• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (5 Viewers)

  • Chương 39-41

Chương 39: Chuyện hôn nhân

“Sao nào? Chẳng qua Tiêu Bình Sinh mới đến đây lần thứ hai mà cô đã có thể quyến rũ anh ta đến vườn hoa tìm mình rồi…”. Tiêu Định Bân mỉa mai vài câu: “Bước tiếp theo, có phải muốn lôi người lên giường không?”

Đáy mắt Dư Kiều ngấn lệ, nước mắt bỗng chảy ra.

Bởi vì không thể nói chuyện nên cô khóc cũng chẳng có âm thanh gì.

Chỉ là lúc này, dường như thực sự đau lòng, cô khóc mà cả người run rẩy, nước mắt như mưa, không thể ngừng lại được.

“Cô khóc cái gì? Chẳng lẽ tôi nói oan cô sao?”

Tiêu Định Bân thấy phiền khi cô khóc, không hiểu sao anh lại nhớ đến tối hôm đó khi say rượu mất kiểm soát, cũng bởi vì cô rơi lệ trông đáng thương mới khiến anh thoáng chốc không kiềm chế được bản thân.

Dư Kiều cúi đầu, nước mắt rơi thành dòng, khiến chiếc khăn trên mặt ướt một mảng, vết sẹo đỏ sẫm như ẩn như hiện.

Tiêu Đinh Bân nhìn vết sẹo trên mặt cô, nhớ đến câu nói lúc nãy của Tiêu Bình Sinh.

Đúng vậy, cho dù cô có sai đến mức nào thì cũng không đến nỗi phải chịu phạt hủy dung.

Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái mới hai mươi mà thôi…

Không hiểu sao anh bỗng nhiên lại mềm lòng.

“Tối mai cô ở đây đợi tôi, tôi có việc tìm cô”.

Tieu Định Bân nói câu này xong thì bản thân cũng ngây người.

Dư Kiều như cũng bị dọa sợ, nâng đôi mắt khóc ửng đỏ kinh ngạc nhìn anh.

“Sao nào? Chẳng lẽ mệnh lệnh của tôi không dùng được?”, Tiêu Định Bân nói chuyện có chút nóng nảy và tức giận, Dư Kiều nghẹn ngào một tiếng rồi lắc đầu.

“Ha, là tôi lo chuyện bao đồng rồi”. Tiêu Định Bân không biết làm sao, tuy anh phát bệnh thường xuyên, nhưng tính cách không hề nóng nảy, thậm chí mấy người làm trong nhà gần như cũng chưa từng thấy anh tức giận bao giờ.

Chẳng biết tại sao, trước mặt A Kiều, có vẻ anh rất dễ nổi giận.

Dư Kiều nhìn anh tức giận quay người rời đi, cũng có chút kinh ngạc thất thần.

Tiêu Định Bân, rõ ràng anh rất ghét cô, rất phiền chán cô mà, nhưng nếu đã ghét bỏ thì không muốn gặp cô mới phải chứ, tại sao anh cứ hai lần ba bận xuất hiện trước mặt cô…

Dư Kiều lau nước mắt, cầm giỏ hoa quay về phòng bếp.

Hà Thúy thấy cô quay lại, liếc nhìn một cái không quan tâm đến cô.

Dư Kiều rửa tay sạch sẽ, rồi rửa sạch hoa tươi, bắt đầu chuẩn bị nấu canh.

Hà Thúy thấy cô bỏ thẳng cá đã ướp vào nồi rồi thêm nước suối, hoa tươi, mấy vị thuốc đông y, sau đó bật bếp nấu canh thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài phòng bếp, Tiêu Phượng Nghi liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, cười nhạt nói: “Nói chuyện với bà cả nửa ngày, cháu mệt rồi chứ, đi nghỉ ngơi một lát đi, không cần bận tâm đến bà già này đâu”.

