-
Chương 69-71
Chương 69: Con hổ giấy
Rõ ràng trông cô rất yếu ớt, hắn chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết được, nhưng bây giờ tính mạng của hắn lại đang nằm trong tay cô.
Chẳng có ai không sợ chết, cũng không ai muốn chết, nhưng ban nãy khi ngón tay của cô kẹp vào chỗ lồi lên trên lưng hắn, Triệu Cường thật sự đã cảm nhận được bóng đen của cái chết bủa vây.
Dư Kiều buông lỏng tay, sau đó lấy dưng lưng của Triệu Cường để trói hai tay hắn lại.
Một lát sau, Triệu Cường thấy cơ thể mình dần hồi sức lại, nhưng hắn nằm co quắp trong góc, không dám cử động.
Có nhiều người trông rõ hung ác, bặm trợn, nhưng thật ra lại rất sợ chết, chỉ như một con hổ giấy mà thôi.
Mà Triệu Cường chính là người kiểu này.
Dư Kiều không thèm để mắt đến hắn nữa.
Giờ cô không ra ngoài được, cũng không làm gì được mà chỉ có thể chờ thôi.
Triệu Như nói trong điện thoại bảo Dư Tiêu Tiêu gặp chuyện, không biết là chuyện gì và có nghiêm trọng hay không?
Đương nhiên cô không quan tâm cho Dư Tiêu Tiêu, nhưng hai người lại gắn bó chăt chẽ với nhau.
Nếu Dư Tiêu Tiêu bị thương nặng rồi qua đời, theo tính cách tàn độc ăn vào máu của Triệu Như thì e là bà ta sẽ ép cô cùng mẹ chết theo luôn mất.
Dư Kiều không nhịn được nhìn sang Tô Tẩm, mẹ cô đã sống vất vả hơn chục năm, giờ bị nhốt ở đây không thấy mặt trời cả ba năm rồi…
Dư Kiều thấy lòng chua xót, không nhịn được mà vén tóc mai cho mẹ.
Nhưng cô là một đứa con vô dụng, đến khả năng cứu mẹ mình cũng không có.
Thật ra, mấy năm qua, cô đã có cơ hội trốn khỏi nhà họ Dư, tránh xa khỏi móng vuốt của Triệu Như cùng Dư Văn Xương, nhưng cô không nỡ xa Tô Tẩm nên đành ngậm đắng nuốt cay.
Mạng cô do Tô Tẩm ban, bà là người mẹ tốt nhất trong lòng cô, vì thế cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn một mình.
“A Kiều…”, Tô Tẩm khẽ gọi tên Dư Kiều trong giấc mơ.
Dư Kiều cong khoé môi, sau đó nhẹ nhàng ôm mẹ mình: “Con đây, mẹ ngủ tiếp đi…”
Tô Tẩm mở mắt, quả nhiên nhìn thấy con gái, bà hài lòng mỉm cười nhắm mắt lại rồi rúc vào lòng Dư Kiều.
Đã rất lâu rồi bà không được ôm con gái đi ngủ.
Bà chỉ mong không bao giờ tỉnh lại nữa, để được ôm mãi con gái yêu thế này.
Điều dưỡng đẩy Dư Tiêu Tiêu ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thuốc gây mê vẫn còn tác dụng nên cô ta chưa tỉnh lại, nhưng gương mặt thì tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, hình như dù hôn mê rồi thì vẫn rất đau.
Triệu Như đau lòng rơi lệ, dù Dư Văn Xương có lạnh lùng đến mấy, nhưng dẫu sao Dư Tiêu Tiêu cũng là đứa con gái ông ta yêu chiều từ nhỏ nên khi thấy cô ta thế này, ông ta cũng không khỏi thấy đau lòng.
Chương 70: Tìm người sinh con thay
Tại sao không phải con ranh Dư Kiều chịu cảnh này, mà lại là con gái yêu của ông ta chứ.
“Bệnh nhân giờ cần tĩnh dưỡng, người nhà nhớ đừng mắng cô ấy, tôi ở phòng trực, có gì thì cứ ấn chuông, tôi sẽ đến ngay”.
Điều dưỡng dặn dò xong thì rời đi.
Triệu Như bần thần đứng cạnh giường Dư Tiêu Tiêu, sau đó nắm tay con gái rồi rơi lệ.
