Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lịch trình hôm nay của Chu Duyên Xuyên là đi chụp ảnh để tuyên truyền cho《Cẩm Tú Sơn Hà》, dù gì bộ phim cũng sắp công chiếu.
Anh vừa đến phòng làm việc liền thấy Hình Mạn đang đứng cách đó không xa, hình như cô ấy đang nói gì đó với nhân viên bên cạnh, thấy anh đã tới thì đi đến chỗ anh.
“Tới sớm ghê.”
“Chị Mạn.” Chu Duyên Xuyên chào hỏi với cô ấy.
“Ừ, Nghiễm Ninh đã tới rồi, đang ở phòng hóa trang đấy.”
Hai người nói chuyện với ngữ khí khá quen thuộc, dù sao thì cũng đã hợp tác không chỉ một lần hai lần, cho nên mọi người cũng xem như là người quen, ngày thường rảnh rỗi thì cùng đi ăn một bữa cơm gì đó.
“Vâng, em đi tìm cậu ấy trước.”
“Đi đi.”
Lúc anh vào phòng hóa trang, bên trong chỉ có mình Tề Nghiễm Ninh.
“Mấy cô ấy chưa tới à?” Anh hỏi
Tề Nghiễm Ninh đang hóa trang, thấy anh vào liền cất điện thoại: “Tụng Nghị tới rồi nhưng vừa mới đi ra ngoài, Tống Trân và Bùi Nhạc còn chưa tới, chắc cũng sắp rồi.”
Vừa nói xong, Tề Nghiễm Ninh như phát hiện được gì đó, trên mặt anh ấy mang theo ý cười bất lương, cố tình đè thấp giọng: “Quầng thâm dưới mắt cậu, đêm qua…”
“Cút đi.” Chu Duyên Xuyên bình thản nhìn anh ấy: “Đêm qua cô Thẩm đến.”
“Cô Thẩm đến Bắc Kinh?” Tề Nghiễm Ninh kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui mừng.
“Ừ, vừa đến đêm qua.”
“Buổi tối mình với cậu đi xem cô Thẩm, mấy năm không gặp rồi, cũng không biết cô ấy thế nào.”
Anh ấy nhớ trước kia mình thường hay tới nhà Chu Duyên Xuyên chơi, cho nên cũng rất quen với Thẩm Bội Tuệ. Thẩm Bội Tuệ đối xử với anh cũng rất tốt, cho nên lúc Thẩm Bội Tuệ đi, rất lâu sau anh còn chưa thích ứng được.
“Cũng được, cô ấy sẽ rất vui.”
Hai người đang nói chuyện, Hà Tụng Nghị vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
“Duyên Xuyên, cậu đến rồi.”
“Ừ.”
“Vừa rồi hai người nói gì đó, trông rất vui thì phải?”
“Cậu mà biết thì cũng sẽ rất vui.” Tề Nghiễm Ninh cố ý thừa nước đục thả câu. Nhưng điều này thực sự khiến cho Hà Tụng Nghị hứng thú, cô cười hỏi: “Gì thế?”
“Cô Thẩm về rồi.”
Nụ cười trên mặt Hà Tụng Nghị lập tức cứng đờ, mơ hồ còn mang theo một ít sự mất tự nhiên: “Thật… Thật không?”
“Đương nhiên rồi, mình vừa nói với lão Chu tối nay tới nhà cậu ấy thăm cô Thẩm. Vừa hay chúng ta cùng đi đi, cô Thẩm thấy chúng ta chắc sẽ rất vui vẻ.”
“Mình…”
“Đừng nói cậu có việc nha, mình biết lịch trình của cậu.”
Sắc mặt của Hà Tụng Nghị không quá tự nhiên, cô không chắc chuyện năm đó Thẩm Bội Tuệ có biết không, nhưng dù bà ấy không biết thì cô cũng không dám đối mặt với bà ấy.
“Cứ như vậy đi, buổi tối sau khi xong việc chúng ta cùng đi.”
