-
Chương 73
Nghe lời Thẩm Thiếu Khiêm, Kiều Hy có chút bối rối: "Thẩm thiếu gia, tôi với anh trước đây có chút hiểu làm. Nhưng anh có cần nắm chặt tôi không tha như vậy không? Dù sao đi nữa thì tôi cũng là người yêu cũ của em trai anh, bây giờ lại đang theo Lục Lập Tiêu … hai người không phải là anh em tốt sao? Người phụ nữ của anh em anh cũng muốn chơi?”
"Đừng mình có sức hấp dẫn như vậy!” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn nghiêng cô với ánh mắt khinh bỉ, “Tôi muốn ngủ với cô chỉ vì muốn Lục thiếu gia rời khỏi cô. Vì chỉ khi cô ngủ qua với tôi, họ mới không muốn có cô.”
Nói xong, Thẩm Thiếu Khiêm lấy hết tiền trong ví mình ra: “Đây là tám ngàn, cô gái giá cao nhất của Hoàng Thiên cũng chỉ nhiêu đó!”
Đàn ông không để cô vươn tay để lấy tiền, thì đã quăng một cộc tiền dưới chân cô: “Đi thôi, nhặt tiền lên, đi khách sạn với tôi.”
Sỉ nhục cô trước mặt bao nhiêu người như vậy, tính tình Kiều Hy dù có hiền lành tới đâu cũng không chịu được.
Cô gái lấy rượu vang đỏ trên bàn, tạt lên cái mặt đáng ghét của người đàn ông đó.
"Á! Thẩm thiếu gia!”
Tình huống bất ngờ này làm mọi người xung quanh phải sốc.
Thẩm Thiếu Khiêm là một khách quen ở đây, mọi người đều biết tính khí và địa vị không thể khiêu kích của anh!
Người phục vụ này chắc là muốn bị đuổi việc?
Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là sau khi tạt rượu vang đỏ, Kiều Hy nhặt lại tám nghìn tệ trên mặt đất lên và đập chúng vào vai của Thẩm Thiếu Khiêm.
Lúc đầu cô vốn muốn đập vào mặt anh nhưng người đàn ông cao hơn cô nhiều quá, làm động tác đó hơi tốn sức.
"Thẩm thiếu gia, tôi thấy số tiền này anh nên đem nó đi mua áo mới đi là vừa.”
Sau khi cô gái kết thúc câu này, cô nhanh chóng lẻn đi mất trước khi Thẩm Thiếu Khiêm kịp phản ứng gì!
"Thẩm thiếu gia, anh không sao chứ?”
Người phụ nữ đã hôn anh trước khi sợ hãi, lấy chiếc khăn giấy ra để lau các vết bẩn rượu vang đỏ giúp anh ta.
Nhưng bị người đàn ông đuổi đi trong cơn tức giận: “Cút đi!”
Thẩm Thiếu Khiêm nhìn dáng vẻ của bản thân và những tờ tiền dưới đất, sự tức giận trong mắt không thể tả nổi.
Kiều Hy … cô hay lắm!
Cả đời này anh ta cũng chưa bị phụ nữ làm nhục như vậy qua!
Thẩm Thiếu Khiêm đi nhà vệ sinh xử lý vết rượu vang trên áo sơ mi và áo vest của mình, lúc ra khỏi phòng vệ sinh, anh thấy người phụ nữ đang đợi anh ngoài cửa phòng vệ sinh không biết từ khi nào.
Kiều Hy thấy anh ấy bước ra, ngần ngại một lúc, bước về phía người đàn ông: "Thẩm thiếu gia, lúc nãy tạt rượu vang lên người anh, tôi xinh lỗi, anh có thể không giận được không?”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm hơi nheo mắt, anh đứng khoanh tay, muốn xem cô nói gì tiếp theo.
“Anh là người đàn ông trưởng thành, sẽ không nhỏ mọn mà mách lẻo với Lục Lập Tiêu phải không?”
