Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ăn bánh trôi xong, Chu Duyên Xuyên đang giúp Hà An Nhiên dọn dẹp cặp lồng giữ ấm thì Tề Nghiễm Ninh và Tống Trân đến.
“Ăn uống không tệ nha, hết luôn rồi à.” Tề Nghiễm Ninh nhìn chiếc cặp lồng giữ ấm trống trơn.
Đương nhiên Chu Duyên Xuyên biết cậu ta trêu chọc mình, nhưng bây giờ tâm tình anh rất tốt, không so đo với cậu ta.
“Ừ, rất ngon đấy.”
Hiển nhiên Tề Nghiễm Ninh không ngờ Chu Duyên Xuyên sẽ nói như vậy, sửng sốt cả một lúc, sau đó là vẻ mặt không còn gì để nói.
Chu Duyên Xuyên dùng giấy lau cặp lồng giữ ấm, sau đó đặt lên bàn. Anh nhìn điện thoại, giờ đã hơn chín giờ rồi.
“Buổi tối còn phải về à?” Chu Duyên Xuyên hỏi cô.
Hà An Nhiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, Yoyo còn đang ở nhà.
“Về chứ.”
“Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, đi về ít nhất phải một tiếng, đến nơi cũng gần mười một giờ.” Chu Duyên Xuyên hơi nhíu mày. Cô là con gái, tối muộn lại ngồi xe taxi về nhà, huống gì cô còn là người trong lòng anh, sao anh có thể yên tâm cho được.
“Nhưng Yoyo đang ở nhà.” Yoyo mới là nỗi lo lắng lớn nhất của Hà An Nhiên.
“Yoyo?” Tống Trân kinh ngạc, Yoyo là ai?
“Chú chó lông vàng nhà mình.”
“Cậu nuôi chó khi nào?” Việc này sao cô ấy lại không biết?
“Chín năm trước.”
Tống Trân mở to hai mắt, chín… chín năm trước?
Hà An Nhiên thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Tống Trân thì không khỏi bật cười: “Chuyện này sau này mình sẽ kể cho cậu.”
Tống Trân gật đầu.
“Em không cần lo cho Yoyo đâu, nó hoàn toàn có thể thích ứng.” Trước kia lúc anh đi show, Yoyo đều ở nhà một mình.
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nữa, An Nhiên, đêm nay cậu ngủ với mình đi. Anh Chu nói rất đúng, tối muộn thế này mình cũng không yên tâm.” Tống Trân giữ chặt tay Hà An Nhiên.
Tống Trân đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, hơn nữa càng ngày càng ồn ào, còn có tiếng bước chân hỗn độn. Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng đoán được là có chuyện gì đó xảy ra, vì thế tất cả đều nhấc chân ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tề Nghiễm Ninh giữ một nhân viên công tác, hỏi.
“Chị Tụng Nghị bị thương.”
“Cái gì, nói cụ thể đi.”
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, hình như là bị bỏng tay do nước bánh trôi.”
Hà Tụng Nghị thật sự bị phỏng, bởi vì cô ấy đụng vào một nhân viên công tác đang cầm bánh trôi, toàn bộ bánh trôi nóng trên tay nhân viên đó đều hắt lên người Tống Trân, bị phỏng phần lớn ở tay phải.
Hà Tụng Nghị và Lương Lâm ngồi trong studio, tay đã được xử lý qua.
Tuy bị phỏng nhưng cũng may sau đó đã chườm nước lạnh kịp lúc, không nổi bọt nước, nhưng toàn bộ mu bàn tay cô đã đỏ bừng, không thể chạm vào được, bên trên có một lớp cao bôi khi bị phỏng.
“Tay còn đau không?” Lương Lâm hỏi.
Hà Tụng Nghị lắc đầu: “Không đau, em cũng không yếu ớt như vậy.”
Tay không phải là vấn đề mà cô lo lắng, chỉ cần không để lại sẹo là được, điều cô lo lắng bây giờ là lát nữa còn phải quay phim, cần phải dùng đến tay, nhưng giờ tay cô bị thương thì phải quay thế nào đây? Việc đầu tiên cô phải làm là giải thích với Cố Kỳ Hành trước.
Đang nghĩ đến chuyện này, từ xa cô đã nhìn thấy Cố Kỳ Hành đi đến.