Dư Văn Cương thở dài một hơi rồi nói với vợ: “Giờ không phải lúc buồn, nghĩ cách mà nói với người nhà họ Tiêu đi, chuyện lớn thế này thì không giấu được đâu”.
Triệu Như lau nước mắt: “Nói sao bây giờ? Chúng ta không thể nói được, nếu nói ra thì nhà họ Tiêu sẽ không cần Tiêu Tiêu nữa…”
“Bà tưởng giấu được à? Đến lúc đó, Tiêu Tiêu mãi không sinh con được thì lẽ nào nhà họ không nghi chắc?”
Dư Văn Xương đi qua đi lại: “Không được, giờ sự nghiệp của tôi đang phát triển rất nhanh, cũng có chỗ đứng ở đây rồi, tất cả đều nhờ hôn ước với nhà họ Tiêu cả, nếu chuyện này đổ bể thì mọi thứ tiêu tan hết…”
“Thế ông bảo phải làm sao đây? Nhà họ Tiêu bề thế như vậy thì sao cần một người con dâu không thể sinh con chứ? Dù họ có niệm tình ơn cứu mạng của Tiêu Tiêu mà không từ hôn thì kiểu gì cũng sắp xếp người phụ nữ khác sinh con…”
Triệu Như khóc lớn, Dư Văn Cương chợt nảy ra một ý: “Người phụ nữ khác sinh con…”
Ông ta lẩm bẩm câu này, sau đó chợt nắm chặt lấy tay Triệu Như: “Tôi có ý này, bảo A Kiều, bảo nó sinh con thay Tiêu Tiêu…”
“Ông điên rồi à!”, Triệu Như đứng bật dậy, tức đến run người: “Tôi không đồng ý, tuyệt đối không được, con ranh đó không xứng sinh con cho nhà họ Tiêu!”
Tiêu Tiêu mới là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu, con của Tiêu Tiêu mới là cháu của nhà họ, còn Dư Kiều là cái thá gì mà đòi chứ?
“Bà không đồng ý? Được thôi, con gái bà không sinh con được nữa, bà thử nghĩ đi, dù nó thuận lợi gả vào nhà họ Tiêu thì bên ngoài cũng sẽ có bao nhiêu người nhòm ngó và bàn tán về nó hả?”
Dư Văn Xương cười mỉa: “Nhà họ Dư ta chẳng là gì ở cái đất này cả, nếu sau này mẹ của đứa trẻ kia có địa vị cao hơn chúng ta thì bà nói xem địa vị của Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu sẽ thế nào? Khéo có tiếng chứ chẳng có miếng đâu…”
“Kể cả thế thì cũng không đến lượt con ôn Dư Kiều”.
Triệu Như chỉ cần nghĩ tới các cậu ấm cô chiêu sau này của nhà họ Tiêu lại do Dư Kiều sinh ra thì chỉ muốn giết haimej con cô luôn.
“Giờ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn Dư Kiều cả, A Như, bà nghĩ đi, Dư Kiều và mẹ nó đều nằm trong tay mình nên nó buộc phải nghe lời. Dù nó sinh con cho nhà họ Tiêu thì cũng không dám làm gì mình đâu, nhưng nếu là người phụ nữ khác thì chưa chắc. Đến lúc đó, mẹ dựa hơi con, bà định xử lý thế nào?”
Triệu Như bắt đầu giao động, nhưng vẫn chưa chịu gật đầu.
“Dù ông nói rất có lý, nhưng tôi vẫn không đồng ý được. Đó là con rể của nhà họ Dư, Dư Kiều được đính hôn với một người dánh giá như vậy thay Tiêu Tiêu đã là trời ban phúc lớn rồi, giờ còn để nó sinh con thay con bé nữa thì…”
Triệu Như vừa nói vừa khóc, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này, đừng nói là chuyện chưa xảy ra, chỉ cần nghĩ tới thôi thì bà ta đã thấy mắc ói như ăn phải con ruồi.
“Bà không đồng ý? Ai bảo con gái bà đen, ai bảo bà nuôi nên một đứa con gái chưa lấy chồng đã tằng tịu bên ngoài. Đêm hôm khuya khoắt lái xe ra ngoài, cũng không cho tài xế đi theo, ai biết nó lại làm ra chuyện xấu hổ gì? Tốt nhất bà nên cầu cho nhà họ Tiêu không nghi ngờ rồi điều tra hàn tung của con gái bà đi…”
Triệu Như nghe xong thì như bị dội một gáo nước lạnh.
