Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Tuy nhiên, sự đánh nhanh rút gọn của anh, đối với Kiều Hy là sự chịu đựng suốt hai mươi phút.
Trong thời gian này, tiếng hét trộn lẫn với tiếng khóc của cô gái chưa dừng qua.
Nếu có người đi ngang qua, chắc sẽ tưởng rằng đang thực hiện điều gì nữa!
Vì vậy, sau khi hoàn thành, đi ra khỏi rừng thì Lục Lập Tiêu đã bị bắt!
Đã bị bắt ... bị bắt ...
Trạm cảnh sát Lâm Giang - Lâm Thành ----------
"Đồng chí cảnh sát, là người đàn ông này, lúc tôi đổ rác ở công viên, tôi thấy người đàn ông này kéo cô gái này vào trong rừng. Một lúc sau thì trong rừng vang ra tiếng khóc hét của cô gái, . Tuy trong đó rất tối, cái gì cũng không thấy, nhưng tôi ở trốn bên ngoài nghe hơn hai mươi phút, tôi chắc chắn rằng anh ta đã xâm hại cô gái, cô gái còn cầu xin tha mạng nữa đó.”
Một người dì mặc đồng phục của một nhân viên vệ sinh, chỉ vào Lục Lập Tiêu nói: “Người này là một tên dê xòm! Các anh nhất định phải bắt hắn, bỏ tù hắn hai ba chục năm, để pháp luật trị hắn …”
"Hem, Dì à, Dì ngưng lại một chút! Chúng tôi đã nghe dì nói nữa tiếng đồng hồ rồi!” Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ngắt lời dì, sau đó nhìn về phía Kiều Hy đang ngồi đối diện, “Cô thì sao? Là anh ta xâm hại cô ư?Có cần tôi cho cô đi kiểm tra sức khỏe không?”
Kiều Hy đã không nói một lời kể từ khi được đưa đến đồn cảnh sát.
Nghĩa là những gì cô đã làm với Lục Lập Tiêu trong rừng đã bị bên ngoài nghe thấy hết. Những người này nghĩ rằng Lục Lập Tiêu đã cưỡng bức mình và báo cảnh sát ...
Tình hình như này thật sự ... quá xấu hổ!
Cô gái nhìn lên, nhìn cảnh sát trước mặt cô, và lại nhìn sang Lục Lập Tiêu, không mở miệng nói gì.
"Ây da, còn phải hỏi sao? Chắc chắn là bị xâm phạm rồi! Người con gái bình thường gặp những việc này đều không dám nói đâu.” Người dì cạnh bên nói vội, còn vỗ nhẹ vào vai Kiều Hy để an ủi cô, “Con gái, đừng sợ! chúng ta bây giờ đang trước mặt cảnh sát, đừng sợ tên khốn này. Nếu anh ta dám sử dụng bạo lực đối với con, cảnh sát sẽ không tha cho anh ta, dì cũng sẽ không tha cho anh ta. "
Đánh giá tình hình, mắt Kiều Hy đột nhiên lóe lên sự ranh ma, nói một cách ngọt ngào: "Cảm ơn dì, dì thật tốt bụng!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: "..."
Cô gái nói điều này, không phải là đã mặc nhận anh cưỡng bức cô sao?
Con cáo nhỏ, quả nhiên nhân cơ hội cắn anh một cái.
Anh quay đầu và nhìn cảnh cáo cô một cái.
Kiều Hy nhanh chóng cúi đầu và tránh ánh mắt của anh.
Dì vệ sinh bắt gặp ánh mắt của Lục Lập Tiêu, liền đứng che trước người Kiều Hy, chỉ vào mũi Lục lập Tiêu: “Anh trừng mắt gì? Ở sở cảnh sát mà còn như vậy? Muốn uy hiếp người ta hả? Cô bé, cô đừng sợ, có dì bảo vệ con! Tôi không tin trên đời này không có luật pháp, không trừng trị được tội phạm!”
Thấy rằng Kiều Hy đang trốn đằng sau dì mà không nói gì cả, Lục Lập Tiêu hỏi với một chút giận dữ: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi với cô ấy đều tự nguyện, vậy thì có tội gì?”
"Bạn gái? Không thể nào? Con bé này mới mấy tuổi, trông như vị thành niên thế này! Anh cũng không xem lại bản thân bao nhiêu tuổi đi?” Bà dì nghi ngờ.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: "..."
Anh ấy trông rất già hả?
"Còn nữa, tôi rõ ràng thấy anh kéo con bé vào đó, vãi lại khi trong rừng cây, cô ấy tự nguyện thì tại sao vừa khóc vừa hét như vậy?”
"Đây là niềm vui giữa chúng tôi. Không cần thiết giải thích quá nhiều như vậy?” Lục Lập Tiêu bị chất vấn đến cảm thấy hơi khó chịu, nói với hai người cảnh sát, “Gọi cục trưởng Trương của mấy người tới đây!”
