Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Một mảnh giấy
Tôi đứng bên ngoài, nghe vậy mà sững sờ.
Nếu không phải được nghe tận tai thì chắc chắn tôi không thể tin Đầu Vuốt Keo lại dám tự tay giết chết mẹ mình!
Hơn nữa cậu ta cũng không hề bị ma ám, cậu ta làm vậy để tự bảo vệ mình! Như vậy thì liệu có phải bố Đầu Vuốt Keo đã bị cậu ta…
Tôi đang suy nghĩ thì có tiếng kéo, xé điên cuồng vang lên từ gian nhà chính.
Âm thanh ấy nghe như tiếng cối xay thịt đang quay vun vút, chắc chắn nó không phải do con người tạo ra.
Lúc này Đầu Vuốt Keo cũng đang tông cửa lao ra, người ngợm cậu ta toàn máu, tay còn cầm con dao phay. Cậu ta chạy ra ngoài như lên cơn điên rồi leo lên chiếc xe điện trong sân lao đi mất.
Hồi lâu sau tiếng giật xé trong phòng mới dừng lại.
Tôi mềm nhũn người ngã xuống đất, lòng tôi biết rõ hai con ma nữ đang xé xác mẹ Đầu Vuốt Keo.
Chắc hẳn trước đó bố Đầu Vuốt Keo cũng bị con mình giết như vậy, sau đó lại bị hai con ma nữ xé xác tan tành.
Hai con ma nữ này mang oán khí, sau khi thấy máu họ cũng không thể khống chế bản thân mình.
Chỉ là đã bao nhiêu người phải chết, nhưng kẻ đáng chết nhất lại vẫn đang sống sờ sờ.
Tôi đứng dậy, bước ra cổng, leo lên xe đạp rồi đuổi theo hướng Đầu Vuốt Keo tháo chạy.
Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do tên khốn kiếp này. Chắc chắn tôi sẽ không để tên khốn đã tự tay giết chết bố mẹ mình chạy thoát!
Không thể nào!
Tôi đạp xe tìm cậu ta cả đêm, tìm khắp các bến xe và giao lộ rồi nhưng vẫn không thấy bóng Đầu Vuốt Keo đâu.
Giờ các phương tiện giao thông phát triển, chỉ cần muốn chạy, cậu ta có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, tôi không thể tìm ra cậu ta.
Khi trời sáng, tôi đã trở về nhà, tôi ghi tạc mối hận thù vào lòng rồi bắt đầu lo hậu sự cho chú hai.
Già trẻ trong làng cùng tới nhà tôi giúp đỡ, hậu sự được lo liệu cẩn thận, sau khi đặt quan tài được ba ngày thì chúng tôi chôn cất chú hai.
Ngoài ra tôi còn đào một cái hố bên cạnh mộ chú hai để chôn chiếc giày cao gót đỏ của ma nữ.
Thật ra tôi cũng khá đồng cảm với ma nữ, sau khi bị người ta hành hạ tới chết, ma nữ không thể trút nỗi oán hờn, lại còn bị lợi dụng để hãm hại người khác.
Trong khoảng thời gian này, tôi cứ chờ đợi cảnh sát tới tìm mình. Nhưng lạ là cảnh sát lại không tới.
Nghe nói nhà Đầu Vuốt Keo có ma, mẹ cậu ta bị ma giết. Cảnh sát niêm phong nhà Đầu Vuốt Keo, vẫn đang trong quá trình điều tra.
Sau khi lo liệu mọi chuyện xong xuôi, tôi thu xếp đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.
Căn nhà không có chú hai thì không phải là nhà. Mỗi giờ mỗi phút ở lại trong căn nhà này tôi đều thấy nghẹt thở.
Ngay buổi tối trước khi rời khỏi đây, tôi vừa về nhà đã thấy có một đôi giày cao gót đỏ được đặt bên mép giường, mũi giày đang hướng thẳng về phía đầu giường!
