-
Chương 96-98
Chương 96: Không xin lỗi
Tiêu Định Bân cũng thoáng vẻ bất ngờ, những lời nói vừa rồi của Dư Tiêu Tiêu đúng là hơi quá đáng.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Bình Sinh là con riêng và không được gia tộc thừa nhận, thậm chí còn suýt mất mạng, may có bà cụ Tiêu ra tay cứu giúp rồi nhận nuôi thì anh ấy mới có được như ngày hôm nay.
“Định Bân, em vừa lỡ lời…”
“Không sao, cô Dư là người hồn nhiên không rành thế sự, đây cũng là mộ chuyện tốt”, Tiêu Bình Sinh mỉm cười rồi nói với Tiêu Định Bân: “Định Bân, từ sau khi về nước, tôi với bà luôn làm phiền đến cậu, thật ra tôi với bà cũng chuẩn bị về rồi…”
“Tiêu Tiêu, anh nhắc lại, mau xin lỗi bà với chú ngay!”
Giọng của Tiêu Định Bân nghiêm lại, anh cũng sầm mặt nhìn Dư Tiêu Tiêu với vẻ mặt không còn dịu dàng như trước.
Triệu Tấn Tây cũng lên tiếng: “Hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi, cô Dư, nếu tôi nhớ không nhầm thì vợ đầu của bố cô - Dư Văn Xương mang họ Tô chứ không phải họ Triệu đúng không?”
Dư Tiêu Tiêu lập tức biến sắc mặt: “Tôi, tôi…”
Tiêu Phượng Nghi cười lạnh một tiếng rồi nói với vẻ thâm sâu: “Ra còn có chuyện này nữa”.
Dư Tiêu Tiêu chợt đỏ bừng mặt, sau đó vứt đôi đũa đi rồi đứng dậy cứng miệng nói: “Các người đều không thích tôi, đều coi thường tôi”.
Triệu Tấn Tây phì cười: “Cô Dư nói gì thế, cô có phải là tiền đâu mà ai cũng thích cho được?”
“Định Bân, anh không nói đỡ cho em đúng không? Anh không thấy họ đang hùa nhau vào ăn hiếp em à?”
“Tiêu Tiêu, chuyện hôm nay rõ ràng là em sai trước, em nên xin lỗi bà với chú”.
“Dựa vào đâu mà bắt em phải xin lỗi chứ, em không xin”.
Dư Tiêu Tiêu đẩy ghế ra, sau đó quay người chạy mất: “Triệu Cường, Triệu Cường đâu, lái xe đưa tôi về nhà ngay!”
Tiêu Định Bân sa sầm mặt nhưng không hề đuổi theo.
Dư Tiêu Tiêu lên xe, chiếc xe rời khỏi nhà họ Tiêu rồi nhưng cô ta vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Định Bân đâu, vì thế khó tránh khỏi thấy hơi tủi thân: “Triệu Cường, tôi không muốn về nhà, anh đưa tôi đến câu lạc bộ Cẩm Hồ đi, tôi hẹn bạn tắm suối nước nóng ở đó”.
“Vâng thưa cô”.
Dư Tiêu Tiêu ngoái lại nhìn khu vườn xinh đẹp lấp ló dưới những tán cây xanh mà trong lòng không khỏi chửi thâm, bà già Tiêu Phượng Nghi chết tiệt, chắc cũng chẳng thọ được lâu nữa đâu.
Chờ khi Dư Tiêu Tiêu đi rồi, Triệu Tấn Tây mới cười nói: “Nhà giàu mới nổi toàn kiểu này”.
“Đủ rồi đấy Tấn Tây”.
Tiêu Định Bân chỉ thấy đau đầu, vốn qua đêm vừa rồi, mối quan hệ giữa anh và Dư Tiêu Tiêu đã tiến triển tốt đẹp thêm một bước. Anh cũng đã hạ quyết tâm bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, nhưng những lời nói hôm nay của Dư Tiêu Tiêu thật sự khiến anh bất ngờ.
