.
Quản gia thấy thế thì không ngăn cản nữa, đành trơ mắt nhìn Dư Kiều đi theo Tiêu Bình Sinh.
Hai người đi qua vườn qua đến chỗ để xe, đúng lúc này xe của Tiêu Định Bân cũng đi từ ngoài vào.
Qua kính xe, anh nhìn thấy Tiêu Bình Sinh và Dư Kiều nên lập tức cau mày.
Tài xế đỗ xe xong, anh xuống xe rồi chào hỏi với Tiêu Bình Sinh, sau đó nhìn sang Dư Kiều: “Cô làm gì thế?”
Tiêu Bình Sinh đáp: “A Kiều có chút việc phải ra ngoài, vừa hay tôi cũng đang có việc nên đưa cô ấy đi một đoạn”.
“Chuyện gì?”, Tiêu Định Bân không nhìn Tiêu Bình Sinh mà vẫn hỏi Dư Kiều.
Viền mắt cô đỏ hoa như vừa khóc xong, cô đứng sau lưng Tiêu Bình Sinh như có ý ỷ lại vào anh ấy.
Chương 101: Tha thứ
Nhớ đến lúc trước Tiêu Bình Sinh còn nói muốn đưa cô cùng đi nước ngoài, trong lòng Tiêu Định Bân càng buồn bực.
Dư Kiều không nói gì, lòng cô rất hoang mang, cô thực sự không thể tin được việc Hoắc Kình thực sự đã gặp bất trắc.
Nhưng, trước đó Triệu Tấn Tây nói như vậy, bây giờ Thời Viễn Sơn cũng nói thế, người lái xe thực sự là anh ta, Dư Kiều dù không muốn tin cũng không còn cách nào khác.
“Định Bân, có phải cậu hơi bao đồng rồi không? Cho dù A Kiều là người làm nhà các cậu, nhưng cô ấy cũng có tự do của mình chứ?”
Tiêu Bình Sinh tiến lên một bước, bảo vệ Dư Kiều sau lưng: “A Kiều, đừng sợ”.
“Chú họ, chú có ý gì?”
“Tôi không có ý gì cả, tôi lại muốn hỏi Định Bân cậu làm khó A Kiều như vậy là có ý gì?”
“Cô ấy đã có chồng sắp cưới rồi, chú họ, chú chắc chắn muốn tiếp tục mập mờ với cô ấy như vậy sao?”
“Tôi không hiểu lời này của cậu có ý gì, nhưng giữa tôi và A Kiều là trong sạch”.
“Trong sạch?”. Tiêu Định Bân cảm thấy rất nực cười, không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Chú hỏi cô ấy xem, có dám nói lời như vậy không”.
Dư Kiều bỗng từ sau lưng Tiêu Bình Sinh đi ra, cô nhìn Tiêu Định Bân, cố hết sức nói từng câu từng chữ: “Tôi, một mình, đi, ra ngoài, có được, có được không?”
“Cô ra ngoài làm gì?”
Dư Kiều không muốn vô cớ gây sự, ngẫm nghĩ rồi lấy giấy bút ra viết: “Tôi đi gặp một người bạn, nghe nói anh ấy gặp chuyện rồi”.
“Bạn? Bạn gì?”
“Anh Tiêu, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói chứ?”
Tiêu Định Bân khựng lại, qua một lúc mới nói: “Khi nào mới quay về?”
Dư Kiều may chóng viết lên giấy: “Tôi sẽ tranh thủ quay về trước giờ cơm tối, sẽ không làm lỡ việc chuẩn bị cơm tối”.
Lúc này Tiêu Định Bân mới không tình nguyện mà gật đầu.
Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm, bất chấp mọi thứ mau chóng đi ra ngoài cửa lớn.
Tiêu Bình Sinh không kiềm được muốn đuổi theo, Tiêu Định Bân lại gọi tài xế mình đến: “Trịnh Xuyên, anh đưa A Kiều đi một đoạn”.
Dư Kiều không bảo Trịnh Xuyên đưa mình đến bên bờ sông, cô xuống xe ở một trạm xe buýt.
Trịnh Xuyên nhìn cô lên chuyến xe số hai mươi sáu, đang định quay đầu rời đi thì điện thoại vang lên.
Anh ta vội nghe máy: “Cậu chủ…”
Trịnh Xuyên đi theo xe buýt số hai mươi sáu cả quãng đường, đi đến bên bờ sông.
Dư Kiều xuống xe, chạy thẳng đến hiện trường tai nạn xe đang bị lập hàng rào.
Lan can bị va chạm đang được tu sửa, mặt sông bên dưới lan can có thể nhìn thấy các thuyền cứu hộ đang tìm kiếm khắp nơi.
Dư Kiều từng bước tiến lên phía trước, nhìn xuống nước sông chảy xiết, trong lòng dần lạnh lẽo.
Xe đụng nặng như vậy, anh ta chắc chắn đã bị thương, cho dù bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể, e là cũng lành ít dữ nhiều.
Dư Kiều chầm chậm quỳ xuống, ký ức ngày xưa cùng Hoắc Kình bỗng hiện lên trước mắt cô như từng thước phim.
Thiếu niên điển trai ở độ tuổi thanh xuân, gương mặt lúc nào cũng có chút chán đời và lạnh nhạt, nhưng dù anh ta trông có lạnh lùng thế nào thì khi cùng cô, trêu đùa cô, đọc sách, ăn cơm với cô, anh ta không bao giờ tỏ ra lạnh lẽo.
Dư Kiều nhớ ra là có rất nhiều lần, khi ở bên ngoài chơi đùa mệt mỏi, cô đều nhõng nhẽo để Hoắc Kình cõng cô quay về.
Lúc đó cô là viên ngọc được nâng niu trong tay của nhà họ Dư, trước giờ cô luôn nghĩ trên thế giới này không có chuyện gì mà cô không thể nhõng nhẽo để đạt tới.
Ngay cả khi ở trường, dù Hoắc Kình được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ không dám tỏ tình nhưng chỉ cần cô lên tiếng hô một tiếng “anh Hoắc Kình” thì đối phương luôn đồng ý tất cả yêu cầu của cô.
Sau này, cô và Tô Tẩm chật vật sinh sống ở nông thôn, cô cũng từng hận Hoắc Kình vì đã bỏ đá xuống giếng khi huỷ hôn, tuy những hận thù dần dần phai nhạt theo những biến cố cuộc sống, thậm chí đến cuối cùng, cô đã quên đi người tên Hoắc Kình này.
Nhưng không thể phủ nhận, khi biết được những ngày tháng tàn khốc mà mẹ con Hoắc Kình phải trải qua những năm vừa rồi, cô đã buông bỏ hận thù, thậm chí còn xem anh ta là người anh trai thân thiết như lúc xưa, cảm thấy đau lòng vì những gì anh ta phải trải qua.