Miệng của Thẩm Thiếu Khiêm cười chế nhạo mỉa mai: “Thì ra cô sợ tôi nói cho anh ta biết … việc cô làm ở đây?”
"Tôi không có làm gái, tôi chỉ làm bồi bàn!" Kiều Hy nhấn mạnh. "Thẩm thiếu gia là khách quen ở đây, cái này chắc sẽ phân biệt được mà ha?”
"Những người khác nói làm phục vụ thì tôi tin, nhưng cô … có chuyện gì mà cô không làm vì tiền?”
Kiều Hy thực sự cảm thấy sự hiểu lầm của người này về bản thân đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Xem ra thái độ tốt là không hiệu quả, sau đó cô chỉ có thể thay đổi chiến thuật.
Giọng của cô gái căng thẳng lên: "Nếu anh nới Lục Lập Tiêu biết tôi đang làm việc ở đây, thì tôi sẽ nói việc anh ở bên ngoài chơi gái nói cho bạn gái anh nghe!”
Kiều Hy nhớ rằng người phụ nữ đã được Thẩm Thiếu Khiêm đưa đến bữa tiệc lần trước không phải là người vừa hôn anh ta.
Cô đã lén chụp ảnh, vì cô sợ rằng anh ta sẽ kiếm chuyện nên chụp để đe dọa anh ta.
"Kiều Hy, cô còn không thừa nhận cô là một người phụ nữ cơ mưu ăn bám? Nói tốt không được thì dùng cái này để uy hiếp tôi?”
"Tôi thừa nhận cơ mưu, nhưng không thừa nhận ăn bám! Thẩm đại thiếu gia, tôi chỉ làm việc ở đây ba ngày, anh có thể tha cho tôi một con đường sống không, chúng ta nước sông không phạm nước giếng?”
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Vậy tôi chỉ có thể nói chuyện với bạn gái anh về quan niệm tình yêu thôi!"
Nghe vậy Thẩm Thiếu Khiêm hơi vểnh môi, nhìn cô gái phía trước với ánh mắt khiêu khích, sau đó lấy điện thoại ra và gọi.
Khi bên kia bắt máy, anh cố ý mở loa ngoài: “a lô, Thái Lộ! Ở Hoàng Thiên hội anh để mắt tới một cô bé, bây giờ chuẩn bị đi khách sạn!”
Đầu dây bên kia im lặng trong năm giây rồi chuyền giọng bình thảng của một người phụ nữ: “Chơi vui vẻ nhé! Ngày chúng ta đính hôn sắp tới rồi, anh nhớ sử dụng biện pháp an toàn, tránh gặp rắc rối không cần thiết nha!".
Thẩm Thiếu Khiêm gác máy điện thoại, Kiều Hy ngạc nhiên đến không ngậm được miệng!
Cả hai người họ sắp đính hôn, và vị hôn thê thực sự không lo chồng mình làm bậy ở bên ngoài, còn kêu anh ta chơi cho vui vẻ!
Thôi được rồi, quan niệm về tình yêu của những người giàu có này cô thật sự không thể hiểu nổi.
"Sao? Cô còn muốn nói chuyện với bạn gái tôi nữa không?”
Biết rằng những bức ảnh trong tay cô là vô dụng, Kiều Hy chỉ có thể chịu trận: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
Thẩm Thiếu Khiêm tiến một bước gần hơn nhìn từ trên xuống người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình.
Anh thấy rằng Kiều Hy thật sự rất đẹp, khuông mặt tinh tế, mắt mũi miệng cân đối, tất cả dáng vẻ đẹp đều tập trung vào người phụ nữ nhỏ bé này.
Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt long lanh của mùa thu, không quỷ quyệt mà quyến rũ, làn da trắng hồng tự nhiên, nhìn gần như vậy cũng không tìm được một chút tì vết gì.
Chả trách em trai anh và Lục thiếu gia mê cô đến như vậy.