"Cục trưởng Trương? Anh quen biết cục trưởng Trương của chúng tôi?”
Hai cảnh sát nhìn nhau, khi nãy đã cảm thấy khí chất của Lục Lập Tiêu không phải là bình thường, nên đến giờ cũng không gây rắc rối nhiều cho anh.
“Đi gọi anh ta, nói tôi họ Lục!” Lục Lập Tiêu nói.
Hai nhân viên cảnh sát đi gọi một cuộc điện thoại, nhưng thật không may: "Cục trưởng Trương đi công tác rồi, ngày mai mới về được! Nếu anh cần đợi ông ấy về giải quyết thì phải ở lại đây một đêm.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu quay lại nhìn Kiều Hy.
Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngủ ở đồn cảnh sát.
Cô gái này ... Chưa bao giờ thấy cô ấy bẫy người đàn ông của mình như vậy.
Khi thấy ánh mắt đờ đẫn của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy không khỏi muốn cười.
Đáng đời, ai bảo anh ấy thừa nước đục thả câu ép cô làm người phụ nữ của anh ấy, lúc nãy lại làm cô đau đớn như vậy!
Tuy nhiên, Kiều Hy vội vã nhịn cười, cố gắng bậm môi, làm ra vẻ ngoài đáng thương, khiến Lục Lập Tiêu tiếp tục bị khinh miệt và lên án từ người dì đó.
"Chú cảnh sát, vậy tôi có thể đi trước được chưa?" Kiều Hy hỏi.
Cô ấy hễ nghĩ tới Lục Lập Tiêu sẽ phải ở lại đây trong một đêm là thấy vui, hôm nay cô ấy có thể ở một mình rồi.
Chiếc giường lớn như vậy, không ai đè cô nữa.
Ai ngờ, cảnh sát nói: “Cô cũng không đi được!”
"Hả? Tôi cũng không đi được hả?”
"Cô trông nhỏ tuổi, lại không có chứng minh nhân dân, gọi điện thoại cho phụ huynh, kêu họ đến đón cô.”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu cắn môi: "..."
Cô ấy có thể nói rằng phụ huynh cô ấy ở đây không?
Chứng minh nhân dân của cô để ở chỗ Lục Lập Tiêu ...
Bây giờ thay đổi khẩu cung còn kịp không?
Cuối cùng, đêm đó cả hai đều ở lại đồn cảnh sát qua một đêm.
Vào sáng hôm sau, cục trưởng Trương đích thân đến bảo lãnh Lục Lập Tiêu và đưa họ ra ngoài.
Kiều Hy cúi đầu đi ra khỏi đồn cảnh sát theo phía sau Lục Lập Tiêu, và anh nghe thấy người đàn ông hứ một tiếng: "Giờ biết thế nào là tự làm tự chịu chưa?”
Nghe vậy, Kiều Hy không cam tâm: "Không biết! Tôi cảm thấy ở đây là rất tốt, cách đối xử đối với người bị hại và nghi can rất khác nhau.”
"Ờ? Vậy cô quay lại tiếp tục ở đó đi! Vụ án Diêu Tân Viễn bị thương tôi cũng muốn truy cứu!”
Lục Lập Tiêu nói xong, quay người, bước trở vào trong.
Khi Kiều Hy nghe anh ta muốn truy cứu, cô nhanh chóng nắm lấy tay của người đàn ông và nói, "Đừng, anh rể! Em đang đùa với anh thôi."
"Đùa mà thiếu chút khiến tôi thành tội phạm hiếp dân, cô đùa quá lắm rồi đó!”
Bị anh mỉa mai như vậy, Kiều Hy có chút xấu hổ: "Thì tối qua … tôi cũng đâu có nói gì đâu mà? Tất cả đều là người khác nói mà!”
"Ừ, cô không nói gì cả. Chỉ cần làm ra vẻ bị bắt nạt, đáng thương, để biểu hiện tôi là một tên xấu xa! Giáo viên dạy biểu diễn của trường cô đã dạy rất tốt?"
"Tôi không phải diễn đâu, tôi thực sự cảm ấm ức mà. Anh nói với tôi là không đau, nhưng kết quả ra sao? Đau muốn chết luôn” Kiều Hy phàn nàn, “Vã lại nếu anh không kéo tôi vào rừng cây đó thì sẽ không bị người khác nghe thấy rồi, còn làm tới xấu hổ như vậy.”
“Nói như cô, là lỗi của tôi hết à?”
"Không, không phải lỗi của ai hết! Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, bây giờ đã qua đi hết rồi, mình đừng nhắc lại nữa, cho nó qua đi.” Kiều Hy nắm cánh tay Lục Lập Tiêu, chủ động làm hòa.
