-
Chương 54
Cúp máy điện thoại, Kiều Hy nhìn vào Alipay của mình, số dư chỉ còn một ngàn năm trăm bốn mươi tám tệ năm hào!
Đây là tất cả những gì cô kiếm được từ việc làm kiếm thêm với Từ Khả Tâm.
Làm một lần Tiên nhân nhảy(*), may mắn thì có thể chia được cả ngàn tệ, nhưng cô phải nuôi nhiều trẻ em trong trại trẻ mồ côi, khiến cô không tiết kiệm được tiền.
(*Tiên nhân nhảy: là loại hình giả làm gái làng chơi dụ dỗ người đàn ông đã có gia đình đi khách sạn, sau đó dẫn vợ người đàn ông đó đi đánh ghen, từ đó lừa tiền chơi của người đàn ông và tiền từ vợ ông ta)
Ngay cả số dư ít ỏi hiện tại cũng không đủ trả phí ở bệnh viện trước phẩu thuật của tiểu Tím!
Không có nhiều thời gian, cô phải tìm cách kiếm tiền nhanh, cô gọi một cuốc điện thoại cho Từ Khả Tâm.
“A lô, Tiểu Kiều? Nghe nói bà bị bệnh, hôm nay cũng không đến lớp, không sao chứ hả?” Từ Khả Tâm hỏi thăm qua điện thoại.
"Tui ổn! Khả Tâm, trên diễn đàn của mình có nhiệm vụ nhận không?”
"Tui lâu lắm không lên diễn đàn rồi, bây giờ tui dọn qua nhà mới, làm việc đó sợ người nhà thấy được. Bà không phải nói là không chơi tiên nhân nhảy nữa sao?”
"Tui … gần đây tui thiếu tiền, bà xem coi có việc gì tốt không, tốt nhất là loại một lần kiếm được mười vạn đó!”
"Mười vạn? Trước đây mình một lần nhiều lắm cũng chỉ năm ngàn thôi mà? Vã lại lần đó còn rất nguy hiểm, bà xém bị ông kia đánh đập nữa!”
Kiều Hy nghĩ lại, đúng là không khả thi, làm sao có thể kiếm mười vạn dễ như vậy được?
"Vậy thôi, để tui tìm cách khác vậy!”
"Tiểu Kiều, tại sao bà cần nhiều tiền như vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
"Là tiểu Tím, cần làm phẩu thuật tim, phí phẩu thuật là mười vạn tệ!”
"Mười vạn tệ nhiều như vậy, tui với bà nghĩ cách chung đi! Đúng rồi, Bác Đường có đưa tui một cái thẻ ngân hàng, trong đó có Năm vạn tệ, mình có thể lấy cái đó xài trước!”
"Cha dượng của bà? Vậy thì không tốt lắm, mẹ bà không phải có dặn là không được lấy tiền của gia đình bên đó sao?”
"À, tình hình mẹ tui bên đây không được tốt, bà con bên nhà bên kia cảm thấy mình tham gia sản của họ! Năm vạn tệ đó là cha dượng tui cho tui tiêu xài vặt trong một tháng, tui cũng thấy ngại khi xài nó, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, mình cứ cho là mượn trước, sau này kiếm tiền từ từ bù vô sau!”
"Khả Tâm, cám ơn bà!”
"Với tui mà nói cám ơn cái gì? Để tui coi có nhiệm vụ nào được không, mình kiếm đủ số năm vạn còn lại!”
"Ừ!"
Kiều Hy gác điện thoại, nhìn lên thì thấy Lục Lập Tiêu bước vào nhà.
Anh mặc một chiếc áo thể thao màu đen, một chiếc khăn quanh cổ anh ta, dường như vừa đi thể dục về những đường nét cân bằng càng nổi bật hơn.
Trên người anh đầy mùi mồ hôi, nhưng nó không khó ngửi, mà có chút gợi cảm.