Anh ta nhìn bàn tay bị phỏng đã được bôi thuốc của Hà Tụng Nghị, đôi mày không khỏi nhíu chặt lại.
Hà Tụng Nghị bị Cố Kỳ Hành nhìn mà lo lắng. Trong giới, Cố Kỳ Hành có tiếng cuồng công tác, độc mồm độc miệng, làm việc thì mất hết tính người, yêu cầu với diễn viên rất cao, ghét nhất là phải trì hoãn tiến độ quay phim. Tuy giờ cô đã là ảnh hậu nhưng ở trước mặt anh ta thì vẫn phải thu liễm lại.
Cố Kỳ Hành nhìn tay cô, lạnh mặt hỏi: “Tay không sao chứ?”
“Sao?” Hà Tụng Nghị sửng sốt, bây… bây giờ không phải anh ta nên tức giận sao?
“Tôi hỏi cô, tay không sao chứ?”
“Không sao, không sao cả.” Hà Tụng Nghị nhanh chóng lắc đầu.
“Ừ.”
“Đạo diễn… Cảnh diễn lát nữa…” Cô hỏi.
“Tìm tay thế?” Lương Lâm nói, nhưng vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi sửa miệng: “Vậy cũng không được, tay thế cũng không dễ tìm.”
Tay thế không phải là một cái tay tùy tiện thay thế là xong, bởi vì chủ nhân đôi tay này sẽ vẽ tranh sông núi, lúc trước vì để vẽ tốt bức tranh này mà Tụng Nghị đã luyện tập gần nửa tháng.
“Quên đi, cảnh này lùi…”
“Không cần lùi lại, tôi có cách.” Hà Tụng Nghị mở miệng chen ngang Cố Kỳ Hành.
“Tôi có thể tìm được tay thay thế, cô ấy nhất định có thể hoàn thành bức tranh sông núi.”
Cô nghĩ đến Hà An Nhiên, tranh sông núi đối với người bình thường thì sẽ rất khó, nhưng đối với Hà An Nhiên mà nói chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là cô ta có đồng ý hay không thôi.
Sau khi Cố Kỳ Hành rời khỏi, Hà Tụng Nghị liền đứng dậy đi tìm Hà An Nhiên, giờ cô chỉ có thể cầu cứu cô ta. Nhưng cô vừa ra khỏi studio thì đã nhìn thấy mấy người họ đang đi đến.
“Sao mọi người lại đến đây?” Cô kinh ngạc hỏi.
Tề Nghiễm Ninh: “Nghe nói tay cậu bị thương nên đến xem sao. Thế nào, không sao chứ?”
Hà Tụng Nghị giơ tay: “Không có gì đáng ngại.”
“Sau này phải cẩn thận một chút, lỡ bị bỏng ở trên mặt thì làm sao bây giờ?” Trên mặt Chu Duyên Xuyên cũng mang theo chút ân cần.
Hà Tụng Nghị cười nói: “Mình biết rồi, không sao đâu.” Cô nhìn Hà An Nhiên bên cạnh Chu Duyên Xuyên.
Hà An Nhiên không nói gì, bởi vì không biết mình nên nói gì, giữa hai người các cô không thân đến mức nói lời quan tâm nhau.
Hà Tụng Nghị mỉm cười, quả nhiên Hà An Nhiên vẫn giống trước kia.
“An Nhiên, chị có thể nói chuyện với em không?”
Hà An Nhiên nhìn về phía cô ấy, cô không hiểu cô ấy muốn gì nhưng vẫn “ừ” một tiếng.
“Chị biết thỉnh cầu như thế này là có chút vô liêm sỉ, nhưng chị hy vọng em có thể giúp chị.”
“Chuyện gì?” Hà An Nhiên mờ mịt hỏi.
Hà Tụng Nghị giơ tay mình lên: “Lát nữa chị phải diễn cảnh vẽ tranh, nhưng em cũng thấy tay chị rồi đấy, căn bản là không vẽ được nữa.”
“Ý chị là muốn tôi làm tay thế cho chị?”
“Ừ, bây giờ chỉ có em mới có thể hoàn thành bức tranh này. Chị biết vẽ tranh đối với em mà nói chỉ là chuyện thường ngày, bức tranh sông núi này cũng không là gì.”
