Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Kiều Hy đứng dậy khỏi giường và kéo rèm cửa ra một khe nhỏ, và thấy chiếc xe của Lục Lập Tiêu, quả nhiên đang đậu trước cửa lớn nhà họ Đường.
"Sao anh biết em ở chỗ Khả Tâm vậy?” Cô hỏi người đàn ông qua điện thoại.
"Em còn có chỗ nào có thể đi nữa chứ?”
Nghe câu trả lời của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy thậm chí còn chán nản và giận hơn.
Anh ấy biết cô ấy không có nơi nào để đi, vì vậy không vội vàng tìm cô ấy? Dù sao thì thế nào cũng tìm được cô ấy rồi phải không?
"Hôm nay em không muốn quay về, anh đi đi.” Kiều Hy nói một cách giận dỗi.
"Vậy ngày mai anh sẽ đến đón em nhe?"
"Mai anh cũng khỏi đến nữa!"
Sau khi Kiều Hy nói xong câu này, cô giận dữ quăng điện thoại lên sofa.
Cô nói hôm nay cô không muốn đi với anh ấy, anh ấy thực sự không đón cô nữa à?
Chưa từng thấy người đàn ông mà không có kiên nhẫn và không biết dỗ phụ nữ như vậy.
"Tiểu Kiều, bà sao rồi?" Từ Khả Tâm hỏi cô.
"Không tốt lắm! Có vẻ như đêm nay tui thực sự phải làm phiền bà ở đây rồi.”
"Nói gì mà làm phiền, tui với bà mà? Bà ở chỗ tui một năm cũng không có vấn đề gì. Phải nên cho chú Lục của bà lo lắng thêm chút nữa, đừng tưởng rằng hai năm nay bên cạnh bà không có người đàn ông khác nữa, chỉ có anh ấy có thể nương tựa. Phải biết rằng người phụ nữ bên cạnh bà cũng có thể bao bà.”
Kiều Hy không mấy nghe Từ Khả Tâm nói gì, cô ấy bây giờ vẫn trong trạng thái tức giận.
Ngồi trên ghế sofa nhặc chiếc điện thoại lên nhìn một cái, không có cuộc gọi hay tin nhắn ấy nào, không khỏi tức giận lên, lấy cái gối đập mạnh vào nó hai lần.
"Đồ khốn, đồ khốn, em chỉ nói không về, thì anh thực sự không đến đón em hả? Không có em anh có ngủ được không? Ngủ được thì em cũng trù anh nằm mơ, trong mơ bị mụ phù thủy già cưỡng hiếp!”
Nghe lời trù của Kiều Hy, Từ Khả Tâm: "..."
"Tiểu Kiều, bà nói xem đàn ông có phải rất khác với tụi mình không? Họ có thể tách biệt cơ thể với tình cảm ra, bất kể khi nào họ cũng lý trí, không có lúc nào bị cảm xúc mê hoặc. Nên nếu chia ra, họ cũng sẽ khó có cảm giác tình cảm khó chia lìa như tụi mình nhỉ?” Từ Khả Tâm đột nhiên cảm thấy buồn.
"Đúng vậy, đàn ông là những thứ vô tâm! Vì vậy, bất cứ lúc nào, phụ nữ phải đảm bảo rằng họ không bị động lòng trước đàn ông, nếu không thì họ đã thua rồi. Một khi cô gái đã động lòng thì như bước vào một đầm lầy không đáy, chỉ có thể càng lúng càng sâu. Nhưng việc rút ra của người đàn ông thì lại gọn gàng nhanh nhẹn hơn cả tưởng tượng. Họ không thể thấy được cuộc đấu tranh đau đớn của tụi mình, chỉ chê bai mình đã vấy bùn lên họ thôi.”
Những lời này, Kiều Hy chỉ có thể sử dụng để khuyên Từ Khả Tâm.
Bởi vì trong lòng cô biết, cô đã thua từ lâu rồi.
