Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hà An Nhiên tắm rửa xong nhưng vẫn đứng rất lâu trong phòng tắm, cô đang do dự không biết phải về phòng thế nào. Vừa rồi cô chỉ lo tắm, váy ngủ hồi cao trung giờ mặc vào chỉ che qua mông được một chút. Cô cũng không ý thức được, không ngờ bảy năm qua mình đã cao lên nhiều như vậy.
Cô kéo vạt váy ngủ xuống, sau đó mở cửa phòng tắm, thò người ra bên ngoài dò xét. Trên hành lang không một bóng người, cửa phòng ngủ của Chu Duyên Xuyên đóng chặt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô chạy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến phòng ngủ của mình.
Cố lên, thắng lợi ở ngay trước mắt!
“Cạch.”
Lúc cô sắp đến cửa phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chốt cửa phòng Chu Duyên Xuyên chuyển động, cô lập tức như chim sợ cành cong đứng ở góc tường.
Chu Duyên Xuyên vừa mở cửa, liếc mắt một cái thì sắc mặt đã trầm xuống. Hà An Nhiên không hiểu vì sao anh lại đột nhiên trầm mặt như vậy, không khỏi muốn trốn ra sau góc tường, kết quả cô vừa cử động thì đã bị Chu Duyên Xuyên túm chặt.
Anh mạnh mẽ cầm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào phòng mình.
“Trời mùa đông, hành lang cũng không bật điều hòa, em không biết lạnh à!”
Chu Duyên Xuyên trầm mặt buông tay cô ra. Anh đi đến tủ quần áo, đứng trước tủ nửa ngày, cuối cùng mới lấy được một bộ đồ ở nhà cho cô.
“Mặc vào!”
Hà An Nhiên bị Chu Duyên Xuyên dọa sợ, nhanh chóng mặc quần áo của Chu Duyên Xuyên vào. Nhưng quần áo này cô phải mặc thế nào đây, chẳng lẽ là mặc ngay trước mặt anh.
Lúc Hà An Nhiên còn đang do dự không biết làm sao, Chu Duyên Xuyên cũng ý thức được điều này, mặt vô biểu tình quay đi.
“Nhanh lên!”
Hà An Nhiên nào dám lề mề, nhanh chóng mặc quần áo vào. Quần áo của anh rất lớn, mặc trên người cô trông rất lỏng lẻo, trông buồn cười nói không nên lời.
“Được chưa?”
“Vâng, được rồi.”
Chu Duyên Xuyên xoay người lại. Cô gái của anh mang đồ của anh, đang cúi đầu, tóc còn ướt, nước chảy xuống áo làm ướt một khoảng nhỏ.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Bảy năm nay cô đã cao lên không ít, nhưng sao đầu óc lại không thấy lớn hơn, cô thật sự có thể tự chăm sóc mình sao?
“Đến đây.” Anh vẫy tay với cô.
Hà An Nhiên không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn không tự chủ đi qua chỗ anh.
Cô đi đến trước mặt anh.
Chu Duyên Xuyên thuận tay lấy chiếc khăn sạch sẽ ở đầu giường, phủ lên đầu cô. Hà An Nhiên cảm nhận được tay anh đặt trên đầu cô qua một lớp khăn, từng chút từng chút dịu dàng lau tóc cho cô.
“Hà An Nhiên, nhiều năm như vậy rồi. Em đúng là càng sống càng thụt lùi.” Chu Duyên Xuyên vừa lau tóc vừa nhẹ giọng dạy bảo cô.
Hà An Nhiên mím môi không lên tiếng.
“Ngẩng đầu lên.”
Cô nghe lời hơi ngẩng đầu lên, Chu Duyên Xuyên giúp cô lau tóc mái, chiếc khăn che khuất đôi mắt câu ngươi của cô, chỉ lưu lại đôi môi dụ hoặc trí mạng. Gương mặt trắng trắng mềm mại, răng trắng môi hồng.
Đôi mắt Chu Duyên Xuyên trầm xuống, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống vài cái. Anh muốn hôn cô, đè ép môi cô, hung hăng cắn nuốt. Bàn tay anh đỡ lấy đầu cô, chậm rãi cúi người đến gần, càng ngày càng gần, thậm chí anh còn cảm giác hơi thở ấm áp từ môi cô.