Hà An Nhiên im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Vì sao tôi phải giúp chị? Hà Tụng Nghị, chị cũng hơi ngạo mạn rồi đấy, chị cảm thấy với quan hệ giữa hai chúng ta, tôi sẽ giúp chị ư?”
Thật ra đối với chuyện Hà An Nhiên cự tuyệt, Hà Tụng Nghị đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên cô ta cũng không thấy gì, chỉ là cười khổ một chút.
“Ngại quá, là chị tự mình đa tình.”
...
Hà An Nhiên xem qua bức tranh sông núi mà Hà Tụng Nghị cần vẽ, chỉ nhìn lướt qua đã nhớ được sơ sơ.
Hà An Nhiên chính là người khẩu thị tâm phi [1], ngoài miệng nói không giúp nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, giờ không phải cũng đang xem xét bức tranh sông núi sao?
[1] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau
“Thế nào, nhớ chưa?” Tống Trân hỏi cô.
“Ừ, nhớ rồi.”
“Không hổ là An Nhiên nhà mình.” Tống Trân tự mãn ôm tay cô.
“Chị An Nhiên, đây là trang phục diễn lát nữa của chị.” Nhân viên công tác đưa bộ phục trang trong tay cho cô.
“Ừm, cảm ơn.” Cô lễ phép nhận lấy bộ đồ, nói lời cảm ơn.
Cô cầm bộ đồ đi vào phòng thay quần áo. Trang phục diễn có hơi mỏng manh, mặc trên người đúng là rất lạnh, nhưng cũng may cô không quay toàn thân, chỉ đặc tả tay là được, cho nên cô không cởi áo giữ ấm và quần nỉ.
Sau khi cô bước ra, Tống Trân vây quanh cô nhìn vài vòng.
Đủ thanh lệ thoát tục!
Hà An Nhiên cúi đầu nhìn cổ áo, kéo vạt áo lại.
“Mình cứ cảm thấy không thoải mái lắm.”
“Không sao đâu, lát nữa là quen thôi, chúng ta ra ngoài đi, sắp bắt đầu quay rồi.”
“Ừ.”
Sau khi Hà An Nhiên rời khỏi đây mới biết Hà Tụng Nghị đã quay mặt xong, giờ chỉ cần quay bàn tay của cô.
Chu Duyên Xuyên thấy Hà An Nhiên ăn mặc phong phanh như vậy thì không khỏi nhíu mày.
“Lát nữa lúc quay cô không cần căng thẳng, chúng ta sẽ không quay mặt, chỉ quay bàn tay thôi, cô chỉ cần vẽ bức tranh sông núi là được.” Cố Kỳ Hành nói với cô.
Hà An Nhiên gật đầu với anh ta.
“Mọi người chuẩn bị, bắt đầu.”
“Vâng.”
Chu Duyên Xuyên không một tiếng động đi đến bên cạnh cô: "Đừng căng thẳng, cứ thoải mái là được."
“Tất cả vào vị trí.”
“Action!”
Cố Kỳ Hành vừa hô, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Hà An Nhiên nhìn giấy vẽ màu trắng trước mặt, sau đó từ từ vươn tay lấy bút lông bên cạnh.
Trong đầu cô bắt đầu nhớ lại bức tranh vừa rồi, nhanh chóng vẽ lại trên tờ giấy.
Hạ bút trôi chảy, tứ ý câu họa [2], bút lông di chuyển linh hoạt dưới cổ tay linh hoạt của cô, từng nơi ngọn bút đi qua là dãy núi non uốn lượn.
[2] Tứ ý câu hoạt: nét vẽ thoải mái, tự do
Cô hơi cúi đầu, mặt mày hết sức nghiêm túc, dường như là hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Mọi người ở đây đều bị khả năng vẽ vững vàng của Hà An Nhiên thuyết phục, cho đến khi cô vung tay lên, bút vẽ rời khỏi giấy trắng, một bức tranh non nước cứ như vậy hiện lên trước mắt mọi người.
“Cut!”
Hà An Nhiên đặt bút vẽ lên giá bút.
“An Nhiên, cậu vẽ quá tuyệt vời!” Tống Trân không kiềm chế được mà tán thưởng.
Hà An Nhiên mỉm cười, vẽ tranh đối cô mà nói là cũng là công việc hàng ngày, cô đang chuẩn bị nói chuyện với Tống Trân thì bả vai đột nhiên hơi nằng nặng, quanh thân ấm áp.