Bà ta còn lạ gì con gái mình nữa, Dư Tiêu Tiêu chưa từng chung chắn gối với Tiêu Định Bân, sau đó lại không kiềm chế được ham muốn của ban thân…
Nếu tối qua thật sự là một vụ tai nạn do ăn chơi bên ngoài trở về, nếu nhà họ Tiêu biết được…
Triệu Như thẫn thờ ngồi xuống, nếu thật vậy thì đúng là tiêu rồi.
Chương 71: Dàn xếp
Triệu Như thất thần ngồi phệt xuống, nói như vậy có nghĩa là, mọi thứ chấm hết rồi sao!
Dư Văn Xương thuận thế nói theo: “Đây là bệnh viện tư nhân, quan hệ giữa tôi và viện trưởng rất tốt, việc Tiêu Tiêu bị thương, phải cắt bỏ tử cung chỉ cần xử lý thỏa đáng thì sẽ không ai biết được…”
Người nhà họ Tiêu không nhiều, sức khỏe Tiêu Định Bân không tốt, ông nội Tiêu thì đang ở tại nhà cũ, vả lại nhà họ Tiêu còn đang chỉnh đốn, phần lớn người hầu trong biệt thự đều bị thay đổi rất nhiều, đây quả thực là cơ hội tốt.
Chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, nhờ Dư Kiều sinh con hộ, vậy sau này Tiêu Tiêu có thể đứng vững ở nhà họ Tiêu rồi.
Về phần nhà họ Dư, đương nhiên sẽ được bám víu vào cây đại thụ để hưởng lợi.
“A Như, bà suy nghĩ kỹ đi, chúng ta không dễ dàng gì mới có được ngày hôm nay, nếu như chuyện này không đi đúng theo kế hoạch của tôi, vậy kết cục chẳng phải sẽ là Tiêu Tiêu bị nhà họ Tiêu từ hôn. Chuyện Tiêu Tiêu mất đi tử cung không thể sinh con bị truyền ra ngoài, cả đời này của nó không thể kết hôn được nữa sao? Bà cam tâm để cho nó lấy một tên nghèo hèn tầm thường à?”
Toàn thân Triệu Như phát run, bà ta khóc lóc, không ngừng lắc đầu, bà ta đã chịu đựng những ngày tháng khổ cực quá đủ rồi, làm sao có thể để con gái mình cũng phải chịu cảnh tương tự như vậy?
“A Như, bây giờ đã không còn cách nào khác, chúng ta cũng có thể thuê người phụ nữ khác đẻ mướn, nhưng sẽ không dễ khống chế như A Kiều, nói gì đi nữa thì tôi cũng là bố của A Kiều, mẹ nó vẫn còn ở nhà họ Dư, nó vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, bà nghĩ xem có đúng không?”
Triệu Như khóc thút thít, nhưng lúc này đã không phản đối như ban nãy.
Dư Văn Xương lại nói: “Hơn nữa, nếu là A Kiều thay Tiêu Tiêu sinh con, trong người đứa trẻ đó vẫn mang dòng máu nhà họ Dư, sau này cũng sẽ gần gũi với chúng ta, nếu đổi thành người ngoài, không cùng huyết thống, tương lai sẽ không thân thiết với chúng ta, bà thấy đúng không?”
Triệu Như biết rằng thật sự không còn cách nào khác, lời Dư Văn Xương nói cũng là một biện pháp hoàn hảo, nhưng trong tâm rốt cuộc vẫn có chút không cam tâm.
Nhưng không cam tâm thì biết làm sao được, Tiêu Tiêu đã thành ra như vậy, đâu là thần tiên mà có thể khiến con bé khôi phục lại như cũ.
“Tôi có thể đồng ý với ông, nhưng có vài điều, tôi cần nói trước với ông”.
Triệu Như lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, trước giờ bà ta luôn là kẻ thâm sâu khó lường, hiện tại đã bình tĩnh trở lại, biết rõ sự việc đã không thể xoay chuyển nhưng cho dù là vậy, bà ta cũng muốn đòi quyền lợi tốt nhất cho bản thân và Tiêu Tiêu.