Hà Tụng Nghị nhìn Chu Duyên Xuyên, vừa lúc Chu Duyên Xuyên cũng đang nhìn cô, cô đành phải bất chấp gật đầu.
“Vậy mình gửi tin nhắn cho cô Thẩm, chắc là giờ đang ở với mẹ mình.” Chu Duyên Xuyên lấy điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho Thẩm Bội Tuệ.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Trân và Bùi Nhạc cũng đến, hơn nữa hai người còn là cùng đến. Lúc hai cô ấy đến, ba người kia đã trang điểm xong, nhưng cũng may việc quay chụp có trình tự trước sau.
Sắc mặt của hai người kia đều không tốt lắm, Hà Tụng Nghị không biết hai cô ấy có mối hận cũ, nhưng Chu Duyên Xuyên và Tề Nghiễm Ninh vẫn biết một ít.
“Đến rồi à.”
“Vâng.”
Đôi mắt Tống Trân không hề che dấu nhìn Tề Nghiễm Ninh.
“Khụ khụ…” Tề Nghiễm Ninh bị Tống Trân nhìn chằm chằm như vậy thì không quá tự nhiên, dùng tay che miệng ho nhẹ vài cái.
Chu Duyên Xuyên im hơi lặng tiếng mỉm cười.
“Đi thôi, chúng ta đến studio trước.” Tề Nghiễm Ninh nói.
Sau khi mấy người họ ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người Tống Trân và Bùi Nhạc, còn có hai chuyên viên trang điểm.
Bùi Nhạc bắt chéo chân, khoanh tay. Tống Trân lại nhàn nhã lấy điện thoại lướt Weibo.
Không khí trong phòng hóa trang rất đè nén, hai chuyên viên trang điểm cũng không dám nhiều lời, chỉ nhìn nhau, sau đó lại yên lặng tiếp tục công việc của mình.
Lúc quay chụp, đầu tiên là chụp một mình, lúc các cô hóa trang, mấy người Chu Duyên Xuyên cũng đã chụp xong rồi, tiếp theo là đến Tống Trân.
Tống Trân sửa sang lại một chút, sau đó đi qua chỗ nhiếp ảnh gia.
Lâm Giang Nam đang điều chỉnh camera, cô ấy thấy Tống Trân đi đến thì nở nụ cười.
“Tiếp theo là cô à?” Cô ấy hỏi.
Tống Trân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Nụ cười của Lâm Giang Nam rất có lực tương tác, Tống Trân cũng rất phối hợp với cô ấy. Quá trình quay chụp của hai người khá là suôn sẻ.
Chụp ảnh đơn xong, tiếp theo là chụp nam chính nữ chính, rồi đến nam phụ nữ phụ, cuối cùng là ảnh chụp chung tất cả mọi người.
Chụp xong toàn bộ thì đã hơn ba giờ chiều. Mọi người lần lượt thay đổi quần áo, tẩy trang, thu dọn xong liền chuẩn bị ra về.
Tống Trân thay quần áo xong, vừa ra liền thấy Tề Nghiễm Ninh đứng ở cửa.
“Đang đợi em à?” Tống Trân nhướng mày, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Ừ, xem như là vậy đi.”
“Vậy tối nay anh muốn ăn gì?”
“Anh chờ là vì muốn nói cho em, tối nay không cần đến nhà anh nấu cơm.”
Nụ cười trên mặt Tống Trân lập tức hạ xuống: “Vì sao? Anh chê đồ ăn em làm không ngon?”
Tề Nghiễm Ninh không muốn bị cô hiểu lầm, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, tối nay anh không ăn cơm ở nhà.”
Sắc mặt Tống Trân lúc này mới hòa hoãn lại: Vậy anh đi đâu ăn?”
“Cô Thẩm về rồi, tối nay anh ăn ở nhà lão Chu.”
Lão Chu?
Chu Duyên Xuyên?
Trên mặt Tống Trân có chút mất mát, cô không nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng kéo vạt áo của mình.
Tề Nghiễm Ninh nhìn dáng vẻ này của cô vô cùng đáng thương, giống như bị người ta vứt bỏ vậy, mà anh chính là người vứt bỏ đó. Anh suy nghĩ một lát, nếu không thì tối nay vẫn về nhà ăn?