“Xong chưa?” Xung quanh quá yên tĩnh, Hà An Nhiên bất an mở miệng.
Cô vừa mở miệng nói, động tác của Chu Duyên Xuyên liền dừng lại.
Anh nhìn đôi môi run rẩy của cô gái trước mặt, cô đang khép hờ hai mắt, anh nở nụ cười.
“Sắp rồi.” Giọng của anh trầm thấp khàn khàn.
Anh ngẩng đầu, đứng cách cô một chút, một lần nữa cử động năm ngón tay.
“Được rồi.” Anh lấy khăn trên đầu xuống.
Hà An Nhiên vươn tay gẩy gẩy tóc mái, giờ cô đang ở trong một cục diện rất xấu hổ. Đi cũng không được, ở lại cũng không xong, vì thế cô lại theo bản năng nắm chặt hai tay.
Chu Duyên Xuyên cũng nhìn thấy.
“Không còn sớm nữa, về ngủ đi.”
“… Vâng”
Sau khi về lại phòng mình, Hà An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sức ép của anh lớn như thế từ lúc nào, cô đứng bên cạnh anh mà thiếu chút nữa là bị anh ép chết.
Cô đá dép, chui vào ổ chăn của mình.
Trên người cô mặc quần áo của anh, trên quần áo có mùi của anh, thấm vào ruột gan cô, khiến cô cảm giác kiên định cùng an toàn không nói nên lời. Có thể là nhờ cảm giác an toàn, cũng có thể là hôm nay cô bận rộn trả bản vẽ nên quá mệt, nằm trên giường một lát đã ngủ.
Bên này cô ngủ say, bên Chu Duyên Xuyên thì ngược lại, anh trằn trọc khó ngủ, cho đến rạng sáng mới ngủ được.
...
Hà An Nhiên ngủ một giấc rất thoải mái, cô duỗi eo trong chăn, sau đó lập tức ngồi dậy khỏi giường. Cô tùy tay lấy dây chun buộc tóc lên, thay quần áo, sau đó xốc chăn xuống giường đi rửa mặt.
Cô vào phòng vệ sinh, còn chưa đi vào đã nhìn Chu Duyên Xuyên đang đứng ở bồn rửa tay, chuẩn bị đánh răng.
Chu Duyên Xuyên cũng thấy cô trong gương.
“Anh ở đây rồi à, vậy anh dùng trước đi.” Hà An Nhiên xấu hổ nói, nói xong liền muốn về phòng trước.
“Cùng nhau đi.”
Cô còn chưa xoay người thì đã bị Chu Duyên Xuyên gọi lại. Chu Duyên Xuyên cho kem đánh răng ra bàn chải đánh răng của cô, giúp cô đặt một bên, ra hiệu với cô.
Hà An Nhiên ngẫm nghĩ, người ta cũng đã giúp mình nặn kem đánh răng rồi, nếu giờ cô còn cự tuyệt thì thì có phải sẽ kiểu cách lắm không?
Cho nên cô vẫn đi qua.
Hai người đứng trước bồn rửa tay, một cao một thấp, từng người cúi đầu. Hà An Nhiên rất nghiêm túc đánh răng, bởi vì cô không dám ngẩng đầu nhìn anh trong gương.
Thật vất vả hai người mới đánh răng rửa mặt xong, xuống tầng ăn sáng.
Sáng sớm, Triệu Ức Từ đã chuẩn bị cơm sáng xong, bà đang đun sữa bò.
“Dậy rồi à.”
“Cô Triệu, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Vâng, ngon lắm ạ.”
Còn có một người nữa, là Chu Lễ kiến.
Hà An Nhiên cười nói: “Chú Chu.”
Xem ra tâm tình Chu Lễ Kiến rất tốt, người luôn ít nói ít cười như ông giờ trên mặt cũng toàn ý cười.
“An Nhiên à, nhiều năm không gặp, cháu đã lớn thật rồi, rất tốt, rất tốt.” Chu Lễ Kiến cảm khái.
“An Nhiên, nhiều năm rồi không gặp, con phải thường đến chơi với cô đấy.” Triệu Ức Từ ăn một miếng cháo, nói.
Hà An Nhiên biết, giờ cô cự tuyệt cũng vô dụng, cho nên dứt khoát sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên, chắc chắn mà.”
