Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
"Tính sổ, tính sổ gì?” Kiều Hy hỏi anh ta,
"Giả ngốc sao? Cô cố tình kiếm phụ nữ lên giường với tôi, còn chụp hình đưa Thái Lộ để hãm hại tôi, bây giờ hôn lễ của tôi bị hủy rồi, cô nói tôi có nên tính sổ với cô không?” Thẩm Thiếu Khiêm hỏi cô.
Nghe vậy, Kiều Hy chớp mắt ngạc nhiên: "Không ngờ vị hôn thê của anh cũng khá cá tính, dám hủy hôn với anh. Xem ra chúng tôi là làm được một việc tốt”
"Ý cô là gì?" Thẩm Thiếu Khiêm nheo mắt nhìn cô.
"Cứu một mạng người hơn xây chính ngôi chùa! Trước khi vị hôn thê của anh nhảy xuống hố lửa, kéo cô ấy lại, tôi nghĩ đây là công đức vô lượng rồi.” nói xong Kiều Hy chắp hai tay lại với nhau.
"Ý cô là gì, tôi là hố lửa?"
"Tôi không có nói như vậy, là tự anh nói đó nha."
Kiều Hy nhe lưỡi với anh ta, quay người rời đi với Từ Khả Tâm.
"Đứng lại cho tôi!”
Thẩm Thiếu Khiêm nhìn vào lưng của hai cô gái trong sự tức giận, mở cửa đuổi kịp họ, nắm lấy cổ áo của Kiều Hy: "Rơi vào tay tôi ngày hôm nay, cô còn muốn chạy ư?”
"Ê, rốt cuộc thì anh muốn gì?" Kiều Hy quay đầu, nhìn anh ta, "Tuy nói lần trước là tôi bẫy anh, nhưng nếu trong đầu anh không có ý bậy với tôi thì làm sao mà mắc bẫy dễ dàng như vậy? Kết quả này là tự anh chuốc lấy, tôi chỉ giúp vị hôn thê của anh nhìn rõ bộ mặt thật của anh thôi, bị đá là anh đáng đời.”
"Ai nói rằng tôi đã bị đá? Hủy hôn là ý của tôi!" Thẩm Thiếu Khiêm nhấn mạnh.
"Vậy thì anh lại càng không thể trách tôi rồi, dựa vào đâu mà anh tính sổ với tôi?”
"Không có lý do gì cả. Tâm trạng bổn thiếu gia đang rất xấu, lửa trong hố lửa phải tìm ai đó để trút lên!”
"Vậy thì anh đi tìm người khác đi. Hay là … anh muốn tôi giúp anh liên hệ cô lần trước ngủ chung giường với anh? Cảm giác khá tốt nhỉ?”
"Cô còn dám nhắc lần trước nữa hả?”
Nghĩ về người phụ nữ béo mà anh tưởng là Kiều Hy, sờ lên, Thẩm Thiếu Khiêm vẫn còn bị ám ảnh.
"Lần trước chưa lên được giường với cô, lần này không để cô thoát đâu.”
Thẩm Thiếu Khiêm nói xong, anh kéo Kiều Hy về phía chiếc xe thể thao của mình.
“Anh đang làm gì vậy?” Kiều Hy bị sốc bởi những hành động của anh, nhanh chóng hét lên để được giúp đỡ. “Người đâu, cứu tôi với, ai đó cứu tôi với!”
Bị Thẩm Thiếu Khiêm lôi lên xe, liệu cô ấy có thể xuống xe trở lại một cách nguyên vẹn không?
Từ Khả Tâm cũng theo sau để kéo tay Kiều Hy theo hướng ngược lại: "Cứu tôi với, có tên dê xòm cả gan bắt nạt gái nhà lành ở trước cổng trường! có ai cứu với?”
Với sự kêu la của hai cô bé, trước cổng trường nhanh chóng tụ tập một nhóm người.
Có những người bán hàng ở các cửa hàng và nhà hàng gần đó, phụ huynh đón học sinh và cả giáo viên trong trường.
Thấy Thẩm Thiếu Khiêm cố kéo Kiều Hy, lập tức có người đến ngăn lại: "Thả cô gái đó ra!”
"Tôi với cô ấy có ân oán cá nhân cần giải quyết, không liên quan đến các người.” Thẩm Thiếu Khiêm nói một cách kiêu ngạo.
"Cô bé không chịu đi với anh, anh ép buộc cô ấy đi là sai, không thả tay ra chúng tôi báo cảnh sát đó?”
"Người đàn ông này là một biến thái, tại cổng trường chặn tôi trong nhiều ngày nay. Hôm nay nhân lúc người giám hộ tôi đi vắng, anh ấy muốn đến bắt nạt tôi, xin các cô các chú hãy giúp đỡ tôi!” đỏ mắt Kiều Hy như vừa nói vừa khóc.
Sự yếu đuối của cô gái thậm chí còn kêu gọi được sự bảo vệ của những người đàn ông xung quanh: “Cô bé, đừng sợ! Chúng tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát ngay!”