“Định Bân, tiệc mừng thọ của ông cháu đã xong, vài hôm nữa bà và Bình Sinh sẽ về”
“Bà, Tiêu Tiêu còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, bà đừng để bụng mấy lời nói của cô ấy, bà cứ ở lại đi ạ…”
Tiêu Phượng Nghi vỗ tay anh: “Bà có giận con bé đâu, nhưng bà về nước cũng lâu rồi nên nhớ nhà quá, Bình Sinh cũng còn cả đống việc của công ty nên không thể ở chơi thêm nữa”.
Tiêu Định Bân và Tiêu Phượng Nghi rất thân thiết nên anh hiểu là bà vẫn thấy hơi buồn, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của anh với Dư Tiêu Tiêu nên mới không nói ra.
“Định Bân, bà có một thỉnh cầu thế này, đây cũng là thỉnh cầu của Bình Sinh, cháu đồng ý được không?”
Chương 97: Dư Kiều có chồng sắp cưới rồi
“Sao bà lại nói khách sáo với cháu thế ạ, chỉ cần bà muốn thì cháu sẽ đồng ý hết”.
Tiêu Phượng Nghi vui vẻ nói: “Cháu cũng biết rồi đó, bà không có con cái gì mà chỉ có mỗi Bình Sinh thôi, chú nó được bà nuôi từ nhỏ nên bà cũng coi chú nó như con ruột. Bình Sinh chỉ lớn hơn cháu có mấy tuổi, nhưng giờ cũng sắp 30 rồi, vậy mà vẫn chưa ưng ý được cô gái nào. Bà cũng đang sốt ruột với chuyện cưới xin của chú đây… Bây giờ, bà với chú sắp đi rồi thì Bình Sinh mới bảo với bà là thấy cô bé A Kiều rất được, vì thế muốn hỏi ý cô bé xem có muốn cùng về Thuỵ Sỹ với bà và chú không…”
“Anh Tiêu cũng thích A Kiều à?”, Triệu Tấn Tây lập tức nói: “Tôi thấy A Kiều rất ngoan, tay nghề nấu nướng lại giỏi, một người như vậy được bao nhiều yêu mến mà Định Bân toàn ngứa mắt rồi hạch sách người ta đủ đường…”
Tiêu Định Bân lừ mắt với Triệu Tấn Tây rồi nhẹ nhàng nói với Tiêu Phượng Nghi: “Bà ơi, nếu là chuyện khác thì cháu sẽ đồng ý với bà ngay, nhưng chuyện này thì không được ạ”.
“A Kiều không muốn xuất ngoại à?”
Tiêu Định Bân mỉm cười đáp: “A Kiều đã có chồng sắp cưới rồi, chẳng mấy nữa là kết hôn”.
“Cái gì?”
Tiêu Phượng Nghi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Tiêu Định Bân sai người vào bếp gọi Dư Kiều ra: “Cô tự nói đi”.
“A Kiều, cô đã có chồng sắp cưới rồi ư?”
Tiêu Bình Sinh đi tới cạnh Dư Kiều rồi cúi xuống nhìn cô, đôi mắt hạnh đa tình của anh chợt có vẻ thâm trầm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Nếu cô có gì khổ tâm thì cứ nói với tôi, tôi có thể giải quyết cho cô, A Kiều, đừng sợ gì cả”.
Tiêu Bình Sinh thấy Dư Kiều cụp mắt đứng đó, chiếc khăn đã che mất nửa gương mặt của cô, hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, anh ấy không nhịn được giơ tay lên định nắm lấy tay cô.
“A Kiều”, Tiêu Định Bân chợt gọi tên cô: “Chú Tiêu đang hỏi cô đấy”.
Dư Kiều ngước lên nhìn Tiêu Định Bân, sau đó cô lấy giấu bút trong túi ra viết: “Anh Tiêu, cảm ơn anh đã quan tâm nhưng tôi đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ lấy chồng, tôi không thể xuất ngoại với bà được, xin lỗi”.