Ngay khi anh chuẩn bị mở miệng, giọng Chu Duyên Xuyên đã truyền đến từ phía sau: “Tống Trân, hay là tối nay cùng đi đi, An Nhiên cũng ở đó.”
Nghe thấy Chu Duyên Xuyên nói, Tống Trân lập tức ngẩng đầu lên: “Anh Chu, anh nói thật à?”
“Đương nhiên là thật, cũng không thiếu một cái bát và một đôi đũa cho em.” Chu Duyên Xuyên cười nói.
Tống Trân lập tức vui vẻ ra mặt: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, mấy người họ cùng nhau đi ra bên ngoài.
Vừa ra tới cửa, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, điện thoại của cô đang ở trong phòng thay quần áo, cô phải quay lại lấy, vì thế cô đưa túi xách trong tay cho Tề Nghiễm Ninh.
“Giúp em cầm một chút, em quên lấy điện thoại rồi.”
...
“Haizz, cũng không biết Từ Diễm khi nào mới có thể tốt trở lại.”
“Không biết, nghe nói đã ở bệnh viện mấy ngày rồi.”
Bùi Nhạc đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy hai nhân viên đang nói đến Từ Diễm, cô dừng bước theo bản năng.
“Vừa rồi hai cô nói gì?”
Hai nhân viên bị Bùi Nhạc đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ.
“Bùi… Bùi Nhạc…”
“Tôi hỏi hai cô, vừa rồi các cô nói gì, các cô nói Từ Diễm nào?”
Một nhân viên trong đó nhanh chóng phản ứng lại, cô ấy mở miệng nói: “Chính là đại thần phối âm Từ Diễm, gần đây hình như giọng anh ấy có vấn đề nên phải nằm viện.”
Giọng?
Đầu óc Bùi Nhạc trống rỗng, cô buông nhân viên kia ra, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Tống Trân lấy điện thoại xong, đi ra phía ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, cô quay đầu lại theo bản năng.
Là Bùi Nhạc.
Bùi Nhạc giống như là không thấy cô vậy, trực tiếp đi lướt qua cô như một cơn gió.
Cô ngơ ngác nhìn Bùi Nhạc, cảm thấy khó hiểu, cô ta làm gì mà chạy nhanh như vậy, kết thúc quay chụp rồi nhưng cũng không đến mức phải vội vàng chạy về nhà như thế chứ.
“Hình như Bùi Nhạc rất quan tâm Từ đại thần, có phải không?”
“Ừ, vừa nghe đến Từ đại thần, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
“Sẽ không có JQ chứ?”
“Nói không chừng đấy.”
Vừa lúc hai nữ nhân viên kia đi qua, Tống Trân nghe được đoạn đối thoại của hai cô ấy liền hiểu ra. Từ đại thần trong miệng hai cô ấy, cái người khiến Bùi Nhạc chạy còn nhanh hơn thỏ, tám chín phần là Từ Diễm.
Cô nhìn Bùi Nhạc biến mất trong hành lang. Có lẽ Bùi Nhạc còn chưa quên được Từ Diễm…
Lúc Tống Trân ra đến đại sảnh, mấy người họ chỉ còn chờ mình cô.
“Ngại quá, em tới chậm.”
“Không sao.”
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, vừa ra, Tống Trân liền nhìn thấy một nhà bốn người cách đó không xa.
Một nam một nữ, còn có hai đứa trẻ, một cậu bé và một cô bé. Người phụ nữ kia mấy người họ cũng không xa lạ, là Lâm Giang Nam.
Người đàn ông bên cạnh cô ấy cùng với hai đứa trẻ thì càng không cần phải nói, một người là chồng cô ấy, hai đứa trẻ là con cô ấy.
Khương Trừng, Lâm Giang nam.