Triệu Ức Từ cưng nựng xoa mặt cô: "Mau ăn sáng, ăn sáng nào."
...
Cơm nước xong, Hà An Nhiên giúp Triệu Ức Từ thu dọn chén đũa, đã gần bảy giờ cô mới nhớ đến hôm nay còn phải đi làm. Thấy Hà An Nhiên luống cuống tay chân, Triệu Ức Từ an ủi.
“Đừng vội, để Duyên Xuyên đưa con đi, không muộn đâu.”
“Không cần đâu ạ, cô Triệu, con gọi xe là được.”
Hà An Nhiên cũng không dám để Chu Duyên Xuyên đưa đón, dù sao thì anh cũng là nhân vật công chúng.
“Không sao, ở nhà anh cũng không có việc gì, có thể đưa em đi, không cần phải vội.”
“Nhưng lỡ như…”
Hà An Nhiên còn chưa nói xong nói thì đã bị sa vào ánh mắt của Chu Duyên Xuyên.
Ở trên xe, Chu Duyên Xuyên mắt nhìn thẳng lái xe, Hà An Nhiên cúi đầu làm như lơ đãng chơi điện thoại.
Vừa rồi lúc rời đi, cô cố tình ra ban công ở phòng khách xem, nơi đó vốn là chỗ ở của Yoyo, nhưng giờ bị sửa sang lại sạch sẽ, không có ổ chó, không có đồ ăn cho chó, càng không có Yoyo.
Thật ra cô rất muốn hỏi Chu Duyên Xuyên là Yoyo đâu rồi, nhưng cô lại sợ nhận được đáp án mà mình sợ hãi, cho nên vẫn luôn chịu đựng không hỏi đến.
Cô nhớ lúc mẹ mang mình đi, cô và mẹ đi rất gấp, thậm chí là chỉ thu dọn vài bộ quần áo đơn giản rồi đi ngay. Lúc đó cô sững người ra, không biết vì sao lại phải đi gấp như vậy, cô hỏi mẹ, nhưng từ đầu đến cuối mẹ cô lại không nói một chữ với cô.
Khi ngồi chờ ở sân bay, trong lòng cô rất sợ hãi, cô bất an ngồi ở đó, vẫn luôn nhìn cửa ra vào ở đại sảnh, cô cầu nguyện cho Chu Duyên Xuyên có thể xuất hiện, có thể ngăn mẹ cô lại, bởi vì cô không muốn rời xa anh.
Sau đó, cô cũng không mong anh có thể ngăn mẹ cô lại nữa, chỉ mong mình có thể thấy gặp anh lần cuối cùng, chỉ thế cũng đã đủ rồi.
Cô chờ đến khi soát vé, nhưng vẫn không chờ được Chu Duyên Xuyên.
Cuối cùng hai người họ cũng không thể gặp mặt nhau lần cuối, một cậu chào tạm biệt cũng không kịp nói.
Thế giới rộng lớn, nghe nói tỷ lệ gặp được một người là 0.00487%, cô sợ mình không thể gặp lại được Chu Duyên Xuyên.
...
“Đến rồi.”
Lúc Hà An Nhiên còn đang suy nghĩ miên man, Chu Duyên Xuyên đã đưa cô đến trước phòng làm việc.
Hà An Nhiên phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói.
Cô đẩy cửa xuống xe, đang muốn đóng cửa xe thì lại nghe thấy giọng của Chu Duyên Xuyên vang lên: “An Nhiên, Yoyo ở nhà anh.”
“Sao?” Cô nhìn anh.
“Anh nói Yoyo không ở Chu gia, ở nhà anh.” Thật ra vừa rồi lúc còn ở Chu gia, Chu Duyên Xuyên đã thấy Hà An Nhiên vẫn luôn tìm tòi trong phòng khách, anh biết cô đang tìm Yoyo.
Theo lời Chu Duyên Xuyên thì ‘Chu gia’ và ‘nhà anh’ khác nhau rất lớn, ‘Chu gia’ chỉ là nhà bố mẹ anh, còn ‘nhà anh’ là nhà của Chu Duyên Xuyên.
“Thật không?”
“Lừa em làm gì.”
Hà An Nhiên nhíu mày, nếu Yoyo ở nhà anh như lời anh nói, vậy bảy năm nay người nuôi Yoyo là anh, nhưng không phải Chu Duyên Xuyên ghét nhất mấy động vật nhỏ sao?
