-
Chương 60
Ngày hôm sau, Kiều Hy đến bệnh viện và trả tiền phẫu thuật bằng số tiền mà Lục Lập Tiêu đưa cô.
"Viện trưởng đã ra tối hậu thư ngày hôm qua, hôm nay cô mà không trả tiền thì chúng tôi sẽ không chữa cho đứa bé đó nữa!” Y tá thu tiền nói với giọng kỳ lạ, “Bệnh viện chúng ta đâu phải đơn vị từ thiện, sao lại phải chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả cho những người không biết liêm sỹ kia chứ.”
"Xin lỗi, đã kéo dài quá lâu không thanh toán." Kiều Hy cúi mặt, hỏi một cách đàng hoàng: "Bây giờ tôi đóng đầy đủ chi phí, có phải hôm nay là có thể phẩu thuật cho tiểu Tím không? Tôi có tìm bác sĩ Trần qua, ông ấy nói đóng tiền xong là có thể làm phẩu thuật ngay.”
"Cô tìm bác sĩ Trần qua?” Người y tá nhìn cô gái trước mặt với một con mắt hoài nghi, sau đó khi nói chuyện trong mắt cô ấy đã không còn che giấu sự khinh bỉ nữa, "Chả trách bác sĩ Trần nói dời phẩu thuật của các người đến ngày hôm nay, cô cũng khá biết dữa dẫm vào đàn ông nhỉ! Phẫu thuật cuối ngày hôm nay, đợi đi.”
Kiều Hy cảm thấy rằng cô y tá nhìn vào mình với đôi mắt như thể nghi ngờ rằng cô đã thực hiện một giao dịch không đứng đắng với bác sĩ Trần, đi quy tắc ngầm, để làm phẩu thuật ngay vậy.
Trên thực tế, cô chặn cửa bệnh viện, cô đã van xin bác sĩ Trần thảm thiết trong hai ngày mới có thể giành được cơ hội chữa trị cho tiểu Tím.
Nhưng thôi mặc kệ, người nào thấy cô chướng mắt thì cô làm gì cũng là sai cả, người cô không quan tâm thì cô cũng không thèm đi giải thích gì.
Cô gái quay lại, nghe thấy giọng nói từ cô ý ta đằng sau như cố tình nói lớn: "Haizz, mấy cô gái bây giờ kiếm tiền thật là dễ. Hôm qua cả viện phí cũng không đủ để nộp, kết quả chỉ cần nhắm mắt nằm lên giường một cái, hôm nay có cả tiền để trả phí phẩu thuật.”
Đôi khi, sự ghen tị của người phụ nữ thực sự là lạ!
Kiều Hy tự hỏi không có xúc phạm y tá thu phí kia, cô ấy chỉ nghe tin đồn về mình là một người sinh con khi chưa kết hôn từ những y tá khác, không biết từ đâu xuất phát quá nhiều hận thù đối với cô? Khinh bỉ cô một cách lén lúc cũng không đủ, chêu chọc cô cũng không đủ, còn phải nhấn mạnh để mọi người đều biết, mọi người đều khinh cô như cô ấy, như vậy thì cô ấy cảm thấy vui vẻ rồi?
Có rất nhiều bệnh nhân và y tá khác xung quanh, khi nghe vậy thì tất cả họ đều quay sang nhìn Kiều Hy.
Tuy nhiên, cô gái đã không thay đổi sắc mặt, bước chân không dừng lại, đi thẳng về phòng bệnh thăm tiểu Tím.
Những hiểu lầm như vậy, những sự xoi mói như vậy, cô không biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu từ tuổi nhỏ đến giờ, cô đã miễn dịch với nó từ lâu.
......
Vào buổi chiều, Kiều Hy đợi hai giờ bên ngoài phòng mổ thì nhận được cuộc gọi từ Lục Lập Tiêu.
"Đang chờ phẫu thuật?"
"Vâng, phải mất bốn giờ."
"Cô đã ăn chưa?"
"Chưa."
"Tôi đến đón cô?"
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn sáu đứa bé ngồi cạnh mình, nghĩ lại một lát khi Lục Lập Tiêu đến thì không biết giải thích như thế nào với chúng: “Thôi khỏi, lát tự em đi ăn gì đó bên ngoài bệnh viện được rồi.”
Tuy nhiên, giọng của ai đó không cho phép cô ấy từ chối: "Tôi còn mười phút nữa là tới bệnh viện!”
"Ờ ... Ok!"
Mười phút sau, một người đàn ông mặc bộ đồ tây màu mực xuất hiện trên trước cửa bệnh viện một cách đúng giờ.
Bất kể xuất hiện ở đâu, Lục Lập Tiêu chắc chắn sẽ là người bắt mắt nhất trong đám đông. Có thể là do khí chất trên người đàn ông quá mạnh, nên người đi bộ trên hành lang bệnh viện đều tự động đứng sang hai bên, tự tránh đường cho anh ta. Và các cô y tá đứng bên cạnh thì liếc nhìn anh liên tục, hâm mộ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đó.