Nhất là khi chiếc khăn lau mặt xong, người đàn ông đến gần cô với mái tóc còn ướt mồ hôi như thể toàn bộ cơ thể đều tiết ra nội tiết tố nam.
"Dậy rồi hả?”
"Ừ!"
Kiều Hy gật đầu, khuôn mặt cô đỏ một cách vô thức.
"Sao đỏ mặt rồi? lại sốt nữa à?”
Lục Lập Tiêu đặt lưng bàn tay lên trán cô, cô gái né ra một cách không thoải mái, cô che mặt mình, lắc đầu: “Không … Không phải sốt!”
“Anh chạy bộ hả?” Kiều Hy nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Ừ!" Lục Lập Tiêu xác định cô ta không bị sốt mới yên tâm, “Cơ thể cô yếu như vậy, sau này theo tôi chạy bộ vào buổi sáng với buổi tối!”
"Hả? Không cần!”
Kiều Hy ghét nhất là môn thể thao, nào là chạy nước rút, chạy đường dài, nhảy xa cô đều hạn chót.
"Tại sao không cần? Dù cô có muốn bị sốt đi chăn nữa, tôi cũng không muốn bị coi là người thích hành hạ người khác!”
"Lên cơn sốt là do anh hại mà?”
"Cô nói cái gì?”
"À … em nói em không có đồ thể thao, không có giày thể thao, hay là thôi khỏi đi chạy bộ!”
"Đó không phải là vấn đề!"
Lục Lập Tiêu nói xong liền gọi một cú điện thoại: "Vi Ni, đem giúp tôi mấy bộ đồ thể thao con gái đến nhà tôi!”
Người đàn ông nheo mắt nhìn chiếc áo thun cũ cô đang mặc, lại nói thêm một câu: “Mấy bộ quần áo khác nữa! Lấy nhiều chút!”
"Một lát sẽ có người đưa quần áo tới cho cô!” Lục Lập Tiêu ngắt máy nói.
"Ừ!" Kiều Hy gật đầu ngoan ngoãn.
Cô cảm thấy rằng sau ngày hôm qua, giọng nói của Lục Lập Tiêu với cô đã dịu dàng hẵn.
Không chỉ giúp cô, mà còn mua quần áo mới cho cô.
Anh ta trông không giống một người keo kiệt ... vậy mình có thể hỏi mượn anh ta năm vạn tệ không nhỉ?
Phẫu thuật của tiểu Tím không thể chờ đợi, cô ấy muốn có được mười vạn trong thời gian ngắn nhất, nếu có thể mượn anh ta thì quá tốt rồi!
"Anh rể … em có thể nhờ anh một việc được không!"
"Việc gì?"
Giọng của người đàn ông vang lên phía sau cô, Kiều Hy móc những ngón tay của mình với nhau, cô lấy can đảm để nói anh về việc mượn tiền, khi cô quay lại thì thấy ...
"Á ... tại sao anh không mặc quần áo?"
Tiếng hét của cô vang lên.
"Tôi chuẩn bị đi tắm!"
Lục Lập Tiêu nheo mắt nhìn cô một cái như nói với cô rằng ‘có gì lạ đâu’, rồi anh lấy áo choàng tắm bước vào phòng tắm.
Âm thanh của nước trong phòng tắm vang lên, Kiều Hy đợi ba phút sau mới dám bỏ cánh tay đang che mặt của mình xuống.
Khi nãy, Lục Lập Tiêu đang đứng phía sau cô, Cô thì ngôi đó, nên khi vừa quay mặt lại thì vừa đúng thấy ngay cái … của người đàn ông!
Nó thực sự là một tác động thị giác quá lớn!
Lần trước cô ấy chỉ liếc nhìn nó từ xa, nhưng lần này thật sự ở ngay trước mắt cô gần như chạm vào mũi cô! Cái nhìn đó gần giống như được phóng to hai mươi lần đặt trước mặt cô, mọi thứ trên đó có thể được nhìn thấy rất rõ ràng.
