-
Chương 15
Câu lạc bộ Hoàng Thiên --------
Đây là câu lạc bộ cao cấp nhất ở Nam Thành, phân biệt giai cấp bằng tầng lầu. Khách hàng có thể nhận được thẻ VIP cao cấp không chỉ cần có nguồn lực tài chính, mà còn cần phải có tình trạng gia tộc của họ có ảnh hưởng về quyền thế và chính trị!
Tầng trên cùng ngày hôm nay đã được bao bởi thiếu gia nhà họ Thẩm, dùng để chiêu đãi thành viên ‘Nam Thiên Hội’!
Nam Thiên Hội thật ra là một hội nhỏ tổ chức bởi các công tử của gia tộc giàu có tại Nam Thành kiểu như ‘Trường An ngũ Tuấn’ vậy.
Bởi vì họ là kiểu người con trai vừa giàu có vừa tuấn tú, nên họ là niềm tự hào của Nam Thành.
Những thành viên này bao gồm Đường Cảnh Thiên, Thẩm Thiếu Khiêm, và người có mối quan hệ không tốt với họ Lục Lập Tiêu, chỉ vì Lục Lập Tiêu quá ghê tớm với cái tên hội!
Tuy nhiên, hôm nay anh ta đã được Đường Cảnh Thiên mang đến!
"Lục thiếu gia, có lẽ không phải tác dụng của cô bé đó, mà là anh vốn có thể tiếp nhận phụ nữ rồi! Hôm nay Thẩm thiếu gia chuẩn bị một nhóm hot-girl, toàn là hàng tốt, tôi cố tình đưa anh tới đây đó!"
Hai người đi thang máy lên tầng trên cùng và thấy một nhóm những ‘cô thỏ’ mang sâm banh đang đi dạo quanh nhà câu lạc bộ được trang trí lộng lẫy. Để có thể làm tại nơi cao cấp này, những ‘cô thỏ’ này ngoài yêu cầu về khuôn mặt xinh đẹp, thân thể cân đối, còn phải là sinh viên những trường đại học lớn mới xứng đáng được những người giàu và đẹp trai chơi!
Thân hình cao to của Lục Lập Tiêu bước vào, anh ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khuôn mặt tuấn tú như đút, khí chất lạnh, thần thái nghiêm khắc, như một vị vua đang đến.
Mặc dù anh trông không thân thiết lắm, những vẫn có nhiều cô thỏ trong bộ đồ cắt ngắn đi lại xung quanh anh ta, và cơ thể mềm mại của những cô thỏ ấy như vô tình đụng chạm vào cánh tay anh.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu không phản ứng gì cả, và ngay cả đôi mắt của anh cũng không them nhìn vào bộ ngực tự hào của họ.
Chính tính khí kiêng nhịn đó của anh khiến mọi người háo hức hơn để chinh phục. Những người phụ nữ xung quanh dường như đang tranh nhau, họ cố hết sức chỉ để thu hút sự chú ý của anh.
"Lục thiếu gia, anh chịu đến rồi hả?" Một giọng nói kèm theo tiến cười nhạo tạm thời xua tan những cô thỏ xung quanh Lục Lập Tiêu.
Thẩm Thiếu Kiêm ôm một cô gái xin đẹp thân hình cân đối đến ngồi cạnh Đường Cảnh Thiên và Lục Lập Tiêu với một ly rượu vang đỏ.
Khi anh nhìn thấy khuôn khó cói của Lục Lập Tiêu, góc miệng anh gợi lên một nụ cười tà ác: "Nhiều phụ nữ xinh đẹp vẫn có hứng thú?"
"Xem ra tình hình lúc này là như vậy! "
Đường Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào chiếc máy đo nhịp tim trên điện thoại của mình, trong đó hiển thị nhịp tim của Lục Lập Tiêu rất là bình thường, nhiệt độ thân thể cũng không có thay đổi gì, rõ ràng những người phụ nữ này không khơi gợi được một chút hứng thú gì trong anh ta.
Thậm chỉ từ những nếp nhăn trên trán cho thấy anh ta có cảm giác ghê tởm!
"Thật ra là do tác động của vụ việc năm xưa! Lục thiếu gia, tôi với Cảnh Thiên có thể dùng thuật thôi miên để anh quên đi quá khú, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ khỏe như trâu!"
Khi Thẩm Thiếu Khiêm nói đến đây, anh bị ánh mắt như dao của Đường Cảnh Thiên ngăn lại, ra hiệu anh ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
Thấy vậy, Thẩm Thiếu Khiêm gãi đầu và chuyển sang một chủ đề khác: "Đúng rồi, tôi nghe nói Kiều gia tặng anh một cô bé tên Kiều Hy, anh có thể tặng nó cho tôi không?"
Khi nghe điều này, Lục Lập Tiêu liền nhìn anh ta với ánh mắt sâu sắc: “Tại sao lại muốn cô ta?"
"Tôi không phải có hứng thú với cô ta, chỉ là có chút ân oán cá nhân cần giải quyết với cô ta!"
"Anh với cô ta có ân oán cá nhân gì?" Đường Cảnh Thiên tò mò.