Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
"Con biết mẹ đang nói gì, cái con hồ ly tinh mà khiến con rời khỏi nhà, dụ dỗ con nữa năm trời không về nhà đâu? Kêu nó ra đây cho mẹ.”
"Lập Tiêu, con mua nhà cho nó ở bên ngoài, bao nó ở bên ngoài, lúc đầu mẹ cũng không nói gì, nhưng cả năm nay con ngày càng quá đáng rồi. Bây giờ ba con đang giữ chức cao, con lại bao nữ sinh viên, chuyện này có ảnh hưởng xấu cỡ nào con biết không?”
"Vì vậy, con đã dọn ra ngoài với Tiểu Hy, con làm gì với cô ấy cũng là chuyện của con, không liên quan gì đến ba con.”
"Con là con trai của Lục gia, làm sao không liên quan được? Tình hình chính trị năm nay hỗn loạn, không biết có bao nhiêu con mắt đang dồn về phía ba con. Bình thường ngay cả uống nước hay ăn cơm cũng phải cẩn thận, không dám đi xe xịn, nhưng con lại không hề yên phận? Còn cứ đưa con hồ ly tinh đó đi khắp nơi, đi đến bữa tiệc thượng lưu. Con có biết những gì người ngoài đang đồn như thế nào rồi không?”
"Cứ cho họ đồn đi. Đã là lời đồn thì có nghĩa là nó không hề có giá trị gì cả.”
Nhìn cái vẻ vô tình, không quan tâm của Lục Lập Tiêu, mẹ Lục bị anh ấy chọc tức đến không chịu nổi.
Lúc này, Kiều Hy thò một cái đầu nhỏ từ phòng ngủ ra để thám thính tình hình, nhưng ngay lập tức bị mẹ Lục bắt gặp.
"Cô ra đây cho tôi."
Sau đó phát hiện Kiều Hy chỉ bước ra với đôi chân trần.
Cô đã mặc quần áo vào ngay sau khi gõ cửa.
"Bác ... bác gái!"
"Đừng gọi tôi như thế, Lục gia chúng tôi không nhận cô. Tốt nhất cô về mà nói cho mấy người nhà họ Kiều một tiếng, đừng cậy danh nghĩa nhà họ Lục chúng tôi đi lừa gạt người khác nữa, chúng tôi với họ không có quan hệ gì nữa hết.”
"Con với Kiều gia cũng không có quan hệ gì nữa!” Kiều Hy nói. "Con đã không liên hệ với họ cả năm nay rồi.”
"Hớ, đi với con trai tôi rồi thì cắt đứt liên hệ với bên kia, cô cũng biết chọn cành mà đậu quá nhỉ?”
Nghe sự mỉa mai của mẹ Lục, Lục Lập Tiêu cau mày với sự không hài lòng, nắm tay Kiều Hy và nói: "Mẹ, không có chuyện gì thì con đi trước nha, tụi con còn phải đi làm nữa.”
"Này!" mẹ Lục chưa dứt lời thì thấy hai người đã rời đi, “Lập Tiêu, thứ sáu này con nhất định phải về nhà ăn cơm cho mẹ, con có nghe không?”
Trên đường đến công ty ----------
Kiều Hy nheo mắt nhìn Lục Lập Tiêu, người bên cạnh cô: "Vì em mà anh đối xử với mẹ anh như vậy, có thật sự tốt không?”
Ai ngờ Lục Lập Tiêu hỏi: "Em có cảm thấy hả giận không?”
"Không. Anh nghĩ về em như vậy sao? Tuy bà ấy luôn khó chịu với em, khi xưa còn muốn đem em giao cho Diêu Tân Viễn, em có một chút muốn trả thù, nhưng anh thì không cần phải như vậy! Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ anh, nuôi dạy anh lớn khôn như vậy cũng không dễ dàng gì. Bất đồng ý kiến với trưởng bối là việc nhỏ nhưng về lòng hiếu thảo cơ bản là điều cần có.” Kiều Hy chủ động nói, “Thứ sáu này về nhà đi.”