Chu Duyên Xuyên khoác áo lên người cô.
“Mang vào, lạnh.”
Có thể là Hà An Nhiên cảm giác lạnh thật, cô không khỏi cầm lấy áo khoác, bọc kín mình lại.
Bên ngoài quá lạnh, Hà An Nhiên và Tống Trân nói chuyện một lúc, Tống Trân phải đi đóng phim, cô liền vào phòng nghỉ đi thay quần áo.
Cô vừa thay quần áo ra thì thấy Bùi Nhạc đang ngồi trên ghế. Ánh mắt cô bình thản nhìn cô ta, không nói gì, chỉ xếp quần áo lại.
“Hà An Nhiên, cô sẽ không quên tôi đâu nhỉ?” Bùi Nhạc chủ động mở miệng.
Động tác xếp quần áo của Hà An Nhiên không dừng lại, đầu cũng không ngẩng lên.
“Không quên.”
“Vậy vì sao không bắt chuyện với tôi?”
“Chúng ta không quen.”
Nụ cười trên mặt Bùi Nhạc cứng đờ, các cô đấu qua đấu lại bốn năm đại học, giờ lại nói một câu không quen? Vậy bốn năm đó cô ta đấu với ai, chẳng lẽ là quỷ?!
“Vậy cô nói xem, thế nào mới tính là quen?”
“Với cô thì mãi mãi không quen.” Hà An Nhiên vân đạm phong khinh nói.
“Hà An Nhiên!” Bùi Nhạc ‘soạt’ một cái đứng dậy.
Hà An Nhiên đặt áo đã xếp trên chỗ ngồi của Chu Duyên Xuyên, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta.
Bùi Nhạc nhìn áo khoác của Chu Duyên Xuyên.
“Hà An Nhiên, bản lĩnh câu dẫn đàn ông của cô đúng là không giảm chút nào. Đại học là Từ Diễm, giờ là Chu Duyên Xuyên, tôi thấy quan hệ giữa cô và Tề Nghiêm Ninh cũng không tệ nha.”
Beta: Quanh
Ăn bánh trôi xong, Chu Duyên Xuyên đang giúp Hà An Nhiên dọn dẹp cặp lồng giữ ấm thì Tề Nghiễm Ninh và Tống Trân đến.
“Ăn uống không tệ nha, hết luôn rồi à.” Tề Nghiễm Ninh nhìn chiếc cặp lồng giữ ấm trống trơn.
Đương nhiên Chu Duyên Xuyên biết cậu ta trêu chọc mình, nhưng bây giờ tâm tình anh rất tốt, không so đo với cậu ta.
“Ừ, rất ngon đấy.”
Hiển nhiên Tề Nghiễm Ninh không ngờ Chu Duyên Xuyên sẽ nói như vậy, sửng sốt cả một lúc, sau đó là vẻ mặt không còn gì để nói.
Chu Duyên Xuyên dùng giấy lau cặp lồng giữ ấm, sau đó đặt lên bàn. Anh nhìn điện thoại, giờ đã hơn chín giờ rồi.
“Buổi tối còn phải về à?” Chu Duyên Xuyên hỏi cô.
Hà An Nhiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, Yoyo còn đang ở nhà.
“Về chứ.”
“Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, đi về ít nhất phải một tiếng, đến nơi cũng gần mười một giờ.” Chu Duyên Xuyên hơi nhíu mày. Cô là con gái, tối muộn lại ngồi xe taxi về nhà, huống gì cô còn là người trong lòng anh, sao anh có thể yên tâm cho được.
“Nhưng Yoyo đang ở nhà.” Yoyo mới là nỗi lo lắng lớn nhất của Hà An Nhiên.
“Yoyo?” Tống Trân kinh ngạc, Yoyo là ai?
“Chú chó lông vàng nhà mình.”
“Cậu nuôi chó khi nào?” Việc này sao cô ấy lại không biết?
“Chín năm trước.”
Tống Trân mở to hai mắt, chín… chín năm trước?
Hà An Nhiên thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Tống Trân thì không khỏi bật cười: “Chuyện này sau này mình sẽ kể cho cậu.”
Tống Trân gật đầu.