Giày hướng về phía giường, ma trên giường.
Tôi đã nghe câu ngạn ngữ này nhiều lần rồi. Huống chi đôi giày cao gót đỏ này lại y hệt chiếc giày của ma nữ!
Không đúng, hai chiếc giày của ma nữ đều bị tôi chôn bên mộ chú hai rồi. Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ tới đây, người tôi run lập cập, lưng rịn mồ hôi lạnh.
Vế sau của câu giày hướng về phía giường, ma trên giường là: Một âm một dương vào động phòng.
Chẳng lẽ…
Nghĩ tới đây, căn phòng tối tăm lại chợt bừng sáng!
Tôi ngoảnh phắt đầu lại, thấy có hai ngọn nến đỏ sẫm đang cháy trên chiếc bàn vuông!
Hơn nữa chẳng biết tự bao giờ mà cửa gian nhà chính đã đóng lại.
Dưới ánh nến chiếu rọi, không khí của cả căn phòng trở nên thật quái đản.
Sau khi chôn cất chú hai, tôi nghĩ thoáng hơn về chuyện sống chết, vậy nên lúc này tôi cũng không quá sợ hãi mà chỉ thấy vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này, tôi chợt thấy đầu óc mình trĩu nặng, cơ thể ngã thẳng xuống giường.
Trước khi ngất xỉu, tôi thấy một tấm ảo đỏ bồng bềnh bay xuống, phủ lên mặt tôi.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới tận đỉnh đầu, tôi dụi mắt, rồi chợt phát hiện quần áo mình đã bị cởi ra hết, được đặt ngay ngắn bên cạnh.
Tôi vò đầu suy nghĩ một hồi nhưng cũng chẳng nhớ rốt cuộc đống quần áo này được cởi thế nào.
Thấy ngọn nến trên bàn, chợt cảnh tượng kỳ dị tối qua lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi vội vã sờ soạng thân mình, vẫn lành lặn không hề có một vết thương.
Chẳng lẽ đêm qua sau khi trèo lên giường, hồn ma không làm gì tôi sao?
Sao tôi lại không nhớ gì cả?
Tôi suy nghĩ rồi mặc lại quần áo, xuống giường, vừa đứng lên tôi đã phải trợn tròn mắt.
Đôi giày tối qua hướng về phía giường giờ đã quay ra ngoài, được đặt ngay ngắn bên giường.
Giờ tôi mới để ý trừ chiếc chăn mình đắp ra thì giường chiếu cũng đã được dọn dẹp tử tế, hoàn toàn chẳng giống nhà của hai kẻ đầu đường xó chợ.
Lúc này tôi lại chợt nhìn thấy một tờ giấy được đặt bên gối mình.
“Đầu Kim, cảm ơn anh! Ba ngày sau tôi sẽ được đầu thai, nhưng trong khoảng thời gian này anh không được dập tắt ngọn nến, nếu không lửa tắt duyên cũng hết, tất cả công sức đều sẽ trở nên uổng phí. Đúng rồi, hãy cẩn thận Chử Nguyệt Nguyệt em gái tôi, đọc xong xin hãy đốt tờ giấy này đi”.
Bức thư được viết bằng chiếc bút chì trên bàn, nét chữ rất đẹp, trông mà vô cùng thích mắt.
Chử Nguyệt Nguyệt là em gái cô ấy, vậy người viết mảnh giấy này chính là Chử Thất Thất, cũng chính là xác chết nữ được tôi vá xác đêm ấy.
Tôi đọc lại tờ giấy này một lần, Chử Thất Thất đang nhắc nhở tôi hãy cẩn thận với em gái cô, xem ra cô ấy thật sự không có ác ý với tôi, chỉ là tại sao Chử Thất Thất phải cảm ơn tôi?
Tôi nhìn ngọn nến trên bàn, nó đã cháy gần hết, đang bập bùng nửa cháy nửa tắt.