“Được rồi, nhanh đi làm đi. Tan tầm anh đến đón em, mang em đi xem nó.”
“Vâng, tạm biệt.” Tưởng tượng đến việc có thể nhìn thấy Yoyo nhà mình, Hà An Nhiên lập tức lâng lâng.
Đóng cửa xe lại cho Chu Duyên Xuyên, sau khi Chu Duyên Xuyên lái xe rời khỏi, cô mới xoay người đi vào tòa nhà, còn chưa đi được vài bước liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng Tôn Duyệt.
“Ai da, Touareg mha.”
Hà An Nhiên xoay người sang chỗ khác, Tôn Duyệt nhảy qua, chạy đến chỗ cô.
“Nói mau, ai đó, không phải là Từ Diễm chứ, nhưng Từ Diễm cũng không lái Touareg nha.”
“Không phải Từ Diễm, là một người bạn.”
“Bạn, Hà An Nhiên, bên cạnh cậu có bao nhiêu bạn mình còn không biết sao? Cậu có bạn lái Touareg từ khi nào, hơn nữa còn là một người đàn ông.”
“Sao cậu biết là đàn ông?”
“Thường thì phái nam hay lái Touareg hơn so với phái nữ, phái nữ hay thích Beetle [1], Dior A4 [2] hơn. Touareg vẫn tương đối hợp để đàn ông lái, hơn nữa còn là loại đàn ông khiêm tốn, lý trí, thực dụng.”
Bây giờ Hà An Nhiên quả thực là phục sát đất Tôn Duyệt, cô cảm thấy cô ấy không nên làm hoa sĩ mà có thể suy xét đi làm tiếp thị ô tô.
___________________
[1] Beetle: Một dòng xe của hãng VW
[2] Dior A4: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, thực chất không có dòng xe nào là Dior A4. Theo mình được biết thì hiện tại chỉ có dòng Audi A4.
Ngoài lề, mình cũng rất thích Audi R8, có ai giống mình không nhỉ ԅ(¯﹃¯ԅ)
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hà An Nhiên tắm rửa xong nhưng vẫn đứng rất lâu trong phòng tắm, cô đang do dự không biết phải về phòng thế nào. Vừa rồi cô chỉ lo tắm, váy ngủ hồi cao trung giờ mặc vào chỉ che qua mông được một chút. Cô cũng không ý thức được, không ngờ bảy năm qua mình đã cao lên nhiều như vậy.
Cô kéo vạt váy ngủ xuống, sau đó mở cửa phòng tắm, thò người ra bên ngoài dò xét. Trên hành lang không một bóng người, cửa phòng ngủ của Chu Duyên Xuyên đóng chặt, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô chạy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến phòng ngủ của mình.
Cố lên, thắng lợi ở ngay trước mắt!
“Cạch.”
Lúc cô sắp đến cửa phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chốt cửa phòng Chu Duyên Xuyên chuyển động, cô lập tức như chim sợ cành cong đứng ở góc tường.
Chu Duyên Xuyên vừa mở cửa, liếc mắt một cái thì sắc mặt đã trầm xuống. Hà An Nhiên không hiểu vì sao anh lại đột nhiên trầm mặt như vậy, không khỏi muốn trốn ra sau góc tường, kết quả cô vừa cử động thì đã bị Chu Duyên Xuyên túm chặt.
Anh mạnh mẽ cầm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào phòng mình.
“Trời mùa đông, hành lang cũng không bật điều hòa, em không biết lạnh à!”
Chu Duyên Xuyên trầm mặt buông tay cô ra. Anh đi đến tủ quần áo, đứng trước tủ nửa ngày, cuối cùng mới lấy được một bộ đồ ở nhà cho cô.
“Mặc vào!”
Hà An Nhiên bị Chu Duyên Xuyên dọa sợ, nhanh chóng mặc quần áo của Chu Duyên Xuyên vào. Nhưng quần áo này cô phải mặc thế nào đây, chẳng lẽ là mặc ngay trước mặt anh.
Lúc Hà An Nhiên còn đang do dự không biết làm sao, Chu Duyên Xuyên cũng ý thức được điều này, mặt vô biểu tình quay đi.
“Nhanh lên!”