Tiêu Bình Sinh cầm mảnh giấy đó nhìn thật lâu, mãi sau mới mỉm cười rồi dịu dàng nói với Dư Kiều: “A Kiều, vết thương trên mặt cô đỡ nhiều chưa? Thuốc đó thoa có tác dụng không?”
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh”.
“Vậy thì tốt rồi, chờ tôi về Thuỵ Sỹ rồi sẽ gửi cho cô tiếp nhé?”
“Không cần đâu ạ, không cần phiền anh như vậy”.
“Phiền gì đâu, tôi tiện tay thôi”.
Dư Kiều đang định cúi đầu viết gì đó thì Tiêu Định Bân đã nói: “Lát cô đi siêu thị mua nhiều đồ ăn vào, mai tôi có vài người bạn đến ăn trưa, cô hãy chuẩn bị trước đi”.
Dư Kiều gật đầu rồi quay người vào bếp.
Tiêu Bình Sinh nhìn bóng lưng cô biến mất, nhưng mãi lâu sau vẫn không ngoảnh đi.
Tiêu Phượng Nghi thấy mà đau lòng nhưng chẳng biết làm sao, cả đời bà sống ngay thẳng nên không thể làm mấy chuyện như cướp dâu được.
Giờ chuyện đã vậy, chỉ trách hai người không có duyên thôi.
Tiêu Bình Sinh đẩy Tiêu Phượng Nghi về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Tấn Tây và Tiêu Định Bân vẫn ngồi nói chuyện ở phòng khách.
“Định Bân, cậu đoán thử xem lần này Hoắc Kình xảy ra chuyện là do ai làm?”
Chương 98: Đỗ Thất Nguyệt gặp nạn
“Còn ai ngoài người nhà họ Hoắc nữa”.
“Tôi đoán khả năng cao là Hoắc Hướng Đông, anh ta là con trưởng của nhà họ Hoắc, lẽ ra là người thừa kế chắc rồi, nhưng nghe đâu sau khi Hoắc Kình về nước, Hoắc Hướng Đông liên lục bị ông già mắng vì làm việc sơ suất”.
“Chuyện này liên quan gì đến bọn mình đâu”, Tiêu Định Bân nói đến đây thì chợ nhớ tới cảnh gặp Hoắc Kình ở nhà bếp vào hôm qua, sau khi Triệu Tấn Tây nói Hoắc Kình xảy ra chuyện thì trong bếp có tiếng bát đũa rơi vỡ.
Anh chợt thấy khó chịu một cách kỳ lạ, lẽ nào giữa A Kiều và Hoắc Kình có bí mật gì đó mà người ngoài không biết?
“Haizz, đúng là đáng tiếc!”
Triệu Tấn Tây thờ dài một hơi, Tiêu Định Bân chợt nói: “Cũng có thể chiếc xe hôm qua không phải anh ta lái”.
Trong phòng bếp lại vang lên tiếng động.
Tiêu Định Bân cong khoé môi, thì ra Dư Kiều đang nghe anh và Triệu Tấn Tây nói chuyện.
Cô và Hoắc Kình có dây dưa từ trước, hay mới chỉ bắt đầu từ tối qua?
“Chắc chắn là anh ta lái mà, tài xế cũng chứng thực rồi, bảo tối qua anh ta nói có việc quan trọng cần làm nên không cho tài xế đi cùng”.
Cuối cùng thì Dư Kiều cũng rơi nước mắt.
Hoắc Kình…
Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới đất, một bàn chân đàn ông đạp mạnh vào mặt cô ấy.
“Phá hết chỗ này đi cho tao, đập hết rồi đốt, tóm lại là tao không muốn nhìn thấy một thứ gì lên quan đến Hoắc Kình nữa”.
Hoắc Hướng Đông ngồi trên sofa, sau đó châm một điếu xì gà rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
Đỗ Thất Nguyệt vốn đã nằm im chịu trận, nhưng nghe thấy vậy xong thì lại vùng vẫy: “Anh Hoắc Kình không thể chết được, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ quay về…”
Hoắc Hướng Đông bật cười: “Cô là người phụ nữ của nó à?”