Thôi xong, Kiều Hy cảm giác cô chắc chắn sẽ bị hột cườm ở mắt!
Không chừng còn bị ác mộng!
Nhưng phải nói rằng của Lục Lập Tiêu ... thực sự bự hơn nhiều so với người mẫu nam trong tạp chí đó!
Sau khi tắm xong và ra khỏi phòng tắm, người đàn ông mặc một chiếc áo thun màu gạo giản dị và phần thân dưới là quần nhỏ màu kaki.
Có thể là do tóc anh ướt và bị kéo xuống, khiến cho vẻ ngoài của Lục Lập Tiêu trông thật lười biếng và dễ chịu. Không còn giống chủ tịch Lục máu lạnh thường ngày, mà như anh chàng đẹp trai kế bên đang tỏa nắng.
Khuôn mặt của Kiều Hy vẫn còn đỏ, cúi mặt thấp xuống theo tiềm thức, không dám nhìn anh ta.
"Hồi nãy cô muốn nói gì với tôi?”
"Em … một lát em sẽ nói với anh sau!”
Kiều Hy bây giờ không dám ngẩng đầu lên đối mặt với anh ta, đầu cô muốn được chui xuống cái lỗ nào đó.
Nhìn vào hình dạng xấu hổ của cô, Lục Lập Tiêu đột nhiên hứng lên, ném cái khăn trong tay cho cô: “Sấy tóc cho tôi!”
"Hả?”
Kiều Hy nhìn lên và thấy người đàn ông đã đợi sẵn cô trên ghế trước giường, cô chỉ có thể bước đến.
Đầu tiên cô sử dụng chiếc khăn để giúp anh ta lau khô mái tóc vẫn còn nhỏ giọt, sau đó bật máy sấy tóc.
Tóc của Lục Lập Tiêu rất tốt, rất mềm và suôn, sờ vào cảm thấy rất thoải mái, như đang chơi gấu bông!
Kiều Hy vừa sấy tóc giúp anh vừa dùng tay chải tóc cho anh ta.
Qua chiếc gương trước mặt, Lục Lập Tiêu có thể nhìn thấy động tác sấy tóc của cô, nhìn thấy những ngón thon thả của cô sờ vào mái tóc của mình, màu trắng hồng của tay cô với màu nâu sẫm của tóc mình tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Bàn tay của cô gái rất đẹp, rất mảnh mai, lòng bàn tay cô nhỏ nhắn.
Nếu bạn sử dụng bàn tay đó để giúp anh …
Nghĩ đến đây, trái tim của Lục Lập Tiêu lóe lên điều gì đó, cơ thể cũng nóng lên! Anh ta nhớ lần trước ép cô nắm cái ấy qua, nếu không cách một lớp vải chắc sẽ thoải mái hơn.
"Được rồi, đừng sấy nữa!”
"Ừ!"
Kiều Hy nghe vậy, liền tắt máy sấy tóc, mang chiếc khăn tắm vào phòng tắm rửa sạch và phơi nó, khi cô bước ra, thì thấy Lục Lập Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Cô có hài lòng với những gì mình thấy không?”
"Hả? Hài lòng cái gì? Nãy em có thấy gì đâu!”
Miệng của cô gái giả vờ không biết, nhưng không khỏi đỏ mặt.
Lục Lập Tiêu thấy mặt cô đỏ lên, mắt anh sâu hơn, nóng hơn: “Thật sự không thấy gì? Vậy tôi có cần cho cô nhìn nó kỹ hơn không?”
"Không ... không cần!"
"Sao lại không cần? Dù sao thì sơm muộn gì cô cũng phải tiếp xúc với nó, làm quen với nó trước cũng tốt!”
"Không phải nói cho em thời gian nửa tháng sao? Không cần làm quen sớm vậy mà?”