Dư Tiêu Tiêu ngượng ngùng khẽ cười, trong lòng lại không nhịn được mắng một câu bà già chết tiệt.

Bà già chết tiệt này! Từ lần đầu tiên gặp mặt thì chưa từng tỏ ra vui vẻ với cô ta bao giờ, hôm nay cô ta vắt hết óc lấy lòng, mà bà ta vẫn không nóng không lạnh, chỉ là kẻ tàn tật mà thôi, ra vẻ cái gì!

Nhưng ngoài mặt không dám tỏ vẻ gì, vẫn cười xòa như cũ: “Vậy bà cô cứ ngồi đây trước, cháu lên lầu thay đồ đã”.

Dư Tiêu Tiêu đứng dậy lên lầu, Tiêu Phượng Nghi nói với Tiêu Định Bân: “Bình Sinh cũng đã ba mươi rồi, mà chuyện chung thân đại sự vẫn chưa đâu vào đâu, bà thường xuyên sống ở nước ngoài, không quen nhiều các cô gái gia giáo, lần này về thủ đô, cháu giúp bà để tâm chút…”

“Chuyện này sao lại vội vậy chứ, phải dựa vào duyên phận”. Tiêu Bình Sinh nhìn Tiêu Định Bân: “Chú không có phúc như Định Bân, duyên phận vẫn chưa tới”.

“Sao không vội được, mẹ đã chừng này tuổi rồi, cũng phải thấy con thành gia lập thất, sinh con rồi mới an tâm nhắm mắt được”. Tiêu Phượng Nghi tức giận trừng mắt Tiêu Bình Sinh: “Lần này chúng ta phải ở thủ đô, chuyện kết hôn của con nhất định phải giải quyết cho xong”.
Chương 40: Vờ vịt

Tiêu Bình Sinh đang định lên tiếng thì Dư Kiều đã bưng canh cá từ phòng bếp đi ra.

Canh cá màu trắng sữa, hương thơm ngào ngạt, Dư Kiều cẩn thận, chầm chậm bước đi, làn khói che mờ cả cô.

Tiêu Bình Sinh nhìn hàng mày đen và hàng mi cong vút thoắt ẩn thắt hiện qua làn khói, không biết tại sao, trong lòng nảy ra suy nghĩ, cười nói với Tiêu Phượng Nghi: “Nhưng, nếu gặp được người ngoan ngoãn giỏi giang như A Kiều thì con cũng đồng ý”.

Ngón tay Dư Kiều bưng cánh cá bất giác run rẩy.

Vẻ mặt Tiêu Định Bân chợt u ám: “Chú hiểu sâu biết rộng như vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý “Biết người biết mặt không biết lòng” sao?”

“Định Bân, lời này có ý gì?”, Tiêu Bình Sinh khẽ nhíu mày: “Chú thấy A Kiều rất tốt”.

Tiêu Phượng Nghi khẽ gật đầu: “Mẹ cũng thấy A kiều không tệ”.

Dư Tiêu Tiêu xuống lầu, đúng lúc nghe thấy câu này, tức giận muốn ngã ngửa.

Cô ta moi tim môi phổi nịnh bợ a dua cả buổi sáng, nửa câu tốt đẹp từ miệng Tiêu Phượng Nghi cũng chưa nghe thấy, con tiện nhân Dư Kiều kia nấu một nồi canh, mà hai người họ đã tranh nhau khen rồi.

“A Kiều rất tốt mà!”. Dư Tiêu Tiêu đảo mắt, cũng cười a dua theo: “Cho nên không biết có bao nhiêu đàn ông thích em ấy đâu, ngay cả tài xế cháu tin tưởng nhất cũng vì em ấy mà suýt làm chuyện ngu xuẩn…”

Tiêu Phượng Nghi khẽ nhếch miệng khinh thường, vẫn chưa nói gì.

Tiêu Bình Sinh một tay xoa chân mày, đôi mắt đào hoa khẽ cười: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, chuyện này rất bình thường”.