Đôi vợ chồng này nổi danh ân ái trong giới giải trí, kết hôn tám năm rồi nhưng vẫn luôn rất tình cảm, không biết là đối tượng được hâm mộ của biết bao nhiêu người. Hơn nữa người ta còn có một đôi trai gái thông minh hiểu chuyện lại xinh đẹp, đúng là đạt được thành công lớn trong cuộc đời.
“Hâm mộ quá.” Tống Trân lẩm bẩm.
Ba người kia cũng thấy được một nhà bốn người Khương Trừng.
“Bọn họ không biết có bao nhiêu người hâm mộ đâu.” Hà Tụng Nghị nói, sao cô ấy có thể không hâm mộ được, trước đây cô cũng ăn cẩu lương của hai người họ. Tình yêu đẹp nhất chắc là giống như vợ chồng Trừng Nam đi.
...
“Cũng không biết gần đây Từ Diễm thế nào rồi.” Tôn Duyệt vừa vẽ vừa lầm bầm.
Hà An Nhiên ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cậu có ý gì, anh ấy bị làm sao thế?”
“Từ Diễm nằm viện, cậu không biết à?” Tôn Duyệt buông bút, có chút giật mình.
Hà An Nhiên mờ mịt, Từ Diễm không nói với cô, cô cũng không biết. Cẩn thận nghĩ lại, từ sau cuộc điện thoại đó, hai người không còn liên hệ gì nữa, cô vẫn luôn cho rằng gần đây anh ấy bận việc quá nên không liên hệ với cô, cô cũng không quấy rầy anh ấy.
“Không biết, anh ấy không nói với mình.”
Tôn Duyệt ngẫm nghĩ, nói: “Có thể là không muốn làm cậu lo lắng, lần nằm viện này nghe nói liên quan đến giọng của anh ấy, mình cũng nghe người khác nói thôi.”
“Giọng sao, nghiêm trọng lắm à?”
“Cụ thể thì mình cũng không rõ lắm.”
Hà An Nhiên nhìn bản thảo trên giấy, đột nhiên không vẽ nổi nữa. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, nhắn cho Từ Diễm một tin nhắn.
Beta: Quanh
Lịch trình hôm nay của Chu Duyên Xuyên là đi chụp ảnh để tuyên truyền cho《Cẩm Tú Sơn Hà》, dù gì bộ phim cũng sắp công chiếu.
Anh vừa đến phòng làm việc liền thấy Hình Mạn đang đứng cách đó không xa, hình như cô ấy đang nói gì đó với nhân viên bên cạnh, thấy anh đã tới thì đi đến chỗ anh.
“Tới sớm ghê.”
“Chị Mạn.” Chu Duyên Xuyên chào hỏi với cô ấy.
“Ừ, Nghiễm Ninh đã tới rồi, đang ở phòng hóa trang đấy.”
Hai người nói chuyện với ngữ khí khá quen thuộc, dù sao thì cũng đã hợp tác không chỉ một lần hai lần, cho nên mọi người cũng xem như là người quen, ngày thường rảnh rỗi thì cùng đi ăn một bữa cơm gì đó.
“Vâng, em đi tìm cậu ấy trước.”
“Đi đi.”
Lúc anh vào phòng hóa trang, bên trong chỉ có mình Tề Nghiễm Ninh.
“Mấy cô ấy chưa tới à?” Anh hỏi
Tề Nghiễm Ninh đang hóa trang, thấy anh vào liền cất điện thoại: “Tụng Nghị tới rồi nhưng vừa mới đi ra ngoài, Tống Trân và Bùi Nhạc còn chưa tới, chắc cũng sắp rồi.”
Vừa nói xong, Tề Nghiễm Ninh như phát hiện được gì đó, trên mặt anh ấy mang theo ý cười bất lương, cố tình đè thấp giọng: “Quầng thâm dưới mắt cậu, đêm qua…”
“Cút đi.” Chu Duyên Xuyên bình thản nhìn anh ấy: “Đêm qua cô Thẩm đến.”
“Cô Thẩm đến Bắc Kinh?” Tề Nghiễm Ninh kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui mừng.
“Ừ, vừa đến đêm qua.”
“Buổi tối mình với cậu đi xem cô Thẩm, mấy năm không gặp rồi, cũng không biết cô ấy thế nào.”