Dường như từ lúc ở bệnh viện một năm rưỡi trước, Kiều Hy đã bị đánh đến sắp chết vì bỏ trốn, anh ấy cứu cô, không tính sổ chuyện cũ mà chăm sóc cô, khiến cô gái bước vào đầm lầy.
Hay là trước đó nữa, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lập Tiêu, cô đã định sẵn sẽ rơi vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Kiều Hy nhìn vào túi đồ Từ Khả Tâm mua khi nãy trên ghế sofa, đem qua coi mới phát hiện, nó là áo ngực.
"Khả Tâm, bây giờ bà mặc kiểu dồ lót này rồi hả?” Kiều Hy hỏi cô ấy.
Từ Khả Tâm ngượng đỏ mặt: "Mấy đồ lót mà tui mặc trước đây không mấy vừa nữa! Tuổi bây giờ của tụi mình, cũng không hợp mặc áo lá nữa rồi mà.”
"Đúng vậy, đã đến tuổi mặc bra cho đàn ông xem rồi.”
"Tiểu Kiều, bà đừng chọc tui nữa." Từ Khả Tâm quá xấu hổ.
"Nói chứ, chứng minh thư của tui còn tháng nữa là đầy hai mươi tuổi rồi!” Kiều Hy than vãn.
"Ừ, sắp đến tuổi kết hôn theo quy định pháp luật rồi.” Từ Khả Tâm chọc lại cô, "Hay là hỏi chú Lục của bà thử xem có chuẩn bị cưới bà xong chưa?”
"Thôi đi, tui còn lâu mới kết hôn! Hôn nhân tương đương với việc tự cho mình một cái còng. Đâu còn tự do như bây giờ? Khả Tâm, hay là mình đi ra ngoài chơi đi?” Kiều Hy đề nghị.
"Đi đâu?”
“Quán bar nhộn nhịp nhất Nam Thành, tối nay chơi tới bến luôn?”
"Anh hai tui không cho tui đi mấy nơi như vậy.”
"Đàn ông họ thường đến chỗ đó chơi, dựa vào đâu mà cấm tụi mình đi? Nghe nói ở đó có nhiều dj đẹp trai lắm, tụi mình đi xem thử đi?”
Từ Khả Tâm bị cô nói tới có chút động lòng: “Được thôi, đi xem thử đi.”
"Đợi đã, bà mặc cái này vô.”
Kiều Hy đưa cái bra trong tay cô cho cô ấy, sau đó Từ Khả Tâm đi vào phòng tắm thay.
"Tui cũng muốn thay quần áo, nó bộ nào gợi cảm chút không?"
"Quần áo trong tủ quần áo của tui, bà cứ lấy tự nhiên.”
Từ Khả Tâm đi thay đồ lót, Kiều Hy đứng dậy và đi đến tủ quần áo để lấy quần áo.
Tính ra cô ấy đã hai năm không mặc đồ gợi cảm rồi.
Kể từ khi ở đi với Lục Lập Tiêu, cô đã bị ép buộc phải mặc nhiều loại áo búp bê màu hồng dễ thương. Còn bị ép buộc gài hết tất cả các nút một cách quy tắc, vướng tay vướng chân, hôm nay cuối cùng cũng có thể giải phóng một buổi.
Tuy nhiên, cô vừa tìm thấy một chiếc đầm hai dây từ tủ quần áo của Từ Khả Tâm ra thì cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Thấy người bước vào là Lục Lập Tiêu, Kiều Hy hỏi một cách lạ lùng: "Không phải anh đi rồi sao? Sao anh lại vào đây được vậy?”
Đang nói chuyện, cô lại thấy Đường Cảnh Thiên theo đằng sau Lục Lập Tiêu. Kiều Hy trợn tròn mắt: "Biết ngay mà, đàn ông sẽ không thể dựa dẫm vào được mà.”
Đường Cảnh Thiên nhún vai: "Tôi không dám để cô dựa dẫm vào đâu, nếu không thì Lục thiếu gia sẽ cắt vai tôi mất."