Hắn đứng dậy rồi đi tới trước mặt Đỗ Thất Nguyệt, sau đó nâng cằm cô ấy lên: “Trông cũng được đấy”.
Đỗ Thất Nguyệt lập tức có vẻ sợ hãi: “Anh đừng động vào tôi, đừng…”
“Đàn bà của Hoắc Kình”, Hoắc Hướng Đông vỗ vào mặt Đỗ Thất Nguyệt rồi cười nói với thuộc hạ: “Chúng mày nói xem ngủ với đàn bà của Hoắc Kình có khác với những con đàn bà khác không?”
Bọn kia lập tức cười phá lên, Đỗ Thất Nguyệt run như cầy sấy, sau đó liều mạng muốn vùng ra nhưng đã bị ăn ngay một cú đá vào bụng, cô ấy kêu lên đau đớn rồi nằm im dưới đất bất động.
“Lát tắm rửa cho nó sạch sẽ rồi mang đến phòng tao”.
Nói rồi, Hoắc Hướng Đông ấn tàn xì gà lên vai Đỗ Thất Nguyệt, giờ hắn đang thấy rất vui, Hoắc Kình đã chết, tảng đá gây cản trở nhất cho hắn đã không còn trên đời này nữa, mọi thứ của Hoắc Kình sẽ thuộc về hắn.
Đỗ Thất Nguyệt đau đớn kêu lên, Hoắc Hướng Đông buông lỏng tay, trong không khí có mùi khét, hắn ném mẩu thuốc xuống đất rồi giậm lên, sau đó mới rời đi.
Từ nay trở đi, hắn muốn cả kinh đô này không còn dấu vết gì của Hoắc Kình nữa.
Anh Hoắc Kình, anh sẽ không chết đúng không?
Khi còn ở nước ngoài, sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà anh vẫn dựa vào sức lực cùng trí thông minh để thoát được cơ mà.
Giờ chỉ có một Hoắc Hướng Đông con cỏn thì sao có thể tính toán với anh được?
Tiêu Định Bân cũng thoáng vẻ bất ngờ, những lời nói vừa rồi của Dư Tiêu Tiêu đúng là hơi quá đáng.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Bình Sinh là con riêng và không được gia tộc thừa nhận, thậm chí còn suýt mất mạng, may có bà cụ Tiêu ra tay cứu giúp rồi nhận nuôi thì anh ấy mới có được như ngày hôm nay.
“Định Bân, em vừa lỡ lời…”
“Không sao, cô Dư là người hồn nhiên không rành thế sự, đây cũng là mộ chuyện tốt”, Tiêu Bình Sinh mỉm cười rồi nói với Tiêu Định Bân: “Định Bân, từ sau khi về nước, tôi với bà luôn làm phiền đến cậu, thật ra tôi với bà cũng chuẩn bị về rồi…”
“Tiêu Tiêu, anh nhắc lại, mau xin lỗi bà với chú ngay!”
Giọng của Tiêu Định Bân nghiêm lại, anh cũng sầm mặt nhìn Dư Tiêu Tiêu với vẻ mặt không còn dịu dàng như trước.
Triệu Tấn Tây cũng lên tiếng: “Hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi, cô Dư, nếu tôi nhớ không nhầm thì vợ đầu của bố cô - Dư Văn Xương mang họ Tô chứ không phải họ Triệu đúng không?”
Dư Tiêu Tiêu lập tức biến sắc mặt: “Tôi, tôi…”
Tiêu Phượng Nghi cười lạnh một tiếng rồi nói với vẻ thâm sâu: “Ra còn có chuyện này nữa”.
Dư Tiêu Tiêu chợt đỏ bừng mặt, sau đó vứt đôi đũa đi rồi đứng dậy cứng miệng nói: “Các người đều không thích tôi, đều coi thường tôi”.
Triệu Tấn Tây phì cười: “Cô Dư nói gì thế, cô có phải là tiền đâu mà ai cũng thích cho được?”
“Định Bân, anh không nói đỡ cho em đúng không? Anh không thấy họ đang hùa nhau vào ăn hiếp em à?”