Dư Tiêu Tiêu cố nén cơn giận và ghen tị, ra vẻ thương tiếc thở dài: “Đáng tiếc, A Kiều lại bị câm…”

“Bị câm thì sao?”

“Cháu lo lắng em ấy gả cho người ta sẽ bị ghét bỏ thôi”.

“Vậy thì gả cho nhà nào không ghét bỏ cô ấy là được rồi”.

“Nào có chuyện đơn giản vậy chứ”.

“Được rồi, ăn cơm đi”. Tiêu Định Bân đứng dậy trước tiên, trực tiếp cắt ngang lời Tiêu Bình Sinh đang nói.

Dư Kiều đặt canh cá lên bàn, quay người đi vào phòng bếp, tiếp tục bưng thức ăn lên.

Cô chỉ là một món canh cá và một món cháo hạt sen, Hà Thúy sốt sắng muốn thể hiện, những món còn lại cũng không cho cô nhúng tay vào.

Mọi người ngồi xuống bàn, Hà Thúy lấy lòng tự mình tiến lên múc canh.

“Canh cá này ngửi mùi thơm không tệ”. Tiêu Phượng Nghi liên tục gật đầu, thử một ngụm rồi khen nói: “Quả nhiên còn ngon hơn thím Lý làm một chút”.

Mấy năm nay, hai chân bà ấy không đi được, tuổi cũng đã lớn, khẩu vị không tốt lắm, nhưng ăn hai chén canh cá rồi mà vẫn còn chưa muốn dừng.

Tiêu Bình Sinh khuyên nhủ: “Còn ở đây mấy ngày nữa, sau này để A Kiều nấu thường xuyên cho mẹ ăn là được rồi”.

Tiêu Phượng Nghi gật đầu, nhìn A Kiều, cười nói: “Sau này sợ là phải làm phiền cô thường xuyên rồi…”

Bà ấy còn chưa dứt lời, bỗng nhiên gương mặt nhăn lại, sau đó hai tay nắm chặt bụng dưới, đau đớn kêu lên: “Bình Sinh, mau lên, mau đưa mẹ đến phòng vệ sinh…”

Hà Thúy trong lòng vui mừng, ngoài mặt thì lo lắng: “Bà chủ, bà sao vậy?”

Dư Tiêu Tiêu lập tức liếc nhìn cô ta, Hà Thúy lẳng lặng khẽ gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu có tính toán trong lòng, vội tiến lên thân thiết hỏi thăm: “Bà cô, bà khó chịu ở đâu sao? Định Bân, mau cho người gọi bác sĩ đến…”

Trong nhà rối loạn, hai chân Tiêu Phượng Nghi có bệnh, bình thường vào nhà vệ sinh vốn đã bất tiện, lúc này lại đi liên tục ba lần,

Thân thể bà cụ vốn đã yếu, một hồi giày vò như vậy, sắc mặt Tiêu Phượng Nghi cũng vàng đi rõ ràng, trông chật vật hết sức.
Chương 41: Điều tra

Sau khi bác sĩ khám xong, kết quả là Tiêu Phượng Nghi ăn phải đồ không sạch sẽ nên mới dẫn tới tiêu chảy.

Mọi người đều nhìn về phía Dư Kiều.

Vừa rồi Tiêu Phượng Nghi chỉ uống có hai chén canh.

Ban đầu Dư Kiều nghe bác sĩ nói thì thì cũng hoảng sợ, sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh.

Từ nhỏ, cô học dược lý với bà ngoại, bản thân cô yêu thích và cũng có năng khiếu nên mấy năm nay cũng khá hiểu biết về Đông y.

Cô cẩn thận nhớ lại những gia vị mình đã dùng trong canh cá, toàn bộ đều là những loại bồi bổ cơ thể, huống chi trước đó cô đã nấu hai lần, hoàn toàn không có chuyện gì.

Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, có kẻ động tay động chân với món canh cá.