“Bà cứ việc nói”.
“Ngày đứa trẻ được sinh ra, tôi muốn Dư Kiều và Tô Tẩm biến mất khỏi thế giới này”.
Triệu Như thấp giọng nói, nhưng các ngón tay lại đan chặt vào nhau run rẩy, trông sắc mặt bà ta ẩn chứa đầy sự hung tợn.
Có lẽ do trong lòng bà ta còn chấp niệm quá sâu, có lẽ lòng căm thù đối với Tô Tẩm đã ăn sâu vào xương tủy! Bởi vậy, cho dù hiện tại Tô Tẩm và Dư Kiều đã bị bà ta chà đạp tới nỗi không thể ngóc đầu dậy thì bà ta vẫn không muốn buông tha, trong thâm tâm bà ta vẫn coi hai mẹ con họ là kẻ thù lớn nhất cuộc đời mình.
Dư Văn Xương đến mí mắt cũng không động, âm thanh mềm mỏng: “Bà yên tâm, những gì bà nghĩ cũng là những gì tôi muốn làm, suy cho cùng lòng người khó đoán, sau khi A Kiều sinh con, lỡ đâu lại có ý muốn trèo cao, không màng đến sự sống chết của mẹ ruột mà nói ra tất cả thì sao, đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra”.
“Tiêu Tiêu của tôi phải chịu đau khổ, còn phải chịu đựng sự bất công như vậy, bất luận ra sao, tôi quyết không tha thứ nếu chúng có ý định phản bội, Văn Xương, ông phải đồng ý với tôi, khi đứa trẻ ra đời, con khốn Dư Kiều phải chết”.
Triệu Như nắm chặt cánh tay Dư Văn Xương, trong con ngươi sâu thẳm của bà ta che giấu sự điên cuồng, cả khuôn mặt trở nên méo mó.
Đây là lần đầu tiên Dư Văn Xương thấy bà ta mang bộ dạng như vậy, không khỏi nhíu mày: “Được rồi, tôi nói tôi sẽ làm, bà cứ yên tâm”.
Rõ ràng trông cô rất yếu ớt, hắn chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết được, nhưng bây giờ tính mạng của hắn lại đang nằm trong tay cô.
Chẳng có ai không sợ chết, cũng không ai muốn chết, nhưng ban nãy khi ngón tay của cô kẹp vào chỗ lồi lên trên lưng hắn, Triệu Cường thật sự đã cảm nhận được bóng đen của cái chết bủa vây.
Dư Kiều buông lỏng tay, sau đó lấy dưng lưng của Triệu Cường để trói hai tay hắn lại.
Một lát sau, Triệu Cường thấy cơ thể mình dần hồi sức lại, nhưng hắn nằm co quắp trong góc, không dám cử động.
Có nhiều người trông rõ hung ác, bặm trợn, nhưng thật ra lại rất sợ chết, chỉ như một con hổ giấy mà thôi.
Mà Triệu Cường chính là người kiểu này.
Dư Kiều không thèm để mắt đến hắn nữa.
Giờ cô không ra ngoài được, cũng không làm gì được mà chỉ có thể chờ thôi.
Triệu Như nói trong điện thoại bảo Dư Tiêu Tiêu gặp chuyện, không biết là chuyện gì và có nghiêm trọng hay không?
Đương nhiên cô không quan tâm cho Dư Tiêu Tiêu, nhưng hai người lại gắn bó chăt chẽ với nhau.
Nếu Dư Tiêu Tiêu bị thương nặng rồi qua đời, theo tính cách tàn độc ăn vào máu của Triệu Như thì e là bà ta sẽ ép cô cùng mẹ chết theo luôn mất.
Dư Kiều không nhịn được nhìn sang Tô Tẩm, mẹ cô đã sống vất vả hơn chục năm, giờ bị nhốt ở đây không thấy mặt trời cả ba năm rồi…
Dư Kiều thấy lòng chua xót, không nhịn được mà vén tóc mai cho mẹ.
Nhưng cô là một đứa con vô dụng, đến khả năng cứu mẹ mình cũng không có.
Thật ra, mấy năm qua, cô đã có cơ hội trốn khỏi nhà họ Dư, tránh xa khỏi móng vuốt của Triệu Như cùng Dư Văn Xương, nhưng cô không nỡ xa Tô Tẩm nên đành ngậm đắng nuốt cay.
