• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Trong Lòng (6 Viewers)

  • Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh


Từ phòng làm việc đến tiểu khu Hà An Nhiên ở không xa, lái xe chỉ vài phút là đến.

Chu Duyên Xuyên dừng xe trước cửa tiểu khu.

“Em vào hành lang chờ anh đi.”

Hà An Nhiên khó hiểu nhìn anh, nhưng cũng mau chóng phản ứng lại, cô mở cửa xuống xe.

Chắc là sợ bị paparazzi chụp được.

Chu Duyên Xuyên ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng mơ hồ trong hành lang, đôi mắt thâm trầm.

Ngồi yên vài phút, anh cố tình nhìn xung quanh, xác định không có paparazzi mới xuống xuống xe.

Anh mang khẩu trang, lợi dụng bóng đêm, chạy vài bước là đến hành lang.

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người một trước một sau lên cầu thang. Đi đến tầng hai, Chu Duyên Xuyên vươn tay sờ công tắc cảm ứng trên tường nhưng đèn ở hành lang vẫn không sáng, anh không khỏi nhíu mày: “Đèn này vẫn chưa sửa à?”




“Bên bất động sản nói ngày mai sẽ tới sửa.”

Chu Duyên Xuyên “ừ” một tiếng, anh im lặng xoay người, sau đó nắm tay Hà An Nhiên. Tay cô rất nhỏ, mềm mại, nhưng lại hơi lạnh lẽo.

Hô hấp Hà An Nhiên như là bị người ta bóp nghẹt lấy, trái tim treo ngược lên. Trong lòng bàn tay truyền đến sự ấm áp từ bàn tay của anh. Cô muốn kéo tay ra theo bản năng, nhưng cô càng giãy giụa thì càng bị anh nắm chặt hơn.

“Đừng nhúc nhích, hành lang tối thế này lỡ ngã thì làm sao?”

Hà An Nhiên chửi thầm trong lòng. Khoảng thời gian này cô toàn đi lên tầng như vậy, có ngã gãy tay gãy chân chưa? Đồ bụng dạ đen tối!

Hà An Nhiên giãy giụa không được, chỉ có thể để yên cho anh nắm, hai người tiếp tục đi lên tầng, vừa đến tầng ba liền nghe thấy tiếng bước chân.

“An Nhiên?”.

Hà An Nhiên ngẩng đầu nhìn kỹ người đó, thì ra là cô Nhiếp ở đối diện nhà cô, cô nắm chặt tay Chu Duyên Xuyên theo bản năng.

“Cô Nhiếp, trễ thế này rồi cô còn muốn đi đâu à?” Cô kéo Chu Duyên Xuyên lại gần mình.

Cô Nhiếp cười nói: “Không phải là ở nhà rảnh rỗi quá sao, cô chuẩn bị ra ngoài đi dạo.”

“Vậy cô nhớ đi chầm chậm một chút.”

“Ừ, không có gì đâu… À… An Nhiên, cậu này là?”

Vừa rồi bà chỉ lo nói chuyện với Hà An Nhiên, hơn nữa hành lang không được sáng sủa lắm nên bà đương nhiên không chú ý, lúc này nhìn thấy mới kinh ngạc.

Chu Duyên Xuyên thấy ánh mắt cô Nhiếp dừng trên người mình thì gật đầu với bà.

“Anh ấy… anh ấy là…”

“An Nhiên à, không phải cậu ấy là bạn trai con chứ?”

Hà An Nhiên mất tự nhiên ho khan: “Cô Nhiếp… thật ra…”

“Cái con bé này, chúng ta là hàng xóm lâu như vậy cũng chưa thấy con mang người đàn ông nào về nhà. Cô còn tưởng con không có đối tượng, đang muốn hỏi ý con trai lớn nhà cô xem thế nào, không ngờ con lại có bạn trai rồi.”

Hà An Nhiên nhìn Chu Duyên Xuyên theo bản năng, nhưng anh mang khẩu trang, cô không nhìn được gì cả.

Con trai lớn nhà cô Nhiếp cô đã gặp vài lần, nghe nói là giám đốc ngân hàng gì đó, vẻ ngoài cũng khá trầm ổn, nhưng dù sao thì cô cũng không có suy nghĩ kia.

“Cô Nhiếp…”

“Thôi thôi, chàng trai này cũng cao to, nhìn cũng xứng với con, xem ra là con trai nhà cô không có phúc khí. Ôi, không nói nữa, cô đi mua đồ ăn.”

“Cô… cô Nhiếp… thật ra con và anh ấy…”

“Đi thôi, lên tầng đi, anh đói bụng.” Chu Duyên Xuyên kéo Hà An Nhiên lên tầng.

Sau khi cô Nhiếp đi xuống, cô mới hỏi anh: “Vì sao anh không cho em giải thích, cô Nhiếp sẽ hiểu lầm đấy.”

“Vậy thì sao, chẳng lẽ em thật sự muốn tiến tới với con trai lớn của bà ấy à?”