Lục Lập Tiêu bước lên và trực tiếp cầm chiếc váy hai dây trên tay Kiều Hy và ném nó lên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào cô.
"Theo anh về nhà."
"Nãy trong điện thoại không phải em đã nói rồi sao? Em không về đâu, buổi tối em còn bận việc khác nữa mà.”
"Em mà dám đến quán bar, anh bảo đảm ngày mai anh sẽ tháo dở cái quán đó ngay.”
Nghe vậy, Kiều Hy đột nhiên nhìn lên Lục Lập Tiêu một không phục: "Các anh làm sao có thể trốn ở ngoài cửa người khác để nghe lén vậy? Thật không có phẩm chất!”
"Bỏ người đàn ông của mình sang một bên, đi quán bar để dụ dỗ dj, em như vậy mới có phẩm chất?”
"Vậy cũng tốt hơn anh ở trước mặt quán ăn đông người dạy dỗ người phụ nữ của mình!” Kiều Hy cãi lại.
Nhìn vẻ giận dữ của cô gái, Lục Lập Tiêu mỉm cười bất lực: "Bây giờ biết mất mặt rồi hả, vậy tại sao lại làm cái chuyện mất mặt như giành bít tết của người ta?”
"Ai mà thèm ăn bít tết chứ!” Kiều Hy lẩm bẩm.
"Được rồi, có chuyện gì chúng mình về nhà rồi nói sau.” Lục Lập Tiêu xoa vào đầu cô.
Kiều Hy cũng biết chuyện giữa họ mà gây nhau ở nhà họ Đường là không nên.
Vì vậy nên khi Lục Lập Tiêu kéo cô đi, sức mạnh kháng cự của cô gái cũng không lớn.
"Em nói một tiếng với Khả Tâm trước?”
"Cảnh Thiên sẽ nói với cô ấy."
Như vậy, Kiều Hy bị kéo rời khỏi tòa nhà họ Đường.
Và tất cả những điều này, Từ Khả Tâm, người vẫn đang thay đồ lót trong phòng tắm, không biết gì cả.
"Tiểu Kiều, chiếc áo ngực mới này rất vướng víu. Tui không thể gài nút được, bà có thể giúp tui không."
Từ Khả Tâm mở cửa phòng tắm. Khi nhìn thấy Đường Cảnh Thiên, người đang đứng ở cửa, cô sợ hãi đứng cứng đờ tại chỗ.
Rồi năm giây sau, cô bắt đầu đỏ mặt.
"Anh ... sao anh lại..."
Đường Cảnh Thiên quay đầu lại và liếc nhìn Từ Khả Tâm một cái, nhìn hai tay cô cong ra đằng sau lưng, toàn bộ ngực trước của cô đã hoàn toàn nở rộ trước mắt anh.
Con mắt của người đàn ông ngày càng sâu hơn, anh ta ngậm điếu thuốc trên miệng, đột nhiên tiến đến gần cô, hơi nghiêng người. Hai tay vòng qua sau lưng Từ Khả Tâm giúp cô gài đồ lót.
Từ Khả Tâm tim đập mạnh, bên tai lùng bùng. Lúc đó, cô có thể cảm thấy những vết chai mỏng trên tay đối phương lướt qua làn da mịn màn ở lưng cô.
Mùi thuốc lá trong miệng anh bay lên, bao phủ toàn bộ chóp mũi của cô, rất thơm.
Sau khi gài xong, Đường Cảnh Thiên thu tay lại, bỏ tay vào túi.
Người đàn ông nghiên đầu quan sát cô gái từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Ừ, em mặc cái này thích hợp hơn mấy cái trước kia.”
Khuôn mặt của Từ Khả Tâm đỏ lên, cô lặng lẽ cúi đầu xuống. Cô có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của mình, thình thịch, thình thịch.