Mạng cô do Tô Tẩm ban, bà là người mẹ tốt nhất trong lòng cô, vì thế cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ trốn một mình.
“A Kiều…”, Tô Tẩm khẽ gọi tên Dư Kiều trong giấc mơ.
Dư Kiều cong khoé môi, sau đó nhẹ nhàng ôm mẹ mình: “Con đây, mẹ ngủ tiếp đi…”
Tô Tẩm mở mắt, quả nhiên nhìn thấy con gái, bà hài lòng mỉm cười nhắm mắt lại rồi rúc vào lòng Dư Kiều.
Đã rất lâu rồi bà không được ôm con gái đi ngủ.
Bà chỉ mong không bao giờ tỉnh lại nữa, để được ôm mãi con gái yêu thế này.
Điều dưỡng đẩy Dư Tiêu Tiêu ra khỏi phòng phẫu thuật.
Thuốc gây mê vẫn còn tác dụng nên cô ta chưa tỉnh lại, nhưng gương mặt thì tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, hình như dù hôn mê rồi thì vẫn rất đau.
Triệu Như đau lòng rơi lệ, dù Dư Văn Xương có lạnh lùng đến mấy, nhưng dẫu sao Dư Tiêu Tiêu cũng là đứa con gái ông ta yêu chiều từ nhỏ nên khi thấy cô ta thế này, ông ta cũng không khỏi thấy đau lòng.
Chương 70: Tìm người sinh con thay
Tại sao không phải con ranh Dư Kiều chịu cảnh này, mà lại là con gái yêu của ông ta chứ.
“Bệnh nhân giờ cần tĩnh dưỡng, người nhà nhớ đừng mắng cô ấy, tôi ở phòng trực, có gì thì cứ ấn chuông, tôi sẽ đến ngay”.
Điều dưỡng dặn dò xong thì rời đi.
Triệu Như bần thần đứng cạnh giường Dư Tiêu Tiêu, sau đó nắm tay con gái rồi rơi lệ.
Dư Văn Cương thở dài một hơi rồi nói với vợ: “Giờ không phải lúc buồn, nghĩ cách mà nói với người nhà họ Tiêu đi, chuyện lớn thế này thì không giấu được đâu”.
Triệu Như lau nước mắt: “Nói sao bây giờ? Chúng ta không thể nói được, nếu nói ra thì nhà họ Tiêu sẽ không cần Tiêu Tiêu nữa…”
“Bà tưởng giấu được à? Đến lúc đó, Tiêu Tiêu mãi không sinh con được thì lẽ nào nhà họ không nghi chắc?”
Dư Văn Xương đi qua đi lại: “Không được, giờ sự nghiệp của tôi đang phát triển rất nhanh, cũng có chỗ đứng ở đây rồi, tất cả đều nhờ hôn ước với nhà họ Tiêu cả, nếu chuyện này đổ bể thì mọi thứ tiêu tan hết…”
“Thế ông bảo phải làm sao đây? Nhà họ Tiêu bề thế như vậy thì sao cần một người con dâu không thể sinh con chứ? Dù họ có niệm tình ơn cứu mạng của Tiêu Tiêu mà không từ hôn thì kiểu gì cũng sắp xếp người phụ nữ khác sinh con…”
Triệu Như khóc lớn, Dư Văn Cương chợt nảy ra một ý: “Người phụ nữ khác sinh con…”
Ông ta lẩm bẩm câu này, sau đó chợt nắm chặt lấy tay Triệu Như: “Tôi có ý này, bảo A Kiều, bảo nó sinh con thay Tiêu Tiêu…”
“Ông điên rồi à!”, Triệu Như đứng bật dậy, tức đến run người: “Tôi không đồng ý, tuyệt đối không được, con ranh đó không xứng sinh con cho nhà họ Tiêu!”
Tiêu Tiêu mới là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tiêu, con của Tiêu Tiêu mới là cháu của nhà họ, còn Dư Kiều là cái thá gì mà đòi chứ?
“Bà không đồng ý? Được thôi, con gái bà không sinh con được nữa, bà thử nghĩ đi, dù nó thuận lợi gả vào nhà họ Tiêu thì bên ngoài cũng sẽ có bao nhiêu người nhòm ngó và bàn tán về nó hả?”
