-
Chương 81-83
Chương 81: Trừng trị
Cô ấy chỉ là một hầu gái mà chẳng mấy ai để mắt tới, thường ngày hay bị dì Lâm sỉ nhục, cũng không ai nói giúp cho cô ấy, thậm chí có người còn hùa nhau bắt nạt vì muốn lấy lòng dì Lâm.
Cô ấy mới chỉ giúp Dư Kiều đưa đồ ăn cho Tô Tẩm đúng một lần, Dư Kiều vẫn còn ghi nhớ trong lòng mà giúp lại cô ấy.
Tiểu Bình tự hứa với lòng, nếu có một ngày cô hai cần đến mình, cô ấy sẽ giúp đỡ hết mình!
Dư Kiều không hề để bụng chuyện này, cô vẫn âm thầm bận rộn, ngoại trừ việc xuất hiện trong nhà bếp, hầu như không thấy bóng dáng cô trong nhà họ Tiêu.
Tiểu Bình mấy lần muốn sang bắt chuyện với cô, nhưng cô đều né tránh.
Dư Tiêu Tiêu cũng không thấy gây khó dễ cho cô, chỉ coi cô như không khí.
Nhưng trái lại, dì Lâm năm lần bảy lượt làm khó cô.
Dư Kiều ban đầu cũng lười phân bua với bà ta, chưa có điều gì vượt quá giới hạn, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng dì Lâm không biết thế nào là giới hạn, càng ngày càng trở nên ác liệt.
Dư Kiều chẳng những ghét bà ta lòng tham vô đáy mà còn chán ngán sự ác độc của người này, thế nên cô quyết tâm trừng trị một trận.
Khi dì Lâm đêm hôm khuya khoắt réo cô xuống làm đồ ăn, Dư Kiều đã âm thầm cho thứ gì đó vào bát canh.
Dì Lâm uống xong bát canh quay về phòng, không đến hai mươi phút sau, bà ta đột nhiên hét toáng lên xông ra từ phòng của người giúp việc, vừa xé quần áo, vừa lăn lộn trên sàn nhà như mụ điên, một lúc sau, lại giống như mấy con hát đứng trên sân khấu, liếc mắt ngân nga hát hí kịch…
Không chỉ Tiêu Định Bân bị đánh thức, mà ngay cả Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh cũng bị làm cho thức giấc.
Dư Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng như đang diễn trò hề của dì Lâm, toàn thân lập tức run rẩy, còn dì Lâm bị quản gia sai người trói lại, hiện giờ vẫn còn đang khóc lóc điên loạn.
Tiêu Định Bân cho người hắt nước lạnh lên người bà ta thì bà ta mới từ từ tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không nhớ những gì vừa xảy ra, thậm chí còn thắc mắc tại sao đêm hôm mà mình lại đầu bù tóc rối nằm ở ngoài vườn.
Mãi đến khi người làm nhà họ Dư nhỏ giọng kể lại những việc bà ta đã làm ban nãy, cái mặt già nua của bà ta mới đỏ bừng, khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.
“Đây là người làm của nhà họ Dư, Tiêu Tiêu, em tự giải quyết đi”.
Tiêu Định Bân nghe thế thì phiền chán, bỏ lại một câu rồi xoay người lên lầu.
Tiêu Phượng Nghi cũng cười như không cười liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, để Tiêu Bình Sinh đỡ mình về phòng.
Dư Tiêu Tiêu tức giận, chỉ vào mũi dì Lâm mắng chửi một trận sau đó đuổi bà ta về phòng.
Dì Lâm bị mất mặt như vậy, chỉ cảm thấy trên dưới nhà họ Tiêu đều đang cười nhạo mình, đành trốn ở trong phòng ba ngày mới dám rụt rè ra ngoài làm việc.
Nhưng sau sự cố lần này, bà ta đã dè chừng không ít, ngay cả Dư Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cuối mùa hè, thân thể Dư Tiêu Tiêu đã khôi phục khá tốt, mà ông cụ Tiêu cũng sắp mừng thọ bảy mươi tuổi.
