-
Chương 78-80
Chương 78: Chần chừ
Đang lúc hoàng hôn buông xuống nên cả khu vườn đềm đắm mình trong sắc chiều tà.
Đây cũng là thời gian rảnh rỗi duy nhất sau suốt một ngày bận rộn của Dư Kiều, nhưng cô cũng không dừng bước ở đây quá lâu, mà men theo con đường nhỏ quay về phòng trữ đồ nơi mình sống.
Cô bỏ khăn che mặt xuống, sau đó lấy bình thuốc màu xanh mà Tiêu Định Bân đưa cho ra. Cô rửa sạch tay rồi nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết sẹo.
Vết sẹo trông đã mờ đi một chút, nhưng vẫn trông rất đáng sợ.
Thoa thuốc xong, Dư Kiều rửa sạch tay, sau đó cầm điện thoại lên mở email.
Ngoài đoạn ghi âm giọng của Triệu Như ra thì còn vài bức anh cùng clip khác, đều là anh của Tô Tẩm trong đêm tối tăm hôm đó mà cô đã dùng điện thoại của Triệu Cường để chụp lại.
Những thứ này mai sau sẽ trở thành chứng cứ chứng minh Dư Văn Xương và Triệu Như đã hành hạ Tô Tẩm.
Dư Kiều sao chép hết mọi thứ trong mail ra thêm một mục nữa rồi mới thoát ra ngoài.
Khi cô làm xong mọi việc thì sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Dư Kiều chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa thì thấy là một người làm lạ mặt: “A Kiều, cậu chủ bảo cô ra vườn, vườn mà cậu chủ trồng hoa lan ấy”.
Dư Kiều sững sờ một lát, vô thức định từ chối nhưng người kia nói xong không chờ cô trả lời thì đã quay người bỏ đi rồi.
A Kiều không thể gọi cô ấy lại nên đành trơ mắt nhìn người ta bỏ đi.
Tiêu Định Bân tìm cô có chuyện gì nhỉ?
Cảnh tượng trong phòng sách hôm đó chợt hiện lên trong đầu cô, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, vì mỗi lần nghĩ tới đều thấy vô cùng nhục nhã.
Vì Tô Tẩm nên cô rất hận những người phụ nữ làm kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác. Nhưng cô của ngày hôm đó thì có khác gì đâu.
Dư Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đóng cửa và không đến vườn hoa.
Giữa cô và anh không nên có bất gì dây dưa gì nữa.
Tuy lần này cô về đây để thay Dư Tiêu Tiêu sinh con với anh, nhưng ngoài việc đó ra, cô thật sự không muốn liên quan gì đến anh nữa.
Khi này, A Kiều chưa làm mẹ, đồng thời cũng không hiểu ý người con có ý nghĩa thế nào với mẹ.
Cô chỉ nghĩ sinh con xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc mà không biết là đó mới là bắt đầu của mọi nguồn cơn.
Dư Kiều nằm trên giường nhắm mặt lại định ngủ, nhưng không biết tại sao mãi không ngủ được.
Cô cố không cho mình nghĩ đến Tiêu Định Bân, nhưng lại không khống chế được suy nghĩ về anh.
Với tính cách kiêu ngạo của anh, nếu cô không đến chỗ hẹn thì kiểu gì anh cũng đến tìm cho xem.
Dư Kiều đang nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, colo vội choàng dậy mở cửa rồi thò tay ra ngoài, quả nhiên là trời đang mưa.
Tiêu Định Bân đau ốm quanh năm nên rất yếu, mà giờ cũng mới khoẻ lại được vài tháng.
Nếu bị dính mưa rồi đổ bệnh thì phải làm sao?
Không, chắc anh cũng về lâu rồi, Dư Kiều đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà xuống giường mặc thêm đồ, sau đó cầm ô đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa rả rích, sau đó to dần nên cô phải tăng tốc di chuyển.
