-
Chương 8
Cô bị sốc bởi hành động của anh ta, hoảng loạn lùi một bước, kết quả không chỉ là chiếc khăn tắm bị rơi xuống, mà cả bộ đồ vest cũng rơi xuống!
Ngay lập tức, cô đứng trần như nhộng trước mặt anh ta.
"Á ..."
Cô bé hét lên và nhanh chóng ngồi xuống và ôm mình, cố gắng che những phần quan trọng của cơ thể mình lại!
Và người đàn ông trước mặt cô, nhìn xuống cô ấy với ánh mắt không có chút gì biến động: "Còn không nói thật?"
"Anh rể, em đang nói sự thật mà! Anh muốn em nói gì? Em mặc quần áo trước rồi nói được không?"
Kiều Hy nhìn anh ta một cách đáng thương, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của cô đã đỏ bừng lên, nhìn anh với ánh mắt đầy bất lực.
"Hôm nay không nói thật thì đừng hòng mặc quần áo!"
Giọng của người đàn ông lạnh lùng và thờ ơ như ánh mắt của anh ta. Ngay lập tức, anh ta ném chiếc khăn tắm lên giường, chỗ mà Kiều Hy không với tới.
Cô bé bây giờ đang khỏa than, cô hoàn toàn không dám động đậy.
Mặc dù có cái áo vest ở ngay phía sau cô, nhưng người đàn ông trước mặt đang nhìn cô từ phía trên xuống, cô chỉ cần di chuyển một chút, mọi thứ sẽ bị anh ta nhìn thấy hết.
Kiều Hy cay đắng cắn răng, vẫn không nói gì, nhưng trong lòng cô trái đã mắng anh ta hàng trăm lần. Tên biến thái, dùng cách này để chất vấn cô, thật quá đáng …
Không khí dường như dừng lại tại thời điểm này, và hai người không nói một lời, cũng không động đậy!
Sau một hồi lâu, cuối cùng Kiều Hy không chịu nổi!
"Được rồi, em nói thật! chuyện hôm nay đúng thật là trò ‘tống tiền tình dục’, em cố ý dụ ông già đó đi khách sạn với em, mục đích là nhân cơ hội tống tiền ông ta, từ đó lấy tiền lời! Nhưng chuyện con trai bà Trương bệnh là thật, ông chồng cũ dì ấy vốn là lão háo sắc vô trách nhiệm. Em nhận đơn tống tiền ông ta cũng có thể coi là trừ hại cho dân rồi!”
Nghe xong, Lục Lập Tiêu hơi cau mày: “chơi trò này bao lâu rồi?”
"Hai ..." Kiều Hy nghĩ đến thủ đoạn của anh, nuốt những lời nói dói đang định nói vào bụng và và thành thật thú nhận, "Hai năm!"
“Thế còn cái này?” Anh ta liếc nhìn mớ đồ lót trên sàn nhà.
"Cái này là Kiều gia hôm nay gởi cho em! Họ muốn em mặc cái này ... để quyến rủ anh!" Cô đỏ mặt.
Mắt Lục Lập Tiêu hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lung chíu qua: "Tuổi nhỏ mà đã có nhiều chiêu trò tà ma như vậy rồi, Lục gia không thể chứa những đứa như em!"
"Anh nghĩ tôi muốn hả, em kiếm tiền là vì … "
Kiều Hy chưa nói xong đã bị chính cô ta ngăn lại: ”Thôi, nói rồi anh cũng không hiểu! Cứ cho là em ham tiền! Anh thấy em chướng mắt thì cứ đuổi em khỏi Lục gia đi!”
"Nói hai câu cãi lại bốn câu, lúc trước giả ngây như con thỏ trắng giống lắm mà?”
"Ai giả ngây? Trước mắt các người, em vốn là con thỏ trắng mặc người xâu xé mà!” cô không phục, bĩu môi nói: “Kiều gia đưa em tới đây không phải là để lấy lòng anh sao? Nhưng anh đừng quá đáng như vậy! không chứa những đứa như em thì trả quần áo cho em, em tự đi về!”
"Cô nghĩ Lục gia là gì, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
"Không cho ở, không cho đi … cuối cùng anh muốn gì?”
Kiều Hy nhìn anh ta một cách cảnh giác, tay cô che chặt ngực của mình.
Lục Lập Tiêu gạc đi tàn thuốc của điếu thuốc trên tay, anh mắt anh ta bắt đầu từ bờ vai trắng nõn của cô đi xuống.
"Muốn rời khỏi Lục gia thì cô phải làm một việc trước! "
"Việc gì vậy?"
"Làm cho tôi có hứng thú với cô!"