Nghe những lời của cô ấy, Lục Lập Tiêu không thể không nhấc tay lên và nhéo mặt Kiều Hy một cái.
"Không ngờ con hồ ly tinh bé nhỏ của anh lại hiểu chuyện như vậy."
"Tất nhiên, người ta vốn rất là hiểu chuyện mà.” Kiều Hy ngẩng cao đầu đắc ý rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó rồi lại đăm chiêu. "Anh không biết em ghen tị với anh đến mức nào đâu, có thể có bố mẹ ruột ở bên cạnh."
Nhìn vào đôi mắt rủ xuống của cô, Lục Lập Tiêu hỏi: "Em được gửi đến trại trẻ mồ côi khi nào vậy? Hay là anh giúp em điều tra cha mẹ ruột của em?"
"Không cần!"
“Thực sự không muốn biết họ là ai?”
"Ừ."
Thật ra, không phải không muốn mà là do Kiều Hy sợ.
Năm xưa tại sao bị bỏ rơi? Sự thật này đối với cô ấy là một vết thương, sau khi vạch ra chỉ có thể khiến cô chảy máu.
Dù sao thì Kiều Hy chưa bao giờ rời Nam Thành, cũng chưa cắt đứt liên lạc với trại mồ côi qua. Vậy mà hai mươi năm nay không ai tìm cô ấy, điều đó có nghĩa là những người bỏ rơi cô năm xưa thực sự muốn có cô.
Vậy thì tự cô đi tìm cha mẹ ruột thì có thể thay đổi điều gì? Để bị bỏ rơi lần nữa ư?
Có kẻ ngốc mới đi tìm sự nhục nhã như vậy!
"Dù sao thì bây giờ em có anh là đủ rồi!” Kiều Hy ôm lấy cánh tay của Lục Lập Tiêu, "Vẫn là anh tốt với em nhất, chú Lục, sau này em chỉ thuộc về anh.”
Nghe vậy, người đàn ông khiều tay chạm vào đầu cô và đã đỗ xe trước Tòa nhà Quảng Điện Nam Thành.
"Ở đây đó hả?”
Kiều Hy nhìn thấy tòa nhà bên ngoài, đã không thể đợi mà xuống xe.
"Ê? Nãy còn nói chỉ thuộc về anh, bây giờ có công việc rồi thì bỏ tôi lại sau lưng ngay?”
Lục Lập Tiêu bắt cô trở lại, dùng ngón trỏ chỉ lên má anh.
Khi Kiều Hy hiểu ý, chủ động đến gần, hôn lên má anh một cái: “Cám ơn chú Lục, Muaah.”
"Tan làm đón em về nhà?”
"Không cần, chiều em đi mua sắm với Khả Tâm, xong rồi em sẽ tự về.”
"Được rồi."
Sau khi Kiều Hy nói lời tạm biệt với anh, cô bước vào Tòa nhà Quảng Điện.
Vì có Lục Lập Tiêu lên tiếng nên Kiều Hy vừa đi vào đã có người chuyên phụ trách hướng dẫn, giới thiệu cô chi tiết về cả lưu trình phát thanh, và sắp xếp cho cô hiểu chi tiết về tiếc mục của cô.
Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, cũng không gặp phải sự làm khó hay vấn đề mà nhân viên nào cũng gặp phải.
Bởi vì, bây giờ toàn bộ Nam Thành đều biết rằng cô là người phụ nữ của Lục Lập Tiêu.
Vậy mới nói, có một người đàn ông mạnh mẽ chóng lưng thì cũng khá là thuận tiện.
Tiếc mục mà họ sắp xếp cho Kiều Hy có tên là <Lời nói từ trái tim>, thời gian phát sóng là thời gian vàng giữa trưa. Tiết mục không có gì khó khăn, chủ yếu là nghe tiếng nói của thính giả, tiếp nhận chọn nhạc hoặc tỏ tình, còn có một người đồng nghiệp nữ khác phối hợp với Kiều Hy.