Nếu không phải được nghe tận tai thì chắc chắn tôi không thể tin Đầu Vuốt Keo lại dám tự tay giết chết mẹ mình!
Hơn nữa cậu ta cũng không hề bị ma ám, cậu ta làm vậy để tự bảo vệ mình! Như vậy thì liệu có phải bố Đầu Vuốt Keo đã bị cậu ta…
Tôi đang suy nghĩ thì có tiếng kéo, xé điên cuồng vang lên từ gian nhà chính.
Âm thanh ấy nghe như tiếng cối xay thịt đang quay vun vút, chắc chắn nó không phải do con người tạo ra.
Lúc này Đầu Vuốt Keo cũng đang tông cửa lao ra, người ngợm cậu ta toàn máu, tay còn cầm con dao phay. Cậu ta chạy ra ngoài như lên cơn điên rồi leo lên chiếc xe điện trong sân lao đi mất.
Hồi lâu sau tiếng giật xé trong phòng mới dừng lại.
Tôi mềm nhũn người ngã xuống đất, lòng tôi biết rõ hai con ma nữ đang xé xác mẹ Đầu Vuốt Keo.
Chắc hẳn trước đó bố Đầu Vuốt Keo cũng bị con mình giết như vậy, sau đó lại bị hai con ma nữ xé xác tan tành.
Hai con ma nữ này mang oán khí, sau khi thấy máu họ cũng không thể khống chế bản thân mình.
Chỉ là đã bao nhiêu người phải chết, nhưng kẻ đáng chết nhất lại vẫn đang sống sờ sờ.
Tôi đứng dậy, bước ra cổng, leo lên xe đạp rồi đuổi theo hướng Đầu Vuốt Keo tháo chạy.
Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do tên khốn kiếp này. Chắc chắn tôi sẽ không để tên khốn đã tự tay giết chết bố mẹ mình chạy thoát!
Không thể nào!
Tôi đạp xe tìm cậu ta cả đêm, tìm khắp các bến xe và giao lộ rồi nhưng vẫn không thấy bóng Đầu Vuốt Keo đâu.
Giờ các phương tiện giao thông phát triển, chỉ cần muốn chạy, cậu ta có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, tôi không thể tìm ra cậu ta.
Khi trời sáng, tôi đã trở về nhà, tôi ghi tạc mối hận thù vào lòng rồi bắt đầu lo hậu sự cho chú hai.
Già trẻ trong làng cùng tới nhà tôi giúp đỡ, hậu sự được lo liệu cẩn thận, sau khi đặt quan tài được ba ngày thì chúng tôi chôn cất chú hai.
Ngoài ra tôi còn đào một cái hố bên cạnh mộ chú hai để chôn chiếc giày cao gót đỏ của ma nữ.
Thật ra tôi cũng khá đồng cảm với ma nữ, sau khi bị người ta hành hạ tới chết, ma nữ không thể trút nỗi oán hờn, lại còn bị lợi dụng để hãm hại người khác.
Trong khoảng thời gian này, tôi cứ chờ đợi cảnh sát tới tìm mình. Nhưng lạ là cảnh sát lại không tới.
Nghe nói nhà Đầu Vuốt Keo có ma, mẹ cậu ta bị ma giết. Cảnh sát niêm phong nhà Đầu Vuốt Keo, vẫn đang trong quá trình điều tra.
Sau khi lo liệu mọi chuyện xong xuôi, tôi thu xếp đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.
Căn nhà không có chú hai thì không phải là nhà. Mỗi giờ mỗi phút ở lại trong căn nhà này tôi đều thấy nghẹt thở.
Ngay buổi tối trước khi rời khỏi đây, tôi vừa về nhà đã thấy có một đôi giày cao gót đỏ được đặt bên mép giường, mũi giày đang hướng thẳng về phía đầu giường!
Giày hướng về phía giường, ma trên giường.