Khi đi tới bên ngoài vườn lan, Dư Kiều nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đứng lẻ lơi dưới ánh đèn vàng.
Dáng người đó cô quen thuộc hơn ai hết, đó chính là Tiêu Định Bân.
Chương 79: Đêm mưa
Trong mắt Dư Kiều đầy chua xót, người này trước giờ chưa từng biết quý trọng bản thân.
Trước đây, cơ thể mới khỏe lại đôi chút đã ra ngoài chè chén, uống đến nỗi bụng quặn đau dẫn tới nôn mửa.
Giờ đây lại còn như vậy, mưa cũng không biết đường về nhà hoặc tìm một chỗ nào đó trú mưa.
Nếu đêm nay cô không đến, có phải anh định để mình dầm mưa không?
Tay cầm ô của Dư Kiều không khỏi siết chặt, cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn chạy nhanh về phía vườn.
Tiêu Định Bân nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Chỉ là không hiểu sao, cơn giận đè nén trong lòng nãy giờ bỗng dưng tan biến khi nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ kia.
Phía trên đỉnh đầu không còn mưa rơi, bên tai lại nghe được tiếng giọt nước đập vào mặt ô.
Bên mũi phảng phất hương thảo dược quen thuộc, lòng anh bỗng chốc dịu đi.
Dường như rất lâu về trước, anh đã từng muốn được trải qua cảnh tượng thế này, là sẽ có một ngày anh cùng với người mình yêu thương lắng nghe âm thanh mưa rơi.
Đó là khi mẹ anh còn sống.
Nhưng anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, mà anh lại cùng người phụ nữ mình chán ghét khinh bỉ đứng dưới mưa như vậy.
Anh không mở miệng, Dư Kiều cũng không biết phải nói gì, trong đêm tối tăm, chẳng có gì ngoài tiếng mưa.
“Sao cô lại muốn kết hôn với Triệu Cường, không muốn trèo cao nữa sao?”
Cuối cùng anh cũng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã nói ra những lời khiến cô tổn thương.
Dư Kiều không trả lời.
Tiêu Định Bân khẽ cười, lại tiếp tục nói: “Tên đàn anh thư sinh của cô, còn có chú họ của tôi, ai cũng tốt hơn Triệu Cường không phải sao?”
Anh nhìn Dư Kiều đang đứng trước mặt, ánh đèn yếu ớt ngoài vươn xuyên qua màn mưa, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong sáng của Dư Kiều, gương mặt mộc không trang điểm nhưng đôi mày đen nhánh thanh tú, một cô gái có đôi mắt như Dư Kiều thì đáng lẽ tâm hồn của cô ấy cũng phải sáng trong, chẳng phải ban đầu anh cũng đã bị cô lừa gạt đó sao?
Dư Kiều vẫn im lặng như cũ, cô đưa ô cho anh.
Tiêu Định Bân do dự một lát, cầm lấy chiếc ô, anh cao hơn cô một cái đầu, chiếc ô này là dành cho phụ nữ, không đủ che cho cả hai, anh vô thức nghiêng nhẹ chiếc ô về phía cô.
Dư Kiều lấy từ trong túi ra cuốn sổ ghi chú và bút mà cô luôn mang bên người, cúi đầu viết: “Tối nay anh tìm tôi có chuyện gì?”
Cô không trả lời những gì anh hỏi trước đó.
Tiêu Định Bân đột nhiên vứt chiếc ô trong tay xuống đất.
Dư Kiều nghe một tiếng bịch thì ngẩng đầu nhìn anh.
“Hôm nay tôi tìm cô là vì có vài lời muốn nói rõ, Tiêu Tiêu tốt bụng, nể nang tình cảm ngày xưa, bỏ qua những hiềm khích trước đây để cô theo về nhà họ Tiêu, cô và Triệu Cường cũng xác định quan hệ, nếu đã vậy, những ngày tháng còn ở nhà họ Tiêu, cô nên làm tròn bổn phận của mình, ngoài việc không được xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh như cũ, còn một điều nữa, tôi phải nói rõ ràng với cô...”