"Bây giờ là mười hai giờ hai mươi thời gian thủ đô, chào mừng các bạn thính giả đến với <Lời nói từ trái tim>, hôm nay tôi muốn giới thiệu một người dẫn chương trình mới, Tiểu Hy. Sau này mỗi buổi trưa sẽ do cô ấy dẫn chương trình cùng với Diệp Tử, Tiểu Hy chào mọi người đi nào."
"Xin chào mọi người, tôi là Tiểu Hy! Rất vui khi được tận hưởng khoảng thời gian buổi chiều tuyệt vời với mọi người. Mặt trời đang tỏa sáng và thời điểm phù hợp để chúng ta nói những lời nói từ trái tim.”
Giọng Kiều Hy tươi mới yên tĩnh, giống như một làn gió mùa hè, thực sự rất thích hợp làm phát thanh viên. Chuyên ngành của cô đó giờ cũng không thể chê vào đâu được, chỉ là cô gái trước kia không thích phát thanh nhưng bây giờ cảm thấy nó khá là an yên.
Cũng giống như khi xưa không muốn được nuôi như nhân tình mà bây giờ vẫn ...
Vì vậy, con người luôn luôn không có cách nào để tránh bị xói mòn bởi hoàng cảnh.
"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy trả lời cuộc gọi đầu tiên từ thính giả."
Cuộc gọi đầu tiên sẽ do Kiều Hy trả lời: "Chào vị thính giả đầu tiên của chương trình?”
"Xin chào, tôi họ Lục."
Nghe thấy giọng nói từ tính quen thuộc đó từ điện thoại, tai cô gái liền đỏ bừng lên.
Không phải Lục Lập Tiêu thì còn ai nữa?
“Anh gọi điện đến đây để làm gì?” Cô gái hỏi một cách vô thức.
"Chương trình này không phải là để người ta gọi đến sao?” Đối phương hỏi lại.
"Ờ ... đúng vậy."
"Tiểu Hy, em ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi!"
"Ừ, anh cũng vừa ăn rồi."
Kiều Hy: "..."
Anh hai, đây là tiết mục phát thanh đầu tiên của tôi, không phải dành cho anh trò chuyện đâu nha.
"Đã ăn cơm xong rồi thì, hay là anh thả lỏng tâm trạng, chọn bài hát đi?” Kiều Hy cố gắng dẫn anh ta trở lại chủ đề.
"Tôi nghe nói rằng tiết mục này có thể chọn bài hát cho người mình yêu?”
"Vâng, đúng vậy!"
"Vậy thì phát một bài <Cô bé hái nấm> đi.”
Kiều Hy: "..."
"Anh có chắc bạn gái anh thích loại bài trẻ con như vậy không?”
"Bài nào tôi chọn cô ấy cũng thích hết.” Lục Lập Tiêu nói một cách rất tự tin, "Cô bé của tôi, chúc buổi trưa tốt lành!"
Hứ, bậy bạ!
Kiều Hy nói trong lòng, cúp máy điện thoại của Lục Lập Tiêu, giọng nói vẫn ngọt ngào trong micro: “Tiếp theo chúng ta hãy cùng nghe bài hát <Cô bé hái nấm> mà ông Lục chọn nhé!”
Nhấn nút để phát nhạc, nhấc tai nghe ra, thì thấy người phát thanh viên bên cạnh hướng tới mình với ánh mắt tò mò.
"Ông Lục lúc này là Lục Tổng phải không? Âm thanh của anh ấy từ tính quá. Ngày đầu tiên cô đi làm đã chọn bài hát cho cô. <Cô bé hái nấm> ? Thật là ngọt ngào làm sao, xem ra Lục Tổng như lời đồn vậy, cưng chiều cô như cưng chiều con gái ruột vậy?”
Nhìn vào đôi mắt ghen tị của đối phương, Kiều Hy chỉ có thể hơi vểnh khóe môi một cách xấu hổ.