Tiêu Định Bân vốn định tổ chức cho ông cụ một lễ mừng thọ hoành tráng đàng hoàng nhưng ông cụ Tiêu nhất định không cho, cuối cùng quyết định ở nhà mở tiệc hai ngày chiêu đãi họ hàng bạn bè.
Nhà họ Dư dĩ nhiên được mời làm khách, mà nhà họ Hoắc với nhà họ Tiêu đều là những gia tộc cùng tồn tại từ lâu đời, quan hệ của ông cụ Hoắc và ông cụ Tiêu cũng khá gần gũi, vì thế nên nhà họ Hoắc cũng nhận được lời mời.
Hoắc Trạm Đình bắt hai anh em Hoắc Kình và Hoắc Hướng Đông tham gia tiệc mừng thọ.
Thật ra đây là lần đầu tiên Hoắc Kình chính thức xuất hiện trước giới thượng lưu trong thủ đô với thân phận là cậu chủ nhà họ Hoắc và phó chủ tịch của Hoắc thị.
Ngoài ra còn có thêm vài gia tộc lớn như nhà họ Triệu, nhà họ Phó, nhà họ Cố,…
Chương 82; Khen ngợi
Vào hai ngày trước buổi tiệc, Triệu Tấn Tây mượn cớ muốn giúp Tiêu Định Bân tổ chức tiệc mừng thọ, công khai chuyển đến nhà Tiêu Định Bân để ăn chực uống ké, hoàn toàn trốn khỏi công việc ở công ty, ung dung làm một kẻ có tiền rảnh rỗi.
Nói là đến để giúp, nhưng kì thực mọi việc đã có đội ngũ chuyên nghiệp làm hết, vào hôm tiệc rượu còn đặc biệt mời cả đầu bếp năm sao Michelin tới trổ tài.
Bởi vậy người như Dư Kiều chỉ được phụ trách một ngày ba bữa.
Triệu Tấn Tây ăn được hai bữa ở nhà Tiêu Định Bân là đã hết lời khen ngợi: “Định Bân, cậu không có thành ý gì cả, nhà cậu mới đổi được đầu bếp nấu ăn ngon như vậy mà không thấy mời tôi đến ăn vài bữa…”
Tiêu Định Bân múc một bát canh sen, lạnh nhạt nói: “Có thứ gì ngon mà cậu chưa từng ăn, còn nhớ đến nhà tôi sao? Dù sao cũng chỉ là bữa cơm bình dân”.
Triệu Tấn Tây lại múc thêm một bát canh cá hoa đào, vẫn chưa thấy đủ: “Canh cá ngon thế này mà tôi còn chưa từng được ăn! Nếu cậu thấy bình thường, vậy giao người cho tôi đi, dù sao tôi cũng thích”.
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Cậu đừng có mơ”.
“Không phải chứ, cậu trở nên keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”
“Đó là người nhà Tiêu Tiêu, cậu chắc là muốn cướp chứ?”
Triệu Tấn Tây nghe xong cũng không còn hứng thú, anh ấy đối với Dư Tiêu Tiêu không có ấn tượng mấy, đối với anh ấy, trừ việc tố số, Dư Tiêu Tiêu chẳng còn gì tốt, căn bản không xứng với người anh em của anh ấy.
“Cô ta làm gì có năng lực tìm một đầu bếp tốt như vậy? Đừng nói là cô ta, cho dù là nhà họ Dư thì cũng không có khả năng đó, đầu bếp trước đây của cậu - thím Lý nấu ăn cũng khá ngon, mà hiện tại tay nghề người này còn tốt hơn thím Lý!”
“Thực ra là người giúp việc nhà họ Dư”.
“Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú với người nhà họ Dư”.
“Tiêu Tiêu đã làm gì cậu, mà sao cậu có thành kiến với cô ta thế”.
“Tôi không có thành kiến gì với cô ta, chỉ là không thích cô ta thôi”. Triệu Tấn Tây dựa lưng về sau, vỗ vỗ chiếc bụng no nê: “Nếu không phải là quá no, tôi còn có thể uống thêm mười bát canh cá nữa”.