Những hạt mưa đã không còn bị cản trở, rơi xuống trên thân hai người, trán của Tiêu Định Bân ướt sũng, quần áo trên người cũng bị nước mưa thấm ướt.
Dư Kiều cúi xuống nhặt chiếc ô, một lần nữa che lên đỉnh đầu anh.
Tiêu Định Bân giật mình trong giây lát, nhưng giây tiếp theo, anh cau mày đẩy tay cô ra.
Dư Kiều tay cầm cán ô, trong mắt ngập tràn đắng cay chua xót.
Chương 80: Giúp đỡ
“Chuyện lần trước ở phòng đọc sách chỉ là ngoài ý muốn, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của tôi, là người mà tôi quan tâm, tôi sẽ không làm điều gì khiến cô ấy không vui, cô cũng tự mà liệu đấy”.
Anh nói tới đây, bình tĩnh nhìn cô: “Sau khi cùng Triệu Cường kết hôn, hãy sống an ổn bên cạnh anh ta, đừng giống như trước kia, ôm trong lòng những ý định không nên có, làm những việc đáng xấu hổ”.
Anh nói xong câu này thì cũng không nán lại thêm nữa, dời tầm mắt đặt trên người cô đi, người lướt qua mặt cô, đi thẳng về phía trước.
Dư Kiều đứng im bất động, mưa mỗi lúc một to, tóc cô cũng bị xối ướt, chiếc khăn che trên mặt cũng đã ướt sũng.
Đôi mắt ướt đẫm, không biết là mưa hay là nước mắt, nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không ai nhìn ra cô đang khóc.
Khi Tiêu Định Bân chuẩn bị rời khỏi vườn, anh chợt dừng lại bước chân.
Thân hình nhỏ nhắn của Dư Kiều đứng trong mưa như cành phong lan yếu đuối sắp bị mưa to bẻ gãy.
“Cô còn đứng đấy làm gì, về mau!”
Đợi khi anh mở miệng thì cô mới nhẹ nhàng cử động.
Tiêu Định Bân thấy cô xoay người, bung ô ra, lúc này mới quay người đi tiếp.
Dư Kiều lại bước nhanh đuổi theo, cô nhét chiếc ô vào tay anh, sau đó không đợi anh lên tiếng, cô bất chấp tất cả, chạy vào màn mưa.
Tiêu Định Bân giữ chiếc ô, nhìn theo bóng hình cô dần xa khuất, bóng dáng bé nhỏ đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của anh, không nhìn thấy nữa.
Người làm của nhà họ Tiêu gần đã bị thay thế đến hai phần ba, trong số những người mới thêm vào, có đến một nửa là người của nhà họ Dư.
Gần một nửa số người do dì Lâm quản lý, đương nhiên tất cả đều nghe theo lệnh Dư Tiêu Tiêu.
Chỉ có điều, dì Lâm tính tình kiêu căng hống hách quen rồi, mấy ngày đầu đến nhà họ Tiêu còn biết điều một chút, nhưng qua vài ngày, mắt thấy địa vị của Dư Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu không hề thấp, bà ta lại bắt đầu giở thói ngang ngược.
Tuy tạm thời không dám nhắm vào người nhà họ Tiêu, nhưng đối với những người giúp việc của nhà họ Dư, dì Lâm ra sức diễu võ giương oai.
Thậm chí bà ta ỷ vào việc Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu tín nhiệm mình, tháng nào cũng ăn bớt tiền lương của họ, cấu kết với ngân hàng tư nhân lén lút cho vay nặng lãi, đến nỗi những người giúp việc của nhà họ Dư, họ chỉ nhận được một nửa số lương thông thường.