Hà An Nhiên nghe Chu Duyên Xuyên nói, hình như trong lời nói của anh còn có ẩn ý gì đó. Cô nhanh chóng lắc đầu giải thích: “Đương nhiên là không phải, không phải em sợ anh bị bà ấy hiểu lầm sao?”

“Hành lang này tối như mực, bà ấy cũng không thấy rõ anh, sao có thể biết anh là ai?”

Hà An Nhiên bị câu này của Chu Duyên Xuyên làm cho nghẹn họng.

...

Sau khi vào cửa, Hà An Nhiên để Chu Duyên Xuyên ngồi ngoài sô pha một lát, mình thì chui vào phòng bếp. Cô mở cửa tủ lạnh, một mùi sầu riêng lập tức ập đến, cô hoảng hốt “bụp” một cái đóng cửa tủ lạnh lại.

Cô quên mất một chuyện, chính là hai ngày trước lúc đi siêu thị có mua một trái sầu riêng lớn, mới ăn một nửa, một nửa để trong tủ lạnh, cô vẫn chưa có ăn. Vốn chuyện này không có gì lớn, nhưng vấn đề là từ nhỏ Chu Duyên Xuyên đã rất ghét sầu riêng, chỉ ngửi mùi thôi anh cũng có thể nhíu mày mấy tiếng đồng hồ. Cô nhớ lúc nhỏ ăn sầu riêng, khi nào cũng phải ăn sau lưng anh, ăn xong mới về nhà, hơn nữa vừa về nhà là phải lập tức đi súc miệng, nếu không thì ngay cả nói cô cũng không dám nói chuyện với anh. Giờ đồ ăn trong tủ lạnh đã nhiễm mùi sầu riêng hết rồi, cô làm sao dám cho anh ăn?

Hay là mời anh ra ngoài ăn? Nhưng ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu cô một giây liền bị đá đi. Chu Duyên Xuyên là người có thể tùy tiện ra cửa ăn cơm cùng cô sao, hơn nữa với chừng này tiền lương của cô, mời người ta chắc còn không đủ nhét kẽ răng.

Nếu không thì… bảo anh về?

Hà An Nhiên do dự nửa ngày mới chậm chạp ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn Chu Duyên Xuyên đang ngồi trên sô pha. Anh đang nhàn rỗi không có gì làm nên ngồi đánh giá khắp nơi, vì thế ánh mắt hai người giao thẳng vào nhau.

“Sao thế?” Anh hỏi.

Hà An Nhiên mím chặt môi, cô làm sao mà không biết xấu hổ nói cho anh đây?

Chu Duyên Xuyên thấy cô không trả lời liền đứng dậy khỏi sô pha, đi qua chỗ cô. Anh bước vài bước đã đến trước mặt cô, cô theo bản năng nhìn đi về phía tủ lạnh.

“Chuyện là… anh Chu… hay là anh về nhà ăn nhé…”

“Chu Duyên Xuyên.” Anh đột nhiên nói tên của mình.



“Sao?”

“Em học thói khách khí như vậy từ khi nào?”

Hà An Nhiên im lặng ngẩn ra.

“Cứ giống trước kia thôi. Chu Duyên Xuyên, Duyên Xuyên, tự em chọn.” Chu Duyên Xuyên nói, người đã tự giác đi đến bên cạnh Hà An Nhiên, mở cửa tủ lạnh ra.

“Đừng mở ra…” Đáng tiếc cô vẫn chậm nửa nhịp. Cô vừa dứt lời, Chu Duyên Xuyên đã mở cửa tủ lạnh ra, mà nửa trái sầu riêng kia cũng xuất hiện trần trụi trước mắt anh. Lập tức một mùi sầu lan tỏa ra cả phòng bếp.

“Chu…”

“Em vì nửa trái sầu riêng này mà muốn đuổi anh đi?” Anh vươn tay lấy nửa trái sầu riêng ra, nhướng mày hỏi cô.

Chuyện… chuyện này… không đúng rồi, không phải anh ghét sầu riêng nhất sao, ngay cả chạm cũng không chạm vào, giờ sao lại… Hơn nữa, vẻ mặt tủi thân này của anh là có ý gì? Người luôn suy nghĩ rõ ràng như Hà An Nhiên cũng ngây ngốc.

Chu Duyên Xuyên đặt nửa trái sầu riêng lên bàn thủy tinh bên cạnh, anh xoay người nhìn tủ lạnh, trong tủ lạnh đồ ăn gì cũng có, xem ra cô sống một mình cũng rất dễ chịu.

“Tạp dề đâu?”

Đầu óc Hà An Nhiên vẫn còn chưa rõ ràng nhưng vẫn trả lời theo bản năng: “Ngăn kéo thứ hai bên tay phải.”

Chu Duyên Xuyên thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì bật cười: “Đi ra ngoài đi.”

Hà An Nhiên thật sự cứ như vậy ra ngoài. Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã thấy người đàn ông kia đang mặc tạp dề của cô, đứng ở trong phòng bếp nhỏ hẹp tràn đầy mùi sầu riêng, vì cô mà bận rộn.