Tiêu Định Bân liếc nhìn anh ấy, gọi người đến: “Kêu A Kiều đi nấu cho cậu Triệu một bát canh sơn trà để dễ tiêu hóa thức ăn”.
“A Kiều là ai thế?” Triệu Tấn Tây có chút tò mò hỏi thăm.
“Đầu bếp!” Tiêu Định Bân nho nhã đặt chiếc muôi xuống, hôm nay là lần đầu tiên uống canh gà này, hẳn là A Kiều mới học nấu, anh trước giờ không thích uống canh gà, nhưng món canh cô nấu luôn giữ được vị tươi ngon ban đầu của nguyên liệu, còn cẩn thận loại bỏ đi mùi tanh mà anh không thích.
Hôm nay anh đã uống khá nhiều canh, ăn nửa chén cơm, lúc này cũng muốn uống canh sơn trà A Kiều nấu.
Thật ra thì anh không thích những thứ có vị chua, nhưng canh sơn trà của A Kiều, chua ngọt vừa miệng, rất hợp khẩu vị, anh uống một lần mà vẫn muốn dùng thêm.
“Tôi không thích uống canh sơn trà, tôi không thích đồ chua”.
Triệu Tấn Tây nằm bò xuống thở dài: “Cậu nói xem, tôi cực khổ tập luyện thành cơ bụng tám múi cũng không dễ dàng, ở chỗ cậu vài ngày, dáng người hoàn hảo của tôi đều bị mất, nếu như tôi mập lên thì sẽ bị xóa tên khỏi tứ đại mỹ nam của thủ đô nhỉ?”
“Cậu có thể lựa chọn không đến nhà tôi ăn chực”.
Tiêu Định Bân đứng dậy đi đến phòng khách.
Triệu Tấn Tây cũng đi qua cùng: “Tôi đã ở đây hai, ba ngày, chắc không mập lên đến năm cân đâu ha?”
Tiêu Định Bân không chớp mắt đáp: “Hàng ngày tôi đều ăn đồ ăn A Kiều nấu, cậu thấy tôi có béo không?”
Triệu Tấn Tây đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng mới thấy nhẹ nhõm: “Vậy là được, tôi cũng có thể yên tâm ăn uống rồi”.
Chương 83: Giận
Dư Kiều nấu xong canh sơn tra thì gọi người tới bê lên, nhưng người giúp việc cầu xin cô với vẻ mặt khổ sở: “A Kiều tốt bụng, cô giúp tôi mang lên trước đi, hôm nay cô nấu cơm rất ngon, tôi ăn những hai chén cơm, hiện giờ bụng khó chịu cần phải đi nhà xí…”
Dư Kiều đành chịu, múc ra hai bát canh, tự mình bê lên.
Kì thực trong những ngày vừa qua, cô luôn tuân thủ quy tắc chỉ ở trong nhà bếp, nửa bước cũng không rời, Tiêu Định Bân thấy cô đem canh tới, cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì, sắc mặt ngay lập tức xám xịt.
Có thể do cô thấy Triệu Tấn Tây đang ở đây, nên mới cố ý biểu hiện.
Tối hôm đó anh đã hết lời khuyên nhủ, bảo cô hãy an phận thủ thường, xem ra, cô chỉ coi lời của anh như gió thoảng bên tai.
Triệu Tấn Tây ngược lại có chút hiếu kỳ quan sát Dư Kiều: “Cô là A Kiều đúng chứ? Trên mặt cô đang đeo cái gì vậy? Cô còn trẻ như vậy, tôi cứ tưởng người có tay nghề tốt như cô chắc cũng phải trạc tuổi thím Lý…”
Triệu Tấn Tây hỏi liên tục mấy câu, Dư Kiều cũng chỉ chuyên tâm đem bát canh đặt xuống bàn, phớt lờ anh ấy.
“Này, sao cô không nói chuyện, có biết phép tắc không vậy, tôi đang hỏi cô đấy…”
“Cô ấy bị câm”. Tiêu Định Bân lạnh lùng mở miệng, Triệu Tấn Tây sững sờ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hối hận: “Ồ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy mà hóa ra lại bị câm…”
Tiêu Định Bân không khỏi khinh thường trong lòng, trên mặt còn đang che khăn, chỉ nhìn một cái, làm sao cậu ta biết được người ta xinh hay không chứ?
“Ai bảo cô bê canh ra?” Tiêu Định Bân lạnh lùng nhìn Dư Kiều: “ Lần sau đừng tùy tiện ra khỏi nhà bếp”.
Dư Kiều rất nhanh liếc qua anh, không giải thích, chỉ khẽ gật đầu.
“Sao cậu dữ dằn thế Định Bân, A Kiều mang canh tới cho chúng ta là sai à?” Triệu Tấn Tây đứng dậy kéo Dư Kiều lại: “Cô đừng quan tâm cậu ta, tính tình cậu ta rất quái gở… Tôi hỏi cô, cô học nấu ăn ở đâu vậy, canh cá hoa đào hôm nay cô đã cho những gì vào? Sao trông tươi như vậy…”
Tiêu Định Bân nhìn đăm đăm chỗ tay Triệu Tấn Tây đang nắm lấy cổ tay Dư Kiều, cổ tay cô nhỏ nhắn trắng trẻo, bị bàn tay to lớn của Triệu Tấn Tây phủ lên trên, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Còn cô, sao không biết né tránh, để mặc cho Triệu Tấn Tây nắm tay mình thế sao?
Lông mày của Tiêu Định Bân càng lúc càng nhăn lại, ý lạnh nơi đáy mắt cũng càng lúc càng sâu.
Dư Kiều nhẹ nhàng rút tay về, chỉ vào miệng mình, lắc đầu với Triệu Tấn Tây.
Triệu Tấn Tây hoàn toàn không quan tâm, không ngừng huyên thuyên: “Tôi không thích uống canh có vị chua, nhưng nếu cô đã mất công làm, tôi cũng nên thử một chút…”
Anh ấy cúi đầu uống một ngụm canh, đôi mắt bỗng sáng lên, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên: “A Kiều, cô đúng là thiên tài! Đây là món canh sơn tra ngon nhất tôi từng uống…”
Tuy biết Triệu Tấn Tây đang tâng bốc mình, nhưng Dư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Có ai không thích được người khác khen ngợi, thừa nhận đâu, cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng nụ cười trong mắt cô lại khiến lửa giận bùng lên trong Tiêu Định Bân.
Từ lần đầu gặp cô cho đến bây giờ, anh chưa từng bắt gặp ánh mắt và nụ cười của cô rạng rỡ đến như vậy.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Đi xuống bếp!” Tiêu Định Bân đột nhiên quát, Triệu Tấn Tây nhất thời có chút khó chịu: “Tôi nói vài câu với A Kiều thì làm sao nào?”
“Cậu mới gặp cô ta lần đầu mà đã kêu A Kiều A Kiều thân mật thế này sao?”
Tiêu Định Bân nhìn Triệu Tấn Tây một cách chế giễu: “Ngày thường cũng không thấy cậu sốt sắng với cô gái nào như vậy”.
Ngoại hình và xuất thân của Triệu Tấn Tây đều xếp vào hàng cực phẩm, ngay cả những tiểu thư khuê các trong giới thượng lưu, anh ấy cũng không để ý, ngày thường cũng vô cùng lạnh nhạt đối với những người phụ nữ xung quanh.
Nhưng hôm nay, lại đối với A Kiều khác thường như vậy.
Phải rồi, người phụ nữ này, cho dù chỉ là một người câm không hơn không kém, cũng có thể khiến đàn ông xung quanh chú ý tới, trước đó thì có Tiêu Bình Sinh muốn làm quen cô ta, sau lại có Triệu Tấn Tây, cô ta thật không biết an phận.