"Tôi đã nói cho cô thời gian nửa tháng để cô học tập! Bây giờ cũng vừa đúng lúc cho cô làm quen, nói tôi nghe cô đã học tập được gì vào mấy ngày qua, có tiến bộ gì không?”
Đôi mắt của Lục Lập Tiêu lóe lên một ý cười, đè cô gái trên giường, làm tư thế như muốn cởi quần.
"Đừng ... Em còn chưa kịp học được gì nữa mà!”
"Không hiếu học như vậy? Có vẻ như tôi phải đích thân dạy cho cô!"
Lục Lập Tiêu cố ý nói như vậy, thấy cô gái vừa sợ sệt vừa hoảng loạn như vậy tâm trạng anh tốt lên hẵn.
Anh thích trêu chọc cô, thích nhìn thấy cô hoảng loạn đến không biết làm gì, xấu hổ đến đỏ mặt, đây là phản ứng chân thật nhất của cô, không thể giả tạo được.
Thậm chí còn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô gái, kéo hướng về phía trong dây nịt anh.
"Xin lỗi, tôi dường như đã đến không đúng lúc!”
Đột nhiên, giọng của một người phụ nữ làm gián đoạn bầu không khí trong phòng.
Kiều Hy ngẩn đầu lên, nhìn thấy một phụ nữ lạ mặt đứng trước cửa phòng, liền rút cánh tay ra. Chui ra từ dưới thân thể Lục Lập Tiêu, mặt cô đỏ hơn.
Tuy nhiên, người đàn ông không vì vậy mà thấy xấu hổ, anh đứng lên như không có chuyện gì vừa xảy ra vậy. Nét mặt khôi phục sự lạnh nhạt: “Quần áo đem tới rồi hả?”
"Quần áo đều được mang đến rồi, là cho cô bé này thử phải không?”
"Ừ!"
Kiều Hy nhìn người phụ nữ lạ mặt kia, đẹp, ăn mặt thời trang, cô đoán cô ấy chắc là Vi Ni mà khi nãy Lục Lập Tiêu gọi điện!
Bên kia cũng nhìn thấy cô, nhìn cô với một con mắt sắc nét từ trên xuống dưới, nhưng không hề che dấu sự ngạc nhiên trong mắt cô ấy: “Cô gái đẹp quá, chả trách có thể lọt vào mắt của anh Tiêu!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cũng nhìn Kiều Hy một cái, ánh mắt lóe lên niềm tự hào.
Anh ta cũng cảm thấy đôi mắt nhìn người của mình rất tốt.
"Cô thử đồ cho cô bé, thấy cái nào thích hợp thì cứ để lại!”
"Từ con mắt chuyên nghiệp của tôi thì tỷ lệ cơ thể và tỷ lệ khuôn mặt của cô ấy đều hoàn hảo, mặc cái gì cũng sẽ rất đẹp”
Mạch Vi Ni vẫy tay một cái, lập tức hai người như là trợ lý đẩy hai xe quần áo vào, cô ấy nói với Kiều Hy, “Cô xem thích bộ nào?”
Kiều Hy nghe vậy, cô không có đi xem quần áo mà nhìn về hướng Lục Lập Tiêu.
Thấy vậy, Vi Ni cười hiểu ý: “Anh Tiêu, anh ở đây sao cô ấy thay quần áo được?”
"Vậy tôi qua phòng sách trước!” Lục Lập Tiêu nói với Kiều Hy, “Thay xong qua cho tôi xem!”
“Người bận rộn như anh Tiêu lại có thời gian chọn áo giúp cô gái, xem ra anh ta để tâm cô thật rồi!” Mạch Vi Ni cười, vỗ nhẹ vào vai Kiều Hy: “Cô bé, cô dùng biện pháp gì mà chinh phục được anh Tiêu vậy, dạy tôi với!”