Dư Văn Xương cười mỉa: “Nhà họ Dư ta chẳng là gì ở cái đất này cả, nếu sau này mẹ của đứa trẻ kia có địa vị cao hơn chúng ta thì bà nói xem địa vị của Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu sẽ thế nào? Khéo có tiếng chứ chẳng có miếng đâu…”
“Kể cả thế thì cũng không đến lượt con ôn Dư Kiều”.
Triệu Như chỉ cần nghĩ tới các cậu ấm cô chiêu sau này của nhà họ Tiêu lại do Dư Kiều sinh ra thì chỉ muốn giết haimej con cô luôn.
“Giờ không còn sự lựa chọn nào tốt hơn Dư Kiều cả, A Như, bà nghĩ đi, Dư Kiều và mẹ nó đều nằm trong tay mình nên nó buộc phải nghe lời. Dù nó sinh con cho nhà họ Tiêu thì cũng không dám làm gì mình đâu, nhưng nếu là người phụ nữ khác thì chưa chắc. Đến lúc đó, mẹ dựa hơi con, bà định xử lý thế nào?”
Triệu Như bắt đầu giao động, nhưng vẫn chưa chịu gật đầu.
“Dù ông nói rất có lý, nhưng tôi vẫn không đồng ý được. Đó là con rể của nhà họ Dư, Dư Kiều được đính hôn với một người dánh giá như vậy thay Tiêu Tiêu đã là trời ban phúc lớn rồi, giờ còn để nó sinh con thay con bé nữa thì…”
Triệu Như vừa nói vừa khóc, bà ta không thể nuốt trôi cục tức này, đừng nói là chuyện chưa xảy ra, chỉ cần nghĩ tới thôi thì bà ta đã thấy mắc ói như ăn phải con ruồi.
“Bà không đồng ý? Ai bảo con gái bà đen, ai bảo bà nuôi nên một đứa con gái chưa lấy chồng đã tằng tịu bên ngoài. Đêm hôm khuya khoắt lái xe ra ngoài, cũng không cho tài xế đi theo, ai biết nó lại làm ra chuyện xấu hổ gì? Tốt nhất bà nên cầu cho nhà họ Tiêu không nghi ngờ rồi điều tra hàn tung của con gái bà đi…”
Triệu Như nghe xong thì như bị dội một gáo nước lạnh.
Bà ta còn lạ gì con gái mình nữa, Dư Tiêu Tiêu chưa từng chung chắn gối với Tiêu Định Bân, sau đó lại không kiềm chế được ham muốn của ban thân…
Nếu tối qua thật sự là một vụ tai nạn do ăn chơi bên ngoài trở về, nếu nhà họ Tiêu biết được…
Triệu Như thẫn thờ ngồi xuống, nếu thật vậy thì đúng là tiêu rồi.
Chương 71: Dàn xếp
Triệu Như thất thần ngồi phệt xuống, nói như vậy có nghĩa là, mọi thứ chấm hết rồi sao!
Dư Văn Xương thuận thế nói theo: “Đây là bệnh viện tư nhân, quan hệ giữa tôi và viện trưởng rất tốt, việc Tiêu Tiêu bị thương, phải cắt bỏ tử cung chỉ cần xử lý thỏa đáng thì sẽ không ai biết được…”
Người nhà họ Tiêu không nhiều, sức khỏe Tiêu Định Bân không tốt, ông nội Tiêu thì đang ở tại nhà cũ, vả lại nhà họ Tiêu còn đang chỉnh đốn, phần lớn người hầu trong biệt thự đều bị thay đổi rất nhiều, đây quả thực là cơ hội tốt.
Chỉ cần sắp xếp ổn thỏa, nhờ Dư Kiều sinh con hộ, vậy sau này Tiêu Tiêu có thể đứng vững ở nhà họ Tiêu rồi.
Về phần nhà họ Dư, đương nhiên sẽ được bám víu vào cây đại thụ để hưởng lợi.
“A Như, bà suy nghĩ kỹ đi, chúng ta không dễ dàng gì mới có được ngày hôm nay, nếu như chuyện này không đi đúng theo kế hoạch của tôi, vậy kết cục chẳng phải sẽ là Tiêu Tiêu bị nhà họ Tiêu từ hôn. Chuyện Tiêu Tiêu mất đi tử cung không thể sinh con bị truyền ra ngoài, cả đời này của nó không thể kết hôn được nữa sao? Bà cam tâm để cho nó lấy một tên nghèo hèn tầm thường à?”