"Đây là ai vậy? Đẹp trai quá!"
"Người nhà bệnh nhân, đi theo xem anh ta đi đến phòng bệnh nào.”
"Tôi đoán đó là phòng vip hàng đầu. Nhìn cách ăn mặc của anh ta là có thể đoán ra anh ta nhất định rất giàu có!”
......
Lục Lập Tiêu không nheo mắt, bước đều đặn đến cánh cửa phòng phẫu thuật trên tầng hai, thấy Kiều Hy đang ngồi đợi cùng một nhóm trẻ em ở đó.
“Cuộc Phẩu thuật còn cần bao lâu?” Anh hỏi cô.
"Ước tính sẽ mất thêm hai giờ nữa!"
"Tôi đưa cô đi ăn trước!”
"Nhưng ..." Kiều Hy nhìn những đứa trẻ xung quanh với một không yên tâm.
"Dẫn chúng đi luôn!”
Những đứa trẻ như tiểu Hồng đều sớm sợ hãi bởi khí trường của Lục Lập Tiêu, ai nấy đều ngồi dưới đất không động đậy gì.
Cho đến khi Kiều Hy đến để kéo họ dậy, tiểu Hồng, người can đảm hơn chút, nắm lấy tay cô thì thầm, "Chị tiểu Hy, chú này là ai vậy?”
"Anh ấy là ... anh rể của chị!" Kiều Hy miễn cưỡng giải thích.
"Anh rể?"
"Đó là vị hôn phu của chị Kiều Ân!” Cô gái giải thích cho bọn trẻ.
Tuy nhiên, khi cô nghe cô nói điều này, lông mày của Lỗ Hảo hơi bị xoắn vì không hài lòng.
Anh không thích lời giải thích đó của cô, như thể hai người họ được kết nối vì Kiều Ân.
Người đàn ông liếc nhìn cô một cách không vui, anh nhanh chóng bước xuống cầu thang.
"Ê, anh rể … đợi chúng em với!”
Kiều Hy dẫn đầu sáu đứa trẻ, chạy cũng không bắt kịp bước chân của người đàn ông.
Khi bắt kịp thì Lục Lập Tiêu đã đứng đợi trước cửa bệnh viện. Người đàn ông liếc nhìn những đứa trẻ phía sau cô rồi nhìn lại chiếc xe của mình, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kiều Hy cũng nhìn chiếc xe của anh, biết anh đang lo lắng về việc để ngồi không hết nhiều người như vậy, liền nói: "Thật ra thì ăn gì đó ở gần bệnh viện là được rồi, đối diện hình như có tiệm McDonald”
Nghe nói ăn McDonal, những đứa trẻ sau lưng Kiều Hy đều vỗ tay vui mừng, mặt đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ khao khát mong đợi. Lục Lập Tiêu thấy vậy cũng không nói gì nữa, dẫn chúng đi qua đối diện.
Trong McDonald, tìm một chiếc bàn lớn có thể ngồi tám người, Kiều Hy dẫn tụi trẻ ngồi thành một vòng tròn, Lục Lập Tiêu ngồi đối diện cô.
Cô gọi hai phần gia đình, tám ly nước uống và ba cái hamberger!
Bởi vì có Lục Lập Tiêu ở đây, tụi trẻ cũng không dám động đậy gì, đứa nào cũng ngồi khép nép trên ghế của mình, như những học sinh tiểu học đang trong lớp của giáo viên chủ nhiệm.
Kiều Hy phát cho họ một người một cái đùi gà, bọn trẻ cúi đầu ăn, có lúc lén nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt tò mò một cái, bị ánh mắt người đàn ông quét qua một cái, lại cúi đầu ăn tiếp.
Trong số sáu đứa trẻ, đôi mắt của tiểu Lam bị mù, không thể thấy được.
Kiều Hy cái burger lên đĩa, cắt ra và đưa cho nó ăn.
"Chị tiểu Hy, cái này là gì vậy? ngon quá!”
"Cái này là hamberger bò xúc xích hai tầng, cái mà em vừa ăn là xúc xích đó!”
"Xúc xích trông như thế nào?"
"Xúc xích, nó dài dài, mềm mềm, bên ngoài da rất mượt …”
Tiểu Lam bị mù lúc hai tuổi, về cơ bản chưa bao giờ thấy thế giới này, nên nó rất tò mò về mọi thứ.
Để thỏa mãn sự tò mò của đứa trẻ, Kiều Hy về cơ bản đã mô tả những điều nó muốn nhìn thấy cho nó nghe nhưng sao hôm nay cô mô tả lại thấy nó hơi sai sai?
Theo sự mô tả của chính mình, cô gái không thể không nghĩ về thứ đã nảy ra trong tay cô tối qua ...
Đặc biệt là vào lúc này, ánh mắt của Lục Lập Tiêu quét qua từ phía đối diện và dừng lại trên người cô.