Hà An Nhiên nào dám lề mề, nhanh chóng mặc quần áo vào. Quần áo của anh rất lớn, mặc trên người cô trông rất lỏng lẻo, trông buồn cười nói không nên lời.
“Được chưa?”
“Vâng, được rồi.”
Chu Duyên Xuyên xoay người lại. Cô gái của anh mang đồ của anh, đang cúi đầu, tóc còn ướt, nước chảy xuống áo làm ướt một khoảng nhỏ.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Bảy năm nay cô đã cao lên không ít, nhưng sao đầu óc lại không thấy lớn hơn, cô thật sự có thể tự chăm sóc mình sao?
“Đến đây.” Anh vẫy tay với cô.
Hà An Nhiên không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn không tự chủ đi qua chỗ anh.
Cô đi đến trước mặt anh.
Chu Duyên Xuyên thuận tay lấy chiếc khăn sạch sẽ ở đầu giường, phủ lên đầu cô. Hà An Nhiên cảm nhận được tay anh đặt trên đầu cô qua một lớp khăn, từng chút từng chút dịu dàng lau tóc cho cô.
“Hà An Nhiên, nhiều năm như vậy rồi. Em đúng là càng sống càng thụt lùi.” Chu Duyên Xuyên vừa lau tóc vừa nhẹ giọng dạy bảo cô.
Hà An Nhiên mím môi không lên tiếng.
“Ngẩng đầu lên.”
Cô nghe lời hơi ngẩng đầu lên, Chu Duyên Xuyên giúp cô lau tóc mái, chiếc khăn che khuất đôi mắt câu ngươi của cô, chỉ lưu lại đôi môi dụ hoặc trí mạng. Gương mặt trắng trắng mềm mại, răng trắng môi hồng.
Đôi mắt Chu Duyên Xuyên trầm xuống, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống vài cái. Anh muốn hôn cô, đè ép môi cô, hung hăng cắn nuốt. Bàn tay anh đỡ lấy đầu cô, chậm rãi cúi người đến gần, càng ngày càng gần, thậm chí anh còn cảm giác hơi thở ấm áp từ môi cô.
“Xong chưa?” Xung quanh quá yên tĩnh, Hà An Nhiên bất an mở miệng.
Cô vừa mở miệng nói, động tác của Chu Duyên Xuyên liền dừng lại.
Anh nhìn đôi môi run rẩy của cô gái trước mặt, cô đang khép hờ hai mắt, anh nở nụ cười.
“Sắp rồi.” Giọng của anh trầm thấp khàn khàn.
Anh ngẩng đầu, đứng cách cô một chút, một lần nữa cử động năm ngón tay.
“Được rồi.” Anh lấy khăn trên đầu xuống.
Hà An Nhiên vươn tay gẩy gẩy tóc mái, giờ cô đang ở trong một cục diện rất xấu hổ. Đi cũng không được, ở lại cũng không xong, vì thế cô lại theo bản năng nắm chặt hai tay.
Chu Duyên Xuyên cũng nhìn thấy.
“Không còn sớm nữa, về ngủ đi.”
“… Vâng”
Sau khi về lại phòng mình, Hà An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sức ép của anh lớn như thế từ lúc nào, cô đứng bên cạnh anh mà thiếu chút nữa là bị anh ép chết.
Cô đá dép, chui vào ổ chăn của mình.
Trên người cô mặc quần áo của anh, trên quần áo có mùi của anh, thấm vào ruột gan cô, khiến cô cảm giác kiên định cùng an toàn không nói nên lời. Có thể là nhờ cảm giác an toàn, cũng có thể là hôm nay cô bận rộn trả bản vẽ nên quá mệt, nằm trên giường một lát đã ngủ.
Bên này cô ngủ say, bên Chu Duyên Xuyên thì ngược lại, anh trằn trọc khó ngủ, cho đến rạng sáng mới ngủ được.
...
Hà An Nhiên ngủ một giấc rất thoải mái, cô duỗi eo trong chăn, sau đó lập tức ngồi dậy khỏi giường. Cô tùy tay lấy dây chun buộc tóc lên, thay quần áo, sau đó xốc chăn xuống giường đi rửa mặt.
Cô vào phòng vệ sinh, còn chưa đi vào đã nhìn Chu Duyên Xuyên đang đứng ở bồn rửa tay, chuẩn bị đánh răng.