“Em không cần lo cho Yoyo đâu, nó hoàn toàn có thể thích ứng.” Trước kia lúc anh đi show, Yoyo đều ở nhà một mình.
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nữa, An Nhiên, đêm nay cậu ngủ với mình đi. Anh Chu nói rất đúng, tối muộn thế này mình cũng không yên tâm.” Tống Trân giữ chặt tay Hà An Nhiên.
Tống Trân đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, hơn nữa càng ngày càng ồn ào, còn có tiếng bước chân hỗn độn. Mấy người họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng đoán được là có chuyện gì đó xảy ra, vì thế tất cả đều nhấc chân ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tề Nghiễm Ninh giữ một nhân viên công tác, hỏi.
“Chị Tụng Nghị bị thương.”
“Cái gì, nói cụ thể đi.”
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, hình như là bị bỏng tay do nước bánh trôi.”
Hà Tụng Nghị thật sự bị phỏng, bởi vì cô ấy đụng vào một nhân viên công tác đang cầm bánh trôi, toàn bộ bánh trôi nóng trên tay nhân viên đó đều hắt lên người Tống Trân, bị phỏng phần lớn ở tay phải.
Hà Tụng Nghị và Lương Lâm ngồi trong studio, tay đã được xử lý qua.
Tuy bị phỏng nhưng cũng may sau đó đã chườm nước lạnh kịp lúc, không nổi bọt nước, nhưng toàn bộ mu bàn tay cô đã đỏ bừng, không thể chạm vào được, bên trên có một lớp cao bôi khi bị phỏng.
“Tay còn đau không?” Lương Lâm hỏi.
Hà Tụng Nghị lắc đầu: “Không đau, em cũng không yếu ớt như vậy.”
Tay không phải là vấn đề mà cô lo lắng, chỉ cần không để lại sẹo là được, điều cô lo lắng bây giờ là lát nữa còn phải quay phim, cần phải dùng đến tay, nhưng giờ tay cô bị thương thì phải quay thế nào đây? Việc đầu tiên cô phải làm là giải thích với Cố Kỳ Hành trước.
Đang nghĩ đến chuyện này, từ xa cô đã nhìn thấy Cố Kỳ Hành đi đến.
Anh ta nhìn bàn tay bị phỏng đã được bôi thuốc của Hà Tụng Nghị, đôi mày không khỏi nhíu chặt lại.
Hà Tụng Nghị bị Cố Kỳ Hành nhìn mà lo lắng. Trong giới, Cố Kỳ Hành có tiếng cuồng công tác, độc mồm độc miệng, làm việc thì mất hết tính người, yêu cầu với diễn viên rất cao, ghét nhất là phải trì hoãn tiến độ quay phim. Tuy giờ cô đã là ảnh hậu nhưng ở trước mặt anh ta thì vẫn phải thu liễm lại.
Cố Kỳ Hành nhìn tay cô, lạnh mặt hỏi: “Tay không sao chứ?”
“Sao?” Hà Tụng Nghị sửng sốt, bây… bây giờ không phải anh ta nên tức giận sao?
“Tôi hỏi cô, tay không sao chứ?”
“Không sao, không sao cả.” Hà Tụng Nghị nhanh chóng lắc đầu.
“Ừ.”
“Đạo diễn… Cảnh diễn lát nữa…” Cô hỏi.
“Tìm tay thế?” Lương Lâm nói, nhưng vừa dứt lời, cô ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi sửa miệng: “Vậy cũng không được, tay thế cũng không dễ tìm.”
Tay thế không phải là một cái tay tùy tiện thay thế là xong, bởi vì chủ nhân đôi tay này sẽ vẽ tranh sông núi, lúc trước vì để vẽ tốt bức tranh này mà Tụng Nghị đã luyện tập gần nửa tháng.
“Quên đi, cảnh này lùi…”
“Không cần lùi lại, tôi có cách.” Hà Tụng Nghị mở miệng chen ngang Cố Kỳ Hành.
“Tôi có thể tìm được tay thay thế, cô ấy nhất định có thể hoàn thành bức tranh sông núi.”
Cô nghĩ đến Hà An Nhiên, tranh sông núi đối với người bình thường thì sẽ rất khó, nhưng đối với Hà An Nhiên mà nói chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là cô ta có đồng ý hay không thôi.