Anh ấy nhớ trước kia mình thường hay tới nhà Chu Duyên Xuyên chơi, cho nên cũng rất quen với Thẩm Bội Tuệ. Thẩm Bội Tuệ đối xử với anh cũng rất tốt, cho nên lúc Thẩm Bội Tuệ đi, rất lâu sau anh còn chưa thích ứng được.
“Cũng được, cô ấy sẽ rất vui.”
Hai người đang nói chuyện, Hà Tụng Nghị vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
“Duyên Xuyên, cậu đến rồi.”
“Ừ.”
“Vừa rồi hai người nói gì đó, trông rất vui thì phải?”
“Cậu mà biết thì cũng sẽ rất vui.” Tề Nghiễm Ninh cố ý thừa nước đục thả câu. Nhưng điều này thực sự khiến cho Hà Tụng Nghị hứng thú, cô cười hỏi: “Gì thế?”
“Cô Thẩm về rồi.”
Nụ cười trên mặt Hà Tụng Nghị lập tức cứng đờ, mơ hồ còn mang theo một ít sự mất tự nhiên: “Thật… Thật không?”
“Đương nhiên rồi, mình vừa nói với lão Chu tối nay tới nhà cậu ấy thăm cô Thẩm. Vừa hay chúng ta cùng đi đi, cô Thẩm thấy chúng ta chắc sẽ rất vui vẻ.”
“Mình…”
“Đừng nói cậu có việc nha, mình biết lịch trình của cậu.”
Sắc mặt của Hà Tụng Nghị không quá tự nhiên, cô không chắc chuyện năm đó Thẩm Bội Tuệ có biết không, nhưng dù bà ấy không biết thì cô cũng không dám đối mặt với bà ấy.
“Cứ như vậy đi, buổi tối sau khi xong việc chúng ta cùng đi.”
Hà Tụng Nghị nhìn Chu Duyên Xuyên, vừa lúc Chu Duyên Xuyên cũng đang nhìn cô, cô đành phải bất chấp gật đầu.
“Vậy mình gửi tin nhắn cho cô Thẩm, chắc là giờ đang ở với mẹ mình.” Chu Duyên Xuyên lấy điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho Thẩm Bội Tuệ.
...
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Trân và Bùi Nhạc cũng đến, hơn nữa hai người còn là cùng đến. Lúc hai cô ấy đến, ba người kia đã trang điểm xong, nhưng cũng may việc quay chụp có trình tự trước sau.
Sắc mặt của hai người kia đều không tốt lắm, Hà Tụng Nghị không biết hai cô ấy có mối hận cũ, nhưng Chu Duyên Xuyên và Tề Nghiễm Ninh vẫn biết một ít.
“Đến rồi à.”
“Vâng.”
Đôi mắt Tống Trân không hề che dấu nhìn Tề Nghiễm Ninh.
“Khụ khụ…” Tề Nghiễm Ninh bị Tống Trân nhìn chằm chằm như vậy thì không quá tự nhiên, dùng tay che miệng ho nhẹ vài cái.
Chu Duyên Xuyên im hơi lặng tiếng mỉm cười.
“Đi thôi, chúng ta đến studio trước.” Tề Nghiễm Ninh nói.
Sau khi mấy người họ ra ngoài, trong phòng hóa trang chỉ còn lại hai người Tống Trân và Bùi Nhạc, còn có hai chuyên viên trang điểm.
Bùi Nhạc bắt chéo chân, khoanh tay. Tống Trân lại nhàn nhã lấy điện thoại lướt Weibo.
Không khí trong phòng hóa trang rất đè nén, hai chuyên viên trang điểm cũng không dám nhiều lời, chỉ nhìn nhau, sau đó lại yên lặng tiếp tục công việc của mình.
Lúc quay chụp, đầu tiên là chụp một mình, lúc các cô hóa trang, mấy người Chu Duyên Xuyên cũng đã chụp xong rồi, tiếp theo là đến Tống Trân.
