-
Chương 43
"Anh rể … Không liên quan đến em!” Kiều Hy nhanh chóng biện minh cho mình.
Vừa rồi, Lục Lập Tiêu ở đằng sau xem hết rồi mà. Cô rõ ràng đã từ chối Hàn Gia Lạc, tất cả đều do đối phương tự nguyện quấn quanh lấy cô!
Nghĩ về những gì nha đầu vừa nói, ánh mắt Lục Lập Tiêu dịu dàng hơn, nhưng giọng vẫn cứng đờ.
"Về phòng, đi tắm!”
"Ừ!"
Kiều Hy cúi đầu và lặng lẽ đi theo anh về phòng.
Vào lúc này, Lục Mộng Tình ở sau lưng anh, kêu anh lại một cách hoang mang: "Cậu ơi, còn anh Gia Lạc thì sao?”
"ném nó ra ngoài!”
......
Trở lại căn phòng, Kiều Hy bị buộc phải đi tắm hai lần bởi Lục Lập Tiêu.
Cô thấy rằng người đàn ông này không chỉ có bệnh về mặt ấy, mà còn có bệnh sạch sẽ.
Rõ ràng là Hàn Gia Lạc không hôn cô được, nhưng ánh mắt Lục Lập Tiêu nhìn cô có sự chê bai, như là cô đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ và đã bị ô uế vậy!
Sau khi tắm và mặc bộ đồ ngủ, Kiều Hy lấy quần áo ra khỏi móc trên tường phòng tắm.
Kiều Hy nay đã khôn hơn, trước khi tắm cô treo quần áo trên tường phòng tắm để che chiếc kính trong suốt trên tường phòng tắm, như vậy thì không còn phải lo lắng về việc bị nhìn lén lúc tắm nữa!
"Anh rể, em tắm sạch sẽ rồi!"
Khi Kiều Hy bước ra khỏi phòng tắm, việc đầu tiên là cho Lục Lập Tiêu kiểm tra.
Người đàn ông ngẩng mắt lên, nhìn cô bé mà toàn thân đang tỏa hương thơm của sữa tắm, nhìn cánh tay và cổ cô đều tắm đến hiện một màu hồng rồi nên anh cũng không làm khó cô nữa.
Thấy anh gật đầu nhẹ, Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì em đi ngủ đây!”
Cô quay người, đi từ cuối giường sang phía bên kia giường, khi đi có âm thanh ‘bẹp bẹp bẹp’ vang lên.
Lục Lập Tiêu bị thu hút bởi âm thanh đó, nhìn xuống chân cô đang mang đôi dép nam, đôi dép của anh thường đặt trong phòng tắm. Đối với cô thì đôi dép đó quá lớn, đôi chân nhỏ xỏ vào đi không được, cứ kéo lê đôi dép mà đi.
Cô bé trèo lên giường từ bên trái, nằm ở bên mép giường, giữ khoảng cách xa nhất đối với người đàn ông bên phải. Tuy nhiên, cô không dám làm quá rõ ràng, cô chỉ có thể giả vờ dùng ánh đèn ngủ cạnh giường để chơi điện thoại.
"Sau này đừng qua lại với Hàn Gia Lạc nữa!”
Giọng nói như mệnh lệnh đến từ miệng người đàn ông đang xem tài liệu.
"Sau khi chia tay, em đã không còn liên lạc với anh ấy!" Kiều Hy thành thật thú nhận.
Từ giọng điệu không ngần ngại, và tình hình gặp mặt cậu bé ngày hôm nay, có thể thấy cô ta thực sự không muốn có lien hệ gì với Hàn Gia Lạc.
Nhưng khi nghĩ đến có người đàn ông khác luôn nhớ đến người phụ nữ của mình, Lục Lập Tiêu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Anh ta biết cô thông minh đến thế nào, gì mà theo anh ta có thể ăn ngon mặt đẹp, mặc kệ mặt ấy anh ta có được không đa số đều cố ý nói cho anh ta nghe.
Con bé này không chừng trong lòng đang có mánh lới gì nữa.
Có vẻ như anh ta cần thiết lập một nhận thức cho cô: cô là người phụ nữ của anh, anh có được cô chỉ là vấn đề thời gian!
Với ý tưởng này trong đầu, Lục Lập Tiêu đặt tài liệu trên tay xuống và nhìn cô gái bên cạnh anh.
Kiều Hy đang chơi điện thoại, quay lung sang anh ta!
Mắt anh lướt qua màn hình điện thoại, con ngươi Lục Lập Tiêu chuyển động, anh vươn cánh tay dài của anh, lấy điện thoại của cô.
"Trả lại điện thoại cho em!" Kiều Hy bị cướp điện thoại của mình và ngay lập tức quay lại một cách kích động.
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô, Lục Lập Tiêu không vội vàng.
Ngón trỏ anh hơi trượt trên màn hình của điện thoại, và người đàn ông mở miệng để đọc những gì cô đã tìm kiếm: ”Người đàn ông nhanh là gì?”
"Người đàn ông có mấy khẩu sung?”
"Có nguy cơ bị ăn khi ngủ với một người đàn ông bất lực không?"
......