Cô ấy chỉ là một hầu gái mà chẳng mấy ai để mắt tới, thường ngày hay bị dì Lâm sỉ nhục, cũng không ai nói giúp cho cô ấy, thậm chí có người còn hùa nhau bắt nạt vì muốn lấy lòng dì Lâm.
Cô ấy mới chỉ giúp Dư Kiều đưa đồ ăn cho Tô Tẩm đúng một lần, Dư Kiều vẫn còn ghi nhớ trong lòng mà giúp lại cô ấy.
Tiểu Bình tự hứa với lòng, nếu có một ngày cô hai cần đến mình, cô ấy sẽ giúp đỡ hết mình!
Dư Kiều không hề để bụng chuyện này, cô vẫn âm thầm bận rộn, ngoại trừ việc xuất hiện trong nhà bếp, hầu như không thấy bóng dáng cô trong nhà họ Tiêu.
Tiểu Bình mấy lần muốn sang bắt chuyện với cô, nhưng cô đều né tránh.
Dư Tiêu Tiêu cũng không thấy gây khó dễ cho cô, chỉ coi cô như không khí.
Nhưng trái lại, dì Lâm năm lần bảy lượt làm khó cô.
Dư Kiều ban đầu cũng lười phân bua với bà ta, chưa có điều gì vượt quá giới hạn, cô vẫn có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng dì Lâm không biết thế nào là giới hạn, càng ngày càng trở nên ác liệt.
Dư Kiều chẳng những ghét bà ta lòng tham vô đáy mà còn chán ngán sự ác độc của người này, thế nên cô quyết tâm trừng trị một trận.
Khi dì Lâm đêm hôm khuya khoắt réo cô xuống làm đồ ăn, Dư Kiều đã âm thầm cho thứ gì đó vào bát canh.
Dì Lâm uống xong bát canh quay về phòng, không đến hai mươi phút sau, bà ta đột nhiên hét toáng lên xông ra từ phòng của người giúp việc, vừa xé quần áo, vừa lăn lộn trên sàn nhà như mụ điên, một lúc sau, lại giống như mấy con hát đứng trên sân khấu, liếc mắt ngân nga hát hí kịch…
Không chỉ Tiêu Định Bân bị đánh thức, mà ngay cả Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh cũng bị làm cho thức giấc.
Dư Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng như đang diễn trò hề của dì Lâm, toàn thân lập tức run rẩy, còn dì Lâm bị quản gia sai người trói lại, hiện giờ vẫn còn đang khóc lóc điên loạn.
Tiêu Định Bân cho người hắt nước lạnh lên người bà ta thì bà ta mới từ từ tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không nhớ những gì vừa xảy ra, thậm chí còn thắc mắc tại sao đêm hôm mà mình lại đầu bù tóc rối nằm ở ngoài vườn.
Mãi đến khi người làm nhà họ Dư nhỏ giọng kể lại những việc bà ta đã làm ban nãy, cái mặt già nua của bà ta mới đỏ bừng, khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.
“Đây là người làm của nhà họ Dư, Tiêu Tiêu, em tự giải quyết đi”.
Tiêu Định Bân nghe thế thì phiền chán, bỏ lại một câu rồi xoay người lên lầu.
Tiêu Phượng Nghi cũng cười như không cười liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, để Tiêu Bình Sinh đỡ mình về phòng.
Dư Tiêu Tiêu tức giận, chỉ vào mũi dì Lâm mắng chửi một trận sau đó đuổi bà ta về phòng.
Dì Lâm bị mất mặt như vậy, chỉ cảm thấy trên dưới nhà họ Tiêu đều đang cười nhạo mình, đành trốn ở trong phòng ba ngày mới dám rụt rè ra ngoài làm việc.
Nhưng sau sự cố lần này, bà ta đã dè chừng không ít, ngay cả Dư Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cuối mùa hè, thân thể Dư Tiêu Tiêu đã khôi phục khá tốt, mà ông cụ Tiêu cũng sắp mừng thọ bảy mươi tuổi.