Một cặp nam nữ ngồi bàn bên cạnh, nghe Kiều Hy mô tả xúc xích xong, chàng trai cười nham hiểm và hỏi bạn gái của mình: "Biết tại sao xúc xích của KFC lại mềm hơn xúc xích của McDonald không?”
"Tại sao?" Bạn gái của anh lắc đầu.
"Bởi vì McDonald là một chú, KFC là ông. KFC quá già rồi!"
"Anh ... đáng ghét!"
bạn gái của anh ấy hiểu ra, đẩy nhẹ một cậu bé một cái, nhưng để đối phương ôm vào vòng tay một cách thân mật: “Thôi ngoan, lát về cho em ăn McDonal!”
Kiều Hy hiểu cuộc trò chuyện của họ và nhìn vào xúc xích trên đĩa của mình. Đột nhiên không muốn ăn nữa.
Tại thời điểm này, Lục Lập Tiêu lấy xúc xích trong hamberger trước mặt anh ra hỏi cô một cách nghiêm túc: "Cô thích ăn loại mềm hay cứng?"
Kiều Hy ngay lập tức như nóng đến đỏ mặt tía tai, cô không nhìn vào xúc xích trong tay anh mà cúi đầu để cắt thịt bò.
"Chị tiểu Hy, chị nóng lắm sao? Sao lại đỏ mặt như vậy?” Tiểu Cam tò mò hỏi.
"Không … chị không sao, chỗ này hầm quá, có chút thiếu oxy thôi!”
Kiều Hy trả lời qua loa, lấy một đùi gà khác đưa tiểu Cam để bịt miệng nó.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu liếc nhìn cô một cái: "Có vẻ như cô thực sự hễ ăn xúc xích là sẽ bị thiếu oxy!"
Kiều Hy: "..."
Đừng nhìn khuôn mặt bình thường của người đàn ông này rất lạnh nhạt, không nói chuyện nhiều, thật ra tâm địa rất xấu.
Trêu ghẹo, đây chắc chắn là cô ý trêu gẹo!
Kiều Hy cảm thấy rằng mọi thứ đêm qua đã trở thành thứ để Lục Lập Tiêu trêu ghẹo mình. Ngay từ đầu khi ngửi mùi hương của cây nến. cô cảm thấy đầu mình bị lâng lâng, bị thiếu oxy rồi, thật sự không phải bị cái đó làm khiếp sợ?
Sau bữa tối, Lục Lập Tiêu đi tính tiền, cô dẫn đám trẻ ở ngoài đợi.
Ngã ba đường đột nhiên xuất hiện một xe máy màu đen, tiếng gầm của động cơ đến theo hướng Kiều Hy, cô nhanh chóng đưa lũ trẻ bước lui vài bước.
Vì trời vừa mưa, trên đường có một vũng nước lớn, bánh xe cán lên nước không văng trúng Kiều Hy ở xa mà trúng hai người trên xe.
Kiều Chi mặc quần ngắn đi xe cởi nón bảo hiểm xuống, nhăn mặt nhìn cái chân đầy bùn đất của mình, lại nhìn Kiều Hy phía bên: “Tôi nói sao hôm nay xui dữ vậy, thì ra là gặp sao chổi rồi! Kiều Hy, cô không có chuyện gì làm hay sao mà dẫn đám tạp chủng trại mồ côi ra đi chơi chi vậy? Muốn báo thù xã hội hả?”
Kiều Hy vốn không muốn có mâu thuẫn với cô, nhưng cô không thể chịu được câu 'đám tạp chủng’ của cô ấy.
"Cô đi xe không cẩn thận lại trách tôi? Kiều Chi, tôi thấy không phải trên đường có hố mà cái hố đó nằm trong não cố đó!”
"Cô nói cái gì? Có giỏi thì nói lại một lần nữa.”
"Tôi không có rảnh mà nói lần nữa!”
Kiều Hy không muốn đôi co quá lâu với cô ấy, quay lại và dẫn bọ trẻ đi. Nhưng Kiều Chi vẫn không tha, nhảy xuống từ xe máy, nắm lấy vai cô, không cho cô đi.
Lúc này, người đàn ông cưỡi trên chiếc xe máy cũng cởi mũ bảo hiểm ra, lộ ra một mái tóc vàng, huýt sáo với Kiều Hy: “Chi Chi, đây là đứa con gái nuôi nhà em đây hả?”
"Đúng vậy anh Hoàng Minh! Cô ấy là sao chổi mà em nói đó.”
"Không tệ!"
Kiều Chi nhận thấy Hoàng Minh có hứng thú với Kiều Hy, trong mắt lóe lên một chút ghen tuông: “Anh Hoàng Minh, anh không phải muốn mở party áo tắm sao, muốn tìm mấy cô gái nhảy để tiếp đón bạn anh hả? hay là để Kiều Hy đi đi. Anh coi mặt cô ta giống gái không.”