Bàn về nịnh hót luồn cúi, dì Lâm quả là chuyên gia, nhưng nếu sống trung thực thì chỉ có nước chịu thiệt.
Căn nhà kho nơi Dư Kiều ở, mùa hè vô cùng nóng nực, có đêm không thể ngủ được, cô sẽ ra vườn hoa đi dạo.
Không ngờ cô lại gặp một giúp việc nhà họ Dư tên Tiểu Bình, đang trốn ở sân sau khóc lóc.
Ban đầu Dư Kiều không định qua hỏi thăm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi đó nhưng đi vài bước, cô bỗng dưng nhớ ra Tiểu Bình này từng lén giúp cô đưa đồ ăn cho Tô Tẩm khi trước còn ở nhà họ Dư.
Dư Kiều không muốn nợ ân tình của người khác, cô nghĩ một chút rồi vẫn quay lại.
Ra là Tiểu Bình có người em trai học đại học ở trường dành cho người khuyết tật, hai chị em đều dựa vào tiền lương của Tiểu Bình để sống qua ngày, trước kia ở nhà họ Dư, tiền lương vẫn được phát đều đặn, cuộc sống cũng tạm ổn.
Nhưng bây giờ lương bị ăn bớt một nửa, Tiểu Bình không đủ tiền đóng học phí hàng tháng cho em trai, cô ấy lại không thể đi đòi tiền dì Lâm, chỉ biết khóc thầm.
Dư Kiều về phòng cầm lấy ví, đưa cho Tiểu Bình số tiền mà cô ấy cần.
Tuy năng lực của cô có hạn, nhưng ít ra, vẫn đủ cho Tiểu Bình duy trì trong một tháng, em trai Tiểu Bình bị tàn tật, nếu không thể tốt nghiệp thì sẽ không có cách nào sống tự lập, Tiểu Bình sẽ phải nuôi em trai cả đời, không thể lập gia đình.
“Cô hai…”, Tiểu Bình cầm số tiền đó, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dư Kiều.
Đang lúc hoàng hôn buông xuống nên cả khu vườn đềm đắm mình trong sắc chiều tà.
Đây cũng là thời gian rảnh rỗi duy nhất sau suốt một ngày bận rộn của Dư Kiều, nhưng cô cũng không dừng bước ở đây quá lâu, mà men theo con đường nhỏ quay về phòng trữ đồ nơi mình sống.
Cô bỏ khăn che mặt xuống, sau đó lấy bình thuốc màu xanh mà Tiêu Định Bân đưa cho ra. Cô rửa sạch tay rồi nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết sẹo.
Vết sẹo trông đã mờ đi một chút, nhưng vẫn trông rất đáng sợ.
Thoa thuốc xong, Dư Kiều rửa sạch tay, sau đó cầm điện thoại lên mở email.
Ngoài đoạn ghi âm giọng của Triệu Như ra thì còn vài bức anh cùng clip khác, đều là anh của Tô Tẩm trong đêm tối tăm hôm đó mà cô đã dùng điện thoại của Triệu Cường để chụp lại.
Những thứ này mai sau sẽ trở thành chứng cứ chứng minh Dư Văn Xương và Triệu Như đã hành hạ Tô Tẩm.
Dư Kiều sao chép hết mọi thứ trong mail ra thêm một mục nữa rồi mới thoát ra ngoài.
Khi cô làm xong mọi việc thì sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Dư Kiều chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa thì thấy là một người làm lạ mặt: “A Kiều, cậu chủ bảo cô ra vườn, vườn mà cậu chủ trồng hoa lan ấy”.
Dư Kiều sững sờ một lát, vô thức định từ chối nhưng người kia nói xong không chờ cô trả lời thì đã quay người bỏ đi rồi.
A Kiều không thể gọi cô ấy lại nên đành trơ mắt nhìn người ta bỏ đi.
Tiêu Định Bân tìm cô có chuyện gì nhỉ?