Sau khi Cố Kỳ Hành rời khỏi, Hà Tụng Nghị liền đứng dậy đi tìm Hà An Nhiên, giờ cô chỉ có thể cầu cứu cô ta. Nhưng cô vừa ra khỏi studio thì đã nhìn thấy mấy người họ đang đi đến.
“Sao mọi người lại đến đây?” Cô kinh ngạc hỏi.
Tề Nghiễm Ninh: “Nghe nói tay cậu bị thương nên đến xem sao. Thế nào, không sao chứ?”
Hà Tụng Nghị giơ tay: “Không có gì đáng ngại.”
“Sau này phải cẩn thận một chút, lỡ bị bỏng ở trên mặt thì làm sao bây giờ?” Trên mặt Chu Duyên Xuyên cũng mang theo chút ân cần.
Hà Tụng Nghị cười nói: “Mình biết rồi, không sao đâu.” Cô nhìn Hà An Nhiên bên cạnh Chu Duyên Xuyên.
Hà An Nhiên không nói gì, bởi vì không biết mình nên nói gì, giữa hai người các cô không thân đến mức nói lời quan tâm nhau.
Hà Tụng Nghị mỉm cười, quả nhiên Hà An Nhiên vẫn giống trước kia.
“An Nhiên, chị có thể nói chuyện với em không?”
Hà An Nhiên nhìn về phía cô ấy, cô không hiểu cô ấy muốn gì nhưng vẫn “ừ” một tiếng.
“Chị biết thỉnh cầu như thế này là có chút vô liêm sỉ, nhưng chị hy vọng em có thể giúp chị.”
“Chuyện gì?” Hà An Nhiên mờ mịt hỏi.
Hà Tụng Nghị giơ tay mình lên: “Lát nữa chị phải diễn cảnh vẽ tranh, nhưng em cũng thấy tay chị rồi đấy, căn bản là không vẽ được nữa.”
“Ý chị là muốn tôi làm tay thế cho chị?”
“Ừ, bây giờ chỉ có em mới có thể hoàn thành bức tranh này. Chị biết vẽ tranh đối với em mà nói chỉ là chuyện thường ngày, bức tranh sông núi này cũng không là gì.”
Hà An Nhiên im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta.
“Vì sao tôi phải giúp chị? Hà Tụng Nghị, chị cũng hơi ngạo mạn rồi đấy, chị cảm thấy với quan hệ giữa hai chúng ta, tôi sẽ giúp chị ư?”
Thật ra đối với chuyện Hà An Nhiên cự tuyệt, Hà Tụng Nghị đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên cô ta cũng không thấy gì, chỉ là cười khổ một chút.
“Ngại quá, là chị tự mình đa tình.”
...
Hà An Nhiên xem qua bức tranh sông núi mà Hà Tụng Nghị cần vẽ, chỉ nhìn lướt qua đã nhớ được sơ sơ.
Hà An Nhiên chính là người khẩu thị tâm phi [1], ngoài miệng nói không giúp nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, giờ không phải cũng đang xem xét bức tranh sông núi sao?
[1] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau
“Thế nào, nhớ chưa?” Tống Trân hỏi cô.
“Ừ, nhớ rồi.”
“Không hổ là An Nhiên nhà mình.” Tống Trân tự mãn ôm tay cô.
“Chị An Nhiên, đây là trang phục diễn lát nữa của chị.” Nhân viên công tác đưa bộ phục trang trong tay cho cô.
“Ừm, cảm ơn.” Cô lễ phép nhận lấy bộ đồ, nói lời cảm ơn.
Cô cầm bộ đồ đi vào phòng thay quần áo. Trang phục diễn có hơi mỏng manh, mặc trên người đúng là rất lạnh, nhưng cũng may cô không quay toàn thân, chỉ đặc tả tay là được, cho nên cô không cởi áo giữ ấm và quần nỉ.
Sau khi cô bước ra, Tống Trân vây quanh cô nhìn vài vòng.
Đủ thanh lệ thoát tục!
Hà An Nhiên cúi đầu nhìn cổ áo, kéo vạt áo lại.
“Mình cứ cảm thấy không thoải mái lắm.”
“Không sao đâu, lát nữa là quen thôi, chúng ta ra ngoài đi, sắp bắt đầu quay rồi.”
“Ừ.”