Lục Lập Tiêu bỏ mặc cô, cô gái tựa đầu vào ngực anh, nói với một giọng nhẹ nhàng: “Tôi chóng mặt quá."
Ban đầu nghĩ rằng cô ấy đang giả bộ, nhưng khi Lục Lập Tiêu đặt tay lên trán của cô gái, thực sự rất nóng!
"Cô lại bị sốt à?"
Bệnh viện --------
Kiều Hy đang kiên quyết chống cự với Lục Lập Tiêu: “Đừng đừng … tôi không chích thuốc …”
"Một lúc là hết à, ngoan! Chích thuốc khỏi mau!”
"Vậy tôi khỏi chậm hơn chút cũng được, tôi không sợ bệnh, tôi sợ chích thuốc!”
Kiều Hy ôm gối chống lại anh, sắp trốn xuống giường rồi.
Thấy vậy, Lục Lập Tiêu kéo cô ấy trở lại, thỏa hiệp: “Được rồi, không chích thì không chích!”
Người đàn ông quay đầu và nói với y tá đằng sau anh ta: “Cô cất kim tiêm đi, để thuốc lại được rồi.”
“Nhưng tiêm thuốc sẽ nhanh hạ sốt và xuất viện, nếu chỉ uống thuốc thì không hết nhanh được.” Y tá nói một như đang làm khó.
“Vậy thì ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa”, Lục Lập Tiêu nói một cách quyết đoán.
Nhìn vào khuôn mặt của cô gái bị sốt đến đỏ lên, những ngón tay lại rất nhợt nhạt, Lục Lập Tiêu không thể không cau mày.
Lý do Kiều Hy bị sốt chắc là do hôm qua cô ấy cởi áo ở bên ngoài trời.
Lúc đó Lục Lập Tiêu chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân, quên rằng cơ thể cô ấy rất yếu.
Kiều Hy giống như một con búp bê thủy tinh xinh đẹp nhưng mỏng manh, nó sẽ vỡ khi chạm vào, khiến người ta không thể không cảm thấy thương xót và tội nghiệp cô.
Lần này, giọng của Lục Lập Tiêu dịu dàng hơn.
Anh lấy thuốc và nước ấm, anh dụ Kiều Hy uống thuốc như dụ một đứa trẻ.
"Uống thuốc xong thì ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy sẽ không khó chịu nữa!”
Lục Lập Tiêu đặt giường xuống và cẩn thận đắp mền cho cô gái.
Sự chăm sóc tận tình này khiến nhóm y tá đằng sau ganh tị.
Sau khi họ ra khỏi phòng, họ liền sôi nổi.
“Đẹp trai quá! Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy!"
"Ý, mấy cô nói xem mối quan hệ của cậu ấy với cô bé là gì? Chẵc là một cặp tình nhân nhỉ?”
"Không đâu, tôi nghe cô bé gọi cho anh ấy là chú.”
"Bây giờ giữa các cặp tình nhân cũng gọi nhau như vậy mà?”
"Cái đó khác! Tôi thấy người đàn ông này không thích nhỏ như vậy, chắc anh ấy thích bự một chút” Một y tá có thân hình tốt nhất nói.
"Xí, ý cô nói là anh ấy thích kiểu ngực bự như cô chứ gì. Tống Mỹ Mỹ, cô lại để mắt tới mục tiêu này nữa rồi, muốn ra tay rồi phải không? Cô chia tay với bệnh nhân giường năm mươi rồi hả?”
"Anh ta ... chơi chơi thôi! Loại đàn ông giàu có này mới là mục tiêu của tôi, các người đợi mà xem.”
Cô Tống Mỹ Mỹ đó nói xong, cười nhếch mép một cách tự tin, bước đi ỏng ẹo.
Các y tá đằng sau nhìn cô với sự khinh miệt hoặc ghen tuông.
"Thôi mặc kệ cô ấy đi, cô ấy luôn thích quyến rũ bệnh nhân nam đẹp trai. Nghe nói lần trước còn khẩu d cho người ta ở trong nhà vệ sinh bệnh viện nữa đó”
"Mấy cô nói xem, cô ấy có thể quyến rũ được không?”
"Không thể nào, cô ấy đã trở thành một nhà vệ sinh công cộng trong bệnh viện rồi, bẩn lắm.”
"Cũng khó nói lắm, phụ nữ dâng tận miệng, có ít người đàn ông chịu nổi lắm.”
Ngày hôm sau ----------
Kiều Hy vừa thức dậy và ngồi trên giường chơi điện thoại, cánh cửa của phòng cô bị đẩy ra.
Một y tá nữ mặt đẹp, thân hình đầy đặn bước vào, nhìn xung quanh nhưng không thấy Lục Lập Tiêu.
"Em gái ơi, chú của em đâu?”