Tiêu Định Bân vốn định tổ chức cho ông cụ một lễ mừng thọ hoành tráng đàng hoàng nhưng ông cụ Tiêu nhất định không cho, cuối cùng quyết định ở nhà mở tiệc hai ngày chiêu đãi họ hàng bạn bè.
Nhà họ Dư dĩ nhiên được mời làm khách, mà nhà họ Hoắc với nhà họ Tiêu đều là những gia tộc cùng tồn tại từ lâu đời, quan hệ của ông cụ Hoắc và ông cụ Tiêu cũng khá gần gũi, vì thế nên nhà họ Hoắc cũng nhận được lời mời.
Hoắc Trạm Đình bắt hai anh em Hoắc Kình và Hoắc Hướng Đông tham gia tiệc mừng thọ.
Thật ra đây là lần đầu tiên Hoắc Kình chính thức xuất hiện trước giới thượng lưu trong thủ đô với thân phận là cậu chủ nhà họ Hoắc và phó chủ tịch của Hoắc thị.
Ngoài ra còn có thêm vài gia tộc lớn như nhà họ Triệu, nhà họ Phó, nhà họ Cố,…
Chương 82; Khen ngợi
Vào hai ngày trước buổi tiệc, Triệu Tấn Tây mượn cớ muốn giúp Tiêu Định Bân tổ chức tiệc mừng thọ, công khai chuyển đến nhà Tiêu Định Bân để ăn chực uống ké, hoàn toàn trốn khỏi công việc ở công ty, ung dung làm một kẻ có tiền rảnh rỗi.
Nói là đến để giúp, nhưng kì thực mọi việc đã có đội ngũ chuyên nghiệp làm hết, vào hôm tiệc rượu còn đặc biệt mời cả đầu bếp năm sao Michelin tới trổ tài.
Bởi vậy người như Dư Kiều chỉ được phụ trách một ngày ba bữa.
Triệu Tấn Tây ăn được hai bữa ở nhà Tiêu Định Bân là đã hết lời khen ngợi: “Định Bân, cậu không có thành ý gì cả, nhà cậu mới đổi được đầu bếp nấu ăn ngon như vậy mà không thấy mời tôi đến ăn vài bữa…”
Tiêu Định Bân múc một bát canh sen, lạnh nhạt nói: “Có thứ gì ngon mà cậu chưa từng ăn, còn nhớ đến nhà tôi sao? Dù sao cũng chỉ là bữa cơm bình dân”.
Triệu Tấn Tây lại múc thêm một bát canh cá hoa đào, vẫn chưa thấy đủ: “Canh cá ngon thế này mà tôi còn chưa từng được ăn! Nếu cậu thấy bình thường, vậy giao người cho tôi đi, dù sao tôi cũng thích”.
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Cậu đừng có mơ”.
“Không phải chứ, cậu trở nên keo kiệt như vậy từ bao giờ thế?”
“Đó là người nhà Tiêu Tiêu, cậu chắc là muốn cướp chứ?”
Triệu Tấn Tây nghe xong cũng không còn hứng thú, anh ấy đối với Dư Tiêu Tiêu không có ấn tượng mấy, đối với anh ấy, trừ việc tố số, Dư Tiêu Tiêu chẳng còn gì tốt, căn bản không xứng với người anh em của anh ấy.
“Cô ta làm gì có năng lực tìm một đầu bếp tốt như vậy? Đừng nói là cô ta, cho dù là nhà họ Dư thì cũng không có khả năng đó, đầu bếp trước đây của cậu - thím Lý nấu ăn cũng khá ngon, mà hiện tại tay nghề người này còn tốt hơn thím Lý!”
“Thực ra là người giúp việc nhà họ Dư”.
“Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú với người nhà họ Dư”.
“Tiêu Tiêu đã làm gì cậu, mà sao cậu có thành kiến với cô ta thế”.
“Tôi không có thành kiến gì với cô ta, chỉ là không thích cô ta thôi”. Triệu Tấn Tây dựa lưng về sau, vỗ vỗ chiếc bụng no nê: “Nếu không phải là quá no, tôi còn có thể uống thêm mười bát canh cá nữa”.