Cảnh tượng trong phòng sách hôm đó chợt hiện lên trong đầu cô, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, vì mỗi lần nghĩ tới đều thấy vô cùng nhục nhã.
Vì Tô Tẩm nên cô rất hận những người phụ nữ làm kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác. Nhưng cô của ngày hôm đó thì có khác gì đâu.
Dư Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đóng cửa và không đến vườn hoa.
Giữa cô và anh không nên có bất gì dây dưa gì nữa.
Tuy lần này cô về đây để thay Dư Tiêu Tiêu sinh con với anh, nhưng ngoài việc đó ra, cô thật sự không muốn liên quan gì đến anh nữa.
Khi này, A Kiều chưa làm mẹ, đồng thời cũng không hiểu ý người con có ý nghĩa thế nào với mẹ.
Cô chỉ nghĩ sinh con xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc mà không biết là đó mới là bắt đầu của mọi nguồn cơn.
Dư Kiều nằm trên giường nhắm mặt lại định ngủ, nhưng không biết tại sao mãi không ngủ được.
Cô cố không cho mình nghĩ đến Tiêu Định Bân, nhưng lại không khống chế được suy nghĩ về anh.
Với tính cách kiêu ngạo của anh, nếu cô không đến chỗ hẹn thì kiểu gì anh cũng đến tìm cho xem.
Dư Kiều đang nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, colo vội choàng dậy mở cửa rồi thò tay ra ngoài, quả nhiên là trời đang mưa.
Tiêu Định Bân đau ốm quanh năm nên rất yếu, mà giờ cũng mới khoẻ lại được vài tháng.
Nếu bị dính mưa rồi đổ bệnh thì phải làm sao?
Không, chắc anh cũng về lâu rồi, Dư Kiều đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà xuống giường mặc thêm đồ, sau đó cầm ô đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa rả rích, sau đó to dần nên cô phải tăng tốc di chuyển.
Khi đi tới bên ngoài vườn lan, Dư Kiều nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đứng lẻ lơi dưới ánh đèn vàng.
Dáng người đó cô quen thuộc hơn ai hết, đó chính là Tiêu Định Bân.
Chương 79: Đêm mưa
Trong mắt Dư Kiều đầy chua xót, người này trước giờ chưa từng biết quý trọng bản thân.
Trước đây, cơ thể mới khỏe lại đôi chút đã ra ngoài chè chén, uống đến nỗi bụng quặn đau dẫn tới nôn mửa.
Giờ đây lại còn như vậy, mưa cũng không biết đường về nhà hoặc tìm một chỗ nào đó trú mưa.
Nếu đêm nay cô không đến, có phải anh định để mình dầm mưa không?
Tay cầm ô của Dư Kiều không khỏi siết chặt, cô lặng lẽ nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn chạy nhanh về phía vườn.
Tiêu Định Bân nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Chỉ là không hiểu sao, cơn giận đè nén trong lòng nãy giờ bỗng dưng tan biến khi nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ kia.
Phía trên đỉnh đầu không còn mưa rơi, bên tai lại nghe được tiếng giọt nước đập vào mặt ô.
Bên mũi phảng phất hương thảo dược quen thuộc, lòng anh bỗng chốc dịu đi.
Dường như rất lâu về trước, anh đã từng muốn được trải qua cảnh tượng thế này, là sẽ có một ngày anh cùng với người mình yêu thương lắng nghe âm thanh mưa rơi.
Đó là khi mẹ anh còn sống.
Nhưng anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, mà anh lại cùng người phụ nữ mình chán ghét khinh bỉ đứng dưới mưa như vậy.
Anh không mở miệng, Dư Kiều cũng không biết phải nói gì, trong đêm tối tăm, chẳng có gì ngoài tiếng mưa.
“Sao cô lại muốn kết hôn với Triệu Cường, không muốn trèo cao nữa sao?”
Cuối cùng anh cũng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã nói ra những lời khiến cô tổn thương.
Dư Kiều không trả lời.
Tiêu Định Bân khẽ cười, lại tiếp tục nói: “Tên đàn anh thư sinh của cô, còn có chú họ của tôi, ai cũng tốt hơn Triệu Cường không phải sao?”
Anh nhìn Dư Kiều đang đứng trước mặt, ánh đèn yếu ớt ngoài vươn xuyên qua màn mưa, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong sáng của Dư Kiều, gương mặt mộc không trang điểm nhưng đôi mày đen nhánh thanh tú, một cô gái có đôi mắt như Dư Kiều thì đáng lẽ tâm hồn của cô ấy cũng phải sáng trong, chẳng phải ban đầu anh cũng đã bị cô lừa gạt đó sao?
Dư Kiều vẫn im lặng như cũ, cô đưa ô cho anh.
Tiêu Định Bân do dự một lát, cầm lấy chiếc ô, anh cao hơn cô một cái đầu, chiếc ô này là dành cho phụ nữ, không đủ che cho cả hai, anh vô thức nghiêng nhẹ chiếc ô về phía cô.
Dư Kiều lấy từ trong túi ra cuốn sổ ghi chú và bút mà cô luôn mang bên người, cúi đầu viết: “Tối nay anh tìm tôi có chuyện gì?”
Cô không trả lời những gì anh hỏi trước đó.
Tiêu Định Bân đột nhiên vứt chiếc ô trong tay xuống đất.
Dư Kiều nghe một tiếng bịch thì ngẩng đầu nhìn anh.
“Hôm nay tôi tìm cô là vì có vài lời muốn nói rõ, Tiêu Tiêu tốt bụng, nể nang tình cảm ngày xưa, bỏ qua những hiềm khích trước đây để cô theo về nhà họ Tiêu, cô và Triệu Cường cũng xác định quan hệ, nếu đã vậy, những ngày tháng còn ở nhà họ Tiêu, cô nên làm tròn bổn phận của mình, ngoài việc không được xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh như cũ, còn một điều nữa, tôi phải nói rõ ràng với cô...”
Những hạt mưa đã không còn bị cản trở, rơi xuống trên thân hai người, trán của Tiêu Định Bân ướt sũng, quần áo trên người cũng bị nước mưa thấm ướt.
Dư Kiều cúi xuống nhặt chiếc ô, một lần nữa che lên đỉnh đầu anh.
Tiêu Định Bân giật mình trong giây lát, nhưng giây tiếp theo, anh cau mày đẩy tay cô ra.
Dư Kiều tay cầm cán ô, trong mắt ngập tràn đắng cay chua xót.
Chương 80: Giúp đỡ
“Chuyện lần trước ở phòng đọc sách chỉ là ngoài ý muốn, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của tôi, là người mà tôi quan tâm, tôi sẽ không làm điều gì khiến cô ấy không vui, cô cũng tự mà liệu đấy”.
Anh nói tới đây, bình tĩnh nhìn cô: “Sau khi cùng Triệu Cường kết hôn, hãy sống an ổn bên cạnh anh ta, đừng giống như trước kia, ôm trong lòng những ý định không nên có, làm những việc đáng xấu hổ”.
Anh nói xong câu này thì cũng không nán lại thêm nữa, dời tầm mắt đặt trên người cô đi, người lướt qua mặt cô, đi thẳng về phía trước.
Dư Kiều đứng im bất động, mưa mỗi lúc một to, tóc cô cũng bị xối ướt, chiếc khăn che trên mặt cũng đã ướt sũng.
Đôi mắt ướt đẫm, không biết là mưa hay là nước mắt, nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không ai nhìn ra cô đang khóc.
Khi Tiêu Định Bân chuẩn bị rời khỏi vườn, anh chợt dừng lại bước chân.
