-
Chương 7
Nghe vậy, cơ thể nhỏ bé của Kiều Hy đột nhiên trở nên cứng đờ, cô nhanh chóng lắc đầu: "Không phải em nói!"
Về tin đồn 'Lục Lập Tiêu bức lực' ở Nam Thành không phải ai cũng biết rồi sao?
Vì anh ta giờ đã hai mươi bảy mà bên mình chưa bao giờ xuất hiện người phụ nữ nào, người khác làm sao không suy đoán được? Thời gian trước anh ta và chị ba đi coi mắt, hai người sắp kết hôn để phá vỡ tin đồn rồi, nhưng kết quả … cô dâu biến mất ngay trong ngày cưới! Đây không phải thêm một dẫn chứng chứng tỏ anh ta có vấn đề trong một khía cạnh nào đó sao?
Thậm chí có người còn đồn rằng gia đình Lục gia thật ra đều là gay, nhị tiểu thư Kiều gia không chịu làm bình phong nên mới bỏ trốn!
Nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu, ánh mắt Lục Lập Tiêu lạnh như dao: “Suy nghĩ kỹ và cho tôi một lời giải thích khi về đến nhà!”
Vì câu nói này, Kiều Hy suy nghĩ lời giải thích trên suốt đoạn đường về nhà.
Sau khi xuống xe, anh ta ném cho cô một chiếc áo vét và ôm vai cô bước vào trong.
Trên đường về phòng, Kiều Hy hứng chịu ánh mắt kỳ lạ của người nhà họ Lục, Kiều Hy gần như là bị đem về phòng của Lục Lập Tiêu,
Sauk hi đóng cửa phòng, anh ta thả cô ra, đi đến và ngồi vào chiếc ghế dựa.
Căn phòng với rèm cửa đóng quanh năm suốt tháng, rất tối tăm, Kiều Hy đứng giữa phòng mà tưởng như đang đứng trong những căn phòng đen nhỏ để thẩm tra tội phạm thời xưa.
Không đúng, đó phải là căn phòng đen lớn!
"Đi tắm rữa sạch sẽ rồi cho tôi một lời giải thích!"
"Em không ..."
Thật ra, Kiều Hy muốn nói rằng cô ta không bị tên đó làm gì. Nhưng trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh ta, cô nuốt hết những lời đang đã đến cửa miệng và ngoan ngoãn bước vào phòng để tắm!
Lục Lập Tiêu từ từ chăm và cắn một điếu thuốc, sau đó anh cầm cặp của cô đổ hết sách và những bộ đồ lót gợi cảm trong đó ra.
Ghế của anh ta ngồi ở ngay đối diện cửa sổ kính của phòng tắm, có thể thấy cô đang cởi áo dây, váy siêu ngắn của mình, để lộ cơ thể đầy đặn, đôi chân dài trắng trẻo đang bước vào bồn tắm với tư thế hấp dẫn qua làn khói thuốc …
Anh hít một hơi thật sâu, uyết hầu anh ta động đậy, con ngươi anh ta đen như mực sâu hơn và sâu sắc hơn ...
Khi tắm xong, Kiều Hy mới nhớ ra rằng cô không có quần áo để thay.
Cô nhìn quanh, chỉ mò mẫm được một chiếc khăn tắm quấn quanh người, lại khoác chiếc áo vest mà trước đó anh ta ném cho cô lên sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm với đôi chân trần.
"Anh rể ...... em tắm xong rồi!" Kiều Hy cẩn thận nhìn anh ta, chớp chớp đôi mắt vô tội hồn nhiên như con thỏ trắng của mình, đầu tiên cô nhận lỗi, “Em sai rồi!”
Anh ta không nhìn cô, trỏ gõ nhẹ vào thành ghế, hỏi: “Cô chơi trò ‘tống tiền tình dục’ này bao nhiêu lần rồi?”
"Lần đầu tiên!"
"Nguyên nhân?"
"Thật ...... thật ra bà Trương kia là dì của bạn em! Dì nói rằng sau khi ly dị thì chồng cũ của dì, lão ta mỗi lần đều tìm cớ không cung cấp tiền nuôi con, thậm chí con trai đang bệnh cũng không lo mà lấy tiền để chơi gái, nuôi người tình nhỏ ở ngoài. Nên dì ấy mới nhờ em với bạn em cho lão ta một bài học. Anh rể, em biết làm vậy không ổn, nhưng anh nễ tình lòng tốt muốn giúp đỡ dì ấy mà bỏ qua cho em, đừng giận em nữa nhe!”
Thái độ nhận lỗi của cô có thể nói là rất tốt, lời nói chân thành, ngay cả đôi mắt cũng có những giọt nước mắt hối hận!
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu nghe xong không có một chút gì là tội nghiệp, nụ cười trên miệng anh lại càng lạnh hơn: “Nói láo! Coi bộ không cho cô một trận thì cô sẽ không nói thật rồi phải không?”
Anh ta dập tắt điếu thuốc, sau đó ngón tay móc vào chiếc khăn trên người cô, kéo nhẹ xuống một cái …