Chu Duyên Xuyên cũng thấy cô trong gương.
“Anh ở đây rồi à, vậy anh dùng trước đi.” Hà An Nhiên xấu hổ nói, nói xong liền muốn về phòng trước.
“Cùng nhau đi.”
Cô còn chưa xoay người thì đã bị Chu Duyên Xuyên gọi lại. Chu Duyên Xuyên cho kem đánh răng ra bàn chải đánh răng của cô, giúp cô đặt một bên, ra hiệu với cô.
Hà An Nhiên ngẫm nghĩ, người ta cũng đã giúp mình nặn kem đánh răng rồi, nếu giờ cô còn cự tuyệt thì thì có phải sẽ kiểu cách lắm không?
Cho nên cô vẫn đi qua.
Hai người đứng trước bồn rửa tay, một cao một thấp, từng người cúi đầu. Hà An Nhiên rất nghiêm túc đánh răng, bởi vì cô không dám ngẩng đầu nhìn anh trong gương.
Thật vất vả hai người mới đánh răng rửa mặt xong, xuống tầng ăn sáng.
Sáng sớm, Triệu Ức Từ đã chuẩn bị cơm sáng xong, bà đang đun sữa bò.
“Dậy rồi à.”
“Cô Triệu, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Vâng, ngon lắm ạ.”
Còn có một người nữa, là Chu Lễ kiến.
Hà An Nhiên cười nói: “Chú Chu.”
Xem ra tâm tình Chu Lễ Kiến rất tốt, người luôn ít nói ít cười như ông giờ trên mặt cũng toàn ý cười.
“An Nhiên à, nhiều năm không gặp, cháu đã lớn thật rồi, rất tốt, rất tốt.” Chu Lễ Kiến cảm khái.
“An Nhiên, nhiều năm rồi không gặp, con phải thường đến chơi với cô đấy.” Triệu Ức Từ ăn một miếng cháo, nói.
Hà An Nhiên biết, giờ cô cự tuyệt cũng vô dụng, cho nên dứt khoát sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên, chắc chắn mà.”
Triệu Ức Từ cưng nựng xoa mặt cô: "Mau ăn sáng, ăn sáng nào."
...
Cơm nước xong, Hà An Nhiên giúp Triệu Ức Từ thu dọn chén đũa, đã gần bảy giờ cô mới nhớ đến hôm nay còn phải đi làm. Thấy Hà An Nhiên luống cuống tay chân, Triệu Ức Từ an ủi.
“Đừng vội, để Duyên Xuyên đưa con đi, không muộn đâu.”
“Không cần đâu ạ, cô Triệu, con gọi xe là được.”
Hà An Nhiên cũng không dám để Chu Duyên Xuyên đưa đón, dù sao thì anh cũng là nhân vật công chúng.
“Không sao, ở nhà anh cũng không có việc gì, có thể đưa em đi, không cần phải vội.”
“Nhưng lỡ như…”
Hà An Nhiên còn chưa nói xong nói thì đã bị sa vào ánh mắt của Chu Duyên Xuyên.
Ở trên xe, Chu Duyên Xuyên mắt nhìn thẳng lái xe, Hà An Nhiên cúi đầu làm như lơ đãng chơi điện thoại.
Vừa rồi lúc rời đi, cô cố tình ra ban công ở phòng khách xem, nơi đó vốn là chỗ ở của Yoyo, nhưng giờ bị sửa sang lại sạch sẽ, không có ổ chó, không có đồ ăn cho chó, càng không có Yoyo.
Thật ra cô rất muốn hỏi Chu Duyên Xuyên là Yoyo đâu rồi, nhưng cô lại sợ nhận được đáp án mà mình sợ hãi, cho nên vẫn luôn chịu đựng không hỏi đến.
Cô nhớ lúc mẹ mang mình đi, cô và mẹ đi rất gấp, thậm chí là chỉ thu dọn vài bộ quần áo đơn giản rồi đi ngay. Lúc đó cô sững người ra, không biết vì sao lại phải đi gấp như vậy, cô hỏi mẹ, nhưng từ đầu đến cuối mẹ cô lại không nói một chữ với cô.