Thân hình nhỏ nhắn của Dư Kiều đứng trong mưa như cành phong lan yếu đuối sắp bị mưa to bẻ gãy.
“Cô còn đứng đấy làm gì, về mau!”
Đợi khi anh mở miệng thì cô mới nhẹ nhàng cử động.
Tiêu Định Bân thấy cô xoay người, bung ô ra, lúc này mới quay người đi tiếp.
Dư Kiều lại bước nhanh đuổi theo, cô nhét chiếc ô vào tay anh, sau đó không đợi anh lên tiếng, cô bất chấp tất cả, chạy vào màn mưa.
Tiêu Định Bân giữ chiếc ô, nhìn theo bóng hình cô dần xa khuất, bóng dáng bé nhỏ đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của anh, không nhìn thấy nữa.
Người làm của nhà họ Tiêu gần đã bị thay thế đến hai phần ba, trong số những người mới thêm vào, có đến một nửa là người của nhà họ Dư.
Gần một nửa số người do dì Lâm quản lý, đương nhiên tất cả đều nghe theo lệnh Dư Tiêu Tiêu.
Chỉ có điều, dì Lâm tính tình kiêu căng hống hách quen rồi, mấy ngày đầu đến nhà họ Tiêu còn biết điều một chút, nhưng qua vài ngày, mắt thấy địa vị của Dư Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu không hề thấp, bà ta lại bắt đầu giở thói ngang ngược.
Tuy tạm thời không dám nhắm vào người nhà họ Tiêu, nhưng đối với những người giúp việc của nhà họ Dư, dì Lâm ra sức diễu võ giương oai.
Thậm chí bà ta ỷ vào việc Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu tín nhiệm mình, tháng nào cũng ăn bớt tiền lương của họ, cấu kết với ngân hàng tư nhân lén lút cho vay nặng lãi, đến nỗi những người giúp việc của nhà họ Dư, họ chỉ nhận được một nửa số lương thông thường.
Bàn về nịnh hót luồn cúi, dì Lâm quả là chuyên gia, nhưng nếu sống trung thực thì chỉ có nước chịu thiệt.
Căn nhà kho nơi Dư Kiều ở, mùa hè vô cùng nóng nực, có đêm không thể ngủ được, cô sẽ ra vườn hoa đi dạo.
Không ngờ cô lại gặp một giúp việc nhà họ Dư tên Tiểu Bình, đang trốn ở sân sau khóc lóc.
Ban đầu Dư Kiều không định qua hỏi thăm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi đó nhưng đi vài bước, cô bỗng dưng nhớ ra Tiểu Bình này từng lén giúp cô đưa đồ ăn cho Tô Tẩm khi trước còn ở nhà họ Dư.
Dư Kiều không muốn nợ ân tình của người khác, cô nghĩ một chút rồi vẫn quay lại.
Ra là Tiểu Bình có người em trai học đại học ở trường dành cho người khuyết tật, hai chị em đều dựa vào tiền lương của Tiểu Bình để sống qua ngày, trước kia ở nhà họ Dư, tiền lương vẫn được phát đều đặn, cuộc sống cũng tạm ổn.
Nhưng bây giờ lương bị ăn bớt một nửa, Tiểu Bình không đủ tiền đóng học phí hàng tháng cho em trai, cô ấy lại không thể đi đòi tiền dì Lâm, chỉ biết khóc thầm.
Dư Kiều về phòng cầm lấy ví, đưa cho Tiểu Bình số tiền mà cô ấy cần.
Tuy năng lực của cô có hạn, nhưng ít ra, vẫn đủ cho Tiểu Bình duy trì trong một tháng, em trai Tiểu Bình bị tàn tật, nếu không thể tốt nghiệp thì sẽ không có cách nào sống tự lập, Tiểu Bình sẽ phải nuôi em trai cả đời, không thể lập gia đình.
“Cô hai…”, Tiểu Bình cầm số tiền đó, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dư Kiều.