Nếu như lúc trước kia, với trang phục khi xưa của Kiều Hy thì cô dù có bị bán đi, người khác cũng chỉ tưởng cô với Thẩm Thiếu Khiêm một người muốn mua, một người tự nguyện bán.
Bây giờ, khuôn mặt của cô ấy trông tinh khiết và đáng thương.
Thẩm Thiếu Khiêm phát hiện ra rằng cô đã thay đổi kiểu tóc và thậm chí thay đổi phong cách ăn mặc.
Ăn mặc phong cách Hàn Quốc đáng yêu với mái tóc che đi cái trán, cũng che đi cái nốt ruồi quyến rũ ở khóe mắt cô. Khiến Kiều Hy biến từ con yêu tinh nhỏ ban đầu thành một cô bé tinh khiết không màng thế sự.
Cô ấy có vẻ ... đẹp hơn!
Thẩm Thiếu Khiêm đang đứng khựng lại quan sát cô gái, lần này đám đông ập đến: "Cô bé, chúng tôi sẽ ngăn anh ta lại. Một lát sau cảnh sát sẽ đến, cô mau chạy đi!”
"Cảm ơn các vị, ơn nghĩa sâu nặng khiếp này không dám quên!”
Trong sự hỗn loạn, Kiều Hy kéo Từ Khả Tâm ra khỏi đám đông, và hai cô bé cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Kiều, vẫn là bà lợi hại! Biết lợi dụng sức mạnh của đám đông xung quanh để trị tên Thẩm Thiếu Khiêm đó." Từ Khả Tâm nói.
"Người này bị điên. Tôi thấy hắn không dễ bỏ cuộc vậy đâu, sau này mình phải tránh xa hắn ta ra.”
"Ừ!"
Sau khi thoát khỏi Thẩm Thiếu Khiêm, Kiều Hy chuẩn bị đi đến trại trẻ mồ côi để xem tình hình.
Cô gái lang thang đến siêu thị, cô ấy mua rất nhiều trái cây, văn phòng phẩm, rau và tã cho trẻ sơ sinh.
"Tiểu Cam, tiểu Hồng, qua đây nhận quà của các em nè!”
Với giọng nói của Kiều Hy, một nhóm trẻ em đáng yêu đổ xô về phía tôi: "Chị tiểu Hy đến rồi?”
"Ngoan, mấy ngày chị không đến, các em có khỏe không?"
"Cũng khỏe, có một chú đeo kính cho tiền và đồ ăn cho tụi em.” Tiểu Hồng nói
"Chú đeo kính, là ai vậy?"
"Không biết, nhưng chú ấy nói rằng đất trại trẻ mồ côi thuộc về Lục Thị, sau này không ai đuổi tụi em đi nữa. Chị ba người xấu cũng không thể bắt nạt chị nữa, phải vậy không chị tiểu Hy?”
Nghe đến Lục Thị, Kiều Hy nghĩ lại, người đàn ông đeo kính chẵn lẻ là trợ lý Trương?
Sau khi cô rời khỏi, Lục Lập Tiêu đã không quên để cho trợ lý của anh chăm sóc bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi.
Nghĩ về điều này, trái tim của Kiều Hy dấy lên cảm giác ấm áp.
"Tiểu Hồng, em phát đồ chị mua cho các em khác đi!”
"Dạ được!"
Kiều Hy đã đưa những thứ trên tay cho Tiểu Hồng, thấy Bà Dung đang ôm một đứa trẻ đi ra.
"Tiểu Tím bây giờ thế nào rồi?"
"Nhờ ca phẩu thuật lần trước, bác sĩ nói rằng Tiểu Tím bây giờ rất khỏe mạnh!"
“Vậy thì thật là tuyệt.” Kiều Hy nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay của bà Dung trở lại trắng trẻo mập mạp, cười toe toét ngay khi cô nhìn thấy cô.
Đôi mắt đen xoay tròn, còn đưa đôi tay mập ngắn của nó ra, như muốn cô bồng, rất dễ thương.
“Bà Dung, cho con bồng em cút” Kiều Hy giơ tay ra.
"Được! Đứa bé này đích thực phải để con bồng nhiều một chút, nhờ con mà nó mới có thể khỏe mạnh như bây giờ” Bà Dung đưa đứa bé lên tay Kiều Hy rồi đột nhiên thở dài, "Tiểu Hy, con đừng trách bà lo quá nhiều, người đàn ông tặng tiền, tặng đồ ăn cho trại mồ côi ngày hôm đó, có quan hệ gì với con vậy? Bà nghe nói ông chủ của anh ta mua lại đất trại mồ côi của chúng ta? "
"Ông chủ anh ta là đại thiếu gia nhà họ Lục, người giàu có nhất Nam Thành. Mua một trại mồ côi nhỏ như vậy đối với người ta không là gì cả đâu bà.”
"Dù cho người ta không thiếu tiền, nhưng tại sao một ông chủ lớn như vậy tự nhiên lại đi mua một miếng đất hoang sơ, còn hứa là không phá dỡ nữa chứ?” Bà Dung nhìn cô một cách lo lắng, như có lời muốn nói rồi lại thôi, “Bà chỉ mong sao con đừng làm chuyện dại dột vì trại mồ côi!”