Tống Trân sửa sang lại một chút, sau đó đi qua chỗ nhiếp ảnh gia.
Lâm Giang Nam đang điều chỉnh camera, cô ấy thấy Tống Trân đi đến thì nở nụ cười.
“Tiếp theo là cô à?” Cô ấy hỏi.
Tống Trân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Nụ cười của Lâm Giang Nam rất có lực tương tác, Tống Trân cũng rất phối hợp với cô ấy. Quá trình quay chụp của hai người khá là suôn sẻ.
Chụp ảnh đơn xong, tiếp theo là chụp nam chính nữ chính, rồi đến nam phụ nữ phụ, cuối cùng là ảnh chụp chung tất cả mọi người.
Chụp xong toàn bộ thì đã hơn ba giờ chiều. Mọi người lần lượt thay đổi quần áo, tẩy trang, thu dọn xong liền chuẩn bị ra về.
Tống Trân thay quần áo xong, vừa ra liền thấy Tề Nghiễm Ninh đứng ở cửa.
“Đang đợi em à?” Tống Trân nhướng mày, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Ừ, xem như là vậy đi.”
“Vậy tối nay anh muốn ăn gì?”
“Anh chờ là vì muốn nói cho em, tối nay không cần đến nhà anh nấu cơm.”
Nụ cười trên mặt Tống Trân lập tức hạ xuống: “Vì sao? Anh chê đồ ăn em làm không ngon?”
Tề Nghiễm Ninh không muốn bị cô hiểu lầm, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, tối nay anh không ăn cơm ở nhà.”
Sắc mặt Tống Trân lúc này mới hòa hoãn lại: Vậy anh đi đâu ăn?”
“Cô Thẩm về rồi, tối nay anh ăn ở nhà lão Chu.”
Lão Chu?
Chu Duyên Xuyên?
Trên mặt Tống Trân có chút mất mát, cô không nói gì, chỉ cúi đầu yên lặng kéo vạt áo của mình.
Tề Nghiễm Ninh nhìn dáng vẻ này của cô vô cùng đáng thương, giống như bị người ta vứt bỏ vậy, mà anh chính là người vứt bỏ đó. Anh suy nghĩ một lát, nếu không thì tối nay vẫn về nhà ăn?
Ngay khi anh chuẩn bị mở miệng, giọng Chu Duyên Xuyên đã truyền đến từ phía sau: “Tống Trân, hay là tối nay cùng đi đi, An Nhiên cũng ở đó.”
Nghe thấy Chu Duyên Xuyên nói, Tống Trân lập tức ngẩng đầu lên: “Anh Chu, anh nói thật à?”
“Đương nhiên là thật, cũng không thiếu một cái bát và một đôi đũa cho em.” Chu Duyên Xuyên cười nói.
Tống Trân lập tức vui vẻ ra mặt: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, mấy người họ cùng nhau đi ra bên ngoài.
Vừa ra tới cửa, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, điện thoại của cô đang ở trong phòng thay quần áo, cô phải quay lại lấy, vì thế cô đưa túi xách trong tay cho Tề Nghiễm Ninh.
“Giúp em cầm một chút, em quên lấy điện thoại rồi.”
...
“Haizz, cũng không biết Từ Diễm khi nào mới có thể tốt trở lại.”
“Không biết, nghe nói đã ở bệnh viện mấy ngày rồi.”
Bùi Nhạc đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy hai nhân viên đang nói đến Từ Diễm, cô dừng bước theo bản năng.
“Vừa rồi hai cô nói gì?”
Hai nhân viên bị Bùi Nhạc đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ.
“Bùi… Bùi Nhạc…”
“Tôi hỏi hai cô, vừa rồi các cô nói gì, các cô nói Từ Diễm nào?”
Một nhân viên trong đó nhanh chóng phản ứng lại, cô ấy mở miệng nói: “Chính là đại thần phối âm Từ Diễm, gần đây hình như giọng anh ấy có vấn đề nên phải nằm viện.”
Giọng?
Đầu óc Bùi Nhạc trống rỗng, cô buông nhân viên kia ra, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Tống Trân lấy điện thoại xong, đi ra phía ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, cô quay đầu lại theo bản năng.