Người đàn ông có chút động lòng, không biết cô ta có đẹp hơn khi nằm trên giường không!
"Cô tạt rượu vang lên người tôi, khoản này tính sao đây?” Thẩm Thiếu Khiêm hỏi cô.
"Tôi không phải đền tiền cho anh rồi sao? Bất quá … tôi cho anh tạt lại một lần, coi như huề!”
"Huề? Bộ đồ này của tôi là nhà thiết kế người Ý đặt may cao cấp, giá thị trường mười lăm vạn. Đem bán cô cũng không huề nổi!”
Trời! Kiều Hy trước khi tạt rượu vang làm sao mà biết được, một bộ đồ có thể mắc đến như vậy?
Nói chứ, nghĩ thôi cũng cảm thấy không công bằng!
Những người giàu có này một bộ đồ cũng đã mười mấy vạn, nhưng những cô gái trẻ ở đây ngủ chung một đêm giá cao nhất cũng chỉ có tám ngàn, khoảng cánh này cũng quá lớn!
Quả nhiên, thời buổi khó khăn, những người không có xuất thân như cô chỉ có thể sống như những con kiến, cho dù chịu bán thân cũng không thể bán được giá tốt!
Nhưng những đứa trẻ ra đời trong nhà giàu có này thì có thể dùng những lợi thế bẩm sinh của họ để chà đạp cuộc sống của người khác theo ý muốn!
"Cho cô hai sự lựa chọn, một là tôi báo với người phụ trách ở đây, để cho cô ấy phạt cô! Hai là khi tôi quay lại đây vào ngày mai, cô toàn quyền phụ trách việc phục vụ tôi!”
"Tôi đã chọn cái thứ ba, tôi trả tiền bộ đồ này cho anh!” Kiều Hy nói xong, lấy ra tấm thẻ vàng từ túi của mình, "không phải mười lăm vạn sao? Trong thẻ này còn 195 vạn, anh có máy cà thẻ không?”
Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm giật lấy tấm thẻ trong tay cô, để trước mặt nhìn kỹ: “Đây là thẻ của Lục thiếu gia phải không? Cô lấy tiền của anh ta xài hoang phí, còn không thừa nhận là phụ nữ ăn bám?”
"Không liên quan đến anh!”
Kiều Hy không thèm giải thích cho anh, không phải bị người đàn ông này ép quá, cô cũng không động tới tiền của Lục Lập Tiêu cho cô.
Nhưng cô gái nghĩ rất rõ ràng, sử dụng khoảng tiền này giải quyết nhu cầu cấp bách trước, sau đó tìm cách bù lại.
Dù sao, cô thà nợ Lục Lập Tiêu còn hơn nợ người này.
"Tiền của Lục thiếu gia tôi sẽ không lấy! Cô không có lựa chọn thứ ba!”
"Nếu không nhận thì trả thẻ lại cho tôi!”
Kiều Hy nói xong, đến để lấy, nhưng Thẩm Thiếu Khiêm cố ý đặt thẻ phía sau, vì vậy cô không thể lấy được: "Ngày mai đến phòng riêng phục vụ tôi, tôi trả cho cô!”
"Ê! Sao anh lại như vậy?”
Kiều Hy đã gặp qua rất nhiều tên khốn, nhưng chưa thấy tên nào vô lại như Thẩm Thiếu Khiêm.
Nhưng người đó có quyền có thế, đùng một cái là lái chiếc xe đua cả ngàn vạn chạy đi, làm sao cô ta có thể đuổi kịp!
Mặc dù có một đoạn không vừa ý nhưng may thay Kiều Hy cũng thuận lợi nhận được tiền lương của ngày đầu tiên.
Cô cẩn thận sắp xếp từng tờ tiền một, đếm đi đếm lại, sau đó bỏ ngay ngắn vào ngăn trong cùng của chiếc cặp sách của mình.
Cô nghĩ, chỉ cần cố gắng chịu đựng ba ngày, là đủ tiền mua cái cà vạt cho Lục Lập Tiêu để tỏ lòng biết ơn rồi!
Người đàn ông đã giúp cô rất nhiều lần này, cô phải tự tay kiếm tiền mua qua mới đủ thành ý!
Cô gái cả taxi cũng không đi, cô đi bộ một đoạn dài mới đến chạm xe buýt đêm.
Khi cô quay lại đến nhà Lục gia, cô thấy rằng những người ở Lục gia vẫn chưa ngủ, vẫn còn một số người hầu bận rộn dọn dẹp trong vườn!
"Chú Trương, khuya vậy các chú vẫn còn việc làm hả?” Kiều Hy chào hỏi Trương quản gia một cách lễ phép.
"Vâng! Người thân của phu nhân ở thủ đô sẽ ghé thăm một thời gian, nên kêu chúng tôi dọn dẹp phòng bên tòa nhà phụ bên này, còn trong vườn cũng phải dọn dẹp sạch sẽ! Kiều tiểu thơ, chúng tôi có làm đồ ăn khuya lên phòng cô, cô về phòng ăn đi!”
"Đồ ăn khuya? Chú có lòng quá!”
"Là thiếu gia căn dặn đó!”
Nghe là Lục Lập Tiêu kêu họ làm đồ ăn khuya cho mình, trái tim Kiều Hy dấy lên một sự ấm áp kỳ lạ, khóe môi hơi vểnh lên, quay lại chạy ngay lên lầu.
Khi bước lên tầng hai, vừa đúng gặp người đàn ông bước ra từ trong phòng với một ly nước trong tay.
"Anh rể, nghe nói anh cho người chuẩn bị bữa ăn khuya cho em, anh thật là tốt!” Kiều Hy nói với giọng ngọt ngào.
Lục Lập Tiêu vẫn gương mặt nghiêm nghị không bao giờ thay đổi đó, nhìn chiếc cặp sách sau lưng cô một cái: "Sao về muộn thế?"
"Giáo … giáo viên của tụi em có cho bài tập phỏng vấn bên ngoài, em với Khả Tâm bận đến giờ mới xong!”
Cô không cố ý nói dối anh ta, nhưng Kiều Hy cảm thấy rằng tặng quà thì tốt hơn hết là nên cho anh một sự bất ngờ, nên tạm thời không cho anh ta biết việc làm thêm của mình.
May thay, người đàn ông không hỏi nhiều, chỉ hơi nhướng mày lên, rồi xuống cầu thang để lấy nước!
Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm, và có vẻ như Thẩm Thiếu Khiêm không nói với anh về việc cô làm bồi bàn ở câu lạc bộ.
Quay lại phòng, cô gái vừa nhìn là thấy bữa ăn khuya trên bàn.
Đó là một chén hoành thánh tôm tươi, phía trên còn có một cái trứng ốp la.
Đúng lúc Kiều Hy đang đói, cô bỏ cặp sách xuống rồi bắt đầu ăn.
Cô phát hiện hoành thánh nhỏ rất rất ngon, chủ yếu là … vừa về đến nhà thì có người nhớ đến cô mà chuẩn bị sẵn thức ăn khuya cho thì thật là tuyệt vời!
Thật ra thì, sau này cứ sống trong Lục gia cũng khá tốt.
Ít nhất, có Lục Lập Tiêu đối tốt với cô ta!
Ăn no, cô chuẩn bị lên giường ngủ.
Sau chuyện ma lần trước, Kiều Hy vẫn rất sợ.
Cô lấy can đảm để đi vào phòng tắm, không vội vàng tắm, nhưng để xem vòng tròn với cảnh giác.
Kết quả là, cô phát hiện có một thứ nhỏ màu đen kỳ lạ ở góc cửa sổ.
Cô gái nhìn kỹ hơn và thấy rằng đó là một chiếc camera lỗ kim!