“Tiêu Tiêu, chuyện hôm nay rõ ràng là em sai trước, em nên xin lỗi bà với chú”.
“Dựa vào đâu mà bắt em phải xin lỗi chứ, em không xin”.
Dư Tiêu Tiêu đẩy ghế ra, sau đó quay người chạy mất: “Triệu Cường, Triệu Cường đâu, lái xe đưa tôi về nhà ngay!”
Tiêu Định Bân sa sầm mặt nhưng không hề đuổi theo.
Dư Tiêu Tiêu lên xe, chiếc xe rời khỏi nhà họ Tiêu rồi nhưng cô ta vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Định Bân đâu, vì thế khó tránh khỏi thấy hơi tủi thân: “Triệu Cường, tôi không muốn về nhà, anh đưa tôi đến câu lạc bộ Cẩm Hồ đi, tôi hẹn bạn tắm suối nước nóng ở đó”.
“Vâng thưa cô”.
Dư Tiêu Tiêu ngoái lại nhìn khu vườn xinh đẹp lấp ló dưới những tán cây xanh mà trong lòng không khỏi chửi thâm, bà già Tiêu Phượng Nghi chết tiệt, chắc cũng chẳng thọ được lâu nữa đâu.
Chờ khi Dư Tiêu Tiêu đi rồi, Triệu Tấn Tây mới cười nói: “Nhà giàu mới nổi toàn kiểu này”.
“Đủ rồi đấy Tấn Tây”.
Tiêu Định Bân chỉ thấy đau đầu, vốn qua đêm vừa rồi, mối quan hệ giữa anh và Dư Tiêu Tiêu đã tiến triển tốt đẹp thêm một bước. Anh cũng đã hạ quyết tâm bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, nhưng những lời nói hôm nay của Dư Tiêu Tiêu thật sự khiến anh bất ngờ.
“Định Bân, tiệc mừng thọ của ông cháu đã xong, vài hôm nữa bà và Bình Sinh sẽ về”
“Bà, Tiêu Tiêu còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, bà đừng để bụng mấy lời nói của cô ấy, bà cứ ở lại đi ạ…”
Tiêu Phượng Nghi vỗ tay anh: “Bà có giận con bé đâu, nhưng bà về nước cũng lâu rồi nên nhớ nhà quá, Bình Sinh cũng còn cả đống việc của công ty nên không thể ở chơi thêm nữa”.
Tiêu Định Bân và Tiêu Phượng Nghi rất thân thiết nên anh hiểu là bà vẫn thấy hơi buồn, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của anh với Dư Tiêu Tiêu nên mới không nói ra.
“Định Bân, bà có một thỉnh cầu thế này, đây cũng là thỉnh cầu của Bình Sinh, cháu đồng ý được không?”
Chương 97: Dư Kiều có chồng sắp cưới rồi
“Sao bà lại nói khách sáo với cháu thế ạ, chỉ cần bà muốn thì cháu sẽ đồng ý hết”.
Tiêu Phượng Nghi vui vẻ nói: “Cháu cũng biết rồi đó, bà không có con cái gì mà chỉ có mỗi Bình Sinh thôi, chú nó được bà nuôi từ nhỏ nên bà cũng coi chú nó như con ruột. Bình Sinh chỉ lớn hơn cháu có mấy tuổi, nhưng giờ cũng sắp 30 rồi, vậy mà vẫn chưa ưng ý được cô gái nào. Bà cũng đang sốt ruột với chuyện cưới xin của chú đây… Bây giờ, bà với chú sắp đi rồi thì Bình Sinh mới bảo với bà là thấy cô bé A Kiều rất được, vì thế muốn hỏi ý cô bé xem có muốn cùng về Thuỵ Sỹ với bà và chú không…”
“Anh Tiêu cũng thích A Kiều à?”, Triệu Tấn Tây lập tức nói: “Tôi thấy A Kiều rất ngoan, tay nghề nấu nướng lại giỏi, một người như vậy được bao nhiều yêu mến mà Định Bân toàn ngứa mắt rồi hạch sách người ta đủ đường…”
Tiêu Định Bân lừ mắt với Triệu Tấn Tây rồi nhẹ nhàng nói với Tiêu Phượng Nghi: “Bà ơi, nếu là chuyện khác thì cháu sẽ đồng ý với bà ngay, nhưng chuyện này thì không được ạ”.