Anh thuần thục vo gạo nấu cơm, cảnh tượng như vậy, so với cảnh tượng bảy năm trước khi còn ở cùng nhau hoàn toàn y hệt, muốn nói chỗ nào không giống nhau, vậy thì chỉ có tấm lưng gầy gò của cậu thiếu niên bảy năm trước bây giờ đã rắn chắc, dày rộng hơn.

Hà An Nhiên đột nhiên cảm thấy mũi mình đau đớn, hốc mắt cũng nóng lên. Anh đưa lưng về phía cô, cho nên không thể nhìn thấy tia sáng nhỏ vụn trong mắt cô.

Chu Duyên Xuyên làm hai món chay một món mặn đơn giản.

“Đừng có sững người nữa, lại đây bưng thức ăn.” Chu Duyên Xuyên đang đánh trứng gà, anh đưa lưng về phía Hà An Nhiên, nói.

Hà An Nhiên nào dám tiếp tục sững người, cô chạy vào bưng thức ăn, thuận tiện dọn bát đũa, ghế cũng đã kéo ra.

Cô chuẩn bị xong thì canh cà chua trứng của Chu Duyên Xuyên cũng đã xong, anh bưng canh ra, thuận tiện đóng cửa phòng bếp lại.

Chu Duyên Xuyên đặt canh lên bàn, cô nhanh chóng xới cơm cho anh.

Hà An Nhiên gấp gáp vươn đũa đến đĩa gà xào cay [1], cô đã thèm nhỏ dãi rất lâu rồi. Vẫn là hương vị trước kia, một chút cũng không thay đổi. Có thể là thật sự đói bụng nên bữa cơm này, hai người rất yên ắng, im lặng ăn cơm trong chén mình. Ăn cơm xong, Chu Duyên Xuyên đứng dậy thu dọn chén đũa, Hà An Nhiên nào dám ngồi tiếp.

“Để em để em.”

Người ta đến nhà mình ăn cơm, không chỉ có cơm người ta làm, chẳng lẽ bát còn để người ta rửa sao?

“Không cần, để anh, bẩn.”

Bàn tay đang thu dọn chén bát của Hà An Nhiên dừng lại, cô nhìn anh.

Chu Duyên Xuyên lấy bát trong tay cô: “Nghỉ ngơi một lát đi, đợi anh một chút là được.”

Chu Duyên Xuyên bỏ bát vào bồn rửa, còn cố tình xem Hà An Nhiên đang ngồi trên sô pha, thấy cô quả thực ngoan ngoãn ngồi đó. Anh thu hồi ánh mắt, sau đó tầm mắt dừng trên nửa trái sầu riêng kia, anh chau mày mang bao tay, cất sầu riêng vào tủ lanh, đóng lại, rồi mở cửa sổ trước bồn rửa.

Không khí lưu thông vài phút, đôi mày đang nhíu lại của anh mới từ từ dãn ra.

...

Rửa bát xong, Chu Duyên Xuyên lau khô tay rồi ra khỏi bếp, Hà An Nhiên đang ngồi trên sô pha lập tức đứng lên.

Trong chốc lát, không khí trong phòng khách trở nên gượng gạo.

Hà An Nhiên không biết nên nói gì mới tốt, trước kia cô và anh không có gì giấu nhau, nhưng bây giờ lại không có chuyện gì để nói, dù sao cũng đã xa nhau bảy năm, con người cũng đã thay đổi.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã là chín rưỡi.

“Ừm… chín rưỡi rồi.”

Đương nhiên Chu Duyên Xuyên cũng hiểu ý của cô.

“Ừ, anh đi trước đây, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng.”

Chu Duyên Xuyên khẳng định, anh vừa nói những lời này, Hà An Nhiên đã lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh gật đầu, sau đó xoay người đi ra cửa, duỗi tay mở cửa ra, nhưng khi bàn tay chạm đến tay nắm cửa, anh đột nhiên đổi ý, nhanh chóng tắt công tắc bên cạnh cửa đi.

Cả căn nhà rơi vào bóng tối không hề báo trước.



Hà An Nhiên hoảng hốt.

“Chu Duyên Xuyên, anh làm gì thế?” Cô buột miệng thốt ra tên của anh.

Cô vươn tay vội vàng muốn bật công tắc trên trường, nhưng tay vừa chạm vào tường thì một bàn tay to lớn ấm áp khác đã phủ lên, cầm tay cô lại.

Trái tim Hà An Nhiên lập tức căng chặt như tên đã lên cung, đầu óc trống rỗng. Cô cảm giác rất rõ ràng tiếng hít thở ấm áp của anh sau lưng mình, nhẹ nhàng phả vào cổ cô.

“Hà An Nhiên.”

Trong bóng tối, cô nghe thấy anh đứng sau lưng gọi tên mình.

“…Vâng.”

Hà An Nhiên còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm giác được anh nắm bả vai cô, xoay cô lại đè lên tường, mạnh mẽ vây cô lại, cô trợn mắt hoảng hốt.

“Bảy năm nay, có từng nhớ đến anh không?”

_______________

[1] Gà xào cay

88ce842eb918ae1270e13a43b37e1975.jpg


Video hướng dẫn cách làm gà xào cay

 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom