-
Chương 31
"Sai ở đâu?"
Ngón tay Lục Lập Tiêu trên đôi môi mỏng mảnh của cô, nhìn con ngươi cô đảo qua đảo lại, đôi mắt cô đen sáng óng ánh, cô như một con hồ ly tin xinh đẹp và buồn cười.
"Sai ở chỗ em không nên chọc giận anh."
Nghe câu trả lời của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu không khỏi hơi cau mày, nhưng ánh mắt như lộ chút ý cười, con bé này có chút thông minh, sợ khiến anh tức giận, lại sợ nói nhiều sai nhiều nên chỉ nói một cách khái quát.
"Cô biết hậu quả của việc chọc giận tôi không?"
Lục Lập Tiêu tiếp tục chơi với đôi môi cô, đầu ngón tây vào sâu hơn, như đang thăm dò cảm giác mềm mại,còn cô thì đang cắn chặt răng.
"Không biết"
Thần thái Kiều Hy nhìn anh có một chút sợ hãi, cô lắc đầu, khi nói cô vẫn cắn chặt răng, nhìn bàn tay đang chạm vào miệng cô của anh ta.
Khi cô nói, đôi môi cô hơi mở, một hơi thở nóng, nóng bốc lên trên ngón tay anh.
Lục Lập Tiêu cảm thấy hơi thở nóng đó thâm nhập vào da thịt của anh, lao thẳng qua máu, và một cảm giác tê tê kỳ lạ nhanh chóng lan ra từ đó đến chân tay anh ta.
Đột nhiên, người đàn ông muốn nếm mùi vị của đôi môi hồng mềm mại đó.
Anh nghĩ sao làm vậy.
Kiều Hy chỉ thấy trước mắt một màu đen, sau đó miệng cô bị thứ gì đó bịt lại.
Cô không đề phòng Lục Lập Tiêu, nên cô không kịp phản ứng. Khi cô ý thức được anh đang hôn cô thì chỉ có thể cứng đờ người ra đến nối cảm giác như cả thở cũng không biết thở nữa.
May mắn thay, Lục Lập Tiêu đã không hôn cô trong quá lâu, tránh được nguy cơ cô gái đầu tiên anh hôn bị nghẹt thở mà chết.
Thật ra anh chỉ muốn nếm thử, nên chưa vào sâu đã buông cô ra.
Sau đó, anh nhìn đôi môi sáng và đỏ cô bé, ánh mắt lóe lên sự hài lòng: mùi vị không tệ.
"Về nhà chờ phạt"
Lục Lập Tiêu nói xong, anh ta thu người lại, tiếp tục lái xe đi.
Vẻ mặt anh từ đầu đến cuối đều cứng đờ, mặc dù lúc nãy đã cưỡng hôn cô cũng không khiến người ta cảm thấy bị xâm phạm.
Sau khi cưỡng hôn cô, anh ta vẫn có thể giận cô.
Khi Kiều Hy nhận ra thì không khỏi nghiến răng giận dữ.
Cô để dành nụ hôn đầu đời mười tám năm bị lấy mất như vậy.
Nhưng khi anh nghĩ đến Lục Lập Tiêu vừa nói còn phải phạt cô, Kiều Hy không có thời gian than oán, lại mở chế độ sợ hãi của mình.
Nghĩ đến đêm nghĩa địa, cố cảm thấy Lục Lập Tiêu thật vô nhân tính, không biết anh ta lại nghĩ ra hình phạt biến thái nào để tra tấn cô
Cô nhìn con đường bên ngoài cửa sổ xe và cảm thấy như thể mình đang được đưa đến nơi hành hình.
Vì vậy, khi chiếc xe chạy tới nhà Lục gia, cô nhắm mắt lại và giả chết.
Khi Lục Lập Tiêu dừng xe, anh thấy cô gái bên cạnh đang nhắm mắt lại như thể đang ngủ.
Bàn tay to lớn của anh đặt trên trán cô, sau khi xác định thân nhiệt bình thường mới bỏ xuống, cô gái bị nhấc lên từ ghế ngồi.
Kiều Hy cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, những ngón tay cong của cô hơi run rẩy một chút.
Đây là được anh ta ẳm lên.
Tuy nhiên, cô không mở mắt, nhắm chặt mắt lại tiếp tục giả ngủ.
Cô bí mật đếm số bước của Lục Lập Tiêu, cảm thấy anh ta ẳm cô lên lầu, mở cửa phòng, cô cảm thấy lo lắng.
Lục Lập Tiêu đưa cô về phòng anh, anh ta muốn làm gì?
Đúng lúc cô đoán không ra anh ta muốn gì thì thân thể cô được đặt lên trên chiếc giường êm ái, ngay sau đó bàn tay ấm áp của người đàn ông chạm vào cái đầu gối lạnh của cô, những ngón tay cầm chiếc váy dài của cô, đột nhiên vạch lên.