Tiêu Định Bân liếc nhìn anh ấy, gọi người đến: “Kêu A Kiều đi nấu cho cậu Triệu một bát canh sơn trà để dễ tiêu hóa thức ăn”.
“A Kiều là ai thế?” Triệu Tấn Tây có chút tò mò hỏi thăm.
“Đầu bếp!” Tiêu Định Bân nho nhã đặt chiếc muôi xuống, hôm nay là lần đầu tiên uống canh gà này, hẳn là A Kiều mới học nấu, anh trước giờ không thích uống canh gà, nhưng món canh cô nấu luôn giữ được vị tươi ngon ban đầu của nguyên liệu, còn cẩn thận loại bỏ đi mùi tanh mà anh không thích.
Hôm nay anh đã uống khá nhiều canh, ăn nửa chén cơm, lúc này cũng muốn uống canh sơn trà A Kiều nấu.
Thật ra thì anh không thích những thứ có vị chua, nhưng canh sơn trà của A Kiều, chua ngọt vừa miệng, rất hợp khẩu vị, anh uống một lần mà vẫn muốn dùng thêm.
“Tôi không thích uống canh sơn trà, tôi không thích đồ chua”.
Triệu Tấn Tây nằm bò xuống thở dài: “Cậu nói xem, tôi cực khổ tập luyện thành cơ bụng tám múi cũng không dễ dàng, ở chỗ cậu vài ngày, dáng người hoàn hảo của tôi đều bị mất, nếu như tôi mập lên thì sẽ bị xóa tên khỏi tứ đại mỹ nam của thủ đô nhỉ?”
“Cậu có thể lựa chọn không đến nhà tôi ăn chực”.
Tiêu Định Bân đứng dậy đi đến phòng khách.
Triệu Tấn Tây cũng đi qua cùng: “Tôi đã ở đây hai, ba ngày, chắc không mập lên đến năm cân đâu ha?”
Tiêu Định Bân không chớp mắt đáp: “Hàng ngày tôi đều ăn đồ ăn A Kiều nấu, cậu thấy tôi có béo không?”
Triệu Tấn Tây đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng mới thấy nhẹ nhõm: “Vậy là được, tôi cũng có thể yên tâm ăn uống rồi”.
Chương 83: Giận
Dư Kiều nấu xong canh sơn tra thì gọi người tới bê lên, nhưng người giúp việc cầu xin cô với vẻ mặt khổ sở: “A Kiều tốt bụng, cô giúp tôi mang lên trước đi, hôm nay cô nấu cơm rất ngon, tôi ăn những hai chén cơm, hiện giờ bụng khó chịu cần phải đi nhà xí…”
Dư Kiều đành chịu, múc ra hai bát canh, tự mình bê lên.
Kì thực trong những ngày vừa qua, cô luôn tuân thủ quy tắc chỉ ở trong nhà bếp, nửa bước cũng không rời, Tiêu Định Bân thấy cô đem canh tới, cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì, sắc mặt ngay lập tức xám xịt.
Có thể do cô thấy Triệu Tấn Tây đang ở đây, nên mới cố ý biểu hiện.
Tối hôm đó anh đã hết lời khuyên nhủ, bảo cô hãy an phận thủ thường, xem ra, cô chỉ coi lời của anh như gió thoảng bên tai.
Triệu Tấn Tây ngược lại có chút hiếu kỳ quan sát Dư Kiều: “Cô là A Kiều đúng chứ? Trên mặt cô đang đeo cái gì vậy? Cô còn trẻ như vậy, tôi cứ tưởng người có tay nghề tốt như cô chắc cũng phải trạc tuổi thím Lý…”
Triệu Tấn Tây hỏi liên tục mấy câu, Dư Kiều cũng chỉ chuyên tâm đem bát canh đặt xuống bàn, phớt lờ anh ấy.