Khi ngồi chờ ở sân bay, trong lòng cô rất sợ hãi, cô bất an ngồi ở đó, vẫn luôn nhìn cửa ra vào ở đại sảnh, cô cầu nguyện cho Chu Duyên Xuyên có thể xuất hiện, có thể ngăn mẹ cô lại, bởi vì cô không muốn rời xa anh.
Sau đó, cô cũng không mong anh có thể ngăn mẹ cô lại nữa, chỉ mong mình có thể thấy gặp anh lần cuối cùng, chỉ thế cũng đã đủ rồi.
Cô chờ đến khi soát vé, nhưng vẫn không chờ được Chu Duyên Xuyên.
Cuối cùng hai người họ cũng không thể gặp mặt nhau lần cuối, một cậu chào tạm biệt cũng không kịp nói.
Thế giới rộng lớn, nghe nói tỷ lệ gặp được một người là 0.00487%, cô sợ mình không thể gặp lại được Chu Duyên Xuyên.
...
“Đến rồi.”
Lúc Hà An Nhiên còn đang suy nghĩ miên man, Chu Duyên Xuyên đã đưa cô đến trước phòng làm việc.
Hà An Nhiên phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn.” Cô nhỏ giọng nói.
Cô đẩy cửa xuống xe, đang muốn đóng cửa xe thì lại nghe thấy giọng của Chu Duyên Xuyên vang lên: “An Nhiên, Yoyo ở nhà anh.”
“Sao?” Cô nhìn anh.
“Anh nói Yoyo không ở Chu gia, ở nhà anh.” Thật ra vừa rồi lúc còn ở Chu gia, Chu Duyên Xuyên đã thấy Hà An Nhiên vẫn luôn tìm tòi trong phòng khách, anh biết cô đang tìm Yoyo.
Theo lời Chu Duyên Xuyên thì ‘Chu gia’ và ‘nhà anh’ khác nhau rất lớn, ‘Chu gia’ chỉ là nhà bố mẹ anh, còn ‘nhà anh’ là nhà của Chu Duyên Xuyên.
“Thật không?”
“Lừa em làm gì.”
Hà An Nhiên nhíu mày, nếu Yoyo ở nhà anh như lời anh nói, vậy bảy năm nay người nuôi Yoyo là anh, nhưng không phải Chu Duyên Xuyên ghét nhất mấy động vật nhỏ sao?
“Được rồi, nhanh đi làm đi. Tan tầm anh đến đón em, mang em đi xem nó.”
“Vâng, tạm biệt.” Tưởng tượng đến việc có thể nhìn thấy Yoyo nhà mình, Hà An Nhiên lập tức lâng lâng.
Đóng cửa xe lại cho Chu Duyên Xuyên, sau khi Chu Duyên Xuyên lái xe rời khỏi, cô mới xoay người đi vào tòa nhà, còn chưa đi được vài bước liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng Tôn Duyệt.
“Ai da, Touareg mha.”
Hà An Nhiên xoay người sang chỗ khác, Tôn Duyệt nhảy qua, chạy đến chỗ cô.
“Nói mau, ai đó, không phải là Từ Diễm chứ, nhưng Từ Diễm cũng không lái Touareg nha.”
“Không phải Từ Diễm, là một người bạn.”
“Bạn, Hà An Nhiên, bên cạnh cậu có bao nhiêu bạn mình còn không biết sao? Cậu có bạn lái Touareg từ khi nào, hơn nữa còn là một người đàn ông.”
“Sao cậu biết là đàn ông?”
“Thường thì phái nam hay lái Touareg hơn so với phái nữ, phái nữ hay thích Beetle [1], Dior A4 [2] hơn. Touareg vẫn tương đối hợp để đàn ông lái, hơn nữa còn là loại đàn ông khiêm tốn, lý trí, thực dụng.”
Bây giờ Hà An Nhiên quả thực là phục sát đất Tôn Duyệt, cô cảm thấy cô ấy không nên làm hoa sĩ mà có thể suy xét đi làm tiếp thị ô tô.
___________________
[1] Beetle: Một dòng xe của hãng VW
[2] Dior A4: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, thực chất không có dòng xe nào là Dior A4. Theo mình được biết thì hiện tại chỉ có dòng Audi A4.
Ngoài lề, mình cũng rất thích Audi R8, có ai giống mình không nhỉ ԅ(¯﹃¯ԅ)
Bình luận facebook