Trong lòng cô lại lén thở dài: Ngây thơ, thật sự là quá ngây thơ!
Cô tưởng cái ‘hái nấm’ mà anh ấy nói là hái nấm thật sao?
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu cưng chiều cô thì đúng là khá cưng chiều.
Đối với Kiều Hy, cô cũng không tận hưởng một cách ân tâm sự cưng chiều của anh ấy như bề ngoài.
Cô sợ rằng mình tiếp tục như vậy thì sẽ trở thành một con sâu gạo thật sự, cuộc sống phụ thuộc hoàn toàn vào anh ấy, chân tay cũng bị thoái hóa hoàn toàn.
Sau đó, nỗi lo này đã quấy rầy cô đến tận khi cô đi mua sắm với Khả Tâm.
"Tiểu Kiều, bà coi màu son này thích hợp với tui không?” Từ Khả Tâm gợi ý.
"Ừ, cũng đẹp thật, tô lên màu sắc đẹp thật!”
"Tui nghĩ màu này khá đẹp, hay là bà cũng mua một cái đi?” Từ Khả Tâm gợi ý.
"Tui không cần đâu, bà vì thực tập ở đài truyền hình nên mới cần phải trang điểm, tui ở đài phát thanh, không cần những thứ này.”
"Sao lại không cần? Tuy mặt mộc của bà đã đẹp rồi nhưng lâu lâu bà cũng nên trang điểm để tạo chút cảm giác mới mẻ cho bản thân và chú Lục của bà cũng hay!" Từ Khả Tâm nói.
Cô hướng dẫn mua sắm ở bên cạnh cũng khuyên Kiều Hy: "Đúng vậy, các đặc điểm trên khuôn mặt của cô rất tốt, không trang điểm thì phí quá! Còn nữa, làn da của cô, bây giờ tuy trẳng trẻo, không tỳ vết, nhưng cũng không thể lơ là trong việc bảo dưỡng. Dù sao đi nữa thì phụ nữ khi lão hóa là rất khủng khiếp, giữ ẩm phải giữ từ sớm, tránh sau này sau hai mươi lăm tuổi thì không còn kịp nữa. ở đây chúng tôi có nước SK-II, mặt nạ, còn một bộ mỹ phẩm mới về này, hay là cô mua một bộ đi?”
Rốt cuộc cô cũng là một đứa con gái,Kiều Hy nghe hướng dẫn mua sắm và giới thiệu như vậy, cô cũng có chút động lòng.
“Mua một bộ như dưỡng da như vậy bao nhiêu tiền vậy?”
"Tổng cộng 20.000 , nếu cô làm thẻ thì sẽ được giảm 5%!”
"Hai ... hai chục ngàn?" Kiều Hy bị con số này làm sợ hãi. "Vậy thì thôi đi."
"Hứ ..."
Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười từ phía sau, Kiều Hy và Từ Khả Tâm quay đầu lại cùng một lúc, và họ thấy một người trông rất thời trang, mang theo chiếc túi Chanel phiên bản giới hạn mới trong năm nay, Mạch Vi Ni.
Khi đối phương bước đến, hướng dẫn viên mua sắm ngay lập tức nhận ra cô: "Mạnh tiểu thơ, cô đến xem sản phẩm chăm sóc da hả?"
"Những cái mới nhất đều cho tôi một bộ đi.” Mạch Vi Ni chỉ vào Kiều Hy. "Đây là em gái tôi quen biết, gói cái mà cô ấy lúc nãy chọn lại, tôi trả tiền cho cô ấy.”
"Dạ vâng thưa Mạch tiểu thơ! Cô ra tay thật hào phóng!"
Một lần bán được nhiều đồ như vậy, hướng dẫn mua sắm đó mừng rỡ, ra sức tân bốc cô.
Tuy nhiên, Kiều Hy và Từ Khả Tâm có thể nghe ra tiếng cười khi nãy của Mạch Vi Ni rõ ràng là có tính khiêu khích.