Toàn thân Triệu Như phát run, bà ta khóc lóc, không ngừng lắc đầu, bà ta đã chịu đựng những ngày tháng khổ cực quá đủ rồi, làm sao có thể để con gái mình cũng phải chịu cảnh tương tự như vậy?
“A Như, bây giờ đã không còn cách nào khác, chúng ta cũng có thể thuê người phụ nữ khác đẻ mướn, nhưng sẽ không dễ khống chế như A Kiều, nói gì đi nữa thì tôi cũng là bố của A Kiều, mẹ nó vẫn còn ở nhà họ Dư, nó vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, bà nghĩ xem có đúng không?”
Triệu Như khóc thút thít, nhưng lúc này đã không phản đối như ban nãy.
Dư Văn Xương lại nói: “Hơn nữa, nếu là A Kiều thay Tiêu Tiêu sinh con, trong người đứa trẻ đó vẫn mang dòng máu nhà họ Dư, sau này cũng sẽ gần gũi với chúng ta, nếu đổi thành người ngoài, không cùng huyết thống, tương lai sẽ không thân thiết với chúng ta, bà thấy đúng không?”
Triệu Như biết rằng thật sự không còn cách nào khác, lời Dư Văn Xương nói cũng là một biện pháp hoàn hảo, nhưng trong tâm rốt cuộc vẫn có chút không cam tâm.
Nhưng không cam tâm thì biết làm sao được, Tiêu Tiêu đã thành ra như vậy, đâu là thần tiên mà có thể khiến con bé khôi phục lại như cũ.
“Tôi có thể đồng ý với ông, nhưng có vài điều, tôi cần nói trước với ông”.
Triệu Như lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, trước giờ bà ta luôn là kẻ thâm sâu khó lường, hiện tại đã bình tĩnh trở lại, biết rõ sự việc đã không thể xoay chuyển nhưng cho dù là vậy, bà ta cũng muốn đòi quyền lợi tốt nhất cho bản thân và Tiêu Tiêu.
“Bà cứ việc nói”.
“Ngày đứa trẻ được sinh ra, tôi muốn Dư Kiều và Tô Tẩm biến mất khỏi thế giới này”.
Triệu Như thấp giọng nói, nhưng các ngón tay lại đan chặt vào nhau run rẩy, trông sắc mặt bà ta ẩn chứa đầy sự hung tợn.
Có lẽ do trong lòng bà ta còn chấp niệm quá sâu, có lẽ lòng căm thù đối với Tô Tẩm đã ăn sâu vào xương tủy! Bởi vậy, cho dù hiện tại Tô Tẩm và Dư Kiều đã bị bà ta chà đạp tới nỗi không thể ngóc đầu dậy thì bà ta vẫn không muốn buông tha, trong thâm tâm bà ta vẫn coi hai mẹ con họ là kẻ thù lớn nhất cuộc đời mình.
Dư Văn Xương đến mí mắt cũng không động, âm thanh mềm mỏng: “Bà yên tâm, những gì bà nghĩ cũng là những gì tôi muốn làm, suy cho cùng lòng người khó đoán, sau khi A Kiều sinh con, lỡ đâu lại có ý muốn trèo cao, không màng đến sự sống chết của mẹ ruột mà nói ra tất cả thì sao, đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra”.
“Tiêu Tiêu của tôi phải chịu đau khổ, còn phải chịu đựng sự bất công như vậy, bất luận ra sao, tôi quyết không tha thứ nếu chúng có ý định phản bội, Văn Xương, ông phải đồng ý với tôi, khi đứa trẻ ra đời, con khốn Dư Kiều phải chết”.
Triệu Như nắm chặt cánh tay Dư Văn Xương, trong con ngươi sâu thẳm của bà ta che giấu sự điên cuồng, cả khuôn mặt trở nên méo mó.
Đây là lần đầu tiên Dư Văn Xương thấy bà ta mang bộ dạng như vậy, không khỏi nhíu mày: “Được rồi, tôi nói tôi sẽ làm, bà cứ yên tâm”.