“A Kiều không muốn xuất ngoại à?”
Tiêu Định Bân mỉm cười đáp: “A Kiều đã có chồng sắp cưới rồi, chẳng mấy nữa là kết hôn”.
“Cái gì?”
Tiêu Phượng Nghi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện từ khi nào vậy?”
Tiêu Định Bân sai người vào bếp gọi Dư Kiều ra: “Cô tự nói đi”.
“A Kiều, cô đã có chồng sắp cưới rồi ư?”
Tiêu Bình Sinh đi tới cạnh Dư Kiều rồi cúi xuống nhìn cô, đôi mắt hạnh đa tình của anh chợt có vẻ thâm trầm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Nếu cô có gì khổ tâm thì cứ nói với tôi, tôi có thể giải quyết cho cô, A Kiều, đừng sợ gì cả”.
Tiêu Bình Sinh thấy Dư Kiều cụp mắt đứng đó, chiếc khăn đã che mất nửa gương mặt của cô, hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong đáy mắt, anh ấy không nhịn được giơ tay lên định nắm lấy tay cô.
“A Kiều”, Tiêu Định Bân chợt gọi tên cô: “Chú Tiêu đang hỏi cô đấy”.
Dư Kiều ngước lên nhìn Tiêu Định Bân, sau đó cô lấy giấu bút trong túi ra viết: “Anh Tiêu, cảm ơn anh đã quan tâm nhưng tôi đã đính hôn rồi, không lâu nữa sẽ lấy chồng, tôi không thể xuất ngoại với bà được, xin lỗi”.
Tiêu Bình Sinh cầm mảnh giấy đó nhìn thật lâu, mãi sau mới mỉm cười rồi dịu dàng nói với Dư Kiều: “A Kiều, vết thương trên mặt cô đỡ nhiều chưa? Thuốc đó thoa có tác dụng không?”
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh”.
“Vậy thì tốt rồi, chờ tôi về Thuỵ Sỹ rồi sẽ gửi cho cô tiếp nhé?”
“Không cần đâu ạ, không cần phiền anh như vậy”.
“Phiền gì đâu, tôi tiện tay thôi”.
Dư Kiều đang định cúi đầu viết gì đó thì Tiêu Định Bân đã nói: “Lát cô đi siêu thị mua nhiều đồ ăn vào, mai tôi có vài người bạn đến ăn trưa, cô hãy chuẩn bị trước đi”.
Dư Kiều gật đầu rồi quay người vào bếp.
Tiêu Bình Sinh nhìn bóng lưng cô biến mất, nhưng mãi lâu sau vẫn không ngoảnh đi.
Tiêu Phượng Nghi thấy mà đau lòng nhưng chẳng biết làm sao, cả đời bà sống ngay thẳng nên không thể làm mấy chuyện như cướp dâu được.
Giờ chuyện đã vậy, chỉ trách hai người không có duyên thôi.
Tiêu Bình Sinh đẩy Tiêu Phượng Nghi về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Tấn Tây và Tiêu Định Bân vẫn ngồi nói chuyện ở phòng khách.
“Định Bân, cậu đoán thử xem lần này Hoắc Kình xảy ra chuyện là do ai làm?”
Chương 98: Đỗ Thất Nguyệt gặp nạn
“Còn ai ngoài người nhà họ Hoắc nữa”.
“Tôi đoán khả năng cao là Hoắc Hướng Đông, anh ta là con trưởng của nhà họ Hoắc, lẽ ra là người thừa kế chắc rồi, nhưng nghe đâu sau khi Hoắc Kình về nước, Hoắc Hướng Đông liên lục bị ông già mắng vì làm việc sơ suất”.