“Này, sao cô không nói chuyện, có biết phép tắc không vậy, tôi đang hỏi cô đấy…”
“Cô ấy bị câm”. Tiêu Định Bân lạnh lùng mở miệng, Triệu Tấn Tây sững sờ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hối hận: “Ồ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy mà hóa ra lại bị câm…”
Tiêu Định Bân không khỏi khinh thường trong lòng, trên mặt còn đang che khăn, chỉ nhìn một cái, làm sao cậu ta biết được người ta xinh hay không chứ?
“Ai bảo cô bê canh ra?” Tiêu Định Bân lạnh lùng nhìn Dư Kiều: “ Lần sau đừng tùy tiện ra khỏi nhà bếp”.
Dư Kiều rất nhanh liếc qua anh, không giải thích, chỉ khẽ gật đầu.
“Sao cậu dữ dằn thế Định Bân, A Kiều mang canh tới cho chúng ta là sai à?” Triệu Tấn Tây đứng dậy kéo Dư Kiều lại: “Cô đừng quan tâm cậu ta, tính tình cậu ta rất quái gở… Tôi hỏi cô, cô học nấu ăn ở đâu vậy, canh cá hoa đào hôm nay cô đã cho những gì vào? Sao trông tươi như vậy…”
Tiêu Định Bân nhìn đăm đăm chỗ tay Triệu Tấn Tây đang nắm lấy cổ tay Dư Kiều, cổ tay cô nhỏ nhắn trắng trẻo, bị bàn tay to lớn của Triệu Tấn Tây phủ lên trên, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Còn cô, sao không biết né tránh, để mặc cho Triệu Tấn Tây nắm tay mình thế sao?
Lông mày của Tiêu Định Bân càng lúc càng nhăn lại, ý lạnh nơi đáy mắt cũng càng lúc càng sâu.
Dư Kiều nhẹ nhàng rút tay về, chỉ vào miệng mình, lắc đầu với Triệu Tấn Tây.
Triệu Tấn Tây hoàn toàn không quan tâm, không ngừng huyên thuyên: “Tôi không thích uống canh có vị chua, nhưng nếu cô đã mất công làm, tôi cũng nên thử một chút…”
Anh ấy cúi đầu uống một ngụm canh, đôi mắt bỗng sáng lên, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên: “A Kiều, cô đúng là thiên tài! Đây là món canh sơn tra ngon nhất tôi từng uống…”
Tuy biết Triệu Tấn Tây đang tâng bốc mình, nhưng Dư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Có ai không thích được người khác khen ngợi, thừa nhận đâu, cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng nụ cười trong mắt cô lại khiến lửa giận bùng lên trong Tiêu Định Bân.
Từ lần đầu gặp cô cho đến bây giờ, anh chưa từng bắt gặp ánh mắt và nụ cười của cô rạng rỡ đến như vậy.
“Không nghe thấy tôi nói gì sao? Đi xuống bếp!” Tiêu Định Bân đột nhiên quát, Triệu Tấn Tây nhất thời có chút khó chịu: “Tôi nói vài câu với A Kiều thì làm sao nào?”
“Cậu mới gặp cô ta lần đầu mà đã kêu A Kiều A Kiều thân mật thế này sao?”
Tiêu Định Bân nhìn Triệu Tấn Tây một cách chế giễu: “Ngày thường cũng không thấy cậu sốt sắng với cô gái nào như vậy”.
Ngoại hình và xuất thân của Triệu Tấn Tây đều xếp vào hàng cực phẩm, ngay cả những tiểu thư khuê các trong giới thượng lưu, anh ấy cũng không để ý, ngày thường cũng vô cùng lạnh nhạt đối với những người phụ nữ xung quanh.
Nhưng hôm nay, lại đối với A Kiều khác thường như vậy.
Phải rồi, người phụ nữ này, cho dù chỉ là một người câm không hơn không kém, cũng có thể khiến đàn ông xung quanh chú ý tới, trước đó thì có Tiêu Bình Sinh muốn làm quen cô ta, sau lại có Triệu Tấn Tây, cô ta thật không biết an phận.