Tôi đã nghe câu ngạn ngữ này nhiều lần rồi. Huống chi đôi giày cao gót đỏ này lại y hệt chiếc giày của ma nữ!
Không đúng, hai chiếc giày của ma nữ đều bị tôi chôn bên mộ chú hai rồi. Sao nó lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ tới đây, người tôi run lập cập, lưng rịn mồ hôi lạnh.
Vế sau của câu giày hướng về phía giường, ma trên giường là: Một âm một dương vào động phòng.
Chẳng lẽ…
Nghĩ tới đây, căn phòng tối tăm lại chợt bừng sáng!
Tôi ngoảnh phắt đầu lại, thấy có hai ngọn nến đỏ sẫm đang cháy trên chiếc bàn vuông!
Hơn nữa chẳng biết tự bao giờ mà cửa gian nhà chính đã đóng lại.
Dưới ánh nến chiếu rọi, không khí của cả căn phòng trở nên thật quái đản.
Sau khi chôn cất chú hai, tôi nghĩ thoáng hơn về chuyện sống chết, vậy nên lúc này tôi cũng không quá sợ hãi mà chỉ thấy vô cùng kinh ngạc.
Đúng lúc này, tôi chợt thấy đầu óc mình trĩu nặng, cơ thể ngã thẳng xuống giường.
Trước khi ngất xỉu, tôi thấy một tấm ảo đỏ bồng bềnh bay xuống, phủ lên mặt tôi.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới tận đỉnh đầu, tôi dụi mắt, rồi chợt phát hiện quần áo mình đã bị cởi ra hết, được đặt ngay ngắn bên cạnh.
Tôi vò đầu suy nghĩ một hồi nhưng cũng chẳng nhớ rốt cuộc đống quần áo này được cởi thế nào.
Thấy ngọn nến trên bàn, chợt cảnh tượng kỳ dị tối qua lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi vội vã sờ soạng thân mình, vẫn lành lặn không hề có một vết thương.
Chẳng lẽ đêm qua sau khi trèo lên giường, hồn ma không làm gì tôi sao?
Sao tôi lại không nhớ gì cả?
Tôi suy nghĩ rồi mặc lại quần áo, xuống giường, vừa đứng lên tôi đã phải trợn tròn mắt.
Đôi giày tối qua hướng về phía giường giờ đã quay ra ngoài, được đặt ngay ngắn bên giường.
Giờ tôi mới để ý trừ chiếc chăn mình đắp ra thì giường chiếu cũng đã được dọn dẹp tử tế, hoàn toàn chẳng giống nhà của hai kẻ đầu đường xó chợ.
Lúc này tôi lại chợt nhìn thấy một tờ giấy được đặt bên gối mình.
“Đầu Kim, cảm ơn anh! Ba ngày sau tôi sẽ được đầu thai, nhưng trong khoảng thời gian này anh không được dập tắt ngọn nến, nếu không lửa tắt duyên cũng hết, tất cả công sức đều sẽ trở nên uổng phí. Đúng rồi, hãy cẩn thận Chử Nguyệt Nguyệt em gái tôi, đọc xong xin hãy đốt tờ giấy này đi”.
Bức thư được viết bằng chiếc bút chì trên bàn, nét chữ rất đẹp, trông mà vô cùng thích mắt.
Chử Nguyệt Nguyệt là em gái cô ấy, vậy người viết mảnh giấy này chính là Chử Thất Thất, cũng chính là xác chết nữ được tôi vá xác đêm ấy.
Tôi đọc lại tờ giấy này một lần, Chử Thất Thất đang nhắc nhở tôi hãy cẩn thận với em gái cô, xem ra cô ấy thật sự không có ác ý với tôi, chỉ là tại sao Chử Thất Thất phải cảm ơn tôi?
Tôi nhìn ngọn nến trên bàn, nó đã cháy gần hết, đang bập bùng nửa cháy nửa tắt.
Bình luận facebook