"Bà Dung, bà yên tâm, trong lòng con biết giới hạn!” Kiều Hy nói, "Vã lại con phát hiện quyết định này của con cũng khá đúng đắn!”
"Haizz, con vốn còn là một đứa trẻ, nhưng lại phải gánh trọng trách trại trẻ mồ côi này lên vai mình. Nếu không phải bà liên lụy con, con đã sớm có thể rời khỏi cùng Dịch Thần năm xưa rồi!”
Nói tới đây, Bà Dung đột nhiên nói: "Phải rồi, gần đây bà đã nhận được một lá thư từ Dịch Thần!"
"Anh Dịch Thần có viết thư về hả?" Kiều Hy ngạc nhiên.
"Ừ, hôm trước nhận được. Trước đó chưa nhận được qua, trại mồ côi vừa bán đi thì đã nhận được, bà nghi ngờ mấy năm nay Dịch Thần vẫn có viết thư về, nhưng đều bị nhà họ Kiều thu lại hết rồi! Bà đi lấy cho con xem.”
"Dạ!"
Kiều Hy đứng lên hào hứng, chờ đợi cho Bà Dung vào trong để lấy thư cho cô.
Lúc này, Tiểu Tím trong vòng tay cô đang vươn tay lấy tóc của cô chơi.
"Cưng à, cái này không ăn được đâu!”
Kiều Hy nhếch môi, kéo tóc của mình ra khỏi bàn tay mập mạp nhỏ bé kia, cúi đầu hôn lên em bé trong vòng tay.
Cảnh này đúng lúc bị Thẩm Thiếu Khiêm, người vừa bước vào từ cửa nhìn thấy.
Người đàn ông nhìn thấy đứa trẻ trong tay Kiều Hy và đột nhiên nhìn cô với sự ngạc nhiên: "Cô ... Cô ... cô sinh con khi nào vậy?”
Nghe vậy, Kiều Hy nheo mắt nhìn anh, cô biết rằng người đàn ông sẽ hiểu lầm.
Xét cho cùng thì trong mắt của Thẩm Thiếu Khiêm, Kiều Hy đã hình thành một hình ảnh vốn có.
Người đàn ông nhận định hình tượng phóng khoáng, không đứng đắng của cô gái, có thể quan hệ tùy tiện với người khác rồi sinh con, Kiều Hy cũng không thèm giải thích với anh ta.
"Sao anh lại đến đây? Không bị bắt về đồn cảnh sát sao.”
"Cô nghĩ chỉ cần vài giọt nước mắt của cô là có thể vu khống tôi?” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, "Đừng đổi chủ đề, cô nói rõ với tôi, ba của đứa bé này là ai?”
"Nực cười, anh với tôi có quan hệ gì với nhau? Tôi dựa vào đâu mà phải nói anh nghe?”
"Kiều Hy, tôi không đùa giỡn với cô. Tốt hơn hết là nên nói thật với tôi!" Thẩm Thiếu Khiêm nắm lấy tay cô, ngọn lửa trong mắt anh gần như muốn trào ra ngoài. Như thể nếu Kiều Hy không nói, anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cô gái cũng không biết tạo sao đột nhiên anh ta tức giận.
Nói: "Tôi cũng không biết cha của đứa trẻ này là ai!"
Nghe vậy, lông mày của Thẩm Thiếu Khiêm nhăn hơn, và muốn nhìn cô với vẻ khinh miệt, nhưng có vẻ như vì thứ gì đó, anh lại thu ánh mắt đó lại.
"Vậy ... Diêu Tân Viễn có biết không?"
"Làm sao anh ta biết được?"
"Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể tha thứ cho một người phụ nữ có đời sống riêng tư bê bối như vậy, đặt biệt là tuổi còn nhỏ mà đã sinh con cho người khác. Tính tình Diêu Tân Viễn lại cộc cằn như vậy, nếu để nó biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.” Thẩm Thiếu Khiêm một cách trang nghiêm "Vì vậy, tôi khuyên cô, rời khỏi người đàn ông đó ngay lập tức. Cô dấu đứa bé này trong trại mồ côi cũng không phải là một giải pháp lâu dài.”
Kiều Hy cảm thấy anh lo lắng hơi quá, cố tình chọc ghẹo anh: "Diêu Tân Viễn giờ là mỏ vàng của tôi, tôi rời khỏi anh ấy thì không phải chỉ có thể chờ chết với đứa bé này?”
"Cuộc sống của cô chỉ có td thôi sao?” Thẩm Thiếu Khiêm khinh bỉ, anh tự hào ngẩng đầu lên, "yên tâm, sẽ không để cô và đứa bé chết đói đâu, tôi sẽ mua một căn nhà cho cô, mỗi tháng chu cấp tiền nuôi cô và đứa bé.”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh ta kỳ lạ, có một chút nghi ngờ rằng Thẩm Thiếu Khiêm bị lên cơn sốt?
"Ý anh là gì? Anh muốn nuôi tôi?”