Sau khi Hà An Nhiên rời khỏi đây mới biết Hà Tụng Nghị đã quay mặt xong, giờ chỉ cần quay bàn tay của cô.
Chu Duyên Xuyên thấy Hà An Nhiên ăn mặc phong phanh như vậy thì không khỏi nhíu mày.
“Lát nữa lúc quay cô không cần căng thẳng, chúng ta sẽ không quay mặt, chỉ quay bàn tay thôi, cô chỉ cần vẽ bức tranh sông núi là được.” Cố Kỳ Hành nói với cô.
Hà An Nhiên gật đầu với anh ta.
“Mọi người chuẩn bị, bắt đầu.”
“Vâng.”
Chu Duyên Xuyên không một tiếng động đi đến bên cạnh cô: "Đừng căng thẳng, cứ thoải mái là được."
“Tất cả vào vị trí.”
“Action!”
Cố Kỳ Hành vừa hô, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Hà An Nhiên nhìn giấy vẽ màu trắng trước mặt, sau đó từ từ vươn tay lấy bút lông bên cạnh.
Trong đầu cô bắt đầu nhớ lại bức tranh vừa rồi, nhanh chóng vẽ lại trên tờ giấy.
Hạ bút trôi chảy, tứ ý câu họa [2], bút lông di chuyển linh hoạt dưới cổ tay linh hoạt của cô, từng nơi ngọn bút đi qua là dãy núi non uốn lượn.
[2] Tứ ý câu hoạt: nét vẽ thoải mái, tự do
Cô hơi cúi đầu, mặt mày hết sức nghiêm túc, dường như là hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Mọi người ở đây đều bị khả năng vẽ vững vàng của Hà An Nhiên thuyết phục, cho đến khi cô vung tay lên, bút vẽ rời khỏi giấy trắng, một bức tranh non nước cứ như vậy hiện lên trước mắt mọi người.
“Cut!”
Hà An Nhiên đặt bút vẽ lên giá bút.
“An Nhiên, cậu vẽ quá tuyệt vời!” Tống Trân không kiềm chế được mà tán thưởng.
Hà An Nhiên mỉm cười, vẽ tranh đối cô mà nói là cũng là công việc hàng ngày, cô đang chuẩn bị nói chuyện với Tống Trân thì bả vai đột nhiên hơi nằng nặng, quanh thân ấm áp.
Chu Duyên Xuyên khoác áo lên người cô.
“Mang vào, lạnh.”
Có thể là Hà An Nhiên cảm giác lạnh thật, cô không khỏi cầm lấy áo khoác, bọc kín mình lại.
Bên ngoài quá lạnh, Hà An Nhiên và Tống Trân nói chuyện một lúc, Tống Trân phải đi đóng phim, cô liền vào phòng nghỉ đi thay quần áo.
Cô vừa thay quần áo ra thì thấy Bùi Nhạc đang ngồi trên ghế. Ánh mắt cô bình thản nhìn cô ta, không nói gì, chỉ xếp quần áo lại.
“Hà An Nhiên, cô sẽ không quên tôi đâu nhỉ?” Bùi Nhạc chủ động mở miệng.
Động tác xếp quần áo của Hà An Nhiên không dừng lại, đầu cũng không ngẩng lên.
“Không quên.”
“Vậy vì sao không bắt chuyện với tôi?”
“Chúng ta không quen.”
Nụ cười trên mặt Bùi Nhạc cứng đờ, các cô đấu qua đấu lại bốn năm đại học, giờ lại nói một câu không quen? Vậy bốn năm đó cô ta đấu với ai, chẳng lẽ là quỷ?!
“Vậy cô nói xem, thế nào mới tính là quen?”
“Với cô thì mãi mãi không quen.” Hà An Nhiên vân đạm phong khinh nói.
“Hà An Nhiên!” Bùi Nhạc ‘soạt’ một cái đứng dậy.
Hà An Nhiên đặt áo đã xếp trên chỗ ngồi của Chu Duyên Xuyên, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta.
Bùi Nhạc nhìn áo khoác của Chu Duyên Xuyên.
“Hà An Nhiên, bản lĩnh câu dẫn đàn ông của cô đúng là không giảm chút nào. Đại học là Từ Diễm, giờ là Chu Duyên Xuyên, tôi thấy quan hệ giữa cô và Tề Nghiêm Ninh cũng không tệ nha.”
Bình luận facebook