“Chuyện này liên quan gì đến bọn mình đâu”, Tiêu Định Bân nói đến đây thì chợ nhớ tới cảnh gặp Hoắc Kình ở nhà bếp vào hôm qua, sau khi Triệu Tấn Tây nói Hoắc Kình xảy ra chuyện thì trong bếp có tiếng bát đũa rơi vỡ.
Anh chợt thấy khó chịu một cách kỳ lạ, lẽ nào giữa A Kiều và Hoắc Kình có bí mật gì đó mà người ngoài không biết?
“Haizz, đúng là đáng tiếc!”
Triệu Tấn Tây thờ dài một hơi, Tiêu Định Bân chợt nói: “Cũng có thể chiếc xe hôm qua không phải anh ta lái”.
Trong phòng bếp lại vang lên tiếng động.
Tiêu Định Bân cong khoé môi, thì ra Dư Kiều đang nghe anh và Triệu Tấn Tây nói chuyện.
Cô và Hoắc Kình có dây dưa từ trước, hay mới chỉ bắt đầu từ tối qua?
“Chắc chắn là anh ta lái mà, tài xế cũng chứng thực rồi, bảo tối qua anh ta nói có việc quan trọng cần làm nên không cho tài xế đi cùng”.
Cuối cùng thì Dư Kiều cũng rơi nước mắt.
Hoắc Kình…
Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới đất, một bàn chân đàn ông đạp mạnh vào mặt cô ấy.
“Phá hết chỗ này đi cho tao, đập hết rồi đốt, tóm lại là tao không muốn nhìn thấy một thứ gì lên quan đến Hoắc Kình nữa”.
Hoắc Hướng Đông ngồi trên sofa, sau đó châm một điếu xì gà rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
Đỗ Thất Nguyệt vốn đã nằm im chịu trận, nhưng nghe thấy vậy xong thì lại vùng vẫy: “Anh Hoắc Kình không thể chết được, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ quay về…”
Hoắc Hướng Đông bật cười: “Cô là người phụ nữ của nó à?”
Hắn đứng dậy rồi đi tới trước mặt Đỗ Thất Nguyệt, sau đó nâng cằm cô ấy lên: “Trông cũng được đấy”.
Đỗ Thất Nguyệt lập tức có vẻ sợ hãi: “Anh đừng động vào tôi, đừng…”
“Đàn bà của Hoắc Kình”, Hoắc Hướng Đông vỗ vào mặt Đỗ Thất Nguyệt rồi cười nói với thuộc hạ: “Chúng mày nói xem ngủ với đàn bà của Hoắc Kình có khác với những con đàn bà khác không?”
Bọn kia lập tức cười phá lên, Đỗ Thất Nguyệt run như cầy sấy, sau đó liều mạng muốn vùng ra nhưng đã bị ăn ngay một cú đá vào bụng, cô ấy kêu lên đau đớn rồi nằm im dưới đất bất động.
“Lát tắm rửa cho nó sạch sẽ rồi mang đến phòng tao”.
Nói rồi, Hoắc Hướng Đông ấn tàn xì gà lên vai Đỗ Thất Nguyệt, giờ hắn đang thấy rất vui, Hoắc Kình đã chết, tảng đá gây cản trở nhất cho hắn đã không còn trên đời này nữa, mọi thứ của Hoắc Kình sẽ thuộc về hắn.
Đỗ Thất Nguyệt đau đớn kêu lên, Hoắc Hướng Đông buông lỏng tay, trong không khí có mùi khét, hắn ném mẩu thuốc xuống đất rồi giậm lên, sau đó mới rời đi.
Từ nay trở đi, hắn muốn cả kinh đô này không còn dấu vết gì của Hoắc Kình nữa.
Anh Hoắc Kình, anh sẽ không chết đúng không?
Khi còn ở nước ngoài, sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà anh vẫn dựa vào sức lực cùng trí thông minh để thoát được cơ mà.
Giờ chỉ có một Hoắc Hướng Đông con cỏn thì sao có thể tính toán với anh được?