Dư Kiều vô thức nhìn sang Hà Thúy, Hà Thúy bỗng trợn to mắt: “Cô nhìn tôi làm gì? Canh cá do cô nấu mà!”

“Đưa canh cá đi xét nghiệm!”, Dư Kiều lên tiếng, quản gia lập tức cho người mang đi.

“Người trong phòng bếp không được rời đi, đợi có kết quả khám nghiệm rồi tính tiếp!”, Tiêu Định Bân cho người hầu đưa Tiêu Phượng Nghi về phòng nghỉ ngơi.

Thoáng chốc bác sĩ đã mang kết quả về, trong canh cá có bỏ một loại thuốc Đông y là Khiên Ngưu Tử, có tính hàn và độc nhẹ, có thể kích thích tràng ruột xổ chất thải.

Khi Dư Kiều nấu canh, cô sẽ bỏ vài loại thuốc Đông y, ai trong bếp cũng biết việc này.

“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, còn Dư Tiêu Tiêu lại diễn kiểu khó tin mà hỏi: “A Kiều, sao em lại làm vậy?”

“Cô Dư, mọi việc chưa rõ ràng, sao cô biết là A Kiều làm?”

Tiêu Bình Sinh chậm rãi nói, Dư Tiêu Tiêu giật thót: “Nhưng canh cá do A Kiều tự tay nấu...”

Dư Kiều mím môi, lấy một miếng giấy và bút từ trong túi tạp dề, cô nhanh chóng viết vài hàng chữ rồi đưa cho Tiêu Định Bân.

Tiêu Định Bân nhận lấy, bên trên là nét chữ xinh xắn viết tên dược liệu và hoa tươi để nấu canh cá, thậm chí viết luôn cả phần gia vị nêm nếm rất rõ ràng.

Sau đó, Dư Kiều mới lấy ra bao thuốc Đông y mình đặt trong phòng bếp, đổ hết dược liệu bên trong ra, Tiêu Định Bân cho bác sĩ tiến lên kiểm tra, xác nhận bên trong không có Khiên Ngưu Tử.

Hà Thúy không phục nói: “Cũng có thể cô ta lén bỏ thêm, hơn nữa, ai ngu tới mức cất công cụ gây án trong người!”

Dư Kiều bình tĩnh nhìn cô ta, cười khẽ rồi nhìn sang Tiêu Định Bân, đôi mắt trong suốt và con ngươi đen nhánh không một chút tạp chất, sạch sẽ tới mức khiến người ta tự ti.

“Camera... giám sát!”, A Kiều nói ra một từ tối nghĩa rồi chỉ vào camera giám sát cách đó không xa.

“Đúng rồi, Định Bân, coi camera là biết ngay mà!”, Tiêu Bình Sinh nói vào.

“Nhưng hôm qua camera phòng bếp bị hư rồi, chưa kịp sửa!”, quản gia khó xử nói.

Trong lòng Hà Thúy hả hê, cô ta dám làm thì cũng đã phòng ngừa chu đáo rồi.

Con khốn A Kiều này muốn gài cô ta thì cũng phải coi có bản lĩnh đó không.

Tiêu Bình Sinh nghe thế thì nở nụ cười: “Thế thì thú vị thật!”

“A Kiều, có phải là em lơ đễnh nhất thời nên mới nhìn nhầm Khiên Ngưu Tử thành dược liệu rồi bỏ vào không?”

Dư Tiêu Tiêu tới gần, nhẹ nhàng đè ép vai Dư Kiều: “Miễn là em không cố ý, chị sẽ nói giúp em!”

Dư Kiều bận rộn trong bếp cả ngày thì sẽ chinh phục được dạ dày Tiêu Định Bân.

Đây không phải là điều mà Dư Tiêu Tiêu muốn thay nên cô ta không thể để Dư Kiều tiếp tục làm việc trong bếp.

“Tiêu Tiêu che chở em gái như vậy nhưng chắc gì người ta đã biết ơn!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom