-
Chương 81
Ai ngờ Kiều Hy ung dung ngẩng đầu, trả lời Thẩm Thiếu Khiêm: “Tôi là bánh bao!”
"Bánh bao gì?”
"Thẩm đại thiếu gia bình thường chắc không thích ăn bánh bao phải không? Chưa nghe qua bánh bao Goubuli(*) nổi tiếng ở Thiên Tân nhỉ?” Kiều Hy cười.
(*Goubuli là chó bất lý, nghĩa là thờ ơ với con chó)
"Hí ..." Từ Khả Tâm cũng mỉm cười.
Trong tình huống này, chỉ có miệng lưỡi độc địa của tiểu Kiều mới phản bát được những lời chửi của người khác, thật lợi hại!
"Thẩm đại thiếu gia, anh không phải rất không muốn nhìn tôi sao? Vậy tôi tránh mặt anh, không đứng trước mặt anh, sợ anh tức giận lại cắn tôi!”
Lần này Thẩm Thiếu Khiêm đã hiểu, cô ấy dùng lời lẽ đi một vòng để chửi anh là chó.
Người đàn ông ngay lập tức tức giận, đuổi kịp và nắm lấy tay cô gái, nhắc lại lần nữa: “Tối qua cô đã ngủ với tôi ở khách sạn!”
Nghe vậy, Kiều Hy ung dung nhìn anh: “Ừ, nên sao?”
"Cô không có ý tưởng gì sao? Đối với một người đàn ông đã ngủ với cô …”
"Anh không phải thường nói tôi sao? Tôi không đứng đắn, không biết vì tiền mà đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông, ngủ với ai rồi có khác biệt gì sao?” Kiều Hy hỏi lại, “Hay nói cách khác, anh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này là muốn bồi thường cho tôi phải không? Lần trước nói một đêm tám ngàn!”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm có chút ngạc nhiên với thái độ bĩnh tĩnh của cô ấy, nhìn cô một cách khinh bỉ: “Kiều Hy, cô thật sự hèn hạ!”
"Cảm ơn vì đã khen ngợi!" Cô gái trả lời một cách nhẹ nhàng, sau đó xòe tay với người đàn ông: “Trả tiền đây!”
Thẩm Thiếu Khiêm lấy ví của mình, lấy ra một tờ séc đưa vào tay cô ấy: “Đây là mười vạn, tôi không chỉ muốn một đêm của cô, còn muốn nuôi cô.”
Kiều Hy liếc nhìn tờ séc trong tay và nói một cách lạ lùng: "Anh ghét tôi như vậy tại sao nuôi tôi? Muốn tự làm khổ bản thân hả?”
"Kệ tôi, bổn thiếu gia có tiền, muốn xài sao thì xài. Dù sao thì Lục tiếu gia cũng sẽ không cần cô nữa, tôi sẽ nuôi cô trong hai tháng, coi như bố thí!”
Nghe vậy, Kiều Hy mỉm cười và nói: "Thôi đi, anh muốn bố thí tôi cũng không muốn nhận nữa!”
"Bổn thiếu gia để mắt đến cô là phước đức của cô, cô dựa vào đâu mà không nhận?”
"Bởi vì ... tôi đang tìm đàn ông là chú trọng vào việc sử dụng và trải nghiệm!” Kiều Hy cố ý nói.
"sử dụng và trải nghiệm cái gì?”
"Tối qua tôi một chút cảm giác cũng không có, điều đó chẵn phải chứng minh của anh quá nhỏ sao?”
Nói xong, Kiều Hy đập tờ séc lên mặt Thẩm Thiếu Khiêm và dẫn Từ Khả Tâm rời đi.
Và người đàn ông đứng ở đó đến tận một phút, mới phản ứng lại lời của cô, bản thân anh lại bị một cô bé miệng còn hôi sữa chê bai.
Anh ta không làm gì cả, cô ấy tất nhiên không có cảm giác gì!
Thật ra thì tối qua Thẩm Thiếu Khiêm định tìm Kiều Hy để tính sổ, nhưng không tìm được cô gái, khiến anh ấy phải trong phòng riêng uống rượu sầu cả đêm.
Sau đó, khi gần trời sáng, người đàn ông định về phòng của mình tại Câu lạc bộ Hoàng Thiên tắm một cái rồi về nhà, ai ngờ khi bước ra khỏi phòng tắm thì anh thấy cô bé đang nằm trên giường.
Anh thấy cô gái đang đắp chăn, quần áo rơi trên thảm, đang nghĩ rằng có phải cô ấy cố ý đến dụ dỗ anh ta không.
Nhưng cô gái ngủ như chết, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì của việc dụ dỗ anh.
Đúng lúc này thì Lục thiếu gia đến gõ cửa, khi anh mở cửa, anh cố tình nói rằng anh đã làm điều đó với cô, anh muốn tận dụng cơ hội này để cho Lục thiếu gia ghét cô, từ bỏ cô.
Biết trước rằng sẽ bị khinh thường như vậy thì lúc đó anh ta còn giải bộ làm gì?
Lúc đó thật sự nên bỏ tấm chăn ra mà làm thật để cô gái này trải nghiêm kích thước của mình.
Tuy nhiên, thái độ không quan tâm của cô gái thật sự khiến anh bất ngờ.
Ban đầu, Thẩm Thiếu Khiêm vốn định đến đây để làm bẽ mặt kiều Hy, ai ngờ cô gái không quan tâm chút nào, mà ngược lại bị cô ấy chế giễu.
Cũng không biết là do cô ấy quá cởi mở hay mặt quá dày.
Tóm lại thì Thẩm Thiếu Khiêm chưa bao giờ gặp qua một người phụ nữ khó xơi như vậy.
Nó giống như một cú đấm vào bông gòn, đối phương không đau, không ngứa ngáy, bản thân lại ôm cục tức vào mình.
Tuy nhiên, cô càng khó xơi, càng kích thích lòng chinh phục của đàn ông.
......
Khi Josh vừa bước vào cổng Lục gia, Trương quản gia đột nhiên kêu cô lại.
"Kiều tiểu thơ, cháu của phu nhân từ thủ đô đến, nay đang ở tòa nhà nhỏ phía sau, cô không có việc gì thì tốt nhất đừng đến đó!”
"Tôi biết rồi, Trương quản gia!”
Kiều Hy vốn biết cháu Diêu Phụng Nghi là Diêu Tân Viễn, cũng không muốn đọng chạm đến anh ấy. Sáng nay cô nhất thời bốc đồng, bây giờ đã không kịp hối hận rồi, chỉ có thể tránh mặt người đó thôi.
Dù sao thì người chóng lưng cho cô ấy đã không còn, giờ chỉ còn cách cẩn thận thôi!
Kiều Hy thở dài một tiếng, đi lên tầng hai, phòng Lục Lập Tiêu.
Cô gái gõ cửa, không ai mở cửa.
Cô nghĩ rằng người đàn ông đó chắc là không muốn nhìn thấy mặt cô, cô lấy ra chiếc hộp đựng chiếc cà vạt từ trong túi sách của mình, cẩn thận đặt nó trước cửa phòng ngủ của anh, sau đó dán một tờ giấy giải thích ý định.
Sau khi làm điều này, cô gái quay lại phòng mình.
Ngay khi cánh cửa phòng của Kiều Hy đóng lại, cánh cửa phòng của Lục Lập Tiêu mở ra.
Người đàn ông nhìn thấy chiếc hộp trên mặt đất, lấy nó mở ta, thấy bên trong là một cái cà vạt màu đỏ với hoa văn xuyến ốc.
Ngoài ra còn có một tờ giấy lưu ý: “Anh rể, cảm ơn anh vì đã giúp trại trẻ mồ côi!"
Khuôn mặt của Lục Lập Tiêu không có phản ứng gì thêm, anh ta âm thầm cất chiếc hộp đi.
Đêm đó, Kiều Hy thảo luận về cửa hàng Taobao của họ với Từ Khả Tâm trong phòng của mình.
"Tiểu Kiều, bà nói nên đặt tên của hàng của mình là gì nhỉ?”
"Đặt là ...... <Cửa hàng tạp hóa Giải Sầu> đi! Mượn tên cuốn sách nước ngoài mà tui thích, tui hy vọng tiệm của mình có thể giải sầu cho những cặp đôi gặp sóng gió, và hy vọng mọi cuộc tình thông qua việc xử lý của mình đều kết thúc êm đẹp!”
"Ừ, cái tên này được đó!”
Từ Khả Tâm vui mừng nhập tên của cửa hàng và hỏi: "Các mặt hàng chính của mình trên kệ là gì nhỉ?”
"Dịch vụ thử nghiệm cặp đôi, dịch vụ trò chuyện, tư vấn tình cảm ..."
"Đợi đã, giá thử nghiệm của cặp đôi là bao nhiêu? Tui đã tìm giá trên mạng, thường thấy để mười mấy hai chục tệ không!”
"Giá đó thấp quá! Định giá thấp như vậy thường chất lượng không cao đâu, mình đâu chỉ phục vụ online, còn phục vụ offline và còn khảo sát bắt chuyện các kiểu nữa mà, để giá hai trăm đi!”
"Được, nghe theo bà!”
"Thế còn dịch vụ trò chuyện thì sao? Cái này tui có thể làm, tui thích hợp trò chuyện ẩn danh với người khác nhất!”
"Vậy bà tự định giá đi!”
"Năm mươi tệ đi!”
"Bà có thể định một giờ đầu năm mươi tệ, mỗi giờ sau tăng gấp đôi dần. Như vậy nếu người ta thấy bà nói chuyện hay, cũng sẽ sẵn lòng tiêu thêm nhiều tiền!”
"Đúng đó, tiểu Kiều, bà thông minh thật! Còn nữa, dịch vụ giữ bạn trai bạn gái thì sao …”
Hai cô gái đang thảo luận hết sức sôi nổi, đột nhiên có người gõ cửa phòng Kiều Hy.
Kiều Hy đặt điện thoại xuống, bước tới mở cửa, người gõ cửa cô là Lục Mộng Thái.
Cô không quen anh ta, Kiều Hy một lúc không biết nên xưng hô thế nào với anh ta, chỉ hỏi anh với giọng ngại ngùng: “Có chuyện gì không?”
"À … Là vầy! Tiểu Bảo đêm nay cứ khóc suốt, cô có thể giúp tôi dỗ nó không, thằng bé đó thích cô nhất rồi.” Lục Mộng Thái nói.
Nghe vậy, Kiều hy cảm thấy hơi khó.
Xét cho cùng thì cô và Lục Mộng Thái cũng không thân đến mức có thể dỗ con cho anh ta.
"Vợ anh đâu?”
"Đừng nhắc tới cô ấy nữa, bả đi đánh bài rồi! Cả ngày không đi đánh bài là hút thuốc, tôi cưới cô ấy đúng là xui xẻo tám kiếp!” Lục Mộng Thái thang vãn.
Sau đó, người đàn ông nhìn Kiều Hy, nở một nụ cười giả tạo: "Cũng may là còn một cô bé như cô ở đây, trắng trẻo, sạch sẽ, da dẻ mềm mại như vậy!”
Kiều Hy luôn cảm thấy ánh mắt Lục Mộng Thái khiến người ta không thoải mái, cô từ chối: "Tôi không biết dỗ con nít, vã lại tôi còn nhiều bài tập phải làm nữa, hay là anh tìm người khác đi?”
Nói xong, cô gái muốn đóng cửa lại.
Nhưng lần này, Lục Mộng Thái dùng ngón tay chống cửa phòng cô, trông rất lo lắng: “Tiểu Bảo chưa ăn cơm tối nữa, khóc suốt hai tiếng đồng hồ rồi! Tôi tìm không được người khác để giúp đỡ, nếu cô không đi … đứa bé chắc phải đem đến bệnh viện quá!”
Kiều Hy không thích Lục Mộng Thái, nhưng khi cô nghĩ tới đứa bé dễ thương đó, lại có chút không nhẫn tâm.
Vì vậy, sau khi một lúc do dự, cô ấy đã dao dộng!
"Vâng, để tôi đi coi thử!”
Nói xong, Kiều Hy về phòng lấy điện thoại nói một tiếng với Từ Khả Tâm trước: “Khả Tâm, bên tui có chút việc cần làm, một lát gọi lại cho bà sau nhe!”
"Được! Tui sẽ chỉnh sửa thông tin cơ bản về tên với giá cả trước, có gì không biết tui gỏi bà sau!”
Từ Khả Tâm cúp máy điện thoại và bước vào trạng thái nhiệt tình như lửa đốt.
Vừa chỉnh sửa,vừa nghĩ tới sau này làm ăn phát đạt rồi, cô ấy với tiểu Kiều có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền ...
Tuy rằng hiện nay mẹ cô đã kết hôn với một người cha dượng giàu có, họ dọn từ khu ổ chuột đến một nơi cao cấp như vậy để sinh sống. Nhưng Từ Khả Tâm luôn nhớ rằng mọi thứ ở đây không phải là của cô ấy.
Và trong nhà, ngoài chú Đường và anh hai thì người thân họ hàng khác đều không mấy xem trọng mẹ con cô.
Cô ấy phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, để mọi người sẽ không xem nhẹ mẹ cô như vậy!
Sau khi thiết lập giá, Từ Khả Tâm thấy cửa hàng của họ mắc hơn các cửa hàng khác nhiều và cô không khỏi lo lắng.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định đặt vài bức ảnh của tiểu Kiều lên đó.
Cô cố ý chọn những bức ảnh thật đẹp và hấp dẫn của Kiều Hy để đăng lên, sau đó cô đã bớt lo lắng.
Ừ, có chủ tiệm xin đẹp ở đây, khách hàng của họ sẽ cảm thấy được đảm bảo!
Bên đây, Kiều Hy đi theo Lục Mộng Thái để xem tiểu Bảo.
Bởi vì họ sống trong khu tòa nhà phụ nên phải đi qua sân.
Buổi tối, sân bị bóng cây che, đầy bóng tối, Kiều Hy bước đi một cách lo lắng, đột nhiên tay cô bị người đàn ông bên cạnh nắm lại
"Á!" Cô gái sợ hãi và hét lên. "Anh đang làm gì vậy?"
"Cô không phải đang sợ sao? Tôi đang an ủi cô!" Lục Mộng Thái cười.
"Không cần!"
Kiều Hy tranh khỏi tay anh ta, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với người đàn ông phía trước.
Đi theo Lục Mộng Thái bước vào căn phòng đầu tiên lầu một của tòa nhà, Kiều Hy bước vào phòng mà không thấy đứa bé: “Tiểu Bảo đâu?”
"Tiểu Bảo đã được tôi gởi đến phòng bà dú của nó!”
"Vậy anh ... anh tìm tôi làm gì?” trong lòng Kiều Hy dấy lên một linh cảm xấu.
Cô gái quay lại và muốn rời khỏi, nhưng Lục Mộng Thái bắt lôi cô lại, đóng cửa lại.
Người đàn ông cười, nói: "He he, ở đây không có đứa bé nào hết, hay là cô dỗ tôi đi?”
"Anh đừng làm bậy, đây là Lục gia! Anh không sợ tôi gọi người tới hả?”