Là Bùi Nhạc.
Bùi Nhạc giống như là không thấy cô vậy, trực tiếp đi lướt qua cô như một cơn gió.
Cô ngơ ngác nhìn Bùi Nhạc, cảm thấy khó hiểu, cô ta làm gì mà chạy nhanh như vậy, kết thúc quay chụp rồi nhưng cũng không đến mức phải vội vàng chạy về nhà như thế chứ.
“Hình như Bùi Nhạc rất quan tâm Từ đại thần, có phải không?”
“Ừ, vừa nghe đến Từ đại thần, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
“Sẽ không có JQ chứ?”
“Nói không chừng đấy.”
Vừa lúc hai nữ nhân viên kia đi qua, Tống Trân nghe được đoạn đối thoại của hai cô ấy liền hiểu ra. Từ đại thần trong miệng hai cô ấy, cái người khiến Bùi Nhạc chạy còn nhanh hơn thỏ, tám chín phần là Từ Diễm.
Cô nhìn Bùi Nhạc biến mất trong hành lang. Có lẽ Bùi Nhạc còn chưa quên được Từ Diễm…
Lúc Tống Trân ra đến đại sảnh, mấy người họ chỉ còn chờ mình cô.
“Ngại quá, em tới chậm.”
“Không sao.”
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, vừa ra, Tống Trân liền nhìn thấy một nhà bốn người cách đó không xa.
Một nam một nữ, còn có hai đứa trẻ, một cậu bé và một cô bé. Người phụ nữ kia mấy người họ cũng không xa lạ, là Lâm Giang Nam.
Người đàn ông bên cạnh cô ấy cùng với hai đứa trẻ thì càng không cần phải nói, một người là chồng cô ấy, hai đứa trẻ là con cô ấy.
Khương Trừng, Lâm Giang nam.
Đôi vợ chồng này nổi danh ân ái trong giới giải trí, kết hôn tám năm rồi nhưng vẫn luôn rất tình cảm, không biết là đối tượng được hâm mộ của biết bao nhiêu người. Hơn nữa người ta còn có một đôi trai gái thông minh hiểu chuyện lại xinh đẹp, đúng là đạt được thành công lớn trong cuộc đời.
“Hâm mộ quá.” Tống Trân lẩm bẩm.
Ba người kia cũng thấy được một nhà bốn người Khương Trừng.
“Bọn họ không biết có bao nhiêu người hâm mộ đâu.” Hà Tụng Nghị nói, sao cô ấy có thể không hâm mộ được, trước đây cô cũng ăn cẩu lương của hai người họ. Tình yêu đẹp nhất chắc là giống như vợ chồng Trừng Nam đi.
...
“Cũng không biết gần đây Từ Diễm thế nào rồi.” Tôn Duyệt vừa vẽ vừa lầm bầm.
Hà An Nhiên ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cậu có ý gì, anh ấy bị làm sao thế?”
“Từ Diễm nằm viện, cậu không biết à?” Tôn Duyệt buông bút, có chút giật mình.
Hà An Nhiên mờ mịt, Từ Diễm không nói với cô, cô cũng không biết. Cẩn thận nghĩ lại, từ sau cuộc điện thoại đó, hai người không còn liên hệ gì nữa, cô vẫn luôn cho rằng gần đây anh ấy bận việc quá nên không liên hệ với cô, cô cũng không quấy rầy anh ấy.
“Không biết, anh ấy không nói với mình.”
Tôn Duyệt ngẫm nghĩ, nói: “Có thể là không muốn làm cậu lo lắng, lần nằm viện này nghe nói liên quan đến giọng của anh ấy, mình cũng nghe người khác nói thôi.”
“Giọng sao, nghiêm trọng lắm à?”
“Cụ thể thì mình cũng không rõ lắm.”
Hà An Nhiên nhìn bản thảo trên giấy, đột nhiên không vẽ nổi nữa. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, nhắn cho Từ Diễm một tin nhắn.
Bình luận facebook