Cô ấy thực sự sợ bị Đường Cảnh Thiên nghe thấy, dù sao thì cô đang mặc khá ít vải.
“Anh nghe nói em sẽ đến quán bar để dụ dỗ trai trẻ?”
Đường Cảnh Thiên hỏi cô, anh vẫn không rời mắt khỏi cô gái chỉ mặc áo ngực trước mặt.
"Không, không phải. Do tâm trạng của Tiểu Kiều không tốt, cô ấy muốn đi, em mới đi cùng cô ấy. Em chỉ muốn đi xem qua thôi.”
"Vậy sao phải thay đồ lót?”
"Thì ra đường mà, mặc đẹp một chút thôi.”
"Ồ? Mặc đồ lót đẹp cho ai xem vậy?”
Từ Khả Tâm cúi đầu, đỏ mặt, không nói được gì.
"Sau này lại nghe lời Kiều Hy, cứ nghĩ những thứ bậy bạ đó thì anh sẽ không cho em qua lại với cô ấy nữa.”
Từ Khả Tâm: "..."
Tại sao bây giờ cô cảm thấy anh hai ngày càng nghiêm ngặt hơn với cô rồi?
"Em nghe chưa?" Đường Cảnh Thiên hỏi cô.
"Biết rồi."
Thấy Từ Khả Tâm như muốn vùi mặt đỏ như quả cà chua đỏ vào ngực mình, Đường Cảnh Thiên cũng không nỡ làm khó nữa.
"Đi mặc quần áo của em vào đi."
"Ồ."
Thấy anh quay người lại, Từ Khả Tâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ngay khi cô gái chuẩn bị thay quần áo thì bất ngờ, người đàn ông đi ra đến cửa đã quay lại.
Anh giành lấy bộ quần áo mà Từ Khả Tâm đang chuẩn bị mặc vào, vứt nó ra xa rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Hít thở với mùi khói thuốc được đưa vào miệng Từ Khả Tâm, khiến mắt cô gái mê ly, cô ngước đầu nhìn lên Đường Cảnh Thiên.
Cảm giác bàn tay to với những vết chai mỏng từ từ từ eo đi đến sau lưng, thảo nút áo ngực của cô ra, Từ Khả Tâm giật mình.
Anh … anh ấy lại uống say rồi ư?
Về nhà với Lục Lập Tiêu, sau khi xuống xe, Kiều Hy từ chối cái tay muốn nắm tay mình của người đàn ông.
"Vẫn còn giận à?"
"Em không được phép tức giận ư?”
Lục Lập Tiêu đưa tay ra kéo Kiều Hy vào lòng và xoa dịu: "Được rồi. Em muốn ăn bít tết, ngày mai anh dẫn em đi.”
"Ai muốn ăn bít tết chứ? Cả đời em cũng sẽ không ăn bít tết nữa!”
Kiều Hy thực sự giận dữ khi nghĩ vụ việc đêm nay, cô chỉ mong có thể nhổ hai miếng bít tết trong bụng ra.
"Được rồi, vậy thì không ăn." Lục Lập Tiêu nói.
Kiều Hy: "..."
Tại sao nói chuyện với trai thẳng lại khó như vậy? Vụ việc căn bản không liên quan đến bít tết được không?
"Tại sao lúc đó anh không đứng về phía em? Ba mẹ anh cũng mắng em, anh lại kêu em phải đi xin lỗi cái cô Lâm đó? Anh biết lúc đó em xấu hổ như thế nào không?"
"Vậy thì em muốn anh làm gì? Đứng về phía em một cách kiên định sao, dù em có làm sai đi nữa cũng phải giúp em làm càng?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
"Làm gì mà nghiêm trọng như giúp em làm càng vậy? Em chỉ ăn miếng bít tết của cô ấy thôi mà?”
"Kiều Hy!" Lục Lập Tiêu đột nhiên ngắt lời cô, nói một cách nghiêm túc. "Em không còn là con nít nữa, còn trông chờ vào anh mãi cưng chiều em à?”